Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 119


Lúc Quý Kỳ Tây bị Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt điên cuồng đuổi đánh trong biệt thự, chuyện buổi sáng ở sân bay của A Tửu cũng bị người qua đường vây xem quay hình lại toàn bộ, đồng thời đăng lên Weibo.


Lý Nguyệt Bán V: Mù mịt nhìn cảnh phía trước, tôi vốn cho rằng sẽ bị những người hâm mộ chặn đường, kết quả ghi lại được cuộc nói chuyện của @Tang Tửu và fans. Ha ha ha ha, sau khi nhân viên sân bay thấy những người hâm mộ tản ra, vẻ mặt đều ngây ra. Trật tự không bị ảnh hưởng chút nào, bị Tang Tửu thu thành fans. [Video]


Lý Nguyệt Bán có số người theo dõi trên Weibo tới 1 triệu người, coi như là một người nổi tiếng trên mạng. Bởi vậy, video vừa được đăng lên Weibo, số lượng xem lập tức vèo vèo vèo tăng vọt.


Trong video, một câu có khí phách “Chỉ nhân tài ưu tú mới có thể hấp dẫn nhau, chờ sau này các em ưu tú thì quay lại tặng quà cho chị!” của A Tửu rõ ràng vang dội, khiến một ít dân cư mạng suýt nữa để điện thoại xuống, đi đọc thêm mấy cuốn sách.


[Ha ha ha ha ha ha phong cách của Tang Tửu thực sự không giống với các nghệ sĩ khác!]


[Tang Tửu tìm đường chết à? Cô ấy nói như vậy không sợ lượng lớn fans thoát fans à? Phim chưa chiếu đâu, không thể đàng hoàng một chút à?]


[Người anh em phía trên, cậu thật sự nghĩ fans quan trọng với lượng vé bán ra của phim điện ảnh à? Nếu quan trọng thì những ngôi sao mới nổi kia có thể thất bại thảm hại ở giới điện ảnh à?]


[Dâu Tằm nói một câu: không thoát fans, cả đời làm fans của A Tửu. Huống chi, A Tửu rõ ràng đang quan tâm chẳng qua không biết nói mà thôi.]


[Thôi đi! Mấy người đã quét bao lần hình tượng một người không biết ăn nói rồi? Cũng không sợ đổ hình tượng à.]


[Đổ? Thật không dám giấu diếm! Chúng tôi cực kỳ hi vọng đổ hình tượng không biết ăn nói OK?]


[Ha ha ha ha có lẽ rất nhiều nghệ sĩ cũng hy vọng Tang Tửu có đổ hình tượng nhõng nhẽo? Nói đi, hiện tại rất nhiều người đều học cái dáng vẻ nhõng nhẽo kia của Tang Tửu, nhưng bắt chước bừa, không nhõng nhẽo tự nhiên như Tang Tửu, làm ra vẻ không đáng yêu bằng Tang Tửu.]


[Bọn họ có bắt chước nữa thì cũng là đi sau thôi. Tang Tửu đi đầu tác dụng rất khá.]


[Hy vọng có người có thể tiếp tục học tập “Học thuyết ưu tú” của A Tửu, một vài nghệ sĩ bản thân không tốt nghiệp cấp ba thì thôi, tốt xấu gì cũng nên thúc giục những người hâm mộ học tập một chút [Đầu chó].]


Trong lúc dân cư mạng nhiệt liệt thảo luận, hastag [Tang Tửu, bạn không ưu tú] rất nhanh xông lên bảng hotsearch của Weibo. Dân cư mạng nhận định không đồng nhất đối với câu nói của A Tửu ở sân bay kia, có khen ngợi có châm biếm.


Không giống với các loại nhận định của dân cư mạng, trong lòng đa số người hâm mộ nhất trí, nhất là những người hâm mộ cả ngày lười biếng. Bọn họ nhìn A Tửu nghiêm trang từ chối quà của một fans trong video, không khỏi nhíu chặt mày, buồn khổ đến giậm chân.


Bọn họ trừ lười ra thì không được cái gì, tương lai chẳng lẽ bị A Tửu khai trừ khỏi fandom à? Hiện tại một lần nữa học còn kịp không?


So sánh với những người hâm mộ đau khổ, bố mẹ của bọn họ lại vô cùng vui mừng.


Cụ thể biểu hiện ở, bọn họ ở nhà lại thấy con cái theo đuổi thần tượng trực tiếp thay đổi một loại giải thích: “Bố mẹ không ép con học tập cũng không phản đối con theo đuổi thần tượng. Nhưng nếu con không học tập thì tương lai có khả năng rất thấp để làm một người ưu tú. Con không làm một người ưu tú thì Tang Tửu cũng không nhận quà của con.”


Những người hâm mộ: ...


Hu hu hu.


Ngay lúc toàn bộ dân mạng đều thảo luận “Học thuyết ưu tú” của A Tửu, làm người trong cuộc, A Tửu đáp lại trên Weibo.


Tang Tửu V: Nếu em làm được thì chị sẽ tặng kèm một cái ôm @Mâm Đựng Trái Cây Của A Tửu V: Á á á á! Tửu Tửu! Nửa tháng nữa em sẽ thi tốt nghiệp cấp ba. Một khi em thi đậu Đại Học Thanh Hoa thì có thể chụp ảnh chung với chị không? [Chờ mong].


Miêu Miêu nhìn Weibo xong, trước tiên bấm like cho A Tửu, tiếp đó đóng góp một lượt share. Sau khi làm xong, cô quay đầu lại nhìn A Tửu: “A Tửu, bây giờ em thích ôm người thế à? Vừa rồi em đều ôm bọn chị một đường rồi. “


Sáng hôm nay, A Tửu có buổi chụp cho tạp chí. Ai biết mới ngồi lên bảo mẫu xe, A Tửu đã lần lượt ôm Miêu Miêu, Tam Thủy, Quất Tử, ôm ba người đến sắc mặt đỏ bừng, cực độ không được tự nhiên.


A Tửu mím môi, theo bản năng xoa xoa gấu bông peppa ở trong lòng: “Em đang so sánh.”


Miêu Miêu khó hiểu: “So sánh?”


“So sánh xem ôm những người khác nhau thì có cảm giác gì.” A Tửu nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thắm ngoài cửa sổ xe, các đám mây trên bầu trời có hình dạng khác: “Người khác nhau, ôm cũng không giống nhau.”


Nghe vậy, Tam Thủy đẩy gọng kính trên sống mũi, gật đầu phụ họa: “Ôm người xa lạ, bạn bè, người nhà, người yêu, cảm giác chắc chắn khác nhau.”


A Tửu ôm heo peoppa không nói chuyện, trong đôi mắt hạnh nâu nhạt lóe ra một tia xoắn xuýt không dễ phát hiện, ôm người xa lạ không giống nhau rất bình thường. Nhưng cô ôm hết ba sư huynh cảm giác cũng không giống nhau là bình thường à?


Không đợi A Tửu nghĩ ra, xe đột nhiên ngừng lại. Tài xế thăm dò nhìn ra bên ngoài mấy lần: “A Tửu, đường phía trước bị tắc rồi hình như xảy ra tai nạn xe cộ. “


Một câu tai nạn xe cộ, làm bốn người trong xe phân tán lực chú ý.


“Xe cứu thương đến chưa?”


“Có nghiêm trọng không?”


“Mấy chiếc xe bị đụng thế? Phía trước một loạt xe bị chặn.”


Tài xế mở cửa xe: “Tôi đi xuống xem sao.”


Rất nhanh, tài xế thở hồng hộc chạy về, sắc mặt đau khổ: “Có bốn chiếc xe đâm vào nhau. Xem mức độ xe biến hình thì khá nghiêm trọng, người bị thương cũng đã được đưa đi bệnh viện. Xe của chúng ta có lẽ tạm thời sẽ không nhúc nhích được.”


Bình thường đã tắt đường, lại thêm tai nạn xe cộ quả thực đã tắc càng thêm tắc.


Hiện tại, phía trước có một hàng dài xe ùn tắc, phía sau cũng có một hàng dài xe. Bọn họ lên trước lùi sau đều không được, như nhân bánh bị kẹp ở chính giữa.


Tam Thủy liếc nhìn thời gian, hỏi: “Có nói tắc trong bao lâu không?”


Tài xế: “Ít nhất hơn một tiếng, nếu đông thì cũng có thể là ba tiếng.”


“Hơn một tiếng.” Miêu Miêu nhìn đồng hồ đeo tay, đứng ngồi không yên: “Hiện tại là chín giờ rưỡi, mười một giờ rưỡi chụp tạp chí, giữa lúc đó cần hơn một tiếng trang điểm thay quần áo.”


Đoàn người bọn họ vốn có thể đến vào lúc mười giờ bốn mươi phút, ai ngờ lại gặp phải tắc đường ở đây.


Miêu Miêu nhức đầu: “A Tửu, chị liên lạc với bên tạp chí một chút, nói chúng ta kẹt xe có lẽ sẽ đến trễ.”


“Nhỡ bị tắc ba tiếng thì sao?” A Tửu nhìn ra dòng xe cộ dày đặc bên ngoài, tiếng kèn kêu to cũng không ngừng nghỉ: “Ôi, ngày hôm qua trước khi ngủ, em hẳn nên bói một quẻ.”


Quất Tử từ trong túi đeo lưng lấy ra một hộp Tarot và khăn trải bàn đen thui, trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác, ánh mắt cô sáng quắc nhìn A Tửu: “Bói Tarot xem chúng ta có thể bị tắc bao lâu? “


A Tửu rút ra một lá bài, chớp chớp mắt: “Quất Tử, thế mà chị mang theo Tarot?”


“Chị nghĩ học xong là có thể giúp người khác tính quẻ trên mạng.” Quất Tử nói xong dường như không dám nhìn A Tửu, nhỏ giọng bổ sung một câu: “Có thù lao. “


Miêu Miêu & Tam Thủy: ...


Người có tài kiếm tiền danh bất hư truyền.


Năm phút sau, A Tửu nhìn bài mở ra, mặt mày đều tiu nghỉu: “Tuy rằng không đến ba tiếng nhưng cũng không khá hơn chút nào. “


“Trời ạ...” Miêu Miêu nhìn danh bạ trên điện thoại di động: “Nếu không, để bên tạp chí đổi sang buổi chiều?”


A Tửu lắc đầu: “Không cần, em xuống xe…”


Tam Thủy túm lấy cổ tay A Tửu: “Không được, em có chạy nhanh đi nữa thì cũng không thể chạy được! A Tửu, trên Weibo chúng ta có mấy chục triệu fans đó, em không thể không chú ý hình tượng. “


“Em yếu ớt như vậy, chắc chắn không thể chạy. Một khi em chạy thì không phải phá hỏng hình tượng à?” A Tửu nghiêm trang trả lời, sau đó đưa tay chỉ mấy cái xe đạp để ở phía trước: “Em đi cái kia!”


Những người khác: ...


Em đạp xe đạp thì không sợ phá hỏng hình tượng yếu ớt à?


Quất Tử có chút lo lắng: “A Tửu, em có biết đạp xe đạp không?”


A Tửu đã nhảy xuống bảo mẫu xe, nghe vậy mặt mày hơi cong: “Đương nhiên là có rồi. Lúc em học lớp dự bị đại học cùng mọi người đi ra ngoài chơi có thử rồi. Không khó. “


Trên việc giữ thăng bằng, thiên phú của A Tửu không cần phải nói. Bởi vậy, học đạp xe đạp cũng cực nhanh. Lúc đó người trong lớp cũng hoài nghi trước đó A Tửu nói lần đầu tiên đạp xe đạp là đang lừa bọn họ.


“A Tửu, chờ chút!” Miêu Miêu nắm tay A Tửu: “Xịt kem chống nắng trước đã rồi đội mũ, đeo khẩu trang lên. “


Tam Thủy cũng nhảy xuống xe: “Chị đi cùng A Tửu, chị đi xe đạp cũng rất khá.”


Quất Tử khoát khoát tay: “Hai người đạp xe đạp trước. Em và Miêu Miêu đi sau, chờ đến chỗ không bị tắc nữa thì xem có đi nhờ xe được không.”


Ngoài xe, Miêu Miêu giúp A Tửu sửa sang lại khẩu trang, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Ngụy trang kín rồi, không sợ người qua đường thấy A Tửu đạp xe đạp trên đường giành cho người đi bộ.”


Sự thật chứng minh, để A Tửu xuống xe chính là một sai lầm.


Hơn mười phút sau, Tam Thủy thấy A Tửu ở phía trước đều sắp chơi lên đến trời, lại nhìn ánh mắt sợ hãi thán phục của người qua đường. Lúc quay chụp điện thoại di động, cô nắm tay lái, run nhè nhẹ, không khỏi đưa tay vỗ vỗ vào miệng ba cái, cho cô lắm miệng này!


Hóa ra đường cho xe đạp và xe ô tô khác nhau, A Tửu và Tam Thủy chọn một đường nhỏ. Làm người sinh ra và lớn lên ở thành phố Kinh, Tam Thủy rất quen thuộc với tình hình giao thông và đường ngang ngõ tắt. Cô cười nói một câu với A Tửu: “Hai chúng ta khoảng mười giờ hai mươi phút là có thể đến, sớm hơn so với kế hoạch mười phút đấy.”


Sau khi A Tửu nghe xong thì lập tức ngừng xe. Làm một nghệ sĩ yếu ớt, mọi việc phải đến muộn mới được coi là chuyên nghiệp, một khi đến sớm thì không được coi là yếu ớt rồi.


Không được.


Cô phải chậm hơn một chút nữa.


A Tửu đang rầu rĩ xem dùng cách gì mới làm chậm được thì thật là đúng dịp, trong công viên trước mặt, có nhóm người trẻ tuổi đã chơi ván trượt và xe đạp nghệ thuật.


Nhìn những động tác nguy hiểm kia và người xem xung quanh, đôi mắt hạnh của A Tửu sáng ngời. Cô đạp xe xông tới, không, gia nhập với bọn họ!


Tuy rằng A Tửu đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng từ dáng người, độ dài tóc và áo dài với quần jean cũng có thể để người ta nhìn ra giới tính.


Lúc mọi người mới thấy A Tửu, trong lòng không để tâm lắm. Dù sao, con gái thường xuyên chơi ván trượt và xe đạp nghệ thuật trong vườn hoa cũng không nhiều, kỹ thuật tốt chỉ có một, hai người, bọn họ đều quen cả.


Quả nhiên, lúc A Tửu mới tới, động tác chơi xe đạp nghệ thuật rất ngốc, thỉnh thoảng phải dừng lại liếc những người khác đang nghịch xe đạp nghệ thuật xung quanh, rất rõ ràng là một người mới học.


Hơn nữa, người ta đều đi xe đạp chuyên nghiệp, không giống A Tửu đi một cái xe công cộng nhỏ màu vàng.


So với người ngoài nghề bốn phía, mấy người chơi xe đạp nghệ thuật không khỏi quan tâm nhiều đến A Tửu. Bọn họ chú ý tới tuy động tác của A Tửu mới lạ nhưng từ đầu đến cuối đều không có dấu hiệu té ngã lần nào! Cả người ở trên xe giữ cân bằng tuyệt đối!


Người đội mũ bảo hiểm màu vàng chóe hất cằm về phía A Tửu: “Khuỷu tay cậu đi xuống thấp 5 độ nữa, trọng tâm tập trung ở sau, xoay nửa người thuận chiều kim đồng hồ…”


“Mẹ ơi?!”


Trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng hô kinh ngạc, tất cả mọi người trợn mắt há mồm, mồm há lớn đến có thể nhét cả quả trứng gà vào.


Hóa ra người chỉ đạo nọ còn chưa dứt lời, A Tửu đã theo lời của cậu ta hạ khuỷu tay xuống, trọng tâm tập trung ra sau, đồng thời nửa người trên thuận kim đồng hồ xoay một cái. Trong giây lát, xe và người đã xoay một vòng!


“Oa!!”


“Má ơi! Năng lực học tập cấp thần!”


“Trâu bò! Trâu bò! Trâu bò! Động tác kia là động tác mà con người có thể làm ra à? Không! Không! Không! Động tác kia là động tác mà con người có thể sử dụng xe công cộng làm ra được à?!”


“Móa móa móa! Em gái cẩn thận một chút! Em làm động tác kia ngã xuống tàn phế thì làm sao bây giờ?!”


A Tửu hoàn toàn không nhìn người bốn phía. Từ sau khi nắm giữ bộ động tác đầu tiên, cô cũng quen cửa quen nẻo biết những độc tác khác, động tác sau kích thích hơn động tác trước, động tác sau mạo hiểm hơn động tác trước. Biểu diễn cực lóa mắt, làm người ta rất kinh diễm nhưng cũng để quần chúng vây xem giật mình thon thót, rất sợ A Tửu gặp chuyện không may.


Có người lấy điện thoại di động ra quay, cũng có người cầm điện thoại di động mở sẵn phần gọi, một khi có người gặp chuyện không may, bọn họ cũng có thể tranh thủ thời gian vàng ngọc, lập tức gọi 120.


[Chỉ số ra vẻ: 6165/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 6200/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 6251/9999]


A Tửu thấy chỉ số ra vẻ từ từ tăng lên, ở trong lòng làm một động tác yê.


Sau khi video ở sân bay bị người ta đăng lên Weibo, A Tửu lấy được 60 chỉ số ra vẻ. Mà lúc này, mấy động tác đạp xe nghệ thuật thế mà mang đến gần 150 chỉ số ra vẻ!


A Tửu nghĩ cô tìm được một biện pháp để chơi trượt tuyết cũng có thể có chỉ số ra vẻ rồi! Lúc trượt tuyết chơi thêm mấy động tác tự nhiên khác với cánh delta!


Mấy người chơi xe đạp nghệ thuật, cũng không khỏi dừng lại nhường khoảng trống cho A Tửu. Bọn họ làm người trong nghề có thể nhìn ra, A Tửu ban đầu thật sự là một người mới. Nhưng một người mới lại có thể nắm giữ đến trình độ bây giờ chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cho dù là tuyển thủ cấp thế giới cũng không làm được!


Có người kéo kéo người đeo mũ bảo hiểm màu vàng chóe: “Chúng ta so với câu ấy, giống như động tác của mấy đứa nhỏ. Cậu đánh bậy đánh bạ hướng dẫn người ta nhập môn, tranh thủ mượn cơ hội kéo người vào trong nhóm chúng ta.”


Mũ bảo hiểm vàng chóe che mặt: “Có lẽ không được. Tôi nào có mặt mũi nói dẫn người ta nhập môn?”


Người ngoài nghe thấy được, cũng phụ họa: “Ngộ tính thật cao.”


Sau đó, anh ta nhìn về phía những người khác: “Mọi người có cảm thấy đường nét của người kia rất giống A Tửu không?”


Những người khác nhìn người phía trước chơi đến sắp ra tàn ảnh căn bản không thấy rõ mặt mũi gì. Từng người đều câm nín, mấy người làm fans đều thích cho thiếp vàng cho chính chủ nhà mình à?


“Phù.” Ngay lúc mấy người đang nói thầm, A Tửu cũng thu tay. Cô không hề chơi các loại kích thích đa dạng nữa, mà xe đạp thoạt nhìn chất lượng thấp vậy, qua một loạt động tác thế mà không có việc gì, khiến người ta tấm tắc lấy làm kỳ.


A Tửu quay đầu lại, nhìn về phía người đeo mũ bảo hiểm vàng chóe, mặt mày hơi cong: “Cảm ơn chỉ đạo của cậu.”


“Không! Không cần khách khí, cũng là ngộ tính của cô quá cao.” Mũ bảo hiểm vàng chóe vội vàng lắc đầu. Sau đó, gương mặt của cậu ta hỏi đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: “Cô có hứng thú gia nhập hội chơi xe đạp nghệ thuật chuyên nghiệp không?”


“Không được!”


Giọng nữ kích động lập tức truyền đến.


Tam Thủy sợ tương lai A Tửu thật sự thích bộ môn xe đạp mạo hiểm, vội vàng ngắt lời của bọn họ. Cô dán bên tai A Tửu giục: “A Tửu, không còn kịp rồi, chúng ta đi mau.”


“Đi.” A Tửu nói xong, quay đầu lại cúi mình chào với mọi người bốn phía, giòn giã nói một câu: “Cảm ơn mọi người!” Cảm ơn chỉ số ra vẻ của mọi người!


Tuy rằng A Tửu và Tam Thủy một trước một sau đạp xe rời đi, nhưng một số người ở hiện trường vẫn đang nhiệt liệt thảo luận các động tác vừa rồi của A Tửu.


“Người vừa rồi thật giỏi, ngày trước từng chơi rồi à?”


“Đáng tiếc không nhìn thấy mặt, nghe giọng rất ngọt, có lẽ mặt mũi cũng rất được.”


“Có ai quay lại không? Chia sẻ! Chia sẻ!”


Mũ bảo hiểm vàng chóe nghe nghị luận bốn phía, lại nghĩ tới A Tửu từ chối, tâm tình có chút sa sút: “Tôi có thể hỏi phương thức liên lạc thì tốt rồi. Có khi sau này sẽ có cơ hội kéo người đến hội của tôi.”


“Người vừa rồi…” Một người bạn của cậu ta cau mày nhìn theo hướng A Tửu và Tam Thủy rời đi, trong giọng nói còn mang vài phần khiếp sợ: “Giọng của cô ấy cực kỳ giống A Tửu! Một người, đường nét giọng nói đều giống như A Tửu, nói rõ cái gì?!”


Nghe vậy, mũ bảo hiểm vàng chóe tàn nhẫn đập một cái lên lưng bạn mình, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Người ta tổng cộng nói mấy chữ? Cậu có thể đừng việc gì cũng thếp vàng lên người thần tượng của mình được không?”


Cậu bạn: ???


Cậu ta rõ ràng suy đoán có chứng có cớ!


Sau khi rời khỏi công việc, A Tửu và Tam Thủy một đường đạp xe đạp, thông suốt không trở ngại đi tới chỗ quay chụp. Đồng hồ vừa hay chỉ vào mười giờ ba mươi phút, nhìn kim phút chỉ vào số sáu, A Tửu sung sướng: “Không sớm không muộn, hoàn mỹ!”


Người phụ trách nở nụ cười: “Cô Tang, cô đến trước một tiếng mà không tính sớm à?” Sáng nay có hai ê-kíp quay chụp. Ê-kíp thứ hai quay chụp lúc mười một giờ, kết quả hiện tại một bóng người cũng không thấy.


“Không tính đâu.” A Tửu ngồi ở phòng trang điểm, chờ thợ trang điểm đến: “Dù sao chúng ta là lần đầu tiên hợp tác. Tôi sợ tay nghề của thợ trang điểm bên đó không được, đặc biệt chừa lại tới một tiếng đồng hồ để trang điểm đó.”


Người phụ trách: ...


Anh ta đã hơi tin trên mạng nói A Tửu không biết ăn nói rồi.


Toàn bộ hành trình quay chụp rất thuận lợi, tốt xấu gì A Tửu cũng đã đóng hai bộ phim điện ảnh đầu tư lớn, ánh mắt, vẻ mặt và tạo dáng trước ống kính đều được đạo diễn đào tạo ra, để nhiếp ảnh gia cũng bớt lo.


Gần đến mười hai giờ, một người trẻ tuổi dáng dấp phong độ trí thức, đầy mồ hôi cúi đầu lướt qua trước mặt người phụ trách đi tới, nhỏ giọng oán giận: “Anh, vị trí công ty anh thật là tuyệt, đường chính bị tắc sạch căn bản không đến được.”


Nếu như Quý Kỳ Tây ở đây, anh nhất định có thể liếc mắt nhận ra người này là Trần Thiên, thời gian trước vừa khiếu nại [Tiên Duyên] có BUG với anh, sau cùng bị anh lấy ra phù hợp quy tắc để thuyết phục.


Mà hiện nay người phụ trách đang quay chụp tạp chí với A Tửu, tên Trần Vanh. Anh ta là anh trai ruột của Trần Thiên, bốn năm trước trở thành cổ đông lớn của VLLU.


“Đường chính bị tắc?” Trần Vanh đang xem A Tửu quay chụp, nghe vậy, tỏ vẻ kinh ngạc: “Mấy giờ em đến đây?”


Trần Thiên liếc điện thoại di động: “Tám giờ rưỡi, vốn em đã có thể đến sớm.”


Cậu ta ở trong công ty kiêm chức nhiếp ảnh gia, chờ lúc nữa ê-kíp nghệ sĩ thứ hai sẽ do cậu ta chụp. Ai ngờ được sáng sớm vừa ra cửa cậu ta đã bị tắc đường.


Trần Thiên vừa nói xong, bất ngờ nhìn thấy A Tửu đang quay chụp ở phía trước. Cậu ta lập tức mở to hai mắt, không thể tin nói: “Tang Tửu? Không phải anh đã đồng ý với em không để Tang Tửu lên trang bìa à?”


Sau khi A Tửu quay xong "Hành động ưng đen", Trần Vanh đã có ý muốn hợp tác với đoàn đội của A Tửu. Kết quả Trần Thiên ở giữa cản trở, sống chết không cho Trần Vanh hợp tác với A Tửu.


VLLU có địa vị trong năm tờ tạp chí lớn trong nước, nghệ sĩ hy vọng có thể lên VLLU nhiều đếm không xuể. Trong đó, tất nhiên có nhiều nghệ sĩ địa vị cao hơn A Tửu, tác phẩm cũng hơn A Tửu ở trong giới nên Trần Vanh đơn giản tìm người khác.


Mãi đến trước đó không lâu livestream "Xin nhờ! Đại sư" lên mạng, Trần Vanh lần thứ hai đàm phán hợp tác với ê-kíp của A Tửu.


Sau đó, Trần Vanh chua xót ý thức được, có đôi khi cơ hội đã qua đi, quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay đối phương.


Anh ta hung hăng xoa nhẹ tóc Trần Thiên: “Em còn mặt mũi mà nói à? Nửa năm trước anh nên nói chuyện hợp tác với đoàn đội của Tang Tửu! Hiện tại bàn lại, người ta cố mà đồng ý chụp ảnh bìa giới hạn số lượng!”


Nói như vậy, nghệ sĩ chụp ảnh bìa tạp chí, một mặt có thể đại biểu địa vị của người đó trong giới, một mặt cũng có thể thông qua lượng tiêu thụ tạp chí để suy đoán giá trị của nghệ sĩ.


Người sau, nói trắng ra là, cắt rau hẹ, tức fans.


Về phần số lượng giới hạn, tên như ý nghĩa, số lượng có hạn. Những người hâm mộ có muốn dùng tiền cũng rất khó mua được, rõ ràng cho bạn có tiền cũng không xài được!


Trần Vanh một lần nữa nhìn về phía A Tửu: “Em nói đường chính bị tắc? Nhưng Tang Tửu mười giờ rưỡi đã đến phòng chụp ảnh, em đoán xem Tang Tửu đi từ lúc mấy giờ? Em cả ngày không thích Tang Tửu, anh thấy Tang Tửu chuyên nghiệp hơn rất nhiều người trong giới đấy.” Một nguyên tắc đơn giản là đúng giờ, nhưng không ít nghệ sĩ trong giới không làm được.


“Tang Tửu chín giờ ra khỏi cửa!” Trần Thiên vừa vào xem đã kinh ngạc. Giờ phút này cậu ta cũng không khỏi buồn bực: “Lúc kẹt xe em có thấy Tang Tửu đăng một bài mới lên Weibo lúc chín giờ, một bức ảnh bầu trời chèn thêm bốn chữ: Ra cửa làm việc.”


Trần Thiên lấy điện thoại di động ra, để cho anh cậu ta xem Weibo, tức giận bất bình: “Em đi sớm hơn Tang Tửu! Sớm hơn nửa tiếng!”


Trần Vanh: ???


Hai anh em liếc nhau, đáy mắt đều có khó hiểu. Chẳng lẽ Tang Tửu một đường chạy bộ đến công ty?


“Nice.” Chụp xong loạt ảnh đầu tiên, nhiếp ảnh gia giơ ngón tay cái với A Tửu: “Biểu hiện rất tuyệt. “


A Tửu nhận toàn bộ khích lệ, kiêu căng gật đầu: “Tôi cũng tương đối hài lòng với kỹ thuật quay chụp của anh. Hi vọng lên ảnh không làm người ta thất vọng.”


Những người khác: ...


[Chỉ số ra vẻ: 6252/9999]


Trần Thiên vừa nghe thấy A Tửu trả lời nhiếp ảnh gia thì sắc mặt nhất thời một lời khó nói hết. Cậu ta nghĩ nghệ thuật nói chuyện của Tang Tửu bây giờ thậm chí còn kém cả thời thực tập sinh.


“Cô Tang.” Trần Vanh lên tiếng chào A Tửu, đồng thời vỗ vỗ vai Trần Thiên: “Em trai tôi, Trần Thiên.”


A Tửu gật đầu với Trần Thiên, sau đó, một lần nữa nhìn về phía Trần Vanh: “Phần hỏi đáp lúc bán tạp chí, mấy ngày hôm trước tôi có chút ý tưởng. Hiện tại có thời gian nói chuyện không?”


Loạt quay chụp thứ hai bị xếp xuống sau bữa cơm trưa, giữa thời gian đó A Tửu có khoảng bốn mươi phút rảnh rỗi.


Trần Vanh cười: “Có. “


Trần Thiên tự nhận có chút hiểu biết với các loại sự việc trong giới, nhưng vẫn bị ba chữ “Phần hỏi đáp” cho làm bối rối, thậm chí không nhớ rõ cậu ta đi lên vốn là định hỏi nguyên nhân A Tửu có thể đến sớm.


Cậu kinh ngạc mà nhìn về phía Trần Vanh: “Phần hỏi đáp? Bán tạp chí cũng có hỏi đáp?”


Nghe vậy, A Tửu hỗ trợ giải thích một câu: “Giới hạn số lượng mà, đương nhiên fans ưu tú mới có thể mua.” Làm một chúa ra vẻ hợp cách, tạp chí cũng phải không giống người thường!


Trần Thiên: ...


Cậu ta nghĩ A Tửu thuần túy là đang ở không đi gây sự. Vốn giới hạn số lượng đã không chứng minh được giá trị của cô, hiện tại còn hỏi đáp nữa, cũng không sợ những người hâm mộ không cho cô mặt mũi à?


Có khinh bỉ sao đi nữa thì trong lòng cậu ta cũng không ngăn nổi tò mò: “Cô chuẩn bị hỏi những người hâm mộ cái gì?”


A Tửu lấy điện thoại di động từ trong tay Tam Thủy, mở phần note ở bên trong ra cho Trần Vanh và Trần Thiên xem: “À, Tang Tửu có một trăm câu hỏi yêu. Tôi nghĩ, lúc tạp chí bán ra, trang bìa hỏi đáp sẽ lấy ra ngẫu nhiên mười câu hỏi, hai mươi vấn đề.”


Trần Vanh và Trần Thiên cúi đầu nhìn lại. Ngay sau đó, hai người giật mình sững sờ như bị sét đánh.


Q1: Xin hỏi! Tang Tửu nháy mắt mấy lần trong buổi công diễn "Thực tập sinh Ngôi Sao"?


Q2: Xin hỏi! Tang Tửu thay mấy bộ đồ trong bộ phim chiếu mạng đầu tiên "Tiếu Vương gia băng sơn"?


...


Hai người nhìn một trăm câu hỏi càng ngày càng khó trên màn hình, vẻ mặt ngây ra. Sau đó, anh em bọn họ rất có ăn ý trừng A Tửu, lớn tiếng chất vấn: “Cô có oán thù với fans à?!!”


Nhìn một trăm câu hỏi tìm đường chết kia, đây là chuyện con người có thể làm ra à???


___


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Trần Thiên: Không nghĩ tới, làm anti-fan của một người, có ngày, tôi lại thấy thương fans của Tang Tửu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận