Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 126


“Ồ, chị chọn một con heo Peppa.” A Tửu chỉ vào thú bông trong túi bố: “Còn lại, hai đứa thích cái nào thì lấy cái đó đi.”


Đại Đào gãi gãi đầu, cẩn thận hỏi: “Chị A Tửu, số còn lại có thể lấy về hết không ạ? Em muốn chia cho mấy bạn học.”


“Đương nhiên là được.” A Tửu nhét cả cái bao bố vào trong tay Đại Đào: “Nếu em đã nói là chia cho bọn họ, vậy thì trước khi lên xe, em cầm số thú trong túi đi.”


Đại Đào: !!!


A Tửu nhét xong thì làm ra vẻ mà xoa xoa cánh tay: “Tay mỏi rồi, ôm một bao đồ mệt quá nha.”


Thấy thế, Hân Hân cũng vội vàng nhét cái bao trong tay cho Đại Đào, để cậu bé kéo ba bao thú bông, bản thân thì chạy đến trước mặt A Tửu, ngượng ngùng cúi đầu: “Chị A Tửu, em xoa bóp giúp chị.”


Đại Đào bị ba túi thú bông đầy che kín, cả người đều nửa tỉnh nửa mê, cậu cũng muốn tiến lên giúp A Tửu bóp cánh tay, thế nhưng vừa nhận được bao thứ ba, cậu di chuyển bước chân thôi cũng tốn sức!


Quý Kỳ Tây ở bên cạnh nhìn hai đứa trẻ, lắc đầu cười không ngừng, Hân Hân điềm đạm phản ứng chậm nhưng rất thông minh trong chuyện lễ nghĩa qua lại, trước đó rõ ràng cô bé có thể để xuống đất trước rồi lại bóp cánh tay cho A Tửu, thế nhưng lại nhét cái túi cho Đại Đào trước, khiến Đại Đào không còn trống tay nữa.


Mà Đại Đào có thể có thiên phú trong thiên văn, trong cuộc sống lại ngốc nghếch khờ khạo, vậy mà lại ngoan ngoãn xách ba bao thú bông không dám động đậy.


Hai người lớn đội mũ giống như cặp đôi, hai đứa trẻ mặc đồng phục, vừa nhìn là biết rất ngoan, bốn người ở trên đường, nhìn sơ qua lại thật sự giống một nhà bốn người, hài hòa lại yêu thương.


Tang Trạm và các bạn học vừa mới đi ra từ quán net đối diện, bỗng dưng bắt gặp một nhà bốn người yêu thương nhau ở trước mắt.


Mặc dù người khác có thể không làm được việc liếc mắt là nhận ra A Tửu đã đeo khẩu trang và đội mũ, nếu không bốn người A Tửu cũng không thể ở bên ngoài được, nhưng kỳ lạ lắm, Tang Trạm nhìn một cái là nhận ra ngay, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt Tang Tửu có điểm đặc thù giống như vào giờ phút này.


“Tang Trạm? Đi hay không đây?” Trong tiếng hỏi thăm có chút không kiên nhẫn.


Tang Trạm một mực nhìn bốn người A Tửu ở phía trước, nghe thấy tiếng thúc giục thì không chút nghĩ ngợi nói: “Các cậu đi trước đi.”


Nghe vậy, những người khác liếc nhìn nhau, đều không bất ngờ mà nhún vai, tựa như trước đó đã đoán được sự từ chối của Tang Trạm, ai bảo Tang gia bị Lương gia thu mua rồi chứ, công tử giáng cấp, đương nhiên không thể cùng bọn họ ra ngoài chơi vung tay quá trán giống như trước kia.


Đoàn người A Tửu hoàn toàn không chú ý tới sự việc nhỏ ở đối diện, ánh mắt của Quý Kỳ Tây ở trên người A Tửu, ánh mắt của Hân Hân ở trên cánh tay A Tửu, ánh mắt của Đại Đào ở trên ba túi thú bông, mà A Tửu, cô đang đi vào cõi tiên.


Chờ Hân Hân giúp A Tửu xoa bóp đơn giản cho hai cánh tay xong, cả đoàn người chuẩn bị ngồi vào xe về thẳng khách sạn.


Tang Trạm thấy bọn họ muốn rời đi thì vội chạy tới, cậu ta sợ làm kinh động đến người qua đường, cũng sợ bị những người đi đường vây xem, lần đầu tiên biết thu liễm một chút, thấp giọng gọi một tiếng: “Tang Tửu!”


Quý Kỳ Tây quay đầu lại sớm hơn A Tửu, sau khi nhìn thấy Tang Trạm, anh nhíu mày một cái nhỏ đến mức không thể trông thấy, rõ ràng là cảm nhận đối với người của Tang gia đều rất bình thường.


“Cậu —” A Tửu nhìn thấy Tang Trạm thì dừng lại một chút, sau đó giọng cô mang theo sự mới lạ hỏi: “Cậu muốn chữ ký à?”


Tang Trạm: …


Cậu ta nghi ngờ trước khi dừng lại, có lẽ Tang Tửu muốn hỏi là: Cậu là ai vậy?


Tang Trạm nghiêm mặt, ẩn chứa địch ý trừng mắt nhìn Đại Đào và Hân Hân: “Hai chúng ta tốt xấu gì cũng là chị em, nhìn thấy trên đường, chị cũng không chào hỏi một tiếng à?”


A Tửu phát hiện ra Tang Trạm không muốn chữ ký thì khẽ nâng cằm, vẻ mặt kiêu căng: “Xin lỗi, đối với người không hợp mắt, tôi luôn lười chào hỏi.”


[Chỉ số ra vẻ: 7551/9999]


A Tửu: !!!


Chỉ số ra vẻ thế mà lại nhúc nhích rồi!


Nói đến, có thể bởi vì CP Rượu Mừng của A Tửu và Quý Kỳ Tây đang sôi sục trên mạng, cũng có thể bởi vì mấy câu trả lời muốn quả đào của A Tửu bị người ta đăng lên Weibo, trong ngày mùng Một tháng Năm, cô luôn nhận được chỉ số ra vẻ một cách đứt quãng, trước khi hết thời gian thì vẫn còn kẹt ở 7550. Kết quả Tang Trạm vừa đến, chỉ số ra vẻ cũng nhúc nhích rồi.


A Tửu quyết định không ngừng cố gắng: “Hơn nữa, tôi và cậu cũng không phải là chị em mà? Tôi rời khỏi Tang gia rồi, cậu có thể làm chị em với Bạch Dao.”


[Chỉ số ra vẻ: 7552/9999]


“Chị ta không xứng!” Tang Trạm giống như con sư tử tức giận dựng bờm: “Chị ta liên thủ với Lương gia nuốt công ty của chúng ta, chị ta không xứng làm chị của tôi!”


A Tửu bừng tỉnh: “Vậy chẳng phải là cậu không còn công ty để kế thừa nữa à? Wow, cậu cũng thảm quá, năm đó thì ngày ngày nói tôi muốn cướp quyền kế thừa công ty của cậu, kết quả tôi không cướp, cậu cũng không giữ được.”


Tang Trạm nắm tay lại thật chặt: “Tang Tửu!”


[Chỉ số ra vẻ: 7553/9999]


“Chị chỉ nhớ tôi nói chị cướp quyền thừa kế, sao không nhớ từ nhỏ chị đã bắt nạt tôi?!” Sự ấm ức nén trong lòng của Tang Trạm bộc phát trong khoảnh khắc, cậu ta đưa tay chỉ vào thú bông trong tay Đại Đào: “Khi còn bé, chị cũng luôn cướp đồ chơi của tôi, có khi nào từng tặng đồ chơi cho tôi chứ!”


Hân Hân và Đại Đào nhìn nhau mấy cái, vội vàng bảo vệ chặt chẽ ba túi thú bông, đề phòng bị Tang Trạm cướp đi.


Nghe xong lời trách móc của Tang Trạm, A Tửu cẩn thận nhớ lại, trong trí nhớ của nguyên chủ, hai chị em quả thật đã tranh cướp, không ai nhường ai từ nhỏ.


Quý Kỳ Tây xen vào ngăn A Tửu ở phía sau: “Vậy hôm nay cậu đến tìm A Tửu để yêu cầu cái gì? Nghe cậu nói những chuyện phiền lòng nhà cậu hay là giúp cậu cướp lại quyền thừa kế?”


“Tôi —”


Vừa mới nói một chữ tôi, Tang Trạm đã nghẹn lời.


Thật ra cậu ta không muốn tìm A Tửu, chỉ là hôm nay trông thấy A Tửu có thể kiên nhẫn như vậy với hai đứa trẻ không quen biết, trong lòng đột nhiên rất phẫn nộ, đồng thời cũng có chút uất ức không nói rõ được cũng không tả rõ được.


A Tửu thò đầu ra từ đằng sau Quý Kỳ Tây, đổ thêm dầu vào lửa: “Chuyện phiền lòng thì cậu đã nói rồi, về phần quyền thừa kế, tôi cũng sẽ không giúp cậu đâu, tôi lại không ngốc.”


Tang Trạm: …


Tôi cũng không trông cậy vào chị!


Quý Kỳ Tây thấy Tang Trạm im lặng thì cười nhạo một tiếng, anh quay người đầy A Tửu: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đưa hai đứa nhỏ về khách sạn đi.”


“Ừm.” Sau khi Tang Tửu đồng ý thì do dự một lúc rồi ném Heo Peppa ôm trong ngực cho Tang Trạm, hất cằm nói: “Tôi không thích nó, cậu giữ đi.”


Trước khi hoàn hồn Tang Trạm đã vô thức nhận lấy Heo Peppa, cậu ta nhìn A Tửu, mở miệng: “Chị không có gì muốn nói với tôi nữa sao?”


Từ khi theo dõi Weibo của A Tửu vào đêm giao thừa, Tang Trạm mới biết được sau khi rời khỏi Tang gia, cuộc sống của A Tửu vô cùng phong phú hạnh phúc, giống không làm được gì như bố Tang nói.


Cậu ta nghĩ, hôm nay có thể là lần nói chuyện cuối cùng trong đời này của bọn họ.


Nói đến lại buồn cười, lúc trước cậu ta luôn cảm thấy Tang Tửu không có dáng vẻ của người làm chị, không bằng Bạch Dao dịu dàng không bằng Bạch Dao chu đáo, thế nhưng vừa nghĩ đến sau này hai người thật sự phải mỗi người một ngả, cậu ta lại có chút không thoải mái.


Cậu ta cúi đầu ôm con Heo Peppa trong ngực, rất khó hiểu, chẳng lẽ bởi vì sau khi công ty của Tang gia bị thu mua, cậu ta đã quen dáng vẻ trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu của những người khác, cho nên mới có chút nhớ nhung sự chân thực của Tang Tửu lúc trước?


Nói gì đây?


A Tửu không biết có thể nói gì với người không thân.


Hồi lâu, A Tửu do dự nói: “Ồ, học hành cho tốt, ngày ngày tiến lên?”


Tang Trạm: …


Mãi đến khi đoàn người A Tửu rời đi, không nhìn thấy người nữa, cậu ta vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.


Một tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, Tang Tửu vậy mà lại nói học hành cho tốt, ngày ngày tiến lên với một tên học dở cả ngày đội sổ?


Tang Trạm vỗ vỗ đầu con Heo Peppa, trầm giọng hỏi: “Mày nói xem có mỉa mai không?”


Trên đường về khách sạn, Hân Hân rất phiền muộn: “Chị A Tửu, người đó thế mà lại không trân trọng người chị gái tốt như chị, nếu như chị A Tửu là chị ruột của em, em sẽ cao hứng chết mất.”


“Tụi mình trân trọng là được rồi!” Đại Đào mang gương mặt đo đỏ nhìn A Tửu ngồi ở vị trí ghế phụ: “Chị A Tửu, bố mẹ em đều nói em có thể tiếp tục đi học là nhờ có chị, chị yên tâm, em chắc chắn sẽ cố gắng học hành, ngày ngày tiến lên!”


Mặt mày A Tửu cong cong: “Chị cũng cảm thấy mình rất tốt, mặc dù hai đứa tụi em khen khá là đơn giản, nhưng chị không chê!”


Nghe vậy, Hân Hân và Đại Đào nhìn nhau cười, đồng thời, hạt giống nhỏ trong lòng cũng đang mọc rễ nảy mầm.


Buổi tối chưa đến bảy giờ, A Tửu và Quý Kỳ Tây đưa hai đứa trẻ về khách sạn, ở cửa, thầy Cung đang chờ, mấy người không nói chuyện quá nhiều, hàn huyên đơn giản xong, A Tửu và Quý Kỳ Tây lái xe quay về biệt thự.


Trên đường, A Tửu nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây: “Ngũ sư huynh, đằng sau có chiếc xe cứ đi theo chúng ta mãi.”


“Ừm, anh cũng chú ý tới rồi.” Quý Kỳ Tây liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, khẽ chậc một tiếng: “A Tửu, ngồi cho vững.”


A Tửu vội ép sát vào ghế, nghi hoặc hỏi: “Trong xe là paparazzi sao?”


Thật ra lúc A Tửu đang nói chuyện với Tang Trạm thì đã nhận ra có người đang chụp hình, có điều bởi vì bình thường đi ra ngoài, A Tửu cũng thỉnh thoảng đụng phải người qua đường chụp lén, cho nên cô không nghĩ người chụp hình là những tay săn ảnh, nếu không đã chặn lấy người ngay tại chỗ rồi.


Bên kia, Quý Kỳ Tây ổn định giẫm chân ga: “Khả năng cao là vậy, những nơi hôm nay chúng ta đi cũng không nhiều người, có chó săn đi theo thì nhất định có thể phát hiện ra, đoán chừng bọn họ đi theo Tang Trạm, kết quả là gặp chúng ta.”


Mấy ngày qua, hiệu suất phòng vé của “Hành động ưng đen” càng ngày càng cao, độ thảo luận của A Tửu trên mạng cũng nước lên thì thuyền lên theo.


A Tửu vốn là idol đang hot, mặc dù sao này đã dựa vào bài hát để chứng minh giọng hát nhưng cũng không thoát khỏi thân phận sao đang hot, mà “Hành động ưng đen” chính là một phần quan trọng nhất để A Tửu bỏ đi thân phận sao đang hot.


Từ phòng vé đến dư luận, bộ phim điện ảnh đầu tiên của A Tửu có thể nói là khá thành công, cái mục tiêu dựa vào tác phẩm để nói chuyện này rõ ràng đã thành công được một nửa.


Có điều, cho dù A Tửu có thay đổi hình tượng như thế nào thì độ hot trên mạng cũng không thấp xuống trong khoảng thời gian ngắn được, cho nên, đám săn ảnh vừa thấy A Tửu không lộ diện thì dứt khoát chuyển chú ý sang người của Tang gia, dù sao tiêu đề chỉ cần bỏ thêm hai chữ Tang Tửu thì không lo không có ai xem.


Đối với việc kiểm soát đường xá và một vài ngã tư ở thành phố Kinh, Quý Kỳ Tây đều rất quen thuộc, rất nhanh anh đã bỏ xa xe của đám săn ảnh, chở A Tửu quay về biệt thự.


Để đề phòng ngộ nhỡ, trên đường anh lại trao đổi với bộ phận PR, bảo bọn họ chú ý tình hình trên mạng, trọng điểm là xem bên truyền thông của nhà ai đăng bài liên quan tới A Tửu.


“Tứ sư tỷ?!” A Tửu vừa về đến, liếc mắt nhìn thấy Nhậm Tương chơi gắp thú trong phòng khách, vừa vui mừng vừa cao hứng: “Chị làm xong việc rồi sao? Ăn cơm tối chưa?”


Đợi đã —


A Tửu nghi hoặc nhìn cái máy gắp thú màu hồng được thêm vào trong phòng khách, buổi chiều trước khi đi, trong phòng khách có máy gắp thú à?


Nhậm Tương ôm lấy A Tửu: “Ăn rồi ăn rồi, nếu là về chuyện công việc thì tạm thời được nghỉ, chị mang lễ phục để em đi dự buổi lễ âm nhạc đến rồi, thuận tiện giám sát tiến độ của phòng làm việc ở Kinh thị, đúng rồi, trong nhà có máy gắp thú từ khi nào vậy?”


“Vừa mua, đoán chừng đến nhà không sớm hơn em bao lâu đâu.” Quý Kỳ Tây vừa trả lời vừa đặt một đống sách A Tửu mua về lên trên bàn, bảo quản gia cầm đến phòng sách sắp xếp.


A Tửu nhìn về phía Quý Kỳ Tây, tò mò nói: “Ngũ sư huynh, anh cho người mua nó về à?”


“Đúng.” Quý Kỳ Tây cong ngón tay lại gõ vào lớp kính của máy gắp thú, ngước mắt nhìn A Tửu, lười biếng cười nói: “Độ khó của các máy gắp thú khác biệt trên thị trường cũng không giống nhau, anh bảo người ta chỉnh độ khó của nó lên cao nhất, chờ sau khi em dùng nó rồi mà lần nào cũng có thể gắp được thì lại ra ngoài chơi, em sẽ có thể trở thành đệ nhất trong giới gắp thú.” Cũng tiết kiệm cho anh số tiền đi mua chuộc chủ cửa hàng.


Ánh mắt A Tửu sáng lên, lập tức hứng thú.


Vốn dĩ hôm nay lần nào cô cũng có thể gắp được thú thì đã có chút không thể tin được, sợ lần sau đi ra ngoài gặp phải máy gắp thú không bị hư thì sẽ lộ ra nguyên hình, bây giờ trong nhà cũng có, cô có thể luyện tập mỗi ngày!


A Tửu nở nụ cười ngọt ngào với Quý Kỳ Tây, nói một cách giòn giã: “Cảm ơn ngũ sư huynh!”


Quý Kỳ Tây tức cười: “Em không cần nói cảm ơn với anh, anh lên lầu trước, sư tỷ muội hai người nói chuyện đi.”


Chờ Quý Kỳ Tây lên lầu rồi, Nhậm Tương như có điều suy nghĩ mà đánh chiếc mũ A Tửu đội, thăm dò nói: “A Tửu, hôm nay em và anh ta đi ra ngoài làm gì vậy?”


Không chỉ đội mũ đôi mà còn chơi máy gắp thú?


“Đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi đó.” A Tửu kéo Nhậm Tương đi lên lầu, trên đường đi đã nói ra toàn bộ sự việc ngày hôm nay không giấu giếm chút nào.


Mãi cho đến khi lên lầu, Nhậm Tương mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra A Tửu không chủ động đội mũ đôi, hơn nữa tạm thời cũng chưa hiểu, cô ấy không cần lo lắng tiểu sư muội nhà mình bị heo ăn mất.


Nhậm Tương không lo nhưng có người lại lo lắng, hóa ra ngày thứ hai sau khi A Tửu và Quý Kỳ Tây về biệt thự, có tay săn ảnh đã đăng hình mà bọn họ chụp được.


Tiêu đề của cánh săn ảnh bốc mùi thuốc súng rất mạnh, nói quan hệ chị em của A Tửu và Tang Trạm tiếp tục trở nên xấu đi, giằng co trên đường.


A Tửu ngụy trang vẫn xem như là ổn, dù sao thời tiết tháng năm cũng không tính là quá nóng, mũ và khẩu trang không có vẻ khác biệt, chỉ cần bạn không chằm chằm nhìn kỹ A Tửu thì sẽ rất khó nhận ra.


Vốn dĩ tay săn sảnh đang đi theo Tang Trạm, bọn họ cũng không nhận ra người ở con đường đối diện là A Tửu, chờ đến khi Tang Trạm dừng lại nhìn A Tửu, độ nhạy cảm của tay săn ảnh hiện ra, chỉ chốc lát sau đó nhắm camera về phía A Tửu.


Mọi thứ khoác lên tên của A Tửu thì đều sẽ tự mang độ hot, mà trước khi đám dân mạng ấn mở hình ảnh hoàn toàn sẽ không nghĩ đến, sự chú ý của ánh mắt đầu tiên và ánh mắt thứ hai của bọn họ thế mà lại đều không phải Tang Trạm.


Ánh mắt đầu tiên, cư dân mạng để ý tới mũ trên đầu A Tửu và Quý Kỳ Tây, nhìn lần thứ hai, cư dân mạng để ý tới hai đứa trẻ Hân Hân và Đại Đào.


Bởi vì tên phóng viên cũng không dám đến quá gần, cho nên chụp hình cũng không tính là rõ lắm, trong tấm hình bọn họ chụp được cũng chỉ có một mình A Tửu có hình chính diện, ba người còn lại đều chụp bên mặt và phía sau.


Có điều, dù không rõ ràng thì cũng có người phóng to ra xem tấm hình chính diện cái mũ của A Tửu và tấm hình góc nghiêng cái mũ của Quý Kỳ Tây.


Bọn họ tìm ra một cái mũ khác trên thị trường so sánh phân tích với hình dáng hoa văn trên mũ của A Tửu, rất nhanh, Cư Dân Mạng Holmes đã khoanh vùng khẳng định là hai kiểu mũ thiên thần và ác quỷ của nhãn hiệu nào đó.


[Tang Tửu đây là yêu đương rồi à? Đội mũ đôi một cách quang minh chính đại thế? Hơn nữa hai đứa trẻ kia không phải là con riêng của Tang Tửu chứ?]


[Đui à? Hai đứa trẻ cũng tám, chín tuổi rồi. Năm nay A Tửu vừa mới hai mươi ba, đi học rồi sinh con lúc mười bốn, mười lăm tuổi hả?]


Thật ra, trước khi đối phương đăng bài thì bộ phận PR của công ty Thước Kiều đã nhận được tin tức rồi, mặc dù bọn họ có thể dùng tiền để cản bài đăng lại, nhưng cân nhắc đến việc cánh săn ảnh cũng không chụp được hình ảnh có giá trị nên dứt khoát bỏ mặc, đồng thời sắp xếp người âm thầm dẫn dắt phương hướng dư luận, quang minh chính đại đến mức khiến người ta rất khó nghi ngờ.


[Hoa Hướng Dương làm sáng tỏ trên Weibo rồi, hai đứa trẻ đều là học sinh được A Tửu giúp đỡ, trường học của bọn nó đến Bắc Kinh tham quan, A Tửu dẫn hai đứa ra ngoài chơi.]


[Lời nói tung tin đồn A Tửu có con riêng đều đã được chụp lại gửi cho phòng làm việc rồi (mỉm cười)]


[Các fan cũng đừng chỉ giải thích cho học sinh thôi, thuận tiện giải thích cho người đàn ông thần bí đội mũ kia đi?]


[Hôm trước không phải Tang Tửu đã đăng hình ảnh kim tự tháp sao? Kim tự tháp của cô ấy còn chưa được lấp đầy thì chắc chắn sẽ không yêu đương đâu.]


[A a a a a a a a a tôi mặc kệ, người đó có phải là người đại diện của Tang Tửu không?! Có phải thuyền tôi ship trở thành thật rồi không? Ai lại đội mũ đôi với người đại diện chứ?]


[Người chị em phía trên, có lẽ cô phải thất vọng rồi, lúc Book livestream đã nói người đó là ngũ sư huynh của Tang Tửu.]


[Nhắc nhở hữu nghị, bộ sưu tập kiểu mũ mà A Tửu đội có sáu loại, sư môn người ta đội mũ cùng loại mà các cô cũng có ý kiến à?]


“Hả, sáu loại?” Trên xe trước khi đến buổi lễ âm nhạc, Quý Lâm Xuyên lặng lẽ nhìn Quý Kỳ Tây: “Sao cháu không nhìn thấy bốn loại còn lại?”


Ngày Mười tháng Năm, buổi lễ âm nhạc Nốt Nhạc Vàng mỗi năm một lần vén màn, Nốt Nhạc Vàng là một giải thưởng âm nhạc có hàm lượng vàng rất cao trong nước, chủ yếu bình luận về tác phẩm âm nhạc của một năm trước.


A Tửu và Quý Lâm Xuyên làm ca sĩ, vào năm ngoái đều có tác phẩm âm nhạc hơn nữa cũng đều lọt vào danh sách, về phần có thể lấy được giải hay không, bọn họ còn cần phải đến trường quay chờ đợi giải thưởng được công bố.


Quý Kỳ Tây bị Quý Lâm Xuyên chất vấn cũng không chột dạ, cười nhướng mày: “Trong phòng giữ quần áo của chú có bốn loại còn lại, cháu thích thì tự đi lấy.”


Quý Lâm Xuyên: …


Chú còn chuẩn bị rất đầy đủ đấy.


A Tửu nhìn Quý Kỳ Tây, lại nhìn Quý Lâm Xuyên, sau khi do dự mãi mới nhỏ giọng đề nghị: “Đại sư huynh, hay là em cũng cùng anh đội mũ?”


“Khụ khụ.” Quý Kỳ Tây nắm tay lại để trước môi, cười thấp giọng ho.


Quý Lâm Xuyên âm thầm thở dài, đưa tay chọc vào mặt A Tửu: “A Tửu, em có thêm chút tâm tư đi.” Đừng có ai nói gì cũng tin, nhất là con sói già vẫy đuôi Quý Kỳ Tây kia.


A Tửu: ???


Tạm thời nghĩ mãi mà không rõ, A Tửu cũng không nghĩ nữa, ngược lại quan tâm đến vấn đề thứ hai: “Vì sao chúng ta không nói ngũ sư huynh chính là người đại diện của em vậy?”


Khi A Tửu nhìn thấy trên Weibo có người suy đoán người trong hình là người đại diện, cô suýt nữa đã thừa nhận, kết quả cô còn chưa kịp làm gì, Thẩm Thư Triệt đã đóng dấu người kia là ngũ sư huynh trong livestream.


Lúc trước, A Tửu cũng không nhận thấy kỳ lạ ở chỗ nào, mãi đến hôm qua, nhìn trên mạng suy đoán ngũ sư huynh là ai, A Tửu mới đột nhiên ý thức được, những người khác vẫn chưa biết người đại diện chính là ngũ sư huynh của cô.


“Bọn họ cũng đâu có hỏi.” Quý Kỳ Tây ngồi ở hàng phía trước bình chân như vại, nói một cách đương nhiên: “Ai lại ngốc nghếch chủ động đưa tin tức cho bọn họ như vậy chứ, bọn họ hỏi, chúng ta sẽ trả lời, bọn họ không hỏi, chúng ta không nói chứ sao.”


A Tửu suy nghĩ một chút, quả nhiên không cảm thấy lời Quý Kỳ Tây nói có chỗ nào không đúng.


Sáu giờ rưỡi tối, phần thảm đỏ của buổi lễ âm nhạc Nốt Nhạc Vàng mở màn đúng giờ, hai MC một nam một nữ đứng một bên thảm đỏ phỏng vấn khách mời tham gia, truyền thông và những người hâm mộ đứng ở đối diện thảm đỏ, ở hiện trường là một mảng náo nhiệt.


Hôm nay A Tửu mang hai bộ lễ phục đến, một bộ mặc đi thảm đỏ, một bộ mặc trong sân khấu.


Mặc dù kiểu dáng và phong cách của hai bộ lễ phục đều không giống nhau nhưng yếu tố liên quan lại có sự trùng hợp, bọn chúng đều hòa vào nhuộm hương phong, cũng là tác phẩm đầu tiên của Nhậm Tương thử nghiệm dung hợp lễ phục với kỹ thuật vải truyền thống.


Lúc đi thảm đỏ, Nhậm Tương chọn một bộ lễ phục trễ vai cho A Tửu, có thể để lộ ra cổ thiên nga và bờ vai vuông góc, mà chiếc nơ bướm thắt eo thì có thể phác họa ra dáng người một cách hoàn mỹ, xuống một chút nữa, làn váy trắng xanh ombre uyển chuyển chạm đất, làm người mặc nổi bật lên sự thanh nhã tươi mát.


Sau khi A Tửu ký tên xong thì bị hai MC kẹp ở giữa, MC nữ chú ý tới lễ phục của A Tửu trước, cười nói: “Hôm nay A Tửu thật là xinh đẹp, thiết kế trên váy của bạn có sự dung hợp với nhuộm hương phong sao?”


Khoảng thời gian trước, lúc “Xin nhờ! Đại sư” phát sóng trực tiếp, cô ấy cũng có xem, cũng là sự nghiêm túc đối với kỹ thuật truyền thống của A Tửu trong chương trình khiến độ thiện cảm trong lòng cô ấy tăng lên gấp bội.


“Đúng thế.” A Tửu nghe thấy câu hỏi của MC thì cười nhìn ống kính một cái: “Đây là lễ phục do tứ sư tỷ của tôi thiết kế, sau này các bạn nhớ mua nhiều vào nha.”


Những người khác: …


Nói cứ như bọn họ muốn mua là có thể mua nổi vậy, giá của một bộ lễ phục đó cũng có thể mua được một căn nhà rồi.


Một người MC khác tiếp lời: “A Tửu nói đến tứ sư tỷ, tôi lại nghĩ đến ngũ sư huynh mà hai ngày trước trên mạng thảo luận, nói đến thì quan hệ của A Tửu và em trai thế nào rồi? Xem ảnh chụp, cư dân mạng đều nói hai người không quá thân thiết?”


A Tửu thành thật gật đầu, cũng không làm chút giả vờ ngoài mặt: “Quả thật không thân, nó không gọi tôi, tôi cũng không nhận ra.”


MC: …


Các bên truyền thông: …


Không nhận ra là còn tạm được nhỉ?


Mặc dù trước đó A Tửu đã tuyên bố công khai rời khỏi Tang gia nhưng vẫn có cư dân mạng tin chắc rằng quan hệ máu mủ chém không đứt, chờ sau khi công ty của Tang gia bị thu mua, bọn họ vẫn chờ A Tửu tìm những người khác trong sư môn đứng ra giúp Tang gia. Kết quả, bọn họ đợi tới đợi lui, không chỉ không đợi được A Tửu ra tay giúp đỡ, ngược lại chờ được một câu không nhận ra.


Một câu không nhận ra không có chút khách sáo nào khiến một số người xem trực tiếp cảm thấy A Tửu quá máu lạnh.


[Chỉ số ra vẻ: 7538/9999]


A Tửu: ???


Tang Trạm có tác dụng như vậy à? Ở xa mà nhắc đến cậu ta thì cũng có thể có được nhiều chỉ số ra vẻ hả?


A Tửu tuân theo nguyên tắc nắm lấy cơ hội không buông tay, chủ động bổ sung: “Sau khi nhận ra, tôi cũng đã giúp đỡ cậu ta.”


Những người khác: !!!


Bọn họ đã nói quan hệ máu mủ chém không đứt mà!


MC thuận theo hỏi: “Có thể tiết lộ nội dung giúp đỡ không?”


“Đương nhiên là được.” A Tửu ở trong lòng tự nhủ, tôi chính là nói cho mấy người nghe mà: “Tôi bảo cậu ta học tập cho tốt, ngày ngày tiến lên!”


MC: …


Những người khác: …


Phiên dịch ra, có lẽ chính là dựa vào người ta không bằng dựa vào chính mình, cậu đừng nằm mơ đến việc bảo tôi hỗ trợ.


[Chỉ số ra vẻ: 7609/9999]


Khuôn mặt A Tửu mang theo ý cười, khi cô nhìn mấy trăm người đối diện thảm đó, tâm tình đều vui vẻ, ở nơi nhiều người thật là tốt nha.


MC khẽ ho một tiếng, hỗ trợ hòa giải: “Chưa đến một tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, đây cũng là sự trông đợi của A Tửu đối với các học sinh lớp Mười hai, chúc mọi người thi đại học thuận lợi đúng không?”


“... Ừm!” A Tửu ngẩn ngơ thuận theo, nghĩ đến trong thế giới tương lai đúng là thi đại học vào đầu tháng Sáu, cô vội vàng gật đầu biểu thị thừa nhận.


Những người khác: Có quỷ tin cô!


[Chỉ số ra vẻ: 7620/9999]


A!


A Tửu ở trong lòng điên cuồng vỗ tay, hôm nay không lấy được giải thưởng cũng không sao, thu hoạch chỉ số ra vẻ được tương đối khá rồi!


Thảm đỏ kết thúc, A Tửu được nhân viên công tác dẫn đến hậu trường chờ đợi, kết quả vừa tới sau sân khấu, bọn họ lại gặp phải Hạ Lai đang tiếp nhận phần phỏng vấn ngắn của MC hậu trường.


Trong phòng phát trực tiếp hậu trường, cư dân mạng vừa nhìn thấy Hạ Lai thì cả đám đề spam bình luận màn hình là oan gia ngõ hẹp, dù sao thì, chuyện đoàn đội của Hạ Lai dìm A Tửu trong việc tiêu thụ và quay chụp chuyên nghiệp tạp chí VLLU rồi bị vả mặt vào mấy ngày trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt.


Mặc dù sau đó đoàn đội của Hạ Lai có đăng bài xin lỗi, nói là nhân viên công tác tìm từ ngữ không cẩn thận, khiến người ta hiểu lầm A Tửu nhưng vẫn bị rất nhiều người trên mạng giễu cợt.


Bởi vậy, tình cảnh này, trong mắt rất nhiều người xem, A Tửu và Hạ Lai là oan gia ngõ hẹp.


Thật ra bọn họ hoàn toàn lo lắng quá rồi, A Tửu từ đầu đến cuối chưa từng quá chú ý tới sự kiện đó, toàn bộ quá trình đều có đoàn đội giúp đỡ xử lý.


Nói trắng ra là, nếu như bạn hỏi A Tửu có biết cái tên Hạ Lai này không, chắc chắn A Tửu sẽ nói biết, dù sao trước đây cô cũng đã tiến vào bảng xếp hạng tiêu thụ, nhưng nếu như bạn hỏi A Tửu có thể tìm được Hạ Lai trong một đám người không, chắc chắn A Tửu sẽ mang vẻ mặt mờ mịt.


Hạ Lai nhìn thấy A Tửu thì thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm không uổng công cậu ta tốn thời gian với MC tới tận bây giờ.


Đoàn đội của cậu ta, bọn họ không sợ bị mắng, sợ là sợ bạn hồ đồ đến mức không có ai mắng bạn, cậu ta mới ra mắt được nửa năm, nói không chừng vào lúc nào đó sẽ bị người mới thay thế, có thể lợi dụng scandal để nổi duy trì độ hot cũng không tệ.


Hạ Lai chủ động đứng dậy nghênh đón, kỹ mỉm cười: “Cô giáo Tang, thật là khéo, lần trước là đoàn độichúng tôi phạm lỗi, tôi vẫn luôn không thể nói xin lỗi trước mặt chị, thật xin lỗi.”


A Tửu nhìn Hạ Lai đột nhiên ngăn lại trước mặt, trong lòng khó hiểu, nhưng cũng thận trọng gật đầu, thoải mái nói: “Mặc dù tôi không biết cậu nhưng tôi tạm thời tha thứ cho cậu.” Về phần sau này có tha thứ hay không, chờ cô hiểu rõ đoàn đội của đối phương rốt cuộc đã làm gì rồi quyết định sau.


Hạ Lai: ?


Con mẹ nó cô nhìn mặt tôi rồi nói lại lần nữa đi, cô không biết ai?!!





Tác giả có lời muốn nói:


Dâu Tằm: Giết điên rồi, giết điên rồi. A Tửu của chúng ta giết đến điên rồi! Giết Tang Trạm trước rồi đến giết Hạ Lai!


Bạn cần đăng nhập để bình luận