Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 105


Trong thế giới trước, A Tửu thường xuyên ngự kiếm phi hành, cô cũng thích ngự kiếm phi hành. Sau khi đi vào thế giới tương lai, bởi vì không thể ngự kiếm phi hành, cho nên A Tửu thích các hoạt động như máy bay, ván trượt, cánh tam giác.


Trong một đống hạng mục huấn luyện cường độ cao ở Học viện Hàng không, A Tửu cũng thiên vị các hạng mục huấn luyện trên giá cao. Khi những người khác kiệt sức, A Tửu vẫn có thể làm đến không biết mệt. Cô hận không thể lại huấn luyện thêm vài lần nữa.


Có thể là vì biểu hiện của A Tửu trước đó quá vượt trội cho nên huấn luyện viên Đới vừa tới nghe thấy A Tửu nói sợ hãi mới tức giận. Ông lập tức xách cổ áo sau của A Tửu lên.


Nhưng chờ ông thật sự thấy A Tửu khoe khoang ở phía trên thì lại lập tức xấu hổ. Ông hận không thể tát bản thân trước đó không lâu để A Tửu đi lên cho tỉnh. Học sinh đang khoe khoang thoạt nhìn tựa như một con khổng tước trên giá cao kia, tuyệt đối không phải học sinh ông dạy!


Lúc huấn luyện viên Đới vô cùng hối hận, A Tửu dùng một tay nhẹ nhàng nắm xà ngang trên đầu, hai chân phân biệt dẫm lên hai cầu gỗ xích đu liền nhau. Cô, ở trước mắt mọi người, ở trên đầu mọi người, ở giữa không trung cao 10 mét, lắc lại lắc, lắc lại lắc, tiếp tục lắc lại lắc.


Người cả tổ đều đứng trên mặt đất ngửa đầu nhìn lên trên. Bọn họ nhìn cầu gỗ xích đu lắc qua lắc lại, nhìn A Tửu lắc qua lắc lại, một đám cũng hãi hùng khiếp vía theo, bắp chân nhũn ra. Ai cũng không ngờ A Tửu vừa lên, thế mà có thể tìm đường chết như vậy. Cô không sợ rơi từ phía trên xuống à?!


[Chỉ số ra vẻ: 4873/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 4900/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 4941/9999]


A Tửu: “!!!”


A Tửu nhìn chỉ số ra vẻ vù vù tăng lên, mắt hạnh vụt sáng. Ở đoàn phim tìm đường chết cũng quá vui sướng rồi! Thu hoạch chỉ số ra vẻ đều sắp gấp mười lần chương trình giải trí rồi đó!!!


Được khích lệ chỉ số ra vẻ, A Tửu vội nũng nịu nói: “Thật ra tôi nói sợ hãi đúng là lừa mọi người thôi! Tôi đang giả bộ sợ hãi đó! Mọi người cảm thấy vừa rồi tôi khoe khoang đủ tư cách chứ? Không đủ thì lại nói với tôi, tôi lại khoe khoang thêm cho mọi người?”


Những người khác: ...


[Chỉ số ra vẻ: 4951/9999]


Oa!!!


A Tửu không ngừng cố gắng, hai tay đều dùng để quạt gió ở bên mặt: “Mặt trời phía trên hơi chói, ai có thể hỗ trợ mang mũ lên không?”


Những người khác: ...


Cô không nên hỏi ai có thể, cô nên hỏi ai dám.


Hơn nữa…


Ít ra cô phải dùng một tay nắm xà ngang chứ!!!!


[Chỉ số ra vẻ: 5001/9999]


A Tửu tự hoan hô khen ngợi bản thân trong lòng. Một cầu gỗ xích đu trên cao, thế mà cô sắp lấy được 200 chỉ số ra vẻ. Bé A Tửu, mày cũng quá tuyệt vời rồi!!!


Người trong tổ đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn A Tửu không chỉ không dùng tay nào nắm xà ngang hơn nữa thoạt nhìn còn như quạt gió đến vui rồi. Một đám không khỏi mệt lòng che mắt lại, bọn họ không thể nhìn nữa, trái tim bọn họ không chịu được đâu.


A Tửu thấy không lấy được chỉ số ra vẻ thì cũng không khoe khoang nữa. Nói thật, để cô khoe khoang trước mặt mấy trăm người, rất mắc cỡ mà QAQ.


Rất nhanh, A Tửu từ trên giá cao xuống. Mắt thấy chân A Tửu dẫm lên trên mặt đất, trái tim những người khác trong phút chốc về lại vị trí ban đầu. Chờ bọn họ lại lần nữa nhìn A Tửu, ánh mắt đều vô cùng kính nể.


Tuy rằng họ đã sớm hóng hớt được tin tức trên Weibo, biết A Tửu đã từng ở học tập một thời gian ở lớp dự bị đại học khoa Phi công hơn nữa còn lấy được thành tích ưu tú. Nhưng có đọc tin tức nhiều hơn nữa, có nhiều phiếu điểm hơn nữa cũng kém bọn họ tận mắt nhìn thấy.


Cho tới bây giờ, bọn họ mới tin tưởng lúc trước Học viện Hàng không thật sự không hề nói dối, khó trách bọn họ muốn cướp người với "Đọ sức trên không".


“Hu hu hu.” Lúc Thương Mạt nói chuyện còn mang theo giọng nức nở: “Đạo diễn Đàm, động tác của A Tửu, tôi học không được. Làm sao bây giờ? Tôi thật sự không học được. Nếu không chúng tôi làm một vòng nhảy ếch?”


Nghe vậy, những người khác đều chờ mong nhìn về phía Đàm Mễ. Tuy bọn họ không lên tiếng nhưng ý tứ trong mắt cũng giống y như Thương Mạt.


Đàm Mễ nhìn một vòng diễn viên bốn phía, thấy sắc mặt bọn họ đều đều trắng bệch, vẻ mặt hoảng hốt thì phì cười: “Không trông cậy vào mấy người có thể làm được động tác như A Tửu. Mấy người đi lên bám chặt lấy xà ngang là được. Dù sao nhân vật của mấy người đóng lúc đầu cũng sợ hãi.”


Huấn luyện viên Đới hừ lạnh một tiếng: “Hoa hòe hoa sói.”


A Tửu vừa hay nghe thấy huấn luyện viên Đới nói. Cô lập tức mờ mịt: “Huấn luyện viên, lúc ấy trên sân huấn luyện mang vật nặng trong lớp, thầy với mấy huấn luyện viên khác cũng làm những động tác đó mà!”


Chuyện huấn luyện viên có thể làm, sao đến lượt cô làm thì lại thành hoa hòe hoa sói. Hơn nữa, rõ ràng cô rất nghiêm túc ngắn gọn khoe khoang, không hoa hòe hoa sói chút nào!


Huấn luyện viên Đới bị A Tửu vạch trần trước mặt mọi người, mặt đều đen xì làm diện mạo vốn dữ dằn của ông ấy thoạt nhìn càng thêm dữ: “Huấn luyện không nghiêm túc, nhảy ếch 300 cái!”


Thấy thế, Đàm Mễ vội bênh vực người mình, kéo A Tửu về phía sau bà ấy. Bà ấy xụ mặt nhìn huấn luyện viên Đới: “A Tửu đã ra khỏi lớp dự bị đại học của anh rồi. Hiện tại em ấy là người của 'Đọ sức trên không' chúng tôi. Anh phạt ai đấy?”


“Tôi...”


A Tửu thật cẩn thận tránh ở sau lưng Đàm Mễ, cáo mượn oai hùm nói: “Đúng vậy, huấn luyện viên, thầy không thể phạt em!”


Huấn luyện viên Đới: ...


Ông ấy không nhớ rõ lúc học lớp dự bị đại học, Tang Tửu có thể nhảy nhót như vậy! Trở về làm nghệ sĩ mấy tháng, tính tình cũng thay đổi à???


Chờ huấn luyện viên Đới đen mặt nói một vài việc cần chú ý và chỉ đạo động tác đơn giản với diễn viên khác rồi rời đi, Thương Mạt nhích đến bên cạnh A Tửu. Lúc cô nhìn về phía A Tửu, ánh mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh: “A Tửu, cậu cũng quá lợi hại. Huấn luyện viên kia nhìn đáng sợ như vậy, thế mà cậu có thể chính diện đối cứng với ông ấy?”


A Tửu gãi gãi đầu, rất nghiêm túc hỏi lại: “Vừa rồi mình có làm thế à?”


Huống chi huấn luyện viên của bọn họ cũng không đáng sợ đâu. Dù sao ánh mắt đầu tiên cô thấy huấn luyện viên đã cảm thấy cực kỳ hợp mắt, khá hơn lúc trước thấy đám người Ngụy Khai Vũ, Lương Dư Hành nhiều.


Dương Thiều Quang lắc đầu: “Cô ấy chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, không thể nói đối cứng được.”


Thương Mạt: ...


Cô cứ dạy bậy đi.


Đàm Mễ xem các diễn viên đều đã chuẩn bị xong thì vỗ vỗ tay: “Nào! Nào! Nào! Tranh thủ quay xong sớm một chút. Trời lạnh, mọi người cũng tranh thủ về khách sạn nghỉ ngơi!”


Người của ê-kíp đều hô to: “Đã rõ!” Bọn họ không chỉ hô lớn hơn nữa rất có tự tin. Đặc biệt một vài nhân viên công tác, bọn họ tin tưởng vững chắc chỉ cần có A Tửu ở đây, các diễn viên khác không lười nổi.


“Tôi đã gọi cà phê.” Diễn viên đóng vai nam chính số hai trong phim, Đinh Chiêu Dương thay quần áo xong cũng đi vào giữa sân. Có lẽ vì tính tình hướng nội cho nên nụ cười của cậu ta hơi dè dặt: “Đặt một tiếng sau đưa tới, chờ quay xong là có thể uống.”


Đinh Chiêu Dương là sinh viên năm ba đang học ở học viện Biểu Diễn. Chẳng qua trong nhà có chút quan hệ, ký với công ty quản lý không tồi. Lúc ấy thử vai, Đàm Mễ khá ưng cậu ta. Hiện tại thấy sau một thời gian, cậu ta có thể chủ động nói chuyện, trong lòng rất vui mừng. Bà ấy cười cổ vũ: “Tôi thay mặt mọi người cảm ơn Chiêu Dương. Được rồi, tất cả mọi người vào vị trí của mình. Lão Lý, cậu xem dây thép treo đi, để bọn họ cảnh giác chút. Không được có sai sót gì.”


Từ khi bắt đầu quay bộ phim đầu tiên trong đời, Đàm Mễ đã rất coi trọng sự an toàn trong ê-kíp. Qua mấy năm, các đạo diễn khác đều từng gặp phải chút chuyện có to có nhỏ. Chỉ có ê-kíp quay phim của Đàm Mễ, từ đầu tới đuôi không có sự cố, được gọi là kiểu mẫu làm việc trong giới.


Nội dung quay phim chút nữa không quá khó khăn, đại khái kể về nhân vật chính Kiều Kiều và bạn học lần đầu lên giá cao huấn luyện cầu gỗ xích đu trên không, đi thăng bằng trên không, v.v… A Tửu đóng vai nhân vật chính Kiều Kiều, ở trong huấn luyện vươn tay giúp đỡ bạn học ngày xưa không hợp nhau nhờ vậy mà quan hệ của hai người mới có chút tiến bộ.


Thương Mạt đóng vai bạn học không hợp với A Tửu trong phim. Hai người xuất thân bất đồng, tính tình bất đồng, trời sinh đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.


“A Tửu, đợi chút nữa mình đều nhờ vào cậu.” Khi Thương Mạt bò lên giá cao, trái tim đập thịch thịch thịch, suýt nữa nhấc tay với chân cùng bên một lượt.


A Tửu vỗ ngực, đầy tự tin đồng ý: “Yên tâm đi, mình giỏi mà!”


Thương Mạt nhớ đến A Tửu vừa rồi chơi cầu gỗ xích đu các kiểu ở trên, lại xem vẻ mặt cực kỳ tự tin của A Tửu vào giờ phút này, yên lặng nuốt xuống nước mắt chua xót. A Tửu thật sự có thể hiểu nỗi sợ hãi của cô ấy ư?


Chờ năm, sáu diễn viên đóng vai học sinh đều lên giá cao, diễn viên đóng vai huấn luyện viên cũng vào chỗ.


Đàm Mễ nhìn màn ảnh camera, khẽ gật đầu với bên cạnh người. Người nọ thấy thế, vội hô to: “Action!”


“Mấy bạn nữ được chưa vậy? Ba người liên lụy toàn bộ mọi người à?” Chàng trai ở phía bên phải giá cao nhìn ba cô gái ở đối diện, có chút không kiên nhẫn: “Mười phút nữa mà mấy người làm không xong, chúng ta sẽ không thể huấn luyện đi trên dây. Quá thời gian đều sẽ bị phạt.”


A Tửu từ phía sau đi lên trước, nhàn nhạt liếc người nói chuyện. Cô quay đầu lại nói với Thương Mạt và Dương Thiều Quang: “Tôi lên trước, hai cậu đi theo sau.”


“Ôi, cậu lúc nào cũng nhớ đến việc chơi trội nhỉ?”


A Tửu nhướn mày, nhường chỗ cho Thương Mạt, lễ phép mỉm cười: “Cậu lên à?”


Thương Mạt: …


“Tôi...”


Dương Thiều Quang ở trong phim đóng vai người hiền lành, vẫn luôn ở điều hòa quan hệ của A Tửu và Thương Mạt. Thấy thế, cô ta vội vàng kéo Thương Mạt lại: “Kiều Kiều, cậu đi đầu, chúng tôi đi theo sau cậu. Ba chúng ta đi cùng nhau là có thể được.”


“Được.”


Giọng nói của A Tửu như mang theo một lực lượng, bất giác xóa đi sợ hãi của hai người. Mắt thấy A Tửu đã dẫm lên miếng cầu gỗ xích đu thứ hai, cô cũng vội vàng không ngừng nghỉ đi theo phía sau A Tửu.


Cốt truyện cầu gỗ xích đu trên giá cao rất thuận lợi. Trong lúc đó, nhân vật Thương Mạt đóng vai suýt bỏ cuộc thì được A Tửu bắt lấy tay. Chờ đến khi đoàn người sắp đến đi thăng bằng trên cao, A Tửu vẫn còn nắm tay Thương Mạt, mà Thương Mạt cũng chưa từng hất ra.


A Tửu nhìn dây thép trước mắt, cười khẽ một tiếng. Rồi sau đó cô nghiêng đầu nhìn về phía ba chàng trai bên cạnh: “Nếu không mấy người chờ một chút. Tôi sợ mấy người thất bại quá nhiều lần, ảnh hưởng chúng ta phát huy.”


“Cậu ...” Chàng trai đầu tiên nói chuyện vốn muốn phản bác. Nhưng sau khi cậu ta nghĩ đến khi ba người A Tửu dẫm cầu gỗ xích đu đúng là ít thời gian hơn bọn họ, tự tin phản bác nháy mắt không còn. Hơn nữa cậu ta bị Đinh Chiêu Dương đóng vai nam chính giữ chặt cánh tay, đơn giản thô lỗ nói: “Mấy người lên đi! Hy vọng mấy người đừng mất mặt! Hừ, con gái thì làm phi công gì, chưa đủ thêm phiền.”


Tính cách của nhân vật Thương Mạt đóng vốn là làm theo ý mình, tính tình nóng nảy. Cô nghe thấy cậu ta nói lời khinh thường phái nữ thì tức giận: “Cậu nói lại lần nữa?!”


A Tửu túm Thương Mạt, lạnh lùng nhìn chàng trai đối diện: “Phái nữ không chỉ có thể làm phi công, cũng có thể một chân đá cậu xuống. Tin không?”


Trong lúc nói chuyện, A Tửu thực sự hơi nâng chân trái lên.


Ba chàng trai: !!!


A Tửu thấy ba người bị dọa rồi thì nhoẻn miệng cười: “Mấy cậu, ai nói thêm câu nữa, tôi cũng không đảm bảo có thể quản được cái chân này hay không, hiểu chứ?”


Ba chàng trai nhận thua: “Hiểu.”


Huấn luyện viên phía dưới nhìn mấy người bên trên kì kèo thì lạnh giọng hô: “Năm phút! Làm không xong sẽ phạt thêm!”


Tổ sáu người rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, thậm chí ở hạng mục đi thăng bằng trên cao, hai người trong đội vốn có chút xích mích giới tính cũng giúp nhau. Mà A Tửu, Thương Mạt, Dương Thiều Quang đóng vai ba nhân vật đều làm cả lớp nhận rõ một chuyện. Con gái không chỉ có thể làm phi công, hơn nữa có thể làm xuất sắc hơn so với bọn họ.


“Cắt!”


“Được rồi! Mọi người xuống dưới đi, tôi nhìn đau cả cổ!”


“Ye!” Thương Mạt là người sợ độ cao nhất trong mấy người. Cô vừa nghe thấy Đàm Mễ cho phép thì vô cùng hưng phấn: “Thế là có thể xuống... Á?!!”


Tiếng thét chói tai vang ở bên tai.


Người bên dưới lộp bộp một cái. Bọn họ ngẩng đầu nhìn hóa ra Thương Mạt quá vui mừng thế nên bước hụt! Sau khi Thương Mạt bước hụt, người ngả về phía trước trượt xuống. Tuy bọn họ thấy trên người Thương Mạt có dây bảo hộ nhưng vẫn bị chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra dọa.


Kết quả...


Bọn họ mới bị dọa đến một nửa, một nửa còn lại kia bị A Tửu mạnh mẽ đạp về.


A Tửu nhanh tay lẹ mắt, cả người thuận thế cúi xuống. Ngay sau đó, hai tay cô xuyên qua hõm nách Thương Mạt, trực tiếp kéo người lại. Tiếp đó, A Tửu dùng động tác như vậy, ở trước mắt bao người mắt chữ A miệng chữ O, chậm rì rì xách Thương Mạt sợ hãi chưa tan về chỗ cũ.


Thương Mạt: ?


Những người khác: ??


Xách… xách về???


Người phía dưới cầm lòng không đậu dụi dụi mắt, đồng thời hoảng hốt dò hỏi người bên cạnh: “Vừa rồi tôi hoa mắt à? Tôi thấy Thương Mạt bước hụt thiếu chút nữa rơi xuống, vừa rơi một nửa bị Tang Tửu xách lên rồi???”


Nghe vậy, người bên cạnh cũng nhẹ khẽ trả lời giống như chưa hoàn hồn: “Ừm, cậu hoa mắt rồi.” Tuy rằng tôi thật sự cũng nhìn thấy Thương Mạt bước hụt thiếu chút nữa rơi xuống, cũng nhìn thấy Thương Mạt vừa rơi một nửa được Tang Tửu xách lên rồi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình hoa mắt.


Giống với người phía dưới, mấy diễn viên trên giá cao cũng mang vẻ mặt chỗ trống. Bọn họ được nhìn rõ hơn người phía dưới. Khi Thương Mạt ngã xuống, phản ứng thứ nhất của bọn họ là xong rồi, không nhúc nhích nổi, không duỗi được tay ra; phản ứng thứ hai là may mắn có dây thép.


Bọn họ còn đang ở trong phản ứng thứ hai, A Tửu cũng đã đỡ Thương Mạt trở lại rồi. Không nói bọn họ ngây ra, Thương Mạt cũng ngây ra. Chỉ có chỗ cô buộc dây thép bởi vì rơi xuống mà sinh ra chút đau đớn đang nói cho cô, đoạn ký ức ngã xuống kia là thật. Cực kỳ thật!


Rốt cuộc Thương Mạt cũng hoàn hồn, oa mà một tiếng nhào về phía A Tửu. Cô gân cổ gào lên giữa không trung cao 10 mét: “A Tửu! Vừa rồi cậu phản ứng quá nhanh! Thế mà cậu có thể vớt mình lên. Ôi mẹ của con ơi, làm mình sợ muốn chết!”


A Tửu luôn luôn rất có kiên nhẫn đối với người cùi bắp hơn cô ở thế giới tương lai. Cô duỗi tay vỗ vỗ lên tóc Thương Mạt, dùng giọng điệu người lớn dỗ trẻ con: “Chớ sợ! Chớ sợ!”


Những người khác bị giọng gào của Thương Mạt làm cho hoàn hồn. Bọn họ ngửa đầu nhìn A Tửu ở giữa không trung, trong mắt đầy khâm phục và ngưỡng mộ.


Đặc biệt là tổ nhân viên công tác, bọn họ hận không thể cung phụng A Tửu như tổ tông. Có A Tửu ở đây, diễn viên khác không chỉ không trộm lười, thậm chí không có khả năng xảy ra chuyện!


Đàm Mễ trấn tĩnh hơn những người khác nhiều. Dù sao người phụ trách dây thép của ê-kíp bọn họ vẫn luôn cảnh giác. Bà ấy cúi đầu nhìn đoạn phim vừa quay được, nhỏ giọng dặn dò: “Chờ chút nữa cắt cả đoạn kia ra đi. Đưa vào phim chính, những cảnh quay trước và sau đó sẽ là cảnh hậu trường sau khi phim đực công chiếu.”


Hình ảnh cùng loại đã từng hiện thoáng qua trong đầu Đàm Mễ. So sánh với cái nắm tay trên cao, thời khắc sinh tử nào đó càng có thể kích phát tình nghĩa giữa bạn bè. Nhưng Đàm Mễ và biên kịch vẫn luôn không thể tìm được một hình ảnh thỏa đáng để thể hiện. Có hình ảnh diễn viên có thể làm được, hai người bọn họ lại không hài lòng. Có hình ảnh, trừ khi dựa hết vào dây thép và hậu kỳ, nếu không diễn viên rất khó làm được. Hết lần này tới lần khác, bọn họ hy vọng tìm được một người có thể làm được, cho dù chỉ có một người có thể làm được. Trước mắt, A Tửu đã làm được.


Mười phút sau, khi mấy người A Tửu xuống dưới, một đám người đột nhiên vây quanh bọn họ. Mọi người mồm năm miệng mười. Có người hỏi A Tửu ở trên giá cao là cảm nhận thế nào, có người hỏi Thương Mạt thiếu chút nữa rơi xuống là cảm nhận thế nào, còn có người hỏi đám người Dương Thiều Quang đứng xem là cảm nhận thế nào.


A Tửu nghe bọn họ nói hỏi cảm nhận giống Đường Tăng niệm kinh, không khỏi tò mò hỏi: “Mọi người cũng muốn đi lên cảm nhận một chút à?”


Soạt.


Người vây quanh đồng loạt lùi ra sau một bước.


A Tửu chớp mắt khó hiểu: “Chớ sợ! Chớ sợ! Nếu mọi người muốn cảm nhận thì chúng ta đi lên. Tôi chắc chắn sẽ tranh thủ lúc mọi người ngã xuống mà kéo lên!”


Soạt soạt.


Người vây quanh đồng loạt lùi ra sau hai bước. Rất nhanh, bốn phía xung quanh mấy người A Tửu xuất hiện một khoảng đất trống.


[Chỉ số ra vẻ: 5031/9999]


A Tửu: ???


Những người khác: Tang Tửu không chỉ thích mạo hiểm kích thích tìm đường chết một mình, thậm chí còn muốn lôi kéo bọn họ tìm đường chết!!!


Soạt soạt soạt.


Bọn họ khinh bỉ ở trong lòng xong, lại lần nữa đồng loạt lùi ra sau ba bước.


A Tửu: ???


Hóa ra thích giúp đỡ mọi người cũng có thể lấy được chỉ số ra vẻ? Nhưng ngày thường cô cũng rất thích giúp đỡ mọi người mà?


A Tửu không nghĩ ra, đơn giản đặt thẳng câu hỏi: “Không phải mọi người muốn biết có cảm nhận gì à? Mọi người không lên, chỉ bằng lời tôi nói thì mọi người cũng không cảm nhận được mà.”


Những người khác: ...


Giờ này phút này, có người trong bọn họ đột nhiên cảm thấy hình ảnh trước mắt hơi quen.


Sau một lúc lâu, có người phản ứng lại, lời A Tửu vừa nói không phải có hiệu quả giống lúc trước cô chơi xong cánh tam giác bị hỏi muốn nói gì với cư dân mạng không à?!


Cô không chỉ muốn mang chúng tôi tìm đường chết, cô còn đang trào phúng chúng tôi!


[Chỉ số ra vẻ: 5111/9999]


A Tửu: ???


Tuy rất nghi hoặc, nhưng không thể không nói, nhìn chỉ số ra vẻ bò lên trên từng đoạn, A Tửu thật sự hy vọng ê-kíp bọn họ có thể lại có thêm mấy trăm mấy ngàn người. Đến lúc đó, cô hoàn thành nhiệm vụ không phải là chuyện trong vài phút à?


Lúc Miêu Miêu đến thì thấy A Tửu đang đứng đó với mấy diễn viên khác, giữa những người khác và bọn họ có một khoảng đất trống. Tuy rằng khó hiểu nhưng Miêu Miêu cũng không hỏi, mà đưa thư mang từ công ty đến đưa cho A Tửu: “A Tửu, thư của em.”


“Cảm ơn.” A Tửu cầm thư chuẩn bị về khu nghỉ ngơi. Dù sao cô có ít nhất một tiếng mới đến cảnh quay tiếp theo của mình.


“A Tửu, từ từ.” Đinh Chiêu Dương cầm một ly cà phê chạy chậm lên. Cậu ta hơi co quắp đưa ly giấy cho A Tửu: “Cố ý gọi một cốc Cappuccino cho chị.”


Không đợi A Tửu tỏ vẻ gì, Thương Mạt đã nhào lại, vẻ mặt bát quái nhìn Đinh Chiêu Dương: “Những người khác đều uống cà phê đen giống nhau, sao chỉ có mình A Tửu có Cappuccino hả?”


Đinh Chiêu Dương bị Thương Mạt trêu chọc mà đỏ mặt: “Tôi… tôi nghe nói con gái đều thích uống Cappuccino, muốn cảm ơn A Tửu ngày hôm qua giúp tôi nhắc thoại.”


Cậu ta nói xong, sợ A Tửu không nhận, vội nhét ly giấy cho Miêu Miêu, rồi sau đó chạy đi mất.


Thương Mạt cười xấu xa huých cánh tay A Tửu: “Đáng tiếc hai ngươi ở trong phim thuần túy chỉ là tình đồng đội. Nếu thực sự có chút yếu tố tình yêu thì có lẽ cậu ta sẽ cười đến chết luôn.”


“Cười chết?” A Tửu khó hiểu nhìn về phía Thương Mạt: “Vì sao cậu ta sẽ cười chết?”


Thương Mạt uống một ngụm cà phê, giải khát. Cô quay lưng về phía những người khác, nhỏ giọng nói: “Cậu ngốc thật. Hai ngày trước cậu ta đã biểu hiện rất rõ ràng. Trái cây, trà sữa, cà phê, chỉ có mình cậu khác với bọn mình. Cậu ta chắc chắn thích cậu. Cậu ta đang lén lút biểu đạt tình cảm với cậu.”


A Tửu: ???


Từ nhỏ A Tửu không được người lớn dạy dỗ, cho dù sau này quen biết Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương, hai người cũng chưa từng dạy A Tửu chuyện yêu đương gì cả.


Chờ sau khi đi vào thế giới tương lai, tuy A Tửu biết nguyên chủ có chút thích hai người Lương Dư Hành, Ngụy Khai Vũ. Nhưng dù sao đó vẫn là ký ức của nguyên chủ, không để lại chút dấu vết nào trên linh hồn A Tửu cả.


Hơn nữa chỉ cần xem ký ức thì A Tửu không quá hiểu lý do nguyên chủ thích bọn họ. Bọn họ không tốt với nguyên chủ, cũng không quan tâm chăm sóc nguyên chủ, không hề phù hợp với mấy cái yếu tố làm người ta động tâm mà A Tửu xem trên mạng.


Nói chính xác ra, từ nhỏ đến lớn, A Tửu hiểu thích của thân tình, giống tình sư môn, cũng hiểu thích của bạn bè, giống đám người Đồng Đồng, Nguyệt Nguyệt, lại không hiểu thích của tình yêu. Đây là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, xa lạ đến A Tửu căn bản không muốn xem qua trước khi dán đầy được kim tự tháp.


A Tửu nghe Thương Mạt giải thích xong, vẫn không rõ: “Cậu ta cho mình đồ khác là thích mình à?”


“Đúng vậy, tin mình đi.” Thương Mạt dùng một tay khoác lên cổ A Tửu, nhướn mày khẽ nói với A Tửu: “Mình có đến bảy, tám bạn trai cũ đó. Kinh nghiệm phong phú! Cậu ta đối xử với cậu khác người khác. Nhưng mình thấy khí chất của cậu ta vẫn còn dáng vẻ sinh viên lắm, hơn nữa tính tình cũng hướng nội, ngày thường đều không hay nói chuyện.”


A Tửu lắc đầu: “Mình cảm thấy không giống.”


Thương Mạt: “Hử?”


Thấy thế, A Tửu đương nhiên đưa ra câu trả lời: “Đồ cậu ta mua, mình đều không thích.”


Thương Mạt ngẩn người: “Cậu không thích?”


Miêu Miêu ở một bên phụ họa: “A Tửu không quá thích các loại cà phê, đắng ngọt đều rất bình thường. Trái cây thì trừ quả xoài ra, quả kiwi cũng không quá thích.”


Hai ngày trước, Miêu Miêu và Quất Tử, Tam Thủy thấy Đinh Chiêu Dương đưa đĩa xoài cho những người khác, lại nhìn đĩa kiwi của A Tửu, suýt nữa nghẹn cười chết.


Bạn nói Đinh Chiêu Dương không coi trọng thì cậu ta nhớ rõ trên mạng nói Tang Tửu dị ứng quả xoài. Bạn nói Đinh Chiêu Dương coi trọng thì cậu ta thế mà không lén xin kinh nghiệm của đám người Miêu Miêu.


Thật ra, không chỉ Thương Mạt đoán như vậy, ba người Miêu Miêu cũng từng lén lút suy đoán. Sau đó, các cô ra một cái kết luận. Mặc kệ Đinh Chiêu Dương thích hay không thích A Tửu, có phải đang theo đuổi A Tửu hay không thì trước mắt xác suất để cậu ta có thể thành công đều là con số 0.


Thương Mạt nghe Miêu Miêu nói xong, cả người trầm mặc. Cô không nghĩ tới Đinh Chiêu Dương mua đồ ba lần, có thể có hai lần trúng vào đồ A Tửu không thích. Cô nghĩ cho dù Đinh Chiêu Dương trực tiếp mua đồ A Tửu thường ăn ở phim trường cũng không đến mức xui xẻo như vậy.


A Tửu vừa mở thư vừa nói: “Tuy rằng mình không biết theo đuổi một người ra sao, nhưng mình cũng sẽ không đưa đối phương đồ mà đối phương không thích trong lúc theo đuổi người ta. Chắc chắn cậu đã đoán sai.”


Thương Mạt: ...


Cô lén liếc Đinh Chiêu Dương ở bên kia đang nhìn sang đây, khẽ thở dài. Lão Đinh à, khó trách cậu còn độc thân.


“Mạt Mạt.”


Thương Mạt hoàn hồn: “Chuyện gì?”


A Tửu nhìn thư trong tay, hơi nhăn đôi lông mày nhỏ. Ngay sau đó, cô đưa thư cho Thương Mạt xem, trong ánh mắt toát ra một chút chờ mong: “Cậu có thể giải giúp mình không?”


Giải giúp?


Giải cái gì???


Thương Mạt ôm tò mò cúi đầu nhìn thư trong tay A Tửu. Ánh mắt đầu tiên vừa nhìn, cô cảm thấy cà phê đen trong tay không còn ngon nữa.


Ai thiếu đạo đức như vậy gửi đề toán Olympic cho A Tửu?


Anti-fans bị kiện à?!


___


Tác giả có lời muốn nói:


Thương Mạt: Tôi không nên lắm miệng tò mò!


Bạn cần đăng nhập để bình luận