Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 68
Nói chuyện xong với Tịch Ngôn Vãn, A Tửu vừa quay đầu lại đã thấy Tần Yên ngập ngừng muốn nói lại thôi. Chiếu theo nguyên tắc có chuyện thì nói, buồn bực để trong lòng sẽ không tốt cho sức khỏe, A Tửu chủ động cất lời, hỏi: “Có chuyện gì không vậy?”
Tuần trước ở đoàn phim, Tần Yên oán thầm trong lòng nhưng thể hiện ra ngoài vẫn rất chừng mực, hơn nữa cũng chẳng mưu tính chuyện gì với A Tửu. Chưa kể hồi mới gặp mặt, Tịch Ngôn Vãn có nói Tần Yên là một người không tồi, thế nên A Tửu rất vô tư xếp Tần Yên vào hàng ngũ những người sau này có thể làm bạn được.
Sắc mặt Tần Yên vẫn còn tái nhợt, tim đập thình thịch thình thịch, toàn thân cứng ngắc không dám động đậy.
Vừa rồi xuất hiện một con rết toàn thân đỏ như máu, dài khoảng ba mươi đến bốn mươi xen-ti-mét, trông vừa dữ tợn lại đáng sợ. Ngay giây đầu tiên nhìn thấy nó, dẫu đã có một người đàn ông cường tráng là đạo diễn Lâm đứng trước mặt, Tần Yên cũng vô thức núp đằng sau A Tửu, như thể A Tửu là người duy nhất trong số tất cả mọi người có thể cho cô ta cảm giác an toàn.
"Chuyện đó. . ." Trái tim Tần Yên trở về vị trí cũ, thế nhưng cổ họng như thể bị chặn lại, hoàn toàn không thể thốt ra lời nào. Vậy mà khi đối diện với ánh mắt trong veo mang theo ý hỏi thăm của A Tửu, bằng một cách lạ kỳ - cảm giác khó nói mất tự nhiên thế mà lại biến mất trong nháy mắt, giúp cô ta thản nhiên mỉm cười với A Tửu: “Cảm ơn cô nhé.”
Dứt lời, Tần Yên cũng chẳng thèm để ý tới kế hoạch thiển cận không biết mình biết ta lúc trước nữa, cô ta vội vàng chạy về lều của mình, len lén vỗ mạnh ngực, dựa vào đó để trút bỏ nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy lòng khi nhìn thấy con rết.
Vừa vỗ được mấy cái, Tần Nghiên chợt khựng lại. Nhớ đến khoảng thời gian lúc trước ở đoàn làm phim cùng với hai lần ra tay giúp đỡ của A Tửu, cô ta do dự giơ tay cầm lấy một chiếc bút ghi âm chưa từng được sử dụng, đồng thời lướt tìm tệp ghi âm trong điện thoại, một chút đấu tranh và xoắn xuýt xuất hiện thoáng qua giữa khuôn mặt xinh đẹp.
Sau khi Tần Yên rời đi, xác con rết trên mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người trong đoàn phim cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại. Tất cả đều hướng ánh mắt về phía A Tửu, ẩn chứa trong đó là vô vàn cảm xúc - có ngưỡng mộ, có ngạc nhiên và cũng có những cảm xúc khác nữa.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh gầy yếu của A Tửu. Nhớ lại sức lực khi A Tửu ném đũa ra, bọn họ không khỏi run rẩy.
Trong thoáng chốc, địa vị của A Tửu trong lòng bọn họ bỗng cao lên gấp mấy lần.
Những loại trùng độc hoang dã mà đạo diễn Lâm từng gặp trước đây còn độc và đáng sợ hơn con rết đỏ vừa rồi nhiều. Ông quay đầu lại đánh giá A Tửu với vẻ vô cùng hứng thú, nở nụ cười sảng khoái: "Không nhìn ra được đấy, cháu lại biết kungfu cơ à?”
"Thật ra... nó không được coi là kungfu đâu ạ." Vừa nghĩ đến chuyện được người ta khen ngợi trước mặt nhị sư tỷ giỏi giang là A Tửu không khỏi chột dạ. Ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải tạo thành một khoảng cách rất nhỏ: "Cũng chỉ lợi hại hơn thức ăn ở tầng dưới chót một chút xíu thôi ạ.”
Đạo diễn Lâm: . . .
Những người khác: . . .
[Chỉ số ra vẻ: 2439/9999]
Ơ?
A Tửu hiểu sai lý do khiến chỉ số ra vẻ tăng lên. Cô không khỏi ngước mắt lên nhìn đạo diễn Lâm, bổ sung với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Thật sự cháu chỉ giỏi hơn thức ăn ở tầng dưới chót mà thôi. Vừa rồi không phải cháu đang khoe mẽ đâu, cháu đang nói sự thật đó.”
[Chỉ số ra vẻ: 2440/9999]
A Tửu: ? ? ?
Những người khác: . . .
Ờ cô không phải đang khoe mẽ đâu, chỉ là không khác gì cô đang bắn phá cái đám siêu cùi bắp bọn tôi mà thôi! Lại còn thức ăn tầng dưới chót nữa chứ!
Quý Kỳ Tây đặt con dao quân đội Thụy Sĩ mà mình đang thưởng thức trong tay lên bàn một lần nữa. Trước đây lúc chơi những trò kích thích, không phải là anh chưa từng đến một số khu rừng mưa nhiệt đới bao giờ. Anh tự nhận phản ứng của mình không tính là chậm, nhưng trong vài phút đầu tiên, ngay lúc anh vừa định ra tay, chiếc đũa trong tay A Tửu đã phóng ra ngoài rồi.
Nghĩ đoạn, Quý Kỳ Tây khẽ thở dài trong lòng, trong cuộc đời hai mươi bảy năm vô cùng tự tin của mình, lần đầu tiên anh được trải nghiệm một loại cảm giác thất bại khó tả không rõ nguyên do. Tất nhiên, loại cảm giác thất bại này cũng chỉ xuất hiện 0,01 giây thôi đã bị gạt bỏ.
Tuy nhiên Quý Kỳ Tây cũng nhận rõ một điều rằng, xem ra trong lúc quay ở rừng mưa nhiệt đới, thân là người đại diện, ngoài việc giúp A Tửu nâng cấp đồ ăn ra anh cũng chẳng còn tác dụng gì khác.
Không thể không nói, Quý Kỳ Tây nói nâng cấp đồ ăn thì anh thật sự làm được. Ngày hôm sau, cả đoàn phát hiện đồ ăn của bọn họ đã được nâng lên N cấp!
Biểu hiện cụ thể là, trước đây xem trực tiếp mukbang của A Tửu, bọn họ có thể xử được hết cả một hộp cơm. Bây giờ bọn họ cũng có thể chén sạch một hộp cơm mà chẳng cần xem mukbang của A Tửu. Một khi xem trực tiếp A Tửu mukbang, bọn họ có thể ăn hết hai hộp cơm!
Chẳng hạn như một người có cái bụng không đáy trong đoàn là đạo diễn Lâm – vốn đã giữ tâm lý “dù gì cũng chẳng tốn tiền mình” – ông bưng hộp cơm thứ tư lên, khiến những người còn lại trong nhóm chợt cảm thấy mình không thể nào khoanh tay ngồi nhìn.
“A Tửu, lúc cháu và Ngôn Vãn nói chuyện với nhau, cảm xúc chưa được nhập tâm lắm, thể hiện ra bên ngoài chút nữa nào.” Xưng hô của đạo diễn Lâm với A Tửu chuyển từ Tang Tửu thành A Tửu. Lúc chỉ bảo, ông cũng không còn làm mặt dữ nữa mà cố gắng không tỏ ra nghiêm khắc và đáng sợ: “Ngôn Vãn, cháu dẫn A Tửu đi đi. Cho hai đứa ba phút sắp xếp, sau đó chúng ta tiếp tục quay.”
Về diễn xuất, Tịch Ngôn Vãn có thể được xem là thầy của A Tửu. Không cần đạo diễn Lâm nói, chị đã kiên nhẫn phân tích cho A Tửu biết cảm xúc và tâm lý của nhân vật hệt như những gì mình đã làm trước đó rồi, dẫn dắt A Tửu tiếp tục tưởng tượng.
Thấy thế, hai nghệ sĩ trẻ cùng đoàn lầm bầm, nhìn có chút hả hê. Nghệ sĩ A: "Xem ra người đại diện của A Tửu đầu tư một khoản tiền lớn vào cũng thành công cốc rồi. Cô có nhận thấy không, số lần đạo diễn Lâm bảo Tang Tửu NG đã nhiều hơn mấy ngày trước.”
"Chỉ có thể nói kế hoạch hối lộ đạo diễn Lâm bằng cách bỏ tiền đầu tư đã thất bại thảm hại. Người kia thực sự là người đại diện của Tang Tửu sao? Không phải là quan hệ bạn giường đó chứ!?” Nghệ sĩ B nói, trong lòng toàn là ganh ghét.
Tần Nghiên không nhịn nổi nữa, từ sau lều đi ra, khoanh tay lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người bọn họ: "Hai người khua môi múa mép sau lưng người ta thì cũng phải nhớ nhả cơm hộp của người ta ra đã chứ, mấy người đây gọi là ăn cháo đãi bát đó à?”
"Cô…" Nghệ sĩ A muốn cự cãi, nhưng nghĩ đến địa vị chênh lệch giữa mình và Tần Nghiên trong giới, cô ta bất mãn không cam lòng nuốt mấy lời tục tĩu xuống, cứng cổ đáp: “Bọn tôi có nói sai sao. Tang Tửu chính là NG rất nhiều lần.”
Tần Yên nhìn hai người như thể nhìn hai kẻ đần độn: "Mấy người bị ngu à? Không nhìn ra được đạo diễn Lâm thường xuyên chỉ bảo Tang Tửu cùng với chị Ngôn Vãn sao? Không thấy nhìn ra được đạo diễn Lâm dành nhiều tâm tư cho Tang Tửu hơn mấy người và cả trước đây rất nhiều sao?”
Về phần nguyên nhân trong đó rốt cuộc là do đạo diễn Lâm cảm thấy Tang Tửu thông minh và có năng lực, hay là bởi vì ông ta thấy Tang Tửu ăn uống ngon miệng, hoặc có lẽ là vì có Quý Kỳ Tây đầu tư? Tần Yên không biết, nhưng cô ta có thể nhận thấy rõ rằng Tang Tửu chẳng khác gì một miếng bọt biển khổng lồ, lúc nào cũng được truyền vào, càng ngày càng tiến bộ.
Lúc Tần Yên lạnh lùng bỏ lại hai chữ ngu ngốc một lần nữa, sắc mặt hai nghệ sĩ vừa rồi khua môi múa mép trông vô cùng khó coi, lúc xanh lúc trắng. Hai người cùng lúc quay đầu nhìn về phía đang quay chụp, quả nhiên, bọn họ trông thấy đạo diễn Lâm đã đi lên chỉ bảo A Tửu tự bao giờ.
Nghệ sĩ A cắn chặt môi, phẫn nộ bất bình nói: "Chết tiệt! Những đạo diễn khác gặp nghệ sĩ mang tiền vào đoàn thì hoặc là tâng bốc hoặc nịnh nọt. Bộ đạo diễn Lâm nghiện diễn vai thầy rồi hay gì!”
Nghe vậy, nghệ sĩ B không lên tiếng hùa theo nữa mà nhìn về phía Quý Kỳ Tây cách đó không xa như có điều suy nghĩ. Sau đó cô ta lại không kìm lòng được mà sờ sờ mặt mình, ngoại hình của cô ta cũng đâu kém cạnh gì A Tửu chứ.
So với nghệ sĩ A, sự ganh ghét trong lòng nghệ sĩ B còn nhiều hơn nữa. Năm đó ở trường học cô ta phải ngước lên nhìn Tang Tửu, bây giờ vào đoàn phim rồi cô ta vẫn phải ngước lên nhìn cô. Tại sao trong cái giới này cô ta cứ vấp phải trắc trở hết lần này đến lần khác, còn Tang Tửu lại có thể nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người sau khi bị gia đình ruột thịt ghét bỏ?
Xuất phát điểm của cuộc đời vốn đã rất bất công, dựa vào cái gì mà Tang Tửu còn có thể may mắn đến thế?
Về những sự ghen ghét trong lòng hai nghệ sĩ kia, A Tửu hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi vất vả quay xong, lại còn nhận được lời khen từ đạo diễn Lâm nữa, A Tửu lập tức ước gì mình có thể dán cả người lên người Tịch Ngôn Vãn: “Sư tỷ, kiếnthức về diễn xuất thật là uyên thâm quá đi, khi nào em mới có thể giỏi như chị chứ.”
Ở trước mặt A Tửu, Tịch Ngôn Vãn chưa bao giờ có cảm giác xa cách. Chị quét qua chiếc mũi nhỏ của A Tửu một cái, vẻ khen ngợi toát ra từ ánh mắt: "Vừa nãy em tiến bộ rất nhanh, cảm xúc cũng đặt đúng chỗ. Bình thường hãy quan sát và trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn, nhớ phải phát huy trí tưởng tượng tối đa và đặt cảm xúc vào khi diễn.”
Mặc dù, Tịch Ngôn Vãn đã giành được những giải thưởng lớn trong lĩnh vực điện ảnh, nhưng chị cũng không dám nói diễn xuất của mình đa dạng, thật sự không dám nhận là ngọn đèn chỉ đường và là mục tiêu của A Tửu.
A Tửu gật đầu, ghi tạc những lời nói của Tịch Ngôn Vãn trong lòng. Nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt hạnh của cô sáng ngời, trong mắt mang theo một chút chờ mong: “Đúng rồi, sư tỷ, dù sao chiều nay bọn mình cũng không có cảnh quay, hay là… bọn mình đi vào rừng mưa nhiệt đới nhặt đồ đi!! Em nhớ bình thường sư tỷ có thể đào ra được những dược liệu cực kỳ tốt. Hồi trước em vẫn không dám đi, sợ gặp phải cây độc mà không biết, nghĩ thầm đợi chị rảnh rỗi, bọn mình cùng nhau đi!”
Tịch Ngôn Vãn đang mỉm cười: . . .
Nụ cười xinh đẹp rạng rỡ nứt ra một vết.
Chị thấy rết độc thôi mà cũng sợ đến nhũn cả chân, sao dám dẫn A Tửu đi thám hiểm rừng mưa nhiệt đới kia chứ?
Đúng là Tịch Ngôn Vãn học được vài chiêu cận chiến, có thể đạp người ta, thậm chí đấu kiếm cũng rất ra gì và này nọ, hoàn toàn có thể dạy cho A Tửu, nhưng chị sợ côn trùng, đặc biệt là những loài động vật thân mềm, cực kỳ sợ. Lúc trước chị chơi game mobile, có Yamata no Orochi (Bát Kỳ Đại Xà) [1] trong đó, cách một cái màn hình điện thoại mà chị có thể cảm nhận được lòng bàn chân lạnh toát.
[1] Một sinh vật dạng rắn trong Thần đạo Nhật Bản.
Chơi game thôi mà đã sợ như thế, nói gì đến việc nhìn thấy nó ngoài đời thực!
"A Tửu, bây giờ đã khác trước rồi." Tịch Ngôn Vãn sắp xếp lại lời nói. "Thế giới bây giờ quá ô nhiễm, dược liệu nhiều cách mấy đào được cũng chẳng thể dùng, bọn mình đi đào, ngoài trừ lãng phí thời gian ra thì chẳng được gì cả.”
Mấu chốt là, trong đời thực, chị không có trong tay kỹ năng “Thu nhặt bậc thầy”. Chưa nói dược liệu, nấm có độc hay không chị cũng không phân biệt được.
Vừa nói, Tịch Ngôn Vãn vừa ghi nhớ trong lòng rằng khi nào quay phim xong trở về nhà, chị phải mua một cuốn “Bách khoa toàn thư về Đông y” để học mới được, nhân tiện học bù những bài đã bỏ lỡ trong mấy lớp bổ túc.
Bất kể sau này A Tửu có biết được sự thật về thế giới trước đó hay không, chị cũng không thể phụ sự kỳ vọng, tin tưởng và ngưỡng mộ của A Tửu.
"A, vậy sao?" A Tửu nói, giọng điệu có chút tiếc nuối. "Ban đầu em nghĩ đi cùng với sư tỷ thì em có thể học hỏi thêm một chút.”
Kể từ khi A Tửu phát hiện ra rằng mình không phải là “đồ ăn ở tầng dưới chót”, rằng cô có thể thu được thành quả sau khi miệt mài học hỏi thì bình thường ngoài ngủ và làm việc ra, những thời điểm khác cô đều điên cuồng học hỏi, học tất cả những kỹ năng mà cô có hứng thú, cố gắng không để lãng phí tố chất “đồ ăn tầng trung” của mình.
Thấy vẻ mặt chán nản của A Tửu, Tịch Ngôn Vãn suýt chút nữa đã thốt ra câu "Đi thôi, sư tỷ dẫn em đi chinh phục rừng mưa nhiệt đới.”
Chị bước chậm lại, như thể đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại trong lòng, chị nắm lấy tay A Tửu, nhỏ giọng nói: "Được rồi, sư tỷ phải thừa nhận với em một việc, chị không muốn đi đào thảo dược ngoại trừ vì lý do ô nhiễm ra thì còn một vấn đề chính là —"
"Chị sợ những loài động vật thân mềm trong rừng nhiệt đới, chẳng hạn như rắn, rết, tất cả đều rất sợ."
A Tửu trợn tròn mắt, nhìn Tịch Ngôn Vãn với vẻ khó tin. Cô hoàn toàn không thể tin được một Nhị sư tỷ trên có thể đánh người, dưới có thể đánh yêu quái vậy mà cũng sợ gì đó. "Sư tỷ, chị, chị sợ động vật thân mềm sao? Nhưng mà động vật thân mềm ở thế giới này nhỏ nhắn dễ thương hơn những con quái vật trong thế giới của chúng ta nhiều đó!"
Tịch Ngôn Vãn: . . .
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó mấy con vật kia sẽ được người ta ấn lên mấy chữ nhỏ nhắn dễ thương mà hình dung.
Trong một chốc, Tịch Ngôn Vãn vậy mà không thể nói nên lời, rằng động vật thân mềm bị xúc phạm, hay là mấy từ “nhỏ nhắn dễ thương” bị xúc phạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận