Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 97
[A a a, Tang Tửu có độc, trước đây không lâu khiến tôi nhớ lại nỗi sợ bị chi phối bởi môn thể dục ở trường, bây giờ lấy nhảy dây ra cám dỗ tôi, giờ đây trong tai tôi toàn là hai ba hai năm sáu, hai ba hai năm bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt không à!]
[Tự dưng tôi hơi muốn nhảy dây ghê ha ha ha ha, học sinh thời nay còn nhảy dây không nhể? Tôi nhớ ngày xưa còn đi học, chuông nghỉ giữa giờ vừa vang lên, bọn tôi đã nhanh chóng lao xuống lầu, mười phút cũng có thể chơi thả ga luôn.]
[Mị cũng muốn chơi, nhưng mị biết rõ xương cốt của mình, nhảy không được nữa rồi QAQ.]
[Mấy bà đều đang ôn lại tuổi thơ, chỉ có tui tò mò tại sao Tang Tửu lại thích những trò mà chúng ta thích khi còn nhỏ đến vậy ư? Ừm, trừ môn thể dục ra.]
[Tôi có một phỏng đoán hơi tiêu cực, có phải vì Tang Tửu từng sống không vui ở nhà họ Tang, có một tuổi thơ không hoàn chỉnh, nên sau khi cô ấy thoát khỏi nhà họ Tang mới điên cuồng tìm kiếm tuổi thơ chăng?]
[Đờ mờ, gái đoán khá có lý đó.]
[Fan của Tang Tửu đâu? Chẳng phải bọn đấy nịnh cô ấy kinh lắm à?]
[Chắc là đi công kích nhà họ Tang rồi. Nói thật, nhìn qua cũng thấy công ty nhà họ Tang sắp toang rồi, vốn cũng không phải là doanh nghiệp kiệt xuất gì cho cam, sau này lại lòi ra chuyện Tang Tửu và vụ ngoại tình có Tuesday đầy sóng gió, nên rất nhiều bạn trẻ đang tẩy chay đấy.]
MC và khách mời trong phòng livestream không biết ngôn luận của dân mạng. MC xem cảnh hậu trường nhảy dây xong thì sửng sốt mãi chưa thể hoàn hồn, hoảng hốt hỏi: “Ban nãy tôi không nhìn lầm chứ, đạo diễn Lâm đang đọc đồng dao sao?”
Khuôn mặt già của đạo diễn Lâm đỏ ửng lên: “Khụ.”
A Tửu cười khen đạo diễn Lâm: “Đạo diễn Lâm là người đọc trôi chảy nhất trong số bọn em đấy ạ!”
Dân mạng: ...
Đạo diễn Lâm, bất ngờ thật nha, ông đúng là kiểu không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà!!!
Thấy A Tửu trả lời, MC tiện đà ném chủ đề sang A Tửu: “Lúc nghỉ ngơi, sao mọi người lại nghĩ đến trò nhảy dây thế?”
“Thật ra không chỉ có nhảy dây đâu ạ.” A Tửu xòe ngón tay ra đếm: “Nhảy ô, ném bao cát [1] gì đó cũng chơi ạ, nhưng cuối cùng mọi người nhất trí quyết định chơi nhảy dây ạ.”
[1] Ném bao cát (một bao may bằng vải nhỏ đựng cát bên trong có kích thước gần bằng 1 quả bóng tennis) có nhiều cách chơi, phổ biến nhất là chia thành hai đội, thành viên 1 đội chuyền bao cát cho nhau bằng cách ném, thành viên đội còn lại đứng giữa và chặn bao cát không cho thành viên đội kia chuyền thành công.
Dù là cái nào thì trước đây A Tửu cũng chưa từng chơi, vì vậy cô chơi trò nào cũng thấy rất vui. Thật ra không chỉ có A Tửu chưa từng chơi, mà Tang Tửu cũng chưa từng.
MC thầm tò mò: “Vậy tại sao mọi người chỉ chọn nhảy dây thôi vậy?”
Dứt lời, cô ấy cười tủm tỉm, như trêu đùa nhìn về phía đạo diễn Lâm và Lam Thiên – hai “ông già” đã ngoài bốn mươi: “Thật không dám giấu giếm, hiện tại tôi cũng lo mình nhảy không nổi nữa nè.”
Đạo diễn Lâm và Lam Thiên ngồi nghiêm chỉnh, bày tỏ họ có thể nhảy được!
Câu hỏi cuối cùng này của MC không cần A Tửu phải trả lời, mà Tịch Ngôn Vãn đã vội đáp thay: “Rất đơn giản, A Tửu học nhảy ô và ném bao cát rất nhanh, tung hoành khắp rừng nhiệt đới bất khả chiến bại, chỉ có nhảy dây mới có thể kiềm chế A Tửu thôi, vậy là chúng tôi chọn nhảy dây.”
A Tửu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, cô thầm giơ ngón cái với nhảy ô và ném bao cát. Trong hai trò này, cô chắc chắn không phải là cùi bắp hạng trung mà là Tửu cấp cao đó!
Tịch Ngôn Vãn vừa dứt lời, những người có mặt tại đây, thêm đạo diễn Lâm và Lam Thiên cùng nhìn lên trời chứ không chịu nhìn MC, miễn là họ không nhìn MC thì họ sẽ không chột dạ!
So với Lam Thiên, đạo diễn Lâm mặt dày hơn đôi chút. Ông ấy đẩy đĩa thịt lợn chiên tới trước: “A Tửu, tôi nhớ lúc quay cô vô cùng thích thịt lợn chiên?”
“Đúng đó ạ!”
Đạo diễn Lâm mỉm cười hài lòng, rồi ông ấy nhanh tay đưa đũa gắp một miếng thịt lợn chiên bỏ vào miệng, nheo mắt đầy hạnh phúc, vừa khoa trương cảm thán: “Ngon thật đấy! A Tửu, cô không thể tới trường quay, chúng tôi đành phải cố mà ăn giúp phần cô luôn nhé.”
A Tửu: ...
Giây lát, A Tửu buồn bực nói: “Đạo diễn Lâm, chú nhai đàng hoàng rồi hãy nói ngon ạ, nếu không là không tôn trọng thịt, với heo là không tôn trọng heo đấy ạ! Đây là những miếng thịt mà heo vất vả lắm mới cho ra được, chú nên tôn trọng nó chứ!”
Hu hu hu.
Nhìn là thấy ngon rồi, muốn ăn thật đó QAQ.
Thịt thơm ngon thế này, là mình nhất định sẽ nhai kỹ, phải thật tôn trọng bọn chúng!
Nghe bài lý luận tôn trọng thịt của A Tửu, những người khác không nhịn được cười run cả vai. Còn đạo diễn Lâm, suýt nữa đã bị sặc khi còn chưa kịp nuốt xuống.
Kết thúc buổi livestream hôm đó, #“Hành động ưng đen” Nhảy dây thun#, #“Hành động ưng đen” Xin tôn trọng thịt# lần lượt lên hot search.
Dân mạng thấy bầu không khí hòa thuận của mọi người trong đoàn phim, ai nấy đều ôm bụng cười không ngớt. Ai sẽ nghĩ một đoàn phim nghiêm túc quay phim điện ảnh lại hài hước nhường này chứ?
Dĩ nhiên, cũng có người liếc mắt cái đã nhìn thấu bản chất.
Tang Tửu…
Không chỉ có thể xé kịch bản trong chương trình tạp kỹ, mà còn có thể kéo phong cách của bạn diễn mình lệch sang tận Thái Bình Dương.
Ví dụ cụ thể xin mời tham khảo đạo diễn Lâm – mặt nghiêm túc, đọc bài đồng dao nhảy dây vô cùng bài bản.
Sau một tuần, doanh số bán dây thun, bao cát, cầu đá và các món đồ chơi có thể giúp hồi tưởng tuổi thơ trong các cửa hàng chợt tăng lên rõ rệt.
Thậm chí một số cửa hàng còn gửi rất nhiều dây thun, bao cát, cầu,… đến các công ty đại diện của họ như một lời cảm ơn đã quảng cáo của “Đoàn phim Ưng đen”.
Fan của A Tửu bao gồm những lứa tuổi khác nhau, từ trẻ con bốn đến năm tuổi, đến học sinh trung học cơ sở phổ thông, và sau đó là người lớn, đến mức mà trò nhảy dây lại lần nữa phổ biến tại các trường tiểu học, trung học cơ sở và phổ thông nhờ danh tiếng của A Tửu.
Trong một trường cấp ba tư nhân tại Bắc Kinh.
Tiếng chuông hết giờ bài kèm theo điệu valse Bán Nguyệt vang lên, các học sinh – vốn đã sớm rục rịch, không màng để tâm vào bài vở nữa – vội vã vọt ra khỏi lớp. Có người chạy thẳng tới siêu thị trong khuôn viên trường, một số chạy đến sân bóng rổ và vài người cùng kết bạn đi vệ sinh.
Nữ sinh để tóc mái ngố phấn khích giơ tay, hét lớn trong lớp: “Có ai ra chơi nhảy dây không? Ai chơi không nè! Tranh thủ thời gian nha!”
Nữ sinh khá được yêu thích trong lớp nên khi cô vừa hỏi thì các bạn khác lập tức giơ tay phụ họa, thậm chí có nam sinh cũng theo tham gia trò vui.
Nam sinh góp vui đã đời còn chưa thỏa mãn, bèn đá vào cái bàn bên cạnh và trêu đùa: “Tang Trạm, chị của cậu lại mang hot trend tới nữa kìa, cậu là em mà không ủng hộ à?”
Cậu vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người xung quanh như có như không đều đổ dồn vào Tang Trạm; có người chống đối, có người xem trò hay, cũng có người tỏ ra lo lắng.
Thế giới của học sinh chủ yếu là đen và trắng, họ có ác cảm tự nhiên với những cụm từ như kẻ thứ ba hay ngoại tình. Trong nhà một số học sinh cũng có những anh em kế hay chị em kế với mối quan hệ không tốt, bởi vậy khi họ nghe nói Tang Trạm lại thân thiết với con cái của kẻ thứ ba không hề có quan hệ máu mủ mà xa lánh chị ruột, thì ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Tang Trạm vốn đang cúi đầu chơi game, sau khi nhận thấy ánh nhìn của người khác, trong thâm tâm cậu ta lập tức trào dâng ngượng ngùng, lúng túng, tức giận và những cảm xúc lẫn lộn khác, khiến cậu ta phải siết chặt đấm tay, gương mặt cũng đỏ bừng vì kìm nén.
Kể từ khi có bạn học cùng lớp ở trường tiết lộ Tang Trạm là em trai của Tang Tửu, thỉnh thoảng Tang Trạm sẽ hoài nghi rằng mọi người đang nhìn mình đầy chế giễu, và những ai xì xào sau lưng cậu đều đang cười nhạo cậu.
“Cút!” Cậu không nhịn được nữa, một tay đẩy bàn ra, bàn ma sát với sàn tạo ra âm thanh đinh tai: “Cái trò nhảy dây cổ lỗ sĩ mà mấy người cũng thích chơi sao! Má nó toàn là đồ ngu!”
Nghe vậy, nữ sinh rủ chơi nhảy dây chưng hửng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tang Trạm: “Dù bọn tôi ngu cũng sẽ không đi ủng hộ con của tuesday mà làm tổn thương chị ruột của mình; dù bọn tôi ngu cũng sẽ không để bị tuesday nuôi thành một kẻ không biết lễ phép, dốt nát kém cỏi, ngang ngược càn quấy! Bọn tôi cũng không ngu đến mức bắt nạt những bạn học sinh nghèo. Nếu lúc đó không có chủ nhiệm, có phải cậu còn muốn bạo lực học đường với người ta không hả!”
Bạn học sinh nghèo đó phải nói khá là xui xẻo. Lúc trò chuyện với người khác cậu ấy có cười vài lần, sau đó bị Tang Trạm cho rằng cậu ấy đang chê cười mình, bèn lao vào đánh người ta.
Bạn nữ tóc mái ngố là fan của A Tửu. Bình thường cô hay ngụp lặn trong giới fan và đã thấy người khác phân tích về chuyện nhà họ Tang, trong đó có người chỉ ra chuyện Bạch Tình nuông chiều Tang Trạm quá mức để cậu ta trở thành kẻ vô dụng, thừa cơ nuôi dạy ra một đứa con riêng thân thiết nhưng không được tích sự gì, mai này hòng cho cậu ta làm bù nhìn trong công ty.
Từ bé Tang Trạm chưa từng bị ai chỉ vào mũi mắng chửi, bèn thẹn quá hóa giận, hét lớn: “Dư Thư!”
“Gì hả?” Dư Thư không mảy may tỏ ra sợ sệt Tang Trạm, xắn tay áo đi xuống khỏi bục giảng, vừa cười một cách lạnh lùng và hung dữ: “Muốn đánh nhau không? Nhào vô, tôi cho cậu biết, tôi cũng học đánh nhau đấy, huấn luyện viên hơn một trăm ký tôi còn có thể quật ngã được nhá. Cậu tưởng tôi nổ hả, có gan chúng ta ra ngoài đấu tay đôi nè!”
Tang Trạm bị khí thế của Dư Thư dọa hoảng, bỗng chốc thấy ngột ngạt. Cậu ta nào biết kỹ thuật cận chiến gì đâu, đánh đấm toàn đánh lung ta lung tung, đụng phải người biết đánh thì cậu ta luôn phải tìm người giúp đỡ. Hiện giờ bị Dư Thư nhìn chằm chằm, cậu ta lại thấy hơi sợ, nam sinh và nữ sinh đánh nhau vốn dĩ đã bị chế nhạo rồi, vậy lỡ như cậu ta còn thua nữa thì sao?
Bạn học xung quanh thấy hai người giằng co, vội tụm ba tụm năm lại can ngăn, chia ra lần lượt xoa dịu: “Được rồi được rồi, ây gù, thời gian giải lao cũng qua một nửa rồi. Dư Thư, chúng ta mau xuống lầu đi, cứ chia team đi rồi tiết sau chúng ta sẽ chơi tiếp.”
“Đúng vậy, Tang Trạm, cậu cũng thế, tự dưng chỉ trích chuyện người ta nhảy dây làm gì, cậu có đi siêu thị không nào, bọn mình…”
“Cần cậu lắm mồm à?!” Tang Trạm hầm hừ với bạn nam vừa khuyên nhủ mình: “Đừng tưởng tôi không nghe thấy cậu nói xấu sau lưng rằng nhà tôi không xong, nhà tôi sắp phá sản. Tôi cho cậu biết, dù nhà cậu phá sản thì nhà tôi cũng sẽ không phá sản đâu!”
Rú xong, Tang Trạm đá văng cái bàn chặn đường, nổi giận đùng đùng rời khỏi lớp học.
Để lại các bạn đứng đó nhìn nhau. Hồi lâu, có người huých cùi chỏ vào bạn nam bị nạt nộ: “Cậu quá rồi đấy, cậu nói nhà Tang Trạm sẽ phá sản làm gì? Chẳng lẽ cậu ta không biết mất mặt à?”
Bạn nam vừa tủi thân vừa chột dạ: “Tôi ở nhà nghe bố nói mà. Ổng nói nhà họ Tang lại dám lấy miếng đất có giá trị duy nhất ra làm của hồi môn, sớm muộn gì cũng bị khoắng sạch tài sản.”
Ngoài lớp học, sau khi lao ra, Tang Trạm tức giận khôn nguôi. Cậu ta hung dữ đấm mạnh vào thân cây: “Tất cả là do Tang Tửu! Từ nhỏ chị ta đã bắt nạt mình, bây giờ người khác cũng vì chị ta mà nhạo báng mình!”
Tang Trạm nổi nóng, lầm bầm chửi rủa xong, bèn lấy điện thoại di động ra gõ một đống từ trách mắng A Tửu. Rất nhanh, tin hồi âm của A Tửu được gửi tới.
[Tin nhắn bạn gửi đã bị đối phương từ chối nhận.]
Từ chối nhận...
Từ chối nhận????
Tang Trạm khó tin nhìn chằm chằm hàng chữ ấy: “Tang Tửu, chị dám block tôi sao?!”
Bên kia, sau khi theo ra ngoài, bạn nữ tóc mái ngố chợt nghe được tiếng hét của Tang Trạm, bèn thở phào vỗ ngực: “Làm mình hoảng hết cả hồn, lúc ấy mình thật sự sợ Tang Trạm sẽ nhận lời đánh lộn với mình ấy.”
Bạn nữ bên cạnh kinh ngạc: “Cậu có thể hạ đo ván một huấn luyện viên hơn cả trăm ký mà còn sợ Tang Trạm vừa ốm vừa lùn cơ à?”
Bạn nữ tóc mái ngố cười ngượng: “A Tửu nhà bọn mình lợi hại quá chừng nên mình không thể vô dụng được, dầu gì phải học được cái tính hay khoe khoang của A Tửu chứ.”
Bạn học: ...
Đây chính là điển hình của idol nào fan nấy sao? Quan trọng là Tang Tửu khoe khoang rồi có thể làm được, còn cậu thì trông có vẻ không được đâu nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận