Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 112
Dù giọng A Tửu và đạo diễn Hướng không lớn nhưng vì livestream vẫn đang bật, cho nên tất cả dân mạng trong phòng livestream đều nghe rõ mồn một.
Họ nhìn vẻ mặt ghét bỏ và thất vọng của A Tửu, nghe A Tửu nói ba từ “không chịu tới”, rõ là cô tỏ ra vừa nhõng nhẽo vừa ghét bỏ, nhưng họ thậm chí chẳng nói ra nổi mấy lời chỉ trích!
Suy cho cùng…
A Tửu nói để cô tới cũng được, nhưng trước hết mọi người phải cho cô bỏ tiền ra khoản đãi rồi lại tới.
Nắm ý chính!
Cô ấy bỏ tiền!!
Liền đó, cả phòng livestream nổ tung!!!
[A a a a a! Tang Tửu! Chị tới thăm nhà em đi! Thôn bọn em chẳng có nổi một con đường nhựa nữa, nào được chị tới thăm em đi!!!]
[A Tửu, có tới thăm trường học không? Trường trung học cơ sở số 20 thuộc thành phố Đơn chờ chị tới nè QAQ. Có ai mà ngờ trường bọn em vẫn chỉ là nhà trệt ngói đỏ, mùa hè trông cậy vào quạt trần, còn mùa đông phải dùng bếp lò, quỳ xin một bộ lò sưởi hức hức hức hức.]
[Chị em bên trên đã nhắc nhở tôi rằng Tang Tửu quyên tiền cho trường tiểu học để xây dựng trường, chắc không phải vì cổ nhõng nhẽo nên mới nhất quyết chờ trường học ổn định rồi mới đi đấy chứ?!]
[Có lẽ bạn nào đó đã nắm được sự thật rồi, nếu như đây là lý do Tang Tửu làm công ích, vậy thì thật sự ngây thơ và không hề ra vẻ, hơn nữa vô cùng thuyết phục, vỡi!]
[Tang Tửu! Tang Tửu! Tôi rống cổ lên gọi bà ra ngó tôi cái với! Trấn Thanh Tây thuộc tỉnh Ninh thành phố Dương nè, dâu tây nhà chúng tôi ngọt lịm luôn, Tang Tửu chịu tới không nè! Xin bà tới thử một lần đi!]
[Tang Tửu tới thẳng nhà tôi đi, tôi sẽ lập tức báo địa chỉ và cả biển số nhà tôi cho cô biết luôn, hoàn cảnh nhà tôi không tồi, chỉ thiếu cái nhà lầu thôi à QAQ]
Đêm hôm đó, sau khi kết thúc livestream “Xin nhờ!Đại sư”, #Phong cách nhõng nhẽo của Tang Tửu# được cư dân mạng tìm kiếm đến mức lên hot search. Có người hâm mộ còn tổng hợp lại danh sách vài chuyện làm nũng của A Tửu trong chương trình giải trí và đoàn phim. Dõi theo danh sách, cư dân mạng mới giật mình, hóa ra tất cả những gì họ xem, lúc ấy không cảm thấy có gì không ổn, nay thống kê lại họ mới nhìn ra được bản chất!
A Tửu cực kỳ nhõng nhẽo trong chương trình giải trid, không chịu phơi nắng bèn quyết định lén lút ra bẻ hết ngô vào ban đêm, thậm chí còn giúp đỡ người khác bẻ xong hết cả, kẻo hôm sau lại phải ra phơi nắng.
A Tửu cực kỳ nhõng nhẽo ở đoàn phim, ăn không vô cơm hộp của đoàn phim bèn quyết định đầu tư vốn vào cơm hộp cho đoàn, ngoài cơm hộp ra thì không vớt vát được bất cứ đặc quyền nào khác.
A Tửu cực kỳ nhõng nhẽo trong sinh hoạt, không thể lên núi chịu khổ bèn quyết định quyên góp cho trường tiểu học, để họ tu sửa đường xá trường học. Cô sẽ đến thăm sau khi sửa xong.
Chẳng bao lâu, từ hot search #Phong cách nhõng nhẽo của Tang Tửu# trên Weibo lập tức biến thành #Khi nào Tang Tửu tới thăm nhà tôi đây#. Và lần đầu tiên phần lớn cư dân mạng cũng hiểu sâu sắc và nhận rõ rằng một ngôi saocực kỳ nhõng nhẽo có thể tốt đến nhường nào!
Tính nhõng nhẽo của những nghệ sĩ khác là phải cho tất cả mọi người biết khi họ bị xước da, bị ngã hay bị say nắng. Còn A Tửu thì sao? A Tửu cũng nhõng nhẽo, nhưng sự nhõng nhẽo của A Tửu khác hẳn họ!
Xem hai ba chuyện nhõng nhẽo của A Tửu xong, cư dân mạng lần lượt ước ao nghệ sĩ trong giới cũng có thể nhõng nhẽo tựa như A Tửu!
“Ha ha ha ha ha ha, Tiểu Quý Gia, hiện tại công ty Thước Kiều đang đổi cách marketing nghệ sĩ à?” Sầm Luật vừa kết thúc cuộc họp. Trên đường ngồi xe về, anh ta lên lướt hot search, rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Quý Kỳ Tây: “Tôi từng gặp kha khá nghệ sĩ nổi tiếng rồi, nhưng Tang Tửu, thật sự là nghệ sĩ đầu tiên tôi thấy có thể chuyển từ mác đen thành đỏ đấy.”
Nếu là ngày xưa, một nghệ sĩ bị người ta nói là nhõng nhẽo thì đoan chắc chín trên mười người cho rằng người đó không thể chịu đựng nổi khó khăn. Một số chương trình và đoàn phim, trừ khi quá thiếu độ hot, nếu không tất cả mọi người rất không ưa thích hợp tác với một nghệ sĩ quá nũng nịu.
Nhưng bây giờ…
Sầm Luật thấy cư dân mạng hô hào bảo A Tửu đến nhà/trường của họ trên Weibo, bèn lắc đầu cười. Nhõng nhẽo bị coi là xấu với các nghệ sĩ khác, nhưng rõ ràng đó là ca ngợi dành cho A Tửu.
“Marketing?”
Giọng Quý Kỳ Tây nghe như lẫn thêm tiếng gió, hơi mơ hồ: “Có lẽ những người trong bộ phận quan hệ công chúng cũng nóng lòng hi vọng mình có thể marketing giúp A Tửu đấy chứ.”
Về chuyện A Tửu quyên tặng trường học, thời gian bộ phận quan hệ công chúng của công ty Thước Kiều phát hiện ra chân tướng tuyệt nhiên không hề sớm hơn cư dân mạng, vậy họ có thể quảng bá gì đây?
Còn tình huống hiện tại trên mạng chỉ có thể nói do A Tửu vô tình cắm liễu thôi. Vốn dĩ cô tốt bụng giúp đỡ mọi người nhưng vì nhõng nhẽo mà cô không thể quang minh chính đại thừa nhận, trời xui đất khiến mới có #Phong cách nhõng nhẽo của Tang Tửu# như bây giờ.
Anh nhấc chân lên bậc thang, gật đầu với Đồng Thừa Vụ rồi ngồi xuống hàng ghế đầu. Nghiêng đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, anh lười biếng nói: “Sầm Luật, dạy cậu một câu này, tấm lòng lương thiện.”
Sầm Luật: “Trước khi dạy người khác thì cậu cũng phải làm tấm gương tốt chứ nhỉ?”
Anh ta nói xong, nghiêm túc lắng nghe: “Cậu đang ở đâu đấy? Xung quanh hơi ồn kìa.”
Quý Kỳ Tây thu lại ánh nhìn, trước khi cúp điện thoại, anh khẽ bật cười: “Như cậu nói đấy thôi, đang làm tấm gương tốt.”
Sầm Luật: ...
Sầm Luật: ???
Cậu lừa ma đấy à? Cho tới bây giờ cậu và hiền lành đều không cùng phe!!
Trong thôn, nhóm A Tửu và bà Long xem phim xong, lại xem thêm một bộ phim phóng sự rồi mới về nhà ngủ. Nơi đó có bầu không khí mát mẻ, ban đêm cũng yên ả, khiến người ta vừa chạm vào gối đã nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Quãng thời gian trước A Tửu đi học suốt, trước đó nữa phải quay phim và học lớp dự bị. Vì cả hai việc đều bắt đầu từ lúc sáng sớm nên trước năm giờ rưỡi sáng A Tửu đã phải thức dậy theo đồng hồ sinh học.
Cô khẽ dụi mắt, thấy Tịch Ngôn Vãn đang ngủ, thế là cô lặng lẽ xuống giường. Mới đầu A Tửu cho rằng có lẽ mình là người đầu tiên ra khỏi phòng, tuy vậy, cô vừa vào bếp đã nhìn thấy bà Long đang nấu nướng rồi.
“Bà ơi, bà đang làm gì thế ạ?”
“Con dậy rồi ạ?” Bà Long thấy A Tửu, cười đến đuôi mắt hằn lên nếp nhăn, rồi bà nhẹ nhàng giơ cánh tay lên ngoắc A Tửu, ý bảo A Tửu bước lên xem thử: “Nhựa cây phong và mỡ bò, chờ nấu xong thì có thể tô lên vải trắng rồi.”
Tuy trước khi tới thôn, A Tửu có tra cứu một ít thông tin trên mạng và xem một vài bộ phim phóng sự về nhuộm phong hương, nhưng cũng không chân thật bằng được tận mắt chứng kiến. Huống nữa, qua màn hình, ta càng không thể ngửi thấy mùi thơm tản ra khi chúng được nấu lên.
A Tửu nhìn bà Long ngồi một mình dưới ghế lẳng lặng nấu, bèn mím môi nhỏ giọng hỏi: “Bà ơi, bà không phiền nếu con lấy điện thoại di động ra quay lại quá trình nấu và những điều cần chú ý chứ ạ?”
Hỏi xong, A Tửu chợt nhớ đến dù phòng livestream chưa bật nhưng máy quay vẫn còn, đợi khi biên tập lại thì cô cũng có thể làm kiêu rồi. Vì vậy, cô khẽ hất hàm, ra chiều kiêu ngạo bổ sung: “Con thông minh mà, xem một lần là nhớ ngay, những người khác thì không đâu ạ, tại họ đần lắm!”
Một nhân viên trực trong phòng của đạo diễn: ...
[Chỉ số ra vẻ: 5391/9999]
A Tửu: ???
Nhìn người duy nhất trong phòng, A Tửu hoang mang hỏi: “Bà ơi, bà không nghĩ con thông minh sao?”
“Con đương nhiên là thông minh rồi! Nếu không thông minh sao có thể nhìn ra công thức hương phổ được vẽ theo quá trình biến hóa của các vì sao chứ?” Bà Long trả lời xong, dè dặt xoa tay vào áo rồi khẽ hỏi: “Người khác mà con nói là chỉ ai vậy? Là khán giả sau khi chương trình phát sóng hả? Thật ra bà luôn muốn hỏi sau khi chương trình phát sóng thì có bao nhiêu khán giả xem vậy? Có phải tới mấy trăm mấy nghìn người xem được nhuộm phong hương không?”
A Tửu nhìn quanh, nhanh chóng khóa mắt tại máy quay trong phòng, đoán chừng có nhân viên trong phòng đạo diễn, và chỉ số ra vẻ ban nãy cũng do nhân viên đó đưa cho.
Vừa nghe bà Long hỏi, cô vội ho khẽ: “Mấy trăm mấy nghìn ạ? Bà Long ơi, nội tự tin lên, chúng ta thêm chục triệu ở phía sau nữa đi ạ!”
Nhân viên: ...
Họ còn không dám tự tin vậy đâu QAQ.
Cô nói có hàng chục triệu người xem thì thật sự có hàng chục triệu người xem à, ai tin nổi! Tang Tửu ăn to nói lớn thế, thậm chí còn không đỏ mặt nữa kìa!
[Chỉ số ra vẻ: 5392/9999]
Ye!
A Tửu thầm điên cuồng vỗ tay, mới sáng tinh mơ đã kiếm được hai điểm ra vẻ rồi!
Bà Long cũng tròn xoe mắt, hỏi ngược lại một cách khó thể tin: “Mấy, mấy triệu... Mấy, mấy chục triệu? Ấy dà! Thực sự sẽ có nhiều người xem vậy luôn hả con?”
“Có chứ ạ.” A Tửu được hai chỉ số ra vẻ khích lệ nên càng ăn nói tự tin: “Sau khi chương trình phát sóng, thật sự có nhiều người xem lắm đấy ạ. Tụi con quay lại rồi đăng lên nền tảng, đến lúc đó con sẽ tuyên truyền giúp bà nha, không chừng cũng có thể có mấy trăm triệu đó ạ!”
[Chỉ số ra vẻ: 5393/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 5394/9999]
A Tửu mím môi, cực kỳ chột dạ. Muốn cho hàng chục triệu người xem, nếu cố gắng cũng có thể làm được. Mấy trăm triệu, trừ khi đưa nghề này lên sân khấu chương trình cuối năm thì may ra.
“Mấy trăm triệu?!” Bà Long hoảng hồn đến mức suýt làm đổ các dụng cụ nấu nướng của mình, vội đưa tay giữ chúng lại. Rồi sau đó bà tha thiết nhìn A Tửu, sâu trong mắt ánh lên mong đợi mà chính bà cũng chưa phát hiện ra: “Con quay xong là sẽ có mấy trăm triệu người xem được à?!”
A Tửu không biến sắc, đáp rất tự tin: “Được ạ!”
Dù sao bà Long cũng không quy định thời gian, vậy nên sau một năm, hai năm, ba năm hay vài chục năm, chắc sẽ có mấy trăm triệu người xem được video thôi!
Tâm trạng bà Long phấn khích, nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu hơn: “Vậy con mau quay đi, bà sẽ nói hết những điều cần chú ý cho con nghe, mấy trăm triệu người có thể xem được lận nha, hẳn trong số đó có thể có nhiều người học được nhỉ.”
Hồi đó ở lớp trên thị trấn, trong ba bốn mươi người có thể có bốn năm người học được. Hiện giờ, tận mấy triệu người xem, chẳng phải là có thể có mấy chục triệu người học được sao?
Ái chà.
Bà Long cảm thấy đây là lần đầu tiên bà quyết định nhanh như vậy.
Bà Long vừa nói xong, lập tức căng thẳng, tay đặt ở đâu cũng cảm thấy không đúng, chốc chốc đưa tay sờ vào áo, chốc lại đưa tay sờ tóc. Thấy A Tửu đã lấy điện thoại di động và giá đỡ tới, bà hỏi với vẻ không được tự nhiên: “Bà bây giờ trông được không con?”
A Tửu nghiêm túc quan sát bà Long, mắt hạnh chợt sáng lên: “Bà Long, để con cài tóc giúp bà nha?”
Nghe vậy, bà Long mừng rỡ gật đầu, tỏ ra phấn chấn như trẻ con: “Được quá, được quá.”
Kỹ năng buộc tóc của A Tửu không phải rất tốt, nhưng ít ra cô đã tự búi tóc cho mình hơn mười năm qua. Chẳng bao lâu, A Tửu cầm một chiếc đũa màu, phát huy khả năng của mình, dễ dàng buộc mái tóc bạch kim của bà Long lên.
Trong lúc A Tửu cài tóc, bà Long cũng thu dọn bàn bếp lại cho nó trông sạch sẽ hơn. Kế đến, bà ngồi đoan trang, cố gắng để điện thoại mà A Tửu đặt ở một bên quay được vẻ tao nhã và xinh đẹp nhất của bà.
Phụ nữ, dù già hay trẻ đều thích đẹp cả.
Trong phòng đạo diễn, nhân viên xem toàn bộ quá trình, rồi không còn buồn ngủ nữa, mà tâm trạng đâm ra hơi phức tạp. Anh ta ngờ rằng máy quay được thiết lập trong bếp của ê kíp bằng cách nào đó đã trở nên vô hình rồi.
Nếu không tại sao sáng sớm bà Long vừa nhìn thấy máy quay của ê kíp chương trình luôn rất tự nhiên. Thế mà, bây giờ nhìn thấy A Tửu dùng camera điện thoại bà lại căng thẳng chứ? Tóc nhất định phải buộc gọn gàng lại, bàn nhất định phải được dọn dẹp lại. Toàn là máy quay cả mà, bà không thể trọng bên này xem nhẹ bên kia quá thế được!
Trong khi nhân viên đang thầm sỉ vả, Tịch Ngôn Vãn tỉnh giấc. Chị vừa ra tới đã thấy A Tửu đang ở đó cẩn thận học tập cách rang nấu nhựa cây phong.
Sắc trời hửng sáng, ánh nắng ban mai nhàn nhạt rọi nghiêng xuống, rải rác vẩy lên A Tửu như tụ thành một tầng hào quang dìu dịu, trông vô cùng ấm áp.
Gương mặt Tịch Ngôn Vãn trở nên dịu dàng, sau khi ngắm nghía vài lần, chị bèn rút một bó mì sợi chuẩn bị nấu mì cải cho mọi người.
Chưa đầy mười phút, video học tập của A Tửu và bà Long đã được quay xong, và mì cải của Tịch Ngôn Vãn cũng hoàn tất.
“Thơm quá đi! Cảm ơn sư tỷ!”
A Tửu ôm Tịch Ngôn Vãn, hôn một cái thật kêu lên gò má Tịch Ngôn Vãn, âm cuối kèm theo chút ít làm nũng: “Sư tỷ vất vả rồi ạ.”
“Nấu mì thôi mà, vất vả thế nào được chứ.” Tịch Ngôn Vãn khiêm tốn đồng thời cũng thầm thấy may mắn, may là tay nghề nấu mì cải của chị không tồi, không đến nổi bị lộ tẩy trước mặt A Tửu. Chị nghiêng đầu hỏi bà Long: “Ông Ba đâu ạ? Không ở nhà hả bà?”
Bà Long thu dọn xong nhựa phong hương, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ổng ra ruộng làm việc, chắc cũng sắp về rồi.”
Hôm nay vì quay video nên mới nấu lâu hơn một chút, chứ ngày thường bà Long nấu nhựa cây phong xong có thể còn sót lại chút thời gian làm vài món ăn sáng đơn giản, chờ bạn già làm ruộng về rồi hai người sẽ ăn cùng nhau.
Bà Long vừa dứt lời thì trong sân có âm thanh nhỏ vang lên. A Tửu ghé đầu ra nhìn thử, chợt thấy ông Ba đã về cùng đạo diễn Hướng.
Đạo diễn Hướng hừng hực hăng hái, mặt mày hớn hở, còn chưa vào tới nhà mà tiếng đã vang vọng vào trong: “Bà Ba ơi! Tin vui nè! Nghe nói có sếp bự nào đó muốn tới trấn trên thăm thú đấy. Ông ấy có thể cũng sẽ ghé thăm hội chợ thủ công buổi chiều nữa, trấn chúng ta có hi vọng chuẩn bị xây dựng lại chợ hợp tác xã thủ công mỹ nghệ rồi!”
A Tửu nhìn anh ta, thoạt tiên hỏi: “Anh ăn cơm chưa?!”
Đạo diễn Hướng vừa sờ bụng: “Tôi…”
A Tửu chỉ vào tô trên bàn trước mặt: “Bọn tôi chỉ làm bốn tô mì cải thôi!”
Đạo diễn Hướng: ...
[Chỉ số ra vẻ: 5395/9999]
Đạo diễn Hướng tủi hờn xoa bụng, lớn tiếng trả lời: “Tôi no rồi!” Cô không được dùng ánh mắt ám chỉ “tới ăn chực” đó để lườm tôi!
Khi ông Ba và đạo diễn Hướng trở về, phòng livestream cũng đúng giờ được bật lên. Nhân viên chuyển cảnh quay đầu tiên tới nhóm A Tửu và Tịch Ngôn Vãn.
Cư dân mạng tận mắt thấy câu chuyển ngay tắp lự của đạo diễn Hướng từ “Chưa ăn” thành “No rồi”.
[Ha ha ha ha ha, Tang Tửu và đạo diễn Hướng có thù gì hả? Tối qua hình như Tang Tửu cứ nhắm vào đạo diễn Hướng nhỉ, người ta là thanh niên trẻ xinh xắn mà, đâu khiến người người chán ghét đâu ta.]
[Bạn trên bảo không làm ai chán ghét kia ơi, bạn quên gã Chu Bái Bì nào đã chỉ vào một căn phòng rách nát và đòi Tang Tửu với Tịch Ngôn Vãn 50 đồng rồi sao?]
[Tang Tửu: Tôi nhỏ mọn lắm à nha!]
[Đạo diễn Hướng: Đội nồi giùm ê-kíp là vậy đó (đầu chó)!]
[Hề thế ha ha ha, hai nhóm nghệ sĩ khác cũng bị đạo diễn Hướng chơi một vố, chỉ có nhóm của Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn chẳng những không bị đạo diễn Hướng chơi khăm được, mà còn khiến đạo diễn Hướng có khổ nhưng không nói được, một từ thôi, sướng!]
Trong lúc cư dân mạng đang bàn tán, bà Long cũng đã hỏi được chuyện về hợp tác xã thủ công mỹ nghệ: “Tốt thiệt, có người dẫn dắt, hợp tác xã đó có khi còn lớn và mở lâu hơn trước nữa nhen!”
Đã có thời trấn trên cũng từng làm hợp tác xã thủ công mỹ nghệ một lần rồi, nhưng vì nhỏ lẻ và quá trình không đủ tiêu chuẩn, cộng với ít đường tiêu thụ nên không theo kịp hiệu suất sản xuất và xét duyệt thành phẩm, chưa tới nửa năm, hợp tác xã đã sụp đổ.
Bà Long cầm khăn chấm mắt: “Hi vọng khi bà còn sống, có thể nhìn thấy những gì tổ tiên chúng ta truyền lại được mọi người biết đến, để nhiều người có thể nhìn thấy hơn.”
“Rất nhanh có thể thấy ạ.” A Tửu chỉ vào máy quay và nhân viên quay phim trong phòng bếp, rồi cất giọng vừa giòn giã vừa vang dội: “Chẳng phải chiều nay có chợ thủ công mỹ nghệ sao, chắc chắn ê kíp chương trình sẽ ghi hình lại, khi đó sẽ có rất nhiều người nhìn thấy đấy ạ.”
A Tửu vẫy tay với ống kính, khẽ tươi cười: “Tôi lén nói cho mọi người biết nhé, mới nãy trước khi live, tôi và bà Long đã quay một đoạn video, mục đích chủ yếu là lo mọi người sẽ không học được nếu chỉ xem một lần, bây giờ có video này thì mọi người sẽ có cơ hội ôn lại nhiều lần hơn.”
Dứt lời, A Tửu hơi hất cằm, ra chiều kiêu ngạo muốn được khen: “Dù tôi rất thông minh nhưng lúc nào tôi cũng suy nghĩ cho những người không thông minh như mấy bạn đó nha!”
Cư dân mạng: ...
Hủy diệt đi, thế giới chết bầm này!
[Chỉ số ra vẻ: 5396/9999]
Yay!
A Tửu thấy chỉ số ra vẻ tăng lên nên vô cùng vui mừng, vì vậy cô không chỉ ăn hết tô mì cải kia, mà còn húp sạch cả nước mì.
Sáng nay, A Tửu đã bàn bạc trước với bà Long về một số hoa văn trong hương phổ, đồng thời cố gắng hoàn thiện những hoa văn liên quan đến vị trí của các ngôi sao. Sau đó, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn được ông Ba và đạo diễn Hướng đưa lên núi lấy nhựa cây phong.
Khoảng thời gian trước vừa có mưa xuân nên tiết trời ẩm ướt, những cây phong già đã đâm chồi mới, nhác thấy, chúng xanh um và tràn đầy sức sống.
Tịch Ngôn Vãn thấy A Tửu đang nghịch dao, bèn vươn tay chọc vào mặt A Tửu: “Coi chừng nhé, đừng để bị đứt tay đấy.”
“Không đâu ạ.” Tuy A Tửu nói vậy nhưng đã ngoan ngoãn cầm con dao không nghịch nữa: “Ông Ba ơi, con đọc thấy trên mạng nói, cây hương phong chia ra cây đực và cây cái, nhất định phải lấy nhựa từ cây cái mới được, chỉ cần nhìn chúng nó là biết đực hay cái sao ạ?”
Ông Ba bổ một liềm chặt phăng quét sạch cỏ dại, không cho chúng nó bám vào A Tửu và Tịch Ngôn Vãn: “Được chứ, lá của cây cái hơi ngà ngà đỏ, bây giờ là cuối xuân không thấy được, sang thu mấy con nhìn lại là có thể thấy lá của nó biến thành màu đỏ hết.”
A Tửu hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhớ lại những cây phong trên thành phố Bắc Kinh lúc đến mùa thu, hình như lá cây cũng biến đỏ, chẳng lẽ tất cả những cây phong kia đều là cây cái ư?
[Kinh nghiệm trước đây cho tôi biết, Tang Tửu lại đang suy nghĩ điều vẩn vơ gì nữa rồi.]
[Chắc đang nghĩ mùa thu sang năm sẽ quay lại chăng?]
[Chị em bên trên, bạn thơ ngây quá rồi.]
[Nhắc mới nhớ, mấy ngày trước tui tra cứu về nhuộm cây phong hương, đẹp thật đấy, có cơ hội tui muốn tới thôn mà ê-kíp chương trình đang quay để du lịch.]
[Mị tìm hiểu về ô giấy dầu, hiện tại dùng ô giấy dầu không tiện lắm, nhưng khi trời mưa dùng thoải mái thật nha.]
[Mình và mẹ già nhà mình đã nếm thử tranh vẽ bằng đường ở nhà á, cuối cùng tạo ra một đống ***, mấy bà hiểu là gì rồi đấy.]
A Tửu và Tịch Ngôn Vãn – một người là diễn viên hàng top mới đang nổi và người kia là một diễn viên gạo cội nổi đình nổi đám trên màn ảnh rộng – cả hai tham gia khiến số lượng khán giả xem chương trình “Xin nhờ!Đại sư” trên livestream cứ tăng dần đều. Tuy không hot như chương trình giải trí mà A Tửu từng tham gia nhưng so với những chương trình giải trí trực tiếp cùng khung giờ, thì cũng coi như là một con hắc mã, kể từ khi vào top bảy rồi không bị rớt khỏi top, nay nó đã ổn định ở vị trí thứ năm.
Để duy trì độ hot, ba ngành nghề thủ công lâu đời trong chương trình giải trí như tranh vẽ bằng đường, ô giấy dầu và nhuộm phong hương, đều có lượt tìm kiếm trực tuyến tăng đáng kể.
Ê-kíp chương trình cũng tạo ra một chuyên đề trên Weibo để cư dân mạng chia sẻ những video do chính họ chế tạo. Và đến khi livestream kết thúc, ê-kíp chương trình sẽ chọn ra chín tác phẩm trong đó rồi phát giải thưởng lớn, 10.000 nhân dân tệ cho mỗi người.
“Mười ngàn tệ?” A Tửu nghe đạo diễn Hướng nói thế, bèn kinh ngạc chớp mắt, rồi mông lung hỏi Tịch Ngôn Vãn: “Sư tỷ, chẳng phải trên mạng nói ê-kíp chương trình ‘Xin nhờ!Đại sư’ được mệnh danh là ê-kíp bủn xỉn sao ạ?”
“Xin nhờ! Đại sư” do Mật Đào TV sản xuất. Bởi vậy, nói đúng ra, phải là Mật Đào TV luôn bị cư dân mạng gọi là đồ bủn xỉn. Trong khi mấy trang video mạng lớn, người ta so số lượng phim truyền hình hay các chương trình giải trí đặc sắc nhất, thì Mật Đào TV lại khác, nó nổi danh nhờ vào tiếng bủn xỉn.
Tịch Ngôn Vãn cầm liềm để dọn cỏ dại như ông Ba, nghe vậy, không tỏ rõ đúng sai: “Hồi rút thưởng năm mới, Mật Đào TV rút được hai mươi người, phần thưởng cho mỗi người là hội viên một ngày, em nói xem thế là ki bo hay không ki bo?”
Vẻ mặt của A Tửu và đạo diễn Hướng đều cứng ngắc, ngay sau đó, họ liếc nhìn nhau rồi đồng thanh trả lời: “Ki bo.” Đâu chỉ keo kiệt thôi, mà quả là keo đến mức hết cứu nổi.
Dân mạng xem họ bàn tán liệu Mật Đào TV có ki bo không mà không nhịn được cười hô hố trên livestream: [Cảm ơn nhà tài trợ vàng! Cảm ơn papa nhà tài trợ Hằng Trụ! Nếu không có papa vàng thì làm gì có giải thưởng lớn chứ!]
[Phản đối, Hằng Trụ không có hề quảng cáo trên chương trình này mà? Ba nhóm nghệ sĩ hình như cũng không truyền miệng quảng bá? Có chăng điện thoại mà các nghệ sĩ sử dụng có thể xem là một loại quảng cáo nhỉ.]
[Hàng loạt đồ điện tử Hằng Trụ nếu đã bán là bán hết sạch, không cần miếng độ hot cỏn con này đâu.]
[Không cần miếng độ hot này thì mắc gì phải làm nhà tài trợ nhể?]
[Mục đích chính của show nai xừ mà, hàng thủ công mỹ nghệ truyền thống, không ưu tú hơn gấp một trăm lần mấy cái show lăng xê kia à?]
Mặc dù trông lưng ông Ba đã còng xuống rồi nhưng xương cốt vẫn cường tráng lắm, leo núi mà không hề thở gấp, ông chỉ vào mấy cây phong già trước mặt: “Lấy nhựa phong từ trên thân chúng nó là được. Nhớ, đừng cắt vòng đầy quá, chừa khoảng trống cho nó, để nó có thể từ từ phát triển trở lại.”
Tịch Ngôn Vãn lấy một chai nước suối mình mang theo ra cho ông Ba uống: “Ông nội, ông cắt mấy cái làm mẫu trước đi ạ, bọn con xem xong rồi cắt theo.”
“Được.”
A Tửu nghiêm túc nhìn ông Ba lấy nhựa phong vài lần, rất nhanh cô có thể bắt tay vào làm một cách thuần thục. Tuy nhiên, lấy một hồi, A Tửu đột nhiên cảm thấy mình nên mắc tật xấu “ra vẻ” thôi, nhưng…
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, mặt trời đâu nhỉ? Nếu như mình nói phải dang nắng trong tiết trời đầy mây thế này quả là giả thật đấy.
“Ơ kìa, mọi người nhìn xuống dưới đi.” Đạo diễn Hướng – đi cùng để giúp đựng nhựa phong – đưa tay chỉ xuống: “Họ đang biên đạo điệu múa kìa, lát nữa có thể xem được ở chợ trưa nay đấy.”
Theo ngón tay của đạo diễn Hướng, A Tửu nhìn thấy chừng mươi chị gái trong những bộ trang phục dân tộc sặc sỡ và các cô dì đang cầm đạo cụ múa tựa những cây côn vàng. Đồng thời, bên dưới cũng vang lên tiếng nhạc êm tai, nghe vô cùng vui thích.
Có lẽ trong tiếng nhạc réo rắt vui tai, hoặc có lẽ bị thu hút bởi cảnh tượng sôi nổi bên dưới, A Tửu thấy vài ba con bướm nhỏ đang đập cánh bay xuống.
Mắt hạnh của A Tửu sáng lên: “Ông Ba ơi, con thổi lá cho ông nghe nhé! Con nói cho ông nghe nha, con thổi lá hay cực luôn, có thể khiến bươm bướm phải nhảy múa đấy ạ!”
Yeah!
Lười biếng và khoe khoang đều làm được cả!
Đạo diễn Hướng bĩu môi, bây giờ đang có sếp lớn, nhưng lúc nào anh ta và A Tửu cũng chẳng e ngại xúc phạm lẫn nhau: “Cô làm như mình là đồng tộc của Hương phi ấy? Còn khiến cho bươm bướm nhảy múa nữa cơ?” Cẩn thận coi chừng thành đồng tộc của Tiểu Yến Tử thì toi!
Anh ta không dám nói câu đó vì sợ nó sẽ linh nghiệm, làm họ cũng phải chịu vạ lây.
“Dĩ nhiên!”
Dĩ nhiên…
Không thể rồi!
A Tửu âm thầm lặng lẽ bổ sung, nếu mình thật sự làm bướm nhảy múa được thì mọi người sẽ không thể thấy mình ra vẻ nữa rồi!
Ông Ba cũng hiểu người trẻ tuổi dễ thiếu kiên nhẫn khi phải làm một việc suốt. Nghe vậy, ông cười gật đầu, tận phút cuối vẫn nhớ nhắc đến bà Long: “Thổi đi, đúng rồi, lúc còn trẻ bà Ba của mấy đứa ca hay lắm, có dịp thì hai bà cháu cùng ca với nhau đi.”
Ngay sau khi hình ảnh trực tiếp chuyển từ hai nhóm kia về lại, cư dân mạng chợt nghe thấy cuộc đối thoại giữa A Tửu và đạo diễn Hướng, tức khắc ai nấy đều tỏ vẻ hoang mang.
[Tôi làm chứng rằng Tang Tửu có thể thổi lá, nhưng thổi lá để bướm múa ấy hả? Được không đấy?]
[Mình cho rằng nếu Tang Tửu có thể như cơn lốc nhỏ (*) bẻ ngô, quăng dây thừng trói NPC, vậy thổi một khúc lá khiến bướm nhảy múa cũng chưa hẳn không làm được?]
(*) Nguyên văn 小旋风: ý nói làm mọi chuyện như một cơn lốc, mượn biệt danh của Sài Tiến – một trong số những anh hùng Lương Sơn Bạc, một nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử.
[Có sao nói vậy, trước khi Tang Tửu làm á, mấy cậu có ai dám tin hai chuyện trước đó không?]
[Tất nhiên là không dám.]
[Tôi không tin, Tang Tửu có thể gọi bướm tới thì được, nhưng làm bướm nhảy múa thì tôi không tin đâu!]
Sau khi A Tửu tham gia mấy chương trình giải trí đã để lại ấn tượng sâu sắc với cư dân mạng. Thế nên, một lúc sau, mức độ nổi tiếng của A Tửu trên bình luận đã thay đổi, và hiện tại, số lượng người tin tưởng A Tửu có thể làm bướm nhảy múa lại cao hơn những người không tin!
Về chuyện cá cược trên livestream, A Tửu không thấy. Sung sướng khi tìm được lá, cô mau mắn sửa sang lại một ít rồi đặt lên môi thổi.
Vốn lẽ đạo diễn Hướng không quan tâm lắm, nhưng khi lắng nghe, anh ta không khỏi dừng việc đang cắt vỏ cây lại. Vào lúc này, anh ta mới nghiêm túc quan sát A Tửu thổi lá.
Có lẽ trong lòng anh ta quá đỗi kinh ngạc đến mức quên phải chớp mắt, không ngờ cô nhóc trông nghịch ngợm và tinh ranh suốt ngày chỉ biết chống đối anh ta kia, hóa ra thật sự có tài lẻ, cách thổi của cô không hề thua kém các cô gái giỏi nhất trong thôn họ.
Lúc A Tửu thổi lá, dân mạng trong phòng livestream đều dán đôi mắt sáng rực vào màn hình, chỉ sợ có bươm bướm bay tới mà họ không hay.
Kết quả là…
[Mấy ông bà nghe được tiếng gì không?]
[Ong ong ong.]
[????]
Mới đầu A Tửu cũng không tin mình thật sự có thể thu hút bướm tới bằng cách thổi lá. Trái lại, cô chỉ một lòng chờ lấy được vài điểm ra vẻ rồi sẽ không tiếp tục thổi nữa, mà chỉ thu gom nhựa cây phong với nhóm ông Ba thôi.
Nhưng đang thổi, A Tửu – vốn muốn dừng lại – khẽ sững người khi nghe thấy âm thanh khó hiểu nọ. Liền đó, đầu gỗ nhỏ của A Tửu cẩn thận nghiêng sang bên, bởi cô sợ sẽ quấy rầy đến thứ gì đó.
Kế đến, một cách đột ngột không kịp chuẩn bị, cô vừa vô tội vừa luống cuống nhìn đăm đăm vào mấy con ong đang bay tới.
A Tửu: ...
A Tửu: QAQ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận