Độc Cổ Ma Tiên

Chương 401: Bố trí của Lưu quản sự 2

Chương 401: Bố trí của Lưu quản sự 2Chương 401: Bố trí của Lưu quản sự 2
"Sắp xếp vài người đi điều tra một chút."
"Công tử... Không biết ngài có ý gì?" "Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, đừng hỏi đến ý định của ta." Địch Đại công tử cảnh cáo.
Nghe vậy, Lưu quản sự nhíu mày, liên tục xưng "không dám".
Là một phàm nhân, sở dĩ Lưu quản sự được Địch Đại công tử coi trọng là vì hắn ta có mưu lược.
Lưu quản sự không hiểu vì sao Địch Đại công tử lại quan tâm đến quyết chiến của hai nhà như vậy, nên mới thốt ra hỏi, chỉ khi biết được ý nghĩ của chủ thượng, Lưu quản sự mới có thể đưa ra kế sách.
Thế nhưng hôm nay Địch Đại công tử lại không muốn tâm sự với hắn ta.
Lưu quản sự chắp tay, rời đi với vẻ mặt u ám.
Hắn ta âm thầm quyết tâm phải hoàn thành tốt việc này, nhất định phải điều tra rõ thời gian khai chiến cụ thể của Vi gia và Điền gia, nhất định phải khiến chủ thượng nhìn mình bằng con mắt khác.
Cảnh tượng này cũng lọt vào mắt Trịnh quản sự.
Ngày thường, Trịnh quản sự hầu hạ Nhị công tử, thế nhưng hôm nay Nhị công tử lại mặt mày ủ rũ, buồn bực không vui, rõ ràng là có tâm sự. Trịnh quản sự thức thời không đi quấy rầy, sau khi dùng bữa xong liên rời đi.
Trong thiện đường này cũng có Võ sư xuất hiện.
Những Võ sư này là thành Vị quần được Thành chủ Địch Vân Sinh yêu thích, ngày thường đi theo hầu hạ bên cạnh, địa vị cao hơn quản sự rất nhiều, chỉ đứng sau hai tên thiếu gia Địch gia và phu nhân.
Những thành Vị quân này bình thường cũng không nói chuyện với hai tên thiếu gia Địch gia, sau khi dùng bữa xong liền rời đi, bọn họ cũng không nhận ra hai tên thiếu gia có gì khác thường.
Còn Võ Tiên như Địch Vân Sinh thì bình thường sẽ không đến thiện đường dùng bữa.
Địch Vân Sinh đã sớm không còn là phàm nhân, có thể nhịn ăn nhịn uống, cho dù thời gian dài không ăn không uống cũng không ảnh hưởng dì. Võ Tiên như Địch Vân Sinh chỉ ăn uống khi nào cần thiết phải xã giao, còn mỗi lần Võ Tiên xã giao đầu thông báo trước, để quản sự chuẩn bị yến tiệc ca múa.
Đương nhiên Cửu Cát cũng đã chuẩn bị kỹ càng để gặp mặt Võ Tiên Địch Vân Sinh.
Cửu Cát tin chắc chỉ cần bản thân không để lộ sơ hở thì cho dù là Võ Tiên đứng trước mặt cũng khó mà nhìn ra manh mối.
Càng không sợ chết thì càng không dễ chất, càng sợ chết thì càng dễ chết.
Chơi chính là mạng.
Dám chơi mạng mới có thể sống sót. Nếu không thì hãy làm một con chó, một ngọn cỏ đầu tường, hoặc là một tên nô tài gặp ai cũng quỳ lạp... Thế nhưng cho dù như vậy, cũng chưa chắc đã sống lâu hơn.
Năm đó, nếu không phải Cửu Cát đứng lên chém chất Ôn đạo nhân thì hắn đã chết từ lâu rồi...
Làm sao có thể sống đến ngày hôm nay?
Sau khi dùng bữa ở thiện đường xong.
Dưới sự dẫn dắt của phu nhân, ba người Cửu Cát ung dung đi dạo một vòng trong phủ Thành chủ, ngoại trừ Bắc Uyển là nơi ở của Thành chủ ra thì những nơi khác đầu đi qua. Đến tối.
Phu nhân lại bị trói.
Hai tên thiếu gia Địch gia lấy măng hấp trong hộp thức ăn ra, ngồi trên bàn ăn ngấu nghiến.
Cửu Cát cũng lấy một cây măng hấp trong hộp thức ăn, đưa cho phu nhân Lương Tuyết Lan.
Lương Tuyết Lan chậm rãi mở miệng, đưa cây măng hấp còn ấm vào miệng...
Ba ngày sau...
Thiện đường.
Lúc dùng bữa.
Lưu quản sự đến bẩm báo. "Bẩm thiếu chủ... Lão nô đã bố trí ổn thỏa, trước khi Điền gia và Vi gia động thủ, lão nô nhất định sẽ nhận được tin tức." Lưu quản sự nói với giọng chắc nịch.
"Ngươi bố trí như thế nào?"
"Lão nô sai người mua chuộc phàm nhân làm việc cho Điền Gia Bảo và Vi Gia bảo... Sau đó nhờ Quan Thiên Thai truyền tin, chắc chắn sẽ nắm được động tĩnh của hai bên trước tiên..." Lưu quản sự giải thích.
Phủ Thành chủ.
Trong thiện đường.
Cửu Cát ôm tỳ bà, nhẹ nhàng gảy. Đinh định đang đang đỉnh đang đang... "Mua chuộc phàm nhân?" Địch Đại công tử giả vờ nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy..."
"Thế nhưng hiện giờ Vi gia và Điền gia đang đề phòng lẫn nhau, làm sao có thể để phàm nhân tự do ra vào chứ?"
"Đại công tử... Có một loại phàm nhân, mỗi ngày đầu ra vào Điền Gia bảo và Vi Gia bảo mà người của hai nhà bọn họ không hề ngăn cản." "Là ai?"
"Là người đi đổ bô." Lưu quản sự đáp.
"Ngươi làm rất tốt... Một khi có động tĩnh gì lập tức báo cho ta biết." Địch Đại công tử nói. "Đại công tử..." Lưu quản sự muốn nói lại thôi.
Đinh định đang đang đỉnh đang đang...
"Còn chuyện gì nữa?" Địch Đại công tử hỏi.
"Đại công tử... Thuộc hạ còn một lời, không biết có nên nói hay không." "Cứ nói đừng ngại."
"Vi gia và Điền gia là thế gia Võ Tiên, tranh chấp của bọn họ, phủ Thành chủ chúng ta không nên nhúng tay vào. Nếu chuyện này truyền đến tai những thế gia Võ Tiên khác, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng phủ Thành chủ vượt quyền, bất lợi cho Thành chủ đại nhân..." Lưu quản sự thành tâm khuyên nhủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận