Độc Cổ Ma Tiên

Chương 397: Vô tình gặp may †

Chương 397: Vô tình gặp may †Chương 397: Vô tình gặp may †
Địch Đại công tử tựa như tắm mình trong gió xuân, còn Địch Nhị công tử thì sắc mặt âm trầm.
Hai huynh đệ nhà họ Địch lướt qua Cửu Cát, hướng về phía ngoài tiểu viện mà đi.
Cửu Cát ôm đàn tỳ bà đi theo sau, vừa đi vừa đàn...
Biệt viện nhà họ Vi.
Một gã quản sự của Thành Chủ phủ vẫn luôn canh giữ trước sân.
Công tử nhà giàu ra ngoài, dẫu sao cũng cần có quản sự chạy việc vặt.
Nghe thấy tiếng bước chân...
Lưu quản sự đang uống trà trước sân vội vàng đứng dậy, hướng về phía hai huynh đệ nhà họ Địch mà cung kính đi tới, chuẩn bị lặng lẽ đi theo sau.
Đối với một hạ nhân mà nói, chủ tử sai gì làm nấy, không sai bảo thì cứ đứng im.
Đinh đỉnh đông đông đinh đỉnh đang...
Cùng với tiếng đàn du dương vang lên.
"Không sao nữa... Ngươi đi báo cho các huyện nha môn, bảo bọn họ đừng làm khó nhà họ Vi nữa." Địch Đại công tử phân phó.
"Tiểu nhân tuân mệnh." Lưu quản sự nhận lệnh, lập tức xoay người rời đi.
Ba người đi qua sân trước, từ cửa lớn của biệt viện nhà họ Vi bước ra.
Một chiếc xe ngựa màu đen chạy tới.
Hai huynh đệ nhà họ Địch và Cửu Cát ôm đàn tỳ bà lên xe ngựa.
"Giá"
Người đánh xe là phu xe nuôi trong biệt viện nhà họ Vi, không phải hai tỷ muội nhà họ Hạ.
Nơi Cửu Cát muốn đến tiếp theo vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng sẽ chạm mặt Võ Tiên.
Năm đó, khi hai tỷ muội nhà họ Hạ gây chuyện đã bị đích thân Võ Tiên Địch Vân Sinh thẩm vấn.
Tuy hiện tại hai tỷ muội nhà họ Hạ đã cải nam trang, thời gian cũng đã qua rất lâu, nhưng nếu chẳng may gặp mặt, lỡ như Võ Tiên Địch Vân Sinh nhớ lại thì sẽ phiền phức. Đã như vậy.
Chi bằng nên tránh nguy hiểm.
Xe ngựa đến Thành Chủ phủ, ba người cùng xuống xe.
Đinh đỉnh đông đông đinh định đang...
"Trương Viện chủ... Mời vào trong!" Địch Đại công tử phất tay nói.
Địch Nhị công tử đi theo sau, Cửu Cát khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn tỳ bà, rồi cùng hai người bước vào Thành Chủ phủ.
Ba người đi cùng nhau...
Địch Đại công tử dẫn Cửu Cát và Địch Nhị công tử đi tới phòng ngủ của mình. Dùng âm luật khống chế Trúc _ Nhuyễn, sau đó dùng Trúc Nhuyên khống chế con người cũng không đến mức cứng nhắc như vậy.
Trên đầu Địch Đại công tử không bị cắm ngân châm, Cửu Cát chỉ cần một mệnh lệnh bảo hắn về phòng, hắn có thể mang theo Cửu Cát và Địch Nhị công tử trở về phòng ngủ của mình.
Trên đường đi...
Cửu Cát khống chế hai huynh đệ nhà họ Địch diễn kịch.
Bọn họ thậm chí còn cố ý nói nói cười cười trước mặt hạ nhân, tỏ ra vô cùng thân thiết.
Trở lại phòng ngủ của Địch Đại công tử... Cửu Cát sắp xếp cho Địch Đại và Địch Nhị ngồi trên ghế gỗ trong phòng.
Cửu Cát ôm tỳ bà thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng bình an vô sự vào được đầy, trà trộn thêm một thời gian nữa, sẽ sắp xếp cho hai huynh đệ này đi chết.
Chết như thế nào thì thích hợp?
Đang lúc Cửu Cát suy nghĩ...
Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân...
Cửu Cát túm lấy Địch Nhị công tử ném xuống gầm giường, bản thân cũng chui xuống theo.
Cạch một tiếng. Cửa phòng được đẩy ra.
Một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy đẩy cửa bước vào, một nha hoàn đứng sau lưng nàng, trong tay bưng hộp thức ăn.
Người phụ nữ xinh đẹp này nhìn Địch Đại công tử với vẻ mặt đầy quan tâm, nói: "Sao về rồi mà không ăn cơm?"
Nghe thấy giọng nói dịu dàng này...
Cửu Cát đang ở dưới gầm giường phán đoán người phụ nữ này hẳn là thê tử của Địch Đại công tử, thế là khẽ gảy dây đàn, phát ra mệnh lệnh mà tai người khó nghe thấy.
Một luồng sóng âm vang lên. "Nương tử... Ngồi xuống cùng ăn đi."
Lời vừa nói ra.
Sắc mặt người phụ nữ xinh đẹp kia lập tức biến đổi, vẻ mặt cứng đờ lại, nha hoàn sau lưng nàng vội vàng cúi đầu, không dám nói một lời.
Người phụ nữ xinh đẹp há hốc miệng, ngẩn người một lát, sau đó mới nói với nha hoàn sau lưng: "Thúy Liên... Đặt hộp thức ăn xuống rồi ra ngoài, canh chừng ở bên ngoài."
"Vâng..." Nha hoàn tên Thúy Liên đáp lời nhỏ như muỗi kêu.
Nha hoàn Thúy Liên đặt hộp thức ăn vào phòng, sau đó lập tức đi ra ngoài. Đóng cửa phòng lại...
"Hỗn xược... Ta là tiểu nương của ngươi đấy, ngươi gọi ta là nương tử, chẳng lẽ không sợ cha ngươi biết được sao?" Người phụ nữ xinh đẹp vừa trách mắng, vừa đánh vào vai Địch Đại công tử.
Tuy miệng mắng không ngừng, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.
Bàn tay thơm tho như ngọc liên tục vỗ vào người Địch Đại công tử, cũng không biết là đánh hay là đang SỜ.
Tóm lại, đánh là thương, mắng là yêu...
Cửu Cát cho Địch Đại công tử gọi một tiếng "Nương tử" quả nhiên là vô tình lại đúng lúc. Dưới gầm giường.
Cửu Cát nhíu chặt mày, lại một lần nữa gảy nhẹ cây đàn tỳ bà.
Cùng với từng đợt sóng âm mà tai người không nghe thấy được truyền đi.
Địch Đại công tử đột nhiên ôm chầm lẫy người phụ nữ xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận