Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 60
Người trong cả đoàn phim, ngoại trừ Tịch Ngôn Vãn, hơn nửa số người đều tin chắc rằng A Tửu đang nói khoác lác, diễn viên có thể học thuộc được toàn bộ lời thoại cá nhân trước khi khai máy đã là rất tốt rồi, có mấy ai có thể thuộc được hết lời thoại của cả kịch bản?
Huống chi, bọn họ nhớ rõ A Tửu nói là đã học thuộc toàn bộ lời thoại trên đường bay tới đây, hành trình bốn, năm tiếng đồng hồ mà có thể học thuộc lời thoại của tất cả mọi người trong một cuốn kịch bản dày chồng chất?
Nhưng người xung quanh đều không tin, cho nên, A Tửu nói xong, chỉ số ra vẻ một lần nữa tăng lên, tăng đến 2106.
Tần Yên ở trong lòng hừ lạnh, Tang Tửu thật là giỏi mạnh miệng, trong lòng sợ đạo diễn Lâm thì nói là sợ đạo diễn Lâm đi, cần gì nói hớ miệng là có thể học thuộc hết.
“Tần Yên.”
“Có!” Tần Yên sợ tới mức đáp một tiếng theo phản xạ, tư thế lười nhác ngay lập tức đứng nghiêm chỉnh, cô ta căng thẳng nhìn về phía đạo diễn Lâm, theo bản năng nuốt nước bọt hai cái: “Có, có chuyện gì vậy?”
Ngược lại, đạo diễn Lâm không kinh ngạc với việc Tần Yên biểu hiện ra sự căng thẳng, dù sao người trong đoàn làm phim nhìn thấy ông ta mà không căng thẳng ngược lại rất ít, ông ta giương cằm về phía sân bãi đã sắp dựng xong: “Lát nữa là cảnh diễn của cô và Tang Tửu, chuẩn bị một chút.”
Ông ta nói xong thì một lần nữa nhìn về phía A Tửu, nhướng mày hỏi: “Thật sự thuộc hết rồi?”
Từ sau khi biết thế giới tương lai và thế giới kiếp trước không giống nhau, A Tửu luôn nghiêm túc cẩn thận quan sát phản ứng của mấy người xung quanh khi đang nói chuyện.
Vừa rồi, A Tửu nhìn biểu cảm của đạo diễn Lâm, lại nhìn vẻ mặt của những người khác, suy nghĩ một chút, dường như bọn họ cho rằng học thuộc nguyên một quyển kịch bản rất khó?
Nhưng học thuộc thật sự khó lắm sao?
Chẳng trách A Tửu đánh giá tiêu chuẩn khác nhau, người trong tông môn liếc mắt một cái là có thể học thuộc toàn bộ cổ thư kinh điển cao hơn một người, mà cô nhanh nhất cũng phải lật một quyển sách bốn năm lần mới có thể học thuộc được.
“Thuộc hết rồi.” A Tửu khẽ nâng cằm, có vẻ kiêu căng lại tự phụ: “Lật xem mấy lần là có thể thuộc rồi, vô cùng đơn giản!”
[Chỉ số ra vẻ: 2107/ 9999]
A!
Ở trong lòng, A Tửu vỗ tay điên cuồng, dựa theo suy đoán trước mặt, một số người của thế giới tương lai có thể không làm được việc lật xem mấy lần là trực tiếp thuộc hết được đâu!
Xem ra trong chuyện học thuộc, cô cũng từ con gà ở cấp thấp nhất thăng lên làm con gà cấp trung rồi!!
Người trong đoàn làm phim nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ của A Tửu, trong thoáng chốc cảm thấy như bọn họ xem được một quảng cáo nào đó trên TV, một câu “So easy!” được phát ra tuần hoàn theo ba trăm sáu mươi góc độ.
Đạo diễn Lâm rất ít khi gặp được nghệ sĩ có thể lúc nói chuyện với ông ta không chỉ không sợ hơn nữa có thể biểu hiện rất tự phụ, lúc này ông ta cười một tiếng: “Được, chờ khi cô quay tôi xem xem, cô đừng quên thoại đấy.”
Mặc dù nụ cười của đạo diễn Lâm rất hào phóng nhưng hình dáng mắt của ông ta hơi hung dữ, bởi vậy khi cười, những người khác cảm thấy nụ cười đó dữ tợn lại đáng sợ.
Bọn họ lại nhìn A Tửu không biết gì cả, điên cuồng gật đầu đồng ý, ở trong lòng thở dài thật sâu, hy vọng cô nhóc có thể chịu được sự mài giũa của đạo diễn Lâm, tuyệt đối đừng để ngày đầu tiên đến đoàn phim là đã làm ầm ĩ không quay nữa.
Bộ phim trước đó có một nam nghệ sĩ ghét bỏ hoàn cảnh bẩn thỉu, lúc thì không quay lúc thì tức giận, kết quả anh ta bị đạo diễn Lâm đuổi ra ngoài không nói, làm liên lụy những người khác của đoàn làm phim tiếp nhận áp suất thấp trong một tuần ròng rã của đạo diễn Lâm.
Khoảng mười phút sau, A Tửu mang theo trang phục rất bẩn chuẩn bị sẵn sàng trước ống kính, tóc buộc đuôi ngựa tán loạn hơi rũ xuống, trên quần áo cũng dính bùn đất và lá cây lộn xộn.
“Ngôn Vãn, vừa rồi không phải chị nói đã thuộc rồi à, có định thả lỏng cảm xúc không?” Trợ lý thấy Tịch Ngôn Vãn một lần nữa mở kịch bản lời thoại ra thì không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
Tịch Ngôn Vãn nhìn A Tửu, nhẹ giọng thở dài: “Chị cũng chỉ nhớ lời loại của chị và đối thủ, không đủ kính nghiệp.”
Nếu như chị ấy không học thuộc lời thoại trong kịch bản, lỡ như khi nào đó A Tửu tâm huyết dâng trào hỏi chị thì sao, nếu A Tửu đã nhìn chị ấy với lớp kính filter dày tám ngàn mét thì chị ấy không thể làm A Tửu thất vọng được!
Trợ lý: ???
Chị đều đã học thuộc lời thoại của đối thủ rồi, như thế mà còn không gọi là kính nghiệp à?
Quá trình quay phim có đôi khi không quay theo trình tự kịch bản, nói không chừng ngày đầu tiên bạn vừa tới đoàn làm phim là đã phải quay tập cuối trước rồi.
A Tửu làm vai phụ, phần diễn của cô được quyết định bởi trình tự quay của nhóm diễn viên chính, trước mắt, trong đoàn làm phim đang quay tình tiết đoạn cuối của phim.
Trong lúc chiến đấu, hai người A Tửu và Tần Yên diễn vai thành viên của nhóm nghiên cứu bị lạc với đại đội quân đồn trú, Tần Yên vốn vì tiền mới chăm sóc vị thiên kim tiểu thư này, bây giờ đứng trước sự sống và cái chết thì ai rảnh mà quan tâm cô nữa?
Tần Yên ghét bỏ A Tửu liên tục làm liên lụy, dứt khoát mượn lý do tìm đường để vứt bỏ A Tửu, một thân một mình chạy trốn, nhưng trời xui đất khiến bị trượt chân, mắt cái chân bị trật không thể động đậy.
“Action!”
Khi đạo diễn Lâm hô xong, từng nhân viên công tác của đoàn làm phim lập tức bước vào trạng thái quay hình, mấy ống kính dồn dập vây quanh hai người A Tửu và Tần Yên, tranh thủ có thể quay xong trong một lần.
A Tửu vừa bị vứt bỏ, che miệng khóc cả đoạn đường, chờ đến khi cô cẩn thận ở trong rừng Mưa tìm kiếm đại đội quân đồn trú ở xung quanh, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Yên đã rời đi trước kia đang chật vật nhảy một chân ở phía trước.
Hai người, một kiêu căng một chột dạ, Tần Yên vốn cho rằng A Tửu sẽ không quan tâm mà mắng chửi như trước kia, nhất là khi cô ta nhìn thấy cánh môi A Tửu khẽ nhúc nhích, suýt chút nữa đã nghĩ suy đoán của mình đúng rồi, không ngờ A Tửu lại không nói lời nào.
“Cô, cô không trách tôi?”
“Đương nhiên là trách.” A Tửu trừng mắt chặn họng lại, giọng nói lại được đè xuống cực thấp: “Chờ rời khỏi rừng mưa nhiệt đới rồi tôi sẽ nói những việc cô làm ra ngoài, để cả viện đều biết cách làm người của cô!”
Nếu không phải lo lắng âm thanh quá lớn sẽ dẫn địch tới thì A Tửu đã sớm mắng Tần Yên máu chó đầy đầu rồi.
A Tửu trừng mắt nhìn Tần Yên, ngực phập phồng, có thể thấy được vô cùng tức giận, kết quả cô lại đột nhiên ngồi xổm xuống, giọng điệu vẫn dữ dằn: “Leo lên!”
Nghe vậy, Tần Yên không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào lưng A Tửu: “Cô, cô cõng tôi?”
“Nhanh lên, còn không đi nữa là hai ta đều phải chết đấy.” A Tửu đã diễn tả hoàn mỹ ra được một tiểu thư ngoài lạnh trong nóng lại kiêu căng, trong đó ngoại trừ có sự hỗ trợ của thầy diễn xuất ra thì cũng có kinh nghiệm mà A Tửu tích lũy được trong mấy chương trình giải trí.
Tần Yên nơm nớp lo sợ nằm sấp trên lưng A Tửu, chờ khi A Tửu đứng dậy thì sợ đến mức suýt nữa kêu lên.
Bởi vì sự tồn tại của đạo diễn Lâm cho nên số lượng thế thân trong “Hành động ưng đen” có thể nói là cực kỳ ít ỏi, nếu như ở trong những bộ phim truyền hình chi phí thấp thì có thể đã sớm thay thành thế thân hết rồi, mà trong “Hành động ưng đen”, A Tửu cần phải cõng Tần Yên đi năm mét.
“Cắt!”
Đạo diễn Lâm thấy A Tửu mờ mịt nhìn sang, lần đầu tiên không biết nên bày ra sắc mặt gì, ông ta cố hết sức bình tĩnh: “Tang Tửu, khi cô cõng thì cơ mặt phải biểu hiện ra vẻ mệt mỏi, bước chân cũng phải chậm chạp một chút, cô thử tưởng tượng xem, cô là một thiên kim đại tiểu thư gầy gò yếu ớt, bình thường không thích vận động, cõng một người bốn mươi lăm ký thì có thể dễ dàng được sao?”
“À…” A Tửu chăm chú nghe xong, ngay sau đó thì chợt hiểu ra, cúi đầu với đạo diễn Lâm và nhân viên công tác: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi quên mất, tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo.”
Đạo diễn Lâm: …
Những người khác: …
Có một câu đạo diễn Lâm chưa nói ra, khi A Tửu cõng Tần Yên, ngoại trừ lưng hơi cong thì hoàn toàn không giống như đang cõng người, bước chân nhẹ nhàng đó cực kỳ giống một chiếc lá nhẹ nhàng rơi trên lưng A Tửu.
A Tửu xin lỗi những người khác xong thì lại quay đầu nói một câu xin lỗi với Tần Yên cùng bị đạo diễn Lâm hô cắt, chờ kết thúc lại nghiêm túc bồi thêm một câu: “Cô nhẹ quá.” Cõng không có chút cảm giác nào.
“Hừ!” Tần Yên lạnh lùng hừ một tiếng xem như đáp lại, đồng thời khó chịu vuốt tóc.
Tang Tửu cho rằng khen cô ta nhẹ, cô ta sẽ không tức giận khi bị đạo diễn hô cắt vì Tang Tửu à, không thể nào đâu!
Mặc dù… ánh mắt Tang Tửu quả thật rất tốt, biết cô ta nhẹ, hừ!
Chỉ chốc lát sau, ống kính một lần nữa quay, bắt đầu quay từ đoạn A Tửu cõng Tần Yên.
Đạo diễn Lâm nhìn vào màn hình, nhìn A Tửu đã thay đổi hoàn toàn phương thức diễn xuất, ông ta có chút bất ngờ mà cười, Tang Tửu có tiềm năng hơn ông ta nghĩ.
Tần Yên được A Tửu cõng cũng phải nói tiếp lời thoại, nhưng bởi vì giữa hai người tồn tại sự vứt bỏ và lừa gạt xấu hổ, cho nên chủ đề cũng rất cứng nhắc và ngây thơ: “Cô, cô có sợ chết không.”
“Nói nhảm, ai lại không sợ chết, cô không sợ chết mà cô chạy nhanh vậy à.” A Tửu thở hổn hển, không nhịn được nói: “Chân cô bị thương thì tay cũng tàn phế rồi sao? Không biết giúp tôi lau mồ hôi à?”
Tần Yên: …
Cô ta luôn cảm thấy Tang Tửu đang mượn cơ hội để diss cô ta.
Tần Yên mím môi lau mồ hôi trên trán cho A Tửu, cô ta nhìn làn da trắng nõn trong suốt của A Tửu, trong lòng không nhịn được mà hâm mộ, dưới hoàn cảnh ngày nắng to, Tang Tửu thế mà lại không đổ chút mồ hôi nào, còn phải để thợ trang điểm phun nước, cũng không có ai như vậy đâu.
Hai người lúng ta lúng túng mà im lặng, chỉ có dưới chân khi giẫm lên cành cây khô thì phát ra tiếng vang nhỏ.
“Thật ra… so với chết, tôi sợ không về nhà được hơn.” Giọng nói của A Tửu rất thấp, sự lo lắng hãi hùng trong nhiều ngày qua đều được đè trong đó: “Tôi sợ chết rồi cũng không thể quay về nhà.”
Một người chết lặng lẽ nơi đất khách quê người như thế này, cuối cùng trở thành cát bụi để gió thổi bay đi.
“Thật ra cô cũng… ừm.”
Im lặng.
Tiếp tục lặng tim.
Trong sự yên lặng kéo dài có thể mơ hồ nhìn thấy sự xấu hổ của Tần Yên vì tạm ngừng lại.
“Tôi làm sao? Thật ra tôi cũng không đáng ghét đến vậy à?” A Tự tựa như không nghe ra được sự tạm ngừng của Tần Yên, phối hợp nói tiếp: “Có lẽ vậy, mặc dù hơi yếu ớt…”
Dây cung đã đứt của Tần Yên một lần nữa nối lại không có kẽ hở dưới sự dẫn lời của A Tửu: “Đúng, mặc dù cô hơi yếu ớt, tính tình qua loa đại khái ——”
Sau đó đều là Tần Yên nói, A Tửu không mở miệng nói thêm gì nữa, chỉ có vào lúc cảm thấy nội dung tố cáo của Tần Yên rất khó hiểu thì phát ra một tiếng chế giễu lạnh lùng ngắn mà nhanh.
“Cắt, quay không tệ!”
“Lát nữa quay trong đó một lần nữa, đổi góc độ hắt sáng!”
Nghe thấy lời của đạo diễn Lâm, Tần Yên vội vàng nhảy xuống khỏi lưng A Tửu, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà cô ta đã tiếp lời được, nếu không nhất định sẽ bị đạo diễn Lâm mắng chết.
Chờ nhóm trợ lý tốp năm tốp ba tiến lên, có người cầm quạt điện cầm tay, có người bung dù, dặm phấn.
A Tửu ngửa mặt lên cho người ta dặm phấn: “Vừa rồi —”
“Vừa rồi là tôi quên lời.” Tần Yên lạnh giọng, không có vẻ e sợ chút nào: “Cô muốn chê cười thì cười đi!”
A Tửu nghi ngờ liếc nhìn Tần Yên, chớp chớp mắt: “Chê cười? Tôi chính là muốn hỏi cô, đợi chút nữa quay lại lời thoại đó còn cần tôi nói không?”
Nói xong, A Tửu đột nhiên ý thức được vì sao Tần Yên lại nói là chê cười, trong lòng lần đầu tiên dâng len một tia kiêu ngạo.
Cô khẽ vỗ lên vai Tần Yên, lời nói thành khẩn: “Ai mà không phải làm lên từ gà con chứ, yên tâm, tôi sẽ không chê cười cô!”
Tần Yên: …
Cô còn không bằng chê cười tôi đi!!!
[Chỉ số ra vẻ: 2108/ 9999]
Hả?
A Tửu chăm chú suy tư một chút, vẫn không thể nào suy nghĩ rõ ràng được, nguồn gốc của chỉ số ra vẻ này có vấn đề lắm nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận