Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 113


Khi A Tửu và ong mật nhìn thẳng vào mắt nhau, một dòng chữ to lớn xuất hiện tại thanh trên cùng của sóng trực tiếp: Không phải là hình ảnh tĩnh.


Trong tấm hình, hai tay A Tửu dừng giữa không trung, mảnh lá nhỏ tại cánh môi đang run lẩy bẩy trong gió. A Tửu nhìn ong mật, ong mật nhìn A Tửu, một người ba con ong thoạt trông vô cùng hài hòa (không phải đâu).


[Chỉ số ra vẻ: 5397/9999]


Chỉ số ra vẻ tăng lên một cách đáng thương, A Tửu lại không để ý tới nó, tất cả những gì cô có thể nghĩ là những con ong trước mắt này thôi.


[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Không được rồi, không được rồi, đau bụng quá, Tang Tửu là đàn em học nghề từ Tiểu Yến Tử à ha ha ha ha, không gọi được bướm tới mà là ong mật ha ha ha ha, quả là trong tìm đường chết có tấu hài, trong tấu hài có quá trời tìm đường chết ha ha ha.]


[Mau tới cứu Tang Tửu đi kìa, mấy bà nhìn đôi mắt nhỏ luống cuống của Tang Tửu kìa, hàng mi nhỏ rung rung kìa, nửa người trên cứng còng. Ha ha ha ha ha, té ra là Tang Tửu – người luôn cho rằng con rết trong rừng mưa nhiệt đới dễ thương – lại sợ ong mật sao? ]


[Ong mật: Em trai, có chuyện gì à?]


[Ong mật: Khán giả vào vị trí rồi, thế mà cô lại không thổi? Cho cô xem đuôi ong này nhọn hay không nhé?]


[Tang Tửu, một nghệ sĩ luôn phá vỡ trí tưởng tượng của tôi ha ha ha ha, tôi đã đoán Tang Tửu không dụ được bươm bướm nhưng không đoán được Tang Tửu có thể được ong mật ưu ái đâu.]


A Tửu cực kỳ sợ ong mật, nói đúng ra, cô vô cùng sợ ong mật từ thế giới trước rồi.


Hồi đó, A Tửu mới học ngự kiếm phi hành, kết quả bay được nửa chừng, do thao tác không ổn định nên cô rớt từ giữa không trung xuống và bị mắc trên tàn cây. Rất không may, A Tửu bị vướng trên cây đồng thời gạt tổ ong trên cây xuống.


Không thể khinh thường ong mật trong thế giới tu tiên được, bởi một cây kim ở đuôi của nó có thể độc chết một người. A Tửu đã liều mạng chạy như bay mà vẫn bị chích ba, bốn mươi nhát. Tay và mặt đều bị sưng, mí mắt cũng phù lên không thể tưởng tượng nổi. May thay trong ngực A Tửu có một bình thuốc giải độc do Nhậm Tương chế ra, nếu không có lẽ cô sẽ không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai mất.


A Tửu nghe tiếng kêu ong ong ong, hoảng hốt đến mức trái tim đập lên thình thịch. Thấy ong mật vẫn cứ bay lượn không chịu rời đi, cô suýt nữa đã bật khóc, vừa cầu cứu gần như là thì thào: “Sư, sư tỷ QAQ.”


“Đừng sợ, đừng sợ.” Vừa thấy ong mật, Tịch Ngôn Vãn đã vội vã chạy tới, vừa dịu giọng trấn an A Tửu, vừa dùng một chiếc lá to cẩn thận tách A Tửu với ong mật ra: “A Tửu, động tác nhẹ thôi, đừng quấy nhiễu chúng.”


A Tửu vừa nghe thấy giọng của Tịch Ngôn Vãn, bỗng chốc như tìm được người đáng tin cậy, nước mắt rưng rưng chực trào cũng bị nuốt ngược vào trong. Cô lí nhí đáp: “Dạ.”


Trong số cư dân mạng, ngoài một vài người hâm mộ thật lòng thật dạ lo lắng cho A Tửu ra, thì những người khác chẳng quan tâm đến bầu không khí căng thẳng tại đó, mà tất cả chỉ muốn ôm bụng cười to cho thỏa thôi.


[Tang Tửu: Quấy nhiễu? Không, em cũng chỉ thổi một bài dưới tổ ong của bọn chúng thôi mà, sao lại nói là quấy nhiễu chứ ạ?!]


[Ha ha ha ha ha, Tang Tửu tìm vị trí tuyệt vời nhỉ, cái chỗ rộng thế mà Tang Tửu lại cứ đứng dưới tổ ong làm gì! Phục bà Tang Tửu không đỡ nổi luôn!]


[Ong mật: Tới cũng tới rồi, thổi thêm bài nghe chơi coi~]


[Ong mật: Chúng tôi múa không kém gì lũ bướm đâu nhé, ai múa mà chả được hả?]


Nếu A Tửu không gây hại gì cho ong mật thì ong mật cũng rất ít khi chủ động làm tổn thương Tang Tửu. Vậy nên, khi Tịch Ngôn Vãn nhẹ nhàng vung tay, ba con ong mật nhỏ lập tức kết bạn bay về lại tổ ong.


Giữa lúc đó, A Tửu cảm thấy như thể mình nảy sinh ảo giác, rằng dường như cô nhìn thấy có một con ong mật nhỏ không chịu đi mà cứ quay đầu bay về phía cô, rồi sau đó bị ong mật hai bên đẩy về.


A Tửu: QAQ.


“Ha ha ha ha ha ha!” Thấy mối nguy đã được xóa bỏ, đạo diễn Hướng cũng không kìm nổi nữa, điên cuồng cười sằng sặc: “Cô đúng thật là tìm đường chết mà ha ha ha ha, thổi nhạc dưới tổ ong, cô nói người ta múa một điệu có thể khiến bướm chủ động tìm tới, còn cô sao lại có thể dụ ong mật ra thế hả?”


A Tửu cúi đầu ủ rũ theo sát Tịch Ngôn Vãn, lòng còn đang hãi hùng.


Tuy vậy, nghe đạo diễn Hướng cười nhạo, A Tửu sợ mấy cũng vẫn nhớ là một người thích ra vẻ đúng chuẩn thì cô không thể ngoan ngoãn để người khác giễu cợt được. Thế nên, cô hất hàm với vẻ dù yếu cũng phải ra gió một phen: “Tôi có thể dụ chúng ra cũng gọi là có bản lĩnh rồi, anh có được không?! Nói cách khác, một mình tôi thổi thì so về số lượng cũng thua nhóm người đang múa bên dưới mà, và dĩ nhiên là không thu hút bướm đến được. Anh tìm một nhóm người đến thổi lá với tôi xem, tôi sẽ hút bướm đến cho anh coi!”


[Chỉ số ra vẻ: 5398/9999]


Đạo diễn Hướng lắc đầu lia lịa: “Cô thôi đi, tìm một nhóm người tới thổi lá với cô đó hả, không biết có dụ được bướm tới không, mà biết đâu đại quân ong mật đã sớm chấn chỉnh đội hình đang chuẩn bị sẵn sàng thì có.”


A Tửu: ...


“Uầy.” A Tửu không đoái hoài đến đạo diễn Hướng nữa, ỉu xìu lấy nhựa từ cây phong.


Tịch Ngôn Vãn lo lắng: “Sợ không em? Đợi quay xong chương trình, về Bắc Kinh, chị sẽ cho người mua hơn vài chục, vài trăm loại mật ong để chúng ta uống dần?”


A Tửu sợ ong mật, vậy họ sẽ uống mật ong do chính bọn chúng tạo ra cho biết!


Cư dân mạng: ...


Cách này vừa đơn giản vừa thô bạo đến mức đáng để người ta mơ ước. Trong khi người ta ao ước có thể hưởng thụ được anh đào miễn phí [1] thì A Tửu đã được tận hưởng mật ong miễn phí rồi.


[1] Từ mạng, đề cập đến thực tế là thu nhập cá nhân của một người tương đối đáng kể và họ có thể mua anh đào tùy thích. Đây được xem như là thu nhập tiêu chuẩn cho mọi người.


“Không sợ ạ.” A Tửu lắc đầu, tuy mặt ủ mày chau nhưng trong đầu lại đang điên cuồng lật xem sổ tay chỉ cách ra vẻ đã đóng đầy bụi bặm do hệ thống đưa cho: “Em đang nhớ lại ạ.”


Ban nãy ông Ba cũng phải bật cười bởi hành động của A Tửu, nghe vậy, bèn hỏi lại: “Con nhớ lại lúc đối diện với ong mật à?”


A Tửu cất vẻ sầu khổ trên mặt, thay vào đó ra chiều bí hiểm: “Con đang nhớ lại mùi vị của thất bại ạ.”


Không đợi ông Ba hỏi tiếp, A Tửu phối hợp bổ sung: “Kể từ khi ‘Kỳ nghỉ thân yêu’ kết thúc, dường như đây là lần đầu tiên con hiểu được thế nào là thất bại!”


Cuộc sống thất bại từng bị người khác đè đầu giẫm đạp ngày đêm như thể đã trở thành đời trước từ kiếp nào. Vào lúc này, A Tửu mới giật mình rằng sau khi cô tới thế giới tương lai chỉ dám mạnh miệng nói, còn thất bại, cho đến nay, dẫu có cũng chỉ mới một lần.


A Tửu ngẩng đầu nhìn trời, rất có phong thái của Độc Cô Cầu Bại đang nhìn xa xăm, nói bằng giọng điệu mà trong mắt người khác có lẽ cực kỳ gợi đòn: “Mùi vị thất bại, khiến người ta bồi hồi quá!”


Ông Ba và đạo diễn Hướng: ...


Cư dân mạng: ...


[Chỉ số ra vẻ: 5399/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 5400/9999]


Yay!


Trong bụng A Tửu điên cuồng vỗ tay, thắng lợi ngay trước mắt rồi nè!


[Tang Tửu nói xạo! Lần trước trong “Bé ơi, đến đây nào!” Tang Tửu cũng thất bại khi dạy bọn Kim Bảo nặn đất sét mà, nghiêm túc mà nói bây giờ đã là lần thất bại thứ hai rồi!]


[Tui đoán nha, dựa theo tính cách của Tang Tửu, có lẽ cô ấy nghĩ bọn Kim Bảo không học nổi, do các em ấy quá cùi mía or không chăm chỉ học.]


[Người đẹp lầu trên ơi, tui cảm thấy suy đoán của bạn chuẩn không cần chỉnh nè.]


[Cho tui nói một câu đê, dù Tang Tửu ra vẻ Độc Cô Cầu Bại rất đáng đánh đòn, nhưng lần nào Tang Tửu bạo mồm thì hình như cô ấy luôn làm được nhỉ? Bẻ ngô, đoán mật mã..., tính ra, cổ mới bị lật kèo vụ bươm bướm này thôi á.]


[Bươm bướm: Một vị vua chân chính (đầu chó).]


Tới gần trưa, việc lấy nhựa phong của đoàn người A Tửu cũng đến giai đoạn cuối. Khi về đến nhà, ông Ba và đạo diễn Hướng thu dọn lại thành quả chiến đấu buổi trưa; A Tửu và Tịch Ngôn Vãn phân công hợp tác cùng nấu cơm trưa; còn bà Long đang chuẩn bị cầm tượng gỗ chim tước và món ăn cây nhà lá vườn ra chợ để chiều bán.


A Tửu nấu đồ ăn xong, ra ngoài thấy đống đồ được gom dưới đất, bèn kinh ngạc hỏi bà Long: “Nhà mình không bán sản phẩm được nhuộm từ cây phong ạ?”


Bà Long lắc đầu: “Ra chợ bán không được giá đâu, lần trước có người bán tranh thêu đuôi ngựa trên chợ, giá tiền không được cao mấy. Dù gì, bây giờ thêu bằng máy nhiều, với lại mua trên mạng cũng tiện, đa số người ta tới chợ chỉ để xem cho vui thôi con à.”


“May máy và thêu thủ công khác mà ạ.” A Tửu rất có tự giác của một người thích ra vẻ, đưa đôi tay trắng nõn mũm mĩm đến trước mắt bà Long, vừa tỏ vẻ kiêu ngạo: “Như đồ con tự may sao có thể giống với đồ thêu bằng máy được chứ ạ?”


Vì hình ảnh phát sóng trực tiếp được cắt chuyển qua cảnh của hai nhóm khách mời khác nên cư dân mạng không thấy bộ mặt “ra vẻ” của A Tửu, nhưng A Tửu vẫn lấy được một điểm ra vẻ.


[Chỉ số ra vẻ: 5401/9999]


Vì sáng nay đạo diễn Hướng vừa mới kết thù vụ mì cải với A Tửu, nghe vậy thì lẩm bẩm đáp trả: “Dĩ nhiên khác rồi, thêu bằng máy chất lượng hơn hàng cô thêu chứ sao.”


A Tửu nghiêm túc “tự kỷ”: “Làm ơn đừng sử dụng ánh mắt phàm tục của anh để chất vấn tay nghề của một cô tiên nữa.”


Đạo diễn Hướng: ...


Lần đầu tiên anh ta thấy có người có thể tự khen mình là cô tiên mà không biết đỏ mặt đấy.


[Chỉ số ra vẻ: 5402/9999]


A Tửu nhìn đạo diễn Hướng đang không ngừng ban phát điểm ra vẻ, như thể gặp được Kim Bảo trước kia, dẫn đến mắt lóe sáng. Dù đạo diễn Hướng mà ê-kíp chương trình cử tới hơi ăn xén đôi chút nhưng chỉ cần có thể cho điểm ra vẻ, thì tính ra anh ta là một đạo diễn ổn phết đấy chứ!


Bà Long phì cười trước câu nói của A Tửu: “Hàng thêu tay và thêu máy tựu trung lại là không giống nhau, nhưng bây giờ rất nhiều người không quan tâm chuyện đó lắm đâu, trừ những người cực kỳ coi trọng chất vải thôi.”


Nghe vậy, A Tửu mới sâu sắc hiểu ra. Tựa như lễ phục mà tứ sư tỷ thiết kế, tất cả đường thêu và ngọc trai được đính trên vải đều do thợ may tay từng đường kim mũi chỉ, bởi vậy giá thành cũng rất đắt đỏ.


A Tửu từng thấy hình phượng hoàng hay thạch lựu… trên áo gối và chăn bông do bà Long làm tinh xảo hơn hẳn, thanh nhã và tinh tế, không thua gì hoa văn trên lễ phục cả.


Nếu phải nói khác ở đâu, chắc là màu sắc hơi đơn điệu, không biết tứ sư tỷ có thích không nữa.


A Tửu còn nhớ lúc ăn sủi cảo hồi giao thừa, tứ sư tỷ từng nói thiết kế tiếp theo chị đang tính đến là lồng ghép yếu tố sứ thanh hoa vào lễ phục, nhuộm phong hương có thể sẽ được vinh dự vẽ trên vải sứ thanh hoa, biết đâu tứ sư tỷ thật sự hứng thú thì sao.


“Bà ơi, vào buổi chợ chiều, bà có phiền để con lấy sản phẩm nhuộm phong hương ra bán không ạ?” A Tửu thử hỏi: “Con bảo đảm sẽ bán với giá cao ạ!”


Một khi bán được giá cao, khi về cô mới có lý do thuyết phục tứ sư tỷ và xin tứ sư tỷ giúp đỡ đó mà!


Tịch Ngôn Vãn chọc nhẹ vào đầu A Tửu: “Ê-kíp chương trình có quy định, bán đồ ở chợ không thể show mặt.”


“Không show đâu ạ.” A Tửu nói xong, khẽ gãi đầu: “Chưa kể hai chị em mình đeo khẩu trang rồi. Em thiết nghĩ dù em không đeo khẩu trang thì có lẽ ở chợ không có ai nhận ra em đâu.”


Bà Long nghe vậy, cười: “Được, để bà tìm khăn cho con, nó không lớn, khoảng 3000, bán không được thì con đừng khó chịu nhé, bình thường ở huyện ấy mà.”


Lúc bà Long vào nhà lấy khăn, đạo diễn Hướng thì thầm khoác lác với A Tửu và Tịch Ngôn Vãn: “Tôi nói cho hai cô biết nè, trong tay bà Ba có một đôi nhuộm hương phong được tiệc bàn đào của thiên đình truyền xuống đó, dài tám thước rộng một thước, hồi xưa có người ra giá một trăm nghìn mà bà Ba cũng không chịu bán.” Nhưng những món hàng thủ công thế này, định giá vốn đã khó khăn rồi, với một số người một trăm nghìn là đắt, một số khác thì chỉ một nghìn cũng đủ đắt rồi.


“Một trăm nghìn?” A Tửu khó tin, dẫu cho cô sớm đoán được nhuộm nhựa phong thủ công đắt nhưng lại không nghĩ nó lại đắt đỏ đến vậy!


A Tửu vừa hỏi ngược lại, chợt hoàn hồn, bấy giờ mới thu lại vẻ mặt rồi cười tự tin: “Nếu để tôi tự tay làm, chưa nói một trăm nghìn, đoán chừng một triệu người ta cũng mua đấy!” Là một người hay ra vẻ đúng chuẩn, sản phẩm thủ công mỹ nghệ cũng nhất định phải gắn mác ra vẻ mới phù hợp!


Đạo diễn Hướng: ...


Cư dân mạng vừa được chuyển cảnh về lại: ...


Cô đúng là ví dụ hoàn hảo của nói khoác không biết ngượng.


[Chỉ số ra vẻ: 5403/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 5404/9999]


Chẳng bao lâu, bà Long đã lấy khăn ra. Bà rất trân trọng, trải nó ra cho A Tửu và Tịch Ngôn Vãn ngắm, trong khi mắt ánh lên niềm yêu thích: “Tác phẩm mấy năm trước đó.”


A Tửu nhìn hình vẽ bên trên, tò mò hỏi: “Hỉ thước và hoa mai ạ?”


Bà Long mỉm cười: “Ngụ ý, hỉ thượng mi sao [2].”


[2] Khi diễn tả một người đang hoan hỉ, người Trung Hoa dùng thành ngữ hỉ thượng mi sao (喜上眉梢: niềm vui ở trên đỉnh lông mày) và thể hiện điều đó bằng hình ảnh những con chim hỉ thước (喜鹊: chim ác là) đậu trên ngọn cây mai (梅梢). Hình ảnh này hàm ý “chúc niềm vui đến ngay trước mắt”.


Hai giờ chiều, A Tửu, Tịch Ngôn Vãn và hai ông bà lão thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị ra chợ. A Tửu những nghĩ đoàn người sẽ đi bộ, dẫu sao từ đây đến chợ khoảng hai mươi phút. Kết quả, đợi họ ra tới cửa, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn bỗng giật mình trước chiếc xe ba bánh điện trước mắt.


Ông Ba ngồi đằng trước, quay lại cười toe toét: “Mấy đứa lên xe đi, trong thùng xe đằng sau có đệm, không bị cấn đâu.”


A Tửu và Tịch Ngôn Vãn dìu bà Long lên xe, nhìn tấm đệm dày êm ái ở giữa, sau đó lại nhìn đệm ngồi cùng loại ở hai bên, tâm linh tương thông liếc nhìn nhau, họ mỉm cười để bà Long– trông vẻ mặt không thoải mái cho lắm – ngồi chính giữa.


Xe điện chạy rất ổn, trên đường đi gặp những người quen trong thôn đều cười nói vài câu với họ.


A Tửu ôm đầu gối ngồi một bên, lẳng lặng nhìn hai ông bà trên xe, ngắm gương mặt tươi cười của họ, nghe họ cãi vả. Trong khoảnh khắc ấy, A Tửu nghĩ hình như cô hơi hiểu từ thích mà trên mạng nói là gì rồi.


“Ở chợ phần lớn là các tiệm bán đồ ăn thôn quê, xa hơn thì có người bán đồ thủ công mỹ nghệ, dụng cụ lâu đời… thỉnh thoảng còn có đồ mỹ nghệ chạm khắc hoa và trải nghiệm làm đồ gốm.” Sau khi bà Long xuống xe, trước tiên bảo bạn già dọn dẹp chuẩn bị buôn bán, còn bà nhẹ nhàng giới thiệu khái quát bố cục trên chợ cho A Tửu và Tịch Ngôn Vãn.


Thấy thế, những người biết bà Long kinh ngạc không thôi, chẳng ai ngờ bà Long luôn nghiêm túc và không mấy tốt tính này có một ngày lại vô cùng kiên nhẫn với hai cô gái trẻ nọ.


Bà Long lấy nhuộm phong hương từ trong nhà ra, đưa tượng gỗ cho A Tửu và Tịch Ngôn Vãn: “Bà và ông già bán đồ ăn ở chợ trước, rồi mua thêm chút đồ gia dụng, hai đứa ra chợ sau bán đồ đi, ở đó bán đồ gỗ không ít, hai đứa bày bán cho vui là được, không cần chú trọng kiếm tiền đâu.”


Trước khi ba nhóm nghệ sĩ tìm các cụ thế hệ trước để học nghề, ê-kíp chương trình đã xác định sẵn lịch trình khoảng mười ngày tới với ba cụ, bao gồm cả việc cho các nghệ sĩ bán đồ ở chợ, còn những thứ cần bán sẽ do các cụ quyết định.


A Tửu nắm tay bà Long, bảo đảm một cách đầy tự tin và kiêu ngạo: “Bà ơi, bà chờ xem nha, con và sư tỷ chắc chắn có thể kiếm được cả bộn tiền luôn đấy ạ!”


Thật ra trong lòng Tịch Ngôn Vãn không dám chắc, dù sao trong chợ có khá nhiều người cạnh tranh, nhưng chị không nỡ đả kích A Tửu. Chị cũng đang thầm phỏng đoán liệu ê-kíp chương trình “Xin nhờ! Đại sư” có cử vài người hỗ trợ nghệ sĩ ở chợ như các chương trình khác không?


Bà Long không khỏi phì cười: “Được, bà tin mấy con.”


Trong phòng đạo diễn, đạo diễn chương trình quan sát A Tửu và Tịch Ngôn Vãn khởi hành với những món đồ thủ công mà họ sẽ bán, mau mắn quay lại nhìn người bên cạnh: “Tìm mấy người hỗ trợ vậy?”


Nghe vậy, nhân viên B giơ tay: “Ba ạ! Em đã bảo họ biểu diễn giống khách hàng thật một chút, không thể quá chênh lệch với mấy buổi trưa khác được.”


Vào buổi trưa, nhóm một và nhóm hai cũng chia ra bán đồ mỹ nghệ ở chợ. Kết quả, trong số những người họ cử ra, có một nhóm chẳng thèm nhìn đã bỏ ra một nghìn mua hết. Chưa đợi cư dân mạng suy đoán, nghệ sĩ đã nghi ngờ trước, hơn nữa còn không hề có tự giác đồng minh mà vạch trần trước mặt mọi người. Lúc ấy, “ha ha ha” của cư dân mạng trên sóng trực tiếp cũng hầu như chiếm hết cả màn hình.


“Được.” Tảng đá lớn trong lòng đạo diễn rơi xuống, sau đó ông ta quay sang nhìn nhân viên A đang kiểm soát bình luận: “Tỉnh táo lên, một khi phòng live xuất hiện ngôn luận công kích thì xóa nó ngay.”


Nhân viên ngôn từ A ra dấu OK: “Bảo đảm không để A Tửu bị đám anti tấn công trong phòng live đâu ạ.”


Đạo diễn đưa tay vỗ lên lưng nhân viên A, nói to: “Đầu óc cậu chứa hồ trong đó à? Bây giờ trong mấy cái show này có anti nào dám công kích Tang Tửu đâu! Tôi bảo cậu nghiêm túc chú ý những nghệ sĩ khác kìa! Đừng cứ dòm Tang Tửu hoài, giấu cái thuộc tính Dâu Tằm của cậu vào đi!”


Nhân viên A che mặt.


Hơn nửa năm qua, danh tiếng của A Tửu trên mạng đã được đảo ngược đáng kể, và trên bình luận trong các chương trình giải trí có sự xuất hiện của A Tửu rất hiếm thấy những lời châm biếm như trong “Kỳ nghỉ thân yêu”. Với lại, kể từ sau khi A Tửu tố cáo anti-fan, sự phách lối của đám anti-fan kia đã bị kìm hãm kha khá.


Ở chợ, A Tửu loáng thoáng nghe tiếng rao hàng từ bốn phía. Nhìn sang từng chủ sạp đang ngồi trên chiếu, cô bèn đưa tay khẽ kéo ống tay áo của Tịch Ngôn Vãn và thì thầm hỏi: “Sư tỷ, chị có nghĩ chị em mình không hòa nhập với họ lắm không ạ?”


“Hòa nhập? Không khó đâu.” Tịch Ngôn Vãn lấy tự tin từ hồi bày hàng trong game điện thoại ra, vừa dắt A Tửu vừa cầm rổ đựng đồ chọn sạp bên cạnh quầy trải nghiệm làm gốm: “Khá đông người ở gian hàng ông ấy kìa, chị em mình ké miếng fame đi.”


Cư dân mạng chầu chực trên phòng livestream: ...


Thế mà họ lại có thể chính tai nghe Tịch Ngôn Vãn nói ké độ nổi tiếng của người khác đấy.


Sau khi tìm được vị trí bày sạp, hai chị em trải vải bông ra đất. Sau đó họ mang tượng gỗ và những sản phẩm mỹ nghệ khác trong rổ ra, còn cái khăn nhuộm phong hương được A Tửu đặt ở giữa, gọi tắt là: Vị trí C.


Sản phẩm điêu khắc không hiếm thấy ở chợ, vài sản phẩm còn đẹp mắt hơn cả những món ông Ba làm nữa, như quầy hàng của người kế bên có ông Thọ, đào Phúc Lộc,… người ta thích mua về biếu người lớn trong nhà. Còn sản phẩm chạm khắc của ông Ba đơn giản hơn trong thiết kế, chẳng hạn như chim tước, mèo và chó, chủ yếu là những động vật cỡ nhỏ.


Vậy nên, dù A Tửu và Tịch Ngôn Vãn ngồi xuống rao hàng gần mười phút, nhưng chỉ có lác đác vài người tới hỏi thăm. Cũng có người hỏi khăn nhuộm phong hương, và kết quả là họ chưa kịp nhìn kỹ đã hoảng hồn bởi cái giá ba nghìn mà A Tửu đưa ra, khiến ai nấy đều không dám sờ vì sợ bị A Tửu nói thách.


Trong quán trà phía trước, có vài người mặc Âu phục đang ngồi ở gần cửa sổ trong một phòng bao riêng. Quý Kỳ Tây một tay chống cằm, mỉm cười nhìn A Tửu đang rao bán đồ điêu khắc tại quầy hàng.


Tuy A Tửu đeo khẩu trang nhưng người nào biết cô sẽ có thể nhận ra ngay. Tất nhiên, Quý Kỳ Tây cũng không ngờ quán trà mà anh nhờ người quản lý địa phương tìm giúp lại nằm bên kia đường đối diện với quầy hàng của A Tửu.


“Tổng Giám đốc Quý, làm một hơi không ạ?”


“Không đâu.” Quý Kỳ Tây thoáng nhìn qua người vừa nói, rồi mỉm cười lịch sự: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tôi tiếc mạng lắm.”


Những người còn lại: ...


Những người vừa hút thuốc lặng lẽ dụi tắt điếu thuốc trong tay.


Người ta đã nói tiếc mạng rồi, nên họ không thể bắt người ta ngửi khói thuốc lá được.


Trong số những người đang ngồi, chỉ có trợ lý Hạnh Bác đi cùng Quý Kỳ Tây là có tâm trạng khó nói thành lời hơn cả. Người thật sự tiếc mạng thì ai lại suốt ngày chơi mấy trò cảm giác mạnh để tìm kích thích chứ?


“Hạnh Bác.” Quý Kỳ Tây thấy A Tửu rũ đầu sầu não, trong bụng tức cười: “Bây giờ cậu đi xuống lầu mua vài món ở cái quầy kế bên quầy đồ gốm đó đi...”


Không đợi Hạnh Bác hỏi kỹ lại, Quý Kỳ Tây đã cười bổ sung thêm nửa câu sau: “Mua món đắt tiền nhất ấy.”


Hạnh Bác gật đầu: “Vâng.”


Trước quầy hàng, khách hàng thứ N sau khi nghe A Tửu nói 3000 tệ đã vội rời đi không thèm sờ tới nữa. Trước khi đi, thậm chí anh ta còn rất khinh bỉ liếc A Tửu: “Nói thách cho cố vào.”


A Tửu: ???


Một xu tôi cũng không đòi thêm! Sao anh lại vu khống tôi chứ!


“Không nói nữa, không nói nữa.” A Tửu rất oan ức, vô cùng oan ức, oan đến nỗi tính nết làm kiêu cũng lòi ra luôn. Vì vậy, cô tỏ ra kiêu căng, cao giọng oán trách: “Lần sau có ai đến hỏi nữa thì em chẳng thèm nói giá đâu nhé!”


Sau khi Tịch Ngôn Vãn nhìn thấy khách khứa lần lượt bỏ đi, cũng thầm đồng ý với những gì A Tửu nói: “Không nói cũng được.” Một khi báo giá thì họ sẽ không dám nhìn kỹ, thế lại càng khó bán.


Không giống Tịch Ngôn Vãn, mấy anti-fan trong phòng phát sóng trực tiếp, vốn không dám ngang nhiên tấn công A Tửu, vừa thấy A Tửu hờn dỗi bèn bất chấp tất cả nhảy ra chỉ trích một trận.


[A a a a a, cộc ghê! Dù có người nói tính nhõng nhẽo của Tang Tửu khác hẳn người ta, nhưng tôi vẫn cho rằng cái nết nhõng nhẽo của Tang Tửu làm cả người tôi nổi da gà, bán không được đồ là chuyện rất bình thường, gì mà phải cáu bẳn lên thế?]


[Ỷ có Tịch Ngôn Vãn ở đây đấy mà, tôi đoán có lẽ Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn không bán được gì đâu, đúng kiểu gánh nặng thần tượng, chứ như hai nhóm kia người ta bán được rồi kìa.]


[Cho xin cái, anti làm ơn chú ý chút đi, OK? Hai nhóm kia vừa bày sạp nửa tiếng đầu có thu về được hai con số liền không? Tiếng rao của họ cũng không to bằng Tang Tửu nữa. Hơn nữa, Tang Tửu không báo giá là quá đúng, bạn không thấy rất nhiều người vừa nghe giá đã bỏ đi ngay chẳng thèm nhìn à?]


[Nếu kiểu gánh nặng thần tượng là chỉ hai người đeo khẩu trang, ngồi xếp bằng dưới đất và rao bán bằng tiếng địa phương kia, vậy gánh nặng thần tượng của Tịch Ngôn Vãn và Tang Tửu quả thật nặng vô cùng luôn đấy.]


[Chỉ số ra vẻ: 5405/9999]


A Tửu vừa thấy có chỉ số ra vẻ thì tâm trạng thất bại được cải thiện đôi chút, dẫu sao thất bại nối tiếp nhau là chuyện bình thường với cô trước đây, và chúng không khiến cô suy sụp quá lâu.


Vì vậy, phàn nàn xong, A Tửu lại tiếp tục nhiệt tình rao hàng cùng Tịch Ngôn Vãn.


Trong suốt thời gian đó, thi thoảng A Tửu nghiêng đầu nhìn người ra kẻ vào quầy hàng trải nghiệm làm đồ gốm phía bên phải mà lòng cực kỳ hâm mộ, sao chỗ ông ấy có thể nhiều người vậy chứ!


Bất chợt ông chủ quầy trải nghiệm làm đồ gốm bắt gặp đôi mắt sáng như đuốc của A Tửu đang quan sát quầy hàng của mình, bèn đâm ra hiểu lầm: “Cô cũng muốn học thử à? Sáu mươi tệ một người, có thể ký tên vào sản phẩm đồ gốm mình làm ra, lát cô rảnh thì có thể quay lại tô màu miễn phí tại quầy.”


Tịch Ngôn Vãn cũng nghĩ A Tửu có hứng thú làm gốm: “Làm thử không em?”


A Tửu lắc đầu: “Không ạ.”


Không phải cô thèm làm đồ gốm, điều duy nhất cô thấy thèm là dòng người ra vào chỗ làm thử đồ gốm mà thôi. Nói cách khác, đến bây giờ cô chưa bán được một sản phẩm điêu khắc nào thì sao có thể không biết thẹn đi chơi làm gốm được chứ.


Nghĩ đến chuyện A Tửu và Tịch Ngôn Vãn bày quầy hơn mười phút mà chẳng bán được một đồng nào, ông chủ quầy làm gốm mỉm cười nói: “Chúng ta có thể ở kế bên cũng coi như có duyên, đều là người cùng ngành làm hàng mỹ nghệ cả, tôi làm chủ, sẽ cho cô làm thử miễn phí nhé.”


A Tửu tiếp tục lắc đầu, thầm nghĩ: Chưa nói đến miễn phí, cho dù ông trả tiền cho tôi, tôi cũng không thể vô trách nghiệm chơi làm gốm trước khi bán được đồ điêu khắc đâu.


“Cô…”


“Ông chủ.” Thấy ông không từ bỏ, A Tửu quyết định tranh thủ làm ra vẻ. Trong phút chốc, kỹ năng diễn xuất của cô login, tỏ phong thái của thành phần trí thức: “Chủ yếu là tôi sợ mình vừa ra tay thì ông sẽ kìm lòng không đặng gọi tôi là cô giáo đấy, hiểu không?”


Ông chủ: ...


Hạnh Bác: ...


Cư dân mạng: ...


[Chỉ số ra vẻ: 5406/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 5407/9999]


[Chỉ số ra vẻ: 5408/9999]


Ơ.


Mắt A Tửu sáng rực lên, đồ điêu khắc không bán được nhưng lại thu hoạch được ba điểm ra vẻ giòn rụm nha!


Hạnh Bác ngồi xổm trước quầy hàng, ho khẽ hai tiếng, chỉnh đốn lại thần sắc để anh ta trông như một vị khách nghiêm chỉnh: “Khăn bao nhiêu một cái vậy?”


Xét cho cùng, anh ta đã làm trợ lý được vài năm, thế nên dù có bị mù thì anh ta cũng có thể nhìn thấy thứ được đặt ở vị trí trung tâm trên quầy hàng tượng trưng cho điều gì. Hơn nữa, chiếc khăn tay ở giữa, bàn về tay nghề, thực sự tinh xảo hơn một vài sản phẩm chạm khắc nhỏ bằng gỗ kia.


Vị khách thứ N+1 rồi!!!


A Tửu hết kinh ngạc rồi chuyển sang hồi hộp, nhưng gương mặt lại vô cùng bình tĩnh, khiến người ta không thấy được sự căng thẳng của cô. Kế đến, cô xòe lòng bàn tay chỉ vào cái khăn nhuộm hương phong ở giữa, ý bảo Hạnh Bác xem hàng trước, trong khi cô chỉ cắn nhẹ cánh môi kiên quyết không hó hé tiếng nào.


Một khi nói ra sẽ làm người ta hoảng sợ bỏ chạy thì sao đây!


Hạnh Bác im lặng nhìn bàn tay đang xòe trước mặt mình, năm ngón tay à?


“Năm mươi tệ hả?” Hạnh Bác gần như bật thốt lên, nhưng vừa vừa nói xong, anh ta lập tức lắc đầu, đến mình cũng không tin cái giá đó: “Năm trăm tệ?”


Một chiếc khăn không lớn mấy, bởi vì được người dân tộc thiểu số in và nhuộm, cho nên bán với giá 500 tệ là chuyện bình thường. Anh ta vừa nghe quản lý địa phương nói rằng họ từng làm một số đồ trang sức phụ kiện nhỏ cho hợp tác xã, giá trung bình khoảng mấy chục đến mấy trăm tệ.


A Tửu trố mắt, tiếp tục xòe bàn tay chỉ vào chiếc khăn, thầm nói: “Anh nhìn kỹ lại mà xem?”


Hạnh Bác nuốt cái ực, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Năm, năm ngàn tệ?”


Đờ mờ, cô gái trước mặt này, người dám dõng dạc yêu cầu chủ quầy gọi mình là cô giáo, rốt cuộc là người thế nào vậy chứ, tại sao sếp lại bắt anh ta phải đến đây mua thứ đắt tiền nhất trên sạp hàng này vậy?


A Tửu: ???


A Tửu nghe cái giá gấp mười lần mà Hạnh Bác đưa ra, cô hơi ngớ người và thậm chí chưa kịp rút bàn tay đang xòe của mình lại. Người này giàu lắm hay sao nhỉ, đến mức có thể hô giá 5.000 tệ mà không cần xem kỹ chiếc khăn ư???


Tịch Ngôn Vãn đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, bởi chị đang cẩn thận suy nghĩ về Hạnh Bác, thầm phỏng đoán rằng đây chẳng lẽ là người do ê-kíp chương trình cử tới hỗ trợ sao?


Nhìn bàn tay đang xòe ra của A Tửu, Hạnh Bác nín thinh, đồng thời cũng đang hốt hoảng vì cái vẻ cứ tiếp tục “ra giá đi” của A Tửu. Tuân theo mục tiêu tiết kiệm tiền cho sếp, anh ta khó khăn nhấn rõ từng từ: “Năm vạn tệ! Không thể nhiều hơn nữa đâu!”


A Tửu: !!!


A Tửu thình lình nắm chặt tay Hạnh Bác kèm theo đôi mắt sáng trong, cất giọng lanh lảnh: “Chốt giá!”


A a a a a a!


Anh ta thật sự biết thưởng thức vẻ đẹp của nhuộm phong hương nè! Anh ta liên tục và liên tục tăng giá gấp mười lần cái ba nghìn mà mình đưa ra!


Là một người ra vẻ có tố chất nghề nghiệp, mình không thể bắt anh ta tiếp tục lãng phí tiền được!


Hạnh Bác: ...


Nhìn chằm chằm bàn tay A Tửu đang nắm chặt lấy mình như thể sợ anh ta chạy mất, anh ta trưng ra vẻ mặt thẫn thờ, sếp thật sự có thể chi trả năm vạn tệ mà anh ta vừa thốt lên sao?


Trong phòng đạo diễn, đạo diễn bỗng nhiên vỗ bàn, lớn tiếng chất vấn: “Ai tìm người hỗ trợ kiểu này đến vậy! Diễn giả trân thế kia, dân mạng có bị mù mới không nhìn ra đấy!”


Mấy nhân viên nhìn nhau, ai nấy đều ngỡ ngàng: “Đúng, đúng rồi đó ạ, mà đạo diễn này, ai tìm người hỗ trợ đó đến vậy?”


Đạo diễn: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận