Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 75
A Tửu đang nói chuyện với Tiểu Nguyệt Lượng và Mỹ Mỹ vừa nhấc mi thì thấy Kim Bảo ở chỗ rẽ thăm dò nhìn sang bên này: “Kim Bảo, em đang làm gì đấy?”
Những người khác theo ánh mắt A Tửu nhìn sang thì lại không thấy Kim Bảo đâu nhưng vẫn nhìn thấy cái chân mũm mĩm lộ ra ngoài, trên chiếc tất trắng còn dính đất trong vườn nho. Sau khi về đến nhà, bọn họ còn chưa kịp chỉnh đốn lại cho mấy đứa nhỏ.
Qua cả ngày, lá gan Tiểu Nguyệt Lượng cũng lớn hơn chút. Cô bé duỗi tay khẽ túm áo A Tửu, sợ hãi nói: “Hình như Kim Bảo giận rồi, cậu ấy nói bọn em làm chị khóc.”
Chúc Thanh Vi cười cười: “Kim Bảo đau lòng cho A Tửu kìa.”
“Bạn nói bậy!” Kim Bảo vốn bị A Tửu thấy, hoảng loạn tránh ở sau tường. Cậu bé nghe thấy Chúc Thanh Vi nói thì hung hăng nhảy ra: “Em mới không đau lòng chị ấy!”
Kim Bảo vừa nói vừa trộm liếc A Tửu. Cậu bé nhìn thấy vành mắt vẫn còn đỏ của A Tửu, đột nhiên cảm thấy tức giận lại chua chua: “Buổi sáng em cũng khóc! Vì sao chị không khóc?!”
A Tửu khẽ chớp chớp mắt. Cô đè sự chột dạ xuống, nói dối Kim Bảo: “Chị thích Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng mà. Người mình thích khóc, chị mới bị lây bệnh cũng khóc đó.”
Tuy đã sớm đoán được, nhưng thật sự nghe A Tửu nói ra, trong lòng Kim Bảo vẫn rất khó chịu. Khó chịu không thể nói ra, rõ ràng cậu bé cũng không quá thích A Tửu nhưng nghĩ đến A Tửu không thích cậu bé, cậu bé cũng muốn khóc.
A Tửu không nghe thấy tiếng lòng của Kim Bảo. Cô nói dối xong thì vẫn rất chột dạ. Không đợi những người khác hỏi lại, cô vội vọt tới trước mặt Kim Bảo, một tay che mắt Kim Bảo lại, nũng nịu yếu ớt ra lệnh: “Buổi sáng em đã khóc rồi. Buổi tối không cho khóc nữa!”
Hạt đậu vàng vừa suýt rơi ra từ mắt Kim Bảo, xoẹt một cái thu trở về. Cậu bé do dự một chút, vươn hai ngón tay trắng nõn mũm mĩm đặt trên mu bàn tay A Tửu đang che mắt mình, động tác thật cẩn thận, giọng điệu là hung hăng: “Em khóc thì chị cũng sẽ khóc à?”
Nghe vậy, A Tửu hùng hồn: “Đương nhiên chị… chị sẽ bị em lây bệnh.”
Một khi Kim Bảo khóc, rất có thể sẽ làm những đứa nhóc khác khóc theo, vì giữ gìn lời nói dối ban nãy không phải cô cũng phải khóc theo à? Nếu bị livestream ra ngoài, lại bị anh Kỳ Tây thấy, kế hoạch diều lượn ngày sau sẽ bị ngâm nước nóng đó!
A Tửu nói xong, lại lần nữa vươn một tay khác phủ lên, đè hai ngón tay mũm mĩm của Kim Bảo ở giữa, giọng điệu cũng hung hăng không kém: “Không cho khóc đấy!”
Kim Bảo cong khóe miệng, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi thiếu chút nữa cậu bé đã rớt hạt đậu vàng: “Có mấy đứa ngốc mới khóc. Em sẽ không khóc.”
“Kim Bảo nói ai là đồ ngốc hả?” Mỹ Mỹ bịch bịch bịch chạy lên, kéo tay A Tửu xuống, lại lắc tay A Tửu làm nũng: “Mỹ Mỹ cũng không khóc! Mỹ Mỹ không ngốc đâu!”
Lá gan Tiểu Nguyệt Lượng tuy đã lớn hơn một ít nhưng làm việc vẫn chậm nửa nhịp. Cô bé thấy động tác của Mỹ Mỹ, mới học theo chạy lên, giọng vừa sợ vừa nhỏ: “Em… em cũng không khóc.”
Nói xong, Tiểu Nguyệt Lượng cọ tới cọ lui túm một cái tay khác của A Tửu. Cô bé cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em sẽ nghiêm túc học, tặng chị A Tửu con thỏ đầu tiên em làm được.”
Tiểu Nguyệt Lượng nghĩ đến buổi chiều cùng A Tửu phối hợp thổi kèn lá, cả người đều như được kẹo bông gòn bao lấy, ngọt ngào, hạnh phúc. Ký ức vui vẻ đã từng cùng các bạn nhỏ chơi đùa của cô bé cũng chậm rãi quay lại một ít.
Thấy thế, trong lòng A Tửu khẽ thở phào. Ngay sau đó, cô ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo: “Các em phải nói được thì làm được. Ai lại khóc thì chị sẽ không thích người đó!”
“Vâng! Vâng!” ×2
“Hừ!” ×1
A Tửu cúi xuống nhìn Kim Bảo vừa hừ. Cô nghiêng đầu, rất nghiêm túc hỏi: “Kim Bảo, em đang bất mãn không có tay để cầm à? Nhưng chị chỉ có hai tay, không thì em đi nắm tay anh Dập Dập đi?”
“Ai thèm nắm tay chị!” Kim Bảo như bị chọc trúng tâm sự, lập tức hóa thành con nhím nhỏ: “Mấy người là một đám mít ướt, hừ!”
Kim Bảo nói xong, cũng không quay đầu lại mà chạy về phòng ngủ của cậu bé và Lâm Quân Thừa ở cách vách. Cậu bé không màng đôi tất bẩn trên chân, xốc chăn lên lập tức chui vào trong.
Chúc Thanh Vi bất đắc dĩ nhìn vào phòng rồi quay đầu nói với Lâm Quân Thừa: “Thầy Lâm, buổi tối nhớ tắm rửa cho Kim Bảo.”
“OK.” Lâm Quân Thừa làm dấu tay rồi về phòng kéo Kim Bảo đi tắm rửa.
Thời gian đã không còn sớm, trừ A Tửu ra, các nghệ sĩ khác đều mang theo từng bạn nhỏ về phòng, chuẩn bị giúp bạn nhỏ rửa mặt xong rồi ngủ. Mà buổi quay đầu tiên của số thứ hai cũng đến lúc kết thúc, ở trong sự không nỡ của cư dân mạng, phòng livestream chính và phòng livestream cá nhân dần tối xuống.
A Tửu nhìn camera không còn hoạt động nữa, thở phào một hơi. Khi cô nhận thấy bây giờ mình khóc thì không thể bị người khác xem được, nước mắt A Tửu mới đè xuống lại có dấu hiệu ngoi lên.
“Quả nhiên không nên quá tự phụ.” A Tửu vừa tự trách vừa cốc đầu mình: “Mày chỉ là một đứa cùi bắp tầng trung, có tư cách gì dạy người khác, nhận người ta làm đệ tử!”
A Tửu nghĩ đến thành quả mọi người nặn đất nặn ở dưới lầu trước đó không lâu, cả người vô cùng áy náy. Chút tự tin được thắp lên trong "Sinh tồn trong phòng kín" cũng từ đạt tiêu chuẩn bắt đầu rơi xuống.
Chờ trở lại phòng, lúc A Tửu thấy tin nhắn WeChat quan tâm, an ủi đến từ sư huynh và sư tỷ nói cô đã rất giỏi rồi, hốc mắt lại đỏ lên: “Nếu để sư huynh sư tỷ dạy, bọn họ nhất định sẽ không nặn đất nặn kém cỏi như vậy. Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng cũng sẽ không khóc.”
[Tinh]
A Tửu hít hít mũi, đè nước mắt xuống, tắt nhóm Wechat sư môn, trở lại danh sách tin nhắn mở tin nhắn Quý Kỳ Tây mới gửi ra.
[JQX: [Hình ảnh]]
[JQX: Bé A Tửu, anh làm hợp lệ chưa? Bởi vì em chỉ dạy hai lần cho nên anh cũng chỉ có thể theo học hai lần, trình độ chỉ có thể làm được như bây giờ.]
Chờ sau khi thấy rõ hình ảnh trên WeChat, A Tửu bỗng trợn tròn mắt hạnh. Cô đang định một lần nữa bò lên giường thì lập tức dừng lại, mở hình ảnh, phóng to hơn một chút. Nội dung trên ảnh cũng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt A Tửu.
Trên bàn gỗ trắng có lẫn lộn bột mỳ khô và cục bột đã nhào, bốn năm bình nước khoáng hỗn độn, bên dưới góc phải hình ảnh có thể thấy một đoạn vạt áo màu xám. Lại nhìn lên trên, A Tửu thấy một con thỏ trắng dùng bột trắng nặn ra đang ngoan ngoãn nằm trong trong lòng bàn tay trắng bóc. Ngón trỏ thon dài dính bột mì nhẹ nhàng đặt ở trên cái đuôi thỏ trắng, làm nổi lên thỏ trắng nhỏ xinh lại đáng yêu.
A Tửu cực kỳ kinh ngạc. Cô hiển nhiên không ngờ có thể có người nặn được con thỏ dưới sự dạy dỗ của đồ cùi bắp như cô:
[Anh... anh nặn theo cách em dạy à?]
[JQX: Đúng vậy! Anh đặc biệt không có năng khiếu về thủ công. Lúc đi học thành tích ở lớp thủ công thường xuyên là hạng nhất từ dưới lên. May có em dạy tốt, nếu không anh căn bản không nặn nổi.]
A Tửu: !!!
Tuy Quý Kỳ Tây nói rất nhiều nhưng trong mắt A Tửu chỉ thấy mấy chữ: Không có năng khiếu, hạng nhất từ dưới lên!
Cô ở tông môn cũng hạng nhất từ dưới lên, cho nên xếp hạng đồ cùi bắp tầng dưới chót. Anh Kỳ Tây trong thế giới tương lai đếm ngược từ dưới lên, chẳng phải là trong tương lai thế giới anh cũng coi như là đồ cùi bắp tầng dưới chót à?
Một đồ cùi bắp tầng dưới chót học với cô hai lần là có thể nặn ra một con thỏ con hoàn chỉnh, đáng yêu á???
Độ tự tin đang tụt xuống trong lòng A Tửu đột nhiên dừng lại, cô thật cẩn thận sắp xếp từ ngữ:
[Anh chỉ học hai lần là có thể nặn ra. Vì sao Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt không nặn ra được?]
Quý Kỳ Tây trả lời lại rất nhanh.
[JQX: Bọn họ cực kỳ cực kỳ cùi bắp. Một người hạng nhất từ dưới lên như anh đều có thể nặn ra, bọn họ không nặn được. Điều này nói ra bọn họ còn cùi bắp hơn cả hạng nhất từ dưới lên.]
Còn cùi bắp hơn nữa á?
Thế giới quan của A Tửu như được đập đi xây lại. Vẻ mặt cô ngây ra nhìn màn hình di động, nhìn chín chữ cùi bắp hơn cả hạng nhất từ dưới lên. Sau một lúc lâu, cô như bừng tỉnh lẩm bẩm: “Hóa ra trong thế giới tương lai, đồ cùi bắp tầng dưới chót cũng chia đẳng cấp.”
Thấy A Tửu một lúc lâu không trả lời, Quý Kỳ Tây không đoán ra biện pháp của anh có tác dụng không. Anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
[JQX: Người thứ nhất từ dưới lên như anh học ít nhất hai lần. Bọn họ ấy à, có lẽ phải học một trăm tám mươi lần. Nếu lần một trăm tám mươi mà em chưa dạy được bọn họ thì…]
Quý Kỳ Tây vừa gõ được một nửa lại không cẩn thận gửi đi.
A Tửu nhìn phạm vi một trăm tám mươi lần, khẽ mím môi. Nếu lần một trăm tám mươi mà bọn họ còn không học được, có phải đã nói lên cô thật sự không xứng dạy người khác không?
Cô đang nghĩ ngợi thì một nửa tin nhắn còn lại cũng được gửi đến.
[JQX: Nếu lần 180 mà em chưa dạy được bọn họ thì đã nói lên bọn họ không nghiêm túc, hơn nữa là cực kỳ đặc biệt không nghiêm túc. Nếu không bọn họ nên học được rồi, khi đó em cũng có thể bỏ bọn họ.]
Quý Kỳ Tây sống hai mươi bảy, hai mươi tám năm chưa bao giờ an ủi người khác như vậy. Ngày thường có bạn bè gặp khốn cảnh tìm đến anh cầu an ủi, phần lớn anh đều dùng một chữ ‘Cút’ để giải quyết tất cả.
Hiện tại anh lạch cạch gõ một loạt nhìn rất ra giống an ủi rồi. Nhưng hiệu quả thế nào, Quý Kỳ Tây thật sự là không đoán ra. Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm khung chat sau khi gửi tin.
Chỉ một lát sau, A Tửu trả lời: [Em hiểu rồi! Cảm ơn anh! Anh làm em nhận ra được phía dưới đồ cùi bắp dưới chót còn có một loại cùi bắp! Nếu bọn họ muốn, nếu có thời gian, ta sẽ nghiêm túc dạy bọn họ. Một trăm tám mươi lần không được, em sẽ dạy một ngàn tám trăm lần. Em nhất định sẽ dạy cho bọn họ hiểu, sẽ không bỏ bọn họ.]
Quý Kỳ Tây nhìn những hàng chữ đầy sức sống và nhảy nhót của A Tửu thì yên tâm. Ngay sau đó, anh cúi đầu liếc thùng rác dưới bàn. Khi nhìn đến bột mì và cục bột lung tung rối loạn ở bên trong, anh không khỏi thầm tính xem rốt cuộc anh đã nặn bao nhiêu lần rồi.
Hình như anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cũng phải đến lần thứ hai mươi nhỉ?
A Tửu hoàn toàn không biết gì về thùng rác quá tải trong bếp nhà Quý Kỳ Tây cả. Sau khi trả lời tin nhắn, cả người hưng phấn, trên mặt cũng tràn ra nụ cười. Thậm chí, cô có tâm tư nói ra phát hiện trọng đại của mình ở trong nhóm WeChat sư môn với các sư huynh sư tỷ: Hóa ra trong đồ cùi bắp tầng dưới chót còn có một loại cùi bắp!
Vì bảo trì tính nhất trí của tên gọi, đồng thời liên hệ đến tuổi tác của Mỹ Mỹ và Tiểu Nguyệt Lượng, A Tửu trực tiếp đặt biệt danh cho loại này là: Cùi bắp bé!
Có lẽ do A Tửu rất vui vẻ, thế cho nên cô lăn lộn đến rạng sáng mới ngủ. Trong mơ không rớt chỉ số ra vẻ, ngược lại bắt đầu rớt cùi bắp bé. Rớt rớt, A Tửu lại nghe được cùi bắp bé có thể nói, chốc chốc kêu một tiếng, chốc chốc lại gọi một tiếng.
Hử? A Tửu mơ màng tỉnh lại, nghiêng tai lắng nghe. Ngay sau đó, cô tỉnh táo lại, thật sự có người đang gọi!
“Chị có tỉnh không đó?”
“Chị là heo con à?”
“Chị có thể ngủ khiếp vậy? Nhanh tỉnh đi.”
A Tửu lê dép, vừa gãi đầu vừa duỗi tay mở cửa. Cô vừa mở cửa thì nhìn thấy Kim Bảo ngồi xếp bằng ở trước cửa, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc làm động tác gõ cửa.
Có lẽ đã gõ quen rồi thế cho nên khi A Tửu mở cửa, Kim Bảo chưa phản ứng kịp. Nắm tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé đập thẳng vào cẳng chân A Tửu, Kim Bảo sợ tới mức nhảy dựng lên, vô cùng lo lắng chỉ vào A Tửu: “Không cho chị nói đau không cho khóc! Không cho hãm hại em!”
A Tửu cúi đầu nhìn cẳng chân không có cảm giác gì lại nhìn vẻ mặt cảnh giác của Kim Bảo. Cô khó hiểu hơi nghiêng đầu: “Sức trẻ con như em, sao chị có thể ngốc nghếch nói đau rồi khóc chứ?”
Kim Bảo: ...
Người lớn đáng giận!
Kim Bảo quyết định không nói lời vô nghĩa với A Tửu nữa. Cậu bé đanh khuôn mặt nhỏ, vươn tay: “Lấy Tôn Ngộ Không ra đây!” Ngày hôm qua, cậu bé bị chú Lâm túm dậy đổ nước ngâm chân cho Mỹ Mỹ, hơn nữa suốt đêm qua cũng không hắt nước vào chăn cho chú Lâm!
“Tôn Ngộ Không à...” A Tửu dùng tay che miệng ngáp một cái. Cô đang muốn nhấc chân đi mở vali hành lý, đột nhiên nghe thấy được dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
A Tửu nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, năm giờ.
Đúng rồi.
Chương trình "Bé ơi đến đây nào" khác với những chương trình livestream khác ở chỗ năm giờ sáng thì bắt đầu ghi hình. Nhân viên công tác sẽ đi từng phòng gõ cửa để nghệ sĩ mang theo bạn nhỏ làm nhiệm vụ. Hiện tại, nhân viên công tác hẳn đang ở gõ cửa phòng Tống Dập và Thang Viên ở lầu dưới, chờ bọn họ làm xong nhiệm vụ lại gõ cửa của những người khác.
A Tửu duỗi tay bắt lấy khăn lông phủ trên màn hình livestream, rồi sau đó nhìn nhìn máy bay không người lái nhỏ đang chậm rì rì bay lên cùng với Kim Bảo hung hăng trước mặt, đột nhiên ‘a’ một tiếng.
“Kim Bảo, vừa rồi em gõ chân chị đau quá.” A Tửu rất xin lỗi nhìn Kim Bảo: “Chị đau quá. Đau quá, không thể giúp em lấy Tôn Ngộ Không.”
[Chỉ số ra vẻ: 2491/9999]
Kim Bảo tròn xoe đôi mắt trừng A Tửu. Cậu bé bị A Tửu làm cho nghẹn lúc lâu: “Không phải chị bảo chị sẽ không ngốc nghếch nói đau à?”
A Tửu chớp chớp mắt: “Bởi vì chị làm ra vẻ mà.”
[Chỉ số ra vẻ: 2492/9999]
Mấy cư dân mạng sáng sớm vào phòng livestream ngây ra. Chân cô đau thì liên quan gì đến tay cô? Vì sao không thể lấy giúp? Kim Bảo lễ phép hỏi cô, thế mà cô lại đúng lý hợp tình nói bản thân làm ra vẻ à?
Kim Bảo nhíu chặt mày: “Là cái gì?”
A Tửu: ...
A Tửu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chị mới nói không thể giúp em lấy Tôn Ngộ Không. Em không tức giận à?”
Kim Bảo gật đầu: “Tức giận.”
A Tửu vừa lòng, cười tủm tỉm giải thích với Kim Bảo: “Việc chị mới làm là làm ra vẻ đó.”
Làm một chúa ra vẻ đủ tư cách, sáng sớm tuyệt đối không thể làm những người khác hài lòng. A Tửu phát hiện mình càng thêm thuần thục trên sự nghiệp làm chúa ra vẻ!
Đám cư dân mạng: ...
Tám giờ sáng, sau khi ba đội khác lục tục hoàn thành nhiệm vụ của từng người, ê-kíp chương trình lên gõ cửa phòng Lâm Quân Thừa.
Bọn họ sắp xếp nhiệm vụ cho đội cuối của Lâm Quân Thừa và Kim Bảo là để bọn họ phụ trách bữa sáng hôm nay.
Ở phía sau ê-kíp chương trình, ba đội khác đang ngáp liên miên. Trong tay mỗi người đều dắt một đứa nhóc. Cho dù bọn họ có buồn ngủ nữa thì cũng muốn nhìn dáng vẻ không ngủ được của người khác.
Tống Dập vừa thấy Lâm Quân Thừa đi ra một mình thì thò đầu vào trong phòng xem xét: “Kim Bảo đâu? Đang ngủ à?”
“Tôi cũng vừa phát hiện không thấy Kim Bảo.” Lâm Quân Thừa bị ê-kíp chương trình gõ cửa gọi tỉnh, còn hơi ngơ ngác. Anh ta nhìn cameras, cách không hỏi ê-kíp đạo diễn: “Kim Bảo đi đâu rồi?”
Cameras lắc lắc.
Tống Dập dụi mắt, ngáp một cái: “Ê-kíp chương trình chắc chắn là đã thấy nhưng bọn họ không nói.”
Một đám người cũng không lo Kim Bảo xảy ra chuyện. Tuy rằng livestream sẽ đóng cửa nhưng thật ra màn hình livestream đều mở. Ê-kíp chương trình có người giám thị biệt thự 24/24 giờ, tuyệt đối sẽ không làm bạn nhỏ xảy ra chuyện.
Huống chi, nếu thật sự không tìm thấy Kim Bảo thì ê-kíp chương trình đã sớm nói cho bọn họ. Không có khả năng gõ cửa từng đội một, túm bọn họ từ trong ổ chăn ra, thế nào cũng phải để cho bọn họ làm nhiệm vụ.
“Chúng ta xuống lầu trước đi.” Lâm Quân Thừa xoa mặt, để mình tỉnh táo chút: “Có lẽ Kim Bảo chơi ở dưới lầu.”
Tống Dập gật gật đầu: “Năm giờ em đã bị ê-kíp chương trình đánh thức, bắt em với Mỹ Mỹ đi phòng nhạc cụ làm sáng tác. May bọn họ làm cách âm tốt đấy.”
Bọn họ ở trong phòng nhạc cụ tầng hai làm nhiệm vụ. Nếu khi đó Kim Bảo lén xuống lầu, đúng là bọn họ không nhìn thấy.
Bởi vì Thang Viên buồn ngủ nên đầu nhỏ gật gù: “Chúng em đàn một khúc hát ru đấy. Em để anh Dập Dập ghi lại, chuẩn bị mở cho chị A Tửu nghe. Sau đó để chị A Tửu thổi kèn lá.”
“Quả nhiên em ghét bỏ kèn lá của anh.” Tống Dập một tay nắm Thang Viên, một tay xoa xoa đỉnh đầu Thang Viên: “Nhưng A Tửu thổi kèn lá đúng là rất hay.”
Tiểu Nguyệt Lượng và Mỹ Mỹ đều gật đầu phụ họa. Ngày hôm qua, Thang Viên không hợp tác thổi kèn lá với A Tửu. Hôm nay bài kèn lá đầu tiên, hai cô bé có thể nhường cho Thang Viên trước.
Chúc Thanh Vi quay đầu lại liếc một bên phòng khác, nhỏ giọng nói: “Chờ thầy Lâm làm bữa sáng xong, chúng ta lên lầu gọi A Tửu đi?”
Bọn họ bị ê-kíp chương trình đánh thức trong giấc mơ đẹp đã rất thảm. Nếu A Tửu không có nhiệm vụ, dù sao cũng phải để cô ngủ cho ngon.
“Ừm, chờ tôi đi lên gọi.” Tống Dập nói xong. Lúc xuống lầu, cậu ta rất oán niệm nhìn phía sau lưng Lâm Quân Thừa: “Ê-kíp chương trình cũng thật là, để A Tửu làm bữa sáng có phải quá tốt rồi không. Tôi thật muốn ăn A Tửu cơm nấu.”
Nghe vậy, Điền Nam duỗi chân đạp một cái không nhẹ không nặng vào cẳng chân Tống Dập: “Em thôi đi. Tối hôm qua A Tửu làm đồ ngọt là em ăn nhiều nhất. Hai thùng rượu nho kia không có phần của em đâu.”
Tống Dập quay đầu lại xin tha: “Đừng mà! Đừng mà! Em mới mười tám tuổi đó, đang cần phát triển chiều cao. Chờ chút…”
Cậu ta còn chưa dứt lời, đoàn người đã nghe thấy âm thanh truyền đến từ trong phòng bếp.
“Em đang phát triển chiều cao, chị không thể ấn đầu em!”
“Thế chị kéo đầu cho em nhé?”
“Á á á, chị buông tay! Không cho nắm đầu em!”
Mấy người hai mặt nhìn nhau. Không đợi bọn họ nói chuyện, Mỹ Mỹ đột nhiên chạy bịch bịch bịch xuống lầu: “Chị A Tửu và Kim Bảo ở phòng bếp! Chúng ta mau đi nhìn xem, không thể để Kim Bảo bắt nạt chị A Tửu!”
Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng theo sát phía sau. Bọn họ đều đã được chứng kiến Kim Bảo bắt nạt người ta, đương nhiên không hy vọng A Tửu cũng bị Kim Bảo bắt nạt.
Thật ra, tâm lý trẻ con cũng đơn giản, mấy người Tống Dập ở trong lòng đám trẻ chính là người lớn, sự dạy dỗ lâu dài mưa dầm thấm đất làm cho bọn trẻ tự nhiên cho rằng người lớn hẳn phải nhường trẻ con.
A Tửu khác với bốn người Tống Dập. Sau khi hết lần đến lần đến lần khác chứng tỏ ai hư hơn ai, thì A Tửu ở trong mắt ba người Mỹ Mỹ chính đứa trẻ lớn xác to hơn bọn nhỏ thôi. Cô đã hoàn toàn dung nhập vào trong đoàn thể trẻ con, được Mỹ Mỹ, Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng coi như đồng bọn của mình.
Người lớn đều có thể bị Kim Bảo bắt nạt, huống chi đồng bọn của chúng nó chứ!
Mỹ Mỹ rất lo lắng, dép lê nhỏ cũng văng mất một chiếc: “Chị A Tửu, em đến cứu chị đây!”
Thang Viên kéo Tiểu Nguyệt Lượng chạy ở phía sau, ấp úng phụ họa: “Chúng em cũng đến…”
Chờ sau khi bọn họ thấy cảnh tượng trong phòng bếp, lời còn lại cũng bị nuốt xuống.
A Tửu một tay xách theo đai lưng của Kim Bảo treo cậu bé ở giữa không trung không cho cậu bé quấy rối, một tay thuần thục xoa cục bột trên thớt. Cô nhìn thấy ba người Mỹ Mỹ, mặt mày lập tức hớn hở: “Các em dậy rồi à? Nào, chị làm bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ cho các em. Hổ nhỏ, thỏ con và Na Tra đều có.”
Cuối cùng, dưới đủ các loại nguyên nhân nên không ngủ nổi nữa, A Tửu xách Kim Bảo xuống dưới làm đồ ngọt.
Kim Bảo ở không trung giương nanh múa vuốt, bất mãn oán giận: “Em cũng có làm! Em có làm hổ nhỏ với Na Tra.” Cậu bé vừa nói xong, lại liếc Mỹ Mỹ và Thang Viên, lẩm bẩm yêu cầu: “Các cậu mau nói không trách tớ đi! Các cậu nói không trách tớ, chị ấy mới có thể đưa Tôn Ngộ Không cho tớ!”
“Eo, em làm xấu như vậy, thế mà bảo Mỹ Mỹ và Thang Viên nói không trách em á?” A Tửu buông Kim Bảo xuống, đồng thời duỗi tay bưng một cái đĩa đưa tới trước mặt ba người Mỹ Mỹ. Cô bày ra vỉ bánh nhân đậu nhìn không có trật tự nào lên trên cho bọn trẻ xem: “Các em xem có xấu không?”
“Xấu!” ×3
Thấy thế, đám cư dân mạng lục tục đi vào phòng livestream chia làm hai bên. Một bên cho rằng Kim Bảo làm đúng là quá xấu, một bên khác cho rằng Kim Bảo có thể sáng sớm bị A Tửu kéo xuống làm bánh quy nhỏ, hơn nữa nghiêm túc làm xong đã rất không dễ dàng, làm người lớn hẳn nên cổ vũ. A Tửu không chỉ không cổ vũ, ngược lại còn đả kích Kim Bảo, rất không nên.
Dù sao ai nói cũng có lý, không ai thuyết phục được ai. Chỉ có A Tửu, lại lần nữa được chỉ số ra vẻ.
[Chỉ số ra vẻ: 2493/9999]
A Tửu thấy chỉ số ra vẻ, khóe miệng cong lên: “Ừm, đúng là rất xấu.”
[Chỉ số ra vẻ: 2494/9999]
Kim Bảo nắm chặt tay, vừa tủi thân vừa tức giận, đôi mắt to tròn ngập nước: “Tớ ghét các cậu!”
Tiểu Nguyệt Lượng sợ hãi tránh ở phía sau Thang Viên, chủ động hiếm thấy nói ra ý tưởng trước mặt mọi người: “Nhưng lần trước chúng tớ vẽ tranh, cậu cũng nói chúng tớ vẽ xấu mà.”
“Đúng rồi! Đúng rồi!” Mỹ Mỹ chỉ vào cục bột trong đĩa, đầy ghét bỏ: “Cậu làm mấy cái này còn xấu hơn chúng tớ vẽ!”
Kim Bảo vốn định đẩy A Tửu ra chạy mất, lại bị lời nói của Tiểu Nguyệt Lượng và Mỹ Mỹ làm cho khựng lại. Cậu bé không tự nhiên đứng đó, cứng cổ mạnh miệng nói: “Tớ… tớ là cảm thấy các cậu vẽ xấu mà, nói ra cũng sai à?”
Nghe vậy, A Tửu kinh sợ: “Oa, bé Kim Bảo, em còn làm ra vẻ hơn cả chị nhỉ? Em cảm thấy bọn họ vẽ xấu, em nói ra thì được. Bọn chị cảm thấy em nặn bánh khó coi, nói ra thì không được? Em quá keo kiệt đó!”
“Em…” Kim Bảo vừa bật ra được một chữ thì nghẹn họng. Cậu bé dùng sức ngẫm nghĩ, không thể không thừa nhận A Tửu nói không sai. Cậu bé có thể nói người khác làm xấu, người khác đương nhiên cũng có thể nói cậu bé làm xấu.
A Tửu thấy ba người Mỹ Mỹ nói xấu, không định ăn thì dứt khoát duỗi tay cầm miếng bánh vị bí đỏ không nhìn ra hình dáng gì nhét vào trong miệng, hàm hồ giải thích: “Thật ra tuy rất xấu nhưng hương vị không tồi. Các em nếm thử xem, nhào nặn và cho gia vị đều là một mình Kim Bảo làm đấy.” Tuy liều lượng do cô khống chế nhưng phần lớn công việc đúng là Kim Bảo hoàn thành một mình.
Lúc ấy, A Tửu vẫn luôn lấy lý do chân đau để sai Kim Bảo. Cô để Kim Bảo chốc chốc nhào bột, chốc chốc ép nước, chốc chốc lại nướng. Điều duy nhất A Tửu không nghĩ ra là cô đều đã nũng nịu yếu ớt như vậy, vì sao cho đến lúc những người khác xuống lầu mà không tăng được một điểm chỉ số ra vẻ nào vậy?
Đám cư dân mạng: Chúng tôi đều cho rằng cô đang dạy Kim Bảo mà :)
Chúc Thanh Vi thấy ba bạn nhỏ không nhúc nhích thì chủ động duỗi tay cầm bánh quy nhỏ lên ăn. Đôi mắt cô ấy lập tức sáng ngời: “Đúng là ăn rất ngon. Xem ra Kim Bảo có cố gắng.”
Trừ Chúc Thanh Vi ra, Tống Dập, Điền Nam và Lâm Quân Thừa cũng đều cầm cái bánh quy, bánh nhân đậu không nhìn ra hình thù gì. Bọn họ mới vừa nếm được mùi vị, lập tức dựng ngón tay cái với Kim Bảo: “Kim Bảo tuyệt lắm, làm ăn rất ngon!”
Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng thấy những người khác ăn đến vui vẻ, một đám cũng cầm bánh nhân đậu ăn. Rồi sau đó tất cả đều kinh ngạc, đặc biệt Mỹ Mỹ, miệng cô bé há thành hình chữ O: “Kim Bảo, cậu làm thế mà cũng có thể ăn ngon vậy?!”
Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng cũng dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Kim Bảo: “Kim Bảo, cậu thật là giỏi!”
Kim Bảo từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên bị các bạn nhỏ nhìn đến đỏ mặt. Cậu bé ngượng ngùng xoắn xít túm quần áo: “Thì… thì rất đơn giản mà!”
Rất đơn giản?
A Tửu kinh ngạc nhìn thoáng qua Kim Bảo. Hóa ra Kim Bảo cảm thấy rất đơn giản. Như vậy Kim Bảo nặn khó coi rất có thể là không nghiêm túc học giống anh Kỳ Tây nói à?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, A Tửu đột nhiên an tâm. Cô cười khanh khách nhìn về phía mọi người, tuyên bố: “Bởi vì số tiếp theo chị sẽ không đến nữa, cho nên vẫn luôn lo không đủ thời gian, mọi người không học được. Hiện tại nếu Kim Bảo đã nói rất đơn giản, như vậy chờ số tiếp theo để cho Kim Bảo dạy các em, được không?”
Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng trăm miệng một lời: “Được ạ!”
Trả lời xong, bọn họ đồng thời nhìn về phía Kim Bảo, trong mắt chứa chờ mong, ánh mắt sáng quắc.
Kim Bảo: ...
Kim Bảo: !!!
___
Tác giả có lời muốn nói:
A Tửu: Một giáo viên đủ tư cách cần phải có lớp trưởng ưu tú nhận mệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận