Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 110
“Vừa đi vừa về 2000 tệ, cảm ơn hân hạnh chiếu cố ~”
Giọng nói thanh thúy vang dội vang lên trong phòng livestream, nhân viên công tác mờ mịt, những nghệ sĩ khác ngơ ngác, toàn bộ cư dân mạng trong phòng livestream lại cười.
[Ha ha ha ha ha ha, ê-kíp chương trình: Vừa đi vừa về 200 tệ, Tang Tửu: Vừa đi vừa về 2000 tệ, hố mấy người gấp mười lần ha ha ha ha ha.]
[Tiểu A Tửu vừa học vừa áp dụng!]
[Fan CP Chén Rượu mau xem! Tịch Ngôn Vãn đang lặng lẽ giơ ngón tay cái với Tang Tửu kìa!!!]
[Aaaaaaa! Cắn được đường rồi! Cắn được đường rồi!!]
[Tôi có một suy đoán to gan, thật ra là Tịch Ngôn Vãn bảo A Tửu phụ trách đòi tiền ê-kíp!]
[Không thể nào, vẫn luôn livestream mà, toàn bộ quá trình hai người không nói chuyện, chẳng lẽ Tang Tửu nghe thấy tiếng lòng của Tịch Ngôn Vãn?]
[Sự ăn ý! Đây là sự ăn ý đặc biệt của hai người! Fan CP một lần nữa tìm được chỗ để đẩy thuyền rồi!]
[Nói về việc Tang Tửu không cho nhân viên quay phim lên xe, không sợ không có lấy một cảnh quay nào sao?]
[Đầu tiên, chắc chắn trong xe có camera, tiếp theo đó, người chị em bên trên, cô cảm thấy Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn, ai có thể thiếu cảnh được? Nói thật, tôi cũng nghi ngờ hai người họ đến “Xin nhờ! Đại sư” đơn giản là để chơi 233333]
Trong phòng livestream vô cùng náo nhiệt, mà ở hiện trường chương trình, nghệ sĩ nhóm thứ nhất nhìn thấy hành vi của A Tửu thì mơ màng trước, sau đó anh ta bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng chặn cửa xe, chuẩn bị học theo A Tửu chào giá ngay tại chỗ.
Đáng tiếc.
Phản ứng của nhân viên công tác cũng rất nhanh, trước khi anh ta đưa tay chặn cửa xe, nhân viên công tác đã nhanh nhẹn xông lên xe, đồng thời quay đầu làm mặt quỷ với nghệ sĩ.
Những người khác: …
Nhân viên công tác mấy người cũng diễn sâu quá!
Khi ê-kíp chương trình của “Xin nhờ! Đại sư” đang ghi hình đã dùng hai đội nhân viên quay phim, một đội nhân viên lái xe chạy phía sau xe của các nghệ sĩ để quay hình, dùng cho bản biên tập hậu kỳ, một đội nhân viên quay phim đi cùng xe với các nghệ sĩ, phát livestream tình huống của các nghệ sĩ trong xe.
Bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần các nghệ sĩ hy vọng có thể có cảnh quay, bọn họ cũng không thể từ chối nhân viên quay phim lên xe, kết quả, trong các nghệ sĩ xuất hiện một kiểu khác.
Trong mắt A Tửu, làm một chúa ra vẻ đủ tiêu chuẩn thì có thể thiện lương mà để người khác nhờ không sao? Đương nhiên là không thể! Không chỉ không thể mà phải bóc lột tàn nhẫn!
“Các anh có lên xe không?” A Tửu tao nhã chặn trước cửa xe, ánh mắt vô tội: “2000 tệ đắt lắm sao? Cũng không quá đắt mà, không gian trong xe vô cùng nhỏ hẹp, tôi và người lạ ở cùng một buồng, hít thở không khí giống nhau, thân thể sẽ không thoải mái lắm, cực kỳ không thoải mái.”
Những người khác: …
Cô quả thật đã phát huy hình tượng mềm mại ra vẻ vô cùng tinh tế đó!
[Chỉ số ra vẻ: 5367/ 9999]
Tịch Ngôn Vãn thấy A Tửu nói đến mức nhân viên công tác muốn trầm cảm thì không khỏi cười cười, đi ra hòa giải: “A Tửu, hai ngàn tệ thật sự hơi đắt, chúng ta lấy rẻ một chút.”
“Đắt à?” A Tửu vô cùng tin tưởng Tịch Ngôn Vãn, nghe vậy thì không nói hai lời, một lần nữa chào giá: “Một ngàn chín trăm chín mươi chín tệ, cảm ơn hân hạnh chiếu cố ~”
Nhân viên công tác: …
Bọn họ không làm nữa! Bọn họ không quay nữa!
Trong lòng ê-kíp chương trình lại ước mở cửa sau cho Tịch Ngôn Vãn, cũng không thể nào đưa 1.999 tệ cho A Tửu ngay trước mặt cả cõi mạng được, cho nên trước khi xuất phát, bọn họ đã bàn về giá xong, 200 tệ/người, ê-kíp chương trình để hai nhân viên quay phim lên xe.
A Tửu vừa mới lên xe là đi thẳng đến vị trí phòng ăn của xe RV, một khắc sau, mắt hạnh vụt sáng lên: “Sư tỷ! Trong phòng ăn có đồ ăn!”
Ba quả táo đỏ chói, bảy thùng mì tôm vị khác nhau và một thùng nước khoáng.
Tịch Ngôn Vãn đếm đồ trong ngăn tủ xong, liếc mắt nhìn nhân viên công tác, cười nhạt: “Quý ê-kíp chương trình, quả thật là keo kiệt trắng trợn mà.”
Nhân viên công tác nhỏ giọng trả lời: “Trong xe thương vụ có bốn thùng mì tôm, hai chai nước khoáng, xe điện chỉ có trong giỏ xe phía trước có một chai nước khoáng.”
Tịch Ngôn Vãn: …
Cư dân mạng: …
Nếu như vừa rồi A Tửu và Tịch Ngôn Vãn vì tiết kiệm mà chọn xe điện, vậy thì thật sự là nghèo càng thêm nghèo.
“Một thùng có hai mươi bốn chai nước, mười lăm ngày tới không cần lo về nước uống.” Tịch Ngôn Vãn lấy ra một quả táo từ trong dĩa, nghiêng đầu hỏi A Tửu: “Ăn táo không?”
A Tửu do dự mà liếc nhìn quả táo: “Chỉ có ba quả táo…”
Tịch Ngôn Vãn vừa nhìn thấy dáng vẻ mím môi của A Tửu thì lập tức có được đáp án, chị ấy rửa qua loa quả táo một phen, sau đó tìm dao gọt trái cây: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hơn nữa chị ở đây, có thể để em bị đói à? Cứ yên tâm mạnh dạn ăn!”
Nghe vậy, A Tửu nhớ tới ở thế giới trước kia Tịch Ngôn Vãn không gì không làm được, lập tức không lo lắng nữa, đắc ý ngồi xuống ăn táo.
Khi ba nhóm khách mời ở trên đường tìm kiếm người có tay nghề lâu năm, phòng livestream chính sẽ phát sóng xen kẽ mỗi nhóm từ mười đến mười lăm phút, xem tới xem lui đãi ngộ của ba nhóm, cư dân mạng phải thừa nhận rằng, 200 tệ mà A Tửu tiêu quá đáng giá!
Đầu tiên, A Tửu dựa vào xe RV vừa đi vừa về tốn 200 tệ, một lần nữa kiếm được 400 tệ, bỏ ra kiếm vào lời được 200 tệ, tiếp theo đó, ngồi xe RV thật sự thoải mái hơn xe điện!
Khi nhóm thứ hai đi xe điện trong gió thì A Tửu và Tịch Ngôn Vãn nằm trên ghế sô pha tìm kiếm tài liệu về nhuộm hương phong, khi nhóm thứ hai gian nan chạy lên sườn núi, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn thong dong ăn mì tôm, lúc nhóm thứ hai vô cùng mệt, đầu đầy mồ hôi, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn dựa vào nhau nằm trên giường ngủ trưa.
A Tửu ngọ nguậy một hồi thì rúc cả người vào trong lòng Tịch Ngôn Vãn.
[A a a a a a! Tôi cũng muốn ôm Ngôn Vãn QAQ!]
[Tang Tửu tâm cơ quá! Chẳng trách lại đề nghị ngủ trưa, chỉ nghĩa tới việc rúc vào lòng Ngôn Vãn!]
[A Tửu thơm thơm mềm mềm ai mà không muốn ôm chứ! Người nói A Tửu tâm cơ có thể mở to mắt ra nhìn không, nhìn xem Tịch Ngôn Vãn ôm A Tửu chặt tới mức nào!]
Trong lúc người hâm mộ của hai bên làm tổn thương lẫn nhau thì đoàn người A Tửu đã tới đích sau hai tiếng đồng hồ, ở trong thôn dưới một thị trấn nhỏ vào đó của thành phố Tiêu.
Đập vào mắt là núi xanh cỏ xanh, đồng ruộng dòng suối, rừng lá phong rậm rạp, cảnh đẹp non nước điền viên trong nhân gian, không giống với sự huyên náo của đô thị phồn hoa, trong thôn yên tĩnh điềm nhiên, cư dân mạng chỉ nhìn cảnh đẹp trong màn hình livestream , tựa như đã ngửi thấy không khí trong lành mát mẻ.
A Tửu và Tịch Ngôn Vãn rất không khách sáo mà bỏ bảy thùng mì tôm, hai mươi mấy chai nước khoáng và hai quả táo còn lại vào trong vali, rõ ràng là không định để lại một cái gì cho ê-kíp chương trình.
Trước khi xuống xe, A Tửu luyến tiếc mà nhìn xe RV: “Tạm biệt, Tiểu Bạch, mười lăm ngày sau hai chúng ta gặp lại.”
Người dẫn đường mà ê-kíp chương trình mời tới đã sớm chờ ở trước xe, anh ta mặc trang phục dân tộc thiểu số áo vải rộng rãi màu chàm, trên vạt áo và ống tay áo có hoa văn màu trắng.
Tướng mạo anh ta thanh tú, khi cười lên cũng có chút tinh nghịch: “Lão tiền bối có thể dạy nhóm các bạn nhuộm hương phong đang ở trong thôn, tôi đưa các bạn đi gặp bà ấy.”
A Tửu giơ tay lên, trông mong nhìn người hướng dẫn: “Trong thôn các anh có chỗ ở không?”
“Có.” Người dẫn đường và ê-kíp chương trình đã bàn chuyện hợp tác từ lâu, thấy A Tửu hỏi thì lập tức gật đầu: “Nhưng nhà ở trong thôn đều phải trả tiền, có căn hai mươi tệ một đêm cũng có căn năm mươi tệ một đêm.”
Thấy thế, cư dân mạng trong phòng livestream không khỏi spam.
[Tôi có một suy đoán không hay lắm.]
[Tôi cũng có.]
[Xem ra ê-kíp chương trình không làm người rồi.]
Mười phút sau, người dẫn đường mang theo A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đến căn nhà thứ nhất, nhưng mà vừa đứng bên ngoài cửa, A Tửu đã dừng bước chân lại, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn, cô trừng mắt nhìn căn nhà tranh thiếu mất nửa cái nóc nhà, không thể tin được nói: “Nó một đêm hai mươi tệ?!”
Bị A Tửu hỏi, vẻ mặt người dẫn đường có chút không được tự nhiên, anh ta nhỏ giọng giải thích: “Nó một đêm năm mươi tệ.”
A Tửu: ?
Tịch Ngôn Vãn: ??
Cư dân mạng: ???
Tịch Ngôn Vãn lại một lần nữa hối hận vì sau khi nhìn thấy nội dung chương trình chị ấy đã sảng khoái đồng ý với ê-kíp, từ đó bị ê-kíp chương trình hố hết lần này đến lần khác, căn nhà tranh rách trước mắt so với căn nhà thôn dân khi bọn họ quay “Hành động ưng đen” còn tồi tệ, cũ kỹ, lung lay sắp đổ hơn!
“Căn nhà một đêm hai mươi tệ ở bên kia.” Người dẫn đường chỉ về phía một căn nhà kho nhỏ cùng loại với chuồng bò ở bên phải: “Trong đó đều có giường và bàn, chắn gió tránh mưa cũng được.”
Trước khi phòng livestream chiếu xen kẽ với hai nhóm trước, phần bình luận màn hình của nhóm A Tửu và Tịch Ngôn Vãn vẫn thảo luận xem cuộc sống mười lăm ngày của hai người sẽ làm như thế nào, chuồng bò một đêm 20 tệ, quả thật không giống nơi mà con người có thể ở.
Tịch Ngôn Vãn một lần nữa hỏi người dẫn đường: “Trong thôn có cách kiếm tiền không?”
“Có thì có.” Người dẫn đường gãi đầu: “Thứ Ba và thứ Bảy trên trấn có phiên chợ, đi từ thôn đến thị trấn cũng chỉ mất hai mươi phút, các thôn dân bình thường đều thích mang theo rau quả trồng dưới ruộng, đồ thủ công tự mình làm bày quầy bán hàng ở phiên chợ, đúng rồi, trên phiên chợ có lúc cũng có —”
Khi người dẫn đường nghiêm túc giải thích với Tịch Ngôn Vãn, A Tửu đã đi đến một căn nhà ở đối diện, ai bảo căn nhà ở đối diện dễ thấy như vậy chứ?
Tòa lầu gỗ nhỏ hai tầng, sân nhà nhỏ sạch sẽ rộng thoáng, trong vườn hoa trồng hoa và rau xanh, nhìn thoáng qua một cái, rất có khí phách của biệt thự nông thôn.
Dưới cái đình trong sân đặt bàn ghế gỗ, bà cụ cũng mặc trang phục dân tộc thiểu số còng lưng ngồi trên ghế gỗ, ngón tay nhỏ gầy cầm một cây bút, cúi đầu vẽ thứ gì đó lên vải trắng.
A Tửu gõ cửa, thấy bà cụ không nghe thấy, cô dứt khoát đi vào sân, lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh bà cụ nhìn hình bà ấy vẽ.
Bà cụ vẽ tranh trước đó đã nhìn thấy A Tửu, nhưng khi bà chăm chú làm việc thì không thèm để ý đến người ngoài, tự mình vẽ tranh, trong lòng nói, chờ A Tửu nhìn thấy phiền rồi thì sẽ không nhìn nữa.
Kết quả —
Bà cụ vẽ một phút, A Tửu lẳng lặng xem một phút, bà cụ vẽ mười phút, A Tửu lăng lặng xem mười phút,
Bà cụ: …
Bà cụ hoàn thành một nét, không kiên nhẫn mà nhìn A Tửu, khuôn mặt đầy nếp nhăn hơi hà khắc, nghiêm túc cứng nhắc: “Cô —”
A Tửu ngồi xếp bằng trên mặt đất bằng đá dưới đình, thậm chí còn nhớ đến việc phải ngồi ở một nơi mặt trời không chiếu đến được, nghe vậy, đôi mắt cô sáng lóng lánh nhìn bà cụ: “Bà ơi, bà vẽ tiếp đi, không cần chiêu đãi cháu.”
Bà cụ: …
[Chỉ số ra vẻ: 5368/9999]
Bà cụ là người có tính khí nóng nảy điển hình, bà ấy đập bút và vải trắng đùng một cái lên bàn gỗ, đưa tay chỉ về phía bên ngoài cửa lớn, không chút khách sáo mà ra lệnh đuổi khách: “Ra ngoài!”
Thấy thế, A Tửu nhìn mặt trời gay gắt ở bên ngoài, trong lòng có chút không nỡ nhưng cũng không mặt dày ngồi tiếp nữa, chỉ có trước khi đi, cô nhìn vải trắng trên bàn muốn nói lại thôi.
Bà cụ dùng giọng điệu hung dữ: “Nhìn cái gì!”
A Tửu thấy bà cụ hỏi thì không chút suy nghĩ đã trả lời: “Bà ơi, hình trên vải trắng của bà bị vẽ sai rồi.”
“Nói bậy!” Lông mày bà cụ dựng lên: “Hình vẽ tự tôi nghĩ ra, bản thân muốn vẽ gì thì vẽ cái đó, ai có thể nói tôi vẽ sai chứ!”
A Tửu kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nhưng hình vẽ trước mắt của bà căn cứ vào sự phát triển thay đổi vị trí của sao trời mà, sao bà vẽ một nửa lại đột nhiên tự mình vẽ tiếp?”
“Tôi —”
Bà cụ vừa chuẩn bị phản bác thì lời nói dừng nói, bà ấy dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn A Tửu: “Cô nói những hình vẽ trước mặt đều là căn cứ vào sự phát triển thay đổi vị trí của sao trời?”
A Tửu nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt: “Việc này không phải liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được sao?”
Bà cụ: …
Cô nhóc trước mắt đang nói mắt của bà không dùng được à?
[Chỉ số ra vẻ: 5369/9999]
Khi A Tửu và bà cụ đang nói chuyện trời đất, người dẫn đường đã mang theo Tịch Ngôn Vãn đi xem hai căn nhà từ trong ra ngoài, chờ tham quan nhà xong, Tịch Ngôn Vãn gần như vững tin, ê-kíp chương trình chắc chắn đã để lại biện pháp dự phòng.
Không đợi Tịch Ngôn Vãn hỏi lại, người dẫn đường một lần nữa lên tiếng: “Bạn cảm thấy hai căn nhà trước đó không được thì cũng có thể tranh thủ ở lại chỗ của tiền bối dạy nghề, nhưng tính tình bà ấy cực kỳ không tốt, có thể sẽ bảo các bạn làm nhiệm vụ, xem các bạn có thể làm xong hay không, hơn nữa có đôi khi cho dù làm xong nhiệm vụ, bà ấy cũng có thể đổi ý.”
Tịch Ngôn Vãn nhìn xung quanh, thấy A Tửu và một nhân viên quay phim trong đó vẫn chưa quay lại, trong lòng có chút lo lắng, chị ấy vừa tìm người vừa hỏi người dẫn đường: “Vậy lão tiền bối ở chỗ nào?”
"Đó." Người dẫn đường chỉ vào căn nhà nhỏ hai tầng trước mặt: "Tiền bối dạy tay nghề ở trong đó, hai người tranh thủ khiến tiền bối cho hai người ở lại đi."
Nói xong, người dẫn đường thở phào nhẹ nhõm thật mạnh, hợp tác kiếm tiền với ê-kíp chương trình cũng khó khăn quá, có trời mới biết, bọn họ đã phí hết nửa ngày cuối cùng mới dọn dẹp được hai nơi là thấy không giống như chỗ con người có thể ở được.
Người dẫn đường dẫn Tịch Ngôn Vãn đi ra ngoài: “Tôi dẫn bạn đi thăm hỏi lão tiền bối, tránh cho bà ấy không cho các bạn vào cửa, tôi nói với các bạn này, tính tình bà ấy có chút nóng nảy, làm người cũng cứng nhắc, các bạn tuyệt đối đừng chọc giận bà ấy, một khi bà ấy không chứa chấp các bạn thì các bạn nhất định phải ở cái nhà vừa rồi đấy.”
“Sư tỷ!”
Người dẫn đường và Tịch Ngôn Vãn còn đang nói chuyện, một khắc tiếp theo, hai người đã nhìn thấy A Tửu vọt ra từ trong sân nhà mà bọn họ chuẩn bị đến, mặt mà hớn hở, tựa như đã trúng giải thưởng lớn bất ngờ.
A Tửu chạy một mạch tới trước mặt Tịch Ngôn Vãn, đưa tay chỉ về phía bà cụ ngồi dưới đình nghỉ mát, hân hoan nhảy nhót: “Bà cụ vô cùng thiện lương, bà ấy nói có thể chứa chấp chúng ta mười lăm ngày! Hơn nữa còn lo một ngày ba bữa, không cần tiền!!!”
Người dẫn đường: …
Người dẫn đường: ???
Anh ta rướn cổ nhìn đình nghỉ mát, thật sự nhìn thấy một bà cụ phía dưới đình nghỉ mát, một bà cụ cực kỳ quen mặt, thấy thế, người dẫn đường mở miệng lớn đến mức có thể nhét được một quả trứng gà: “Bạn nói bà ấy không chỉ chứa chấp các bạn mười lăm ngày, hơn nữa còn lo cho các bạn một ngày ba bữa, không cần tiền?!”
A Tửu không hiểu rõ lắm, cười khanh khách gật đầu: “Đúng thế!”
Người dẫn đường: ?!!
Không thể nào!
Mấy ngày trước anh ta đã sớm nói với bà Ba rồi, bảo bà Ba bố trí nhiệm vụ xong cũng phải nhớ lấy tiền!
Tịch Ngôn Vãn vừa nhìn biểu cảm của người dẫn đường là trong lòng đã có suy đoán.
Đoán chừng ê-kíp chương trình sẽ để ba nhóm khách mời đều phải giúp lão tiền bối làm nhiệm vụ, về phần nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai, cho dù bọn họ có phí sinh hoạt dư dả thì chỉ sợ chỗ dừng chân cũng không thể tốt hơn bao nhiêu.
“A Tửu, em dẫn chị đi xem lão tiền bối đi.”
“Vâng.” A Tửu đồng ý xong thì bước chân phút chốc dừng lại, chậm chạp nhận ra mà hỏi Tịch Ngôn Vãn: “Lão tiền bối?”
Tịch Ngôn Vãn mím môi nở nụ cười, xoa đầu A Tửu: “A Tửu tuyệt thật, thoáng cái đã tìm được tiền bối có thể dạy tay nghề cho chúng ta rồi.”
Vẻ mặt A Tửu có chút kỳ lạ trong nháy mắt: “Hả? Lão tiền bối dạy nghề?”
Người dẫn đường tự giận mình mà giải thích: “Vốn dĩ các bạn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà lão tiền bối sắp xếp thì mới có thể có cơ hội được lão tiền bối thu nhận ở trong nhà bà ấy, như vậy thì các bạn cũng không cần ở trong hai căn nhà đối diện, kết quả là các bạn còn chưa làm nhiệm vụ nhỉ? Rốt cuộc bạn đã nói gì để bà ấy thu nhận bạn ở miễn phí trong mười lăm ngày vậy?”
Hơn nữa ngoại trừ ở miễn phí, một ngày ba bữa cũng bao hết, bà Ba rõ ràng luôn rất keo kiệt mà!
Người dẫn đường không hiểu.
Người dẫn đường cực kỳ không hiểu!
A Tửu gãi đầu một cái: “Tôi, tôi nói nhiều lắm.”
Người dẫn đường: ???
Anh ta thấy A Tửu không giống như đang nói láo, cả người đều mơ màng, một người xa lạ nói rất nhiều lời trước mặt bà Ba, bà Ba không chỉ không đuổi người ta ra ngoài, hơn nữa còn đồng ý thu nhận bọn họ?
Trong chuyện này có âm mưu!
Người dẫn đường đi hai ba bước tiến lên ngăn cản A Tửu, nụ cười thanh khiết thiện lương trên mặt đều không thấy đâu nữa: “Cô đã làm gì bà Ba?!”
A Tửu bị người dẫn đường hỏi thế mà lại chột dạ, hai tay càng không ngừng nắm vạt áo, cẩn thận hỏi: “Bà cụ đó là bà Ba của anh à?”
[Chỉ số ra vẻ: 5370/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 5371/9999]
“Quả nhiên cô đã làm gì đó!” Người dẫn đường cũng không để ý đến A Tửu và Tịch Ngôn Vãn nữa, quay đầu chạy vào trong sân, vừa chạy vừa dùng giọng địa phương của bọn họ gọi: “Bà ba! bà Ba, bà vẫn ổn chứ?!”
A Tửu và Tịch Ngôn Vãn bị ném lại tại chỗ, đều mang vẻ mặt mờ mịt, hai người nhìn nhau mấy lần, sau đó tay cầm tay đi vào sân tìm người dẫn đường và bà Ba của anh ta.
Tịch Ngôn Vãn đoán không sai, ê-kíp chương trình đúng là đã xin sắp xếp một cửa ải trong phân đoạn tới cửa cầu nghệ, trước tiên bọn họ ra tay vào chỗ ở, khiến ba nhóm nghệ sĩ đều biết được không làm nhiệm vụ mà lão tiền bối sắp xếp, cho dù trong tay họ có nhiều tiền hơn nữa thì cũng chỉ có thể ở trong căn nhà rách đơn sơ.
Đồng thời, bọn họ cũng đạt thành nhất trí với lão tiền bối dạy nghề, để các lão tiền bối bố trí một vài nhiệm vụ tương đối khó có liên quan đến tay nghề lâu năm cho các nghệ sĩ, một mặt để gia tăng sự thú vị của chương trình giải trí, một mặt là để cư dân mạng hiểu rõ nỗi vất vả của các tiền bối khi có thể kiên trì với tay nghề lâu năm từ trước đến nay.
Tịch Ngôn Vãn khá là có kiên nhẫn, có thể để cho người hướng dẫn đưa đi xem xét từ trong ra ngoài hai căn nhà cũ, về phần hai nhóm khác, bọn họ vừa mới nhìn thấy căn nhà là đã che mắt, rối rít hỏi thăm lão tiền bối ở đâu, kiên quyết không ở trong căn nhà rách nát.
Khi phát livestream chiếu căn nhà rách, phần của A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đã được phát sóng trước, khi chiếu xen vào hai nhóm kia, cư dân mạng đều đang thảo luận A Tửu và Tịch Ngôn Vãn trong tình huống khắp người chỉ có 700 tệ có thể ở chỗ nào, mãi đến khi, bọn họ một trước một sau chiếu xen với hai nhóm kia cũng không có ngoại lệ, tất cả đều là nhà rách nát, một căn nhà trong số đó của nhóm thứ hai thậm chí còn kém hơn “chuồng bò” mà A Tửu và Tịch Ngôn Vãn nhìn thấy, mấu chốt là giá cả còn tăng lên gấp đôi, từ 20 tệ bay lên thành 40 tệ.
Hai vị tiền bối dạy tranh đường và ô giấy dầu có lẽ trước đó đã thương lượng với ê-kíp chương trình, lần đầu tiên khi nhìn thấy các nghệ sĩ thì tính tình cũng không được tính là ôn hòa, livestream bố trí nhiệm vụ xong rồi ném hai nhóm nghệ sĩ ở ngoài cửa.
Nhiệm vụ mà hai nhóm nghệ sĩ nhận được nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, một nhiệm vụ là bảo bọn họ chế biến nước đường, một nhiệm vụ là để bọn họ cưa trúc gọt trúc.
Nhưng mà nửa tiếng sau, khi bọn họ làm xong nhiệm vụ mà các lão tiền bối sắp xếp, lúc nụ cười trên mặt còn chưa kịp hạ xuống thì từng người một đã được người dẫn đường trong thôn thông báo, cho dù bọn họ làm xong nhiệm vụ, nếu như mười ngày tới muốn ở trong nhà lão tiền bối thì bọn họ vẫn phải trả tiền ở! Hơn nữa nhất định phải trả phí ăn ở mười lăm ngày trong một lần duy nhất!
Nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai: Ê-kíp chương trình rác rưởi! Chỉ có tiền trong mắt thôi!
[Ê-kíp chương trình quá chó, ở trong nhà tiền bối cũng không rẻ, một bên 100 tệ/đêm, một bên 150 tệ/đêm, đoán chừng là căn cứ vào tiền sinh hoạt của hai nhóm để đưa ra tiêu chuẩn.]
[Khi nào thì để chúng tôi xem Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn đây! Tiền sinh hoạt 700 tệ, không lẽ làm xong nhiệm vụ rồi vẫn không ở được trong nhà tiền bối à?]
[Không thể nào, Tang Tửu yếu ớt như vậy, không thể nào đồng ý ở trong chuồng bò được.]
[Tôi cũng cảm thấy không cần lo lắng, Tang Tửu luôn có thể xé kịch bản của ê-kíp chương trình, “Xin nhờ! Đại sư” cũng không ngoại lệ!]
Ê-kíp chương trình cũng hiểu rõ độ hot chân chính của chương trình nằm trên người ai, sau khi nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai làm nhiệm vụ xong, rối rít trả tiền vào ở trong nhà lão tiền bối, ban hậu kỳ chương trình cũng cắt hình ảnh phát livestream tới phần của A Tửu và Tịch Ngôn Vãn.
Bởi vì cắt xen kẽ phần livestream của ba nhóm, cho nên trước khi cắt hình ảnh, cột trên của màn hình phát livestream trước mắt hiện ra một câu “Sau XX giây sẽ tiến vào phần livestream của XX và XX.”
Cư dân mạng nhìn hàng chữ “Sau mười giây sẽ tiến vào phần livestream của Tịch Ngôn Vãn và Tang Tửu” ở cột trên của màn hình, từng người một xoa tay, vô cùng chờ mong xem kết cục của hai người.
Có người nói, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn làm xong nhiệm vụ, đã trả tiền, thuận lợi vào ở trong nhà lão tiền bối, cũng có người nói, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn làm xong nhiệm vụ nhưng không đủ tiền trả phí ăn ở mười lăm ngày, có thể phải ở trong căn nhà rách nát hai mặt lọt gió.
Rất nhanh, hình ảnh thay đổi, trong chốc lát, cư dân mạng nhìn thấy nhà lầu nhỏ hai tầng, vườn hoa xinh đẹp, phòng khách rộng thoáng và vải vóc tinh xảo.
A Tửu, Tịch Ngôn Vãn, người dẫn đường và hai người già xa lạ, năm người cùng nhau ngồi vây quanh trước bàn, bà cụ mặc trang phục dân tộc thiểu số mang sắc mặt hiền lành hỏi A Tửu: “Khi nào thì chúng ta học nhuộm phong hương?”
A Tửu ôm bụng, nũng nịu nói: “Ôi, cháu hơi đói bụng, bụng mà đói là đầu óc cháu sẽ không nhớ được gì cả.”
Nghe vậy, bà cụ trở tay đập vào lưng của ông cụ bên cạnh, lớn tiếng nói: “Ông nó! Nấu cơm đi! Ông nhớ làm món thịt! Trong nhà không có thịt thì ông lên thị trấn mua!”
Người dẫn đường khóc không ra nước mắt, đến bây giờ anh ta cũng không hiểu nổi nguyên nhân bà Ba thay đổi, dù sao, khi anh ta vừa xông vào, bà Ba đã đi thẳng đến chỗ A Tửu, không thèm nhìn anh ta.
Cho nên, mắt thấy bà Ba bình thường không nỡ ăn thịt đều sắp mời người ngoài ăn thịt rồi, anh ta vội âm thầm nhắc nhở: “Bà ba, món thịt mắc lắm, bà xem —”
Tịch Ngôn Vãn nghe vậy, thấy ông ba chuẩn bị ra khỏi nhà thì vội vàng theo sau, chị ấy và A Tửu tốt xấu gì cũng có 700 tệ, không thể thật sự để ông bà cụ dùng tiền mời ăn thịt được.
“Cháu im miệng!” bà Ba không chú ý tới hành động của Tịch Ngôn Vãn, đưa tay vỗ mạnh lên bàn một cái, rất có tư thái của chủ nhân gia đình: “Cô giáo nhỏ và sư tỷ của cô giáo nhỏ, nếu như mười lăm ngày tới ở trong nhà bà, vậy thì nhất định phải ăn ngon ở tốt, bữa nào cũng có thịt, cháu còn trẻ tuổi mà keo kiệt quá, mấy miếng thịt mà cũng muốn đòi tiền?!”
Người dẫn đường: ???
Cháu không keo kiệt, nhưng bà phải xem tình hình gia đình mình chứ!
Đợi đã.
Cô gái nhỏ?
Người dẫn đường nhìn mấy người trên bàn, mang vẻ mặt mờ mịt hỏi bà Ba của anh ta: “Bà ba, cô giáo nhỏ mà bà nói ở —”
“A Tửu.” Ánh mắt bà Ba nhìn về phía A Tửu phải gọi là vừa từ ái vừa yêu thích: “A Tửu chính là cô giáo nhỏ trong mười lăm ngày tới của bà.”
Người dẫn đường: ???
Nếu như là bình thường, A Tửu vì ra vẻ thì cũng sẽ đồng ý, nhưng bây giờ sư tỷ rất lợi hại đang ở bên cạnh, khiến A Tửu chột dạ không dám nhận, vội vàng lắc đầu từ chối: “Thảo luận với nhau mà thôi, không xứng với một tiếng cô giáo nhỏ đâu ạ.”
Bà Ba nghe xong thì không thừa nhận: “Xứng chứ, xứng chứ! Hương phổ mà nhà chúng ta truyền lại có thể bổ sung được hay không, thật sự là toàn bộ nhờ vào cô giáo nhỏ cháu đấy!”
Người dẫn đường: ?
Cư dân mạng: ??
Ê-kíp chương trình: ???
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ê-kíp chương trình: Có phải trong chúng ta có người phản bội để Tang Tửu mua chuộc lão tiền bối từ sớm không!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận