Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 61
Mười hai giờ trưa, đoàn làm phim kết thúc quay phim, đạo diễn Lâm bảo người cho mọi người nghỉ ngơi ăn cơm, ông ta lớn giọng khen: “Tiến độ nhanh hơn kế hoạch, mọi người vất vả rồi!”
Nghe vậy, diễn viên trong đoàn phim bất kể là vai chính hay vai phụ thì đều cười xấu hổ.
Họ có thể nói rằng, vì thấy A Tửu đọc lời thoại làu làu, khiến họ càng quyết tâm học thuộc lời thoại hơn, cứ thế mà học thuộc hết lời thoại của ngày mai rồi sao?!
Một bên khác, Tần Yên đang tiến hành động tác lặp đi lặp lại nào đó, cô ta nhìn A Tửu đang ở phía trước trò chuyện vui vẻ với Tịch Ngôn Vãn, cúi đầu nhìn cuốn kịch bản trên đầu gối, lại ăn một miếng cơm rồi sau đó lại ngẩng đầu nhìn A Tửu, tuần hoàn như vậy, hiệu suất học lời thoại cũng cao hơn mấy lần.
Cô ta ở trong lòng thề, sau này tuyệt đối sẽ không để Tang Tửu có cơ hội nhắc nhở lời thoại cho cô ta nữa! Cũng tuyệt đối sẽ không để Tang Tửu có cơ hội trào phúng cô ta cực kỳ gà nữa!!
A Tửu và Tịch Ngôn Vãn nói chuyện xong thì cũng lấy ra cơm hộp của mình, đồ ăn ít dầu ít muối không nói, hơn nữa bị úp trong hộp cơm với thời gian quá dài, rau xanh đều đã mềm nhũn rồi, mùi vị quả thật không được tính là tốt.
Khi A Tửu cầm lấy cơm hộp, trong đoàn làm phim không chỉ có Tần Yên lén nhìn A Tửu mà vài nghệ sĩ khác cũng đang len lén nhìn cô.
Bởi vì lí do đường truyền nên trong thời gian ngắn bọn họ chưa từng nhìn thấy hot search #Tang Tửu giả vờ# trên Weibo nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng có nghe nói tới lời đồn bệnh công chúa yếu ớt của A Tửu.
Huống chi, trong chương trình A Tửu cũng quả thật rất yếu ớt, buổi sáng khi đạo diễn Lâm hỏi thăm, A Tửu cũng khá là sảng khoái nói cảm thấy hoàn cảnh cực khổ.
Ngày đầu tiên, bọn họ ăn cơm hộp đều chê bai mùi vị đồ ăn không ngon, có vài người thậm chí lấy ra tương trộn cơm tự mang theo suýt nữa bị cướp mất, bởi vậy, gần như ai ai cũng cho rằng A Tửu rất có thể cũng sẽ chê bai đồ ăn, nói không chừng dáng vẻ ghét bỏ còn hơn bất cứ ai trong bọn họ!
Quả nhiên, A Tửu vừa nhìn thấy đồ ăn trong cơm hộp thì khuôn mặt nhỏ nhíu lại.
Tần Yên trước tiên là bắt được khuôn mặt phồng lên của A Tửu, từ mắt đến miệng đều viết rõ là rất ghét bỏ cơm hộp, trong lòng cô ta lộp bộp, dùng cùi chỏ đụng vào trợ lý: “Cậu nói xem, nếu như lát nữa Tang Tửu cáu kỉnh hất đổ hộp cơm thì đạo diễn Lâm có tức giận mà quát cô ta không?”
“Chắc chắn rồi.” Trợ lý trông có chút hả hê bổ sung: “Tang Tửu yếu ớt như vậy, nhất định sẽ ném cơm hộp đi, sau đó bị đạo diễn Lâm hung dữ mắng cho một trận!”
Trợ lý đang nói, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có ánh mắt hơi lạnh quăng tới, anh ta nghiêng đầu thì nhìn thấy Tần Yên lạnh mặt trừng anh ta.
???
Vừa rồi không phải em phỏng đoán tâm tình của chị để trả lời sao?
Tần Yên liếc nhìn trợ lý một cái: “Không có một chút tiền đồ nào.”
Trợ lý thấy thế thì cẩn thận nói: “Chị Yên, không phải chị luôn hy vọng đạo diễn Lâm có thể đuổi Tang Tửu ra khỏi đoàn làm phim à?”
Đúng vậy.
Mình không nên vô cùng hi vọng Tang Tửu có thể ném cơm hộp đi sao?
Sắc mặt Tần Yên có chút không được tự nhiên, cô ta cầm đũa dùng lực đâm vào cơm: “Nếu như Tang Tửu bị đuổi khỏi đoàn phim, tôi bị Tang Tửu nói là con gà thì tìm ai tính sổ đây?”
Không sai! Cô ta cũng bởi vì sợ không có ai tính sổ cho nên vừa rồi không hi vọng đạo diễn Lâm đuổi Tang Tửu ra khỏi đoàn làm phim!
Hai người đang nhỏ giọng thì thầm thì bất chợt nghe thấy bên cạnh có người nuốt nướt bọt, sau đó, tốc độ ăn cơm cũng tăng nhanh hơn không ít.
Tần Yên kinh ngạc nhìn quanh một vòng, sau đó cô ta đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía A Tửu, chỉ thấy A Tửu đã không còn nhăn mặt lại nữa mà vùi đầu ăn, hạ đũa rất nhanh, thế nhưng tướng ăn lại không thô tục, rõ ràng ăn một miếng với không ít đồ ăn nhưng không có một hạt cơm nào rơi vãi cả.
Nếu như cần phải nói thì chỉ hai chữ, ngon miệng, ba chữ, rất ngon miệng, bốn chữ, vô cùng ngon miệng!
Không chỉ Tần Yên, mấy người khác đang len lén quan sát A Tửu cũng không tự chủ được mà nuốt nước bọt mấy cái, bọn họ không nhịn được mà nghi ngờ đồ ăn trong cơm hộp của A Tửu không cùng một loại với đồ ăn của bọn họ.
Nếu không thì vì sao đồ mà bọn họ ăn rất nhạt nhẽo, nhìn Tang Tửu ăn, bọn họ lại cảm thấy A Tửu đang ăn mỹ vị nhân gian???
Thật ra, đặc sản địa phương không phải là khó ăn, đồ ăn vị nặng cũng có nhưng ai bảo cái quán bọn họ chọn làm ra đồ ăn có vị bình thường chứ, đừng hỏi, hỏi thì xem tiền nào của nấy.
Những người khác ở cách xa mà cũng bị ảnh hưởng rồi, huống chi là Tịch Ngôn Vãn ngồi đối diện A Tửu chứ, chị ấy vốn đang khống chế ăn uống, kết quả A Tịch ngồi cùng bàn quả thật là một BJ mukbang tuyệt hảo, khiến chị ấy không tự chủ được mà nhớ lại cảnh tượng đã từng mấy lần ngồi ăn cơm cùng bàn với A Tửu, trong lúc không nhận ra đã ăn hết một phần cơm hộp rồi.
Tịch Ngôn Vãn: …
Buổi tối chắc chắn phải luyện tập gấp đôi rồi.
Thấy A Tửu cũng đã ăn xong, Tịch Ngôn Vãn rút ra hai tờ khăn giấy, một tờ cho A Tửu, một tờ để mình dùng lau miệng, chị ấy có chút tò mò hỏi: “A Tửu, vừa rồi không phải em còn nói đồ ăn trông khó ăn sao? Sao lại có thể ăn ngon miệng như vậy?”
“Quả thật rất khó ăn.” Lúc trả lời A Tửu hoàn toàn không đè thấp giọng nói, dù sao cơm hộp của đoàn làm phim quả thật cực kỳ khó ăn, thật sự đã đổi mới tiêu chuẩn của A Tửu đối với sự khó ăn.
Vừa nói xong, A Tửu bỗng nhiên cảm thấy không đúng, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn, mờ mịt nhìn Tịch Ngôn Vãn: “Hóa ra các chị cũng cảm thấy khó ăn à!”
Cô còn tưởng rằng thứ trước kia Đổng Kha Ninh nói đơn sơ chỉ là nói về món ăn!
Lúc phát sóng trực tiếp “Kỳ nghỉ thân yêu”, A Tửu đã nghi ngờ vị giác của cô không giống những người khác, ai bảo cô lúc trước mang đi bán đồ ăn mà mình tự nhận là làm không tệ chứ, kết quả đều bị mấy quán cơm từ chối hơn nữa con nhận được một danh hiệu rác rưởi đấy.
Kết quả bây giờ xem ra, mấy người Đồng Đồng cũng không phải đang để dạ dày uất ức khen cô, bọn họ thật sự cảm thấy mấy món ăn cô làm trong chương trình ngon à?
Thế giới khác nhau đối với yêu cầu đồ ăn cũng khác nhau à???
Không đợi Tịch Ngôn Vãn trả lời, đạo diễn Lâm đã bưng phần cơm hộp thứ hai, vừa ăn vừa nói: “Mặc dù cơm hộp khó ăn nhưng thật ra mùi vị đã tốt hơn nhiều so với lúc ban đầu, Tang Tửu, hay là cô ăn thêm một phần nữa đi? Tôi nhìn cô ăn cơm cũng thấy ngon miệng theo.”
A Tửu vội xua tay: “Không ăn nữa, vừa rồi tôi luôn ám chỉ với bản thân là mình đang ăn ức gà xào lăn, bây giờ vừa dừng lại thì ám chỉ cũng hết tác dụng rồi.”
Nghe vậy, những người khác đều ném ánh mắt bội phục về phía A Tửu, có thể xem rau xanh xào cháy thành ức gà xào lăn, hơn nữa còn có thể ăn ngon miệng như vậy, Tang Tửu cũng là người tài ba nha!
A Tửu ở trong đoàn làm phim “Hành động ưng đen” ròng rã một tuần, bởi vì giai đoạn cuối có ba ngày nghỉ nên cả đoàn người A Tửu đi máy bay quay về thành phố Kinh chuẩn bị ghi hình đại diện phát ngôn một trò chơi dưới trướng công ty Trường Dực.
Ngay từ đầu, cảm xúc của người trong đoàn làm phim đối với việc A Tửu rời đi cũng không phải quá sâu sắc, dù sao công việc của bọn họ cũng bận rộn, mãi tới trưa, từng phần cơm hộp được đưa tới, bọn họ ăn đồ ăn nhạt nhẽo, nhìn cái bàn không có một ai, rơi vào sầu lo sâu sắc, bọn họ hơi nhớ A Tửu rồi.
Bởi vì trong lúc bay trở về thành phố Kinh, A Tửu có một lịch trình ở thành phố Thâm, cho nên khi A Tửu một lần nữa ngồi lên máy bay về thành phố Kinh thì đã là hai giờ chiều.
Trong khoang hạng nhất, A Tửu ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhân lúc máy bay chưa cất cánh, cô cúi đầu trao đổi với Quý Kỳ Tây trong Wechat điện thoại, nội dung đại khái đều là trải nghiệm tâm đắc của cô vào buổi tối mấy ngày trước khi xem video diều lượn.
A Tửu vì cân nhắc đến tín hiệu ở khu quay chụp cho nên đã sớm tải mấy video có lượt nhấp đứng đầu về lưu trong điện thoại, chờ buổi tối khi nghỉ ngơi thì lấy ra xem, vừa đọc các kỹ năng mà Quý Kỳ Tây đưa vừa đối chiếu với mỗi một hành động trong video.
Nếu như có người đến hỏi A Tửu, người đó sẽ phát hiện ra, trong mấy ngày ngắn ngủi mà kinh nghiệm lý luận của A Tửu đã trở nên vô cùng phong phú, ít nhất có thể xem như là một chuyên gia khí tượng nhập môn, có thể căn cứ vào địa hình khác biệt, tầng mây khác biệt thậm chí là nhiệt độ không khí khác biệt cực nhỏ để tính toán luồng không khí.
[Quý Kỳ Tây: Em nói em thích nhất người chơi diều lượn tên là Tào Duy Huyên?]
Đôi mắt A Tửu óng ánh, động tác trên tay cực nhanh gõ chữ trả lời: [Vâng! Trước đó em có tra tư liệu trên mạng, anh ấy đã lấy được quán quân hai lần cúp thế giới, hơn nữa đến hết năm nay vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng diều lượn World Cup!]
Có thể là do những trải nghiệm khi ở trong tông môn dẫn tới bất kể chuyện gì A Tửu cũng thích chú ý người mạnh nhất trong lĩnh vực đó trước, mà Tào Duy Huyên không thể nghi ngờ chính là người số một trong thi đấu diều lượn mà A Tửu có thể tra ra được!
A Tửu tin tưởng vững chắc Tào Duy Huyên nhất định là cao thủ ưu tú giống như các sư huynh sư tỷ!
Lần này, Quý Kỳ Tây trả lời hơi chậm: [Tốc độ của anh ta cũng bình thường thôi, có mấy động tác màu mè cũng không đủ tiêu chuẩn.]
Lúc đang trả lời, anh dường như cũng đang tra tìm video diều lượn của Tào Duy Huyên ở trên mạng, chụp màn hình lại mấy động tác, có lý có chứng cứ nói với A Tửu là không đúng tiêu chuẩn chỗ nào.
Dù sao A Tửu cũng chưa thực hành, dựa vào mấy động tác mà Quý Kỳ Tây chụp màn hình thì cũng không nhìn ra được: [Nhưng em cảm thấy ở trình độ đó thật sự rất lợi hại nha! Hơn nữa xem video của anh ấy thì sẽ căng thẳng đến mức trái tim nhảy bình bịch!]
Sau khi A Tửu gửi đi tin nhắn, Quý Kỳ Tây hồi lâu không trả lời, mấy phút sau thì trả lời một câu: [Ừm, anh biết anh ta, có thời gian sẽ giới thiệu cho hai người làm quen?]
[Không!]
A Tửu nhìn thấy câu hỏi của Quý Kỳ Tây thì không hề suy nghĩ, từ chối rất quả quyết rồi tiếp tục gõ chữ bổ sung: [Trình độ hiện tại của em không được, chờ em luyện đến gà cấp trung đã rồi làm quen anh ấy sau!]
Nếu như bây giờ hai người họ làm quen thì cuộc sống trong tông môn lúc trước chẳng phải rất có thể sẽ tái diễn sao? Cô tuyệt đối sẽ không dùng kỹ năng của đồ cùi bắp hạng bét đi khiêu chiến tầng cao thủ nữa đâu!
A Tửu một mực khuyên bảo bản thân mình, nhất định phải luôn ghi nhớ phương châm trưởng thành hèn mọn của tam sư huynh, chờ đến khi trưởng thành hoàn toàn rồi khiêu chiến sau, tốt xấu gì cũng có thể từ việc bị đánh chết bởi một chiêu biến thành bị đánh chết bởi ba chiêu nha!
A Tửu và Quý Kỳ Tây đang trò chuyện, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người tới, cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, người tới mặc áo sơ mi cổ lật màu xám tro nhạt, để mái tóc màu nâu dài quá tai, trông mềm mại đến mức rất dịu dàng.
Anh ta và A Tửu đều đeo khẩu trang màu trắng, đến mức A Tửu thậm chí còn yên lặng suy đoán trong lòng có khi nào anh ta cũng là một diễn viên hay không?
Khi A Tửu đang đoán, cuộc nói chuyện của anh ta với bên kia điện thoại cũng đến lúc kết thúc, rõ ràng giọng nói rất dịu dàng nhưng giọng điệu mang theo vài phần táo bạo không rõ ràng lắm: “Tôi đã lên máy bay rồi, chờ xuống máy bay rồi nói sau, anh đừng lừa tôi, NPC kia tôi xem rồi, từ trong ra ngoài đều không đúng.”
“Ngày mai? Anh nghĩ hay lắm, đợi lát nữa xuống máy bay tôi sẽ đi tìm anh, hai chúng ta bỏ bốn lên năm cũng coi như là đồng hành, anh che giấu mấy người chơi bình thường thì cũng thôi đi, tôi không được, nói cho đúng thì thật ra sự việc tôi không quan tâm nhưng chuyện này không được.”
Anh ta cúp điện thoại xong, cúi đầu xuống thì bất chợt va thẳng vào ánh mắt của A Tửu, sau khi hơi sững sờ thì mắt cười cong lên, gật đầu xem như là chào hỏi, chờ sau khi ngồi xuống thì lấy tai nghe kiểu chụp tai ra đeo lên, đồng thời ngửa đầu dựa vào thành ghế, khẽ nhắm mắt lại, dáng vẻ chuẩn bị ngủ hết cả quá trình.
A Tửu hâm mộ nhìn thoáng qua người sắp say giấc ngồi ghế bên cạnh, sau đó, cô đưa tay tay xoa xoa lỗ tai, ôi, cô vừa ngồi máy bay là sẽ đau tai, hoàn toàn không ngủ ngon được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận