Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 104


Kỳ nghỉ tết Nguyên đán kết thúc, các ngành các nghề đều đi làm lại, mà trụ sở chính của tập đoàn Trường Dực cũng nghênh đón ba người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi đi ở giữa dáng cao hơi gầy, diện mạo điềm đạm nho nhã, làn da khá trắng, thoạt nhìn giống sinh viên phong độ trí thức.


Kết quả, cậu ta mới đi đến gần bàn lễ tân đã vỗ mạnh một cái lên bàn, làm giấy tờ trên bàn đều run rẩy. Cậu ta thô lỗ nói: “Tôi muốn gặp người phụ trách sản xuất [Tiên Duyên]! Game mobile của các người có BUG!”


Bàn lễ tân:...


Lễ tân lễ phép mỉm cười: “Xin hỏi anh có hẹn trước không?”


Nghe vậy, chàng trai cắt đầu đinh phía sau vội tiến lên hai bước, kéo Trần Thiên vỗ bàn của người ta ra, cười gật đầu: “Có hẹn trước, người phụ trách Quý.”


Lại nói, người chơi bình thường căn bản không tìm thấy và hẹn trước được với người phụ trách. Nhưng trong nhà Trần Thiên có tiền cũng có chút quan hệ, tìm vài lần thật sự tìm được người phụ trách sản xuất [Tiên Duyên] của tập đoàn Trường Dực.


Lễ tân ngẩn ra, hỏi lại như xác nhận: “Người phụ trách Quý?” Không phải người phụ trách Quý đã sớm không phụ trách [Tiên Duyên] à?


Cô ta làm ở trong công ty cũng được bốn, năm năm rồi, ngày thường cũng nghe vài lần chuyện có liên quan đến người phụ trách Quý từ trong miệng đồng nghiệp. Trong số đó việc anh tham gia khai thác phát triển [Tiên Duyên] khi còn học đại học.


Tuy Trần Thiên có diện mạo phong độ trí thức, nhưng tính tình nóng nảy. Cậu ta thấy thế, chau mày: “Người kia không ở đây à?”


“Cậu tìm tôi?”


Giọng nói lười biếng từ phía sau truyền đến, ba người Trần Thiên vừa quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen hai tay đút túi đứng ở phía sau bọn họ.


Vóc dáng người đàn ông này còn cao hơn người cao nhất trong nhóm là Trần Thiên một ít, thoạt nhìn khoảng 1m87. Áo lông cổ cao phối hợp với áo khoác màu tối, trong đôi mắt không bị khẩu trang che lại đầy sắc bén lạnh nhạt. Khi anh nhẹ nhàng liếc lại giống hai đầm nước lạnh đến cực điểm, trực tiếp làm Trần Thiên ngượng ngùng thu bàn tay đang chuẩn bị vỗ bàn của mình lại.


Trần Thiên ho khan một tiếng: “Ở trên mạng đã nói với anh rồi, tiểu sư muội A Tửu trong Kiếm Thương tông của game mobile [Tiên Duyên] các anh có BUG. Cho dù các anh mở cửa sau cho người nội bộ cũng không đến mức trắng trợn táo bạo để anh ta chen ngang chứ?”


Quý Kỳ Tây dùng ánh mắt âm trầm đánh giá ba người trước mặt. Anh nghe Trần Thiên lên án thì hơi nhướng mày: “Ở trong trò chơi, cậu tên là…”


Trần Thiên đầy tự hào: “Hoa Nở Trên Cầu!”


Số tiền nạp lên tới bảy con số của cậu ta vào game mobile tuyệt đối có thể làm cậu ta cầm cờ đi trước một đám người chơi, làm người góp phần nuôi công ty, cậu ta kiêu ngạo!


Quý Kỳ Tây sớm đoán được nên cũng không kinh ngạc. Anh khẽ hất cằm về phía thang máy ở một bên, rồi sau đó cũng mặc kệ ba người Trần Thiên, nhấc chân đi về phía thang máy, đồng thời không chút để ý nói: “Nếu các cậu nói có BUG thì lên lầu tán gẫu một chút đi.”


Trần Thiên đang chờ bắt tay:...


Một người chơi nạp vào bảy con số đứng ở trước mặt anh, anh không tỏ vẻ một chút à?


Khi Trần Thiên âm thầm phỉ nhổ, hai bạn cùng phòng của cậu ta là Lục Dư Thanh và Hoa Tín đã túm cậu ta theo sau.


Hoa Tín trộm nhìn Quý Kỳ Tây không nói một lời, cười lễ phép: “Tổng giám đốc Quý, anh ốm à?”


“Cảm mạo.”


Thấy thế, Hoa Tín và Lục Dư Thanh cách Trần Thiên liếc nhau. Bọn họ nhạy bén cảm thấy yêu cầu của Trần Thiên không có khả năng thành công.


Hoa Tín vâng chịu lý niệm lâm thời ôm chân Phật, lấy ra di động chuẩn bị tra một chút những việc cần chú ý khi đàm phán ở trang web nào đó. Kết quả mới vừa mở khóa di động thì thấy được đề cử đứng đầu Weibo.


Đại khái nội dung quá mức chấn động, cũng có thể Hoa Tín quá mức chột dạ, cậu ta mới ra khỏi thang máy đã buột miệng thốt ra: “Tôi đệch! Tang Tửu kiện anti-fans rồi!”


Lục Dư Thanh kinh sợ, trước tiên mạch não lên cùng một kênh với Hoa Tín: “Tang Tửu kiện Lão Trần à?”


Trần Thiên bỗng chốc bùng nổ, nhỏ giọng trách cứ: “Chúng ta còn ở bên ngoài đấy! Hai người nói bừa cái gì? Hơn nữa, tôi có mắng cô ấy ở trên Weibo à?”


Nói xong, Trần Thiên trộm liếc Quý Kỳ Tây một cái, chỉ thấy Quý Kỳ Tây dựa vào trước cửa kính một gian phòng họp, cúi đầu chơi di động, nhìn dáng vẻ không nghe được ba người bọn họ nói chuyện. Trong lòng Trần Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng vô cùng may mắn. May mắn cậu ta có tu dưỡng làm người cơ bản, từ trước đến giờ đều nói có sách mách có chứng chuyên nghiệp soi mói Tang Tửu, nếu không cậu ta thật sự có thể bị Tang Tửu cầm đi giết gà dọa khỉ.


Về phần mấy người bị kiện, miệng thối không phải một ngày hai ngày, bị kiện cũng là xứng đáng.


Lúc Trần Thiên đang âm thầm may mắn, Quý Kỳ Tây không chỉ nghe được lời bọn họ nói mà còn thuận tiện xem tư liệu về phản hồi của người chơi mà người phụ trách sản xuất game đưa lại cho anh trong di động, trong đó có lưu lại WeChat của Trần Thiên.


Lúc ấy Quý Kỳ Tây chưa quá chú ý. Hiện tại xâu chuỗi trước sau, lại cẩn thận nhớ lại, Wechat của Trần Thiên quả thực không một sai một số nào với WeChat chủ nhóm bị anh cướp.


Quý Kỳ Tây: ...


Hai lần anh đều cướp cùng một người?


Không chỉ đám người Trần Thiên thấy được hot search Weibo, nghệ sĩ ở chung một tổ với A Tửu cũng thấy được.


Sau mùng một tết, đoàn phim "Đọ sức trên không" từ khu phố nào đó của thành phố dọn đến Học viện Hàng không. A Tửu đóng nhân vật chính, Kiều Kiều, giai đoạn trải nghiệm ở Học viện Hàng không với cô mà nói rất quan trọng.


"Đọ sức trên không" giai đoạn ở học viện chủ yếu nói về Kiều Kiều lần lượt đột phá bản thân ở trong huấn luyện. Cô chứng minh với đông đảo giới nữ rằng phụ nữ cũng có thể làm phi công, đồng thời cũng âm thầm tỏ rõ sự khó khăn và gian nan của phụ nữ trên sự nghiệp phi công.


Buổi sáng, mấy nghệ sĩ trong tổ bao gồm cả A Tửu đều vây quanh sân huấn luyện, chuẩn bị chờ chút nữa tiến hành huấn luyện quay nhảy dù, đi thăng bằng trên cao và vòng quay trụ, v.v…


“A Tửu, cậu thật sự kiện những antifans đó à?” Nghệ sĩ đóng vai bạn học của A Tửu trong phim, Thương Mạt, hưng phấn hỏi A Tửu: “Phiên toà có được công khai không??! Trong số anti-fans mà cậu kiện cũng có người quanh năm bôi nhọ mình. Thấy cậu kiện người đó, mình thật sự quá sung sướng!”


Lúc Thương Mạt tuổi trẻ khí thịnh cũng muốn kiện anti-fans, nhưng cô ấy lại không dám đối diện với những tư bản chống lưng đứng sau anti-fans. Cô ấy chỉ phải làm bộ ngó lơ, cô ấy đã lén lút sớm tạo bảy tám cái tài khoản phụ mỗi ngày thăm hỏi anti-fans.


A Tửu đang ngửa đầu xem đi thăng bằng trên cao, nghe vậy thì lắc đầu: “Không công khai đâu.”


Nội dung hai người nói chuyện cũng làm những người khác cùng tổ hứng thú. Mọi người vội châu đầu vào xem di động của Thương Mạt, muốn nhìn tin mới trên mạng.


Ánh mắt mới rơi xuống, bọn họ lập tức thấy hot search treo ở đầu bảng trên Weibo.


#Tang Tửu kiện anti-fans#.


Đúng mười giờ sáng, Weibo phòng làm việc của A Tửu đăng lên một bức ảnh có đóng dấu mộc. Đám cư dân mạng đầu tiên nhìn thấy hot search, phần lớn đều suy đoán là ê kíp của A Tửu gửi thư của luật sư cho anti-fans. Ở trong giới, nghệ sĩ gửi thư mời của luật sư cũng không hiếm thấy. Kết quả, bọn họ rất nhanh bị nội dung trong văn bản vả mặt.


Vào tháng Tám, Tang Tửu ở trên mạng bị bôi nhọ rộng rãi trên mạng. Các loại tai tiếng nửa thật nửa giả đều ném cho Tang Tửu. Rất nhiều cư dân mạng vào lúc ấy bị vô số người điều hướng dư luận tẩy não cũng tin tai tiếng. Mãi đến sau này cô lần lượt tham gia chương trình giải trí cùng với nghệ sĩ nào đó lật xe, làm cho bọn họ không khỏi nhìn thẳng vào chuyện tai tiếng toàn mạng lúc trước.


Qua mấy tháng, danh tiếng của A Tửu được tẩy trắng một chút. Khi cô tái xuất hiện ở trong màn hình, bình luận cũng sẽ không đầy người trào phúng như lúc trước nữa.


Nhưng những tin tẩy não cũng không hoàn toàn biến mất, dù sao A Tửu có tẩy trắng cũng không nói cho cư dân mạng toàn bộ tai tiếng này là: Giả.


Cho nên, đến ngày nay, vẫn có người lôi ra từng tai tiếng của cô copy paste ở trên Weibo. Trong đó tai tiếng bao gồm không giới hạn trong một loạt sự kiện bôi đen như thân phận hoàng tộc của Tang Tửu dựa vào ngủ mà ra, Tang Tửu từng phá thai với Ngụy Khai Vũ, v.v…


Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, không ai đoán được A Tửu im lặng không lên tiếng bảy, tám tháng đã sớm kiện lên tòa án mấy anti-fans lúc trước ở trên mạng đục nước béo cò, ầm ĩ đến cực kỳ vui lấy danh nghĩa bôi đen, bịa đặt, v.v… trực tiếp chứng tỏ sự trong sạch của bản thân với mọi người.


Phòng làm việc A Tửu vừa ra thông báo, fans hoan hô, toàn mạng sôi trào.


[Toà án thẩm vấn? Móa? Đoàn đội của Tang Tửu im hơi lặng tiếng làm chuyện lớn rồi! Các ngôi sao khác gửi thư mời của luật sư, đoàn đội của Tang Tửu im hơi lặng tiếng còn tưởng rằng bọn họ mặc kệ anti-fans. Hóa ra là Tang Tửu kiện anti-fans đều đã đến bước ra toà án thẩm vấn???]


[Á á á á á vui mừng! Rất vui mừng! Cục cưng A Tửu quá tuyệt vời! Không được không được! Tôi cần phải tổ chức rút thăm trúng thưởng một đợt, các tỷ muội đều lên Weibo rút thăm nào!]


[Mé! CMN tôi thích nghệ sĩ sảng khoái! Sạch sẽ lưu loát! Những anh hùng bàn phím trên mạng sớm nên diệt hết. Kiện chết bọn họ!]


[Kiện chết +1, hy vọng có thể có video toà án thẩm vấn, để tôi có thể tận mắt nhìn thấy những antifans tránh ở sau bàn phím trông như thế nào!]


[Ha ha ha ha ha, Thuốc Cao Da Chó Thương Hiệu Tang Tửu cả ngày nói xấu Tang Tửu đã trượt chân quỳ gối ha ha ha. Ngôn luận trên Weibo đã xóa hết, có khi còn hận không thể chưa từng đăng lên ấy.]


[Nói này, các anti-fans thật sự không đầu óc à? Weibo của anh ta, tôi đã xem qua. Ôi trời, cả ngày mặt chỉnh dung, phù phiếm, gái điếm, v.v... nhìn đều thấy bẩn. Lúc ấy anh ta không sợ bị Tang Tửu kiện à?]


[Người chị em phía trên, người có đầu óc thì ai có thời gian cả ngày ở trên mạng nói xấu người khác chứ? Vì kiếm tiền không muốn sống đấy.]


Có diễn viên xem xong, không khỏi lẩm bẩm: “Thật sảng khoái, quá sung sướng. Đặc biệt là mấy anti-fans trượt chân quỳ gối kia, xem đến tôi đều hận không thể xông lên hung hăng cười nhạo bọn họ.”


Thương Mạt cũng phụ họa: “Chứ còn sao nữa.”


Thấy hai người kẻ xướng người hoạ khen A Tửu, Uông Thần, nam diễn viên thứ ba cùng đi lên, lạnh lùng trào phúng ở trong lòng. Nếu sau lưng Tang Tửu không có công ty Thước Kiều chống lưng, cũng không có đám người Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn giúp đỡ, Tang Tửu dám mạnh dạn kiện mấy anti-fans có tư bản chống lưng kia à?


Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Uông Thần vẫn khen A Tửu: “A Tửu, cô cũng quá mềm lòng, thế mà không định công bố video toà án thẩm vấn bọn họ ra ngoài. Công ty Thước Kiều có thể giúp cô kiện antifans thật làm người ta hâm mộ. Không giống tôi chỉ có thể ở một công ty sắp đóng cửa, không dựa vào bản thân phấn đấu thì cũng chẳng lộ được mặt ở trong giới.”


Nếu không phải công ty anh ta kém, kỹ thuật diễn của anh ta đóng vai nam chính ở trong phim của Đàm Mễ cũng dư dả. Cần gì uất ức đóng một vai phụ chỉ xuất hiện vài phút trên phim?


Mềm lòng?


Trong lòng A Tửu khó hiểu. Nếu thật sự mềm lòng thì cô cũng sẽ không đồng ý để đoàn đội kiện bọn họ mà.


Nhưng tốt xấu gì A Tửu trong thế giới tương lai bảy, tám tháng. Không chỉ có tâm tính được đến rèn luyện mà đối với thủ đoạn có thể được chỉ số ra vẻ, cô cũng hiểu biết một ít.


Cho nên, trong lòng cô có khó hiểu, trên mặt cũng không hiện ra, ngược lại khẽ mỉm cười, nhận lấy toàn bộ lời khen của Uông Thần: “Cảm ơn! Tôi vẫn luôn biết mình mềm lòng.”


Uông Thần mới nói chuyện:...


Cô không tìm thấy trọng điểm ở chỗ nào à? Hơn nữa cô có mặt mũi nói mình mềm lòng thì không thể kéo nghệ sĩ khác thoát khỏi bể khổ à?


[Chỉ số ra vẻ: 4851/9999]


Ye!


A Tửu điên cuồng vỗ tay ở trong lòng, nhận lấy toàn bộ lời khen của người khác, có đôi khi thật sự có thể được chỉ số ra vẻ mà.


Uông Thần không cam lòng, tiếp tục cười: “Trên mạng đều nói A Tửu quen với quản lý cao cấp của trong công ty Thước Kiều? Hợp đồng quản lý của tôi sắp đến hạn rồi, vẫn luôn tìm công ty thích hợp.”


Nghe vậy, Thương Mạt và một nữ diễn viên khác tên Dương Thiều Quang đồng thời hiểu hàm ý trong lời nói của anh ta. Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt nhau.


Khó trách ngày hôm qua Uông Thần vừa đến đã hỏi Đông hỏi Tây mấy người, hóa ra anh ta đang cân nhắc đổi công ty quản lý. Hiện tại vừa thấy công ty quản lý của A Tửu rất trâu bò thì chuẩn bị dựa vào A Tửu để móc nối với công ty Thước Kiều?


Thương Mạt sợ A Tửu thật sự đồng ý rồi, sau này không thành hoặc là Uông Thần ở trong công ty làm sai chuyện gì, lại liên lụy A Tửu, vội lên tiếng giải vây: “Uông Thần, anh nói đùa rồi. A Tửu cũng chỉ quen với thầy Quý mà thôi, sao có thể can thiệp vào quyết định của công ty?”


Trong lòng Uông Thần cười lạnh, trên mặt lại ôn hòa: “Cô nói đùa rồi. Công ty Thước Kiều ở dưới sự quản lý của Quý Thị. Địa vị của thầy Quý ở công ty không giống bình thường. A Tửu, cô có thể được công ty Thước Kiều nâng niu như công chúa nhỏ, mang mấy người bạn vào công ty cũng không có gì chứ nhỉ?”


A Tửu cười xán lạn: “Mang bạn bè? Đương nhiên có thể mang rồi.”


Nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng Uông Thần rơi xuống đất. Anh ta vội thuận đường bò lên trên: “Được đó. Chờ chút hai ta kết bạn WeChat, có thời gian cô dẫn tôi làm một vòng ở công ty nhé.”


Anh ta biết cách nói chuyện với một số người. Ở trong mắt anh ta, cô nhóc như A Tửu, tâm đều mềm, da mặt cũng mỏng, đối xử với lời cầu xin của những người khác căn bản không thể nhẫn tâm từ chối.


Anh ta cũng không đến mức thực sự tin có thể nhờ A Tửu mà được công ty Thước Kiều ký hợp đồng. Nhưng có nhịp cầu như A Tửu, anh ta có tự tin có thể làm người công ty Thước Kiều thấy chỗ tỏa sáng của anh ta!


A Tửu mờ mịt nhìn anh ta, rất nghiêm túc hỏi: “Chúng ta xem như bạn bè à? Hai ta vừa biết nhau có một ngày mà...”


Nói xong, A Tửu gãi gãi đầu: “Hơn nữa, tôi cảm thấy tính tình hai ta cũng không tâm đầu ý hợp, cần phải làm bạn bè à?”


Uông Thần: ...


[Chỉ số ra vẻ: 4852/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 4853/9999]


Thương Mạt và Dương Thiều Quang: ... Phì.


Bọn họ đã nhìn ra A Tửu quả thực đang chói lọi nói cho Uông Thần: Tôi không muốn làm bạn với anh đâu.


Uông Thần liếc A Tửu một cái thật sâu. Ngực anh ta phập phồng vài lần, cố gắng đè sự phẫn nộ đang phun trào xuống. Rồi sau đó, anh ta đen mặt xoay người rời đi.


Thấy Uông Thần rời đi, Dương Thiều Quang nhỏ giọng hỏi A Tửu: “A Tửu, cô xem tính tình hai ta có hợp nhau không?” Tuy hỏi như vậy nhưng cô ta cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nói đến thì cô ta và A Tửu cũng mới biết nhau hai ngày mà thôi. Thời gian mấy nghệ sĩ đóng vai học sinh Học viện Hàng không bọn họ đến đoàn phim đều đã muộn.


“Hợp nhau mà.” A Tửu khá sảng khoái trả lời. Trả lời xong, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thương Mạt: “Mình cảm thấy tính tình hai ta cũng hợp nhau. Cậu muốn làm bạn với mình không?”


Thương Mạt: !!!


Giờ này phút này, cô muốn nói mình như bị bánh nhân khổng lồ từ trên trời đập trúng!


Thương Mạt chắp tay ra sau, không cho kích động trong lòng cô ta lộ quá rõ ràng: “Đương nhiên… đương nhiên muốn làm bạn với cậu rồi!”


Bọn họ đều có thể nhìn ra tuy có đôi khi A Tửu tỏ ra nhõng nhẽo, có đôi khi làm ra vẻ, nhưng chưa bao giờ kéo đạp người cùng ngành, chạy bản thảo vẻ đẹp bỏ xa người khác gì đó. Ở đoàn phim cũng có gì nói đó, chưa bao giờ giở trò.


Người đơn thuần lại thẳng thắn, đối với nhóm nghệ sĩ hàng năm ở trong giới nhìn quen các loại thủ đoạn mà nói thì quá ít thấy. Bọn họ tất nhiên hy vọng có thể trở thành một người bạn của A Tửu.


Bạn làm bạn với cô ấy, không lo bị cô ấy tính kế, cũng không cần lo bị cô ấy đâm sau lưng, thoải mái dễ chịu, thả lỏng tự tại.


Dương Thiều Quang liếc Uông Thần ngồi ở đầu kia, do dự hỏi A Tửu: “A Tửu, vì sao cô bảo tính tình chúng ta hợp nhau mà lại không hợp với Uông Thần? Chẳng lẽ bởi vì chúng tôi là nữ, Uông Thần là nam à?”


“Không phải đâu. Như Tiểu Dập, thầy Cao Trục, thầy Tề Thịnh, bọn họ cũng là bạn tôi mà. Sinh nhật tôi, bọn họ đều có tới chúc mừng, năm mới cũng phát bao lì xì cho tôi.” A Tửu nhìn Dương Thiều Quang và Thương Mạt, vươn tay cho bọn họ xem chỗ ngón tay mới đóng vảy: “Ngày hôm qua, ngón tay của tôi bị cắt vào. Tôi thấy Thiều Quang và cô chạy tới cầm băng keo cá nhân và cồn i-ốt, nhưng cô thấy có người giúp tôi xử lý mới không đưa đồ cho tôi. Thật ra tôi đều thấy được đó.”


A Tửu lại nhìn về phía Thương Mạt, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Đêm qua diễn xong mình ngồi ở bên cạnh cậu mà. Cậu dạy mình chơi đấu địa chủ thắng bà Trần. Mình vui lắm.”


Nói xong, A Tửu thẹn thùng sờ mũi: “Tuy cảm kích hai người giúp đỡ, nhưng nguyên nhân thật sự làm tôi cảm thấy tính tình hợp nhau vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tôi không thể nói cảm giác cụ thể, dù sao cũng rất thoải mái.”


Giống lần đầu tiên cô nhìn thấy sư huynh sư tỷ năm đó, giống cô thấy anh Kỳ Tây dưới tàng cây, giống cô quen mọi người ở chương trình giải trí. Rất nhiều người vừa thấy mặt, trong lòng A Tửu đã cực kỳ thoải mái, có cơ hội thì A Tửu đều muốn làm bạn với bọn họ.


A Tửu nghĩ có lẽ vì ở trong thế giới trước cô có quá ít bạn bè, thậm chí có thể nói gần như là không có cho nên sau khi đi vào thế giới tương lai, cô rất thích kết bạn.


Lúc ấy trong khi thắt vòng tay bình an, A Tửu vừa thắt một chuỗi vừa ở trong lòng yên lặng chúc phúc, hy vọng có thể làm mọi người bình an, cũng hy vọng tình bạn của bọn họ vẫn luôn trường tồn.


Thương Mạt và Dương Thiều Quang nhìn thoáng qua nhau, tâm tình đều có chút phức tạp. Thật ra những cái đó ở trong mắt các cô chỉ là việc nhỏ mà thôi, ai biết A Tửu không chỉ chú ý hơn nữa còn ghi tạc trong lòng.


Việc nhỏ tự mình âm thầm trả giá, lại được đối phương chặt chẽ ghi tạc trong lòng, loại cảm giác kỳ diệu này làm người ta vui mừng.


Dương Thiều Quang có được câu trả lời, trong lòng còn có tò mò thứ hai. Cô ta lại lần nữa hỏi: “Vậy vì sao A Tửu lại bảo không hợp với Uông Thần?”


Trực giác nói cho Dương Thiều Quang biết A Tửu tuyệt đối không phải bởi vì Uông Thần không giúp cô làm việc mà từ chối kết bạn. Hơn nữa, cô ta nhớ rõ ngày hôm qua Uông Thần vừa đến đã muốn giúp A Tửu dọn bàn ăn. Đương nhiên cuối cùng anh ta không thành công, A Tửu dễ như trở bàn tay dùng một bàn tay xách bàn ăn dọn đến trước ghế nghỉ chân của mình rồi.


“Lần đầu tiên gặp mặt có chút không thoải mái.” A Tửu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rất chân thành tha thiết gật đầu: “Đúng vậy, trừ cái này ra thì không còn nguyên nhân nào khác.”


Dương Thiều Quang: ...


May mắn vừa rồi A Tửu từ chối Uông Thần không nói câu này ra, nếu không Uông Thần sẽ tức chết ấy nhỉ?


Không đợi Dương Thiều Quang hỏi lại, nhân viên ở bối cảnh phía trước vẫy vẫy tay với Đàm Mễ: “Đạo diễn Đàm, tổ ba đã quay xong!”


“OK! Mọi người vất vả rồi!” Trong tay Đàm Mễ cầm quyển kịch bản lên, mang theo loa để giọng của chị ta có thể truyền rõ ràng khắp toàn bộ sân huấn luyện: “Nào, A Tửu, Thiều Quang, Thương Mạt, mấy người nhanh chóng chuẩn bị một chút đi.”


A Tửu vội nhấc tay, giọng nói thanh thúy lại vang dội: “Đã chuẩn bị tốt rồi! Em đang vội không chờ nổi đây!”


Tưởng tượng đến lúc có thể lại lần nữa giống ở khoa dự bị đại học chơi cầu gỗ xích đu trên không [1], bay nhảy trên không, A Tửu vô cùng hưng phấn. Bay ở trên trời thật vui nha!


[1] Cầu gỗ xích đu trên cao


D:\ảnh minh họa\20200819013853525.jpg


Đàm Mễ dựng ngón tay cái với A Tửu: “Giỏi quá! Không sợ là được!”


Thương Mạt và Dương Thiều Quang nhìn A Tửu nóng lòng muốn thử, không khỏi nắm lấy tay đối phương: “Thiều Quang, bắp chân tôi… tôi có hơi run.”


“Tôi cũng thế.” Dương Thiều Quang hơi nức nở: “Tôi cho rằng chúng ta làm hiệu ứng đặc biệt [2], có thể dùng màn hình xanh làm hiệu ứng Chroma Key [3] quay. Hóa ra đạo diễn Đàm Mễ thật sự theo đuổi cảnh thật giống như trong giới đã đồn.”


[2] Hiệu ứng đặc biệt: Là ảo ảnh hoặc thủ thuật hình ảnh được sử dụng trong các nhà hát, phim, truyền hình, trò chơi video và giả lập để mô phỏng các sự kiện tưởng tượng trong một câu chuyện hoặc thế giới ảo.


[3] Hiệu ứng Chroma Key: Là một kỹ thuật hiệu ứng hình ảnh và hậu kỳ để kết hợp hai hình ảnh hoặc luồng video với nhau dựa trên màu sắc.


Hai người nói xong, đồng thời nhìn về bối cảnh trên cao phía trước, trái tim nhỏ sợ tới mức đập thình thịch kinh hoàng.


A Tửu nghe hai cô nói xong, vội trấn an: “Không cần sợ! Thật sự không cần sợ! Cái giá phía trước chỉ cao có mười mét, không cao đâu.”


Thương Mạt và Dương Thiều Quang: QAQ.


Mười mét còn không cao à? Cô muốn không trung vai kề vai với mặt trời à?


Không riêng Thương Mạt và Dương Thiều Quang sợ, Uông Thần sớm ngồi sang bên kia cân nhắc dùng loại phương thức gì có thể tiếp tục móc nối với A Tửu, lúc ngửa đầu nhìn trang bị cao mười mét phía trước và mấy miếng cầu gỗ xích đu nhỏ hẹp lảo đảo lắc lư kia, cũng không kìm nổi nuốt nước bọt vài cái. Anh ta không sợ cao nhưng vẫn hốt hoảng trong lòng.


Đàm Mễ vừa xuống phía dưới thì nhìn thấy Thương Mạt và Dương Thiều Quang đang ôm lấy nhau, chị ta bật cười: “Trạng thái hiện tại của hai người không tồi, rất có mô phạm sợ hãi lúc nữa quay phim.”


Thương Mạt và Dương Thiều Quang khóc không ra nước mắt: “Chúng tôi là sợ thật.”


A Tửu nhìn hai cô, lại nhìn những người khác. Khi bất giác nhận ra lúc phần lớn mọi người đều sợ chỉ có cô không sợ, không nhõng nhẽo, không làm ra vẻ chút nào. Vì thế, cô vội vàng phát tác với đạo diễn Đàm Mễ: “Em cũng sợ hãi, cực kỳ sợ hãi. Chúng ta cần phải quay ở chỗ cao như vậy à?”


Những người khác: ...


Chúng tôi là sợ thật, cô là sợ giả, giả cực kỳ đó.


Nhưng bọn họ không dám khinh bỉ, cũng không dám cười ra tiếng. Một đám nghẹn cười, nhìn chằm chằm A Tửu và người phía sau A Tửu.


Chúc phúc cho A Tửu, Amen.


Ồ?


A Tửu nhìn chỉ số ra vẻ không hề thay đổi thì buồn bực. Lời cô mới nói không làm ra vẻ à? Không phải càn quấy vô lý à? Sao chỉ số ra vẻ không tăng nhỉ?


“Em rất sợ? Cực kỳ sợ?”


Âm thanh lạnh căm căm từ phía sau A Tửu truyền đến, vù vù làm cổ A Tửu đều mát lạnh.


A Tửu theo bản năng muốn quay đầu lại, kết quả không chờ cô quay đầu lại, cổ áo phía sau của cô đã bị người túm lên: “Nào! Đạo diễn của các em để cho tôi đến biểu diễn. Tôi cảm thấy để học sinh đắc ý nhất của tôi biểu diễn một chút là được. Em mới rời khỏi lớp bao lâu hả? Thế mà dám nói sợ huấn luyện cơ sở nhất? Em không sợ bị bạn học của em cười cho à?!”


A Tửu: ...


Cô đã nghe ra đây là giọng của huấn luyện viên Đới. Huấn luyện viên Đới mà động một tí là phạt nhảy ếch với squat ấy QAQ.


Đàm Mễ thấy A Tửu trong nháy mắt sợ hãi, không khỏi cười thành tiếng. Bà ấy xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói: “Được. A Tửu đến biểu diễn đi. Nếu huấn luyện viên đều đã nói em là học sinh đắc ý thì tôi cũng tin vào em.”


Rất nhanh, A Tửu đã bị huấn luyện viên Đới đẩy đến phía dưới giá cao. Huấn luyện viên Đới đen mặt để A Tửu thắt dây an toàn, rồi sau đó, ông ấy khoanh tay trước ngực đứng ở kia, không chút tình người ra lệnh: “Lên đi, để tôi xem em sợ hãi thế nào.”


Người lúc trước dám coi cầu gỗ xích đu thành bàn đu dây để chơi, đóng phim hai tháng đã sợ hãi? Quỷ mới tin đấy?!


A Tửu biết mình mà tiếp tục làm ra vẻ thì sẽ kéo chậm thời gian quay phim. Hơn nữa có huấn luyện viên Đới ở đây, cô căn bản không có không gian phát huy làm ra vẻ. Vì thế, cô thở dài thật sâu, bắt đầu bò lên giá cao.


Nhưng trước khi lên, A Tửu quay đầu lại mặt đầy oán niệm nhìn thoáng qua huấn luyện viên Đới. Oán niệm kia quá có thực chất, làm huấn luyện viên Đới ngây ra, làm ông ấy không kìm được suy nghĩ có phải ông ấy đã từng mượn tiền A Tửu lại còn quá hạn không trả không???


Chờ khi A Tửu lên giá cao, nhìn đầu người mênh mông phía dưới, trong lòng cô vẫn còn đang tiếc. Nếu huấn luyện viên Đới không tới, chỉ số ra vẻ chắc chắn sẽ tăng!


A Tửu nghĩ đến chỉ số ra vẻ gặp thoáng qua, trong lòng tiếc vô cùng. Do đó cô ném hết sự đáng tiếc đó lên trên cầu gỗ xích đu.


Bình thường mà nói Đàm Mễ yêu cầu diễn viên làm được chỉ có một việc duy nhất, tay cầm mặt trên xà ngang, từng chút từng chút dẫm cầu gỗ xích đu đi từ đầu này đến đầu kia.


Trong đó có người sợ hãi có người không sợ, có người hỗ trợ có người thờ ơ lạnh nhạt. Bà ấy chuẩn bị thông qua một buổi huấn luyện nho nhỏ, áp súc quan hệ của toàn bộ lớp ra ngoài.


Đàm Mễ mời huấn luyện viên Đới đến chủ yếu là để các diễn viên nhìn động tác cụ thể. Tay nên nắm chỗ nào, chân dẫm ở đâu. Về phần các cái khác, bà ấy cũng không nghĩ tới. Hơn nữa, các diễn viên chỉ đóng vai một đám học sinh vừa nhập học, dù sao động tác quá thuần thục cũng không chân thật.


Kết quả…


A Tửu bị sự đáng tiếc làm cho rất là khó chịu, trực tiếp chơi đùa ở trên không trung.


A Tửu không chỉ có thể dẫm từng miếng từng miếng cầu gỗ xích đu, cô còn có thể dẫm một cái bỏ một cái; A Tửu không chỉ có có thể hai tay nắm xà ngang trên đỉnh đầu, giữ cân bằng trên không trung dẫm cầu gỗ xích đu, cô còn có thể buông tay ra, chỉ dựa vào một cái dây an toàn mảnh ở bên hông bay lên không dẫm cầu gỗ xích đu.


Những người khác: ...


Huấn luyện viên Đới: ...


Ông ấy không nhớ rõ Tang Tửu là khổng tước đấy.


___


Tác giả có lời muốn nói:


A Tửu: Nếu mấy người không tin tôi sợ hãi, tôi sẽ chứng minh tôi thật sự không sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận