Độc Cổ Ma Tiên

Chương 121: Trấn Nam Phong

Chương 121: Trấn Nam PhongChương 121: Trấn Nam Phong
Rút dao, giết người, thu dao có thể dung hợp thành một động tác, phát huy triệt để bốn chữ "xuất kỳ bất ý".
Khoảng cách gần như vậy, đối phương tương đương với việc dang hai tay ra cho nàng giết, huống chỉ Vương bộ đầu chỉ là một tên võ phu, cho dù là Võ sư thất phẩm, thậm chí là lục phẩm cũng không thể né tránh được nhát dao chí mạng này.
Lý Tiểu Thúy rút dao cắt Cổ giết người, thu dao rời đi.
Vương bộ đầu chỉ kịp rụt hai tay về, nhưng rụt về cũng vô dụng, Cổ họng của hắn đã máu tươi phun trào...
Lúc Lý Tiểu Thúy lần nữa đi ra khỏi con hẻm nhỏ, trên người nàng đã thay một bộ đồ vải thô, ngay cả tóc tai cũng được búi lại. Có túi trữ vật, thay quần áo rất thuận tiện.
"Tẩu tẩu..." Trương Lê Hoa đứng ở đầu hẻm nhỏ, nhìn thấy Lý Tiểu Thúy, cảm thấy tẩu tẩu lúc này có phần kỳ lạ.
Nàng... hình như đã trang điểm.
Lý Tiểu Thúy không nói hai lời, ôm lấy Trương Lê Hoa, đi thẳng về phía tiệm thịt kho họ Trương.
Mà phía sau hai người, một đội bộ khoái mặc đồ đen đi ngang qua bọn họ...
Lâm Giang thành.
Ngoại thành.
Nha môn. Thi thể của Vương bộ đầu được đặt giữa đại sảnh.
Hai tên Ngỗ tác cùng nhau kiểm tra...
"Bẩm báo đại nhân, Vương Bổ đầu không chỉ là yết hầu bị cắt đứt, mà đến xương Cổ cũng đã gãy lìa, kẻ ra tay lực đạo phi phàm lại còn một đao mất mạng! Không có phần dấu vết đánh nhau, nếu chúng ta không đoán sai thì kẻ ra tay hẳn là Võ sư lục phẩm, đề nghị bẩm báo nội thành, để cho Thành chủ phủ tiếp quản vụ án này." Một gã Ngỗ tác vẻ mặt nghiêm nghị bẩm báo.
"Ừm... Ta đã rõ." Tri phủ Tào Đức Văn gật gật đầu, phất tay ra hiệu cho hai tên Ngỗ tác lui xuống.
"Tào đại nhân... Quyển tông đã ghi chép xong." Một tên Văn tri đem nội dung vừa ghi chép xong giao cho Tào Đức Văn xem qua.
Tào Đức Văn khẽ liếc mắt nhìn rồi nói: "Kết quả kiểm tra của hai vị Ngỗ tác vừa rồi, rõ ràng là Vương Bổ đầu chất do tai nạn, ngươi sửa lại đi."
"Vâng... Vâng, tiểu nhân vừa rồi nghe nhầm, sẽ lập tức đi sửa." Tên Văn tri kia vội vàng quay trở lại viết quyển tông, cho cái chết của Vương Bổ đầu một kết luận mới.
Vụ án này nếu giao cho Thành chủ phủ, Thành chủ tất nhiên sẽ phái Võ sư Bổ khoái tới, đám Võ sư Bổ khoái kia tuy rằng trang phục ăn mặc không khác gì Bổ khoái bình thường, nhưng bọn họ chỉ nghe lệnh của Thành chủ Đinh Hóa Vân, căn bản sẽ không nghe theo mình.
Một khi Võ sư Bổ khoái bắt đầu điều tra từ ngục giam phủ nha, vậy thì bí mật của Tào Đức Văn sẽ không giữ được nữa.
Cho nên bất kể là cái chết của Vương Bổ đầu, hay là chuyện nhà lao bị cướp ngục, đều bị Tào Đức Văn lợi dụng quyền lực trong tay trực tiếp áp chế xuống.
Ñ
Nam Phong trấn.
Một gian tiệm rèn.
"Vị quan gia này, ngài xem như vậy đã được chưa?" Một gã Thiết tượng mặc áo ngắn, đưa một chiếc mặt nạ sắt được cải tạo lại cho Cửu Cát.
Chiếc mặt nạ sắt này so với chiếc mặt nạ sắt trước kia không khác biệt là bao, chỉ là ở vị trí mắt phải, được thêm vào một mảnh sắt nhỏ mỏng. Cửu Cát đeo chiếc mặt nạ sắt lên mặt, đồng thời mở cả hai mắt ra.
Hai mắt nhắm lại sẽ thành người mù, hai mắt mở ra sẽ bại lộ thân phận Cổ sư, đeo chiếc mặt nạ một mắt này, có thể đồng thời mở to hai mắt, mà không cần phải đóng mở phiền phức như vậy.
"Đa tạ." Cửu Cát ném ra một đồng bạc vụn.
"Nơi này có quán ăn nào không?"
"Có một quán Tứ Hải lâu, món ăn nổi tiếng là gà om vàng."
"Vậy có cá không?"
"Đương nhiên là có."
"Vậy nơi này có tiệm nhạc cụ không?" "Trấn nhỏ chúng ta không có nơi tao nhã như vậy, nhưng nếu khách quan muốn mua nhạc cụ thì có thể đến tiệm cầm đồ thử vận may, gần đây người ta đem đồ đến cầm cố rất nhiều, tin rằng nhạc cụ gì cũng có thể mua được."
"Đa tạ."
Cửu Cát đeo mặt nạ, mặc quan phục đi về phía một tiệm cầm đồ.
Một lát sau.
Một nam nhân mặc trường sam vải thô, đeo đàn nhị, chống một cây gậy dò đường từ trong đó đi ra.
Quan phục và mặt nạ sắt đều được Cửu Cát cất vào trong túi trữ vật, còn thanh đao sắc bén bên hông, bởi vì không gian túi trữ vật thực sự quá chật, đã bị Cửu Cát vứt bỏ, còn con ngựa ở trạm dịch, bởi vì là ngựa tốt của trạm dịch không thể bán được, trên đường đi đã bị Cửu Cát cho người dân gặp nạn, để bọn họ giết ngựa lót dạ.
Nam Phong trấn và Lâm Giang thành chỉ cách nhau một ngày đường, giữa đường không có sông ngòi ngăn cách, cũng không phải chịu ảnh hưởng trực tiếp của thiên tai, Cửu Cát dự định bế quan một thời gian ở vùng phụ cận Nam Phong trấn, tu luyện Nhất Hồ Túy Nguyệt), khi công pháp đã thành, gió tanh mưa máu bên Lâm Giang thành cũng lắng xuống, nhân lúc đó sẽ trở về Lâm Giang thành đoàn tụ cùng người nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận