Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 43


Tang Thành Phong bị đòn đánh trả này của A Tửu làm cho nói không ra lời. Dục vọng khống chế của ông ta vẫn luôn rất mạnh. Bởi vậy ông ta cực kỳ ghét Tống Trí Tâm hành xử khác người, cũng không thích Tang Tửu không chịu nghe lời.
Có đôi khi, ông ta nhìn cục diện nát bét do Tang Tửu gây ra, lại xem Bạch Dao có lễ có độ, thậm chí ở trong lòng thầm tiếc đứa con gái có quan hệ máu mủ với mình không phải là Bạch Dao.
Nhưng trước mắt, khi ông ta đối diện với A Tửu bình tĩnh lạnh nhạt, chạm vào đôi mắt trong sáng không chút thân tình kia của A Tửu, vậy mà trong lòng ông ta trong nháy mắt trào lên sự hoảng loạn khó hiểu, làm bàn tay đang đặt trên bàn của ông ta run rẩy.
Lâm Tình và Bạch Dao đã sớm bị A Tửu không khách khí ra tay chỉnh đốn đến ngốc rồi. Đặc biệt Lâm Tình, khi bà ta nhìn A Tửu giống như đang nhìn quái vật.
Một nghệ sĩ cắt đứt quan hệ với trong nhà không lén lút thì cũng thôi đi. Thế mà còn tự mình mang theo nhóm phóng viên tới chụp ảnh? Cô điên rồi à???
[Chỉ số ra vẻ: 824/9999]
“Các người lăn ra ngoài!” Tang Trạm như phát điên đưa tay gạt sạch chén đĩa trước mặt. Cậu ta quay đầu hung ác trừng A Tửu, đồng thời duỗi tay chỉ vào nhóm phóng viên và luật sư: “Tang Tửu, để bọn họ cút khỏi nhà ngay!”
A Tửu yên lặng dịch khỏi bàn dài, sợ bị chén đĩa quăng vỡ ngộ thương. Chờ đến khi cô lại nhìn về phía Tang Trạm, đáy mắt đầy lòng hiếu học, dứt khoát hỏi: “Cậu có thể làm mẫu một lần không?”
Từ trước đến nay hễ thấy ai bảo những người khác lăn, A Tửu đều không nhịn được tò mò. Bọn họ hy vọng đối phương dùng phương thức nào, tốc độ nào lại theo đường nào mà lăn nhỉ?
Thật đáng tiếc.
Từ trước đến nay A Tửu cũng không nhìn thấy có người nào có thể làm mẫu.
“Tôi… chị…” Tang Trạm đỏ mặt, há miệng một lúc lâu, ấp a ấp úng, trong chốc lát tôi trong chốc lát chị, tới tới lui lui lặp lại bốn năm lần, cũng không "lăn" rõ được.
A Tửu nghiêm túc chờ đợi cậu ta lúc lâu rồi dùng vẻ mặt vô cùng tiếc nuối mà thu mắt về.
Tang Trạm:...
Mé!
[Chỉ số ra vẻ: 825/9999]
Luật sư Tưởng nhận được điện thoại, tối muộn lập tức lái xe từ nhà đi vào nhà họ Tang. Anh ta mới đến gần phòng khách, bất ngờ bị cảnh tượng đồ sộ trước mắt làm chấn động tại chỗ.
Bảy, tám phóng viên phân chia ở các vị trí, cầm cameras ghi lại toàn bộ quá trình. Mà Phí Nghệ - đại ma vương giới luật sư bọn họ, dẫn đầu đoàn luạt sư phía sau kiên nhẫn so sánh đối chiếu văn kiện gì đó với Tang Thành Phong.
Tang Thành Phong bị Phí Nghệ làm cho phiền lòng. Khi ông ta không kiên nhẫn dời tầm mắt thì vừa lúc thấy luật sư Tưởng đứng ở cửa. Đôi mắt ông ta lập tức sáng ngời: “Luật sư Tưởng, cậu mau…”
“Ối…” Sau khi luật sư Tưởng nhìn thấy ánh mắt Phí Nghệ nhẹ nhàng liếc tới, trong lòng sợ muốn rớt tim. Ngay sau đó, vẻ mặt anh ta vặn vẹo ôm bụng, nhe răng trợn mắt: “Tổng… tổng giám đốc Tang, tôi đau bụng quá. Các người chờ một lát! Chờ một lát!”
Luật sư Tưởng nói xong, không nói hai lời chạy về phía nhà vệ sinh ở tầng một của nhà họ Tang, dáng vẻ chạy như bay của anh ta giống như có người đuổi theo cắn sau lưng.
Bốn người nhà họ Tang: ...
Sa thải! Nhất định phải sa thải tên luật sư chó má này!!
Phí Nghệ biết luật sư Tưởng. Anh ta là đàn anh cùng trường với chị. Hai năm trước, ba vụ kiện tụng của luật sư Tưởng đều đại bại ở trên tay Phí Nghệ. Từ đó, anh ta mắc một loại bệnh cứ nhìn thấy Phí Nghệ là đau bụng.
Thấy luật sư Tưởng không cho mình cơ hội hàn huyên nào, Phí Nghệ tiếc nuối lắc lắc đầu. Rồi sau đó, chị nhìn về phía Tang Thành Phong đang phẫn nộ, lễ phép mỉm cười: “Tổng giám đốc Tang, chúng ta tiếp tục nhé?”
Tang Thành Phong: ...
Suốt bốn tiếng, Tang Thành Phong, Tang Trạm, Lâm Tình, Bạch Dao bị các phóng viên vây quanh chụp ảnh, bị nhóm luật sư vây quanh dò hỏi suốt bốn tiếng!
Khi hoàn toàn kết thúc, tinh thần một đám bọn họ đều có chút hoảng hốt, không phân rõ mình đang ở đâu, đồng thời cũng không rõ vì sao bọn họ có thể phối hợp, tựa như bị Phí Nghệ nói một câu, tâm tình đã bị dao động.
Về phần luật sư Tưởng, có lẽ đã rớt vào bồn cầu rồi, tròn bốn tiếng anh ta đều làm ổ ở trong phòng vệ sinh.
Khi A Tửu nhìn bọn họ, tâm tình thực sự phức tạp, xem ra bọn họ thật sự không thích cô đó. Bốn giờ đồng hồ, chỉ số ra vẻ quả thực như chuông gió treo trên cửa sổ, kêu lên không ngừng. Trước mắt, cô đã tích lũy được 835 rồi.
Cắt đứt quan hệ mà thôi, thế mà thu hoạch khá nhiều nha.
Tang Thành Phong thấy A Tửu chuẩn bị mang theo người rời đi, vội lạnh giọng gọi người. Ông ta nắm chặt bàn tay đang run rẩy thành nắm đấm: “Tang Tửu! Chị không sợ hối hận à?! Sau khi cắt đứt quan hệ, sau lưng chị không còn chỗ dựa nào nữa. Chị thật sự cảm thấy mình có thể lăn lộn ở giới giải trí như một cái chảo nhuộm lớn vậy à?!”
“Hóa ra sau lưng tôi có chỗ dựa à?” A Tửu kinh ngạc nhìn Tang Thành Phong. Cô cũng không phải đang nói xiên nói xỏ mà rất nghiêm túc hỏi lại: “Ông Tang, ông có len lén giúp tôi cái gì à?”
Một câu, làm Tang Thành Phong lạnh giọng chất vấn thành người câm. Ông ta khó nhọc trả lời: “Chị đeo cái tiếng con gái nhà họ Tang. Những người khác tất nhiên sẽ nể chị.”
“Có à?” A Tửu rất tin tưởng cô không vơ vét ra chút xíu được người khác nể nào từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Vì thế, cô rất lễ phép từ chối lòng tốt của Tang Thành Phong: “Tôi cho rằng so với nhà họ Tang, sư huynh sư tỷ của tôi càng có thể chăm sóc tôi hơn. Tạm biệt, ông Tang.”
A Tửu nhẹ nhàng vứt một câu hẹn gặp lại xong, không nhìn bất kỳ ai nữa bao gồm cả Tang Trạm, người có cùng chung cha mẹ.
Có ánh sáng chiếu nghiêng từ trên trần nhà xuống, từng đợt từng đợt nhè nhẹ bao phủ cả người A Tửu.
Trong một nháy mắt, Tang Thành Phong đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ như người ở hai thế giới. Mà đứa con gái ông ta không thích, bị ông ta phiền chán kia cũng đã cách ông ta rất xa rất xa rồi.
Sau khi ra khỏi cửa biệt thự nhà họ Tang, Phí Nghệ đưa giấy cắt đứt quan hệ cho A Tửu, hoàn toàn tùy ý A Tửu xử lý.
“Mấy thứ lấy về từ nhà họ Tang…”
“Làm từ thiện đi.” A Tửu ngửa đầu nhìn sao sáng đầy trời, đôi mi dày cong của cô tô điểm cho nét cười trong mắt: “Ví dụ như trẻ em mồ côi, trẻ em gia cảnh nghèo khó không thể đi học, có thể giúp được chút nào hay chút ấy.” Dù sao đều là đồ mẹ nguyên chủ muốn để lại cho nguyên chủ, cô không thể lấy.
Phí Nghệ nghĩ đến số tài sản trên người cô, thật sâu cảm thấy cô có thể giúp cũng không phải là một chút mà là trăm triệu chút. Dù sao sản nghiệp trên danh nghĩa Tống Trí Tâm cũng không ít.
Trước mặt thanh toán hết nợ nước ngoài sau khi nhà họ Tống phá sản, số tiền còn dư lại cũng để cho Tang Tửu giàu có cả đời. Trước khi mất, bà ấy thậm chí còn để lại một phần sản nghiệp, chờ Tang Tửu đủ mười tám tuổi thì sẽ tặng cho cô.
Có lẽ ngay lúc đó Tống Trí Tâm đã phát hiện được thái độ của Tang Thành Phong nhưng vì bệnh nặng trong người, bà ấy đã không thể thay đổi được gì.
Khi đó, hai đứa nhỏ, một đứa mười tuổi, một đứa năm tuổi, so với những người họ hàng kia thì ngược lại Tang Thành Phong có thể đáng tin hơn một chút.
“Đều... quyên góp hết?”
“Vâng!” A Tửu thu ánh mắt xem ngôi sao lại, cười dịu dàng nhìn Phí Nghệ, trong trẻo nói cảm ơn: “Cảm ơn chị Nghệ.”
A Tửu nói xong, lại quay đầu nhìn về phía những người khác cùng đi ra từ nhà họ Tang: “Cảm ơn mọi người!”
Vốn dĩ Quý Lâm Xuyên, Quý Kỳ Tây đều chuẩn bị đi với A Tửu tới nhà họ Tang. Bọn họ lo lắng A Tửu bị bốn người nhà họ Tang ức hiếp. Thậm chí, Tịch Ngôn Vãn nghe nói những chuyện lộn xộn của nhà họ Tang xong thì cũng muốn về nước chống lưng cho A Tửu, nhưng đều bị A Tửu từ chối.
Có lẽ khi ở trên sân khấu chương trình "Đoán đi đoán đi đoán đi" nhận được những tràng vỗ tay và tán đồng, làm A Tửu có một dúm tự tin. Cũng có thể bởi vì khát vọng trong lòng nguyên chủ trước khi rời đi quá sâu, cô không thể ngó lơ. Cho nên A Tửu hy vọng có thể tự mình tới nhà họ Tang, đơn thuần lấy thân phận Tang Tửu hoàn toàn kết thúc với nhà họ Tang.
Đoàn luật sư và đám phóng viên đều là A Tửu chủ động đề nghị mang đến. A Tửu không sợ bị toàn dân mạng chửi, chỉ sợ không tích cóp đủ chỉ số ra vẻ.
Các phóng viên vội vàng xua tay: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.”
Trước không nói hai cậu chủ nhà họ Quý cho họ quá nhiều tiền, bọn họ căn bản không từ chối được. Chỉ nói tư liệu sống tối nay, cũng có thể giúp đưa tới độ hot cho tòa soạn của bọn họ.
Bọn họ nhìn A Tửu đối mặt với bốn người nhà họ Tang một buổi tối, trong lòng không hẹn mà cùng có một nhận thức mới về A Tửu.
Đúng là Tang Tửu mất đi nhà họ Tang nhưng lại được nhà họ Quý và nhà họ Tịch coi trọng. Ngày nào đó trong tương lai Tang Thành Phong biết chân tướng, sợ là sẽ khóc ra tiếng mất?
Quan trọng nhất là hôm nay bọn họ mới phát hiện, Tang Tửu thoạt nhìn đơn thuần không rành thế sự, trên thực tế có thể bẫy người trong vô hình đó!
Trong nhóm phóng viên cũng có người nghe nói chuyện A Tửu kêu bị ống kính máy quay đen ngòm làm choáng váng. Bọn họ vì phỏng vấn mà không để ý tới mặt mũi, ai mà nghĩ tới việc A tửu còn không biết xấu hổ hơn bọn họ.
Bọn họ sợ đắc tội A Tửu lại bị ăn vạ, vội làm rõ lập trường: “Ảnh chụp và nguyên nhân sâu xa của chuyện cắt đứt quan hệ, chúng tôi đều sẽ giao cho phòng quan hệ công chúng của quý công ty xét duyệt. Thời gian thông báo cũng tùy bên mình…”
“Không cần đâu.” A Tửu xua xua tay: “Mọi người cứ đúng tình hình thực tế đưa tin là được. Tôi không sợ bị bôi nhọ.” So với không tích lũy được chỉ số ra vẻ, bị dân mạng bôi nhọ đã là cái gì chứ?
Các phóng viên: …
Vẫn cảm thấy thân phận chúng ta bị tráo đổi.
Sau khi đoàn người A Tửu rời đi, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Tang như đóng băng lại. Tang Trạm luôn không quan tâm gì đều thành thật hiếm thấy. Chủ yếu cậu ta lo lắng bị bố Tang nổi nóng mà mắng cậu ta nhưng đồng thời trong lòng cậu ta cũng có chút bực bội khó hiểu.
Luật sư Tưởng ngượng ngập từ trong phòng vệ sinh ra: “Tổng giám đốc Tang, cho dù ngài đuổi việc tôi thì việc hôm nay tôi cũng thật sự không dám tham dự.”
Nếu anh ta thực sự đối đầu với Phí Nghệ, về sau cũng đừng mong sống tốt. Đàn em kia khí chất lạnh, làm việc cũng lạnh, lạnh buốt đâm người.
Thấy luật sư Tưởng, Tang Thành Phong vớ một chén trà hung hăng ném về phía luật sư Tưởng, trừng mắt hét lớn: “Cút!!!!”
“Ôi!” Luật sư Tưởng nhanh nhẹn đồng ý, rồi sau đó chạy mất hút.
Tang Trạm nhìn bóng dáng luật sư Tưởng chạy đi, không thể không nghĩ đến việc A Tửu bảo cạ ta biểu diễn cách lăn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên kỳ lạ.
“Bố! Cả nhà chúng ta ở đây, Tang Tửu đột nhiên cắt đứt quan hệ, bạn bè trong trường sẽ cười nhạo con, nói chúng ta ức hiếp Tang Tửu!”
Đúng!
Tang Trạm cảm thấy cậu ta đã tìm được nguyên nhân trong lòng bực bội rồi! Cậu ta bực bội tin tức Tang Tửu cắt đứt quan hệ truyền ra thì sẽ có tổn hại thanh danh của cậu ta ở trong trường!
“Tiểu Trạm.” Lâm Tình dịu dàng ngắt lời Tang Trạm, phân tích một cách tự tin: “Tửu Tửu sẽ không tuyên bố việc này ra ngoài, trừ khi chúng ta để trên lưng con bé đeo khoản nợ kếch xù, trừ khi chúng ta như đỉa hút máu. Nếu không chuyện Tửu Tửu cắt đứt quan hệ với người nhà, ở trong mắt người qua đường đều là không đúng. Con bé là một nghệ sĩ, vì thanh danh, không có khả năng—”
“Mẹ!”
Lâm Tình không vui nhìn về phía Bạch Dao, thấy sắc mặt Bạch Dao tái nhợt, bàn tay cầm di động đang run run, trong lòng đột nhiên nảy sinh lo lắng mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của bà ta: “Dao Dao, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Dao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cắn chặt môi dưới. Khi cô ta trả lời, giọng nói đều run rẩy: “Tang… Tang Tửu tự thừa nhận mình cắt đứt quan hệ với trong nhà trên Weibo.”
“Rầm!”
Tang Thành Phong vốn đã đứng dậy chuẩn bị lên lầu. Sau khi đột nhiên nghe thấy Bạch Dao nói, ông ta nhất thời không đứng vững. Khi ông ta duỗi tay vịn vào bàn, thật không khéo mà đụng rơi cái chén A Tửu mới dùng.
Chén sứ trắng rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.
“Cháu nói cái gì?!” Ngực Tang Thành Phong phập phồng, tức giận đến gần như nổ mạnh. Trong mắt ông ta đầy tơ máu: “Tang Tửu thừa nhận ở trên Weibo?!”
“Thừa… thừa nhận.” Bạch Dao không dám nhìn Tang Thành Phong, giọng cũng nhỏ đến đáng thương.
Chuyện Tang Tửu cắt đứt quan hệ với người trong nhà vốn chỉ có thể truyền đi trong phạm vi nhỏ giới nhà giàu. Nhưng không ai ngờ Tang Tửu dám công khai thừa nhận trên Weibo!
Nói như vậy, chẳng mấy chốc, người bên ngoài sẽ đua nhau phỏng đoán. Cô ta cũng sẽ bị đẩy lên đỉnh dư luận, bị nói là chị kế ác độc của Lọ Lem. Tương lai cô ta còn có thể có thanh danh tốt gì ở giới giải trí chứ?!
“Thành Phong!”
Một tiếng thét chói tai đến từ Lâm Tình làm Bạch Dao sợ tới mức run lên. Cô ta ngẩng đầu nhìn thì thấy Tang Thành Phong bởi vì hít thở khó khăn, sau đó hai mắt nhắm nghiền té xỉu trên mặt đất.
Trên màn hình di động lóe sáng vừa lúc ngừng ở trang Weibo của A Tửu.
Tang Tửu V: Tang Tửu official V: Tối nay vào lúc 8:40 theo yêu cầu của ông Tang Thành Phong, Tang Tửu đã hoàn toàn rời khỏi nhà họ Tang. Tức đã cắt đứt quan hệ với ông Tang Thành Phong.
Đương nhiên, xét thấy quan hệ của hai người vẫn tồn tại trên pháp luật. Trong mấy năm tới, Tang Tửu sẽ định kỳ cho ông Tang Thành Phong một khoản tiền phụng dưỡng.
Bởi vì không muốn làm mọi người lãng phí thời gian suy đoán nguyên nhân sâu xa trong đó, cho nên chúng tôi đã mời tổ phóng viên chuyên nghiệp đến theo dõi phỏng vấn trong toàn bộ quá trình @Giải trí Quảng Đông @Giải trí Hồ Nam @Giải trí Sơn Tra.
Các anti-fans nghe tin mà đến chuẩn bị đoán mò viết một ít văn:...
Thật ngượng ngùng.
Lúc nhà họ Tang loạn thành một đoàn, A Tửu đang ngồi trong xe về chung cư, Quý Lâm Xuyên trước đó bị A Tửu ngăn lại không đến cũng ở trong xe.
“Có mấy người chị Phí Nghệ ở đó, em mới không sợ đâu!” Trong tay A Tửu cầm một ly kem dâu lớn sắp ăn hết, giọng cô mềm mại dường như còn ngọt hơn cả kem: “Nhưng vừa lên xe nhìn thấy đại sư huynh, em vẫn rất vui!”
A Tửu nói xong, lại cầm muỗng nhỏ ăn một miếng kem, cười đến mắt cong cong: “Nhìn thấy kem ly lại càng vui hơn!”
“Xem ra người đại diện của em rất hiểu em, còn bảo anh mang một ly kem đến trên WeChat.” Quý Lâm Xuyên duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ xù xù của A Tửu: “Sau này có đại sư huynh chống lưng cho em. À phải rồi, chờ lúc nào em rảnh thì qua nhà anh một lần nhé? Bố mẹ anh đều rất muốn gặp em.”
Bởi vì mấy thế hệ nhà họ Quý đều là nam đinh, cho nên các trưởng bối trong nhà thấy Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên đều cùng đi lại gần với một cô gái thì khó tránh khỏi sinh ra tò mò.
Trong lòng Quý Lâm Xuyên còn cân nhắc để bố mẹ anh nhận A Tửu làm con gái nuôi, chỉ là một nhà họ Tang mà thôi, A Tửu nhà bọn họ chướng mắt.
“Vâng ạ.”
A Tửu vừa trả lời xong thì nhận được tin nhắn, lúc cúi đầu xem tin nhắn, khuôn mặt nhỏ hơi nhíu lại.
Quý Lâm Xuyên không thăm dò nội dung tin nhắn, chỉ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” A Tửu lắc đầu. Cô vừa ăn kem ly vừa hàm hồ trả lời: “Bạch Dao nói ông Tang Thành Phong bị em làm tức đến ngất xỉu, đã đưa đi bệnh viện. Chị ta bảo em đừng náo loạn ở Weibo.”
Quý Lâm Xuyên nhíu mày, trực giác nói cho anh biết có lẽ nhà họ Tang sẽ lấy chuyện Tang Thành Phong nằm viện để tranh thủ chiếm thế thượng phong trên việc bọn họ cắt đứt quan hệ.
“Không cần phải quan tâm. Mọi việc có phòng quan hệ công chúng rồi. A Tửu, hai ngày này tốt nhất em đừng xem bình luận trên Weibo.”
A Tửu nghiêng nghiêng đầu, có chút chột dạ chớp chớp mắt: “Nhưng em vừa trả lời rồi.”
Quý Lâm Xuyên sửng sốt: “Trả lời cái gì?”
“Trả lời…” A Tửu do dự mà đưa điện thoại cho Quý Lâm Xuyên. Nhưng trên mặt lại không giấu được hùng hồn: “Em bảo Bạch Dao từ lúc em rời khỏi nhà họ Tang đến bây giờ đã hai mươi phút. Bảo chị ta đừng dùng việc ông Tang Thành Phong té xỉu để ăn vạ em!”
___
Tác giả có lời muốn nói: Thành công né tránh ăn vạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận