Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 73


Ăn cơm trưa xong thì đến giờ bốn đứa nhỏ đi ngủ trưa. A Tửu thấy ba người Mỹ Mỹ không nỡ ăn bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ, thậm chí đặt vào hộp nhựa để trên gối đầu. Cô lập tức kinh ngạc: “Các em không sợ kiến đến à? Hơn nữa bánh quy và bánh kem để lâu không ăn là hỏng đó!”
Ba người Mỹ Mỹ: !!!
Bọn họ đều chuẩn bị giữ món quà nhỏ lại!
Kim Bảo vốn thấy những người khác đều có, chỉ cậu bé không có, trong lòng đang giận dỗi. Vừa nghe thấy A Tửu nói, cậu bé lập tức làm mặt quỷ với bọn họ: “Hừ, ba đứa ngốc.”
A Tửu cười khanh khách vươn tay: “Các em thích nhìn không thích ăn thì chị ăn hộ các em nhé?” Nói xong, cô duỗi tay xoa xoa bụng: “Chị có thể ăn hết sạch. Tuyệt đối không lãng phí!”
“Không cho!” ×3
“À.” A Tửu hơi tiếc nuối: “Vậy các em tự ăn hả? Bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ ăn luôn trong ngày là ngon nhất. Để sang ngày là không thể ăn, hơn nữa có khả năng còn bị đau bụng.”
Chúc Thanh Vi cười khổ duỗi tay đẩy A Tửu, nhỏ giọng nói: “Bọn nó không nỡ ăn.”
Không nói trẻ con, bốn người bọn họ nhìn bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ tinh xảo cũng không nỡ ăn. À không, cũng có ngoại lệ! Tống Dập ngoài miệng nói không nỡ mà thật ra ăn vui vẻ hơn ai hết.
Trong mắt A Tửu toát ra mờ mịt: “Không nỡ? Mọi người ăn xong, chúng ta lại làm là được mà? Làm xong lại ăn, ăn xong rồi lại làm!”
“Bọn em không biết làm!”
“Mọi người mà biết thì em mới không mang đến đâu!” A Tửu nói đến đúng lý hợp tình.
Những người khác: ...
Đám cư dân mạng: ...
Trước khi A Tửu đến chương trình, cô đã nghiêm túc xem bản cắt nối biên tập. Sau khi nhận thức đầy đủ việc bốn người Tống Dập có thể làm, cô mới chọn riêng một chuyện trước mắt bọn họ sẽ không làm.
Ở trong mắt A Tửu, đồ mà một đồ cùi bắp tầng trung như cô làm ra có thể khiến cho các bạn nhỏ thích là việc rất đỗi bình thường!
Mà A Tửu đồng ý đến chương trình giải trí "Bé ơi đến đây nào", trừ nhìn trúng chỉ số ra vẻ ra thì cũng có một nguyên nhân khác. Sau khi cô nhận rõ mình không phải là đồ cùi bắp tầng dưới chót thì vẫn luôn muốn biểu diễn trong một chương trình giải trí cho đám cư dân mạng xem. Thế nhưng cô lại không tìm thấy cơ hội. Bây giờ cơ hội đã đến, A Tửu đương nhiên phải bắt lấy.
Từ nhỏ, A Tửu học tập cũng từ trong miệng tam sư huynh nghe được truyện con lừa con và củ cà rốt, cho nên cô cũng học dáng vẻ của nhóm sư huynh sư tỷ chuẩn bị đồ có thể làm các bạn nhỏ thích.
“Không phải chị đã nói buổi sáng rồi à? Buổi tối có thời gian thì sẽ dạy các em làm mà.” A Tửu nghiêm túc hứa hẹn xong lại vỗ vỗ vào vali đồ, làm bản thân có vẻ có vài phần sức thuyết phục: “Thật sự làm rất đơn giản! Chị chỉ cần hai buổi tối là học được!”
[Chỉ số ra vẻ: 2481/9999]
Nhìn chỉ số ra vẻ tăng lên, A Tửu cực kỳ buồn rầu. Vì thế cô rất nghiêm túc mà nói với các bạn nhỏ: “Chị không có khoe khoang. Nói chính xác ra thì lúc ấy chỉ tốn một buổi tối thêm nửa buổi tối thôi.”
[Chỉ số ra vẻ: 2482/9999]
A Tửu: Ô?
Thế mà lại lần nữa được một điểm chỉ số ra vẻ khoe khoang?
A Tửu nhớ rõ năm đó lần đầu tiên tứ sư tỷ làm chỉ trong nháy mắt. Khi đó, cô cảm thấy so với tứ sư tỷ thì mình quả thực quá cùi bắp. Kết quả hiện tại, thế giới trong tương lai cô nói tốn hai buổi tối học được đều có thể bị người ta cho rằng đang khoe khoang? Do đó có thể được đến hai chỉ số ra vẻ?
Ừm, xem ra đồ cùi bắp tầng dưới chót trong thế giới tương lai không ít nha.
Tiểu Nguyệt Lượng lần đầu tiên đặt câu hỏi: “Một buổi rưỡi tối là được á?”
Mỹ Mỹ rất có tự tin: “Có khi em chỉ học một buổi tối là biết á.”
Thang Viên cũng rất có tự tin. Ba bạn nhỏ như nghé con mới sinh không sợ cọp. Bọn họ đều cảm thấy làm bánh quy và bánh kem không khó. Hiện tại bọn họ không biết chỉ vì không ai dạy thôi!
A Tửu điên cuồng gật đầu: “Chị tin các em! Chị vừa nhìn đã thấy các em rất thông minh!”
Ba đứa nhóc cũng điên cuồng gật đầu, bọn họ cũng tin vào bản thân mình! Một lúc sau, trừ Tiểu Nguyệt Lượng không đành lòng ăn thỏ con đáng yêu ra, Mỹ Mỹ và Thang Viên đều vui vẻ ăn hết hổ nhỏ và Na Tra mà hai đứa thích nhất.
Ngon thật đó!
Những người khác: ...
Mấy đứa thật con mẹ nó, một người dám nói ba đứa dám tin.
Kim Bảo nhìn tươi cười dào dạt trên mặt ba bạn nhỏ, từ từ đi đến trước mặt A Tửu. Cậu bé vẫn ra cái vẻ trời đất bao la ta vẫn lớn nhất: “Em cũng muốn học!”
Không thể không nói, bằng tính tình của Kim Bảo, cậu bé có thể chủ động nói chuyện với A Tửu, đã là nhượng bộ rất lớn.
A Tửu cúi đầu nhìn Kim Bảo. Thật ra cô cảm thấy bốn bạn nhỏ đều rất đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, làm người rất muốn ôm rồi xoa nắn vài cái: “Chờ em hái nho xong, đổ nước ngâm chân cho Mỹ Mỹ rồi lại nói.”
Xin lỗi nhóc con, chị cần phải làm một người chị xấu tính toán chi li.
“Hừ, làm thì làm.” Kim Bảo không để bụng vỗ ngực. Cậu bé ưỡn cái bụng nhỏ tròn tròn cực kỳ tự tin: “Em tuyệt đối sẽ học nhanh hơn bọn họ!”
Mỹ Mỹ cũng làm mặt quỷ, le lưỡi với Kim Bảo: “Lêu lêu lêu!”
Kim Bảo thấy Mỹ Mỹ đã để ý đến mình, trong lòng có chút nhảy nhót nhưng khuôn mặt vẫn cứng rắn. Cậu bé cũng le lưỡi, dùng giọng lớn gấp đôi trả về: “Lêu lêu lêu!”
Thật ra, Kim Bảo vẫn không thích A Tửu. Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu bé gặp phải người lớn không theo ý mình cho nên trong lòng rất tức giận.
Nhưng cậu bé lại muốn bánh quy nhỏ Tôn Ngộ Không, lại muốn học làm Tôn Ngộ Không. Như vậy chờ cậu bé trở lại nhà trẻ sẽ nhờ Tôn Ngộ Không tiếp tục làm lão đại.
Ôi.
Tuổi nhỏ nhất định phải nói láo.
Chúc Thanh Vi nhìn hai đứa nhóc lêu lêu lêu tới lêu lêu lêu lui, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Cô ấy đang chuẩn bị nói gì thì bất ngờ thấy ý cười trên mặt A Tửu. Không đợi cô ấy thấy rõ thì đã thấy A Tửu lại nhanh chóng thu lại nụ cười nhìn Kim Bảo như rất ghét bỏ.
!!!
Chúc Thanh Vi bừng tỉnh hiểu ra!
Có lẽ Tang Tửu cũng không phải thật sự không thích Kim Bảo. Mặc mù trước đó A Tửu có nói không thích cậu bé, nhưng đều khống chế ở trong phạm vi có thể để Kim Bảo tiếp nhận, không cho bé Kim Bảo bị tổn thương trong lòng. Bây giờ nhìn lại, nói không chừng Tang Tửu đang dùng một cách khác dạy Kim Bảo đó!
Chúc Thanh Vi rất nhanh tự thuyết phục mình. Chờ sau khi bốn đứa nhóc đều ngủ, cô ấy đến bên cạnh A Tửu, nhẹ nhàng vỗ vai A Tửu: “A Tửu, cô quá vất vả rồi. Thật không dễ dàng!” Giả bộ không thích Kim Bảo lại phải để ý không tổn thương lòng tự trọng của Kim Bảo. Quá khó mà!
A Tửu: ???
Vừa rồi không phải là cô nhịn không chơi làm mặt quỷ, le lưỡi, lêu lêu lêu với Kim Bảo, Mỹ Mỹ à? Rất vất vả? Không dễ dàng?
Hai giờ chiều, nhóm năm nghệ sĩ A Tửu mang theo bốn đứa nhóc cùng đi đến vườn nho mà ê-kíp chương trình đã chuẩn bị trước. trước vườn nho có một bãi cỏ xanh rộng lớn mấy trăm mét. Buổi chiều bọn họ hái nho xong thì sẽ nấu cơm dã ngoại ở trên bãi cỏ. Một xe đồ ăn trang bị đầy đủ màu vàng cam vẽ mặt trời nhỏ đậu ở trên bãi cỏ.
Kim Bảo không thích A Tửu, nhưng cậu bé tự thấy mình là một quý ông nhỏ, cần phải giữ lời: “Chị ở trong xe đợi đi! Em giúp chị hái nho.”
Quả nhiên là một người lớn ngốc, hái nho cũng cần người khác hỗ trợ.
Không ngờ, A Tửu ở trên xe vẫn luôn oán giận nói thật nóng thật nắng, vậy mà lại lắc đầu. Cô duỗi ta kéo mũ che nắng lớn, giọng điệu ngang ngược kiêu ngạo: “Không được! Chị sợ em hái nho chua với nho hỏng. Chị cần phải nhìn chằm chằm em!”
Kim Bảo tức giận: “Chị…!” Một người lớn ngốc nghếch, thế mà lại không tin cậu bé!
A Tửu thở dài cũng rất bất đắc dĩ. Ai bảo cô ở trên xe oán giận một đường cũng không kiếm được một chỉ số ra vẻ. Cô chỉ có thể tiếp tục đi theo mọi người làm ra vẻ. Đặc biệt là Kim Bảo, quả thực một cái máy kiếm chỉ số ra vẻ loại nhỏ, không thể bỏ lại được.
“Chị mặc kệ! Chị phải nhìn chằm chằm em!”
[Chỉ số ra vẻ: 2483/9999]
Thấy A Tửu không tin cậu bé ở trước mặt mọi người, Kim Bảo tức giận đến dậm chân: “Chị thật đáng ghét!”
Thấy thế, bốn người Tống Dập liếc nhau, đều lộ ra vẻ đã sớm đoán được. Không chỉ bọn họ sớm đoán được, đám cư dân mạng trong phòng livestream cũng cảm thấy đã sớm đoán được.
[Tôi đã nói Tang Tửu không có khả năng thật sự không đi hái nho mà. Mọi người xem bên ngoài nói nhìn chằm chằm Kim Bảo, trên thực tế không cũng không nỡ để một đứa nhỏ như Kim Bảo đi giúp cô hái nho?]
[Lần trước ở "Kỳ nghỉ thân yêu" không phải Tang Tửu cũng bảo là không bẻ ngô à? Nói trời nắng quá, tôi thấy hôm nay trời cũng rất nóng đó.]
[Người anh em phía trên sợ là không tham dự hot search #Tang Tửu giả bộ# khoảng thời gian trước rồi. Tang Tửu giả bộ một lần chắc chắn không thể lại dùng kịch bản tương tự lần thứ hai. Hơn nữa bọn họ cũng không thi đấu, Tang Tửu chắc chắn sẽ không giả bộ.]
[Đúng! Đúng! Đúng! Tôi cũng cảm thấy vậy. Hơn nữa tiền đề Tang Tửu giả bộ ở "Kỳ nghỉ thân yêu" là cô có thể đi bẻ ngô trễ một chút. Hái nho thì không được rồi.]
[Nếu không phải trước đó Tang Tửu giận dỗi với Kim Bảo, khu bình luận có một đống lời mắng Tang Tửu thì thiếu chút nữa tôi đã hoài nghi phòng livestream bị nhóm Dâu Tằm chiếm lĩnh rồi.]
[Cho rằng Tang Tửu làm ra vẻ cùng với tin tưởng cô ấy sẽ không lười biếng hình như cũng không xung đột. Cười xỉu.]
[Ôi, có sao nói vậy. Khi nào Tang Tửu có thể thu lại cái kiểu làm ra vẻ như bệnh công chúa kia thì dựa vào mấy kỹ năng có thể đánh, có thể cãi, có thể nấu cơm, tôi cũng không băn khoăn nửa fan nửa anti như hiện tại.]
[Là fan mới xin nói một câu. Tôi chính vì thích cái kiểu làm ra vẻ kia của A Tửu mới thành fan của A Tửu. Người bình thường không học được kiểu làm ra vẻ của A Tửu. Mọi người thấy giống bệnh công chúa, tôi lại thấ rất đáng yêu.]
Bình luận trong phòng livestream tràn ngập một đám người tự xưng đã nhìn thấu chân tướng. Bọn họ rất vừa lòng với suy đoán của mình cũng rất vừa lòng A Tửu chín chắn, hiểu chuyện, không mượn trời nắng để giả bộ yếu ớt!
Sự thật chứng minh.
Bọn họ xem nhẹ A Tửu rồi.
Hơn mười phút sau, năm người lớn và bốn đứa bé ngoài ra còn thêm người quay phim, máy bay không người lái, vân vân… đi vào vườn hái nho. Bởi vì sáng sớm đã đánh tiếng nên trong vườn chỉ có đoàn người bọn họ mà không có những người khác.
Bên trong vườn, những giàn nho được trồng thành hàng nay ngắn, lá nho rậm rạp tươi tốt. Thấp thoáng dưới lá cây, từng chùm từng chùm quả nho lủng lẳng, tím đến tỏa sáng, tươi mới mọng nước được ánh mặt trời chiếu vào, làm người ta nhìn mà ứa nước bọt.
Ở lối vào, có một hồ nước xây bằng xi măng, độ cao vừa đến mắt cá chân người lớn. Khi ngồi xổm xuống, vòi nước ở độ cao ngang tầm sẽ chảy ra nước suối dẫn từ trên núi xuống, liên tục chảy nước vào hồ.
Nhân viên vườn nho ở một bên phát rổ và kéo cho mọi người: “Kéo chỉ có năm cái, sợ trẻ con dùng bị thương. Đúng rồi, quả nho đừng hái từng quả một, mỗi chùm chỉ lấy mấy quả thì không tốt. Nên cắt từng chùm từng chùm. Nếu mọi người muốn ăn thì ở trong ao rửa sạch sẽ là ăn được. Tất cả đều tính ở tiền vé vào cửa. Nếu muốn mua về thì chúng tôi cũng cung cấp đóng gói. Yên tâm, tất cả đều đảm bảo quả to ngọt.”
Bọn họ chuẩn bị nhờ ê-kíp chương trình nâng cao danh tiếng trong cả nước nên không có khả năng đập bảng hiệu của nhà mình.
Lâm Quân Thừa là anh cả có tuổi lớn nhất trong đoàn người. Anh ta thay mặt mọi người đồng ý. Chờ sau khi nhân viên rời đi, anh ta quay đầu lại nhìn về phía mấy người Tống Dập: “Mọi người nhớ cất kỹ kéo, đừng làm mấy bé con bị thương.”
“Đã rõ!” Tống Dập làm ra vẻ hành lễ. Cậu ta làm xong, lại cười hì hì dắt tay Tiểu Nguyệt Lượng: “Tiểu Nguyệt Lượng, anh trai đưa em hái nho nha?”
Tiểu Nguyệt Lượng vừa bước ra, lại lần nữa có dấu hiệu lùi về mai rùa. Cô bé sợ hãi lén nhìn A Tửu, lại gật đầu cực khẽ với Tống Dập, nói cực kỳ nhỏ một tiếng: “Vâng.”
Cuối cùng, Lâm Quân Thừa mang Thang Viên, Tống Dập mang Tiểu Nguyệt Lượng, Điền Nam mang Mỹ Mỹ, Chúc Thanh Vi mang Kim Bảo, A Tửu thuộc về quân tiên phong linh hoạt đi đội của ai cũng được.
Tính tình Tống Dập hoạt bát nhất, mái tóc hồng óng ánh dưới ánh mặt trời. Cậu ta giơ tay cao, phấn chấn nói: “Xuất phát!”
Mỹ Mỹ rất nể tình, giơ chiếc giỏ màu hồng cỡ nhỏ chỉ mình cô bé có, non nớt phụ họa: “Xuất phát!!”
Khâu hái nho thật ra rất đơn giản dễ hiểu. Nhóm người lớn hái nho, trẻ con chơi đùa, nói cho hay là: Mang theo trẻ con chơi ở trong vườn nho.
Khi mọi người đang chuẩn bị xuất phát, A Tửu nhẹ ơ một tiếng. Cô quơ quơ kéo và rổ nhỏ trong tay, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn về phía Kim Bảo: “Kim Bảo, em không lấy kéo mà có thể giúp chị hái một rổ nho à?”
Đương nhiên, nếu Kim Bảo lấy kéo thật, A Tửu cũng sợ Kim Bảo bị thương. Trẻ con đều ở đẳng cấp cùi bắp tầng dưới chót, cô vừa sờ thử rồi, kéo rất sắc bén.
Những người khác: ?
Đám cư dân mạng: ??
Tống Dập không thể tin nổi nhìn A Tửu: “A Tửu, chị thật sự chuẩn bị để Kim Bảo hái nho à?!”
“Đúng vậy.” A Tửu đúng lý hợp tình gật đầu. Cô lại lần nữa nhìn về phía Kim Bảo: “Em nói mà không tính làm à?”
Kim Bảo ưỡn bụng nhỏ, vươn bàn tay bụ bẫm: “Đương nhiên làm. Chị đưa kéo cho em.”
“Không được.” Chúc Thanh Vi kéo tay Kim Bảo về: “Em động tay động chân nhỡ đâu làm mình bị thương thì sao.”
A Tửu cũng gật đầu. Ngay khi những người khác cho rằng vừa rồi cô chỉ nói chơi, A Tửu lại tiếp tục mở miệng: “Em dùng tay hái đi. Tuy người ta không cho hái từng quả nhưng em hái hết từng quả nho trong một chùm thì bọn họ cũng không phát hiện được đâu!”
Nói xong, A Tửu đổi cái rổ to trong tay mình với cái rổ nhỏ trong tay Kim Bảo: “Chị không chê em!”
Mặc kệ nói như thế nào, Kim Bảo đá đổ nước vải cô muốn uống, để Kim Bảo hỗ trợ hái nho không quá phận nhỉ? Hơn nữa hái nho cũng là chuyện Kim Bảo chính miệng đồng ý, bé A Tửu trước nay đều sẽ không làm khó người khác.
Đám cư dân mạng: Trước đó nói Tang Tửu sẽ không giả bộ yếu ớt, sẽ không ra vẻ với mọi người đều lăn ra đây! Mấy người nhìn rổ trong tay Kim Bảo mặt có đau không?!
[Chỉ số ra vẻ: 2484/9999]
Ye ye ye!
Bé A Tửu Tính toán chi li là ra vẻ nhất!
A Tửu được chỉ số ra vẻ, lúc nhìn Kim Bảo thì vẻ mặt cũng ôn hòa hơn nhiều. Dưới đôi mắt nhỏ cảnh giác của Kim Bảo, cô cười khanh khách nói: “Chị với em một đội! Cần phải giám sát em!” Đỡ phải để Kim Bảo không hái xong một chùm, để nhân viên bắt bọn họ lại.
Nghe vậy, Kim Bảo bị dọa đến trợn tròn đôi mắt. Cậu bé thỉnh thoảng liếc cái kéo trong tay A Tửu, chị ấy sẽ không cầm kéo giám sát ở phía sau chứ?
Oa!
Quả nhiên chị ấy giống người xấu trong phim truyền hình mà bà nội xem. Người xấu lấy kim đâm chị gái xinh đẹp, chị ấy cầm kéo chuẩn bị làm Kim Bảo đáng yêu bị thương!
Kim Bảo bị âm mưu mình tưởng tượng ra dọa sợ. Lúc nhìn về phía A Tửu, ánh mắt cậu bé cũng thay đổi. Cậu bé ôm chặt lấy rổ, cũng mặc kệ Chúc Thanh Vi, đôi chân ngắn ngủn chạy phía vườn nho. Cậu bé tuyệt đối sẽ không cho chị gái xấu xa có cơ hội sử dụng kéo, tuyệt đối sẽ không!!
Vốn dĩ, đám cư dân mạng còn ôm hi vọng cảm thấy A Tửu chỉ nói đùa với Kim Bảo. Mãi đến vài phút sau, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy A Tửu nhàm chán đi ở phía sau Kim Bảo. Chốc chốc cô cầm một quả nho thưởng thức, chốc chốc lại nghịch lá nho. Từ đầu đến cuối, cô không giơ tay cắt một chùm nho nào!!!
Điền Nam lén kéo Chúc Thanh Vi đến một bên, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi cảm thấy cô tạm thời đừng giúp Kim Bảo. Cô có phát hiện không? Kim Bảo thành thật hơn lần trước nhiều, không làm ầm ĩ nữa.”
“Chị không nói tôi cũng hiểu mà.” Hiện tại Chúc Thanh Vi nhìn A Tửu, trong lòng ước gì A Tửu có thể làm khách mời cố định luôn: “Nếu như lúc trước, nói không chừng Kim Bảo có thể giẫm hỏng nửa vườn nho. Cậu bé không có khả năng sẽ có nề nếp và nghiêm túc mà hái nho giống như bây giờ.”
Mà có lẽ bọn họ cũng sẽ bị Kim Bảo làm cho gà bay chó sủa, sắp đến kết thúc cũng không thể hái được mấy quả nho. Số trước, Chúc Thanh Vi chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Mà hôm nay, cô ấy lại cảm thấy tinh thần ban đầu đều đã trở lại.
Hai người đang nói chuyện lại bất ngờ nghe thấy được âm thanh gì đó. Lắng nghe, Điền Nam bất giác hát theo: “Bạch long mã, cất vó về phía tây… [1]”
[1] Đây là bài hát Bạch Long Mã, là bài hát kết thúc của phim hoạt hình CCTV “Tây Du Ký”.
Điền Nam: ?!!
Cô ta vội che miệng lại, tìm nguồn gốc phát ra âm thanh khắp mọi nơi. Không đợi cô ta tìm được thì đã bị Chúc Thanh Vi vỗ vỗ vào cánh tay trước. Rồi sau đó, hai người thấy A Tửu nhàn rỗi đến không có việc gì, ngồi xếp bằng ở sau Kim Bảo. Cô vừa xem Kim Bảo vừa cầm lá cây không biết tìm ngắt ở chỗ nào mà thổi nhạc.
Làn điệu kèn lá thổi ra rất đặc biệt, cũng rất êm tai.
Lúc A Tửu làm bánh quy nhỏ, ở trên mạng xem được bộ phim hoạt hình có Tôn Ngộ Không, ca khúc bên trong trong sáng dễ thuộc. A Tửu hát theo hai lần thì thuộc, vừa rồi thật sự chán quá, cô đơn giản lấy một cái lá cây rửa sạch rồi thổi.
Sư huynh sư tỷ thường nói có tiến bộ nhất định phải khen ngợi. A Tửu nhìn lúc lâu cảm thấy Kim Bảo hái nho rất không tồi, từ bị dập đến không bị dập, tiến bộ khá lớn. Nhưng cô không mang bánh quy nhỏ Tôn Ngộ Không đến, chỉ có thể thổi một bài hát có liên quan đến Tôn Ngộ Không để khen ngợi Kim Bảo.
Kim Bảo quay đầu lại, cái miệng nhỏ vẫn mím chặt nhưng tròng mắt lại không rời được khỏi môi A Tửu, à không, rời được khỏi lá cây. Thế mà chị ấy có thể sử dụng lá cây thổi ra nhạc, hơn nữa có thể thổi ra bài hát của Hầu ca!
Không chỉ Kim Bảo bị hấp dẫn, Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng cũng đều bị hấp dẫn tới. Như Tống Dập, hứng thú bừng bừng học A Tửu cũng lấy lá cây để thổi nhạc. Tuy rằng cậu ta thổi hơi trúc trắc nhưng cũng không làm mất mặt cái danh ca sĩ của cậu ta.
Mỹ Mỹ so sánh hai bên xong, phát hiện mình thích nhất nghe A Tửu thổi. Cô bé chạy bịch bịch bịch đến, túm chặt lấy A Tửu: “Chị A Tửu, em hái nho ngọt hơn Kim Bảo. Chị cùng một tổ với em đi! Được không? Em muốn nghe bài hai con hổ [2].”
[2] Hai con hổ: Là một bài hát thiếu nhi được viết lại từ bài hát có tên “Brother Jacques” ở Pháp (còn được dịch là “Priest Jacques”,“Brother Mark” ở Đức, và “Brother John” ở Anh). Ở Trung Quốc, “Brother Jacques” đã được đổi thành “Hai con hổ”.
“Hai con hổ? Hình như chị chưa từng nghe qua.” A Tửu gãi gãi đầu: “Có Võ Tòng đánh hổ không?”
Mỹ Mỹ cũng bị hỏi khó. Cô bé quay đầu nhìn về phía Lâm Quân Thừa: “Chú Lâm, có Võ Tòng đánh hổ không? Võ Tòng đánh hổ và hai con hổ con bài nào hay hơn?”
Lâm Quân Thừa: ...
Anh ta rất muốn nói một câu con hổ Võ Tòng đánh có khi chính là một trong hai con hổ xuống núi đấy. Sau đó ngẫm lại, anh ta không thể để lại bóng ma cho trẻ con vì thế cố gắng nghẹn lại.
Thấy thế, Kim Bảo vội mang vẻ mặt phòng bị đẩy Mỹ Mỹ, rất giống chó con bảo vệ đồ ăn: “Không được! Chị A Tửu cùng một tổ với tớ. Chị A Tửu nói đến giám sát tớ. Cậu không được đoạt với tớ.”
Tuy ngày thường ở biệt thự xem phim hoạt hình cũng có thể nghe hát nhưng trẻ con đều thích những thứ mới mẻ. Huống chi, bọn họ trừ muốn nghe nhạc ra cũng muốn học thổi lá cây với A Tửu.
Mỹ Mỹ làm mặt quỷ với Kim Bảo: “Chị A Tửu không thích cậu!”
“Cậu nói bậy!” Kim Bảo cãi lại xong, thật ra cũng chột dạ. Dù sao cậu bé… cậu bé cũng không quá thích A Tửu. Cậu bé vẫn cảm thấy A Tửu thích đối nghịch với cậu bé, không theo cậu, thật đáng ghét. Nhưng đáng ghét không đại biểu cậu bé phải nhường A Tửu cho người khác!
Hơn nữa…
Kim Bảo trộm liếc A Tửu một cái. Cậu bé phát hiện, thật ra A Tửu cũng không đáng ghét như vậy.
Thang Viên cũng muốn học. Cậu bé thấy Mỹ Mỹ và Kim Bảo đều tranh A Tửu thì ngẫm nghĩ rồi duỗi tay túm vạt áo Tống Dập. Cậu bé ngửa khuôn mặt nhỏ, đáng yêu hỏi: “Anh Dập, anh có thể dạy em thổi kèn lá không?”
“Đương nhiên có thể!” Tống Dập vui mừng phấn chấn dắt tay Thang Viên, lại đầy ý cười nhìn Tiểu Nguyệt Lượng: “Tiểu Nguyệt Lượng, em có muốn học thổi kèn lá với anh không?”
Tiểu Nguyệt Lượng ôm rổ nhỏ đựng nho, nhìn nhìn Tống Dập, lại nhìn nhìn A Tửu. Cô bé có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà cô bé không dám nói ra. Nhưng nghĩ đến bánh kem thỏ con bị A Tửu ăn, cô bé hạ quyết tâm rồi chạy bịch bịch bịch đến trước mặt A Tửu, đưa rổ nhỏ đựng nho cho A Tửu.
A Tửu cũng không nghĩ đến kèn lá lại được hoan nghênh như vậy. Ở trong mắt cô đây là thứ học một lần là biết, hoàn toàn không thể so với làm bánh quy, làm bánh kem. Bởi vậy, khi cô thấy Mỹ Mỹ và Kim Bảo đều tranh nhau thì còn có chút mới lạ. Chờ sau khi trong ngực bị nhét cái rổ, cô nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Nguyệt Lượng.
Tiểu Nguyệt Lượng bị A Tửu nhìn thì gương mặt lập tức đỏ rực, giọng nói cũng cực cực cực kỳ nhỏ. Cô bé tự cổ vũ bản thân nói ra lời trong lòng: “Chị A Tửu, em cho chị hết nho em hái. Chị dạy em học kèn lá được không?!”
“Được nè!” A Tửu không nói hai lời đồng ý: “Nào! Nào! Nào! Chị A Tửu đưa em đi tìm lá cây thích hợp!”
Dứt lời, A Tửu một tay nắm tay Tiểu Nguyệt Lượng, một tay xách theo hai cái rổ, vẫy vẫy tay với mọi người đi tìm lá cây. Bóng dáng để lại kia có thể nói là tiêu sái cũng gọi là vô tình.
Kim Bảo và Mỹ Mỹ đều ngốc rồi. Hai đứa nhóc cậu xem tớ, tớ nhìn cậu, ai cũng không nghĩ tới có thể bị Tiểu Nguyệt Lượng ngày thường yên lặng nhất giành trước!
Chúc Thanh Vi ở một bên xem đến buồn cười. Cô ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói với hai đứa nhóc: “Vì sao chị A Tửu đồng ý với Tiểu Nguyệt Lượng nào?”
“Chị ấy bất công!” Kim Bảo rất tức giận: “Chị ấy không thích em!”
Mỹ Mỹ hiểu chuyện hơn Kim Bảo. Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ ngẫm nghĩ: “Bởi vì Tiểu Nguyệt Lượng hái được quả nho cho chị ấy?”
“Mỹ Mỹ nói đúng.” Chúc Thanh Vi dịu dàng gật đầu, rồi sau đó hướng dẫn từng bước: “Vậy các em cũng muốn chị A Tửu dạy các em thổi kèn lá thì các em phải làm cái gì nào?”
Ánh mắt Mỹ Mỹ sáng lên. Cô bé ôm rổ hỏi Chúc Thanh Vi: “Em hái thật nhiều thật nhiều quả nho, hái còn nhiều hơn Tiểu Nguyệt Lượng đưa cho chị A Tửu!”
Chờ sau khi Mỹ Mỹ thấy Chúc Thanh Vi lại lần nữa gật đầu, cô bé vội chạy như bay giống chim hoàng oanh nhỏ sổ lồng về phía A Tửu và Tiểu Nguyệt Lượng: “ Chị A Tửu, em hái nho cho chị! Chờ em hái xong chị cũng dạy em nhé!”
Kim Bảo nhìn Mỹ Mỹ chạy đi thì mím môi cúi đầu nhìn nhìn quả nho trong rổ của cậu bé. Cậu bé tiếp tục mím môi, sau một lúc lâu, không vui lẩm bẩm một câu: “Hừ, không phải là hái nho à? Mình cũng làm được!”
Sau khi bốn đứa nhỏ đều rời đi, ba người Chúc Thanh Vi, Điền Nam, Lâm Quân Thừa liếc nhau sau đó đều phào nhẹ nhõm: “Xem ra chúng ta cũng có thể nhàn nhã chơi trong vườn nho một lúc rồi.”
___
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch bản của ê kíp chương trình: Người lớn hái nho, trẻ con chơi!
Tình huống thực tế: Errrrrrrrr

Bạn cần đăng nhập để bình luận