Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 59


Chờ đến khi quay xong quảng cáo cho XK, học xong lớp biểu diễn, đoàn người khởi hành bay đi quay phim điện ảnh, A Tửu cũng không suy xét ra câu nói của Khoảng Không trong nhóm anti-fans.
Thu hoạch duy nhất của cô có lẽ từ trong miệng Khoảng Không nghe được một vài chuyện cũ có liên quan đến chủ nhóm. Có người nói, chủ nhóm trở thành anti-fans của Tang Tửu là bắt nguồn từ ở một cuộc phỏng vấn trên chương trình thực tập sinh hồi đó.
Phóng viên so sánh Tang Tửu và một người mà chủ nhóm rất thích nhưng Tang Tửu dường như trong lời nói có ý chướng mắt, đồng thời nói một câu xin chớ ăn vạ. Từ đó về sau, chủ nhóm mới bảo anti Tang Tửu một trăm năm.
A Tửu nghe Khoảng Không nói đầu đuôi thì hơi yên tâm, với tình hình trước mắt thì xem ra nhóm anti-fans này có thể vẫn luôn tồn tại.
Thật ra, A Tửu nằm vùng ở trong tất cả là bốn nhóm anti-fans. Nhưng mà chỉ ở trong nhóm anti-fans của Khoảng Không, cô mới có thể thỉnh thoảng thảo luận.
Qua một thời gian, A Tửu thấy mấy người Khoảng Không anti một nghệ sĩ đều rất coi trọng đến bằng chứng, có văn có vẻ, hơn nữa ít thô tục, cực kỳ phù hợp thu thập tư liệu sống chúa ra vẻ.
Về phần các nhóm anti-fans khác, A Tửu cũng hi vọng bọn họ có thể tồn tại mãi. Bởi vì bọn họ tồn tại, đại biểu giá trị ra vẻ của cô có thể duy trì tích lũy liên tục!
Năm giờ chiều, sau khi đoàn người A Tửu xuống máy bay thì ngồi trên xe đến làng nhỏ đoàn làm phim ở tạm. Giao thông trong thôn không tiện, đường đất vừa hẹp vừa dốc.
Người dẫn đường là nhân viên công tác của đoàn làm phim tên Đổng Kha Ninh. Cô ta là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn mắt phượng, thoạt nhìn rất giỏi giang.
Đổng Kha Ninh thấy A Tửu mặc quần áo dài cũng không che giấu được làn da trắng nõn mềm mại cùng với mái tóc mềm mại đen bóng thì thầm than nhẹ, nhìn cô không giống người có thể chịu được cực khổ.
Huống chi, trong đống tai tiếng của Tang Tửu, trừ ức hiếp Quế Qua, đuổi Quế Qua ra khỏi đoàn làm phim thì cũng có chuyện cô coi thường hoàn cảnh quay phim trong đoàn, bị người ta trào phúng có bệnh công chúa.
Đổng Kha Ninh cũng không rõ chuyện năm đó là thật hay giả, hơn nữa mấy ngày này cô ta đều bận việc trong đoàn, chưa từng quan tâm đến hướng gió trên Weibo, nhưng A Tửu lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe với vẻ mới lạ, trang phục tinh tế và đẹp mắt khiến Đổng Kha Ninh như nhìn thấy một thiên kim nhà giàu ra ngoài trải nghiệm cuộc sống dân dã.
“Cuộc sống trong làng khá nguyên thủy, đến nay đều cần phải tự đốn củi nhóm lửa nấu cơm, hơn nữa tắm cũng không có bình nóng lạnh. Tất cả đều cần tự đun nước rồi rót vào trong thùng tắm.”
Đổng Kha Ninh vốn muốn nói cho A Tửu biết cuộc sống trong làng chỉ một chữ: Khổ; hai chữ: Rất khổ; ba chữ: Cực kỳ khổ. Cô ta hi vọng A Tửu có thể sớm chuẩn bị tâm lý. Nếu cô mà gây sự thì đạo diễn Lâm tuyệt đối có thể đuổi người ra khỏi đoàn phim.
Nhưng chờ cô ta nói xong, lại phát hiện A Tửu đã nghiêng đầu nhìn mình, đôi mắt hạnh trong suốt sáng sủa, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối. A Tửu cực kỳ chăm chú như học sinh ngoan chăm chú nghe giảng trong lớp học.
Cái miệng vừa ngậm vào của Đổng Kha Ninh lại tiếp tục hoạt động: “Đạo diễn Lâm mang theo một đội đi quay trong rừng Mưa, đội hai ở một bên khác, hiện nay hai đội đều ở trong lều, em ở trong làng một đêm. Ngày hôm sau có lẽ cũng phải ở trong lều với đoàn làm phim, cơm hộp trong lúc quay phim khá đơn sơ.”
“Trong rừng Mưa có thể sẽ gặp phải rết độc rất lớn. Lần trước mấy người anh Trương gặp được, chút nữa đã bị cắn rồi. Rất nguy hiểm.”
Quả nhiên, lúc Đổng Kha Ninh nói xong, ba người Quất Tử đi cùng A Tửu đến quay phim đều lộ vẻ lo lắng, nhất là Miêu Miêu gan bé: “Chị chỉ mới chuẩn bị tốt cho môi trường khó khăn và gian khổ, hóa ra còn có thể gặp phải rết độc và rắn độc sao?”
Lúc Miêu Miêu đang nói đến hai chữ rắn độc, chợt cảm thấy tóc gáy dựng đứng, trên cánh tay nổi đầy da gà.
Nếu như vào lúc trước, A Tửu chắc chắn cũng rất sợ, lo lắng bị cắn chết, nhưng sau khi A Tửu nhận rõ bàn, ngăn tủ, cửa ở thế giới tương lai đều không rắn chắc bằng trong tông môn thì lá gan cũng lớn chút. Cô nhìn chằm chằm Đổng Kha Ninh: “Trùng độc ở rừng Mưa dài bao nhiêu?”
Đổng Kha Ninh nhớ lại một chút: “Khoảng ba mươi đến bốn mươi lăn xen-ti-mét.”
“Dài nhất cũng chỉ có bốn mươi lăm xen-ti-mét á?” A Tửu trợn tròn mắt không thể tin nổi. Cô như chưa từng thấy việc đời: “Hóa ra bốn mươi mấy xen-ti-mét đã coi là rất lớn rồi à?”
Cô thể hiện một cách hoàn hảo cách nói, dùng giọng điệu ngạc nhiên nhất nói ra lời nói mà rất nhiều người nghe đều cảm thấy có phần giễu cợt.
Đổng Kha Ninh: “...”
[Chỉ số ra vẻ: 2101/9999]
A Tửu: ???
Lúc hot search [Tang Tửu giả bộ] lên, sau đó A Tửu đáp lại, chỉ số ra vẻ đã bay lên tới 2060. Trong mấy ngày sau đó, dựa vào A Tửu không ngừng kiên trì ở khu bình luận, chỉ số ra vẻ đã bay lên tới 2100, đồng thời cũng bị phòng quan hệ công chúng tịch thu tài khoản Weibo.
Ai có thể ngờ cô vừa đến làng đã có chỉ số ra vẻ rồi!
Hai mươi phút sau, Đổng Kha Ninh mang theo đoàn người A Tửu đi tới làng mà đoàn làm phim thuê. Đó là một tập thể rát đơn sơ, cả ngôi làng đều được bao quanh bởi đồng ruộng.
Trên đường, có người dân địa phương nhìn vài người đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, tuy ánh mắt có mấy phần xa lạ thế nhưng trên mặt đều mang theo nụ cười hiền lành thuần phác.
“Đoàn quay phim ở rừng mưa nhiệt đới thường xuyên ở nhờ trong làng, bình thường cơm hộp của đoàn làm phim cũng được làm tại nhà dân làng.” Đổng Kha Ninh lo A Tửu sợ, nhẹ giọng giải thích: “Hơn nữa ở trong sân của chúng ta có những người khác của đoàn làm phim, tính an toàn cũng được đảm bảo.”
Lúc nhắc nhở, cô ta đã chuẩn bị tốt buổi chiều đầu tiên A Tửu ở trong làng sẽ mắc bệnh công chúa, dù sao hoàn cảnh trong làng một vài nhân viên trong đoàn làm phim cũng thấy khổ, huống chi A Tửu từ nhỏ giàu có?
Sự thực chứng minh, A Tửu thật sự mắc bệnh công chúa.
“Trời ạ! Có muỗi! Thiếu chút nữa em bị cắn rồi, hu hu hu không muốn ở.”
[Chỉ số ra vẻ: 2102/9999]
A Tửu nhẹ giọng oán giận xong, cô giơ vợt một cái bốn, năm con muỗi bị giết chết, hai vợt hạ xuống, muỗi không hề có nhân tính cũng ý thức được nguy hiểm, vù vù vù bay ra khỏi gian nhà.
“Trời ơi! Cái nồi này thật sự có thể dùng à? Đồ ăn chị làm đều khét rồi, cắt rau dưa cũng to. Hu hu hu nuốt không trôi.”
[Chỉ số ra vẻ: 2103/ 9999]
A Tửu nhẹ giọng nói ghét bỏ xong, một dao cắt xuống, nước chảy mây trôi mà thái ra một bàn. Hai cái xẻng xúc xuống, mùi thơm nồng nặc tỏa khắp sân, không lúc nào là không kích thích đến cái bụng đói của những người khác.
Thậm chí, đám con nít ở xung quanh đều cầm đặc sản nhà mình chạy sang để làm trao đổi, rồi lại bưng một bá
t đồ ăn quay về.
“Tắm cũng phải tự mình nấu nước à? Vừa nghĩ tới ở rừng mưa nhiệt đới vài ngày cũng không thể tắm thoải mái. Em lại hối hận QAQ.”
[Chỉ số ra vẻ: 2104/9999]
Ngay sau đó, những người khác tận mắt thấy A Tửu thoải mái xách hai thùng nước giếng đầy, đổ thẳng vào trong nồi nấu nước rồi than thở: “Tranh thủ tắm một đêm cho đã đã.”
Những người khác: ...
Cái gọi là thế giới quan nát rồi lại lập, bọn họ cũng đã hiểu đại khái.
A Tửu nhìn chỉ số ra vẻ liên tục tăng lên, bản sao nhỏ trong lòng đang điên cuồng nhảy múa.
Á á á! Quả nhiên học tập làm một người yếu ớt trong phim trên tivi và tiểu thuyết rất có tác dụng!
Cho nên, chờ buổi tối lúc mọi người chuẩn bị ngủ, A Tửu không ngừng cố gắng, cô nhõng nhẽo để tăng chỉ số ra vẻ: “Giường cũng quá cứng rồi, quá cứng không hề mềm. Ai mà ngủ được chứ?”
Lặng im.
Chỉ số ra vẻ lặng im.
A Tửu thầm kinh ngạc. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Đổng Kha Ninh và các nhân viên công tác khác. Cô chớp chớp mắt, rất thành khẩn hỏi: “Mấy người không cảm thấy em làm ra vẻ à?”
“Vốn thấy có chút làm ra vẻ.” Lúc những người khác đều vì thân phận của A Tửu mà không dám nói gì, Đổng Kha Ninh lên tiếng. Xong, cô ta nói thêm: “Nhưng chúng tôi lại có chút tò mò em chuẩn bị giải quyết như thế nào.”
Các nhân viên công tác khác nhất trí gật đầu.
Lý do bọn họ sợ nghệ sĩ mắc bệnh côg chúa là vì nghệ sĩ mắc bệnh công chúa, thế nào cũng phải để bọn họ tất bật ngược xuôi, mà còn bị soi mói ghê gớm.
Nếu như bất kỳ một nghệ sĩ có bệnh công chúa nào đều có thể như A Tửu, soi mói xong, nhõng nhẽo xong thì tự mình xắn tay làm. Thậm chí còn có lúc để bọn họ ăn ké, bọn họ hận không thể để toàn bộ nhóm nghệ sĩ đều có bệnh công chúa.
A Tửu: “... Ồ.”
Xem ra không thể dùng mãi một biện pháp được.
A Tửu cân nhắc xong, cũng lười lãng phí tinh thần soi mói để ra vẻ nữa. Cô vừa tháo dây buộc tóc, vừa nhìn về phía nhân viên công tác ở cửa: “Em đi ngủ đây. Sáng mai chúng ta gặp lại.”
Dứt lời, A Tửu vẫy tay chào bọn họ một cái rồi đóng cửa lại.
Mấy người Đổng Kha Ninh thấy A Tửu không làm khó không bới móc, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác mất mát vô cớ.
Chờ bọn họ chỉnh đốn xong tâm tình không giải thích được, mới quay đầu lại đã nhìn thấy ba người Quất Tử đang thu dọn đồ mang từ Bắc Kinh đến. Bên trong dĩ nhiên chuẩn bị vật phẩm sinh tồn dã ngoại rất phong phú.
Đổng Kha Ninh đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện lúc ăn tối, Quất Tử có thể sử dụng giọng địa phương lưu loát thỏa đáng đổi nguyên liệu nấu ăn với hàng xóm, dốc hết sức mặc cả xong làm cho các vị hàng xóm mặt mày rạng rỡ.
Không chỉ Quất Tử, cô gái nhỏ vóc dáng thấp mặt tròn tên Miêu Miêu kia đốn củi, nhóm lửa, đuổi muỗi đều rất giỏi, cô gái dịu dàng tóc dài tên Tam Thủy, lúc sắp xếp hộp thuốc, mỗi một loại thuốc cô đều có thể đọc ra tác dụng, lúc giúp đứa nhóc sát vách quấn băng gạc, cực kỳ chuyên nghiệp.
Mấy người nhìn một chút, đột nhiên có chút tự kỷ. Bọn họ tới sớm nửa tháng, kết quả còn không thành thạo bằng người mới đến ngày đầu.
Đổng Kha Ninh tiến lên hỗ trợ dọn dẹp sắp xếp rương đồ, đồng thời cô ta cũng không kìm nén được sự tò mò trong lòng: “Quất Tử, trước kia em từng du lịch ở quanh đây à? Chị nghe em nói giọng địa phương cực kỳ tiêu chuẩn lưu loát.”
Có Quất Tử ở đây, nhân viên giao lưu mà đoàn làm phim bọn họ cố ý sắp xếp cũng không còn tác dụng gì.
“Em không thích du lịch, phí tiền.” Quất Tử lời ít ý nhiều, đồng thời lấy sổ ghi chép thoạt nhìn rất tiện lợi ở trong túi, mở ra cho Đổng Kha Ninh xem: “Em mới học có hai tuần, không quá chính tông.”
Đổng Kha Ninh: ???
Chưa đợi Đổng Kha Ninh tiếp tục hỏi, một nhân viên công tác da ngăm đen cũng hạ giọng hỏi Miêu Miêu và Tam Thủy: “Mấy người vừa học hai tuần lễ á? Có năng lực tự học như vậy mà còn làm trợ lý à?”
Hai tuần là có thể học hết các loại kỹ năng sinh tồn dã ngoại thì học cái gì mà không được? Cần gì làm trợ lý thường xuyên bị nghệ sĩ soi mói?
Miêu Miêu trợn trắng mắt, tức giận nói: “Cậu coi thường trợ lý à? Chúng tôi lo lắng A Tửu ở bên ngoài khó chịu, đương nhiên phải chăm chỉ học tập. Chẳng qua là tôi chưa nghĩ đến tình huống xuất hiện trùng độc, không thì tôi còn có thể báo danh đi học lớp bắt rắn nữa.”
“Em nói khoác đi.” Tam Thủy cũng không cho Miêu Miêu mặt mũi, trực tiếp vạch trần: “Em thấy rắn đã cứng đờ cả người, còn có thể bắt được à? Dọn dẹp nhanh chút đi. Đã khuya rồi đừng quấy rầy A Tửu ngủ.”
Thật ra, các cô có thể tranh thu thời gian để đi học có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất tất nhiên là hy vọng có thể giúp A Tửu, dù sao quay phim ở rừng mưa nhiệt đớiquá cực khổ, A Tửu trắng trẻo mềm mại không thể quay phim xong đi ra ngoài là thành cái bánh bao cháy được. Về phần nguyên nhân thứ hai…
Ba người liếc nhau.
Ai bảo đại diện Quý trả thù lao quá quá quá quá nhiều!
Học kỹ năng cũng có thể kiếm tiền! Có người ngu mới không nỗ lực!
Mấy người Đổng Kha Ninh không biết nguyên nhân thứ hai. Bởi vậy, lúc bọn họ nhìn về phía căn phòng đã đóng kín thì phát ra kính phục A Tửu từ trong đáy lòng.
Tuy ở đây bọn họ không có mạng, cho nên không thể lên mạng quan tâm hướng gió trên Weibo, nhưng bọn họ gần như đều nhận thức một việc: Tang Tửu... hoàn toàn khác với các nghệ sĩ bình thường khác! Từ bản thân cho đến đoàn đội đều hoàn toàn khác nhau!
Mặt trăng lên cao, ánh trăng màu bạc rọi xuống, toàn bộ gian nhà cũng rơi vào yên tĩnh.
A Tửu vừa chê giường cứng căn bản không ngủ được đã sớm đi vào mộng đẹp, ở trong chăn trong ngủ được vô cùng ngon.
Mà vào lúc cô ngủ say, trên Weibo lần thứ hai xảy ra một cơn sóng gió không lớn không nhỏ.
[Anti-fans của Tang Tửu].
Đám cư dân mạng mới xem hot search, phản ứng đầu tiên là Tang Tửu thật quá thảm, mới vừa bị nói giả bộ lại bị anti-fans mắng lên hot search. Kết quả là đợi bọn họ mở hot search, thấy nội dung cụ thể... tất cả họ đều trợn tròn mắt.
Weibo đầu tiên trên trang chủ rất nổi bật, tập đoàn XK đích thân công bố tin A Tửu là người phát ngôn quảng cáo cho dòng xe thương mại trực thuộc XK.
Bài công bố cũng là một chuỗi những lời tâng bốc, gần như nói thẳng bọn họ rất coi trọng A Tửu.
Mà làm cho cư dân mạng há hốc mồm chính là bình luận bên trong. Rất nhiều người sử dụng Weibo đeo cái danh anti A Tửu đều tag cùng một người, phía sau theo một loạt dấu ???.
[Má ơi ha ha ha ha, tôi đi hóng tin về rồi đây! Bánh Bao Lớn bị tag đúng là anti-fans của Tang Tửu có mấy chục ngàn người theo dõi!!! Thế nhưng sau khi hot search bôi nhọ Tang Tửu giả bộ được tung ra, người này lập tức xóa những bức ảnh bêu xấu Tang Tửu trên Weibo, sau đó theo dõi siêu topic của Tang Tửu, tiếp đó like Weibo tập đoàn XK, tiếp nữa... vẽ tranh manga bốn khung [1] về mặt tốt của Tang Tửu! Tôi xem xong còn thấy trên thế giới sao có thể có người đáng yêu như Tang Tửu đấy!]
[1] Manga bốn khung: Là một dạng manga sử dụng bốn khung để tạo thành một câu chuyện. Từ lâu, nó đã trở thành một hình thức cố định để viết những câu chuyện tối thiểu.
[Hóng nửa ngày, nội bộ nhóm anti-fans của Tang Tửu có bất đồng rồi? Một người anti Tang Tửu vì làm ra vẻ, một người lại bởi vì bản tính cao thủ thật sự của Tang Tửu từ anti thành fan?]
[Ha ha ha ha Tang Tửu tuyệt đối là nhân vật được tìm kiếm nhiều nhất, bình thường ai thường xuyên lên hotsearch, tôi đều nhìn nhiều mà mệt thậm chí có thể đổi thành anti. Thế nhưng, Tang Tửu thực sự khác biệt ha ha ha, những việc này của cô ấy mà không lên hot search, đất trời khó dung! Cũng là suối nguồn vui vẻ mỗi ngày của tôi!]
[Mé! Trước kia mỗi lần Bánh Bao Lớn đăng ảnh bôi xấu Tang Tửu lên Weibo đều nói cái gì mà xem đi xem lại bốn, năm lần mới đăng lên. Còn nói cái gì mà chỉ xem đoạn cut của Tang Tửu thế mà bất tri bất giác đã xem nhiều lần như vậy. Quả nhiên đã có dấu hiệu cả rồi! Một người ghét Tang Tửu làm sao có thể bất tri bất giác xem đoạn cut của Tang Tửu nhiều như vậy!]
[Có lẽ anti đến đỉnh cao nào đó rồi tự nhiên thành fan à? Nhưng vì sao người này vẫn tiếp tục dùng tài khoản chính mà không lập một tài khoản phụ?]
[Bánh Bao Lớn nói trên Weibo hi vọng kéo những đồng minh lúc trước ra khỏi biển khổ, để cho bọn họ hiểu Tang Tửu đáng yêu, còn nói dùng tài khoản phụ là trốn tránh. Bánh Bao Lớn sẽ thẳng thắn cầm tài khoản ngày xưa anti Tang Tửu đổi thành fan.]
[Tôi phải nói một câu, Tang Tửu, fans của Tang Tửu, anti-fans của Tang Tửu. Ba phong cách đều CMN rất đặc biệt trong làng giải trí, không bình thường ha ha ha ha.]
[Anti-fans của Tang Tửu bỏ anti đổi thành fan đều rất phách lối. Đây là fan theo chính chủ à? Dù sao Tang Tửu đã nói công khai trên Weibo: Tôi không cùi bắp (Đầu chó) [2]].
[2] Biểu tượng cảm xúc đầu chó thường được tìm thấy trong các khu vực bình luận của Weibo và các cộng đồng khác. Khi cư dân mạng nói một số ý kiến mỉa mai trong các bình luận để thể hiện ý nghĩa hoàn toàn trái ngược với những gì họ đã nói, chúng được thêm vào cuối văn bản.

Mặc kệ nói như thế nào, một anti-fan có mấy chục ngàn người theo dõi, đĩnh đạc bỏ anti đổi thành fan thực sự làm tăng độ hot cho A Tửu.
Tuy rằng chuyện này khiến A Tửu lần thứ hai bị anti-fans khác mắng. Nhưng rất đáng tiếc những người điên cuồng chửi rủa đó cũng không biết chính chủ bị bọn họ mắng đang ở một cái hẻo lánh yên tĩnh trong làng, ngủ không biết trời đất gì.
___
Sáng sớm hôm sau, đoàn người A Tửu hoàn toàn không biết gì về sóng gió trên mạng đang ngồi xe, lảo đảo đi đến rừng mưa nhiệt đới nơi đoàn làm phim đang quay. A Tửu vừa đến đoàn làm phim, lập tức tìm Tịch Ngôn Vãn, nở một cười còn ngọt hơn cả kẹo sữa: “Sư tỷ! Ôm ôm!”
“Ôm.” Tịch Ngôn Vãn mấy ngày không gặp A Tửu cũng nhớ gần chết, sự xa cách thường ngày của chị đối với người ngoài đã tiêu tan rong nháy mắt, chị cưng chiều ôm lấy A Tửu: “Ở trong làng có quen không?”
A Tửu lắc đầu. Lúc nào cô cũng ghi nhớ nguyên tắc tiêu chuẩn của chúa ra vẻ, tung ra câu trả lời nhõng nhẽo: “Ở không quen, còn khó chịu nữa! Có muỗi, hơn nữa tắm không tiện, giường cũng cứng.”
[Chỉ số ra vẻ: 2105/ 9999]
Chỉ số ra vẻ không tiếp tục nằm im nữa!
A Tửu nhìn bốn phía, quả nhiên ở phía trước có một cô gái mà cô không biết ai, xem ra là nghe cô nói với sư tỷ, theo đó nghĩ cô làm ra vẻ?
Hóa ra, nói những lời giống nhau ở trước mặt những người khác nhau cũng có thể thu được kết quả như nhau. Giống như lúc sáng sớm, A Tửu nói cho mấy người Đổng Kha Ninh nghe lúc ăn cơm, nhưng chỉ số ra vẻ không nhúc nhích chút nào.
A Tửu tâm trạng vui vẻ, nở một nụ cười vô cùng xán lạn với người trước mặt. Cảm ơn cô! Chỉ số ra vẻ!
Bất thình lình nhìn thấy A Tửu cười, Tần Yên hơi khựng lại. Sau đó, cô ta lạnh mặt dời tầm mắt đi.
Hừ! quả nhiên Tang Tửu dựa vào quan hệ với Tịch Ngôn Vãn lấy được vai trong phim, thấy Tang Tửu ghét bỏ hoàn cảnh, có khi không kiên trì nổi một ngày trong đoàn làm phim, chờ Tang Tửu bị đạo diễn Lâm đuổi ra khỏi đoàn làm phim, cô ta phải tiếp tục giành lấy vai diễn của Tang Tửu.
Tần Yên hừ xong lại không kiềm được nghiêng đầu nhìn A Tửu. Kết quả lại thấy được nụ cười xán lạn của A Tửu, cô ta sợ đến mức lui về phía sau nửa bước.
Tang Tửu cười rất đẹp, cũng không tỏ ra không thích cô ta. Thế nhưng vì sao cô ta thấy mà trong lòng vẫn kinh hoàng? Giống như đồ ăn bị người ta đặt trong mâm vậy.
“Không cần phải để ý đến cô ta.” Tịch Ngôn Vãn liếc Tần Yên, dịu dàng xoay đầu A Tửu về, không cho A Tửu nhìn Tần Yên nữa: “Tính tình Tần Yên không thể nói quá đáng ghét, cũng rất chuyên nghiệp. Nhưng trước đó cô ta tranh vai diễn thất bại, bình thường nói chuyện với em có thể sẽ châm chọc.”
A Tửu nhỏ giọng thầm thì: “Muốn để ý cơ.”
Một chỉ số ra vẻ, rất quý giá, không thể không để ý.
Vì đạo diễn Lâm đang quay cảnh khác nên Tịch Ngôn Vãn kéo A Tửu ngồi xuống dưới tán dù, lười nhác cười: “Muốn để ý? Đợi vài ngày nữa tam sư huynh của em đến rồi, em có thời gian đi để ý đến người khác à?”
Ba chữ tam sư huynh làm cho A Tửu lập tức không nhớ đến chỉ số ra vẻ, cũng không nhớ đến Tần Yên nữa. Đôi mắt cô đầy mong đợi nhìn Tịch Ngôn Vãn, nắm cánh tay Tịch Ngôn Vãn lắc qua lắc lại: “Sư tỷ! Chị tìm được tam sư huynh rồi à?! Lúc nào tam sư huynh đến vậy?”
“Cũng chưa chắc chắn có thể đến hay không.” Tịch Ngôn Vãn thấy A Tửu cười thật ngọt, cũng bất giác cười sâu hơn: “Cậu ấy nói còn khoảng ba, bốn ngày nữa mới về nước. Chờ về nước rồi, lại để cho hai người gặp mặt? Nhưng lúc gặp, trước khi tam sư huynh nhận ra em, em không thể chủ động thừa nhận.”
Sau khi [Tiên Duyên] một lần nữa đưa NPC tên là A Tửu lên, rất nhiều người của tông môn không hề phát hiện khác thường. Chỉ tới khi lão tam online, lúc không có ai cậu ấy tìm tới Tịch Ngôn Vãn nói cậu ấy nghĩ A Tửu khác với trước kia.
Lão tam nói lúc đó tay cậu ta bị thương nằm viện, anh vẫn có thể giao tiếp với A Tửu mà không có cản trở gì, nhưng A Tửu một lần nữa xuất hiện, mỗi tiếng nói cử động đều giống như đã được lập trình sẵn, hoàn toàn khác với trước kia.
Có thể là nội dung cuộc trò chuyện đêm đó, có thể là tâm tình lão tam thấp, cũng có thể do bị cảm động, làm Tịch Ngôn Vãn để lộ ra một chút.
Tịch Ngôn Vãn dịu dàng nhìn A Tửu, chưa đợi A Tửu lấy lại tinh thần, đã nghiêng người qua ôm lấy A Tửu, giọng nói luôn thanh thoát của chị như nghẹn lại: “Cảm ơn em, A Tửu.”
Cảm ơn em, mấy năm như một ngày mà tiếp thu nhiều mặt trái tâm tình của chúng tôi như vậy. Cũng cảm ơn em, ngày qua ngày mà ở bên chúng tôi, làm mặt trời nhỏ trong lòng chúng tôi.
Tịch Ngôn Vãn vẫn cho là bọn họ đang cưng chiều A Tửu. Thế nhưng về sau cô tán gẫu với Quý Lâm Xuyên và lão tam mới phát hiện: Hóa ra trong game online, rất lâu đều là A Tửu đang cưng chiều bọn họ.
Cũng không oán giận, cũng không từ chối, ấm áp săn sóc làm cho người ta đau lòng.
A Tửu không hiểu ra sao vỗ vỗ sau lưng Tịch Ngôn Vãn. Tuy cô không biết vì sao sư tỷ lại nói cảm ơn nhưng lúc này im lặng ôm sư tỷ là được nhỉ?!
Hơn mười phút sau, đạo diễn Lâm đã quay xong, nửa tiếng nữa là đến lượt A Tửu diễn.
"Hành động ưng đen" chủ yếu kể về nam chính dẫn đầu một nhóm nhỏ đến rừng Mưa cứu viện một tổ nhà nghiên cứu khoa học bị nhốt. Sau đó, trời xui đất khiến bọn họ lại đánh với trùm buôn thuốc phiện, chuyện về đấu trí so dũng.
Trong đó có một phần là vụ án thật, như vai nam chính cũng có nguyên mẫu trong hiện thực, nhưng vị này đã thành liệt sĩ.
Vai của Tịch Ngôn Vãn ở trong phim là tổ trưởng của tổ nghiên cứu khoa học, xinh đẹp giỏi giang, khi chiến đấu có dũng khí và sự lạnh lùng không thua bất kì kẻ nào.
Mà A Tửu, vừa hay ngược lại là một tiểu thư nhà giàu dựa vào quan hệ ké kinh nghiệm trong tổ. Bởi vì lòng hiếu kỳ quấy phá, cô theo tổ đi tới rừng Mưa nhiệt đới làm nghiên cứu, kết quả ngày đầu tiên vừa tới đã hối hận, cô muốn rời đi nhưng lại ngoài ý muốn bị nhốt.
Nhân vật này đoạn đầu vẫn luôn được nuông chiều lại nhát gan, mãi đến phần sau lúc bị ép đến đường cùng, rốt cục cô mới dám cầm vũ khí lên để bảo vệ mình.
Một nhân vật trước ức chế sau tỏa sáng, thật ra rất thử thách diễn viên. Nếu trước đó cô đắp nặn nhân vật quá đáng ghét, thì phần sau có tỏa sáng cũng sẽ không khiến khán giả thay đổi ấn tượng với cô.
Đạo diễn Lâm vóc dáng rất cao, thoạt nhìn khoảng một mét chín, da vừa đen lại thô ráp. Tướng mạo đoan chính nghiêm túc, mắt hổ trừng người nào thì người đó lộp bộp trong lòng.
Nhưng mà A Tửu không sợ, trong mắt A Tửu, đạo diễn Lâm đẹp hơn mấy con ma vật kia nhiều. Có cái gì mà phải sợ chứ?
Giày da trên chân dính đầy nước bùn, ông ta cũng không để ý, tùy tiện ngồi đối diện A Tửu và Tịch Ngôn Vãn, nghiêm mặt không nhìn ra vui giận: “Tôi nghe nói cô thấy hoàn cảnh này của chúng tôi không tốt, ở không quen à?”
Nghe vậy, Tịch Ngôn Vãn cau mày, chị ngẩng đầu liếc Tần Yên ở phía trước không xa, chẳng lẽ là Tần Yên nói cho đạo diễn Lâm lời A Tửu vừa nói à?
Tần Yên vốn luôn chú ý đến tình hình của A Tửu, muốn biết người biết ta. Kết quả không ngờ đột nhiên bị Tịch Ngôn Vãn liếc qua. Cô ta lần thứ hai lại càng hoảng sợ, đồng thời cũng có chút tức giận. Làm gì thế? Cô ta còn chưa làm cái gì đâu, lườm cô ta cái gì!
A Tửu nghĩ đạo diễn Lâm mất hứng, nhưng cũng không nói dối, cô rất sảng khoái gật đầu: “Đúng! Ở không quen, khó chịu.”
Đạo diễn Lâm: ...
Ông ta khá thích kỹ thuật diễn của A Tửu, không thì đã không giao nhân vật này cho A Tửu, nhưng nếu như diễn viên mâu thuẫn với hoàn cảnh, lúc quay phim sẽ gây một đống việc. Rất phiền phức!
Đạo diễn Lâm còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì đã thấy A Tửu vỗ vỗ một xấp dày kịch bản đặt ở trên đầu gối cô.
A Tửu nhìn thẳng vào đạo diễn Lâm, giọng nói rõ ràng lại trong trẻo: “Cho nên vì giảm bớt thời gian, lúc ngồi máy bay, cháu đã học xong một quyển lời thoại rồi! Người chậm cần bắt đầu sớm. Cháu hiểu!”
Đạo diễn Lâm: ?
Những người khác: ??
Người chung quanh khiếp sợ. Tịch Ngôn Vãn trong nháy mắt hiểu được vì sao A Tửu nói người chậm cần bắt đầu sớm.
Trước kia, A Tửu đã từng hỏi Tịch Ngôn Vãn vì sao bọn họ vừa cầm sách là đã nhớ hết nội dung, còn cô lại phải đọc thật lâu mới có thể thuộc được đó?
Tịch Ngôn Vãn nhớ rõ lúc đó mình cực kỳ khoe khoang mà nói một câu: “Ừ, bọn chị đã nhìn là không quên được.”
Thật ra…
Còn không phải là bọn họ đọc bằng một cú click chuột à?
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư tỷ: Chúng tôi mới là chim ngốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận