Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 106
Trước kia ở trong tông môn A Tửu đều tự học, nhưng nội dung học phần lớn lấy cầm kỳ thi họa làm chủ, môn phụ có các kỹ năng như bói toán, nấu nướng. Nội dung có liên quan đến số học, A Tửu cũng chỉ nắm giữ một ít tính toán cơ sở dùng trong sinh hoạt thường ngày.
Mãi đến khi chuẩn bị thi vào lớp dự bị đại học của Học viện Hàng không, giáo viên phụ đạo chương trình nói cho A Tửu môn thi vào lớp có toán học. Ông ta còn nói cho A Tửu làm một phi công đủ tư cách, tương lai A Tửu có khả năng vừa bay vừa tính toán. Rồi sau đó, A Tửu bắt đầu bước lên con đường toán học dài dòng. Nhưng ôm chân Phật lâm thời chung quy là không đủ vững chắc, cho nên A Tửu nhìn đề toán trước mắt, cả người đều ngây ra, hoàn toàn không nghĩ được gì!
“Mạt Mạt, không phải Thiều Quang bảo hồi đi học cậu là học sinh giỏi mà?” Ánh mắt A Tửu nhìn Thương Mạt đầy chờ mong. Cô không ngại học hỏi: “Cậu có thể giảng cho tớ cách giải được không?”
Bởi vì trước kia A Tửu luận bàn thường xuyên bị những người khác trong tông môn đè ở trên mặt đất đánh, cho nên ở trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy mình rất yếu. Nên cho dù trong thế giới tương lai, cô nhận thức mình đã là đồ cùi bắp hạng trung thì cô cũng không bủn xỉn ở trước mặt người khác hỏi vấn đề mình hoàn toàn không hiểu.
Ở trong mắt A Tửu, Thương Mạt sợ hãi cầu gỗ xích đu trên không. Ở lĩnh lực cầu gỗ xích đu trên không là đồ cùi bắp tầng dưới chót, nhưng Thương Mạt là học sinh giỏi, ở lĩnh vực học tập tất nhiên rất đỉnh.
Thương Mạt nhìn thấy sự tín nhiệm và chờ mong trong đáy mắt A Tửu, lập tức lặng yên.
Lại nói, bằng cấp của Thương Mạt ở trong đám nghệ sĩ thực sự có thể cầm ra khoe. Cô tốt nghiệp ở một trường đại học thuộc dự án 985 trong nước, học cũng là chuyên ngành đứng đầu, xứng đáng là nghệ sĩ học giỏi. Nhưng dù có thể cầm ra khoe, cũng không đại biểu cho việc sau hai năm tốt nghiệp cô vẫn có thể rất nhanh làm được đề toán Olympic, dù là đề toán Olympic cấp hai cũng không được.
Thương Mạt có thể nhận ra đề trên, hoàn toàn vì kỳ nghỉ tết Nguyên đán cô thấy được một đề giống y xì đề trên thư này trong vở của cháu gái nhỏ.
“À...” Thương Mạt nhìn ba đề toán Olympic trên thư, trán toát mồ hôi: “A Tửu, cậu… cậu để mình chụp lại đề. Buổi tối có rảnh hai ta lại thảo luận ở trong phòng nhé?”
Mắt hạnh của A Tửu sáng ngời: “Cảm ơn cậu!”
Thương Mạt cười xấu hổ, đồng thời nắm chặt cái cốc trong tay hơn một chút. Cô âm thầm thề ở trong lòng tuyệt đối không thể làm A Tửu thất vọng!
[Rinh]
“A Tửu, di động của cậu kêu kìa!” Thương Mạt sợ A Tửu hỏi lại chuyện liên quan đến đề toán Olympic, vội lên tiếng để dời sự chú ý của A Tửu.
A Tửu mở khóa điện thoại, cúi đầu lập tức thấy tin nhắn WeChat mà Quý Kỳ Tây vừa gửi đến.
[JQX: Trong tiệm mới ra năm món mới, em thích cái nào? Buổi chiều lúc thăm ban anh sẽ mang đi cho em.]
[JQX: [Hình ảnh.jpg]]
“Năm món!” A Tửu kinh ngạc hô lên. Cô vội phóng lớn hình ảnh, lập tức, năm cái bánh kem nhỏ tinh xảo hiện ra trong tầm mắt. Chỉ cần xem ảnh, A Tửu đã cảm thấy hương trái cây thơm mà không ngấy theo màn hình trào ra, bắt đầu không kiềm được ứa nước bọt.
Thương Mạt xem đến ngạc nhiên: “A Tửu, cái gì năm món?”
“Bánh kem nhỏ của Thất Mang Tinh!” A Tửu vui vẻ đưa hình ảnh cho Thương Mạt xem. Cô nhỏ giọng phổ cập khoa học: “Nghe nói nhà này chỉ làm ăn tại cửa hàng. Nửa năm trước bán ra bánh kem nhỏ, hàm lượng đường chỉ bằng một phần ba bánh kem bình thường. Dưới tình huống người dễ tăng cân thì cũng có thể ăn ba cái bánh kem nhỏ nhà họ đó!”
Thương Mạt: ... Người như cậu cũng thật là đỉnh của chóp.
A Tửu nói xong, hít một cái: “Đương nhiên, chủ yếu là vì hương vị của nhà đó ngon. Lần trước ăn xong, đêm đó mình còn nằm mơ đám mây xôn xao rơi xuống bánh kem nhỏ đấy.”
Mùng Một Tết, đám người A Tửu và Quý Lâm Xuyên lập thành một nhóm đến ăn cơm ở Thất Mang Tinh. Về phần ai hẹn trước, A Tửu cũng không biết nữa, dù sao bọn họ không phải xếp hàng.
Tuy rằng đồ ăn trong tiệm cũng rất ngon, nhưng chỉ có bánh kem nhỏ có thể làm A Tửu nhớ mãi không quên. Thậm chí cô cảm thấy Thất Mang Tinh làm bánh kem nhỏ còn ngon hơn bánh kem tứ sư tỷ làm trước kia, làm A Tửu có xúc động bái sư học nghệ.
Thương Mạt nghe A Tửu hứng thú bừng bừng phổ cập khoa học, lại xem dáng vẻ sắp chảy nước miếng của A Tửu. Cô bỗng nhớ khoảng thời gian trước A Tửu đăng một tấm ảnh ở trên Weibo, ảnh trọn một bàn đồ ăn có hai mươi loại kem.
Vừa hoàn hồn, cô đã thấy A Tửu cúi đầu trả lời:
[Em thích bánh kem nhỏ bưởi nho [1] ở giữa. À, bánh kem nhỏ dâu tây phía dưới nhìn cũng không tồi.]
[1] Bưởi nho: Hay còn gọi là bưởi đắng, bưởi bồ đào, bưởi chùm là một loài cây cận nhiệt đới thuộc chi Cam chanh được trồng để lấy quả.
null
[JQX: Anh cũng đoán có thể em chọn hai cái đó. Được rồi, anh sẽ mang hai cái đó cho em. Nhưng mà chúng nó ở trên đường một thời gian, hương vị có lẽ kém hơn ăn ngay ở trong tiệm. Chờ em quay xong, anh lại đưa em đến tiệm ăn.]
Thương Mạt đọc xong nội dung, ánh mắt dừng một lúc ở hai chữ trên đường: “Mình nhớ rõ Thất Mang Tinh không cung cấp dịch vụ đóng gói mang về mà?”
Không nói đóng gói mang về mà ngày thường đặt trước chỗ ở Thất Mang Tinh tốn mấy tháng thậm chí hơn nửa năm cũng rất bình thường. Lần trước nhờ vào nhà tài trợ, Thương Mạt và bảy, tám người đoàn phim được ăn một lần ở Thất Mang Tinh. Không thể không nói, hoàn cảnh, đồ ăn, mùi vị đều có thể xưng một câu đỉnh cao. Vào buổi tối, Thương Mạt đặt chỗ ở Thất Mang Tinh, nhìn ra mình được xếp chỗ là vào ba tháng sau.
“Không cung cấp à?” A Tửu chớp chớp mắt, cô cũng lần đầu tiên nghe nói: “Để mình hỏi lại.”
[A Tửu: Bạn em nói là Thất Mang Tinh không cung cấp đóng gói mang về. Nếu không lần sau chúng ta đi ăn?]
Nhìn tin được gửi đi, A Tửu yên lặng phùng má. Cô vốn tưởng có thể đóng gói mang về thì để anh Kỳ Tây giúp gói thêm mấy phần chia cho những người khác. Hiện tại xem ra, kỳ vọng có lẽ đã thất bại, không chỉ những người khác không được ăn, cô cũng có khả năng không được ăn.
Trong ngõ nhỏ xưa cũ nào đó ở phía Tây Bắc Kinh, một cửa hàng ưu nhã mang phong cách cổ xưa lẳng lặng đứng đó, hai cánh cửa gỗ khép lại, lại nhìn lên trên có thể thấy biển hiệu điêu khắc chữ Thất Mang Tinh.
Quý Kỳ Tây lười biếng dựa vào trước quầy làm bằng gỗ nam, một tay lật thực đơn bánh ngọt, một tay gõ chữ:
[Được đó. Lần sau, nhớ kỹ nhé, chỉ có hai người chúng ta.]
Anh nói xong, hai ngón tay kẹp thực đơn quơ quơ với nhân viên cửa hàng: “Bánh kem nhỏ trong tiệm mỗi loại đều chuẩn bị mười cái. Riêng bánh kem nhỏ bưởi nho và dâu tây rắc thêm vụn hạt.”
Nhân viên phục vụ đứng sau quầy, tuổi không lớn, nhìn giống sinh viên. Cậu ta mặc sơ mi trắng quần đen, có vẻ cực kỳ sạch sẽ thoải mái thanh tân. Cậu ta nghe vậy, không khỏi cười khổ: “Tiểu Quý Gia, nếu anh đã mua tất thì cần gì hỏi người ta thích cái nào trên WeChat?
Quý Kỳ Tây không đáp mà hỏi lại: “Cậu có người yêu chưa?”
“Đương nhiên là có.” Nhân viên phục vụ vừa nói đến bạn gái nhà mình, vẻ mặt cũng rạng rỡ hơn: “Là bạn học lúc cấp hai, hai chúng em lên cấp ba thì tỏ tình với nhau. Sau đó lại cùng nhau thi vào đại học.” Cậu ta đến tiệm của cậu mình làm việc là muốn kiếm tiền mua quà sinh nhật tặng bạn gái.
Quý Kỳ Tây đè xuống ghen tị trào lên trong đáy lòng, kéo dài điệu cười: “Vậy có lẽ người yêu của cậu rất cô đơn.”
Nhân viên phục vụ: ???
Không đợi cậu ta dò hỏi, Quý Kỳ Tây đã tự mình trả lời: “Dù sao ngày thường cậu đều không tâm sự nhiều với cô ấy trên WeChat.”
Nhân viên phục vụ: ...
Quý Kỳ Tây cảm thấy biện pháp anh hỏi A Tửu trên WeChat cực kỳ chính xác. Không hỏi A Tửu, anh có thể nói chuyện vài câu với A Tửu à? Không hỏi A Tửu, anh có thể lấy được cơ hội hai người đơn độc “hẹn hò” à?
Nhân viên phục vụ bị vô tình châm chọc, chuẩn bị hòa nhau một ván: “Tiểu Quý Gia, tuy bánh kem nhỏ nhà chúng em được xưng ăn rất khó béo, hàm lượng mỡ và lượng đường cũng rất thấp. Nhưng bất cứ thứ gì đều không nên ăn nhiều, mười phần như nhau, tính ra cũng phải đến trăm cái. Anh không sợ người yêu của anh phát triển bề ngang à?”
“Ai cho cậu ảo giác là một người cần ăn hết một trăm cái bánh kem nhỏ? Hay là cậu có ý kiến với người phát triển bề ngang? Hơn nữa…” Quý Kỳ Tây thong thả ung dung trả thực đơn lại, rồi sau đó nở nụ cười: “Khi còn nhỏ có phải cậu không chia sẻ đồ ăn vặt với bạn mình không? Nhóc à, cậu không được rồi. Keo kiệt.”
Nhân viên phục vụ: ...
Thật xin lỗi, là cậu ta bị tức đến choáng váng.
Thật ra, Quý Kỳ Tây chẳng có ý kiến gì với chia sẻ đồ ăn hay không. Nhưng anh nhớ rõ trước giờ A Tửu ăn đồ gì đều cực kỳ thích để ba người Quất Tử ăn với cô. Giống như có người ăn cùng, trình độ vui vẻ khi ăn của cô có thể lên gấp bội, thậm chí đồ trong tay cũng ngon hơn rất nhiều.
Lúc hai người nói chuyện phiếm, nhân viên ở phía sau cửa hàng cũng đang vội vàng không ngừng lấy bánh kem nhỏ ra đóng gói vào hộp. Có người trộm nhìn lướt ra bên ngoài, không đè được tò mò trong lòng mà nhỏ giọng dò hỏi đồng nghiệp đã làm được hai năm trong tiệm: “Không phải trong tiệm luôn không đóng gói mang về à? Hiện tại không chỉ đóng gói hơn nữa còn đóng gói một trăm hai mươi phần?”
Nếu bị những người khách hẹn trước nửa năm cũng không có chỗ ngồi biết được, có lẽ bọn họ sẽ đến tiệm kháng nghị tập thể?
Đồng nghiệp nhanh nhẹn lấy sữa được làm từ sữa bò tươi ở nông trường ra, nhanh chóng làm bánh, ngoài miệng trả lời: “Người này ấy à? Bạn tốt của ông chủ thứ hai, nghe nói lúc trượt tuyết anh ấy đã cứu mạng ông chủ thứ hai. Ông chủ thứ hai đã để anh ấy là khách loại A.”
Trong tiệm bọn họ có hai loại khách là A và B. Người trước không cần hẹn trước, cũng có thể mang đồ về. Người sau phải thành thật hẹn trước đồng thời không thể mang đồ về. Đương nhiên, số lượng người trước rất ít, cửa hàng Thất Mang Tinh mở bảy, tám năm, khách loại A tính ra cũng chỉ có năm người.
A Tửu hoàn toàn không biết chuyện trong tiệm. Trong lòng cô tiếc không thể ăn bánh kem nhỏ của Thất Mang Tinh ở đoàn phim nên ngồi ở ghế nghỉ chân, cúi đầu đọc thư.
Trên trang đầu tiên đều kín đề toán, A Tửu nhận ra chữ và con số ở trên giấy nhưng cô giải không ra. Cô dứt khoát gác ở một bên, nhìn kỹ mấy tờ phía sau.
Ở đối diện, Thương Mạt vừa nhấc đầu đã nhìn thấy trong tay A Tửu nắm một chồng giấy. Cô đột nhiên bị dọa, ui mẹ ơi, trong tay A Tửu không chỉ có ba đề toán Olympic mà có một chồng???
Thương Mạt cũng không dám lười biếng nữa, cầm di động tìm dân pro ở danh bạ WeChat. Cô nhớ rõ mình có một đàn chị là giáo viên luyện thi trong trường cấp ba chuyên. Đề toán Olympic cấp hai đối với chị ấy hẳn chỉ là chuyện nhỏ nhỉ?
Uông Thần vốn muốn đi lên tán gẫu một chút với Thương Mạt, thuận tiện hỏi thăm xem nguyên nhân A Tửu không muốn làm bạn với anh ta hơn nữa có lẽ có thành kiến với anh ta. Kết quả anh ta mới đến gần thì thấy Thương Mạt đang nhíu mày nhìn đề toán trên giấy. Chữ viết rất non nớt, dùng bút chì, rất giống đề bài học sinh tiểu học viết tay.
Anh ta do dự mà đánh giá Thương Mạt: “Thương Mạt, cô đang... làm gì thế?” Một đề toán của học sinh tiểu học mà thôi, thế mà nửa ngày cũng không tính ra? Xem ra bằng cấp của Thương Mạt rất mờ ám.
Bởi vì Thương Mạt còn chưa nhận được câu trả lời của đàn chị, cho nên cũng tìm giấy bút ghé vào trên bàn tính toán. Cô nghe thấy có người hỏi, đầu cũng không nâng: “A Tửu hỏi đề, tôi đang tính.”
Tang Tửu?
Chỉ số thông minh của Tang Tửu thấp như vậy???
Uông Thần không khỏi thẳng lưng. Năm đó tốt xấu gì anh ta cũng đứng trong top 20 học sinh đỗ cùng chuyên ngành của Học viện Biểu diễn, văn hóa không coi là thấp.
“Thương Mạt, cô nói xem lúc trước tôi có chỗ nào đắc tội Tang Tửu à? Buổi sáng lúc nói chuyện phiếm, tôi hoài nghi Tang Tửu có ý kiến với tôi.” Sau khi Uông Thần quay chụp xong, trái lo phải nghĩ cũng không thể hiểu vì sao một nghệ sĩ như Tang Tửu có thể không màng thể diện nói thẳng mặt không muốn làm bạn với một người? Trừ khi anh ta đã đắc tội Tang Tửu dưới tình huống mình không biết.
Sau khi Uông Thần tự cảm thấy đã hiểu rõ, trong lòng lại lần nữa dán cho A Tửu một cái nhãn dán mới. Nhưng vì có thể thuận lợi rời khỏi công ty quản lý hiện tại, tìm được một chỗ dựa đáng tin cậy, anh ta không thể không tốn chút thời gian lấy lòng những người khác.
Trước mắt, giữa sân đang là đám người Đinh Chiêu Dương, Dương Thiều Quang quay, tiếng ồn ào xôn xao thật quấy rầy lòng người.
Thương Mạt vốn bị đề trên giấy làm khó, tâm tình đã không tốt, lại ở trong một bối cảnh ồn ào, nghe tiếng Uông Thần vo ve như muỗi, trong lòng cảm thấy cực kỳ phiền. Cô nghe vậy cũng không kiên nhẫn, đơn giản vứt ra một câu: “Đắc tội hay không đắc tội chính anh không biết à? Cho dù không đắc tội, cũng có thể là A Tửu đơn thuần nhìn anh không hợp mắt.”
Nói xong, Thương Mạt cũng không thèm nhìn Uông Thần, tiếp tục vùi đầu làm bài. Cô sợ ý nghĩ mình mới có bị lời nói tiếp đó của Uông Thần cắt đứt.
Uông Thần bị Thương Mạt làm lơ, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh ta đứng tại chỗ trong chốc lát, thấy Thương Mạt vẫn không để ý tới anh ta thì cười lạnh một tiếng, đen mặt lập tức rời đi.
Không hợp mắt?
Hai đứa học dốt, đề toán tiểu học cũng không làm được đòi xứng hợp mắt anh ta?
Sau khi Uông Thần rời đi không lâu, Dương Thiều Quang và Đinh Chiêu Dương ở phía trước cũng quay xong phần mình. Đến phiên mấy người A Tửu vốn cũng nên rất thuận lợi. Kết quả không ai đoán được, bọn họ có thể năm lần bảy lượt NG trên người Uông Thần.
“Cắt!”
Trong giọng Đàm Mễ mang theo chút bực bội: “Uông Thần, trong lòng cậu đang ước gì được đánh A Tửu và Thương Mạt một trận à? Cậu ở trong phim thích Thương Mạt! Có thể nghe rõ không? Thích! Cậu không quản được ánh mắt của bản thân à?”
A Tửu thấy gương mặt Uông Thần đỏ lừ, ngẫm nghĩ rồi đề nghị: “Nếu không chúng ta quay sang cảnh khác. Anh nghỉ ngơi một chút rồi lại quay?”
“Nghỉ ngơi cái rắm!” Đàm Mễ vừa nổi giận, nói chuyện cũng không quan tâm: “Đoạn này trực tiếp cắt luôn đi, quay sang đoạn thứ hai! Máy số ba ra phía sau, quay bên mặt và phía sau Uông Thần!”
Đàm Mễ đều không phải là loại đạo diễn không có kiên nhẫn với diễn viên mà hoàn toàn ngược lại. Rất nhiều diễn viên kỹ thuật diễn bình thường, ở trong phim của Đàm Mễ đều có thể phát huy được đến 120%.
Nhưng mà bạn muốn cho Đàm Mễ dễ thì cũng cần phải có chút thành ý. Đàm Mễ có thể nhìn ra được vừa rồi tâm tư của Uông Thần căn bản không đặt trên việc đóng phim, quả thực là lần sau lại làm cho có hơn lần trước. Nếu anh ta đều làm cho có như vậy, Đàm Mễ cũng không ngại để anh ta tiếp tục làm cho có trên phim.
Đàm Mễ nói trực tiếp làm sắc mặt Uông Thần trắng bệch. Anh ta mấp máy môi mấy lần, nhưng lại không thể nói lên một câu cầu xin. Anh ta biết rõ một khi mình cầu xin thì sẽ không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu!
Những người khác trong tổ cũng không ngốc, đến cả A Tửu đều có thể hiểu rõ ý của Đàm Mễ. Đàm Mễ nói chỉ quay bên mặt và phía sau của Uông Thần đã nói rõ một điều số lần lộ mặt trong phim của Uông Thần bị ít đi rất rất nhiều.
Người khác xem là mặt diễn viên. Bạn lộ một cái gáy, ai có thể nhớ kỹ bạn chứ?
Tuy A Tửu cảm thấy Uông Thần không hợp mắt cô, hai người không thích hợp làm bạn, nhưng nghĩ đến Đàm Mễ nói ánh mắt Uông Thần, trong lòng cũng không khỏi nghĩ lại có phải trước đó do cô nói không muốn làm bạn nên ảnh hưởng Uông Thần phát huy không?
Nhưng mà…
Cho dù có nghĩ lại như vậy, A Tửu phát hiện cô vẫn rất không muốn làm bạn với Uông Thần.
Cho nên, lúc những người khác hoặc nhiều hoặc ít an ủi Uông Thần, A Tửu đơn giản ngậm miệng, một khi cô há mồm không quản được miệng lại hỏi anh ta muốn làm bạn không thì sao.
Trong lòng Uông Thần xấu hổ lại khó xử như không mặc quần áo bị mọi người vây xem vậy. Anh ta căn bản không cảm kích những người khác an ủi, thậm chí cho rằng bọn họ bên ngoài là an ủi, đáy lòng lại đang cười nhạo anh ta!
Nhưng mà, khi Uông Thần thấy A Tửu đứng ở kia cũng không nói gì, trong lòng càng tức giận. Anh ta bị Đàm Mễ giận chó đánh mèo đều do Tang Tửu! Nếu không phải Tang Tửu nói một câu nghỉ ngơi, đạo diễn Đàm căn bản không có khả năng nổi trận lôi đình! Tang Tửu rõ ràng hại anh ta mất đi cơ hội lộ mặt, lại đứng ở nơi đó như người không có việc gì. Quả thực tâm địa rắn rết!
Tuy A Tửu không nghe thấy lời trong lòng Uông Thần, nhưng cô có thể thấy ánh mắt Uông Thần. Cho nên, cô chậm rì rì dịch bước chân rời xa Uông Thần một chút.
Hu hu hu.
Còn không phải là không muốn làm bạn với anh thôi à? Làm gì mà dùng ánh mắt đáng sợ như vậy trừng tôi QAQ.
Đàm Mễ đang cho người điều chỉnh góc độ máy quay, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn. Bà ấy phát hiện vị trí đứng của mấy người trước mắt rất phối hợp với ánh sáng lúc này.
“A Tửu, vị trí đứng bây giờ của em không tồi. Thương Mạt, em tới gần A Tửu một chút. Đúng rồi, đứng chỗ đó quay đi.”
Chờ A Tửu và Thương Mạt đều đứng xong theo Đàm Mễ nói, những người khác mới trộm liếc Uông Thần. Quả nhiên, mặt Uông Thần càng đen.
Bọn họ cũng không biết đạo diễn Đàm Mễ là cố ý hay là vô tình. Chỗ đứng vừa rồi, tốt xấu gì Uông Thần vẫn có thể lộ ra một cái gáy. Chỗ đứng hiện tại, Uông Thần muốn lộ ra nửa cái gáy cũng khó.
Uông Thần! Thảm!
Cái gáy của Uông Thần! Thảm càng thêm thảm!
Uông Thần gần như nắm tay thật chặt, mới có thể ngăn chặn phẫn nộ từ đáy lòng anh ta. Lại là Tang Tửu! Lại là Tang Tửu!!!
Nếu không phải Tang Tửu dịch sang bên cạnh, anh ta căn bản không có khả năng từ toàn bộ cái gáy biến thành nửa cái gáy!
Mặc kệ trong lòng Uông Thần khó chịu như thế nào, từ sau khi không quay mặt anh ta, mấy người A Tửu quay cũng cực kỳ thuận lợi. Có mấy cảnh thậm chí một lần là có thể qua. Mọi người qua được tạm thời cũng đã quên người có cái gáy bi thảm - Uông Thần.
“Cắt!”
“Được rồi, buổi quay sáng kết thúc, mọi người ngủ thì ngủ, ăn cơm thì ăn cơm đi. Buổi chiều lại tiếp tục, giữ trạng thái hiện tại. Nếu chúng ta có thể quay xong sớm mấy ngày ở Học viện Hàng không so với bảng dự tính thì tôi sẽ mời cả đoàn phim ăn cơm!”
A Tửu vừa nghe đến cơm, cả người đều vui vẻ, giọng nói thanh thúy lại vang dội: “Cảm ơn đạo diễn Đàm! Đạo diễn Đàm tốn kém rồi!”
Đàm Mễ cười: “A Tửu thoạt nhìn rất có lòng tin đấy.”
Nghe vậy, những người khác ồn ào theo: “Chúng tôi cũng có lòng tin! Đến lúc đó chỉ sợ đạo diễn Đàm tiếc tiền!”
“Đi! Đi! Đi!” Đàm Mễ giả vờ không kiên nhẫn phất tay: “Hy vọng mấy người đừng nói mạnh miệng.”
Bà ấy nói xong, thu lại nụ cười, nhìn về phía Uông Thần: “Uông Thần, cậu lại đây. Tôi và cậu tâm sự.”
Chờ Uông Thần bị Đàm Mễ mang theo rời đi, A Tửu kéo kéo tay áo Thương Mạt: “Mạt Mạt, trước đó Uông Thần không phát huy tốt, có phải bởi vì mình từ chối làm bạn với anh ta không?”
“Hẳn không phải đâu.” Thương Mạt cân nhắc trong chốc lát: “Cũng có thể là anh ta đến hỏi mình chuyện này, mình rất không kiên nhẫn trả lời anh ta. Đúng rồi, hình như mình còn nói là do anh ta không hợp mắt cậu.”
Lúc hai người suy đoán, Đinh Chiêu Dương đỏ mặt đi lên: “Người đại diện của tôi đặt chút đồ ăn đến, hẳn là ngon hơn cơm hộp. Hai chị có muốn cùng ăn không?”
Cậu ta nói xong, sợ hai người từ chối nên vội lôi người khác ra: “Mấy người Thiều Quang đều đồng ý rồi. Chúng ta nhiều người cũng đông vui hơn.”
Thương Mạt đã nhìn ra ý ngoài lời của Đinh Chiêu Dương, người say không phải vì rượu. Vì thế cô quay đầu hỏi A Tửu: “A Tửu có đi không?”
“Mình không đi.” A Tửu lắc đầu, ngượng ngùng nhìn Đinh Chiêu Dương: “Tôi vẫn rất thích ăn cơm hộp của đoàn phim.”
Đinh Chiêu Dương: ...
Hiện tại cậu ta bắt đầu hoài nghi có phải A Tửu nhìn ra ý của cậu ta cho nên mới uyển chuyển từ chối cậu ta không?
Cuối cùng vẫn là Thương Mạt bừng tỉnh: “À, đúng rồi. Mình nghe nói công ty cậu đầu tư cơm hộp cho đoàn phim à? Cửa hàng cung ứng cơm hộp kia hẳn cửa hàng cậu thích ăn à?”
Mi mắt A Tửu cong cong, cười thật ngọt: “Ừ! Đồ ăn nhà họ hợp khẩu vị là một chuyện, quan trọng nhất chính là sẽ không bỏ ớt xanh thái sợi mà mình không thích. Hơn nữa thịt rán giòn cũng rất xốp giòn cho dù có xào lại cũng sẽ không bị mềm.”
Ớt xanh thái sợi?
Đinh Chiêu Dương hơi trầm mặc. Hình như cậu ta không hỏi người đại diện có gọi những đồ này không, chỉ biết đều là những món đặc trưng của một cửa hàng tư gia.
“Cái đó...” Đinh Chiêu Dương còn muốn làm chút cố gắng cuối cùng: “Cái đó... A Tửu, chị ăn cơm hộp cũng có thể ngồi cùng chúng tôi mà. Mọi người cùng nói cười ăn cơm sẽ vui vẻ hơn một người.”
Lần đầu tiên A Tửu đóng phim với Tịch Ngôn Vãn cũng ăn cùng với nhau. Lần này đóng phim là ở trong xe ăn với ba người Quất Tử. Trước mắt, cô nghe được Đinh Chiêu Dương nói mọi người cùng nói cười vui vẻ, cũng có chút động tâm. Cô suy xét vài giây rồi gật đầu đồng ý: “Được đó!”
Có được câu trả lời, Đinh Chiêu Dương thầm thở phào. Xem ra A Tửu mới nói muốn ăn cơm hộp, thật sự chỉ vì cơm hộp hợp khẩu vị mà không phải nhìn ra ý của cậu ta nên muốn từ chối cậu ta.
Đoàn người Đinh Chiêu Dương chọn vị trí râm mát dưới ô che nắng, xem như bảo đảm hai lớp chống nắng.
Sáu người vây quanh cái bàn tròn nhỏ, các loại hộp cơm, hộp đựng đồ ăn được đặt trên bàn. Về phần A Tửu thì bưng cơm hộp của đoàn phim ngồi ở cạnh bọn họ.
Vốn dĩ, mọi người nhìn thấy A Tửu cũng tới, mặc kệ là thật lòng muốn làm bạn với A Tửu hay là hy vọng có thể móc nối quan hệ với A Tửu, trong lòng đều rất vui vẻ. Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện ăn cơm cùng một bàn với A Tửu là một quyết định vừa chính xác lại vừa sai lầm.
Chính xác ở chỗ A Tửu ăn cơm thật móa nó ngon. Bọn họ nhìn A Tửu ăn cơm cũng ăn ngon hơn. Sai lầm ở chỗ A Tửu ăn quá quá quá ngon rồi! Vì thế dẫn theo bọn họ ăn uống cũng nhiều hơn!
“Á, không được! Không được! A Tửu, xem cô ăn cơm, tôi ăn nhiều gấp hai lần cơm rồi. Quá tội lỗi!”
“Tôi cũng thế. Tôi cảm thấy lưng quần hơi chật rồi. Xấu hổ quá.”
Thương Mạt cũng nằm liệt ghế trên như cá muối: “A Tửu, cậu ăn thế mà không béo à? Cảm giác cậu lên màn hình từ trước đến giờ đều không béo.”
A Tửu hơi nhếch khóe môi, quen cửa quen nẻo nói lại rập khuôn những lời tâng bốc của mấy người Quất Tử: “Cảm ơn khích lệ! Nhưng mà tiên nữ nhỏ đúng là sẽ không béo đó!”
Hu hu hu.
Cô cũng sợ béo. Mỗi ngày đều tập luyện rất nhiều rất nhiều rất nhiều đó!!!
“Nếu tiên nữ nhỏ sẽ không béo, như vậy có muốn lại ăn thêm một phần bánh kem nhỏ không?” Quý Kỳ Tây không biết đến từ lúc nào, trong tay anh xách theo đủ loại hộp nhỏ, trên hộp viết chữ Thất Mang Tinh màu vàng.
Quý Kỳ Tây thấy dáng vẻ A Tửu trợn tròn mắt hạnh vì kinh ngạc, không khỏi bật cười: “Đúng rồi. Em chọn bưởi nho hay dâu tây, nếu không mỗi cái một phần nhé?”
A Tửu từ ghế đứng bật lên: “Không phải nói Thất Mang Tinh không thể đóng gói mang về à?”
“Anh cũng chưa nói mà.” Quý Kỳ Tây mở hộp ra, lấy một phần bánh kem nhỏ bưởi nho đặt ở hộp trong suốt đưa cho A Tửu: “Anh chỉ đồng ý sau này lại đưa em đến tiệm ăn một lần.”
Anh nghiêm trang lén đánh tráo khái niệm xong, lại nhìn về phía những người khác đang ngồi, cười lịch sự: “Mấy người có muốn lấy một phần điểm tâm ngọt sau khi ăn xong không? Nhưng mà số lượng hộp bánh kem nhỏ tôi cầm ở đây không đủ, mọi người muốn ăn thì ra phía trước lấy.”
Từ khi Quý Kỳ Tây xuất hiện, các chàng trai đang ngồi có chút đứng ngồi không yên. Vô nghĩa! Bọn họ làm nghệ sĩ đột nhiên thấy một người cùng giới mà diện mạo, khí chất đều tốt hơn bọn họ, lại còn rất có khí thế, có thể không căng thẳng à?
Cho nên, Quý Kỳ Tây vừa nói xong, trừ Đinh Chiêu Dương, các chàng trai khác đều chạy đi lấy bánh kem nhỏ. Bọn họ cũng không phải muốn ăn bánh kem nhỏ, bọn họ là vì chụp bánh kem nhỏ có thương hiệu Thất Mang Tinh. Ảnh này đăng cho bạn bè trong giới xem rất có mặt mũi đó!
Đinh Chiêu Dương cẩn thận đứng lên: “Chào anh. Anh là người đại diện của A Tửu đúng không? Tôi là Đinh Chiêu Dương.”
Bởi vì chuyện trước đó video A Tửu và Quý Kỳ Tây bị phỏng vấn lên hot search nên Đinh Chiêu Dương cũng có nhìn thấy.
Ở bàn bên kia, A Tửu mới lấy ra hai cái bánh kem nhỏ chia cho Thương Mạt và Dương Thiều Quang, cô nghe vậy thì giúp đỡ Quý Kỳ Tây trả lời: “Không chỉ là người đại diện mà cũng là ngũ sư huynh của tôi.”
Quý Kỳ Tây đánh giá vẻ mặt của Đinh Chiêu Dương, nhếch mày lười biếng nói: “Thật ra, không chỉ là ngũ sư huynh, cũng là hình mẫu.”
“Hình mẫu?” Đinh Chiêu Dương khó hiểu.
Quý Kỳ Tây mỉm cười, mặt không đổi sắc nói hươu nói vượn: “Sau này nếu có người muốn theo đuổi A Tửu, bốn người xếp hàng trước tôi kia sẽ dùng tôi làm tiêu chuẩn thấp nhất.”
Đinh Chiêu Dương: ...
Không nói diện mạo, với chiều cao một mét bảy mươi lăm của cậu ta là đã không đủ trình độ với vị ngũ sư huynh trước mắt này rồi.
Quý Kỳ Tây nhìn Đinh Chiêu Dương cúi đầu buồn bã rời đi, trong lòng nhẹ chậc một tiếng. Quả nhiên anh không đoán sai.
“Sư huynh, anh quay đầu lại đây.”
Quý Kỳ Tây quay đầu lại, ánh mắt đầy ý cười nhìn A Tửu: “Có việc gì?”
“Có.” A Tửu rất nghiêm túc gật gật đầu. Sau đó, cô cắn một miếng bánh kem nho nhỏ, lúng búng nói: “Em nhớ vài tiêu chuẩn trước, nhỡ đâu có thể sử dụng đấy.”
Cô tin tưởng mình sẽ không làm đồ cùi bắp mãi. Chờ lấp đầy kim tự tháp, chờ học xong những thứ muốn học, đương nhiên cô cũng muốn học vài kỹ năng khác mà mình không biết! Ví dụ như yêu đương thường xuyên bị người ta hỏi.
Quý Kỳ Tây: ...
Anh nhìn ánh mắt A Tửu nghiêm túc đánh giá mình, đột nhiên có chút khó chịu. Anh sẽ không tự đào cho mình một cái hố lớn chứ?
___
Tác giả có lời muốn nói:
A Tửu: Chờ em học xong sẽ yêu đương!
Đại sư huynh/Nhị sư tỷ/Tam sư huynh/Tứ sư tỷ: Biển học vô bờ!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận