Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 3


“Xin hỏi, ban nãy tôi mới gây rối sao?”
[Chỉ số ra vẻ: 6/9999]
A Tửu: !!!
Lại ngu ngơ lấy được thêm một điểm chỉ số ra vẻ, A Tửu kinh ngạc trợn tròn mắt hạnh, trong đôi đồng tử nâu nhạt của cô điểm rõ sự mịt mờ.
Hóa ra làm một kẻ chọc người chửi mắng trong thời không tương lai lại dễ vậy sao? Chỉ hỏi một câu đơn giản mà có thể làm chỉ số ra vẻ tăng lên rồi kìa?
Với suy nghĩ đó, A Tửu lại nhìn Quý Lâm Xuyên đang ngồi trước mặt. Lúc trước, A Tửu chỉ đơn giản cho rằng Quý Lâm Xuyên rất hợp mắt mình, nhưng giờ phút này, trong mắt A Tửu, Quý Lâm Xuyên đã tương đương với chỉ số ra vẻ.
Giống với Bạch Dao, Quý Lâm Xuyên đúng là kho báu có thể làm cho cô tăng chỉ số ra vẻ đó!
Nhưng nếu A Tửu có cơ hội liếc nhìn bình luận, có lẽ cô sẽ suy xét và hiểu được rằng trong mắt người khác, cô đặc biệt chọn Quý Lâm Xuyên để hỏi câu đó tựa như làm nũng, chẳng khác gì đang làm ra vẻ vậy.
[A a a a a, Tang ra vẻ lại dám õng à õng ẹo với Xuyên Xuyên?! Tui khinh! Già mồm thích thể hiện, cô gây rối hay không chẳng lẽ trong lòng không tự biết đếm từ A đến C xem có đánh rơi điểm nào không à???]
[Tang Tửu cũng tài đấy. Nhưng phải thừa nhận tính tình Tang Tửu rất chân thật, tôi thấy Bạch Dao thường nhìn lén Quý Lâm Xuyên lắm nha, chắc cũng muốn làm thân đây mà, nhưng không mặt dày mày dạn như Tang Tửu thôi.]
[Chân thật cái búa ấy?! Tang Tửu lắc lư định ngã vào Xuyên Xuyên đó chứ! A a a a!!! Show giải trí đầu tiên của Xuyên Xuyên sao lại là “Kỳ nghỉ thân yêu” thế hả, hơn nữa còn xui xẻo đụng trúng Tang Tửu!]
[Bóp cổ họng vào nói chuyện, làm người ta mắc ói! Tui thà để Xuyên Xuyên có scandal với Bạch Dao còn hơn, chứ không muốn thấy anh ấy với Tang Tửu đâu!]
[Chị em phía trên à, Xuyên Xuyên là người rất tốt, xin đừng ghép CP lung tung, còn ghép lung tung bạn sẽ bị nhận định là anti đấy.]
Trong sáu vị khách chương trình mời tới, không ai có thể so sánh với Quý Lâm Xuyên về độ nổi tiếng và địa vị. Ba năm trước, anh đã đoạt giải ca sĩ quán quân trong một cuộc thi quốc gia, và album nhạc đầu tay do anh sáng tác được phát hành cùng năm cũng đã thành công rực rỡ khắp cả nước chỉ sau một đêm. Năm sau, anh đã vươn ra khỏi châu Á và giành được một số giải thưởng âm nhạc đẳng cấp thế giới.
Tính đến năm nay, Quý Lâm Xuyên đang giữ vững vị trí No.1 trong số những ngôi sao đang hot, và không ai có thể đánh bại anh. 70% cư dân mạng trong livestream “Kỳ nghỉ thân yêu” đều đến vì Quý Lâm Xuyên.
Dĩ nhiên, dù thành tựu âm nhạc chói lọi đến đâu chăng nữa cũng không ngăn cản được bước tiến của anti-fans. Tuy rằng khi biểu diễn trên sân khấu Quý Lâm Xuyên rất giàu cảm xúc, nhưng về mặt riêng tư thì anh luôn trưng ra gương mặt băng giá ở mọi lúc mọi nơi, và thường bị antifans gọi là kẻ không xem ai ra gì.
Bình thường các fans cũng mong Quý Lâm Xuyên có thể tươi cười, nhưng bây giờ họ lại thấy vô cùng may mắn vì Quý Lâm Xuyên luôn lạnh nhạt, trong lòng chỉ ao ước Quý Lâm Xuyên đừng đoái hoài đến Tang Tửu, để Tang Tửu nhận rõ vị trí của mình!
Giống như fans, Bạch Dao cũng mong Quý Lâm Xuyên đừng để ý gì đến Tang Tửu. Cô ta đã không thể làm thân với Quý Lâm Xuyên thì hà cớ gì Tang Tửu có thể chứ? Đến khi Tang Tửu bị Quý Lâm Xuyên làm bẽ mặt, cô ta sẽ đứng ra giải vây, thế là tự nhiên có thể hút thêm một lượng fans rồi.
Quý Lâm Xuyên khá điển trai, lúc không thể hiện cảm xúc trông anh cực kỳ lạnh nhạt. Anh vốn không muốn trả lời, nhưng nghĩ đến tiểu sư muội trong game, nghĩ đến cô nhóc mình coi như em gái mấy năm nay, trái tim cứng nhắc và lạnh lùng dần mềm mại hơn. Bất ngờ thay, anh lời ít ý nhiều đáp lại ba từ: “Không gây rối.”
Nếu nói là gây rối, có lẽ anh sẽ lại bị kéo vào cuộc trò chuyện khác. Anh quyết định nói không gây rối để đỡ phải dính vào mấy chuyện dây dưa không đâu.
Dứt lời, Quý Lâm Xuyên quay đi, không nhìn A Tửu nữa. Đồng thời, anh nghĩ bụng đợi quay hình xong về phòng ngủ, anh sẽ lên “Tiên Duyên” thăm tiểu sư muội, tiện thể giúp tiểu sư muội tham khảo món quà sinh nhật mà em ấy chuẩn bị cho tam sư đệ. Trưa nay, “Tiên Duyên” bị bảo trì nên anh không thể đăng nhập vào game, khiến tâm trạng của anh cả buổi chiều không được tốt lắm.
Bạch Dao thấy Quý Lâm Xuyên trả lời A Tửu, lòng hơi trầm xuống. Một giây sau, cô ta lại nhìn A Tửu với ánh mắt dịu dàng và áy náy, đôi mắt trong trẻo: “Xin lỗi, Tửu Tửu, chị định bẻ ngô xong sẽ qua bẻ giúp em, nhưng chị rút trúng tận 200 cân nên trong một buổi chiều chị vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ của mình được.”
A Tửu ngồi xuống chỗ trống bên trái Quý Lâm Xuyên, bên cạnh là một nam khách mời tên Tống Dập với mái tóc ngắn hơi xoăn màu hạt dẻ. Cậu ta đã debut năm năm, bây giờ vừa tròn mười tám tuổi.
Nghe Bạch Dao nói thế, A Tửu không thèm để ý lắc đầu: “Không bẻ hết là chuyện thường thôi mà, dù gì chị mặc váy cũng không tiện, không cần xin lỗi đâu.”
Một câu vô tâm nhưng lọt vào tai người khác lại như có ám chỉ nào đó.
Ngoài Quý Lâm Xuyên ra, ba người đều đồng loạt nhìn sang Bạch Dao. Trưa nay, họ đều cảm thấy Bạch Dao ăn mặc tươi tắn sáng sủa, tựa như một đóa hoa bách hợp thuần khiết nơi núi rừng.
Nhưng khi nghe A Tửu nói thế, giờ phút này họ lại cho rằng chiếc váy trắng mà Bạch Dao mặc để bẻ ngô có vẻ hơi vướng víu. Hơn nữa, đặc biệt là bây giờ A Tửu và vị khách mời nữ thứ ba - Diệp Doãn Đồng lại mặc áo dài và quần dài, đã tạo nên một sự tương phản vô cùng rõ rệt.
Bạch Dao cảm nhận được ánh nhìn của cả ba thì nụ cười trở nên hơi gượng gạo khó thấy.
Tôi khinh!
Một đứa chẳng bẻ được mấy bắp ngô như cô còn mặt mũi nói người khác mặc váy bất tiện cơ á???
Bạch Dao khựng lại chốc lát rồi mỉm cười như mọi khi: “Tửu Tửu nói đúng, qua ngày mai chị sẽ nhớ thay áo dài và quần dài, mau chóng bẻ xong số ngô còn dư lại và sẽ giúp…”
Nói được một nửa, Bạch Dao nghẹn lại. Chiều nay, chuyện A Tửu theo lời cô ta nói vẫn còn rành rành ngay trước mắt, bởi vậy cô ta sợ nếu mình khách sáo nữa thì sẽ tiếp tục bị A Tửu nắm tay rồi cảm ơn mất.
Chuyện hồi xế chiều hoàn toàn không nằm trong tưởng tượng của Bạch Dao. Trong kịch bản của cô ta, cô ta sẽ mặc một chiếc váy trắng, rồi té ngã một cách thật đẹp đẽ và yếu đuối, còn Tang Tửu sẽ bị tất cả mọi người chỉ trích. Lúc cô ta ngã xuống sẽ bất cẩn bị bong gân, thế thì đương nhiên không cần bẻ ngô tiếp nữa, vậy cần gì phải phí thời giờ thay quần dài chứ?
Nhưng Bạch Dao không ngờ rằng Tang Tửu - thường hay bất chấp đôi co với cô ta trên livestream - lại có thể đột nhiên đổi chiến lược và biết dùng thủ đoạn giết người mềm dẻo.
Nghe vậy, Giang Tuấn từ trước đến giờ không ưa Tang Tửu, đã lạnh giọng ngắt lời: “Tang Tửu, việc ai nấy làm, cô đã rút trúng tổng cộng là một trăm cân ngô nhưng hiện tại còn dư lại bốn mươi năm mươi cân đúng không? Giờ cô còn định bắt Bạch Dao giúp cô à?” Ngay cả khi ngô mà nhóm chương trình đưa ra có kích thước nhỏ và trọng lượng nhẹ, nhưng người trưởng thành bẻ nhanh cũng có khi phải mất một hai tiếng mới có thể bẻ hết năm mươi cân.
“Anh đã đổ oan cho tôi hai lần rồi đó nha.” A Tửu lấy lại nước suối mình đã chuẩn bị cho Bạch Dao, cầm trong tay và nhìn Giang Tuấn bằng ánh mắt lên án: “Tôi không bắt Bạch Dao bẻ hết cho mình mà, trời mát thì tôi sẽ tự bẻ xong.”
Bình thường ở tông môn, A Tửu quen được chăm sóc nên không cảm thấy chuyện mình chịu ơn lúc chiều có chỗ nào không đúng cả. Hay nói cách khác, dù việc chịu ơn người khác không đúng, cô cũng không thể để người ta liên tục vu oan cho mình được.
“Tôi mong sẽ không có lần thứ ba.”
Sự trịnh trọng, nghiêm túc, nghiêm chỉnh, rồi nghiêm minh kết hợp với gương mặt non tơ trắng mịn của A Tửu, cùng đôi mắt to lấp lánh, bỗng dưng tạo cho người ta ảo giác cô vừa hung dữ vừa dễ thương.
Diệp Doãn Đồng ngồi đối diện A Tửu suýt nữa đã bật cười thành tiếng. Trước đây, hai người chưa từng trò chuyện, nhưng Diệp Doãn Đồng thường xuyên sưu tầm tranh ảnh 2D và cực kỳ thích mấy em gái dễ thương. Bất chợt, chị đôi phần hiểu được vẻ mặt của A Tửu.
Giang Tuấn lạnh lùng châm biếm: “Tự cô bẻ ư? Chỉ mình cô á?”
“Giờ không còn sớm nữa, mọi người nhanh ăn cơm đi.” Thấy A Tửu chỉ vài ba lời đã thu hút được sự chú ý của người khác, Bạch Dao không vui, vội ngắt lời Giang Tuấn và gọi mọi người ăn cơm.
Ngày đầu tiên đoàn người tới sân nhỏ không đợi phân công, Bạch Dao đã xung phong đảm nhận nấu nướng. Trong mấy cuốn tiểu thuyết Bạch Dao từng đọc, nếu có thể dựa vào tài nấu nướng bắt được dạ dày của các nghệ sĩ khác ở chương trình giải trí, thì chắc chắn sẽ được cả đoàn yêu chiều.
Với lại…
Bạch Dao nhìn A Tửu đang ngồi đó, mắt thoáng u ám. Cô ta thầm hiểu rằng với mối quan hệ giữa họ, một khi món ăn qua tay mình, Tang Tửu không lật bàn đã là may rồi, chắc hẳn cô sẽ không đụng vào một món nào cả đâu.
Tình hình thực tế hệt như dự đoán của Bạch Dao. Ba ngày đầu, sáu người ngoại trừ ăn sáng yến mạch và sữa tươi để giúp nhà tài trợ vàng của chương trình quảng cáo ra, thì buổi trưa và buổi tối do Bạch Dao phụ trách lo cơm nước nên Tang Tửu thường không bước ra khỏi phòng ngủ cùng ngồi ăn với mọi người.
Bạch Dao nhớ lại sự khác thường lúc chiều của A Tửu, bèn thử hỏi dò: “Tửu Tửu muốn ăn không? Chị làm món cà tím xào mà em thích ăn nè.”
“Tôi không thích cà tím.” Vô thức trả lời, A Tửu đột nhiên nhận ra từ trong cốt truyện rằng Tang Tửu cũng không thích cà tím, thậm chí rất ghét.
Bạch Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, ung dung nhận lỗi: “Chắc chị nhớ nhầm, dù sao hai đứa mình đã lâu không ngồi ăn cơm với nhau rồi, chị thật lòng…”
Tạm dừng, Bạch Dao khẽ cụp mi kèm theo đôi mắt ửng đỏ: “Thật lòng cảm ơn chương trình đã cho chúng ta cơ hội lại được ngồi cùng nhau, nếu chú nhìn thấy chắc sẽ vui lắm đây.”
Bạch Dao tự bày tỏ tâm tình cả buổi, nhưng không đợi được A Tửu ném chén xuống và tức giận rời khỏi bàn, thì trong lòng thấy vô cùng quái lạ. Cô ta không khỏi ngước mắt, vừa thấy A Tửu, cô ta suýt nữa đã nhồi máu cơ tim.
A Tửu đang bưng bát, phồng má ăn hết sức ngon lành như một con hamster nhỏ, vả lại cô lia đũa cũng nhanh không kém. Trong lúc cô ta mới nói mấy câu, bát cơm đầy của cô đã bị tiêu diệt một nửa, nhưng tướng ăn lại tao nhã không hề thô lỗ. Sau khi quan sát vài lần, Bạch Dao bất giác nuốt nước miếng.
Đói ghê.
Hoàn hồn nhìn lại, bốn người kia đã bắt đầu ăn cơm. Tuy rằng động tác của họ không nhanh bằng A Tửu nhưng lúc nào họ cũng ngẩng đầu nhìn A Tửu, như thể gương mặt của A Tửu có thể thôi thúc người ta ăn cơm vậy.
Bạch Dao: ...
Tôi vừa thái rau vừa bắc nồi nấu ăn, thế mà mấy người thật sự xem tôi là dì bếp nấu ăn đấy à?! Ăn cơm mà chẳng ai mời tôi là sao?!!
Phút chốc, Bạch Dao cũng cầm đũa bắt đầu ăn.
Thật ra, nếu câu chửi thầm của Bạch Dao bị người khác nghe được thì họ sẽ muốn nói cho ra lẽ. Giang Tuấn chắc chắn sẽ cảm thấy oan uổng bởi anh ta đã gọi rồi, hơn nữa còn gọi những hai lần. Nhưng vì Bạch Dao vừa nghĩ mình sẽ có cơ hội so bì với A Tửu, bèn dốc lòng tự tình nên mới không nghe thấy.
Không riêng người trong sân nhỏ ăn uống ngon miệng, mà dân mạng xem livestream cũng không khỏi sờ bụng mình. Ba ngày trước, họ không cho rằng Bạch Dao nấu cơm ngon mấy, nhưng nhìn A Tửu ăn sao lại thấy ngon quá chừng vậy?
Giang Tuấn nhìn qua A Tửu lần thứ N, bất chợt nhận ra anh ta không ưa A Tửu. Dưới tình huống không ưa mà mình lại có thể ngồi xem A Tửu mà diệt gọn ba bát cơm?!
Anh ta vội nhìn sang Bạch Dao, đồng thời viện lý do hôm nay anh ta ăn cơm nhiều nhờ Bạch Dao: “Hôm nay Dao Dao nấu ngon thật, làm tôi phải ăn thêm một chén đây này.”
Nhìn món ăn trên bàn, Diệp Doãn Đồng và Tống Dập gật đầu phụ họa theo.
Thật ra, theo ý kiến của họ, tài nấu ăn của Bạch Dao hơi kém, so ra không bằng những món ngày thường họ hay ăn. Vả lại, nhà Diệp Doãn Đồng có hai đầu bếp nên vị giác của chị ấy được nuôi đến khá kén chọn.
Tuy nhiên, Diệp Doãn Đồng bỗng nhớ đến ngày thứ hai sau khi buổi ghi hình chương trình kết thúc, chị ấy đã khéo léo hỏi Bạch Dao rằng có cần chị nấu giúp cho không, thì Bạch Dao tự dưng chực trào nước mắt, bèn bực bội.
Hiện giờ, chị thật sự không dám đưa ra ý kiến gì liên quan đến thức ăn nữa, dù sao cũng chỉ ở đây có bảy ngày, thức ăn lại không tính là khó ăn.
Về phần Quý Lâm Xuyên, anh không yêu cầu cao đối với vấn đề ăn uống, có thể ăn no là được.
Bạch Dao thấy thế, mỉm cười khiêm tốn: “Mọi người cứ khen tôi thôi, tôi cũng ngại lắm, chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy tay nghề của mình còn rất nhiều chỗ cần phải cải thiện thôi sao?”
Dù nói thế nhưng Bạch Dao không nghĩ tay nghề của mình có chỗ nào cần cải thiện cả. Có lẽ cách nấu nướng của cô ta quả thực rất bình thường, nhưng ngoài Diệp Doãn Đồng ra, khi quan sát những người ở đây rửa rau, cô ta có thể dám chắc họ đều là kiểu người mười ngón tay không dính nước. Chính họ không biết nấu ăn, sao dám mặt dày chỉ bảo cô ta được?
Còn Diệp Doãn Đồng…
Nhớ tới ngày thứ hai sau khi quay hình xong, nghe Diệp Doãn Đồng nói có vẻ như chị ta thật lòng muốn nấu ăn lắm, Bạch Dao lập tức khó chịu. Diệp Doãn Đồng làm gì mà thật lòng cho được, chẳng phải chị ta muốn nấu ăn để được lên hình nhiều hơn thôi sao? Cô ta sẽ mượn cơ hội tối nay để cho Diệp Doãn Đồng biết rằng người khác rất hài lòng về tài nấu nướng của cô ra, kẻo một ngày nào đó Diệp Doãn Đồng lại lăm le hỏi cô ta xem liệu mình có thể nhận lại công việc nấu nướng này không chừng.
Nào ngờ đâu, trong khi Bạch Dao đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên có người cất tiếng.
“Thú thực không nhiều chỗ lắm đâu, chỉ có độ lửa hơi cao và gia vị hơi nhiều chút thôi à.” A Tửu để đũa xuống, ánh mắt hơi lưu luyến đĩa trái cây trên bàn, rồi nhìn Bạch Dao cười ngây ngô: “Lưỡi tôi nhạy lắm đó, lần sau nếu chị nấu tiếp nữa thì tôi có thể giúp chị nếm thử xem có cải thiện gì không nha.”
A Tửu vốn cũng muốn khen Bạch Dao theo mọi người, nhưng nghe Bạch Dao nói vậy, A Tửu thầm nghĩ không thể làm Bạch Dao mất tự tin được, đâu có nhiều thứ cần cải thiện đâu nhỉ? Chẳng phải chỉ có hai chỗ thôi sao?
Nghĩ vậy, A Tửu nhìn Bạch Dao rồi gật đầu một cách rất nghiêm túc: “Chị thật sự không có quá nhiều điểm cần cải thiện đâu, chỉ có hai chỗ thôi à, đừng mất niềm tin vào bản thân nhé!”
Có Bạch Dao ở đây thì cơm nước mấy ngày tới sẽ được bảo đảm rồi. Khoan hãy bàn đến mối quan hệ giữa hai người có tốt hay không, nhưng mình nhất định phải giúp Bạch Dao giữ vững lòng tin mới được!
Bạch Dao: ...
CMN, cô câm miệng đi!!!
[Chỉ số ra vẻ: 7/9999]
A Tửu: “?”
--------------------
Lời tác giả:
Bé Chíu Chiu có ý gì xấu đâu chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận