Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 64


“Tarot?” A Tửu ngẫm nghĩ, dường như từng nghe Nguyệt Nguyệt đề cập đến lúc chơi “Sinh tồn trong phòng kín” rồi: “Được quá! Vậy chúng ta học Tarot đi!”


Thẩm Thư Triệt thấy A Tửu không mảy may nghi ngờ, bèn chột dạ đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa anh đã không giữ vững được hình tượng cao lớn của mình trong lòng tiểu sư muội rồi.


A Tửu ăn bánh hạnh nhân do nhà hàng bưng lên, háo hức thử hỏi Thẩm Thư Triệt: “Sư huynh, chừng nào anh mới rảnh ạ? Ngày mai em cũng ở thành phố Bắc Kinh đó ạ, ngày mốt phải bay đi đóng phim, có lẽ phải quay khoảng mười ngày, và sau đó em sẽ được nghỉ ba ngày ạ.”


Câu ngày mai cũng ở thành phố Bắc Kinh này cơ bản đã trình bày rõ với Thẩm Thư Triệt rồi. Thế nhưng, anh hoàn toàn không nhớ nổi mấy lá bài Tarot, không biết có trò chơi nào có thể giúp học Tarot không, nếu có chắc chắn anh sẽ thức thâu đêm học cho bằng hết.


Thẩm Thư Triệt cầm ly uống miếng nước, vừa cầm điện thoại di động đặt một bộ Tarot và sách tham khảo kèm theo trên mạng, vừa cười với A Tửu: “Thời gian quá ngắn học không được gì đâu, ngày mai sư huynh sẽ tặng em một quyển sách, trước tiên em cứ đọc sách nắm cơ bản đi đã, mai mốt em về thì sư huynh sẽ dạy Tarot cho em nhé?”


Mười ngày, anh hẳn có thể học đủ đạt yêu cầu nhỉ?


Book - một độc cô cầu bại trong thế giới game, lần đầu tiên trong sự nghiệp có nguy cơ hứng chịu thất bại thảm hại.


A Tửu đang định đồng ý, bất ngờ điện thoại di động báo WeChat có tin nhắn mới. Cúi xuống nhìn, gương mặt cô lập tức trở nên tươi tắn, cả người ngập đầy bong bóng xinh đẹp: “Sư huynh ơi, anh Kỳ Tây nói đợi lần sau em về sẽ dạy em chơi diều lượn đó ạ!”


Dứt lời, A Tửu bừng bừng hăng hái nhìn Thẩm Thư Triệt: “Ở mức độ nào đó diều lượn cũng khá giống ngự kiếm phi hành nhỉ, sư huynh có muốn đi cùng em không ạ? Ban ngày chúng ta chơi diều lượn, buổi tối học Tarot! Có anh và anh Kỳ Tây dạy, em chắc chắn có thể học xong!”


Thời gian học Tarot được dời xuống, lẽ ra Thẩm Thư Triệt nên vui mừng, nhưng anh quan sát thấy dáng vẻ hai mắt tỏa sáng khi nhắc đến người khác của A Tửu, hồi chuông cảnh báo liên tục réo vang.


Anh mới vừa tìm được tiểu sư muội, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý chứng kiến tiểu sư muội yêu đương đâu.


“Anh Kỳ Tây mà em vừa nói là…”


“Quý Kỳ Tây, người đại diện của em ạ.” A Tửu giới thiệu xong, lại bổ sung: “Chú út của đại sư huynh, thường thì anh ấy hay gọi đại sư huynh là cháu trai.”


Cháu trai, chú út?


Thẩm Thư Triệt yên tâm. Nếu người đó gọi Quý Lâm Xuyên là cháu, vậy chứng tỏ tuổi không nhỏ, đoán chừng cũng xem tiểu sư muội như em gái giống họ mà thôi, anh không cần phải lo lắng: “Được, đợi anh rảnh thì chúng ta cùng đi chơi diều lượn nhé.”


Tuy anh lượn diều không mấy chuyên nghiệp nhưng có thể đủ dạy cho một người sơ cấp, không sợ mất mặt. Hiện nay, nhiệm vụ thiết yếu của anh là trong vòng hơn mười ngày phải học nhập môn Tarot.


[Ting…]


A Tửu cúi đầu lướt WeChat, nhìn thấy Quý Kỳ Tây gửi hai video qua. Đến khi thấy rõ nội dung, lập tức lấy lại tinh thần, nhìn không chớp mắt vào đoạn video.


Nghe được âm thanh từ video, Thẩm Thư Triệt thầm tò mò, bèn đứng dậy cách cái bàn nghiêng người tới trước xem video trên điện thoại của A Tửu.


A Tửu biết người đang chơi diều lượn trong video đầu tiên, đó chính là Tào Duy Huyên mà cô vô cùng khâm phục.


Người đàn ông đang chơi diều lượn trong video thứ hai hình như cũng xấp xỉ tuổi Tào Duy Huyên, nhưng vì luôn không lộ mặt nên A Tửu không xác định được là ai.


A Tửu xem video đầu tiên trước, ngay sau đó xem hết video thứ hai. Kế đến, cô lại bấm phát video thứ hai thêm lần nữa, quả là đáng với câu say như điếu đổ.


Nếu để A Tửu chia cấp bậc cho người chơi diều lượn, A Tửu cho rằng hôm ở trên xe đó Quý Kỳ Tây đã lượn diều tốt hơn Tào Duy Huyên rồi, vậy mà người không nhìn rõ mặt hôm nay còn chơi giỏi hơn cả Quý Kỳ Tây nữa!


Lúc ấy, A Tửu nói với Quý Kỳ Tây về Tào Duy Huyên vì chỉ nhắm đến một số người đăng tải video hàng đầu của Miêu Đóa TV, bởi vậy cô mới không so sánh với Quý Kỳ Tây.


[A a a a a a! Người thứ hai chơi diều lượn có cảm giác tự do và phóng khoáng hơn! Giống hệt một bóng đen đang bay vậy! ]


[JQX: Anh ta và Tào Duy Huyên, ai chơi giỏi hơn?]


Mấy hôm trước, A Tửu được Miêu Miêu nhắc nhở mới đột nhiên biết được tên đồng âm của người đại diện Quý. Vì vậy, với tâm tính ranh ma, cô đã lén sửa lại ghi chú.


Kết quả, đổi xong cô mới phát hiện tên WeChat của Quý Kỳ Tây chính là JQX, và anh hoàn toàn không quan tâm người khác sẽ nói gì về chuỗi thanh mẫu [1] của mình.


[1] thanh mẫu là phụ âm mở đầu một âm tiết. Ví dụ phụ âm “h” trong âm tiết /hǎo/. JQX còn có nghĩa bóng là đối tượng “mập mờ” X.


A Tửu không vòng vo, tức khắc trả lời: [Anh ấy ạ!]


[Anh ấy tên gì thế ạ? Sao em không thấy clip của anh ấy trên Miêu Đóa TV vậy? ]


Không biết tại sao Quý Kỳ Tây không trả lời A Tửu ngay, mà thoạt tiên gửi qua nhiều biểu tượng cảm xúc, rồi mới đáp.


[JQX: West.]


A Tửu là một thổ dân trưởng thành trong hoàn cảnh tu tiên, bởi thế cô không nhạy bén lắm với những từ tiếng Anh, trừ khi liều mạng lật tìm từ trong ký ức của nguyên chủ ra.


Trái lại, Thẩm Thư Triệt chìm vào trầm tư khi xem xong đoạn trò chuyện giữa Quý Kỳ Tây và A Tửu: “A Tửu, tên anh ta là Tây nào vậy?”


“À, là…”


“Tửu Tửu?”


A Tửu đang nói giữa chừng thì đột nhiên bị người ta cắt ngang. Nghe gọi, A Tửu ngẩng đầu lên, nào ngờ lại thấy Bạch Dao mặc một chiếc váy dệt kim màu trắng và bên cạnh cô ta có thêm một người.


Anh ta mặc vest, ngoại hình anh tuấn, đang đeo đôi mắt kiếng gọng vàng trông khá nho nhã.


A Tửu lập tức nhận ra anh ta, Lương Dư Hàng.


Anh ta là người để lại dấu ấn đậm nét trong trí nhớ của nguyên chủ, đồng thời cũng là người mà ban đầu nguyên chủ ưa thích, thậm chí lầm tưởng anh ta là người có tâm ý tương thông với mình.


Khi Lương Dư Hàng nhìn thấy A Tửu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc và dò xét, nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ gật đầu: “Tang Tửu, lâu rồi không gặp.”


Thỉnh thoảng anh ta thấy vài tin tức trên mạng liên quan đến Tang Tửu. Trên mạng, Tang Tửu đã thay đổi khá khác so với lúc nhỏ, khiến người ta bỗng chốc không thể phân rõ được đâu mới là bản tính của cô.


Vốn dĩ chỗ ngồi này được coi là khuất tầm nhìn, với cửa sổ ở bên phải và hai chậu cây xanh cao ngang người được bày bên trái thì khó ai có thể chú ý tới vị khách bên trong.


Thế nhưng, bấy giờ Thẩm Thư Triệt đang đứng, với chiều cao một mét tám của anh đương nhiên sẽ không bị chậu cây xanh che khuất. Mỗi khi lên mạng, Bạch Dao thường chú ý đến Thẩm Thư Triệt nên lúc đi ngang cô ta đã nhìn qua mấy lần, không ngờ lại có thể gặp được A Tửu.


“Đúng vậy, Tửu Tửu, lâu rồi mới gặp em nha.” Bạch Dao đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lương Dư Hàng trong khi vẫn tươi cười, dường như chuyện không vui trước kia với A Tửu đã không còn tồn tại: “Anh Dư Hàng dẫn chị tới bàn chuyện kịch bản, dù rằng bây giờ trong nhà không cho phép chị làm diễn viên, nhưng tốt xấu gì cũng có một hai quyển sách cũng gọi là có tiếng, chị cũng mong muốn có thể mở ra một trang sự nghiệp mới, chị cũng mong muốn có thể mở ra một trang sự nghiệp mới.”


Trong khi nói chuyện, Bạch Dao như có như không liếc qua Thẩm Thư Triệt. Dù cô ta không nói trắng ra nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng, nếu không phải do Tang Tửu làm quá gắt khiến nhà họ Tang mất thể diện, công ty bị thiệt hại và khiến danh tiếng của cô ta bị tụt dốc thì cô ta đã không bị cấm tiếp tục làm nghệ sĩ rồi.


Đúng là ở bên ngoài Thẩm Thư Triệt luôn được fan khen là dịu dàng, nhưng sự dịu dàng của anh có giới hạn. Chẳng hạn như sau khi nhận ra A Tửu, anh đã dành thời gian lên mạng để cập nhật tin tức liên quan đến A Tửu trong vòng hai tháng qua; trong đó, tần suất xuất hiện của Bạch Dao và nhà họ Tang không cao mấy, nhưng lại vô cùng gai mắt.


Vậy nên, Thẩm Thư Triệt thản nhiên quét qua Bạch Dao và Lương Dư Hàng rồi thu lại ánh nhìn. Đến khi nhìn về phía A Tửu, anh lại thể hiện vẻ mặt yêu chiều: “A Tửu, đồ không ăn sẽ bị nguội lạnh đấy.”


“À.” A Tửu gật đầu với Bạch Dao và Lương Dư Hàng rồi lại cầm đũa lên định ăn tiếp.


Thấy thế, Lương Dư khẽ nhíu hai đầu lông mày. Trong mắt anh ta, biểu hiện lần này của A Tửu quả thật bị xem như là rất không có giáo dục.


Trước đây, tuy rằng Tang Tửu cũng nhõng nhẽo và ương bướng, nhưng ít nhất trước mặt người ngoài cô sẽ giữ vững giáo dưỡng. Chẳng lẽ, bây giờ cô thật sự vò đã mẻ lại sứt? Hay cô ỷ có Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn nên không màng kiêng nể gì nữa rồi?


Hơn nữa…


Anh ta nhìn thoáng qua Thẩm Thư Triệt, trong mắt chứa đầy vẻ không thích. Sau khi Tang Tửu trở thành nghệ sĩ, quả nhiên dễ học mấy điều xấu từ những loại người vô văn hóa này.


Bạch Dao nghĩ A Tửu thấy cô ta kéo cánh tay Lương Dư Hàng thì sẽ kinh ngạc và ghen tỵ, nhưng ngờ đâu trong mắt A Tửu họ còn chẳng bằng miếng bánh hạnh nhân kia.


Điều quan trọng là bánh hạnh nhân ấy lại là đồ ngọt miễn phí do nhà hàng tặng kèm!


Bạch Dao hít sâu một hơi, cười: “Đúng rồi, Tửu Tửu, thứ bảy tuần sau chị và anh Dư Hàng sẽ tổ chức lễ đính hôn, nếu em rảnh thì tới tham gia đi.”


“Chúc mừng hai người.” Dù A Tửu không hiểu tại sao Bạch Dao lại đứng đây nói tiếp, dẫu sao mối quan hệ giữa họ cũng không tốt lắm, nhưng cô không thể biểu hiện quá nhỏ nhen trước mặt sư huynh được. Vì thế, chúc phúc xong, cô lại rất có trách nhiệm đưa ra lý do: “Cuối tuần tôi bận rộn lắm, không rảnh đâu ạ.”


Lương Dư Hàng khẽ quay qua thoáng nhìn Bạch Dao, nếp gấp giữa hai lông mày càng sâu hơn, đôi mắt sau cặp kính cũng toát ra từng chút bất mãn.


Anh ta không cho rằng Bạch Dao là sự lựa chọn tốt cho vị trí vợ hiền, nhưng bà cụ lại hài lòng về cô ta. Vả lại, mảnh đất nhà họ Tang quả thật có ích cho nhà anh ta. Anh ta không để bụng việc mình có một vị hôn thê.


Dù không bận tâm nhưng anh ta không thích một vị hôn thê không nhận thức rõ vị trí của mình, mà mượn thân phận hòng khoe khoang trước mặt người khác.


Giọng nói vốn luôn nho nhã lễ độ của Lương Dư Hàng chợt lãnh đạm đi, anh ta nhắc nhở đầy ẩn ý: “Dao Dao, không thể bắt người khác chờ lâu đâu.” Hai người đến cũng không sớm, trong căn phòng đặt trước đã có người đang đợi.


Tiếc lắm thay, Bạch Dao một lòng mong mỏi có thể tìm lại thể diện từ chỗ A Tửu, cho nên hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của Lương Dư Hàng có gì không ổn. Cô ta chẳng thiết cử động, mà chỉ lo đăm đăm nhìn A Tửu: “Tửu Tửu, chị biết em là thanh mai trúc mã với anh Dư Hàng, em cũng từng thích anh ấy nên không vui là chuyện rất bình thường. Nhưng dù em đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà thì cũng còn quan hệ máu mủ mà, chú rất hài lòng về anh Dư Hàng nên nói muốn tổ chức thật long trọng, việc lớn trong nhà em cũng không nể mặt luôn sao?”


“Cô Bạch.” Thẩm Thư Triệt bỏ đũa xuống nhìn Bạch Dao, tuy vẫn mỉm cười nhưng trong mắt không hề thể hiện ý cười đó: “Dù cho A Tửu và nhà họ Tang có quan hệ máu mủ hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô mà nhỉ? Chuyện trọng đại của cô mắc mớ gì đến A Tửu vậy? Với lại... cô không phát hiện mọi người đằng sau đều đang nhìn cô à? Cứ quấy rầy người khác trong nhà hàng, làm phiền người ta tận hưởng thời gian cơm trưa, cô có mong cầu gì nào? Nói nghe thử xem?”


Mong cầu?


A Tửu vốn không hiểu mục đích của Bạch Dao, giờ này đây bị Thẩm Thư Triệt nhắc tới, cô bỗng chốc được khai sáng, vỡ lẽ nhìn Bạch Dao: “Chị đang muốn khoe khoang với tôi là chị có một vị hôn phu sao?”


Bạch Dao: ...


Nói vậy không sai nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải.


A Tửu không nghe thấy tiếng chửi thầm trong bụng Bạch Dao, bèn nghiêng đầu, mắt tỏ vẻ khó hiểu: “Chị có một vị hôn phu là chuyện lớn, vậy hiện giờ tôi có ba sư huynh và sư tỷ, chẳng phải là việc lớn trong việc lớn sao?”


Thấy sắc mặt Bạch Dao và Lương Dư Hàng trở nên khó coi, Thẩm Thư Triệt rất không nể mặt cười khẽ: “A Tửu, không còn sớm nữa, chiều nay anh em mình còn có buổi quay hình, về thôi, dù gì đồ ăn cũng nguội ngắt rồi.”


“Được ạ.” A Tửu cầm khăn ăn lau miệng, rồi đeo khẩu trang lên, sửa soạn đi cùng Thẩm Thư Triệt. Thế nhưng, khi cô đi lướt qua vai Bạch Dao, không khỏi bổ sung: “Ba lận nha, tôi có ba sư huynh sư tỷ đó nha! Hơn nữa sắp có thêm người thứ tư rồi nè, gấp bốn lần chị luôn!”


[Chỉ số ra vẻ: 2159/9999]


Bạch Dao: ...


Thần kinh à cô kia!


--------------------


Lời tác giả:


Ai thần kinh đâu nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận