Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 66
Bộ não nhỏ của A Tửu nghĩ mãi không hiểu, cô bèn quyết định chủ động mở lời: “À ừm…”
Nào ngờ cô vừa cất giọng, lập tức nhận được cái nhìn đăm đăm sáng quắc từ hai người kia.
“...”
A Tửu hoảng sợ đến mức gần như nghẹt thở, thầm do dự vài ba giây rồi vẫn quyết định dũng cảm tiếp tục phá vỡ bầu không khí đang bốc lửa này: “Tam sư huynh, anh không thể làm người đại diện đâu ạ.”
Một câu không thể làm người đại diện khiến Quý Kỳ Tây chợt cảm thấy thoải mái cả người, như gió xuân phớt qua mặt, trong đôi mắt đen láy vốn sắc bén cũng đong đầy ý cười. Khi anh nhìn lại Thẩm Thư Triệt, ánh mắt đã không còn khoe khoang và khiêu khích nữa.
Rất ngây thơ.
Ngây thơ đến nỗi làm người ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
So với vẻ xuân phong đắc ý của Quý Kỳ Tây, Thẩm Thư Triệt đang rất ngột ngạt. Anh ấy dẫn A Tửu vào trong phòng rồi đưa tay đóng cửa lại để không bị chụp ảnh và làm ảnh hưởng đến A Tửu như Quý Kỳ Tây đã nói, đồng thời buồn bực ủ rũ hỏi: “Tại sao anh không thể làm được vậy?”
“Anh phải thi đấu mà, chẳng phải anh có trận đấu thế giới sao!” Giọng A Tửu non nớt và ngọt ngào: “Em và anh Kỳ Tây chỉ ký hợp đồng ba tháng thôi, bây giờ chỉ còn lại một tháng, đợi mai mốt tam sư huynh nghỉ thi đấu thì em lúc nào cũng chào đón anh đến làm người đại diện ạ!”
Quý Kỳ Tây: ...
Tên khốn Sầm Luật, lúc ấy anh ta không thể lắm miệng kéo dài ba tháng lâu hơn một chút thành vô thời hạn sao?
Thấy A Tửu nghiêm túc giải thích, Thẩm Thư Triệt không khỏi bật cười, lòng cũng thầm reo lên “dễ thương quá”: “Được, đợi sư huynh nghỉ hưu sẽ tới tìm em xin làm người đại diện nha.”
Đáp lời, anh ấy lại mỉm cười lịch sự với Quý Kỳ Tây, tỏ vẻ đắc ý khi đã lấy lại được danh dự. Đồng thời, nụ cười của anh ấy cũng đang nhắc cho Quý Kỳ Tây biết rằng, trong lòng A Tửu thì sư huynh đây quan trọng hơn người đại diện nhiều!
“Dạ!” A Tửu không chú ý tới ánh mắt hủy diệt của Thẩm Thư Triệt. Vừa gật đầu đồng ý xong, cô lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. Vẻ mặt lúng túng, cô kéo nhẹ vạt áo Thẩm Thư Triệt, thì thầm nhắc nhở: “Đúng rồi, sư huynh, làm người đại diện của em rất tốn tiền đó ạ. Đến, đến lúc đó anh hãy nghiêm túc suy nghĩ lại nha.”
“Khụ khụ.”
Quý Kỳ Tây nín cười ho khan vài tiếng. Anh phát hiện ra rằng ở một mức độ nào đó A Tửu cũng đảm bảo được kỹ năng xử lý sự việc công bằng.
Hiện giờ, Thẩm Thư Triệt nhìn Quý Kỳ Tây như nhìn một con lợn thèm muốn bắp cải nhà mình, nhìn kiểu gì cũng không ưa nổi. Theo trực giác, anh ấy cho rằng chuyện tốn tiền có liên quan đến Quý Kỳ Tây. Thôi không nhìn nữa, anh ấy nhỏ nhẹ hỏi A Tửu: “Tốn tiền? Tốn bao nhiêu?”
Tuy rằng anh ấy hỏi thế nhưng cũng không đặc biệt lo lắng mấy. Theo anh ấy, A Tửu nói hao tiền có thể là ám chỉ người đại diện Quý Kỳ Tây này thường thích đãi khách chăng?
Thẩm Thư Triệt không tham gia vào giới giải trí nhưng cũng có vài bạn bè là ngôi sao. Hơn nữa, em họ Thẩm Ngư đang làm nghệ sĩ, thế nên anh ấy có hiểu biết sơ về công việc người đại diện này, cẩn thận tính toán, có vẻ không giống kiểu sẽ tốn tiền cho lắm mà nhỉ.
Huống hồ, tiền thưởng anh ấy đạt được trong năm sáu năm thi đấu cộng thêm lợi nhuận đầu tư và cổ phần từ công ty gia đình, tổng hợp lại cũng xem như một khoản kha khá, hoàn toàn có thể lo cho A Tửu ăn sung mặc sướng.
Khi Thẩm Thư Triệt đang lơ mơ suy nghĩ thì A Tửu xòe sáu ngón tay với Thẩm Thư Triệt: “Bình thường một tuần anh Kỳ Tây cho Quất Tử và những nhân viên khác trong đội một số tiền thưởng. Em và bọn Quất Tử tính thử, có lẽ là trong vòng khoảng sáu chữ số.”
A Tửu dứt lời, không khỏi tặc lưỡi, sáu con số lận đó, làm người đại diện trong thế giới tương lai quả là lỗ lã quá nhỉ?
Thật ra, đôi lúc Quý Kỳ Tây xài tiền cũng nhằm để khích lệ A Tửu. Theo như A Tửu hiểu, cô nghiêm túc kiếm tiền thì tiền lương của Quý Kỳ Tây cũng sẽ tăng cao, dẫu sao có thể bù qua sớt lại được.
Thẩm Thư Triệt cụp mắt nhìn A Tửu khoa tay múa chân chìa ra sáu ngón, suýt nữa đã không giữ nổi gương mặt đang tươi cười: “Tiền thưởng? Tiền thưởng sáu con số? Tiền thưởng một tuần?”
Đoàn đội của A Tửu nuôi một đống quái thú nuốt vàng hay sao vậy?
Huống hồ, tiền thưởng không phải do công ty phát cho à? Tiền thưởng của thành viên trong đội họ thường do các quản lý cấp cao phê chuẩn, chứ không phải từ chính người quản lý bỏ ra đâu!
Nếu làm người đại diện, một tháng chi ra ít nhất bốn trăm nghìn thì nghề đại diện có thể tồn tại trên đời này sao???
A Tửu bối rối bởi câu hỏi của Thẩm Thư Triệt, nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây: “Em tính sai rồi ạ?”
“Con số rất chuẩn đấy.” Quý Kỳ Tây nhếch môi, kéo theo giọng điệu lười biếng nói với A Tửu: “Bé A Tửu, em nhất định phải tin tưởng quả đầu dưa của em vô cùng thông minh, không bao giờ sai được đâu.”
Ngay từ lúc cho ba người Quất Tử làm trợ lý, Quý Kỳ Tây đã căn dặn rõ bất kể sau này A Tửu hỏi gì thì cứ thống nhất đáp hình thức đoàn đội của mình giống với đoàn đội của những nghệ sĩ khác là được.
Vì vậy, ba người Quất Tử mưa dầm thấm đất khiến A Tửu quả thật tin rằng làm người đại diện rất hao tốn tiền của, thậm chí những người đại diện không tiêu tốn tiền bạc trong công ty bị giải thích là không đủ tiêu chuẩn. Từ đó, cô trở nên thản nhiên và bớt lo lắng hơn.
Thẩm Thư Triệt đánh giá Quý Kỳ Tây bằng ánh mắt phức tạp. Dường như anh ấy vừa gặp phải nịnh thần đang a dua bợ đỡ trước mặt hôn quân thời cổ đại.
Giây lát sau, anh ấy quay sang, chợt đụng phải đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh của A Tửu thì bỗng khựng lại. Nếu để người khác nghe được câu đó của Quý Kỳ Tây, có lẽ họ sẽ nghĩ anh vô cùng hợm hĩnh. Tuy nhiên, để A Tửu nghe thấy thì đoán chừng hiệu quả sẽ đạt đến một ngưỡng thích hợp.
Sau khi theo dõi các chương trình giải trí trực tuyến và tin tức liên quan đến A Tửu, anh ấy đã nhận ra hoàn cảnh sống đã khiến A Tửu thiếu tự tin. Và cho đến khi “Sinh tồn trong phòng kín” kết thúc, A Tửu mới có được chút ít tự tin, nhưng mức độ tự tin vẫn không cao như hầu hết mọi người.
“Mọi người đến rồi hả?” Sau khi người phụ trách ngôi sao thi đấu đẩy cửa ra, bất thình lình bắt gặp ba người đang đứng theo hình tam giác, nhưng không nghĩ ngợi nhiều: “Buổi live thi đấu giữa các ngôi sao đang bắt đầu nóng lên rồi, về phần đối thủ, đoàn đội liên hệ đội tuyển BLX và đội hai của đội tuyển JGZ, mấy chục suất còn lại đều đang rút thưởng trên Weibo.”
Trong khi người phụ trách nói chuyện, những nhân viên khác đang chạy thử các thiết bị trong phòng. Máy tính cấu hình cao và ghế chơi game kỹ thuật cao, trên bàn được bày một vài đĩa trái cây tươi và mấy chai nước uống.
Thẩm Thư Triệt quay đầu nhìn vào phòng, chỉ thấy nhân viên quay phim đang chờ để quay hình và nhân viên thử máy: “Chẳng phải mấy anh nói sẽ mời một người từ đội khác vào team sao? Cậu ấy đâu rồi?”
Bọn họ sẽ livestream trận đấu sinh tồn ở một bản đồ lớn của [Tranh Lưu], một đội ba người.
Trong lúc thi đấu, bản đồ sẽ luôn tràn ngập sương mù độc hại. Mỗi đội mang theo ba bình thuốc hồi máu. Nếu uống hết thuốc hồi máu, họ nhất định phải dựa vào việc liên tục giết các đội khác để lấp đầy thanh máu của mình, một khi thanh máu tuột về 0 thì nhân vật sẽ chết ngay lập tức và bị loại khỏi ván đấu.
Quý Kỳ Tây thoáng cười, thấy A Tửu nhìn mình, anh vội ra vẻ nghiêm túc và đáng tin cậy: “Chiều nay, cậu kia tự dưng bị tiêu chảy nên anh thế cậu ta.”
“À…” A Tửu kinh ngạc trố mắt: “Vì thay thế anh ấy mà anh đặc biệt chạy từ nước ngoài về đây ạ? Mối quan hệ giữa hai anh tốt lắm sao ạ?”
Quý Kỳ Tây: ...
Anh bực mình chìa tay, không nặng không nhẹ chọc vào vầng trán trắng trẻo của A Tửu, bất đắc dĩ cười: “Bé A Tửu, em rất biết cách cân bằng giữa việc vừa đấm vừa xoa đó.”
“Anh đang đặt móng vuốt ở đâu đấy?” Thẩm Thư Triệt trừng trừng nhìn Quý Kỳ Tây, thậm chí còn rút khăn giấy ra lau trán cho A Tửu.
A Tửu: ...
Đầu tiên, A Tửu không hiểu vừa đấm vừa xoa mà Quý Kỳ Tây nói là gì. Tiếp theo, A Tửu cũng không hiểu tại sao tam sư huynh lại lau trán cho mình nữa.
Thẩm Thư Triệt có không vui nữa thì danh sách ba người tổ đội cũng đã xác định rồi. Lúc ngồi xuống, A Tửu ngồi chính giữa, Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt ngồi hai bên trái phải của cô.
Đúng tám giờ tối, phòng phát sóng trực tiếp đúng giờ lên sóng. Màn hình chính phát trực tiếp cảnh trò chơi, khung hình thu nhỏ của A Tửu và Thẩm Thư Triệt lần lượt xuất hiện hai bên trái và phải màn hình.
[A a a a a a!! Triệt Thần, anh lộ mặt rồi!!! Vui quá xá!]
[Tửu Tửu mau tới đây cho mama hôn cái coi nè! Mama không cướp được suất, nhưng trong đó có Dâu Tằm, mấy bạn ấy sẽ bảo vệ con nha!]
[Book ơi, xin anh đừng làm sói cô đơn nha, nhìn ngó đồng đội chút được không ạ? Mấy game đánh giết này không phù hợp với A Tửu đâu QAQ. Lỡ như A Tửu chết, bọn em sẽ xé xác anh ra đấy ạ!]
[Fans của Tang Tửu có độc à? Kỹ thuật cùi bắp chết lại trách đồng đội? Mọc được cái mồm có thể phát ngôn bừa bãi thật đấy, cho rằng fans giới Esport dễ bắt nạt lắm hả? Fan thực trên Weibo của Book đủ đè bẹp Tang Tửu rồi đó, OK?]
[Fan nhà nào đó đừng đổ bậy bạ cho Dâu Tằm nhá, ai mỏ hỗn trong phòng live sẽ bị đưa vào danh sách anti hết nhó, xin hãy tự trọng!]
[Hiếm thấy thật nha, fan Tang Tửu luôn có lực chiến khủng trên mạng thế mà cũng biết sợ? Xem ra chắc Tang Tửu chơi game gà thiệt rồi, đoán chừng phải nằm đơ suốt game quá ~]
Trong khi phòng phát sóng trực tiếp gió tanh mưa máu, A Tửu đã đi tới trang đăng nhập của [Tranh Lưu]. Đoàn đội chuẩn bị cho A Tửu một tài khoản buff máu có level cao nhất, vẻ ngoài là nữ với gương mặt và kiểu tóc mặc định kết hợp cùng bộ váy tiên nữ màu cà chua mặc định.
Vừa đăng nhập vào nhân vật, A Tửu nhỏ giọng phàn nàn: “Bộ đồ này xấu òm luôn.”
[Chỉ số ra vẻ: 2160/9999】
[Mị nghĩ tới việc Tang Tửu sẽ oe oe oe hu hu hu suốt trận game, nhưng mị thật không ngờ vừa bắt đầu mà cô ta đã làm ra vẻ rồi, quan trọng là mị vẫn không phân biệt được cô ta đang ra vẻ thật hay giả vờ ra vẻ, ai livestream còn để ý tới quần áo chứ?]
[Thiệt hay giả thì cũng đều làm bộ thôi. Triệt Thần ghét kiểu đồng đội làm kiêu thế ấy nhất. Mấy bà chờ đi, chắc chắn Triệt Thần sẽ không thèm đếm xỉa tới Tang Tửu suốt cả game cho coi.]
“Đúng là hơi xấu thật.” Giọng nói ấm áp của Thẩm Thư Triệt vang lên trên sóng trực tiếp: “Đợi lát nữa anh giết vài người, em xem coi có thích mấy bộ đồ rớt ra không nhé.”
Bình luận: ?
Fan: ??
Anti-fan: ???
Không đợi họ khiếp hãi xong, họ chợt thấy đồng đội thứ ba kèo nèo cả buổi trời mới đi vào phòng. Ừm, ID lạ lẫm, chắc là một thực tập sinh không có tư cách tham dự thi đấu chính thức của một đội tuyển nào đó.
Họ đang phỏng đoán, thực tập sinh kia bỗng nhiên liên tục làm động tác ném đồ về hướng A Tửu, nhìn kỹ lại…
Định mệnh nó!!
Cmn anh ta đang tặng thời trang cho Tang Tửu à!!
Vì Tang Tửu nhận trễ nên mới biến thành động tác ném!!!
Tuy thời trang không có thuộc tính nhưng bộ nào bộ nấy đều lấp lánh ánh vàng, chứng tỏ chúng độc nhất vô nhị có giá bốn con số đó!!!
Bởi A Tửu đón lấy chậm nên rất nhiều thời trang bị rơi xuống đất. Bất chợt nhìn thoáng qua, trông như thể A Tửu đang giẫm lên một bãi vàng vậy.
Giây lát sau, giọng nói xa lạ và lười biếng theo micro lan đến mọi ngóc ngách của phòng phát sóng trực tiếp: “Anh mua đại trong lúc tranh thủ chờ đếm ngược đăng nhập đấy. Em chọn cái nào vừa mắt mà mặc, mình mặc đồ mới, không mặc đồ cũ của người khác.”
Thẩm Thư Triệt: ...
Nếu không phải mình đăng nhập vào trò chơi sớm quá thì mình cũng có thể mua thời trang trong cửa hàng rồi!
Cư dân mạng: ...
Đậu xanh rau má!!! Bây giờ họ không chỉ tò mò thái độ của Book dành cho Tang Tửu, mà cũng cực kỳ tò mò…
Cái người luôn mồm nói mua đại một phát bay luôn mấy chục ngàn này rốt cuộc là tên phá của nhà ai đây??!
--------------------
Lời tác giả:
Anh cũng ném vào bọn tôi với!
Bạn cần đăng nhập để bình luận