Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 116


Năm giờ chiều, bà Long ngồi ở trong sân chờ A Tửu và Tịch Ngôn Vãn trở về. A Tửu vừa nhìn thấy bà Long thì vội vàng giơ giỏ hoa bằng trúc, cõng cái gùi nhỏ chạy tới: "Bà! Cháu và sư tỷ bán hết khăn nhuộm phong hương và khắc gỗ rồi nha!"


Bà Long nhìn thấy đống đồ chất trong giỏ mà A Tửu xách đều sắp tràn ra thì giật mình, chờ nghe nói bán đi hết rồi thì cười hỏi: "Khăn nhuộm phong hương cũng bán hết rồi?"


"Bán ra rồi á!" Khuôn mặt A Tửu rạng rỡ nụ cười, thanh âm giòn giã: "Bán năm vạn tệ!"


Loảng xoảng.


Cái chậu trong tay bà Long rơi xuống đất.


Bà Long không thể tin nổi nhìn A Tửu, hỏi lại như đang xác nhận: "Năm, năm vạn tệ? Cháu nói cái khăn đó bán năm vạn tệ."


A Tửu đem tin nhắn nhận tiền cho bà Long xem: "Cháu với sư tỷ không động tới một đồng nào đâu, tiền bán dược để cho bà với ông Ba hết, chờ mai chúng cháu sẽ đi ngân hàng chuyển tiền vào sổ tiết kiệm!"


"Cháu, cháu..." Bà Long tức giận, giơ tay muốn đánh lên cánh tay A Tửu, hết lần này tới lần khác bà lại không đành lòng đánh nặng, buồn rầu phàn nàn: "Hai đứa trẻ hư các cháu! Ai bảo hai đứa tự bỏ tiền túi ra mua? Ngốc hay không hả! Các cháu thích khăn thì bà đưa thẳng cho các cháu mà, cần gì phải dùng tiền của các cháu?! Lại còn tiêu năm vạn tệ, sao lại có đứa ngốc nào bỏ năm vạn tệ ra mua cái khăn chứ!"


A Tửu: ...


Tịch Ngôn Vãn: ...


Thực không dám giấu giếm, trước đó không lâu, chúng cháu vừa gặp một đứa ngốc.


Nhìn thấy A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đều ngơ ngác, cư dân mạng đang xem livestream cười ha ha, bọn họ tranh luận trên live nửa ngày xem có phải chương trình nhờ người tới mua không, kết quả người không tin nhất lại là bà Long!


[Ha ha ha ha! A Tửu vui mừng nhảy nhót suốt một đường, đoán chừng cũng không ngờ tới vậy mà bà Long lại không tin!]


[A Tửu: Xin hỏi, dùng biện pháp nào có thể khiến cho bà Long tin tưởng tôi không tự bỏ tiền ra mua khăn nhuộm phong hương QAQ.]


Sự cố chấp của bà Long thể hiện vô cùng rõ ràng trong chuyện rốt cuộc khăn nhuộm phong hương bị ai mua, thẳng tới khi ăn xong cơm tối, dưới sự cam đoan liên tục của A Tửu, Tịch Ngôn Vãn và nhân viên quay phim, bà Long vẫn cứ không tin có thể có người sẽ bỏ ra số tiền gấp mười để mua khăn.


A Tửu bất đắc dĩm chỉ có thể kéo ông Ba tới thuyết phục mới khiến cho bà Long miễn cưỡng đồng ý nhận ba nghìn tệ tiền khăn và một nghìn tệ tiền khắc gỗ.


Vòng tới vòng lui, A Tửu kiếm ròng bốn vạn bảy nghìn tệ.


[Nên để hai nhóm khác đến xem thử, bọn họ hẳn là sẽ hâm mộ tới khóc, bọn họ bán đến trưa mới được mấy trăm tệ còn nộp lên không xót tý nào, A Tửu không chỉ được chủ quán cả một con phố cho không quà, mà còn kiếm được số tiền chênh lệch giá lên tới năm chữ số.]


[Mấu chốt là A Tửu kiếm được tiền chênh lệch giá cũng không vui ấy, bạn xem, Tang Tửu vẫn luôn tìm cơ hội hi vọng có thể thuyết phục bà Long nhận lấy bốn vạn tệ còn lại.]


[Tiền: Ông đây còn bị chê cơ đấy.]


Chờ cho đến khi buổi ghi hình buổi tối kết thúc, A Tửu cũng không thể thành công đem bốn vạn bảy ngàn tệ còn lại đẩy ra, cả người đều ủ rũ rất là buồn rầu.


Trong phòng ngủ, Tịch Ngôn Vãn nhìn A Tửu rầu rĩ không vui, không khỏi nắm lấy vai cô: "Có lẽ bà đã tin em bán được khăn, nhưng giả vờ không tin thôi."


"Giả vờ?" A Tửu không hiểu, ngửa đầu nhìn Tịch Ngôn Vãn: "Vì sao lại giả vờ chứ? Kiếm thêm tiền không tốt ạ?"


Tịch Ngôn Vãn ngẫm nghĩ suy nghĩ của bà ấy: "Đại khái tin tưởng chúng ta bán được rồi, lại không tin có người sẽ bỏ ra năm vạn tệ ấy, dù sao ở trong lòng bà thì giá của chiếc khăn vẫn luôn ở mức ba ngàn tệ."


A Tửu thở dài não nề, giơ tay ôm lấy Tịch Ngôn Vãn, giọng điệu còn mang vẻ tiếc nuối: "Bà đánh giá thấp niềm yêu thích của vị khách kia với nhuộm phong hương rồi."


Tịch Ngôn Vãn: ...


Sau khi trông thấy mười chủ quán đều nói A Tửu hợp duyên thì cô đã nghi ngờ tổ chương trình tìm một đống người tới diễn kịch rồi, bao gồm cả cái người năm vạn tệ kia.


Một người, hai người nói A Tửu hợp duyên thì có độ tin cậy rất cao, ai bảo A Tửu nhà bọn họ đáng yêu thiện lương làm người thích chứ. Nhưng một đống người ở cùng một thời gian đều đi lên nói A Tửu hợp duyên, trong đó có thể không có âm mưu à?


Đương nhiên Tịch Ngôn Vãn có thể nhận ra A Tửu rất vui vẻ, trên đường trở về thỉnh thoảng A Tửu lại bỏ mấy món quà trong gùi ra nhìn, chờ về tới nhà thì nụ cười trên mặt cũng chưa tắt. Vào lúc ăn cơm tối A Tửu còn nói, trước khi đi muốn đi cảm ơn những chủ quán đã tặng quà kia, có cơ hội tranh thủ quay lại quá trình chế tác mà họ có thể đưa ra công khai.


Tịch Ngôn Vãn nhẹ nhàng vỗ lên lưng A Tửu: "Được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ đi, ngày mai tiếp tục kế hoạch học tập nhuộm phong hương của chúng ta."


"Đợi chút nữa." A Tửu buông cánh tay đang ôm Tịch Ngôn Vãn ra rồi lấy điện thoại dưới gối ra: "Em nhắn tin WeChat cho ngũ sư huynh đã, hỏi xem anh ấy đang ở đâu."


Đêm hôm khuya khoắt hỏi anh ta đang ở đâu?


Hơn nữa, em có ba sư huynh, chỉ hỏi riêng anh ta làm gì?


Trong đầu Tịch Ngôn Vãn phút chốc vang lên tiếng còi báo động, trên mặt lại tỉnh bơ như không: "Em có chuyện cần nói với anh ta? Chuyện công tác?"


A Tửu lắc đầu, một bên gõ chữ trong khung chat Wechat một bên trả lời Tịch Ngôn Vãn: "Lúc chiều xem xong múa rối bóng khi đi bộ về, hình như em trông thấy ngũ sư huynh cách mấy người chủ quán, chẳng qua một giây sau chớp mắt người đã không thấy, lúc ấy em cảm thấy có lẽ mình hoa mắt, nhưng lúc ăn cơm em lại lại cảm thấy không hoa mắt, em nhất định phải hỏi một câu, trong lòng có chuyện thì ban đêm không ngủ được."


Tịch Ngôn Vãn: ...


Buổi chiều Quý Kỳ Tây ở trên trấn thật thì nguyên nhân những chủ quán kia đột nhiên nhìn A Tửu hợp duyên hình như đã tìm được rồi, rất giống chuyện Quý Kỳ Tây có thể làm được.


WeChat vừa gửi đi A Tửu đã nhận được hồi đáp: [JQX: Đúng vậy, anh đến thị trấn bàn một vụ hợp tác, sợ quấy rầy em livestream nên không nói với em, cách nhiều người như vậy mà em cũng trông thấy anh à?]


Nếu như là trước kia Quý Kỳ Tây tất nhiên sẽ bổ sung một câu, trông thấy anh cũng bình thường, dù sao anh đẹp trai như vậy, thật sự là sáng lấp lánh giữa đám đông.


Mà bây giờ, anh trả lời xong thì lại yên lặng nói thêm một câu trong lòng, A Tửu cách biển người mênh mông đều có thể trông thấy anh, nói rõ ông trời buộc tơ hồng trên cổ tay hai người họ, ai cũng kéo không đứt.


[JQX: Buổi chiều ở phiên chợ có vui không?]


A Tửu nhìn thấy tin nhắn thì mi mắt cong cong, cầm điện thoại chụp thỏ nhỏ, rùa đen nhỏ và mấy món quà khác gửi hết cho Quý Kỳ Tây qua Wechat:


[Bé A Tửu: Vô cùng vui vẻ! Tất cả mọi người ở phiên chợ đều rất nhiệt tình rất hiếu khách, tặng em rất nhiều quà!]


[Bé A Tửu: Nhưng rất kỳ quái, vì sao bọn họ không tặng sư tỷ nhỉ?]


Lúc ấy nhận quà A Tửu chỉ lo ngơ ngác, thẳng đến trên đường về lúc Tịch Ngôn Vãn muốn cầm đồ giúp A Tửu thì cô mới giật mình, những chủ quán kia vậy mà không tặng quà cho sư tỷ! Chẳng lẽ là bọn họ nhận ra sư tỷ rất có tiền, không thiếu tiền mua quà?


Quý Kỳ Tây: ...


Lúc anh mua đồ cũng không nghĩ tới Tịch Ngôn Vãn mà.


Sau khi Quý Kỳ Tây rời khỏi phòng trà thì đều đang xem livestream của kênh Mật Đào TV, trước tiên ghi lại những món đồ mà A Tửu nhìn, lại lần lượt mua lại sau đó để chủ quán tặng nó cho A Tửu.


Anh chỉ mua đồ cho A Tửu, những chủ quán đó tự nhiên không có khả năng tiện thể tặng quà cho Tịch Ngôn vãn.


[JQX: Hợp duyên ấy à, rất mơ hồ, người ngoài nói không rõ.]


[A Tửu: Anh có xem trực tiếp ạ? Bọn họ đúng là nói nhìn em hợp duyên! Ừm, nhưng em cảm thấy cũng không phải bọn họ nhìn nhị sư tỷ không hợp duyên. Trong những món quà họ tặng thật ra có mấy cái rất hợp với khí chất của nhị sư tỷ, có lẽ khí thế của nhị sư tỷ quá mạnh nên bọn họ không dám tặng trực tiếp?]


Quý Kỳ Tây nhìn câu trả lời dài của A Tửu thì bật cười, có mấy món quà rất hợp với khí chất của Tịch Ngôn Vãn, nguyên nhân căn bản chẳng lẽ không phải là vì lúc em nhìn thấy chúng trên quầy hàng thì trong lòng nghĩ có tiền thì sẽ mua cho Tịch Ngôn Vãn à?


Đương nhiên, trong lòng anh nghĩ như vậy, câu trả lời đưa ra lại tán đồng suy đoán của A Tửu. Bé A Tửu thích sư môn như vậy, khẳng định cũng hi vọng những người khác cũng thích người của sư môn.


[JQX: Em thật thông minh, trong chốc lát đã đoán được suy nghĩ nhỏ của họ.]


[JQX: Muộn lắm rồi, nhanh đi ngủ đi, theo đồng hồ sinh học của em thì buổi sáng năm sáu giờ là tỉnh rồi, không thể ngủ muộn.]


Sau khi A Tửu trông thấy hai chữ ngủ muộn thì dời mắt, nhìn vào cột thời gian trên điện thoại di động, đã mười giờ rưỡi tối, so với thời gian ngủ khi làm việc thì còn rất sớm, nhưng so sánh với thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường thì quả là có hơi muộn.


[Bé A Tửu: Ngủ ngon]


[JQX: Ngủ ngon [sờ đầu.jpg]]


Đáp lời bằng một cái meme xong thì Quý Kỳ Tây tìm trong bộ nhớ nửa ngày cũng không tìm được cái meme nào đáng yêu khác, dứt khoát tag toàn thể thành viên trong nhóm WeChat thường dùng: [Gửi mấy cái meme có liên quan tới đi ngủ qua đây, nhanh lên, ba hai một.]


[Sầm Sầm: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]]


[Sầm Sầm: Nhây lầy/ gợi/ cảm đầy đủ hết, thích cái nào trộm cái nào! @Hỉ Thước thật đáng yêu.]


[Sầm Sầm: Tiểu Quý Gia, biệt danh nhóm WeChat của cậu là sao đó???]


[Sầm Sầm rời khỏi nhóm]


[Người Cầm Lái Bắc Kinh: ???]


[Hoàng Tử Nhỏ Trượt Tuyết: ???]


Quý Kỳ Tây không để ý tới cửa sổ nhỏ thông báo cuộc gọi liên hoàn của Sầm Luật, chậm rãi gửi một câu vào nhóm: [Gửi mấy cái meme đáng yêu có lien quan tới đi ngủ qua đây, từ chối hình không thích hợp với trẻ nhỏ, ba hai một.]


Những người khác: ...


Nói thật, ba tấm ảnh kia của Sầm Luật có chỗ nào không thích hợp với trẻ nhỏ hả? Cậu không thể bởi vì Cừu Lười Biếng trong ảnh không mặc quần áo mà nói người ta không thích hợp thiếu nhi chứ? Cừu Lười Biếng oan quá mà???


Một phút sau, Quý Kỳ Tây lần nữa lần nữa gửi mấy cái meme vào khung chat với A Tửu, rất đáng yêu, không cần động não.


"Sư tỷ." A Tửu kéo tay Tịch Ngôn Vãn: "Hiện tại ngũ sư huynh rất gửi meme trên WeChat á, hơn nữa tất cả đều đáng yêu lắm."


A Tửu còn chưa nói hết lời, ngón tay đã rất thành thật lưu hết tất cả meme lại, tục xưng, trộm meme.


Tịch Ngôn Vãn: ...


Có lẽ trong lòng anh ta vẫn luôn chờ em trộm đấy.


Chỉ là...


Cô nhìn meme trong khung chat WeChat, nhíu máy, Cừu Lười Biếng trong hoạt hình có quần áo dày và xấu như thế à???


Tịch Ngôn Vãn ép xuống nỗi nghi hoặc trong lòng, ngồi xuống mép giường xát A Tửu, vờ như vô ý hỏi: "Lúc ăn cơm sao em lại nghĩ tới chuyện có hoa mắt không?"


"Trông thấy thỏ con và rùa đen nhỏ á." A Tửu chỉ vào hai phiếu giấy động vật nhỏ đặt trên bàn: "Hôm quay 'Tốc độ cao lao về đích' em không cẩn thận làm xước ngón tay, ngũ sư huynh vẽ một con thỏ con và rùa đen nhỏ lên urgo, không phải người dẫn đường ăn cơm ké xong có hỏi mình sao, em nghĩ ngay tới ngũ sư huynh."


Tịch Ngôn Vãn: ...


Cô nhìn A Tửu hoàn toàn chẳng biết gì, trong lòng chua xót quay mặt đi, sau đó, hung hăng mắng trong lòng một câu:


Hứ!


Tên đàn ông chó chết lòng dạ thâm trầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận