Độc Cổ Ma Tiên

Chương 555: Theo thuyền mà đến 3

Chương 555: Theo thuyền mà đến 3Chương 555: Theo thuyền mà đến 3
"Người này còn sống."
Cửu Cát đang hôn mê bị phát hiện. Bên trong một căn phòng nhỏ ở quảng trường dưới đài cao.
Cửu Cát nằm trên giường.
Lúc này Cửu Cát đã khôi phục ý thức, mở mắt ra, toàn thân hắn đã bị thị nữ dùng khăn ấm lau sạch sẽ. Thay quần áo xong, Cửu Cát nằm nghiêng trên giường, thần sắc tiều tụy, giống như vừa mới khỏi bệnh nặng.
Đúng lúc này.
Một lão già râu trắng vĩ ngạn, bước vào phòng nhỏ.
Hắn trực tiếp đi tới trước mặt Cửu Cát, không nói hai lời liền ấn vào cổ tay Cửu Cát, một tia Tiên nguyên rót vào.
Tiên nguyên du tẩu khắp toàn thân Cửu Cát.
"Ồ... Tình huống của ngươi đúng là rất đặc biệt." Lão già râu trắng kinh ngạc nói.
Cửu Cát đúng lúc nở một nụ cười khổ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của lão già giống như chuông lớn, chấn động lòng người. Nghe được thanh âm hùng hậu phát ra từ sâu trong nội tâm này.
Cửu Cát với vẻ mặt tiều tụy dần dần khôi phục một tia thần sắc.
Chỉ thấy Cửu Cát dùng giọng nói sợ hãi nói: "Chết rồi... Tất cả đều chết rồi..."
"Kể lại tất cả những gì ngươi nhìn thấy cho ta nghe." Lão già râu trắng lần nữa nói.
Cửu Cát chìm vào hồi ức, ánh mắt lần nữa mất đi tiêu cự.
Chỉ nghe hắn thản nhiên nói: "Lúc lên thuyền, mọi chuyện đầu rất tốt..."
"Vân Chu bay lên trên tầng mây, Cửu Thiên Hàn Sương buông xuống, tất cả mọi người đều bị đông cứng đến mức phải ngồi xổm xuống..." "Tuy rằng rất nhiều người đều bị đông cứng đến bất tỉnh, nhưng ta dù sao cũng có tu vi nhất phẩm, cũng không bị đông cứng đến bất tỉnh ngay lập tức..."
"Hà Tướng quân đứng trên lầu các nói với chúng ta, hắn chính là Tướng quân của chúng ta, hắn bảo chúng ta tiến lên, cho dù núi đao biển lửa cũng không được lùi bước..." "Nhưng lúc này đột nhiên có một người đứng lên, hắn không phục!" "Hắn đối đầu với Tướng quân." "Tướng quân điều khiển Bạc Vân Thiên Chu bay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng có nhiều người bị đông cứng đến bất tỉnh..."
"Nhưng đến cuối cùng Tướng quân vẫn mở quang tráo phòng ngự của Bạc Vân Thiên Chu ra, sau đó biến cố xảy ra!"
"Xảy ra biến cố gì?" Lão già râu trắng truy hỏi.
"Trong nháy mắt, sương mù dày đặc bao phủ, ta chỉ nhìn thấy vô số quỷ vật lờ mờ trong màn sương, không lâu sau, Tướng quân truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, sau đó phòng ngự của Vân Chu lại được mở ra, Tướng quân liền như phát điên chém giết tất cả mọi người, cuối cùng giết không còn ai, liên nhảy xuống thuyền."
"Ngươi làm sao sống sót?"
"Ta không biết..." Cửu Cát cụp mí mắt xuống, cũng không giải thích nhiều.
"Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó ta cũng bị đông cứng đến bất tỉnh, tuy rằng ta có tu vi nhất phẩm, nhưng đan điền bị hủy, dựa vào là Nê Hoàn cung thượng đan điền, chân khí trong Nê Hoàn cung rất ít, rất khó chống đỡ Cửu Thiên Hàn Phong trong thời gian dài..." "Vận khí của ngươi không tệ, trên thuyền còn hai người sống, nhưng tu vi của bọn họ rất thấp, chỉ sợ phải một khoảng thời gian nữa mới có thể tỉnh lại." Lão già râu trắng nói.
"Thật sao..." Cửu Cát lộ vẻ vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Lão già râu trắng xoay người rời đi.
"Đây là túi trữ vật của ngươi." Một nữ tử giáp đen trả lại túi trữ vật cho Cửu Cát.
Cửu Cát đưa tay nhận lẫy.
"Ngươi không bị thương, đi theo ta." Nữ Hiệu úy mặc giáp đen nói. Cửu Cát đi theo nữ Hiệu úy mặc giáp đen rời khỏi gian phòng nghỉ ngơi, bên ngoài phòng, thi thể chất thành núi.
Vài tên phàm nhân đang thu dọn số thi thể này, mà trong lồng ngực một cỗ thi thể có đặt mai rùa của Cửu Cát.
Cửu Cát chỉ liếc mắt nhìn đám thi thể là đã xác định được vị trí mai rùa.
Vì vậy...
"Chờ ta một chút."
Cửu Cát đến trước một cỗ thi thể. Ngực và bụng hắn bị khoét một lỗ lớn, máu trong lồng ngực đã sớm đông cứng lại, mai rùa được nhét vào bên trong.
Người này tên là Lý Dũng Cương. "AI Cương ca... Ngươi chết thảm quá!"
Phịch một tiếng.
Cửu Cát quỳ trước thi thể.
"Hu hu hu... Cương ca... Sao ngươi lại nói đi là đi như vậy chứ." Cửu Cát đau đớn khóc lớn.
Nước mắt ào ào tuôn rơi.
Nữ tử giáp đen vỗ vai Cửu Cát an ủi. "Cương ca à! Chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau lập công danh, chém yêu trừ ma!" Cửu Cát liên nhào lên thi thể Lý Dũng Cương, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Nữ Hiệu úy mặc giáp đen nhìn thấy cảnh này cũng cảm động, nàng xoay người đi không nỡ nhìn thêm. Chỉ trong nháy mắt.
Cửu Cát đã móc mai rùa trong lồng ngực hắn ra, cất vào tay áo, thậm chí còn chưa kịp thôi thúc Vô Cực Cổ.
Mai rùa đã vào tay.
Cửu Cát lau nước mắt đứng dậy.
"Vị đại nhần này... Thật ngại quá, nhìn thấy thi thể huynh đệ nên không nhịn được, đã để..." Cửu Cát tạ lỗi.
Nữ Hiệu úy mặc giáp đen đồng cảm gật đầu nói: "Tu vi của chúng ta ngang nhau, ngươi không cần khách sáo, cứ gọi ta là Vương Cẩn, ngươi có tu vi Võ sư nhất phẩm, muốn có được quân công sĩ cấp rất dễ dàng, thăng cấp Hiệu úy cũng chỉ là chuyện trong tầm tay, ngươi gọi ta là đại nhân, ngược lại khiến ta không chịu nổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận