Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 62
Dưới hoàng hôn, sóng lớn cuồn cuộn, bọt sóng lao nhanh. Trên biển rộng màu xanh thẳm, khi thì có người lướt ván, lướt ván buồm, v.v… mà ở bốn phía đảo nhỏ cũng vòng quanh vô số vách đá giống như một quảng trường lộ thiên cực lớn.
Bởi vì đảo nhỏ ở nước T, hơn nữa ba năm trước đã khai phá thành căn cứ diều lượn cho nên cũng không cần xin phép bay ở trên không nữa.
Tào Duy Huyên nóng lòng muốn thử đầu tiên: “Tiểu Quý Gia, bảo cậu đến chơi một ván cũng quá khó khăn. Hôm nay hai ta cần phải thi với nhau một trận.”
Trước kia anh ta chơi diều lượn cần phải tự bỏ tiền ra, một năm đều có thể tốn hai, ba triệu. Mãi đến mấy năm trước có Quý Kỳ Tây đầu tư, nhưng so sánh với được đầu tư, anh ta càng muốn thi đấu với Quý Kỳ Tây.
“Đeo thiết bị lên.” Quý Kỳ Tây hất cằm về phía nhân viên công tác, để anh ta đeo thiết bị đặc chế cho Tào Duy Huyên: “Lúc chơi đa dạng, xin nhớ quay rõ một chút.”
Ngoài miệng nói xin, nhưng giọng điệu hoàn toàn nghe không ra.
Vẻ mặt Quý Kỳ Tây lạnh nhạt, kéo dài giọng bổ sung: “Tận tình phát huy, đừng làm mất mặt.”
Tào Duy Huyên ngây ngốc đeo thiết bị lên, rồi sau đó, anh ta gãi gãi đầu: “Tôi không cho rằng kỹ thuật của tôi ở trong mắt cậu có chỗ nào cần nghiên cứu.”
“Cậu tự biết bản thân mình rõ ràng đấy.” Sự tự tin cao của Quý Kỳ Tây từ ngày đầu tiên anh sinh ra đã có, anh khá đồng ý với lời Tào Duy Huyên nói.
Tào Duy Huyên thật lòng bội phục kỹ thuật của Quý Kỳ Tây. Anh ta nghe vậy cũng không cảm thấy lời nói khó nghe, ngược lại ngay thẳng hỏi: “Vậy chúng ta quay lại làm gì?”
Quý Kỳ Tây liếc Tào Duy Huyên, lo tự mặc trang bị. Lúc anh đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên nhớ đến thao tác của A Tửu ở chương trình giải trí. Ngay sau đó, anh cười khẽ nói: “Cậu đoán xem?”
Tào Duy Huyên: ...
Lúc Quý Kỳ Tây nói ra ba chữ cậu đoán xem, anh ta nghe ra trào phúng nồng đậm kèm ngạo nghễ không ai bì nổi, làm tay anh ta ngứa ngáy.
…
Buổi chiều ở nước T, ở Bắc Kinh chỉ mới tám giờ mà thôi, ngày hôm qua A Tửu mới về nước, sáng sớm đã phải đi làm việc.
“Mọi người nhìn cây bạch quả và lá phong phía trước, từng tầng vàng óng kèm đỏ rực giống ngọn lửa rải phấn vàng. Thật đẹp!” Trước lên xe, A Tửu duỗi tay chỉ, mắt hạnh sáng ngời.
Bắc Kinh vào tháng Mười rất mát mẻ, lá bạch quả và lá phong tô điểm cho toàn Bắc Kinh đẹp không sao tả xiết.
Ngày hôm qua, sau khi hạ cánh xuống thành phố Bắc Kinh thì ở công ty Thước Kiều mấy tiếng, cô có các lớp học biểu diễn và nhiệm vụ thu âm bài hát, không thể nói quá mệt nhưng cũng không còn mấy thời gian, khi A Tửu về đến nhà thì màn đêm đã buông xuống. Do đó, cô không chú ý đến biến hóa trước chung cư.
Cảnh sắc trong tông môn một năm bốn mùa đều là một dáng vẻ. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có một trận mưa, nhưng dù mưa to hay nhỏ, cành lá xanh biếc trên cây cũng chưa từng có bất kỳ biến hóa nào. Chúng nó không nảy mầm cũng không rơi lá khô, nhìn trong một thời gian dài, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy đơn điệu.
Trong lúc nhất thời A Tửu không nhớ rõ trước khi cô đi đóng phim, bạch quả và lá phong trên đường có đổi màu không.
“Đúng vậy, rất đẹp cũng rất thích hợp để chụp ảnh.” Miêu Miêu vừa nói vừa mở cửa xe: “Nhưng chị không ngờ A Tửu ở thành phố Bắc Kinh nhiều năm như vậy, thế mà nhìn thấy bạch quả ngả vàng và lá phong đổi màu đỏ, còn cảm thấy mới lạ như vậy.”
A Tửu không khỏi chột dạ. Cô chỉ khẽ mím môi, ngượng ngùng cười cười, mềm giọng giải thích: “Xem vào lúc khác nhau thì vẻ đẹp cũng khác nhau.”
Quất Tử gật đầu: “Cũng phải.”
Thời gian khác nhau, tâm cảnh cũng khác, cùng một cảnh đẹp dừng ở trong mắt, tất nhiên cũng có trải nghiệm khác nhau.
Năm nay, A Tửu rời khỏi nhà họ Tang, sự nghiệp không ngừng phát triển, lại có thầy Quý và cô Tịch bảo hộ, tâm tình chắc chắn sẽ không tồi. Tâm tình tốt thì tất cả cảnh vật xung quanh đều đẹp.
Mấy người vừa nói chuyện vừa lên xe, Tam Thủy cầm máy tính bảng nói lịch trình với A Tửu, giọng nói cô ấy vẫn bình tĩnh, lại khó nén một chút chờ mong: “Tập đoàn Trường Dực đã ký hợp đồng quảng cáo đại diện thương hiệu với công ty. Đợi lát nữa chúng ta sẽ chụp ảnh và quay phim tuyên truyền. Làm xong hết khoảng đến bốn, năm giờ chiều. Tám giờ tối có một buổi thi đấu giữa các ngôi sao do Trường Dực tổ chức.”
Bởi vì đội của A Tửu và Cố Ly Nguyệt lấy được hạng nhất trong "Sinh tồn trong phòng kín", cho nên hai người đều ký người phát ngôn quảng cáo với Trường Dực, nhưng hai người ký hai trò chơi khác nhau. Đêm qua, Cố Ly Nguyệt còn gọi điện thoại nói không thể tiếp tục hợp tác thật quá đáng tiếc.
A Tửu hơi cúi người, đánh giá vẻ mặt của Tam Thủy: “Tam Thủy, có vẻ như chị rất mong chờ lần quay video quảng cáo này nha. Biểu cảm hoàn toàn khác với lần thành người phát ngôn của XK.”
Bị A Tửu một kiếm thấy máu chỉ ra, Tam Thủy đột nhiên đỏ mặt: “Chị… chị…”
Miêu Miêu thấy Tam Thủy ấp úng lúc lâu cũng chưa nói ra lý do, không khỏi cười hì hì ôm lấy vai Tam Thủy: “Không phải tập đoàn Trường Dực nói để A Tửu với ngôi sao thể thao điện tử tên Book gì đó quay phim tuyên truyền à? Tam Thủy là fan cứng của anh ấy ha ha ha.”
“A Tửu, em đừng nhìn Tam Thủy ngày thường văn tĩnh mà tưởng giống con mọt sách, thật ra, năng lực mắng chửi người của cô ấy đều được giới thể thao điện tử luyện ra. Hơn nữa, cô ấy biết chơi cả game mobile với game PC.”
Lúc hotsearch [Tang Tửu giả bộ] lên bảng, khu bình luận bị các anti-fans đẩy bình luận, Tam Thủy từng cầm tài khoản phụ ở khu bình luận lấy một địch trăm chửi các anti-fans đến hoài nghi cuộc đời.
Tam Thủy vốn rất thẹn thùng, nhưng sau khi bị Miêu Miêu thoải mái hào phóng nói ra thì ngược lại không thẹn thùng giống lúc trước nữa: “A Tửu, lúc em và Book quay phim tuyên truyền, có thể giúp chị xin anh ấy chữ ký được không?”
“Được ạ!” A Tửu không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý: “Chờ buổi chiều có buổi thi đấu các ngôi sao, em cũng tranh thủ kéo chị làm đồng đội, để chị và Book có thể thi đấu cùng một đội!”
Tam Thủy cuống quýt xua tay, từ chối: “Không cần! Không cần! Bên Trường Dực tìm chiến đội đưa em chơi game rồi, đối phương giỏi hơn chị nhiều.”
Mười giờ sáng, A Tửu và đoàn đội đã địa điểm quay chụp. Vừa đến nơi, A Tửu đã bị chuyên viên trang điểm đưa đến phòng nghỉ hoá trang trang điểm.
A Tửu quay chụp quảng cáo người phát ngôn game mobile tên [Tranh Lưu], là game online tu tiên ba tháng trước tập đoàn Trường Dực mới phát hành. Nghe nói bối cảnh được sử dụng là bối cảnh ngàn năm sau của một game online hiện nay của Trường Dực, cách chơi và chiến đấu đều thay đổi lớn, tranh thủ cho người chơi trải nghiệm mới lạ nhất.
[Tranh Lưu] mới phát hành chỉ bằng phong cách tinh xảo duy mĩ, cách chơi độc đáo đa dạng mà chiếm top 3 bảng xếp hạng tải về.
Mà nhân vật A Tửu đóng vai ở [Tranh Lưu] là một Boss lớn có hai mặt thiện ác. Boss lương thiện mặc một chiếc váy lụa màu trắng tựa đám sương trong tranh sơn thủy, đẹp tuyệt luân, lạnh lẽo băng sương; Boss tà ác mặc một chiếc váy dài màu đỏ xen điểm thêm vàng đắp vạt tay áo rộng, giống như hoa bỉ ngạn bên bờ Vong Xuyên, xa hoa lãng phí mỹ diễm, yêu dị hại người.
“Tửu Tửu, các nét trên khuôn mặt em thật sự quá chuẩn.” Lúc chuyên viên trang điểm đánh phấn cho A Tửu, ngoài miệng không ngừng khen: “Có nghệ sĩ quá đẹp, cho dù có trang điểm thanh thuần cũng có một chút không hợp. Nhưng em lại không bị vậy.”
Tuy rằng hiện tại A Tửu mặc một chiếc váy lụa màu tuyết trắng giống tiên tử băng tuyết rơi vào trần thế nhưng chuyên viên trang điểm chỉ nhìn đường nét trên khuôn mặt A Tửu đã có thể tưởng tượng đến dáng vẻ kinh diễm của A Tửu lúc thay váy dài màu đỏ xen điểm thêm vàng rồi.
Bởi vì có ba nhóm quay chụp cùng một lúc trong phim trường nên A Tửu và một nghệ sĩ tuyến 18 xài chung một phòng nghỉ. Lúc cô ta nghe thấy chuyên viên trang điểm nói thì không khỏi nhìn về phía mặt A Tửu. Cô ta vừa nhìn đã hâm mộ, khuôn mặt trẻ trung căng đầy không nói, lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, da thịt trắng nõn tinh tế, mềm mại và mịn màng.
Cô ta không khỏi duỗi tay sờ lên khuôn mặt có vết thâm mụn được phấn nền che đi, giọng điệu hơi chua: “Cô Tang, cô làm ngôi sao lớn ngày thường đều tốn số tiền lớn chăm sóc da nhỉ? Làn da này của cô cũng thật tốt quá, không giống mấy người vô danh chúng tôi, cả ngày bận rộn làm việc, tiền lại không kiếm được bao nhiêu.”
“Cũng không tốn quá nhiều tiền, bôi tý toner với serum là được.” A Tửu lắc đầu, rất ngay thẳng trả lời: “Đại khái... trời sinh đã đẹp!”
Nghệ sĩ không có tên tuổi: ...
Cô khoe cái rắm!
[Chỉ số ra vẻ: 2155/9999]
Ô?
A Tửu nhìn chỉ số ra vẻ, buồn bực khẽ nghiêng đầu.
Hai việc thoát khỏi nhà họ Tang và #Tang Tửu giả bộ# đều làm A Tửu lục tục đạt được chỉ số ra vẻ, chờ tích lũy đến số lượng nhất định sẽ đưa toàn bộ cho A Tửu.
Cô nhớ rõ vừa rồi chỉ số ra vẻ mới tăng đến 2154, hiện tại chỉ mất một câu đã tăng tới 2155?
Trong giây lát, A Tửu hơi liếc mắt trộm đánh giá nghệ sĩ bên cạnh. Quả nhiên, cô phát hiện sắc mặt đối phương không quá đẹp. Ồ, xem ra trong thế giới tương lai, tình trạng làn da của cô cũng trời sinh đã đẹp hơn so với một vài người nhỉ?
A Tửu sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói thầm ở trong lòng thế giới tương lai thật sự quá khác thế giới ở kiếp trước mà.
Ngay lúc không khí trong phòng nghỉ đang lúng ta lúng túng thì cửa bị nhân viên công tác đẩy ra, má cô ta ửng hồng, thăm dò nhỏ giọng nói với Tang Tửu: “Cảnh quay chụp đã chuẩn bị xong. Chỗ… chỗ Book cũng chuẩn bị xong rồi. Chờ Tửu Tửu chuẩn bị xong là chúng ta có thể bắt đầu quay.”
Thấy thế, chuyên viên trang điểm cười trêu chọc: “Xem ra lại là một cô bé đáng yêu bị trúng tiếng sét của anh đẹp trai Book rồi.”
Gương mặt nhân viên công tác càng đỏ, cô ta giả vờ tức giận trừng mắt với chuyên viên trang điểm, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, liền nhanh chóng chạy đi.
Ở giới thể thao điện tử, cao thủ không hiếm thấy, nhưng một cao thủ cực kỳ đẹp trai hoàn toàn không thua minh tinh thì lại rất hiếm thấy. Cũng bởi vậy, lượng fans của Book cực kỳ lớn, có xem kỹ thuật có xem mặt. Hai bên thường xuyên ở phòng livestream bình luận công kích đối phương nông cạn.
Mười phút sau, A Tửu mặc váy dài màu tuyết trắng đeo thắt lưng cùng màu từ phòng nghỉ ra. Gần như ngay khi xuất hiện, cô đã nhạy bén mà nhận thấy ánh mắt đánh giá của vô số người đến từ bốn phía, đương nhiên, những ánh mắt nóng rực không thể so với buổi lễ Vinh Danh. Bởi vậy, A Tửu hoàn toàn có thể làm chủ, không lộ ra khiếp sợ chút nào.
Khi A Tửu đến, khu quay chụp đã có người chờ, anh không mặc váy dài phức tạp trong trò chơi giống A Tửu mà chỉ mặc áo trắng quần bò vô cùng đơn giản, trên cổ treo cái tai nghe over-ear. Anh đang cúi đầu nói gì đó với đạo diễn, từ góc nghiêng có thể nhìn ra nụ cười của anh thật dịu dàng.
Có lẽ nhận thấy có người tới, anh nghiêng đầu nhìn. Khi ánh mắt chạm đến A Tửu thì đột nhiên khựng lại, ngay sau đó, ánh mắt anh nhìn A Tửu đều nghiêm túc hơn, trên khuôn mặt ôn hòa cũng hiện lên chút kinh ngạc và tìm tòi nghiên cứu.
“Tửu Tửu!” Đạo diễn quay chụp vẫy tay với A Tửu, nhiệt tình tươi cười nếu nhìn kĩ sẽ kèm theo nịnh nọt không quá rõ ràng. Ông ta vui tươi hớn hở giới thiệu người kia với A Tửu: “Làm quen chút, Book, Thẩm Thư Triệt.”
“Chờ chút nữa hai người sẽ quay video quảng cáo. Trước kia, Thư Triệt cũng từng quay phim tuyên truyền trò chơi công ty chúng tôi vài lần, không phải không có kinh nghiệm, hai người là trai đẹp gái xinh, cùng nhau làm việc tuyệt đối thuận lợi.”
Đạo diễn nhiệt tình với A Tửu, một nguyên nhân là trước mắt A Tửu được xem như tiểu hoa đán chạm tay là bỏng trong giới giải trí. Mấy tai tiếng trên người cũng đều đã tẩy trắng gần hết. Còn một nguyên nhân khác tất nhiên là tập đoàn Trường Dực đặc biệt dặn dò ông ta chú ý đến A Tửu.
Hợp tác mười mấy năm rồi, đây là lần đạo diễn được tập đoàn Trường Dực chào hỏi bảo ông ta để ý một nghệ sĩ đến quay video quảng cáo công ty. Mặc kệ, A Tửu và quản lý cấp cao của tập đoàn Trường Dực có quan hệ gì, ông ta đều sẽ làm thỏa đáng, tuyệt đối không có thể đắc tội cơm cha áo mẹ.
Ngày thường, Thẩm Thư Triệt căn bản không chú ý đến giới giải trí. Như chương trình thực tập sinh tuyển chọn nhóm nhạc nữ hai năm trước, anh cũng chỉ nghe qua từ miệng của đồng đội mà thôi. Về cái tên Tang Tửu thì cũng vì có một lần đồng đội điên cuồng cổ vũ hô con gái xông lên, anh mới hơi để ý chút.
Dù sao khi đó anh thực sự nghĩ rằng đồng đội của mình có con với ai đó mà không nói cho bọn họ biết, bí mật nuôi ở bên ngoài. Bởi vậy, nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Thẩm Thư Triệt thấy A Tửu, cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc đánh giá diện mạo của A Tửu.
Lúc Thẩm Thư Triệt nằm viện, rảnh đến nhàm chán, thú vui duy nhất là tương tác với tiểu sư muội ở game mobile, thời khắc tranh thủ nâng độ thiện cảm từ hạng bốn lên hạng nhất.
Nhưng trước đó bởi vì huấn luyện thi đấu, thời gian chơi game mobile rất ít. Cho nên, tuy rằng anh dựa vào thời gian gặp được tiểu sư muội tương đối sớm mới lấy được cái danh tam sư huynh nhưng ở độ thiện cảm thì chỉ có thể tủi thân mà đứng hạng bốn.
Ánh mắt đầu tiên A Tửu thấy Thẩm Thư Triệt thì đã nhận ra. Mắt hạnh của cô hơi cong, cười khanh khách chào hỏi: “Tôi đã thấy anh, ngày hôm qua ở trên máy bay.”
Mặt mày hơi giống tiểu sư muội, giọng nói cũng rất giống.
Có lẽ vì độ thiện cảm của Thẩm Thư Triệt với A Tửu kém Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn, thế cho nên anh nhìn diện mạo của A Tửu chỉ cảm thấy quen mắt, nên không thể liên hệ cô với tiểu sư muội A Tửu ở game mobile.
“Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau.” Trời sinh Thẩm Thư Triệt có một đôi mắt cười, làm anh thoạt nhìn dịu dàng lại dễ thân, người ăn nói nóng nảy hôm qua dường như chỉ là ảo giác của A Tửu: “Ngày hôm qua cô đội mũ lưỡi trai nên vừa rồi tôi cũng chưa nhận ra ngay được.”
A Tửu gật gật đầu: “Đúng rồi, trợ lý của tôi là fan của anh. Chờ chúng ta quay xong phim tuyên truyền, anh có thể ký tên cho chị ấy không?”
Thẩm Thư Triệt không phải lần đầu tiên bị người xin ký tên, hơn nữa chỉ là một chữ ký, tất nhiên anh sẽ không từ chối: “Đương nhiên là được. Trợ lý của cô gọi là gì, tôi viết riêng cho cô ấy.”
“Tam Thủy!” A Tửu vừa nói trợ lý, thần thái cả người đều trở nên rạng rỡ, có thể thấy quan hệ ngày thường rất tốt.
Đạo diễn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Ông ta nghe nói Tang Tửu rất ra vẻ, sợ hôm nay quay chụp Tang Tửu bất mãn với thân phận ngôi sao thể thao điện tử của Thẩm Thư Triệt. Hiện tại xem ra là ông ta đã lo lắng nhiều.
Nội dung phim tuyên truyền trò chơi thật ra không phức tạp. Thẩm Thư Triệt vào vai một người chơi trong phim tuyên truyền, lúc anh chơi trò chơi giao lưu tương tác với Boss trong trò chơi.
“Tửu Tửu, chờ chút nữa cô duỗi tay ra ở đây, hai người chạm đầu ngón tay vào nhau.” Đạo diễn cầm kịch bản, kiên nhẫn nói kịch bản với hai người: “Ánh mắt hai người, một người ngây thơ, một người kinh ngạc.”
Về phần cốt truyện sau đó thì đơn giản. Người chơi xuyên vào trong trò chơi, giống như Alice lạc vào xứ thần tiên.
Lúc anh gặp nguy hiểm suýt nữa trọng thương, Boss tà ác xuất hiện, cứu anh.
A Tửu không có ý kiến gì với nội dung đoạn đầu của kịch bản, quay chụp cũng rất thuận lợi. Nhưng khi lật đến cốt truyện phía sau, cô lập tức bắt đầu bắt bẻ: “Tôi là Boss tà ác thế mà lại anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Thẩm Thư Triệt nghe thấy mấy chữ anh hùng cứu mỹ nhân, trên khuôn mặt luôn luôn mang ý cười của anh cũng có chút không được tự nhiên.
Tuy không được tự nhiên nhưng ánh mắt anh lại không rời khỏi người A Tửu được. Giống, thật sự quá giống!
Đặc biệt quay chụp trước đó, sau khi tiếp xúc thêm vài lần, anh càng thêm cảm thấy A Tửu trước mắt giống tiểu sư muội trong game mobile.
Hai tháng trước Thẩm Thư Triệt đi theo chiến đội đi lên đảo nhỏ nào đó được ban tổ chức bao, tiến hành tập huấn và thi đấu với mấy chiến đội từ một số khu vực trên thế giới.
Bởi vì thời gian quá gấp rút, hai tháng kia anh căn bản không có thời gian chơi game mobile. Mãi đến nửa tháng trước chiến đội đoạt được quán quân nhóm nhỏ, anh mới có cơ hội lấy được di động từ trong tay quản lý. Anh đăng nhập [Tiên Duyên] mà mình ngày nhớ đêm mong chuẩn bị khoe khoang một chút với tiểu sư muội. Kết quả…
Thẩm Thư Triệt: ...
Tiểu sư muội mềm mại như vậy ngọt ngào như vậy của anh đâu???
Cách trận chung kết còn có nửa tháng, Thẩm Thư Triệt không thể bỏ chiến đội. Vì thế anh chỉ có thể ngày đêm quấy rầy ê-kíp sản xuất trò chơi [Tiên Duyên] của tập đoàn Trường Dực.
Anh chờ rồi lại chờ, đợi rồi lại đợi, chờ được tiểu sư muội A Tửu một lần nữa xuất hiện ở trong tông môn.
Còn chưa kịp vui mừng, anh đã bị một loạt câu trả lời được lập trình sẵn của tiểu sư muội làm cho ngây ra. Không chỉ có tính cách không đúng, âm thanh cũng khác hẳn, Thẩm Thư Triệt không thể không biết được tiểu sư muội có chuyện rồi.
Anh cũng mặc kệ tổng kết sau thi đấu, tiệc rượu sau thi đấu gì đó, đêm đó lập tức bay về bắt ép người bạn làm trong ê-kíp sản xuất game tìm cả đêm. Cơ sở dữ liệu vẫn không có chút tin tức nào có liên quan đến A Tửu.
Thẩm Thư Triệt hoàn toàn không thể tiếp nhận, thậm chí anh định bỏ quay chụp hôm nay, nhưng cuối cùng, anh vẫn đuổi sát giờ hẹn đến, ôm theo một tâm trạng không nói rõ cũng không tả rõ được.
A Tửu bắt bẻ đến nghiện, tự mình nói: “Cốt truyện cuối, tôi cũng có cái nhìn bất đồng, tôi không thể đi ra ngoài à? Tôi là Boss giá trị vũ lực cực kỳ cao, vì sao không thể từ trong trò chơi đi ra ngoài nhìn một thế giới mới đây?”
[Chỉ số ra vẻ: 2156/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 2157/9999]
Ye!
Lại lần nữa lấy được hai điểm.
Bởi vì bốn phía có không ít người, cho nên A Tửu cũng không rõ lắm cô nói đụng đến tâm khảm của ai rồi.
Sau khi chụp cốt truyện trước xong, A Tửu thay váy dài màu đỏ điểm thêm vàng, đuôi mắt vẽ eyeliner xếch và tán phấn mắt màu đỏ rực, sườn mặt cũng có vài hoa văn cùng màu, liếc mắt một cái thoạt nhìn khí phách bễ nghễ chúng sinh. Bởi vậy, soi mói vừa rồi trông có vẻ cực kỳ gây sự.
“Thật ra, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi.” A Tửu trả kịch bản cho đạo diễn, cười đến khiêm tốn lại xinh đẹp: “Tôi cảm thấy kịch bản hiện tại cũng rất hay rồi!”
Trước sau biến hóa cực nhanh, tương phản to lớn, quả thực làm người ta bất ngờ!
Đạo diễn: ...
Biên kịch: ...
Những người khác: ...
Biên kịch nhìn A Tửu, lại cẩn thận cân nhắc ở trong lòng một chút, hết sức nghiêm túc nói: “Thật ra đề nghị của Tửu Tửu cũng không phải không thể được. Tôi lập tức viết ra phiên bản 2.0. Mọi người chờ một chút!”
Đạo diễn vốn cũng không dám làm khó A Tửu, huống chi ông ta cũng cảm thấy đề nghị của A Tửu cũng được coi là mới lạ: “Được, chờ lát nữa chúng ta quay cả hai bản?”
Ông ta nói xong thấy Thẩm Thư Triệt nhíu mày nhìn chằm chằm A Tửu, trong lòng bộp một cái, vội làm người hòa giải: “Thư Triệt, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian, chỉ là một cảnh thôi.”
Nghe đạo diễn gọi, Thẩm Thư Triệt mới hoàn hồn từ trong suy nghĩ. Anh nở một nụ cười dịu dàng với mọi người: “Ừm, vừa rồi tôi cũng suy nghĩ đề nghị nhân vật trong trò chơi ra ngoài rất tốt.”
Đúng là rất tốt.
Sao trước đó anh không nghĩ tới nhỉ?
Có khả năng tiểu sư muội ra ngoài rồi không? Có khả năng Tang Tửu trước mặt anh chính là tiểu sư muội không?
Thẩm Thư Triệt càng nghĩ càng có khả năng, thậm chí lúc nhìn A Tửu, anh đều vô thức so sánh với tiểu sư muội trong game mobile.
Ở trong lòng anh sau khi nảy ra suy đoán có khả năng tiểu sư muội từ trong trò chơi ra ngoài, ở trong nháy mắt trước mắt như vén mây thấy sương, một số chuyện đã xảy ra thay đổi.
“A... Tửu?”
“Anh gọi tôi à?” Đôi mắt hạnh của A Tửu sáng lấp lánh nhìn Thẩm Thư Triệt, giọng nói thanh thúy: “Anh cũng có kiến nghị với cốt truyện à? Có gì cứ nói ra đi. Dù sao cũng đang viết bản 2.0, chúng ta tranh thủ viết xong trong một lần, không hề làm khó chị biên kịch.”
Có lẽ vì lúc Thẩm Thư Triệt gọi A Tửu, trong lòng cũng không trăm phần trăm nhận định A Tửu chính là tiểu sư muội trong game mobile. Cho nên anh ở trong mắt A Tửu vẫn chỉ là ngôi sao thể thao điện tử Book trong miệng người khác, mà không phải tam sư huynh sẽ dạy cô vẽ bùa, mang cô bắt dế vợt bướm.
Thẩm Thư Triệt đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, nhân vật trò chơi từ thế giới trò chơi ra ngoài có thể không? Cho dù ra ngoài, lại làm thế nào thế thân được thân phận những người khác đây?
“Em...” Khi anh lên tiếng lần nữa, mới kinh ngạc phát hiện giọng nói của mình cũng căng thẳng, trong giọng nói chứa căng thẳng hiếm thấy: “Em…”
A Tửu nghiêng đầu, đôi mắt ngập nước lộ ra nghi hoặc. Cô thật sự không rõ có chuyện gì có thể làm Thẩm Thư Triệt lắp bắp em em lúc lâu mà không ra gì.
Ồ.
Rất giống Tam Thủy ấp úng ở trong xe buổi sáng!
A Tửu cho rằng mình đoán đúng rồi, vội cười hỏi: “Anh cũng muốn ký tên à? Muốn ai? Tôi à?”
Nhân viên công tác xung quanh: ...
Cô mơ đẹp quá đấy.
[Chỉ số ra vẻ: 2158/9999]
Nhân viên công tác gần như mới khinh bỉ trong lòng thì ngay sau đó lại nghe thấy Thẩm Thư Triệt được fan gọi là “Dịu dàng nhất cũng tàn nhẫn nhất”, trong giọng điệu mang ý cười ừ một tiếng: “Đúng vậy, anh muốn em ký tên cho anh.”
Nhân viên công tác: ...
Có gì sưng lên ý nhỉ? Ôi, là mặt tôi đấy.
A Tửu thấy mình đoán đúng rồi, trên mặt tràn ra nụ cười xán lạn: “Được nha! Tôi cũng đặc biệt ký tên cho anh!”
Sau khi chôn xuống một hạt giống nghi ngờ, nó sẽ không ngừng nảy mầm.
Hiện tại, Thẩm Thư Triệt nhìn A Tửu càng nhìn càng giống tiểu sư muội. Anh như lơ đãng nhắc đến: “Ngày thường em có thích gì không? Anh thích nuôi dế, còn đặt tên cho nó, gọi là Hòn Than Nhỏ đấy.”
Nhân viên công tác mặt sưng phù, đầy hoài nghi đánh giá Thẩm Thư Triệt. Không phải anh có tâm tư thầm kín nào đó với Tang Tửu đấy chứ? Đề tài này cũng quá cố ý rồi, có sao nữ nào sẽ nhàn không có việc gì đi nuôi dế chứ?? Hơn nữa cái tên Hòn Than Nhỏ này cũng quá tục rồi???
Anh ta mới khing bỉ xong, ngay sau đó lại nghe được A Tửu vui mừng hô: “Trùng hợp thế! Trước kia tôi cũng nuôi một con, sư huynh tôi đặt tên cho nó là Trứng Sắt Nhỏ!!!”
Nhân viên công tác: ...
Lại có cái gì sưng lên ấy nhỉ? Ồ, là khuôn mặt đã sưng lại càng sưng.
Móe!
Hai người này hẹn nhau để anh ta tự vả rồi!
“Trứng Sắt Nhỏ?” Thẩm Thư Triệt không kiềm được mà thở cực nhẹ, đôi mắt đen nhánh nhìn A Tửu không chớp: “Em nói sư huynh của em đặt tên cho nó là Trứng Sắt Nhỏ?”
Cái tên tươi mát thoát tục không làm ra vẻ này trừ anh ra thì còn có ai có thể đặt cho dế chứ!
“A Tửu?”
“Tiểu sư muội?”
Khi gọi đến ba chữ tiểu sư muội, giọng của Thẩm Thư Triệt đều phát run. Vào lúc anh cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại tiểu sư muội nữa thì tiểu sư muội lại xinh xắn, tươi trẻ xuất hiện trước mắt anh?
A Tửu ngơ ngẩn nhìn Thẩm Thư Triệt. Ngay lúc Thẩm Thư Triệt gọi ra tiểu sư muội, cảm giác cô nhìn Thẩm Thư Triệt hoàn toàn khác với lúc trước. Cho dù diện mạo không đúng, phục sức cũng không đúng, thậm chí khí chất đều không đúng nhưng cô vẫn nhận ra, đây là tam sư huynh của cô!
“Tam sư huynh?”
Khóe Thẩm Thư Triệt môi hơi cong, rõ ràng anh cũng đang cười nhưng ấm áp hơn ngày thường rất nhiều.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng đỉnh đầu A Tửu, giọng nói ấm áp dịu dàng đáp lời: “Tiểu sư muội, thật xin lỗi, sư huynh đã tới chậm.”
___
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân viên công tác hai lần bị vả mặt: Xin hỏi Tang Tửu chơi trò gì thế?!! Tôi đi quét rác cho sư môn mấy người cho!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận