Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 55
Ngay lúc A Tửu bẻ gãy tay nắm cửa, sáu người Tề Thịnh đã đoán phần nào xâu chuỗi được toàn bộ tình tiết câu chuyện.
Ma nữ mặc đồ đỏ chính là người con gái trong gia đình ba người, suýt chút nữa bị tên đàn ông chủ gia đình nhà hàng xóm cưỡng hiếp, trong lúc giằng co cô đã bất cẩn ngã lầu chết, bị hai vợ chồng hàng xóm ngụy tạo thành nhảy lầu tự sát.
Sau này, tài xế xe taxi có thể giải oan trên mạng, nhưng một nhà ba người lại không nghe được tin tức gì nữa.
Sau khi cô con gái ngã lầu mà chết, cư dân trong tòa chung cư thường xuyên gặp phải những chuyện ma quái, thường xuyên xảy ra các vụ nhảy lầu, bọn họ hoang mang hoảng sợ lần lượt dọn đi, sợ tiếp theo sẽ đến lượt mình gặp nạn.
Ê-kíp chương trình rất thích tạo chủ đề riêng cho từng mùa. Rất rõ ràng, chủ đề của mùa cuối cùng chính là bạo lực mạng và bạo lực học đường, hy vọng nhờ vào đó có thể giúp cư dân mạng đừng trở thành những bông tuyết sau bàn phím.
Trong phòng livestream, khi ê-kíp chương trình theo dõi xong cuộc tranh cãi ở phần bình luận chạy, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy chủ đề của bọn họ dường như đã thất bại rồi. Số lượng bình luận chạy châm chọc A Tửu và Cố Ly Nguyệt cũng chẳng thấy ít đi được bao nhiêu cả, điểm đáng mừng duy nhất là, số lượng bình luận chạy đề cập đến hai người bọn họ là đứng nhất trong số các khách mời, rất ư là có mặt mũi.
Thấy A Tửu cùng Cố Ly Nguyệt di chuyển trở về, Lộ Chúc Chúc có chút kinh ngạc: "Hai người đi ra ngoài đó à?”
"Vừa rồi tôi có nhìn thấy hai người đi ra ngoài." Thi Dung xởi lởi cười, có chút hớn hở hỏi: "Tửu Tửu, Ly Nguyệt, hai người có thu hoạch được gì ở bên ngoài không? Mấy người bọn tôi chẳng thu hoạch được gì cả.”
A Tửu gật đầu: “Có.”
Nghe vậy, những người khác đều nhìn về phía A Tửu, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc: “Thu hoạch được gì?”
Chẳng lẽ mật mã không nằm trong số manh mối trong trong tay bọn họ mà là ở bên ngoài?
A Tửu lấy cái tay nắm cửa bị gãy ra, đặt lên bàn: “Thu hoạch được một cái tay nắm cửa.”
Những người khác: ???
Khi Thi Dung đang định hỏi tay nắm cửa được tìm thấy ở đâu, với cả nó có tác dụng gì, Lộ Chúc Chúc đột nhiên ồ lên một tiếng, cầm tay nắm cửa lên huơ huơ về phía ánh mặt trời: "Ở trên tay nắm cửa có chữ, khá là nhỏ, không nhìn thấy rõ lắm.”
"Bột mì!" Thẩm Ngư vỗ tay, hai mắt sáng lên: "Vừa rồi trong lúc tra manh mối tôi có tìm thấy vài túi bột mì trong phòng bếp! Tôi còn bảo trong phòng bếp chẳng có đồ đạc gì, cũ nát cả rồi, bày mấy túi bột mì đó để làm gì không biết!”
Thẩm Ngư nói xong liền chạy thẳng vào phòng bếp lấy ra túi bột mì mà mình nhìn thấy, sau đó, cô ấy cẩn thận trét bột mì lên tay nắm cửa bằng gỗ, rất nhanh, những chữ nhỏ khắc trên đó liền hiện ra.
Thấy thế, Thẩm Ngư liền nhìn A Tửu và Cố Ly Nguyệt với vẻ khâm phục: “Tửu Tửu, Nguyệt Nguyệt, hai người thật quá tuyệt vời!” Đặc biệt là Tang Tửu, cô vậy mà lại có thể lôi kéo dẫn dắt được cô nàng lười biếng Cố Ly Nguyệt này, đúng là đã đỉnh lại càng thêm đỉnh!
"Hình khắc trên đó hơi giống với ma trận khóa của mật mã Hill.” Tham gia xong mùa đầu tiên của "Sinh tồn trong phòng kín", Tề Thịnh nghiên cứu sơ qua một số mật mã mà ê-kíp chương trình có thể sử dụng. "Đầu tiên phải chuyển thành những chữ cái rõ ràng, cần phải nhập chữ cái tiếng Anh vào khóa mật mã kia.”
Mặc dù Tề Thịnh đã giải thích chính xác nguồn gốc của những con số, nhưng trong thâm tâm các khách mời dài kỳ bọn họ đều biết rằng chắc chắn không phải chỉ có duy nhất một cách để lấy được mật mã của cánh cửa mật mã nơi đầu cầu thang. Mật mã Hill quá chuyên nghiệp, nếu phải chuyển thành những chữ cái rõ ràng thì hoàn toàn không phù hợp với lối chơi phổ biến thường thấy.
Tề Thịnh đưa ra đề nghị: "Hay là tôi tính toán trước, mọi người cứ tiếp tục tìm mật mã trong tập sách và báo?”
Những người khác không phản đối, tất cả đều gật đầu đồng ý: "Được."
A Tửu nhìn những người khác vùi đầu tìm mật mã, mấp máy môi mấy lần, như thể muốn hỏi gì đó nhưng không hỏi ra được, cuối cùng rũ vai xuống, đưa tay cầm giấy bút lên rồi lặng lẽ đến góc phòng ngồi xuống.
Dưới tình huống không phải đang thử thách Quế Qua mà bọn họ cũng không thể trực tiếp đưa ra được mật mã, điều đó cho thấy rõ mật mã cánh cửa tầng ba thật sự rất khó. Bọn họ đã không tìm ra được thì cô cũng chẳng cần phải đi lên giúp đỡ làm gì.
Cũng không đúng.
A Tửu nhớ lại quá trình giải một vài mật mã trước đó, đột nhiên có một suy đoán vô cùng lớn mật, có thể nào là…
Cô không hề “cùi bắp” như những gì mình tưởng tượng?? Dù gì thế giới đều đã thay đổi, con người cũng thay đổi mà.
Giống như trong chương trình giải trí này đây, cô giải được nhiều mật mã hơn bọn họ, như vậy có thể nói là cô giỏi hơn tất cả bọn họ hay không?
Thấy hành động của A Tửu, Cố Ly Nguyệt không nhịn được hỏi: "A Tửu, cậu cầm giấy bút làm gì thế?”
"Tôi xem bói một tí." Lúc nào A Tửu cũng luôn ghi nhớ phải ra vẻ làm mình làm mẩy, mặc dù đang chột dạ vì không giúp được gì nhưng cô vẫn có thể khoe mẽ như đúng rồi vậy: “Tôi thấy tìm mật mã như vậy thật quá lãng phí thời gian, tôi bói thử xem những chữ cái tiếng Anh nào có xác suất lớn chính là mật mã!”
Nói xong, A Tửu yên lặng cúi thấp đầu, trước giờ cô bói không bao giờ trúng, có thể bói ra được gì kia chứ.
Những người khác: ? ? ?
Cô đang truyền bá mê tín dị đoan trong chương trình đấy phỏng?
[Chỉ số ra vẻ: 1437/9999]
A Tửu quá ư chột dạ, thế nên khi nhìn thấy chỉ số ra vẻ, trong lòng bỗng chốc không còn nhớ phải vỗ tay và thưởng “phiếu bé ngoan” cho mình nữa.
Thấy vậy, Thi Dung sang sảng cười, thậm chí còn ân cần dời ghế cho A Tửu: "Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đang hợp tác tập thể để tìm mật mã, cô cứ chơi bói toán một hồi cũng không sao đâu.”
Trong chương trình không nên nói quá rõ ràng những lời như “đoán” hay “giành điểm”, dù sao bọn họ cũng cần phải thể hiện là mình nhập tâm vào bối cảnh, cái gọi là “hợp tác tập thể” cũng chính là tính điểm chung.
Vì hiện giờ mọi người đang ở trong cùng một không gian để phân tích một loạt manh mối đã được tìm thấy, vậy nên khi bọn họ tìm thấy được mật mã từ đó, mỗi nhóm sẽ được số điểm như nhau.
Ở những tập trước, người vốn làm biếng lại hay ăn dầm nằm dề là Cố Ly Nguyệt rất thích phần hợp tác nhóm, để cô có thể được hưởng ké mọi người mà thoát khỏi kết cục ăn trứng ngỗng.
Trước giờ Cố Ly Nguyệt đã quen với việc ăn ké rồi, hơn nữa cô ấy cũng chẳng có suy nghĩ giành hạng nhất hạng gì làm gì cả. Trong tình huống đã cầm chắc trăm phần trăm hạng ba, khuyết điểm làm biếng lập tức bùng phát, cô ấy ngay lập tức chạy đến chỗ A Tửu: "A Tửu, bọn mình cùng xem bói đi, tôi xem Tarot rất giỏi đó nha.”
[Chỉ số ra vẻ: 1438/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 1439/9999]
Vô duyên vô cớ thu được hai chỉ số ra vẻ liền, A Tửu có chút kinh ngạc nhưng cô cũng không suy xét đến cùng. Hệ thống chỉ số ra vẻ đã bất bình thường mấy lần rồi, cô nên học cách làm quen thôi.
Ở một bên khác, khi cư dân mạng nhìn thấy A Tửu ngồi chồm hổm trên đất, ghé vào ghế coi bói như đúng rồi, một đại quân lại lần nữa thảo phạt phần bình luận chạy của phòng phát sóng, phần lớn nội dung đều chỉ trích A Tửu chỉ biết ngồi không hưởng ké, không chịu giúp đỡ gì.
Các Dâu thấy có người công kích tất nhiên là không vui, chưa kể A Tửu có giúp đỡ kia mà? Ai là người mở được hai mật thất một trái một phải? Ai mang cái tay nắm cửa đến cho Tề Thịnh nghiên cứu?
Nhờ phần thể hiện trước đó của A Tửu, các Dâu phản kích vô cùng mạnh mẽ, nếu thật sự xét về cống hiến, A Tửu còn cống hiến nhiều hơn mấy người đang có mặt đó!
Nhìn các Dâu với tinh thần chiến đấu sục sôi, các Mận vô cùng hâm mộ. Thần tượng nhà bọn họ quá lười biếng, quá ư là không có chí tiến thủ, khiến bình thường bọn họ cũng không thể phản kích trên mạng một cách tự tin mạnh mẽ như thế.
Trong phòng, một nhân viên kéo tay áo đạo diễn: "Đạo diễn, tình hình có chút thay đổi. Lúc đầu mật khẩu của ổ khóa mật mã cuối cùng có thể tìm được trong đống báo, ngoài ra cũng để dành cho Quế Qua một cái để tỏa sáng, nhưng trong lúc lục tìm bằng chứng bọn họ đã làm rơi bức ảnh có mật mã trong phòng rồi, không tìm thấy được, bây giờ chỉ có thể xem xét đống báo và tay nắm cửa thôi.”
Khi đó, chìa khóa của ma nữ mặc đồ đỏ cũng được tổ tiết mục chuẩn bị sẵn để đưa cho Quế Qua khi nhóm khách mời gặp nguy nan, ai mà ngờ lại nhảy ra một tên Trình Giảo Tửu [1].
[1] Cụm “Trình Giảo Kim” (Trình Giảo Kim là một nhân vật có thật ngoài đời) ý chỉ kẻ phá đám, kỳ đà cản mũi. Ở đây kết hợp với tên A Tửu thành “Trình Giảo Tửu”.
Đạo diễn rời mắt khỏi phòng phát sóng trực tiếp, cau mày nhìn về phía nhân viên: "Mấy người không có nói cho cậu ta biết mật mã ở trong ảnh chụp à?”
"Có nói." Nhân viên công tác đáp xong, vẻ mặt khó tả, đưa tay chỉ vào màn hình: "Cậu ta cứ một lòng một dạ lật ảnh trong album ra mà thôi."
Nghe vậy, đạo diễn quay đầu lại nhìn, thấy trong tay Quế Qua quả nhiên có một quyển album ảnh. "Không đúng, trong phòng bí mật không phải chỉ có một bức ảnh thôi sao, bị nhầm lẫn giữa album ảnh và ảnh chụp rồi, album từ đâu ra thế?”
Nhân viên công tác bày ra vẻ mặt uất nghẹn: "Tang Tửu tiện tay cầm theo một quyển album từ mật thất thứ nhất, lúc đó cả hai bị lẫn lộn, ai mà ngờ được là…”
Lại đẩy Quế Qua vào hố.
Còn bức ảnh được ghi thẳng mật mã vốn nên giúp Quế Qua tỏa sáng thì lại nằm lẻ loi trong khe tủ. Tề Thịnh và những người khác đều ngầm nhất trí rằng A Tửu và Cố Ly Nguyệt đã tìm ra mọi manh mối nên cũng không có ai đi kiểm tra lại phòng bí mật một lần nữa cả.
Đạo diễn dùng sức xoa xoa mặt, hừ một tiếng khinh miệt: "Gọi cậu ta là Quế bất tài được rồi đó! Có muốn nâng đỡ cũng nâng không nổi cậu ta!”
Nhân viên gật đầu đồng ý, vốn dĩ bọn họ định nói trực tiếp mật mã cho Quế Qua, thế nhưng Quế Qua tự tin vô cùng, được rồi đó, anh ta cứ tự tin ôm quyển album đó mà đoán mật mã đi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Quế Qua lại nhíu mày thật chặt, chẳng phải ê-kíp chương trình nói mật mã ở trong ảnh sao. Anh ta đã lật xem tất cả ảnh trong album rồi nhưng sao lại không có cái mật mã nào?
Cố Ly Nguyệt nhìn A Tửu viết viết vẽ vẽ trên giấy trông y như thật, cô ấy hỏi: "A Tửu, cậu đã bói ra được mật mã chưa?”
Nghe vậy, A Tửu tiếp tục cúi đầu.
Mật mã có những chữ cái nào, ai mà bói ra được kia chứ.
A Tửu khẽ bóp cây bút: "Phong thủy trên ghế không tốt, tôi phải tìm một chỗ thích hợp bói lại lần nữa đây!”
Nói xong, A Tửu cầm giấy bút chạy chậm vào căn phòng mà cô đã dùng chìa khóa mở cửa kia. Vừa rồi cô bói ba lần, một lần nói manh mối mật mã ở trên tay nắm cửa, một lần nói manh mối mật mã ở trong báo, lần thứ ba nói manh mối mật mã ở trong phòng.
Ba lần ra ba kết quả, A Tửu một lần nữa nhận thức được rằng mình bói không chuẩn là bao.
A Tửu đi vào phòng, đang định ngồi dựa vào ngăn tủ coi bói tiếp thì bất ngờ tờ giấy thứ hai cô cầm trên tay trượt xuống, rơi vào khe hở giữa hai cái tủ. Thấy vậy, A Tửu vô thức dùng cánh tay trống còn lại của mình dời chiếc tủ cao bằng một người dịch ra.
Ê-kíp chương trình: . . .
Cư dân mạng: . . .
Mau, mau tới đây, thêm một thành viên nữa vào đống GIF của series BB đi kìa!
"Ô?” Ban đầu A Tửu định lấy tờ giấy trong kẽ hở ra, kết quả vừa cúi đầu lại nhìn thấy trong đó có một tấm ảnh chụp: "Bọn mình vậy mà làm rơi một manh mối sao?”e
Vừa lẩm bẩm, A Tửu vừa cúi xuống nhặt tấm ảnh và tờ giấy lên, vừa lúc cô cầm thẳng tấm ảnh lại thì phát hiện phía sau tấm ảnh có một chuỗi chữ cái tiếng Anh.
A Tửu lập tức mừng rỡ, vội vàng cầm tờ giấy bói toán xem lần nữa, mật khẩu quả nhiên là nằm trên ảnh!
"Nguyệt Nguyệt! Tôi bói ra được mật khẩu ở đâu rồi này!" A Tửu cầm theo tờ giấy và bức ảnh đi ra tìm Cố Ly Nguyệt, giọng nói không lớn không nhỏ.
Ngoại trừ Quế Qua đang một lòng một dạ lục tìm album ảnh ra, những người khác đều nhìn về phía A Tửu, nhưng bởi vì phương hướng nên bọn họ chỉ nhìn thấy tờ giấy trắng trong tay A Tửu, không nhìn thấy bức ảnh phía sau tờ giấy trắng.
"Mật khẩu ở trong —"
Không đợi A Tửu nói xong, Thi Dung đã cười, dáng vẻ yêu chiều như một người chị lớn mặc cho cô vui chơi thỏa thích: "Vậy Tửu Tửu đi nhập mật mã thử đi. Thầy Tề cần sự yên tĩnh. Chúng ta đều phải nói nhỏ một chút nha.”
[Chỉ số ra vẻ: 1440/9999 ]
A Tửu ngây người tại chỗ, tìm ra được mật mã mà cũng có thể lấy thêm chỉ số ra vẻ à?
Dẫu vậy, chỉ số ra vẻ tăng lên cũng khiến A Tửu bình tĩnh lại, mặc dù cô đã bói ra được mật mã ở trên bức ảnh, nhưng nhỡ đâu bói sai, chẳng phải sẽ rất lãng phí thời gian của mọi người sao?
A Tửu dời bước chân đi đến bên cạnh Cố Ly Nguyệt, hạ giọng để không quấy rầy Tề Thịnh: “Nguyệt Nguyệt, bọn mình đi thử mật mã ha?”
"Thử đi." Cố Ly Nguyệt cũng thấp giọng đáp lại, trước đây cô ấy luôn vui vẻ làm một con nhỏ lười biếng, nhưng hôm nay cô ấy cứ cảm thấy không thoải mái, muốn làm biếng cũng chẳng nổi: “Tôi còn ước được đi ra ngoài vận động một cái ý.”
Hai người ăn nhịp với nhau, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, A Tửu liền vội vàng đưa bức ảnh cho Cố Ly Nguyệt xem: "Mặt sau có một chuỗi ký tự tiếng Anh, tôi bói rồi, dòng chữ tiếng Anh ở trong hình chính là mật mã đó.”
Lúc nãy khi A Tửu đang bói toán trong phòng, không có cảnh quay nào của A Tửu được chiếu trong phòng livestream chính, vậy nên vừa rồi A Tửu đi ra gọi Cố Ly Nguyệt, rất nhiều cư dân mạng trong phòng livestream chính đã bảo A Tửu làm màu, không giúp được gì thì chớ lại còn làm phiền những người khác.
Nhưng đến khi bọn họ tận mắt nhìn thấy tấm ảnh chụp trong tay A Tửu, đa số bọn họ đều trở thành người cầm, lập tức có một suy đoán đáng sợ, dòng chữ tiếng Anh trên tấm ảnh kia rất có thể là mật mã của cánh cửa cuối cùng!!!
Khi A Tửu và Cố Ly Nguyệt lại biến mất trong phòng livestream chính, đám cư dân mạng ban đầu đang đóng cọc trong phòng phát sóng chính lập tức đổ xô đến phòng phát sóng của nhóm A Tửu và Cố Ly Nguyệt, bọn họ phải tận mắt xem mật mã trên tấm ảnh có chính xác hay không!
Nếu không đúng, bọn họ có thể tiếp tục diss Tang Tửu làm màu, không chịu giúp đỡ gì; còn nếu chính xác thì bọn họ…
Bọn họ bị vả mặt, hơn nữa còn cảm thấy tiếc cho những người khác đang lăn lộn trong đống báo trong phòng, đau lòng cho Tề Thịnh suốt từ nãy giờ tính toán để cho ra được những chữ cái rõ ràng, đồng thời lại càng đau lòng cho Quế Qua – anh ta gần như đã vùi đầu vào cuốn album ảnh.
A Tửu đi tới cánh cửa có mật mã, lần theo dãy chữ cái tiếng Anh trên ảnh mà nhập vào từng chữ một. Cố Ly Nguyệt ở bên cạnh nhìn ổ khóa mật mã chằm chằm không chớp mắt, trong lòng vậy mà hiếm khi cảm thấy khẩn trương và mong đợi.
[Xác minh mật khẩu thành công, mất hai giờ mười ba phút.]
"A a a a!! A Tửu, cậu giỏi quá đi!” Cổ Ly Nguyệt vươn tay ôm lấy A Tửu, ước gì có thể nhảy vọt lên trời, trong giọng nói thể hiện sự phấn khích rất rõ: “Tôi thật sự được cậu gánh đó!”
A Tửu đỏ mặt vì được khen, cảm giác phấn khích khó tả như khi ở trên sân khấu "Đoán đi đoán đi đoán đi" trước kia cũng lại cuồn cuộn dâng trào một lần nữa. Hóa ra có một số việc chỉ cần bản thân mình cố gắng là có thể làm được!
Mặc dù trước đây cô bói không hề chính xác, nhưng không hề vì thế mà cô bỏ cuộc. Chẳng phải bây giờ cô đã bói trúng rồi đấy sao! Lại còn giải được khóa mật mã nhanh hơn bất kỳ ai khác!!
[Vãi lều! Ê-kíp chương trình có hành động mờ ám! Không thì tại sao Tang Tửu lại có thể chắc chắn mật mã ở trong ảnh? Để nó không có vẻ đột ngột còn lôi cái trò coi bói ra nữa. Cười chết tôi rồi đây này!]
[[Đừng có hễ mở mồm ra một cái là kêu người ta mờ ám có được không. Cái phòng giấu tấm hình mở toang cửa đấy, trước khi Tửu Tửu tìm ra tấm hình thì ai cũng có thể phát hiện ra hết! Sao bọn họ không đi tìm đi!]
[Nếu thực sự có chuyện mờ ám, mị nghĩ Quế Qua đáng nghi hơn đó. Những người khác đều cặm cụi tính ra chữ cái, chỉnh lý đống báo, chỉ có Quế Qua là không giống ai, đi lục album ảnh. Nói không chừng anh ta đang tìm tấm ảnh có ghi mật mã đấy!]
Trong phòng đạo diễn, nhân viên đang theo dõi phần bình luận chạy, tay cầm chuột hơi khựng lại một chút: "Đạo diễn Lý, manh mối mà nhóm Thi Dung và Quế Qua tìm được đã bị nhóm Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt bỏ xa. Nếu chúng ta thao túng số phiếu bầu chọn quá rõ ràng thì rất có thể sẽ bị phát hiện.”
Tình hình hiện tại trong phòng livestream vô cùng rõ ràng, đã có một vài cư dân mạng bắt đầu đặt câu hỏi, mặc dù tạm thời không thu hút được sự chú ý của những người khác nhưng một khi bọn họ để Thi Dung và Quế Qua giành được số điểm cao nhất, rất có thể ngay hôm đó hashtag #"Sinh tồn trong kín thao túng phiếu bầu chọn# sẽ lên hot search.
Các nhân viên vô cùng đau đầu, bọn họ đã giảm độ khó trong mật thất đầu tiên của Thi Dung và Quế Qua xuống mức thấp nhất, ai ngờ rằng hai người họ vẫn bị bỏ lại ở vị trí thứ ba.
Chỉ số thông minh.
Quá ư là khó nói.
Một người đã kém thông minh thì chớ lại còn tự cao tự đại, cũng chỉ có thể vùi đầu trong album ảnh thôi.
"Tang Tửu. . . “ Đạo diễn Lý cáu kỉnh gãi gãi quả đầu đinh mới cắt, nhỏ giọng chửi một câu: "Con mẹ nó ai nói chỉ số thông minh của Tang Tửu thấp, không có thực? Tôi thấy cả đám bọn họ đều bị ngu hết rồi.”
Nhân viên công tác đồng ý, anh ta cảm thấy Quế Qua rất giống một tên ngốc.
Trong khi đạo diễn Lý và nhân viên công tác đang phiền não, hai kẻ dở hơi “làm biếng” A Tửu và Cố Ly Nguyệt đã vui vẻ phấn khích đi ra ngoài, đến trước mặt những người khác.
A Tửu vừa mới thành công một chuyện nhờ vào khả năng bói toán của chính mình nên rất ư tự tin. Vừa nhìn thấy những người khác, đôi mắt hạnh của cô sáng như sao, rõ ràng là rất phấn khích: “Khóa mật mã ở bên ngoài đã mở rồi!”
Quế Qua lật qua lật lại album ảnh mấy lần cũng không tìm được mật khẩu, tâm trạng đang rất tệ, bất thình lình bắt gặp nụ cười rạng rỡ của A Tửu, anh ta bất giác nhớ đến vụ bê bôi bị đuổi khỏi đoàn làm phim. Trong lúc nhất thời, anh ta đã quên béng mất hình tượng dịu dàng ấm áp của mình, nhíu mi hỏi ngược lại: “Cô lại lấy được chìa khóa từ đâu nữa thế?”
Nói xong, anh ta mới phát hiện chỗ không đúng, vội vàng nở nụ cười dịu dàng một lần nữa: "Tôi không có ý gì khác đâu, nhưng nếu chúng ta tiếp tục dùng chìa khóa mở khóa thì sẽ không được tính điểm, chưa kể thầy Tề đã tính ra được phân nửa rồi.”
A Tửu không thích Quế Qua, cô căn bản không xem lời anh ta nói ra gì, nói xong liền giơ tấm ảnh trong tay lên huơ huơ với những người khác: "Có một chuỗi chữ cái tiếng Anh đằng sau bức ảnh, Nguyệt Nguyệt và tôi đã nhập nó vào ổ khóa mật mã! Xác minh thành công!"
"Đúng vậy!" Mặc dù lười biếng quanh năm, nhưng giờ đây Cố Ly Nguyệt cũng bị A Tửu lôi kéo, có vài phần nhiệt huyết phấn khởi: “Mất hai tiếng mười ba phút!”
Á á á á!!
Được trùm sò A Tửu gánh thật là quá tuyệt vời!!!
"Ảnh?" Sắc mặt Quế Qua đột nhiên thay đổi, anh ta tiến lên hai ba bước, vươn tay muốn đoạt lấy bức ảnh trong tay A Tửu, trong giọng điệu lờ mờ có chút chất vấn: “Cô tìm ra bức ảnh ở đâu?”
A Tửu dứt khoát tránh khỏi tay Quế Qua, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: "Ảnh tôi tìm được, không thể đưa cho anh.”
[Chỉ số ra vẻ: 1441/9999]
Ban đầu khi mọi người nghe A Tửu và Cổ Ly Nguyệt nói khóa mật mã đã được mở, có người kinh ngạc, cũng có người thì vui mừng, nhưng không một ai ngờ được rằng phản ứng của Quế Qua lại lớn như vậy, mà A Tửu cũng chẳng hề nể mặt chút nào.
Thấy bầu không khí đông cứng, Thi Dung bước lên khuyên bảo: "A Tửu, Quế Qua không có ý gì khác đâu, cậu ta chỉ là quá sốt ruột, hơn nữa cũng không ngờ có manh mối không thể chia nhau xem.”
"Có kiểu manh mối như vậy à? " A Tửu khó hiểu nhìn Thi Dung, sau đó, ngay trước mặt Quế Qua, cô đưa bức ảnh trong tay cho Thi Dung: “Chị muốn xem sao? Tôi có thể cho mọi người xem?”
Ý tứ là: Ngoại trừ Quế Qua, ai trong số mấy người cũng được xem hết.
Những người khác: …
Cư dân mạng: …
Quế Qua, Quế Qua xanh mặt rồi, trông chẳng khác gì trúng độc hết.
[Tang Tửu có thể để ý mặt mũi một chút không vậy? Hồi đó cô ta bắt nạt Quế Qua, đuổi một Quế Qua vô danh tiểu tốt ra khỏi đoàn làm phim, bây giờ cô ta lại làm xấu mặt Quế Qua. Cô ta thật sự nghĩ mình có Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn chống lưng nên không sợ trời không sợ đất đấy à?]
[Không có ai chống lưng thì bị người ta bắt nạt thôi. Thương Qua Qua của tụi tui quá đi à.]
[Thương thương cái rắm ấy, nhóm D vừa đăng hình ảnh “bàn tay đồi bại” của Quế Qua lên là bị xóa ngay lập tức kia kìa. Nói anh ta không có chống lưng hả, quỷ mới tin ấy!]
[Mị có một suy đoán to gan, có lẽ hồi đó Quế Qua muốn giở trò đồi bại với Tang Tửu trong đoàn phim, kết quả lại bị Tang Tửu đá đi.]
[Đoán cái con mẹ mày ấy, đã chụp màn hình những người kêu Quế Qua giở trò đồi bại, ngồi đợi bị kiện đi!!]
Phần bình luận chạy trong phòng phát sóng tranh cãi ầm ĩ, những người trong phòng bí mật cũng rất nhanh chóng bình tĩnh lại sau cảm xúc kinh ngạc bất ngờ. Thấy Thi Dung vẫn đứng ngây ra, Thẩm Ngư không nói hai lời nhận lấy bức ảnh trong tay A Tửu: “Thật sự có một chuỗi chữ cái tiếng Anh ở phía sau nè, NHDFCG. . .”
"Ầy, suýt nữa thì tôi tính ra được rồi.” Tề Thịnh thở dài bước lên, so sánh chữ cái mà anh ấy tính toán ra với chuỗi tiếng Anh trong ảnh: “Thật sự chỉ thiếu một tí nữa thôi.”
Nói xong, Tề Thịnh không nhịn được mà nhìn A Tửu thêm lần nữa, chân thành giơ ngón tay cái lên: "Tửu Tửu, cô thật sự đã bị đánh giá thấp rồi.”
Nhìn dáng vẻ không hề giả vờ cùng với một nửa quá trình tính toán của Tề Thịnh, A Tửu chớp chớp mắt, chẳng lẽ cô thật sự đã đánh giá thấp thực lực của mình rồi sao?
Tề Thịnh khen rất thật lòng. Trước khi đến chương trình, anh có lướt Weibo, hơn một nửa số người trên đó đều nói rằng nhóm của A Tửu và Cố Ly Nguyệt đứng bét là cái chắc. Tề Thịnh nhẩm tính điểm trong lòng, nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, A Tửu và Cố Ly Nguyệt có thể sẽ giành hạng nhất.
Thẩm Ngư cũng cười khanh khách phụ họa: "Nghe tên A Tửu là đã thấy rất thông minh rồi!”
Bình thường Thẩm Ngư không xem nhiều chương trình giải trí, nhưng sau khi chạm mặt, lúc cô ấy chính tai nghe Cố Ly Nguyệt gọi hai chữ A Tửu là đã cảm thấy có chút quen thuộc. Tích tắc sau, Thẩm Ngư bừng tỉnh đại ngộ. Năm ngoái anh họ cô ấy phải nhập viện, cái người không có thật mà anh họ nhắc tới nhắc lui suốt ngày khiến bác gái nghi ngờ đó là đối tượng hẹn hò của anh ấy chẳng phải tên là A Tửu sao!
Cố Ly Nguyệt đẩy Thẩm Ngư ra, ôm chặt A Tửu: "Chị có tâng bốc thì cũng tâng bốc thật lòng tí đi. Gì mà tâng bốc tên chứ. Với cả em và A Tửu chung một nhóm, chị đừng hòng cầm cuốc cạy góc tường nha.”
Trần Ngư đang định trả lời thì đồng tử của đột nhiên co lại, ngón tay run rẩy chỉ về phía sau A Tửu cùng Cố Ly Nguyệt: “Quỷ! Quỷ kìa!!!”
Hóa ra trong lúc bọn họ nói chuyện, NPC ma nữ mặc đồ đỏ chẳng biết đã mò lên lầu ba từ lúc nào. Váy đỏ tung bay, tóc đen rũ rượi, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm bọn họ.
Sau khi Thẩm Ngư kêu lên, toàn bộ ánh đèn nơi hành lang đột nhiên tối đi, không đến mức đen như mực, nhưng kiểu mờ tối kia lại khiến cho người ta thấy sợ hãi trong lòng, lạnh toát cả người, tóc gáy dựng đứng.
“Á!!!”
Ngay lập tức, tiếng hét chói tai đâm thủng toàn bộ tòa dân cư.
Ba người Cố Ly Nguyệt, Thẩm Du và Thi Dung hét to nhất, A Tửu nghe thấy những tiếng hét sống động từ khắp nơi ập đến. Cô quay đầu lại nhìn, trông thấy biểu cảm thật sự sợ hãi của bọn họ, lần đầu tiên A Tửu không hùa theo hét lớn thành tiếng.
Mấy tiếng trước, A Tửu cảm thấy trình độ của Cố Ly Nguyệt ngang ngửa với mình, hai người đều là “đồ cùi bắp” đứng nhất từ dưới đếm lên. Sau đó cô có dao động mấy lần, nhưng hiện tại, mấy người Cố Ly Nguyệt lại thật sự là sợ hãi một con ma còn lười chẳng thèm hóa trang cho gia hồn, chẳng phải nói rất có thể bọn họ còn “cùi bắp” hơn cả cô nữa sao?
A Tửu: "!!! "
Nếu đúng như vậy, thế giới tương lai thật quá ư tuyệt vời!!
A Tửu, người trước giờ luôn chuồn đi đầu tiên, nay lần đầu tiên đứng chắn đằng sau, õng ẹo kêu lên: “Mọi người chạy trước đi! Tôi sẽ bảo vệ mọi người!” “Đồ cùi bắp” hạng áp chót đi bảo vệ “đồ cúi bắp” hạng bét bảng, đúng là phẩm cách tốt đẹp của người tông môn!
Cả nhóm tám người không còn tâm trạng đâu mà tán gẫu nữa, tất cả đều cắm đầu chạy về phía lối vào cầu thang, mà ma nữ mặc đồ đỏ thì tận tụy "lơ lửng" ở phía sau bọn họ, có lẽ là vì A Tửu chắn ở cuối đoàn nên lâu lâu thỉnh thoảng ma nữ mặc đồ đỏ lại sờ sờ da đầu.
Trong lòng NPC ma nữ mặc đồ đỏ cảm thấy rất cay đắng, kịch bản bình thường là sau khi được bọn họ giải phóng, thân là một linh hồn bị trói buộc, cô ta sẽ trở lại căn phòng kia một lần nữa để được giải thoát, ai mà ngờ rằng có một số khách mời dường như đã quên béng mất nhiệm vụ, thế mà lại chặn cửa đứng tán gẫu!!!
"A!" Trong lúc chạy, không rõ là bị vấp ở chỗ nào, Thi Dung bật về phía trước, cô ta sợ đến nỗi cuống quýt túm lấy Quế Qua bên cạnh. Nhưng không đợi cô ta túm được, Quế Qua đã lao xuống lầu.
Thi Dung: …
Cái đồ đàn ông chó má.
A Tửu nhanh tay lẹ mắt nắm lấy vai Thi Dung, kéo cô ta ra sau, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên tôi đoán không sai, chị còn cùi bắp hơn tôi nữa.” Chạy thôi mà cũng ngã lên ngã xuống, trước giờ cô hoàn toàn không làm được.
Thi Dung tai rất thính: ???
Trong nhóm tám người, A Tửu là người tụt lại cuối cùng, trước khi xuống lầu, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn NPC ma nữ mặc đồ đỏ, khiến NPC này sợ tới mức suýt nữa cũng kêu lên như mấy người kia.
"Cảm ơn chìa khóa của cô nhé!" A Tửu nhẹ nhàng cảm ơn, sau đó ném chìa khóa lại cho NPC rồi ngay lập tức quay đầu, phấn khởi kêu lên: “A, đáng sợ quá đi à!”
Kêu xong, A Tửu nhanh chóng chạy xuống lầu.
Nếu những người khác đều thực sự sợ hãi, cô mà không sợ thì hình như quá khác biệt, cũng phải sợ một tí mới được!
NPC: …
Ê-kíp chương trình: …
Cư dân mạng: …
Cô đúng là cái đồ hay ra vẻ thiếu chuyên nghiệp!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận