Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 115


Trước màn hình, thấy một rừng những bình luận bảo chỉ muốn dán băng kéo vào miệng cô trong phòng livestream, các Dâu Tằm lẳng lặng thả bàn tay đặt trên bàn phím ra. Một hồi lâu, họ lần lượt nở nụ cười tự tận đáy lòng.


Trước đây, cư dân mạng chỉ đánh giá A Tửu qua một cụm từ thôi: Ra vẻ.


Hiện tại, vô hình trung cư dân mạng đã thay đổi cái nhìn, ấn tượng của họ với A Tửu từ “ra vẻ” biến thành “sống khô khan đến mức không biết nói lời hay, cô khờ thật đấy!”.


Hầy.


Vàng thì sẽ luôn tỏa sáng, nét dễ thương của bé bi A Tửu sớm hay muộn gì cũng sẽ được mọi người phát hiện ra thôi.


Trong phòng đạo diễn, đạo diễn thấy A Tửu và Tịch Ngôn Vãn thu dọn đồ và sửa soạn đưa nhân viên quay phim đi thăm chợ, do dự nhìn những nhân viên khác trong phòng: “Support mấy cậu tìm...”


Nhân viên B bước lên nửa bước, cúi xuống chỉ vào màn hình, cảm xúc trong mắt khó phân biệt rõ trông có vẻ hơi xót xa và có chút ưu sầu: “Đạo diễn, anh có thấy ba người bị chặn ở ngoài vòng không?”


Dứt lời, anh ta ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt dò hỏi của đạo diễn, gật đầu rất chắc nịch: “Họ là support bọn em tìm đến đấy ạ.”


Nửa tiếng trước, ai có thể ngờ rằng những người hỗ trợ họ tìm đến chẳng những không có đất dụng võ, mà còn bị các khách hàng nghiêm túc chặn bên ngoài chứ?


Đạo diễn im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn nhân viên B đang khống chế bình luận, dặn dò một cách sâu xa: “Cậu tranh thủ trà trộn vào làm quản lý trong fan club của Tang Tửu đi.”


Nhân viên B: ???


“Tang Tửu ấy mà, khó lường lắm nha.” Đạo diễn nhìn lại A Tửu trong màn hình như đang nhìn một viên kim cương lấp lánh: “Tang Tửu tới chương trình của chúng ta, đầu tiên là mang nhà tài trợ vàng đến, bây giờ lại còn tiết kiệm được tiền support nữa! Có Tang Tửu ở đây, chúng ta tiết kiệm được khối tiền chứ chẳng chơi!”


Đạo diễn cảm thán xong, lại tiếp tục vỗ nhân viên B: “Đợi cậu vào làm quản lý đội tiếp viện, nhớ làm quen với đoàn đội của Tang Tửu nhé, để mai mốt có chương trình khác bảo Tang Tửu ưu tiên nghĩ tới Mật Đào TV của chúng ta trước.”


Nhân viên B: ...


Ông đúng là phát huy bản chất keo kiệt đến mức tận cùng luôn mà.


Anh ta cố để nét mặt mình trông thật chân thành: “Những người làm quản lý trong fanclub cũng thường phải tốn tiền support đấy ạ, em...”


“Tôi sẽ trả cho nhóm cậu!” Đạo diễn vung tay lên: “Cậu cứ việc tranh cử chức quản lý đi! Đằng sau cậu có cả ê-kíp ‘Xin nhờ! Đại sư’ của Mật Đào TV bọn tôi chống lưng mà!”


Nhân viên B giơ tay lên đập tay thật vang với đạo diễn: “Đạo diễn, em bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ ạ!”


Năm phút sau, trong fanclub, một quản lý ngoi lên: “Các Dâu Tằm! Tôi vừa kéo được một khoản đầu tư! Chờ tháng sau 'Hành động ưng đen' công chiếu, chúng ta bao hết cả rạp đi!”


Chỉ chốc lát sau, trong nhóm thảo luận kịch liệt.


Vì trên đường tới chợ, Tịch Ngôn Vãn đã nói với bà Long rằng khi bà và ông Ba bán xong hết đồ ăn thì về thẳng nhà luôn, không cần đợi các cô ở chợ, dù sao đi bộ về cũng chỉ mất nửa tiếng, chị và A Tửu tản bộ về là được. Thế nên, sau khi bán hết tượng gỗ, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn an tâm thoải mái dạo chơi ở chợ. Chẳng những nhân viên quay phim quay được vô số phim tài liệu về ngành nghề xưa cũ, mà cư dân mạng cũng nhìn thấy rất nhiều đồ thủ công ly kỳ và lạ lẫm, thậm chí có vài người ưng một số món đồ rồi trực tiếp đặt hàng ngay trên mạng.


A Tửu tíu tít như chim sẻ nhỏ, nhìn gì cũng thấy mới lạ: “Quao, sư tỷ, chị nhìn kìa, váy đuôi ngựa đẹp quá đi, màu sắc tươi hơn nhuộm phong hương. Giỏ hoa ở hàng đồ tre trúc cũng xinh xắn nữa. Quao quao, giày vải hổ nhỏ đáng yêu thật nha.”


“Nếu em thích thì chúng ta cứ mua...” Tịch Ngôn Vãn thấy A Tửu yêu thích, gần như bật thốt lên câu thích thì chúng ta cứ mua hết!


Nhưng chưa dứt câu, chị chợt nhớ đến hiện giờ hai người hoàn toàn không một xu dính túi, vì vậy chỉ đành không cam lòng im miệng. Tịch Ngôn Vãn, luôn bỏ tiền ra để mua niềm vui, hiếm khi lại không mua nổi niềm vui.


“Không cần mua đâu ạ, dẫn camera man đi quay cho khán giả trong phòng live thấy là được ạ.” A Tửu kéo cánh tay Tịch Ngôn Vãn, suốt chặng đường quan sát đồ thủ công mỹ nghệ mới lạ ở chợ như váy đuôi ngựa, đồ thêu thổ cẩm của dân tộc Lê, nghề làm bún, tranh vẽ bằng đường,… phong phú khiến người ta hoa cả mắt.


Tịch Ngôn Vãn nhoẻn cười khi nghe A nói vậy: “Đúng rồi, đại bàng em làm trong quầy gốm Nha Châu ban nãy định tặng ai à?”


“Ngũ sư huynh ạ.” A Tửu thấy đằng trước có biểu diễn múa rối bóng, bèn mau mắn kéo Tịch Ngôn Vãn đến xem: “Tháng sau là sinh nhật của ngũ sư huynh rồi, em vốn đang phân vân không biết tặng quà gì cho ảnh, thấy hàng gốm nên chợt nảy ra suy nghĩ làm một con đại bàng thôi ạ.”


A Tửu nhớ lúc Quý Kỳ Tây chơi cánh tam giác, giữa hàng lông mày của anh điểm ý cười tự tin và phóng khoáng, thêm vào đó phong thái cũng sắc bén cởi mở, rất giống một con đại bàng nơi cuối chân trời không bị ràng buộc và không sợ hãi gió mưa.


Ừm.


Cô vừa dứt lời, không khỏi nhớ lại cảm giác của mình lúc làm đồ gốm. Khi ấy, có lẽ cô đã lây nhiễm sự tự tin luôn có của ngũ sư huynh, vì thế cô mới có thể vô cùng tự tin, không mảy may lo lắng sẽ thất bại dù chỉ lần đầu làm gốm.


Tịch Ngôn Vãn: ...


Vào giờ phút này, Tịch Ngôn Vãn cực kỳ bức bối vì trong túi sạch bong, chẳng còn một xu, nếu không chị có thể bỏ tiền ra mua niềm vui rồi.


[????? Tui nghe lầm sao? Ngũ sư huynh?]


[Tang Tửu có ngũ sư huynh khi nào vậy? Anh ta từ cái xó nào chui ra thế?]


[Lúc trước Tang Tửu quen biết bốn sư huynh sư tỷ, khung cảnh lớn mạnh cỡ nào chứ. Một chương trình thực tế, một Weibo, một phòng live, một show thời trang, ngũ sư huynh lại lén la lén lút quen biết à? Không đủ ngầu hả!]


[Đã biết trong sư môn của Tang Tửu có ca sĩ hàng top, Tam Kim ảnh hậu, ngôi sao Esport, người có quyền lực trong giới thời trang. Vậy xin hỏi, ngũ sư huynh là người tài trong ngành nào thế? Nói thật, bốn người trước đỉnh cao vậy, sư huynh thứ năm chắc xác suất tài giỏi cũng khá lớn nhỉ.]


[A a a a a a a! Tôi mặc kệ! Tôi mặc kệ! Khi nào Tang Tửu mới đưa ngũ sư huynh của cô ra dạo một vòng vậy! Làm người ta ngứa tim ngứa gan hết sức!]


Thật ra, từ lâu dân mạng đã đoán được hai chuyện liên quan đến A Tửu. Thứ nhất, tên đầy đủ của trò chơi mà A Tửu chơi sư môn là gì, trước mắt rất có thể là hai trò [Tiên Duyên] hoặc đấu địa chủ. Thứ hai, A Tửu có bao nhiêu sư huynh sư tỷ.


Cư dân mạng vốn cảm thấy có bốn là hết, thế nhưng, bây giờ họ lại nghe thêm một ngũ sư huynh nữa. Vả lại, A Tửu còn đang chuẩn bị quà cho cái anh ngũ sư huynh không biết tên kia, có thể thấy được quan hệ giữa cả hai cũng rất tốt!


[Nhân tiện, mấy bà có nhớ đêm Giao thừa của Tang Tửu không, ngoài bốn người nhóm Quý Lâm Xuyên ra, người thứ năm cũng có mặt trong bức ảnh chín tấm đấy, nhưng mặt anh ta bị dán giấy che mất tiêu.]


[À, không thể là người kia đâu, có người đào ra thân phận của anh ta từ lâu rồi, người bị dán giấy là người đại diện của Tang Tửu đấy, ban ngày anh ta và Tang Tửu còn bị một người tải video phỏng vấn cơ mà. Bây giờ, trên mạng có fan CP của hai người đó nhé, tên là Tửu Tinh (PS: Nghe nói vì không tra được tên của người đại diện nên tạm thời lấy tên CP đó đấy.)]


[Cũng đúng, anh ta dẫn dắt Tang Tửu hơn nửa năm nay, nếu thật sự là ngũ sư huynh thì họ đã sớm nhận nhau rồi, không thể kéo đến bây giờ được.]


Cư dân mạng không hề biết họ đã đi lướt qua sự thật rồi. Trong khi họ mải mê suy đoán thì A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đã đi tới chỗ múa rối bóng.


Hiệu quả khi xem múa rối bóng vào ban ngày và buổi tối rất khác nhau. Tuy nhiên, dù bầu không khí vào ban ngày kém hơn nhưng khu chợ vẫn đông đúc và có rất nhiều người xem, đặc biệt là trẻ em vào góp vui, chúng cầm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa tò mò xem màn biểu diễn trước mặt.


Đằng sau tấm vải trắng, có nhân vật và động vật được làm từ bìa cứng hoặc da thú. Dưới ánh sáng, chúng lộ ra những đường viền rõ ràng và màu sắc mơ hồ.


Chợ rất nhộn nhịp, còn múa rối bóng dường như tự tạo cho riêng mình một thế giới nhỏ.


Khi A Tửu đến, đoàn múa rối bóng vừa kết thúc một màn biểu diễn. Không lâu sau, màn kế tiếp đã bắt đầu. Đầu tiên, một con rùa xanh sẫm xuất hiện sau màn trắng, ngay sau đó là một con thỏ trắng mắt đỏ xuất hiện trước mặt con rùa.


Âm thanh giới thiệu màn trình diễn vang lên: “Rùa và Thỏ thi chạy.”


Câu chuyện cổ tích quen thuộc khiến các em nhỏ vỗ tay vui thích.


[Từ nhỏ tới lớn tôi chưa được xem múa rối bóng trực tiếp lần nào, có cơ hội cũng muốn xem thử.]


[Hiện nay múa rối bóng là di sản văn hóa phi vật thể rồi. Ngày xưa, TV và điện ảnh không phổ biến, mọi người xem múa rối bóng để giết thời gian, bây giờ không còn nhiều người xem múa rối bóng nữa.]


[Khoan hãy nói tới múa rối bóng, gánh hát cũng không lớn bằng lúc trước nữa, người xem Kinh kịch, Xuyên kịch, Việt kịch ngày càng ít.]


[Thú thực cái chương trình “Xin nhờ! Đại sư” này không tồi tẹo nào, suy cho cùng nó có thể ghi lại một vài ngành nghề thủ công truyền thống, như Tang Tửu nói không phải cô ấy thu hình lại quá trình làm nhựa phong hương của bà Long sao? Tôi thấy rất hay nhé, cho dù bây giờ ít người học nhưng có tài liệu được lưu lại nhờ điện ảnh truyền hình thì những ngành nghề thủ công đó sẽ không đến nổi biến mất trong dòng chảy lịch sử đâu.]


A Tửu tập trung nhìn đăm đăm vào màn trắng. Khi cô nhìn thấy thỏ nhảy hai ba cái tới trước đã bỏ xa rùa đen thì trong lòng rất sốt ruột cho rùa đen. Đồng thời, cô bỗng nhớ tới mình của ngày xưa, dù học ngày học đêm cũng không đuổi kịp sư huynh tỷ học thuộc cả chồng sách chỉ trong chớp nhoáng.


Dĩ nhiên, những chuyện đó đều đã qua. Trong thế giới hiện tại, ở những phương diện khác cô giỏi hơn khá nhiều người, đã là “cùi bắp” hạng trung rồi nha.


Sau một thời gian ngắn, thỏ tự cao tự đại ngủ thiếp dưới tán cây, còn rùa đen thong thả bò đi. Nó nhìn thấy thỏ, lại bò tiếp, rồi nó vượt qua thỏ.


Khoảnh khắc rùa đen vượt qua thỏ, A Tửu kích động suýt nhảy dựng lên. Sau đó, cô cúi đầu nhìn xuống tay mình.


A Tửu nhớ đến lần cô bị xước ngón tay trong “Tốc độ cao lao về đích”, trên miếng băng keo dán miệng vết thương có hình rùa đen và thỏ do chính Quý Kỳ Tây vẽ.


Lúc ấy không cẩn thận suy ngẫm, giờ nhớ lại, A Tửu mới giật mình hóa ra lúc ấy con rùa đen trên miếng băng keo đã dẫn trước thỏ rồi!


Thấy A Tửu thất thần, Tịch Ngôn Vãn đưa tay vuốt mũi A Tửu: “A Tửu, em nghĩ gì thế?”


“Em đang nghĩ...” A Tửu nói được nửa chừng, chợt bật cười, giọng ngọt như tẩm mật ong: “Thì ra con rùa nhỏ em đây đã sớm vượt qua rất nhiều con thỏ rồi ạ!”


A Tửu nói rồi, dựa vào vai Tịch Ngôn Vãn như đang làm nũng, vừa êm ái bổ sung: “Chỉ là sư huynh tỷ quá giỏi, em không dám yêu cầu xa vời có thể vượt qua anh chị, dẫu sao đừng để bị bỏ quá xa là được ạ.”


Cư dân mạng trong phòng livestream: ...


Cô thua kém họ nhiều lắm à? Họ ngoài lĩnh vực của mình ra thì ở những mặt khác thoạt trông cô ghê gớm hơn họ đấy!


Tịch Ngôn Vãn hé môi, cúi đầu nhìn A Tửu đang dựa vào vai mình, cuối cùng không nói gì cả. Chị lại nhìn lên màn trắng đằng trước, thấy con rùa đen nhỏ bé đang chầm chậm giành được quán quân, rồi khẽ buông tiếng thở dài.


Chị thật lòng muốn nói, rằng A Tửu mới chính là chú thỏ kia, rằng các sư huynh tỷ này đây mới là rùa đen chậm chạp. Hơn nữa, điều khác biệt với “Rùa và Thỏ thi chạy” là bé thỏ nhỏ A Tửu không kiêu ngạo, không tự đại và sẽ không dừng lại ngủ khi chưa tới đích, mà tập trung tinh thần xông tới trước. Trái lại, họ - những chú rùa chậm chạp - dẫu liều mình đuổi sát phía sau cũng khó thể vượt qua A Tửu. Điều duy nhất họ có thể theo đuổi chính là không bị A Tửu bỏ lại quá xa.


Giọng của người kể chuyện lại vang lên: “Chú rùa đen giành được giải nhất.”


“Bốp bốp bốp!”


A Tửu và các bé nhỏ cùng vỗ tay. Những tràng pháo tay và tiếng hoan hô giòn giã xung quanh gánh múa rối bóng, làm mấy người ngồi sau lớp vải trắng nhìn nhau mỉm cười.


Dù trong thâm tâm họ hiểu có lẽ múa rối bóng sẽ không tồn tại được bao nhiêu năm và không biết khi nào thì sẽ không còn được kế thừa, nhưng họ vẫn chấp nhất và nghiêm túc coi trọng mỗi một buổi biểu diễn, chỉ cần có một người thích thì họ nhất định phải cho người đó xem được màn trình diễn hoàn hảo nhất.


A Tửu thấy những người trong gánh múa rối bóng đang tạm thời nghỉ ngơi điều chỉnh, bèn quyết định dẫn nhân viên quay phim tới gần: “Ông bầu ơi, bây giờ ông có thời gian giải thích vài điều có liên quan đến múa rối bóng không ạ?”


Hỏi xong, A Tửu vẫn nhớ không thể làm mất hình tượng đang đắp nặn nên cố ý thể hiện mình như một cô tiểu thư kiêu căng, hỏi một cách rất cao ngạo: “Tôi đang tham gia một show trực tiếp, ông không thể không nể mặt tôi trước ống kính đấy chứ?”


[Chỉ số ra vẻ: 5441/9999]


Cư dân mạng: ...


Đồ trẻ con tìm đường chết! Rõ là cô mong muốn bầu gánh có thể ra giới thiệu về múa rối bóng, vậy mà cứ nói mấy lời chối tai! Người không biết vừa nhìn thấy thì đoán chừng họ sẽ nói cô đang ra lệnh cho bầu gánh đấy!!


“Livestream?” Bầu gánh vốn cũng đang nhìn A Tửu, nghe vậy, bỗng chốc kinh hãi trợn tròn mắt, có thể thấy được làn da ngăm đen đang ửng đỏ, ông khó tin hỏi lại: “Có rất nhiều người đang xem hả?” Màn múa rối bóng của họ được truyền hình trực tiếp trên nền tảng sao?


Lúc nào A Tửu cũng nhớ mình cần phải khoe khoang, nghe bầu gánh nói thế bèn hất cằm với vẻ vừa kiêu ngạo vừa tự tin: “Dĩ nhiên, có tôi và sư tỷ ở đây thì số lượng người xem sẽ rất nhiều rất nhiều vô cùng nhiều!”


Rất nhiều rất nhiều vô cùng nhiều???


Bầu gánh hoảng sợ khi nghe ba từ “nhiều”. Ông vội vàng ngồi thẳng thớm lại, vì quá căng thẳng nên tay đang cầm đồ cũng không biết phải đặt ở đâu: “À, đúng rồi, thỏ và rùa đen trong câu chuyện ‘Rùa và Thỏ thi chạy’ được làm từ giấy các-tông không tốn bao nhiêu tiền cả, cô có thích không?”


A Tửu ngẩn ra: “Thích ạ, chúng rất dễ thương.”


“Nếu cô thích, vậy tôi tặng chúng cho cô nhé.” Dứt lời, không đợi A Tửu phản ứng lại, bầu gánh đã dúi hai con vật nhỏ cho A Tửu. Tiếp đó, ông thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa như tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã biến mất: “Coi, coi như quà tặng nhờ cô giúp chúng tôi livestream nhé.”


A Tửu: ???


Hơn mười phút sau, bầu gánh kể xong một số chuyện liên quan đến múa rối bóng. Và A Tửu, cô không chỉ được dúi một đống thỏ nhỏ và rùa đen làm bằng giấy các-tông, mà còn được những người trong gánh hát nhét đầy túi đậu phộng, hạt dưa và kẹo, trông rất giống trẻ em được nhận lì xì khi đi thăm họ hàng vào mỗi dịp Tết đến.


Đến khi A Tửu và Tịch Ngôn Vãn rời đi, một người mới khẽ hỏi bầu gánh: “Ông bầu, chúng ta thể hiện tự nhiên không ạ? Chắc không bị A Tửu nghi ngờ đấy chứ?”


Bầu gánh lườm cô ấy: “Cô đã thân thiết gọi cô bé là A Tửu rồi, vậy cô nói xem ban nãy cô thể hiện thế nào?”


Nửa tiếng trước, có người tìm họ trả tiền nhờ họ chèn câu chuyện “Rùa và Thỏ thi chạy” vào tiết mục hôm nay. Nếu cô gái dẫn theo người quay phim lên hỏi chuyện họ thì họ nhất định phải trả lời nhiệt tình một chút.


Những người trong gánh hát vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi công tác đối đáp. Kết quả, lúc A Tửu tới thật và đặt câu hỏi, họ chẳng những vô cùng nhiệt tình trả lời các câu hỏi của A Tửu, mà còn tặng tất cả đồ ăn vặt mà họ có thể tặng cho A Tửu, quả thực đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.


Người mới vừa hỏi, “ôi chao” đáp: “Cô bé dễ thương quá mà, hỏi thăm mà cứ sợ chúng ta mệt cơ đấy.”


Bên kia, trên đường về, A Tửu nhìn đồ ăn vặt chất đống, ngó sang rùa đen và thỏ nhỏ trong tay, rồi thì thầm với giọng điệu nghi ngờ: “Sư tỷ, họ tốt với em quá há.”


“Em dễ thương mà, ai cũng muốn tốt với em hết.” Thấy A Tửu cầm đồ không tiện ăn kẹo, Tịch Ngôn Vãn mới đưa tay cầm thỏ và rùa nhỏ giùm A Tửu: “Dù khán giả chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu sau màn trắng nhưng những động vật họ làm bằng giấy bìa cứng đều rất được chăm chút và tinh tế. Ánh mắt, miệng, đường nét đều được tô vẽ hẳn hoi.”


A Tửu lột vỏ kẹo, chủ động đút Tịch Ngôn Vãn: “Em biết tại sao họ lại thích em rồi.”


Tịch Ngôn Vãn nhíu mày: “Tại sao?”


“Bởi vì...” A Tửu cắn viên kẹo nghe rôm rốp: “Người ưu tú hấp dẫn lẫn nhau ấy mà! Họ nghiêm túc với múa rối bóng như vậy, chứng tỏ họ rất ưu tú, họ thích em, chắc chắn cũng vì em rất ưu tú!”


Tịch Ngôn Vãn phì cười: “Em nói đúng, mọi người đều ưu tú, cho nên mới thu hút lẫn nhau.”


Toàn bộ màn hình livestream trở lại, cư dân mạng chỉ nghe thấy lời khoe khoang của A Tửu và câu hùa theo không hề có lập trường của Tịch Ngôn Vãn, bỗng chốc im thin thít.


Tuy chúng tôi cũng cảm thấy lắm lúc Tang Tửu rất ưu tú, nhưng hai người khoe khoang trắng trợn kiểu này không có vấn đề gì đấy chứ?


“Ủa? Cái lẵng hoa đan tre em vừa nhìn thấy còn chưa bán kìa.” A Tửu kéo cánh tay Tịch Ngôn Vãn lại, theo thói quen nhìn những món ban nãy cô ưa thích: “Giày hổ nhỏ và túi hương thêu bằng gấm của dân tộc Lê cũng chưa bán nè.”


Lần đầu tiên thấy, dù A Tửu nói chỉ ngắm sơ thôi nhưng trong lòng vẫn hơi tiếc nuối vì hiện giờ chị em họ không có tiền mua, nếu không trên đường về sẽ không đặc biệt xem thử.


Tịch Ngôn Vãn thấy A Tửu không nỡ đi, bèn nhẹ giọng trấn an: “Đợi quay xong chương trình, trên trấn cũng có chợ, trước khi về thành phố hai chị em mình lại ghé qua và mua những món em thích nhé.”


“Ừ, đến lúc đó chị em mình... “


“Nè! Cô bé!”


A Tửu nói chưa hết câu, bỗng nhiên bị cắt ngang bởi chủ sạp trước mặt.


Chủ quầy giỏ đan tre chạy tới, không nói không rằng đã kín đáo đưa giỏ hoa đan tre cho A Tửu rồi cười tít mắt: “Tôi vừa gặp cháu đã cảm thấy hợp duyên, lẵng hoa nhỏ này tôi tặng cháu làm quà nhé, có rảnh lại tới chợ chơi nha.”


Nhìn giỏ hoa trong tay, A Tửu rất hoang mang, cô chưa kịp hỏi gì thì chủ quầy bán giày vải thủ công cũng chạy tới, rồi lại không giải thích gì mà kín đáo đưa cho A Tửu một đôi giày hổ con, và nói ra một câu tương tự: “Bà vừa gặp con đã thấy hợp duyên rồi, bà tặng giày hổ con này cho con làm quà nhé, nếu con thích kiểu dáng khác thì bà sẽ làm cho con, lần sau con chỉ cần tới sạp bà lấy thôi, không lấy tiền con đâu!”


A Tửu: ?


Tịch Ngôn Vãn: ??


Cư dân mạng: ???


Chẳng mấy chốc, một khung cảnh khiến họ há hốc mồm chợt xuất hiện. Chủ sạp làm túi thơm tươi cười kín đáo đưa túi thơm cho A Tửu, nói thẳng rằng nhìn A Tửu hợp duyên. Chủ sạp hàng làm tranh vẽ đường cũng hớn hở kín đáo tặng bươm bướm vẽ bằng đường cho A Tửu và tiếp tục nói trông A Tửu hợp duyên.


Chủ sạp váy đuôi ngựa, chủ sạp cắt giấy, chủ sạp khắc hoa, cùng những chủ sạp mà A Tửu đã từng dừng lại để nhìn vài lần đều tặng cho A Tửu những món cô thích, với sự nhiệt thành và vô cùng thân thiết, thoạt trông họ cưng chiều A Tửu như con cháu trong nhà.


A Tửu ngơ ngác nhìn những món quà mình nhận được. Trong lúc cô cầm không xuể vì quá nhiều quà, có chủ sạp đã chủ động xách một cái ba lô tới để A Tửu có thể bỏ quà vào trong.


Khách trên chợ không khỏi tò mò vây xem. Họ rất buồn bực nhìn A Tửu, tuy rằng cô đang đeo khẩu trang nhưng chắc cũng chỉ có hai mắt một miệng mà thôi, tại sao các chủ sạp hàng trên đường lại cứ thấy A Tửu hợp duyên vậy chứ?


Được vô số người cho quà, được vô số người vây xem, vào giờ phút này, A Tửu cảm thấy cô chính là cô nhóc tỏa sáng nhất con đường này!


Thật ra ấn tượng của A Tửu về thôn làng không quá tốt đẹp. Dẫu sao, ở thế giới cũ, cô không được dân làng ưa thích và thường xuyên bị đám trẻ cướp giật đồ.


Nhưng hiện giờ, A Tửu nhìn đống quà từ từ chất đống trong ba lô, cố gắng mở to đôi mắt, rồi mím môi thật chặt, như thể lần đầu tiên biết được hai từ thôn làng cũng có thể tượng trưng cho một điều tốt đẹp.


Có bà Long và ông Ba ấm áp, có đoàn múa rối bóng nhét kẹo vào túi cô, và thậm chí có một nhóm những chủ quầy hàng đã tặng quà cho cô vì họ thấy cô hợp duyên nữa.


Có lẽ như những gì anh Kỳ Tây đã nói, rằng thế giới cũ không chỉ là thế giới sai lầm, mà ngôi làng nơi mình ra đời cũng sai nốt, thôn làng trước mắt mới thật sự là thôn làng chân thực chăng?


A Tửu nhìn những chủ sạp hàng đi qua đi lại trước mắt, không khỏi thầm so sánh họ với những người cùng thôn năm xưa. Đang so sánh, xuyên qua đám đông, bất thình lình cô nhìn thấy một người. Giây lát sau, cô bỗng chốc mở to hai mắt, anh Kỳ Tây ư?


Vậy mà, đến khi A Tửu nhìn lại, nơi đó trống không, chẳng có ai cả.


A Tửu: ???


Chẳng lẽ cô nhận quà nhiều quá nên hoa mắt rồi sao?


Trong lúc A Tửu đang kinh ngạc thì cư dân mạng trong phòng livestream nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi. Sau khi chủ sạp thứ hai bước ra bảo A Tửu hợp duyên, từng người trong phòng livestream đã liên tục bình luận “???????” rồi.


[Tình huống gì đấy? Quần cả buổi trời, đây mới là support mà ê-kíp mời tới đấy à? Support của các ê-kíp khác toàn phải tốn tiền mua đồ cho khách mời, riêng support của cái show “Xin nhờ! Đại sư” này là lỗ vốn tặng đồ cho khách mời à? Âm mưu gì thế?]


[Mị không tin đây support của ê-kíp đâu, Mật Đào TV bủn xỉn có tiếng mà, không thể nào tốn tiền mời nhiều support tới diễn vậy đâu. Mấy nàng tự đếm xem, bây giờ có phải tận mười bốn mười lăm chủ sạp rồi không? Cho dù một người trăm tệ đi nữa thì số tiền kia cũng là quá lớn với Mật Đào TV rồi đấy!]


[Đúng vậy, support ê-kíp mời tới không thể nào chỉ tặng quà cho mỗi Tang Tửu được? Tịch Ngôn Vãn cũng ở đấy mà, trong sáu khách mời Mật Đào TV mời tới, vị trí trung tâm hiển nhiên phải là Tịch Ngôn Vãn chứ, họ không thể chỉ lăng xê một mình Tang Tửu được.]


[Bàn đi, bàn lại... kết quả chỉ có một, Tang Tửu thật sự hợp duyên họ á? Lần đầu tiên gặp sao không hợp duyên đi, đợi lúc Tang Tửu về gặp lần hai mới thấy hợp duyên vậy kìa? Hợp lý không?]


[Không hợp lý à? Vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn thứ hai, tim đã nghiêng rồi thì tặng quà có gì đâu mà không hợp lý hả?]


Những người khác: ...


Hình như cũng có lý lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận