Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 101


UP - người vừa phỏng vấn A Tửu và Quý Kỳ Tây tên là Một Bát Khoai Môn Viên, ngay từ đầu đám fans đang chờ trong phòng livestream của Một Bát Khoai Môn Viên trông thấy cô ấy cố tình đi phỏng vấn Quý Kỳ Tây, cả đám đều trêu đùa sắc đẹp lầm người trong phòng live, nhưng bọn họ nhìn một lát thì đột nhiên có người cảm thấy Quý Kỳ Tây hơi quen mắt.


[Anh trai kia nhìn hơi quen nhỉ, không phải là Khoai Môn Viên vớt một phát trúng ngay một ngôi sao chứ?]


[Ha ha ha ha ha, nếu như Khoai Môn Viên vừa mở cửa đã vớt được ngôi sao thì nhất định phải đi mua xổ số nhanh lên, nói không chừng ngày hôm sau lập tức biến giàu nằm thắng.]


[A a a a a a a a a a a!!! Người đó, cái người đó! Đệch, anh ta gọi là gì nhỉ? Chính là cái người đàn ông treo trên cây bị Tang Tửu dùng một tay xách xuống trong "Kỳ nghỉ thân yêu" ấy!]


[Tôi đã nói nhìn quen quen chỗ nào mà, video quay lại cảnh Tang Tửu chơi cánh tam giác tôi nhìn từ đầu tới đuôi, anh trai mà Khoai Môn Viên phỏng vấn không phải chính là người thần bí cùng Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt dạy Tang Tửu chơi cánh tam giác sao? Đến nay trên mạng cũng chưa có người thả ra tên của anh ta nhỉ?]


[Chưa hết, có người đoán người thứ ba trong đội lúc Tang Tửu và Thẩm Thư Triệt tổ đội livestream "Tranh Lưu" chính là anh ta.]


[Từ từ... Đã biết ba lần anh ta xuất hiện (lần thứ ba còn nghi vấn) đều cùng khung hình với Tang Tửu, hiện tại anh ta xuất hiện lần thứ tư, hơn nữa người trong khung hình ngoại trừ Khoai Môn Viên ra cũng có một em gái đeo khẩu trang...]


[Lúc nãy vừa nhìn tôi đã cảm thấy mặt mày em gái bị Khoai Môn Viên phỏng vấn hơi giống Tang Tửu, sợ nói ra có người nói tôi KY.] [1]


[1] KY nghĩa là không có tầm nhìn, tức là không có sức phán đoán về bầu không khí hiện tại và khi bạn muốn thiết lập giao tiếp thân thiện với bên kia, bạn sẽ không phản ứng phù hợp theo bầu không khí lúc đó hoặc theo vẻ mặt của mọi người.


Vào lúc đám dân mạng sôi nổi thảo luận hai người bị UP Một Bát Khoai Môn Viên phỏng vấn có phải Tang Tửu hay không, A Tửu và Quý Kỳ Tây trả lời về ngôi sao bọn họ thích.


Một người nói thích Tang Tửu.


Một người nói thích Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn.


Sau đó, không biết hai người thì thầm cái gì, người thứ hai đột nhiên nói tôi thay lòng, tôi thích Tang Tửu!!


[Ha ha ha ha, không sai được, đây rất giống tác phong của Tang Tửu.]


[Khoai Môn Viên được đó, đợt phỏng vấn đầu tiên gặp ngay Tang Tửu, mau sửa tên phòng livestream đi, độ hot của Tang Tửu có thể trực tiếp giúp cô lên thẳng trang chủ!]


[A a a a a a a! Khoai Môn Viên cô mở to mắt lên mà nhìn đi! Cô không xem "Bé ơi đến đây nào" hả! Không phải cô nói Tang Tửu đáng yêu thật à! Thế mà cô không nhận ra người trước mặt là Tang Tửu! Cô quá khiến mẹ thất vọng!]


Bọn họ kêu gào trong phòng live, ước gì có thể bò vào màn hình đi qua đó kéo phựt khẩu trang của A Tửu xuống, từ đó khiến Một Bát Khoai Môn Viên có thể nhận ra. Kết quả bọn họ không đợi được Một Bát Khoai Môn Viên nhận ra A Tửu, ngược lại nhìn thấy A Tửu và Quý Kỳ Tây có qua có lại tâng bốc trước.


Một người tâng bốc rất quy phạm một người tâng bốc rất thực tế.


Kia gọi là phối hợp, kia gọi là ăn ý.


[Ờmmmm, lần đầu tiên tôi thấy có người có thể đứng trước ống kính tự khen mình đáng yêu thẳng thắn, đơn thuần chân thật, săn sóc ấm áp như nắng mùa đông, lúc tôi gõ mấy chữ này ra còn nổi da gà.]


[Không nói Tang Tửu, nói anh trai thần bí kia đi, tôi thu hồi câu anh ta thích Tang Tửu, tôi đã có thể tưởng tượng đến cảnh Tang Tửu ánh mắt như đao xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt chọc về phía người anh ta.]


[Thu hồi làm gì, kiểu khích lệ lạc loài cỡ nào, Tang Tửu nghe một lần là có thể nhớ kĩ hết, mà còn lanh lảnh lưu loát, thông thuận tự nhiên.]


Bọn họ đang nói chuyện, vừa nhấc mắt đã thấy Một Bát Khoai Môn Viên bỗng trợn tròn mắt, sau một giây, một tiếng gào nện vào tai bọn họ: "A a a a a a a a a a a tôi vừa phỏng vấn Tang Tửu sao! Tang Tửu sống sờ sờ á!"


Một Bát Khoai Môn Viên khóc không ra nước mắt mà nhìn suy đoán của các fans trong phòng live, nhìn về phía cuối phố đã sớm không có bóng người: "Tang Tửu, chị quay về chúng ta nói chuyện tiếp năm phút đi QAQ."


A Tửu tự nhiên là không nghe thấy tiếng hét của Một Bát Khoai Môn Viên, nếu như không đụng tới cuộc phỏng vấn trực tiếp kia thì hai người bọn họ thật sự có thể bỏ qua Tịch Ngôn Vãn.


Cửa sổ xe bị kéo xuống, Tịch Ngôn Vãn nghiêng đầu nhìn về phía hai người, cười nhạt nhìn Quý Kỳ Tây: "Anh nói tản bộ hoá ra là chỉ việc đi qua nửa cái thành phố để tản bộ à?"


"Vốn dĩ tôi thích tập thể dục buổi sáng, tố chất thân thể quá tốt biết làm sao được." Quý Kỳ Tây bị vạch trần cũng không xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên mỉm cười: "Đi dạo qua đi dạo lại đi tới toà nhà A Tửu quay phim, tiện đường tìm tới A Tửu."


Tịch Ngôn Vãn cười lạnh: "Nhà anh tản bộ còn giả làm gấu bông à? Nhà anh tản bộ khiêng một cọc đường hồ lô?"


Quý Kỳ Tây tiếp tục mỉm cười, lịch sự đẩy câu chất vấn của Tịch Ngôn Vãn về: "Kiểu tản bộ quá bình thường tôi chướng mắt, hơn nữa, hiện tại Bắc Kinh lạnh, trang phục gấu bông giữ ấm."


Anh nói xong thì quay đầu nhìn chăm chú vào A Tửu, trong cặp mắt đen nhánh kéo dài vẽ ra ý cười: "Bé A Tửu, thích đường hồ lô không?"


"... Thích." Trên đường A Tửu đã ăn ba viên sơn tra, ấp úng trả lời xong, cô lại nhìn Tịch Ngôn Vãn đã xuống xe, trực giác mách bảo giữa hai người tựa hồ có mâu thuẫn.


A Tửu lại liên hệ tới lời bọn họ vừa nói, có ngu đi nữa cũng có thể đoán ra ban nãy Quý Kỳ Tây nói dối, nhưng cắn người miệng mềm, A Tửu không làm được chuyện mách lẻo, thế là cô chạy chậm hai bước giơ tay túm lấy tay Tịch Ngôn Vãn: "Sư tỷ, anh Kỳ Tây nói chờ chị tới cùng em."


Haiz.


Xem ra người trưởng thành là có khả năng học cái xấu, thế mà mình lại nói láo ngay trước mặt sư tỷ.


Tịch Ngôn Vãn liếc xéo Quý Kỳ Tây: "A Tửu, em không cần nói giúp anh ta, rõ ràng là anh ta tới nẫng tay trên, đi thôi, sư tỷ đưa em về nhà."


"Ý, từ từ." Quý Kỳ Tây hành động cực nhanh cởi đồ gấu bông, sau đó lễ phép lịch sự gật đầu với Tịch Ngôn Vãn: "Tôi trở về cùng hai người, tản bộ đi mệt rồi, thuận tiện đi nhờ xe."


Lời vừa nói ra, anh cũng không đợi Tịch Ngôn Vãn từ chối, vội vàng đẩy A Tửu lên xe, miệng nói liến thoáng không ngừng: "A Tửu, bên ngoài lạnh lẽo, hai ta mau lên xe, trên xe ấm áp."


Tịch Ngôn Vãn: ???


Tịch Ngôn Vãn sắp bị độ mặt dày của Quý Kỳ Tây làm cho ngây người.


"Xe của anh đâu?!" Động tác của Tịch Ngôn Vãn chậm hơn một chút, đợi tới lúc chị có phản ứng thì Quý Kỳ Tây đã hoàn thành một loạt động tác - đẩy A Tửu lên xe, anh lên xe với bộ quần áo gấu bông và một cọc đường hồ lô cùng lên xe, sau đó lại đóng cửa xe lại.


May mà trên đường hồ lô đều có bọc giấy gạo gói kẹo, hơn nữa cắm cùng dày, bằng không thì thật sự không đặt nó nằm ngang ở ghế sau được.


Quý Kỳ Tây giữ chặt cửa xe hàng ghế sau, đồng thời lười nhác đáp trả: "Dù sao cũng là ngày cuối năm rồi, nó cũng phải nghỉ ngơi."


Có thể nói là A Tửu có thể nói là Quý Kỳ Tây mạnh mẽ đẩy lên xe, thẳng đến lúc ngồi ở hàng ghế sau xe, cả người vẫn đều đang ngơ ngác.


Một hồi lâu, A Tửu nhìn Quý Kỳ Tây ngồi bên cạnh một tay ôm quần áo gấu bông, một tay cầm ngang cọc đường hồ lô nên không thể không cẩn thận từng li từng tý, nhếch miệng, nhỏ giọng hỏi: "Anh cầm hai thứ có khó khăn không?"


Quý Kỳ Tây ho nhẹ một tiếng, ra vẻ thê thảm: "Có chút chút đó, nếu em muốn cầm giúp quần áo gấu bông thì cũng không phải..."


"Vậy em ngồi lên ghế lái phụ nhé?" A Tửu nghe thấy Quý Kỳ Tây nói có chút chút, không đợi nghe xong nửa câu sau đã dẫn đầu cất tiếng: "Anh thả quần áo gấu bông xuống chỗ em đang ngồi."


Quý Kỳ Tây: ...


Quý Kỳ Tây thu lại vẻ mặt khổ sở: "Anh cầm quen rồi, em ngồi ở ghế sau không thoải mái sao?"


"Cũng, cũng không phải." A Tửu nhỏ giọng trả lời, thế nhưng mà, mặc dù không phải không thoải mái, nhưng cô vẫn mong có thể ngồi cùng nhị sư tỷ trên ghế lái phụ QAQ.


Nhưng...


A Tửu cúi đầu nhìn xiên đường hồ lô chỉ còn lại hai viên sơn tra trong tay, khi cô ở thế giới cũ ngoài bánh đường ra thì còn thích đường hồ lô.


Tịch Ngôn Vãn vừa ngồi lên xe, quay đầu đã nhìn thấy A Tửu rũ đầu không biết đang nghĩ gì: "A Tửu? Ngồi đằng sau có chật không? Lên ngồi ghế phụ nhé?"


Thấy thế, Quý Kỳ Tây quay đầu nhìn A Tửu, cảm xúc đột nhiên hạ xuống: "A Tửu. Nếu như em cảm thấy anh chen tới em thì em nghe theo sư tỷ em đi, đi lên ghế phụ ngồi đi."


A Tửu hoàn hồn, do dự mãi, cười với Tịch Ngôn Vãn: "Không chật."


Cho dù là cô nể tình xiên đường hồ lô thì cũng không thể nói là bị anh Kỳ Tây chen tới, huống chi hai người ngồi thật sự không chật, hơn nữa...


A Tửu giơ tay chọc lớp lông xù của bộ gấu bông, đầu gấu bông mềm mại, mềm giống như Pikachu ấy!


"Được, vậy A Tửu em ngồi không thoải mái thì nói với chị luôn nhé, ngừng xe rất tiện." Tịch Ngôn Vãn cười nói với A Tửu xong thì lạnh lùng liếc Quý Kỳ Tây, phỉ nhổ một câu trong lòng: Trà xanh nam cấp thấp.


Hôm nay là Ba mươi, Bắc Kinh đều là cảnh vui mừng hớn hở, A Tửu ghé vào cửa sổ xe nhìn thấy có một nhà ba người đang dán câu đối xuân trước cửa nhà, đứa bé thấp lè tè được người lớn ôm, vụng về dán chữ phúc ngược lên cửa.


"Nhìn người khác dán chữ phúc nghiêm túc vậy làm gì? Quý Kỳ Tây giơ tay gõ nhẹ lên đầu A Tửu, nhà chúng ta cũng có chữ phúc."


A Tửu quay phắt đầu lại, đôi mắt sáng long lanh: "Nhà mình cũng có chữ phúc?"


Tịch Ngôn Vãn: ...


Hai chữ nhà mình có hơi chói tai đó.


Quý Kỳ Tây uể oải cười, giống kích thích lòng hiếu kỳ của A Tửu, nói chậm rì rì: "Không chỉ chữ phúc, câu đối xuân, giấy cắt hoa, dây cát tường [1] , đèn màu, cái gì cần có đều có."


[1] Nguyên văn là 中国结: tết dây Trung Quốc.


Quý Kỳ Tây nói một cái, ánh mắt A Tửu lại sáng thêm một chút, nói hai cái, sáng hai lần, chờ Quý Kỳ Tây nói xong thì trên gương mặt trắng nõn của A Tửu đã tràn đầy chờ mong và nhảy nhót: "Đợi chút nữa trở về là có thể dán ạ?"


"Đương nhiên có thể." Lúc Quý Kỳ Tây trả lời trong giọng nói còn mang ý cười: "Tất cả đều để hết lên trên mặt bàn phòng khách, chỉ chờ em về dán thôi, nguyên một căn biệt thự, có sợ mệt không?"


A Tửu quả quyết lắc đầu: "Không sợ!"


Tịch Ngôn Vãn ngồi ghế lái, nhìn thấy vẻ tươi cười xán lạn của A Tửu qua kính chiếu hậu, lần đầu tiên thấy Quý Kỳ Tây thuận mắt.


Sư môn bọn họ chỉ hẹn nhau đến đón Giao thừa và mang quà năm mới tới cho A Tửu, nhưng ai cũng không nghĩ tới A Tửu sẽ cảm thấy hứng thú với các hoạt động như dán câu đối xuân và chữ phúc. Khó trách lúc Quý Kỳ Tây lấy cớ nói đi ra ngoài tản bộ còn ngăn hai người Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt chuẩn bị dán chữ phúc.


Tịch Ngôn Vãn nhớ lại xong thì cũng cười lên tiếng: "Chờ về nhà sư tỷ cũng dán với em."


A Tửu gật đầu như gà con mổ thóc: "Dạ!"


Vào lúc ba người cười cười nói nói, trên mạng lại có một cuộc phong ba không lớn không nhỏ. Trên Weibo của A Tửu dù sao cũng có mấy ngàn vạn fan hâm mộ, hơn nữa một tháng trước cô vừa nhờ vào việc làm lớp trưởng của lớp dự bị Học viện Hàng không mà mạnh mẽ kiếm được độ hot trước mặt cư dân mạng, nhảy lên trở thành thần tượng chăm chỉ tiêu biểu của năm.


Lại thêm bộ thứ hai trong sự nghiệp diễn xuất của cô đã lấy được vai chính trong phim của đạo diễn Đàm Mễ, đến mức độ đề tài trên người A Tửu cũng không thấp hơn các thần tượng nam trẻ đang hot trong giới.


Cho nên chuyện A Tửu bị UP phỏng vấn trên đường rất nhanh đã leo lên hot search, có Dâu Tằm nghe tiếng mà đến, cũng có cư dân mạng chỉ muốn hóng hớt.


Một thần tượng nữ đang nổi cùng một người đàn ông đẹp trai thần bí, đi với nhau trên đường vào đêm Giao thừa, khiến cho người ta không muốn nghĩ nhiều đều không được mà!!!


Sau đó, bọn họ đều vẻ mặt ngơ ngác, vội vàng không kịp chuẩn bị nhìn thấy hiện trường thổi phổng lạ đời của A Tửu và Quý Kỳ Tây, chờ xem hết cả đoạn video ghi lại, bọn họ không nhớ rõ nhưng chuyện khác, chỉ nhớ rõ câu kia ăn được nhiều, lớn được giỏi, chạy được nhanh, giống con quay nhỏ vô địch.


Đám dân mạng: ???


Cái phong cách này không giống scandal đủ tiêu chuẩn đâu nhá.


Không đợi chuyện tai tiếng trên mạng lên men, bộ phận quan hệ công chúng của công ty Thước Kiều đã nhanh chóng phản hồi và âm thầm tiết lộ thân phận người đại diện của A Tửu của Quý Kỳ Tây.


Đám dân mạng: !!!!


Người đại diện hiện tại đều lớn lên đẹp trai như vậy rồi hả?!


Mặc dù công ty Thước Kiều đã mượn tay những người khác chỉ ra thân phận người đại diện của Quý Kỳ Tây, nhưng cảnh Quý Kỳ Tây giả làm gấu bông cùng một cọc đường hồ lô thật sự quá đặc biệt, căn bản không giống loại trang phục người đại diện nghiêm túc có thể làm ra, cho nên, trên mạng vẫn có người ship CP A Tửu và Quý Kỳ Tây.


Chẳng qua lại có người ship thì lượng fans CP cũng so ra kém lượng fans only của A Tửu, huống chi, trên mạng cũng không có ảnh chụp có thể chứng minh thân phận người yêu của A Tửu và Quý Kỳ Tây, cộng thêm chủ đề liên quan tới nghệ sĩ khác và thao tác của bộ phận quan hệ công chúng, rất nhanh, hot search liên quan tới A Tửu đã bị hạ xuống, chỉ lưu lại dấu ấn nhạt nhoà trên mạng.


Năm giờ chiều, lúc sắc trời dần dần tối, Tịch Ngôn Vãn cũng dẫn A Tửu tới nhà mới, nhà mới là biệt thự giữa sườn núi, bốn phía không nhìn thấy một gia đình nào khác, cảnh quan đập vào mắt chỉ có dãy núi cao ngất kéo dài và thảm cỏ được cắt xén ngay ngắn.


"Ý?" A Tửu nhìn thấy thứ gì, cô vội vàng hạ cửa sổ xe xuống nhìn: "Sư tỷ, dừng xe."


Nghe vậy, Tịch Ngôn Vãn cũng hiểu A Tửu nhìn thấy biển số nhà trên cửa lớn, dứt khoát phanh lại, để A Tửu xuống xe,, chờ A Tửu xuống xe xong Quý Kỳ Tây và Tịch Ngôn Vãn cũng xuống xe theo.


A Tửu vừa xuống xe là đi thẳng tới cửa lớn biệt thự, cô vừa nhấc mắt, quả nhiên trông thấy một miếng kim loại lớn bằng bàn tay trên cột cửa, phía trên khắc hoa văn giống với cây kiếm nhỏ và sao Bắc Đẩu, người khác có lẽ không nhận ra nhưng A Tửu vừa nhìn là biết, đây là ký hiệu của tông môn! Đây là ký hiệu của Kiếm Thương Tông!


"A Tửu! Em nhìn ký hiệu tông môn chị làm có phải rất giống không!"


Nhậm Tương vừa nghe được tiếng xe là lập tức chạy từ biệt thự ra, mái tóc chị ấy lại ngắn hơn so với lần gặp mặt trước, hấp tấp vọt tới trước mặt A Tửu, huýt sáo cực kì khoe khoang: "Nói chị nghe giống không hả?!"


"Giống!"


A Tửu ngạc nhiên ôm lấy Nhậm Tương: "Đặc biệt giống, hơn nữa thiết kế của cột cửa cũng rất giống cây cột trong môn phái."


Quý Kỳ Tây nghe vậy thì ho khan một tiếng: "A Tửu, công lao làm cột cửa em cũng không thể trao loạn được, người làm cột cửa đang đứng phía sau em cơ."


"Ơ?" A Tửu kinh ngạc quay đầu, sau khi thấy đằng sau chỉ có một mình Quý Kỳ Tây thì rất mờ mịt: "Là anh làm ạ? Nhưng mà ai nói cho anh biết cơ?"


Quý Kỳ Tây nhíu mày cười một tiếng: "Sư phụ của chúng ta."


Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương: Miệng nam nhân, quỷ lừa gạt A Tửu.


Nhưng để mà nói nghiêm túc thì Quý Kỳ Tây nói sư phụ của chúng ta cũng không sai, dù sao, anh thật sự luyện một tài khoản nữa trong [Tiên Duyên], bái vào Kiếm Thương tông.


Nghe nói, anh dựa vào thao tác của hệ thống lấy được vị trí ngũ sư huynh trong sư môn của A Tửu, trước mắt, vị ngũ sư huynh trước bị rớt tới hạng sáu đang khiếu nại với nhà phát hành đó.


Lúc ấy Tịch Ngôn Vãn nghe nói vốn dĩ định đi tìm vị ngũ sư huynh trước của A Tửu, kết quả là sau khi thấy đối phương vẫn cho rằng NPC A Tửu online lần hai giống hệt A Tửu lúc trước thì dứt khoát từ bỏ liên hệ.


Anh ta đều không nhận ra A Tửu chân chính, không thể nói cho anh ta biết!


Mà Quý Kỳ Tây có thể đoán được lai lịch A Tửu ngược lại là trong dự liệu của Tịch Ngôn Vãn, thứ nhất anh đang là người đại diện của A Tửu, thứ hai anh tham dự vào phát triển [Tiên Duyên].


Đương nhiên, Quý Kỳ Tây cũng chỉ là treo miếng kim loại có khắc ký hiệu của Kiếm Thương tông trên biệt thự làm cái cớ để anh nói rõ cho bốn người bọn họ, anh đã đoán được thân phận của A Tửu. Về phần thân phận tiểu sư thúc trong miệng A Tửu, anh tính toán ôm chặt áo choàng, không nói với ai.


A Tửu mờ mịt nháy nháy mắt: "Sư phụ, của chúng ta?"


"Đúng." Quý Kỳ Tây hất cằm chỉ về phía biệt thự: "Anh cũng bái vào sư môn của em rồi á, có thư do sư phụ tự viết, em không tin thì có thể đọc thư cũng có thể hỏi sư huynh sư tỷ của em."


Phản ứng đầu tiên của A Tửu là quay đầu nhìn Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương, thấy ý dò hỏi trong ánh mắt A Tửu, trong lòng hai người không tình nguyện nên miễn cưỡng gật đầu: "Ừ."


A Tửu: ?


A Tửu: !


"Anh có thể nhìn thấy sư phụ?!"


A Tửu đối với sư phụ trong tông môn không thể nói có tình cảm đặc biệt sâu nặng, trong ấn tượng của cô thì sư phụ Kiếm Thương tông luôn luôn nghiêm túc cứng nhắc, nói cực ít, trong mười năm qua hai người nói chuyện có thể nói chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Nhưng A Tửu kinh ngạc vì Quý Kỳ Tây có thể nhìn thấy sư phụ, có thể nhìn thấy còn không phải là anh có thể đi tới thế giới cũ, nhưng mình và sư huynh, sư tỷ đều không thể đi!


Quý Kỳ Tây lắc đầu: "Đương nhiên là anh không thấy được, nhưng sau khi ông ấy nhận anh làm đồ đệ thì tự tay viết thư cho anh." Mấy ngày trước đây anh lúc anh nhận thư ở NPC tín sứ trong trò chơi thậm chí còn rất chú trọng làm một nghi thức mở thư.


Nghe vậy, A Tửu lại ngơ ngác lần nữa: "Anh không gặp được sư phụ, sao sư phụ lại gửi thư cho anh, nhận anh làm đồ đệ vậy?"


Quý Kỳ Tây lời ít mà ý nhiều: "Có duyên."


Nhậm Tương nhìn không được cảnh Quý Kỳ Tây "lừa gạt" A Tửu, vội nắm lấy cổ tay A Tửu, dắt cô đi vào biệt thự: "A Tửu, đến, sư tỷ dẫn em đi xem nhà chúng ta."


A Tửu ngoan ngoãn bị Nhậm Tương dắt đi vào biệt thự, thẳng đến khi đi được hai, ba bước mới chợt bừng tỉnh trợn tròn mắt: "Nhà chúng ta?"


"Năm người chúng ta..."


Quý Kỳ Tây khiêng cọc đường hồ lô cùng đi lên, lười biếng ngắt lời Nhậm Tương: "Chú ý một chút, sáu người."


Tịch Ngôn Vãn muốn cười không cười: "Đúng, sáu người."


"A Tửu không phải em nói hi vọng có thể có một căn nhà lớn, sư môn chúng ta đều ở chung một chỗ sao?" Nhậm Tương tiến lên hai bước, nhìn thẳng A Tửu, quay lưng đi ngược về hướng biệt thự, hai cánh tay duỗi thẳng ra: "Em xem, nhà chúng ta có to không?"


A Tửu chỉ cảm thấy hôm nay giống như đang nằm mơ, ngơ ngác gật đầu, vô ý thức trả lời: "To."


Quý Kỳ Tây giây phút nào cũng nhớ tới việc kiếm cảm giác tồn tại: "A Tửu, ở đằng sau có một vườn hoa, một cái chuồng ngựa và một chỗ để tập ván trượt, về sau em luyện ván trượt hay chăm ngựa đều được."


Cái trước tương đương với ngự kiếm cấp thấp, về phần cái sau thì lần trước lúc anh xem "Tốc độ cao lao về đích" cảm thấy A Tửu hẳn là rất thích bắt ngựa.


Tịch Ngôn Vãn thấy A Tửu hoang mang mê hoặc thì không khỏi giơ tay vuốt cái mũi nhỏ của A Tửu: "Trong biệt thự cũng có phòng đấu kiếm, phòng vẽ tranh, phòng đàn, phòng tập múa, phàm là đồ có thể dùng đén thì bên trong đều chuẩn bị đầy đủ hết.


Chuyện A Tửu hi vọng mọi người cùng ở trong một căn nhà lớn cũng là bọn họ nghe được từ miệng Quý Kỳ Tây, bất cứ người nào trong bọn họ đều có thể bỏ ra một căn nhà lớn, nhưng sau một phen thảo luận thì mọi người lại hợp tác mua được căn biệt thự trước mắt này, trước sau chuẩn bị hơn một tháng, cũng may là hoàn công trước Tết.


Còn về quyền sở hữu của căn biệt thự, bọn họ chuẩn bị sau này sẽ đăng ký dưới tên của A Tửu.


A Tửu nghe một hồi thì bỗng nhiên dừng lại không đi về phía trước nữa, sau đó cô bỗng vén phắt tay áo lên, giơ cánh tay trắng muốt lên trước mặt Tịch Ngôn Vãn: "Sư tỷ, chị mau véo em một cái, em sợ mình ngủ quên trong đoàn phim, từ đầu tới đuôi đều đang nằm mơ."


Tịch Ngôn Vãn bật cười: "Sao chị nỡ véo em chứ?"


Nhậm Tương thấy thế thì giơ tay lên: "Nếu không thì để Ngôn Vãn véo chị, chị đau thì A Tửu cũng không phải đang nằm mơ."


Quý Kỳ Tây nhìn ba cô gái giằng co thì lắc đầu cười: "Bé A Tửu, cho dù em nằm mơ thật thì chẳng lẽ lại chẳng lẽ lại chịu mới mơ một nửa đã bị véo tỉnh? Chẳng lẽ em không muốn mơ tiếp à?"


A Tửu: !!!


A Tửu quả nhiên bị câu nguỵ biện của Quý Kỳ Tây thuyết phục, thậm chí nhớ tới trải nghiệm lúc cô đã từng nằm mơ thấy trên trời rơi xuống chỉ số ra vẻ, giữa chừng bị bừng tỉnh lại nằm xuống giường ngủ tiếp, đồng thời yên lặng cầu nguyện trong lòng rằng giấc mơ vẫn sẽ tiếp tục.


"Em vào biệt thự nhìn xem!" A Tửu ném xuống một câu, vèo một cái xông thẳng ra ngoài, trực tiếp để lại cho ba người một cái tàn ảnh và giọng nói truyền lại: "Em nhất định phải nắm chặt thời gian mơ xong tất cả những gì có thể mơ!"


Một lát sau, Tịch Ngôn Vãn thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây: "Hình như anh còn hiểu rõ A Tửu hơn mấy người chúng tôi."


Từ những chuyện cô nhìn thấy, chị phát hiện vào một số thời điểm Quý Kỳ Tây thậm chí có thể sử dụng một vài biện pháp lạ lùng nhưng hiệu suất cao để thuyết phục A Tửu, nói đơn giản thì gọi la hốt thuốc đúng bệnh.


"Hiểu rõ? Có hả?" Trên mặt Quý Kỳ Tây mang cười, vẻ mặt lại có hơi bất đắc dĩ, lời có ý khác mà trả lời: "Tôi cũng không hiểu rõ A Tửu."


Trong rất nhiều chuyện anh đều rất tự tin, tin chắc rằng mình có thể làm được hơn nữa trở thành người đứng đầu xuất sắc, chỉ có trong chuyện hiểu rõ A Tửu này, anh không tự tin, cũng không tin chắc rằng mình có thể trở thành người A Tửu thích hay không.


Vào lúc Tịch Ngôn Vãn nói chuyện với Quý Kỳ Tây, A Tửu đã vọt vào biệt thự bằng tốc độ rất nhanh. Tổng thể thiết kế trong biệt thự nghiêng về phong cách Trung Quốc, trong phòng chia cách không gian bằng vách ngăn có cửa sổ, đồ dùng làm bằng gỗ trinh nam bên trên có khắc hoa văn cổ xưa.


Tranh chữ , đồ cổ, kệ bác cổ, bàn, lư hương, bình phong hoa điểu, mỗi loại phối hợp hài hoà, khiến cả toà biệt thự nhìn qua giống như có một loại cảm giác sai lệch thời không, dường như không cẩn thận đi vào một toà nhà cổ nơi thời không khác.


Sau đó, A Tửu đã nhìn thấy Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt trong phòng khách.


A Tửu rạng cười, lúc gọi người thì giọng nói cực kỳ giòn giã: "Đại sư huynh Đại sư huynh! Tam sư huynh!"


"A Tửu về rồi à." Quý Lâm Xuyên thói quen vẫy vẫy tay với A Tửu giống chào hỏi người nhà: "Tới, chờ em về dán câu đối xuân cùng chữ phúc đó."


A Tửu vui vẻ chạy tới: "Dạ!"


Vừa dứt lời, Quý Kỳ Tây Quý Kỳ Tây cũng từ bên ngoài tiến vào, A Tửu nhìn bọn họ, lại quay sang nhìn Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt đang bận rộn, sau khi hơi bình tĩnh lại thì xoắn xuýt nhéo lấy vạt áo.


Thật ra A Tửu cho rằng cô hẳn phải hỏi các sư huynh tỷ xem, ngày Ba mươi thời điểm cả nhà đoàn viên như thế này, bọn họ đến làm bạn với cô thật sự không sao ư, người trong nhà có thể không vui không?


Thế nhưng mà...


Ánh mắt A Tửu dừng lại mấy giây trên mặt của mỗi một người, cắn cắn môi, nuốt xuống câu hỏi chuẩn bị bật ra.


Hôm nay, A Tửu quyết định ích kỷ một lần, ích kỷ chiếm lấy một lần giao thừa của các sư huynh tỷ, chờ lần giao thừa sau lại trả lại bọn họ.


A Tửu đè xuống cảm giác chột dạ trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh sư tỷ, mọi người có nút bịt tai không?"


Nghe vậy, Nhậm Tương sửng sốt: "A Tửu, em muốn nút bịt tai làm gì?"


Hai tay A Tửu che lỗ tay, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em vẫn sợ là đang nằm mơ, sợ bị ầm ĩ tỉnh giấc sau đó ngủ tiếp cũng không mơ tiếp được, nhất định phải chắn lỗ tai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận