Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 53
Những lời nói đầy kích động của Tề Thịnh không chỉ khiến A Tửu bối rối mà còn khiến những cư dân mạng đang xem livestream sững sờ.
[Vãi lều hahahahaha, Tề Thịnh điên rồi sao? Tin ai không tin lại đi tin Tang Tửu? Tốt xấu gì anh ta cũng tốt nghiệp Đại học Bắc kinh đó, mắt sáng một tí đi được không vậy trời?]
[Tang Tửu thật đáng ghét quá đi mà, trong một chương trình giải trí trước đó đã cặp kè với một nam nghệ sĩ rồi. Bộ không có đàn ông là không sống được hả?]
[Ê cái đứa ngu ngục lầu trên, mồm miệng sạch sẽ tí đi, giao tiếp bình thường cũng có thể nói là dụ dỗ cặp kè nữa. Ngoài đời hẳn là chẳng có ai yêu quý, cuộc sống chán nản tuyệt vọng lắm phải không?]
[Cái gì mà điên rồi? Bộ có ý kiến gì với việc Chíu Chiu hoàn toàn dựa vào sức mình mà thoát ra khỏi mật thất đầu tiên hả? Trong số bốn nhóm, bọn họ là nhóm thứ hai đến tầng năm, khiến thầy Tề tin tưởng chẳng phải là chuyện rất chi bình thường sao? Chưa kể nhóm thầy Tề đã kẹt trong mật thất thứ hai mấy chục phút rồi, không nhờ Chíu Chiu chỉ vào gương thì liệu thầy ấy có tìm được ngăn kéo giấu bức họa hay không hả?]
[Hahaha, fan của Tang Tửu cũng điên rồi sao? Tang Tửu nhà mấy người chỉ vào gương rõ ràng là vì lười biếng không đọc tờ báo, đừng có dát vàng lên mặt Tang Tửu nữa!]
[Bọn tôi dát vàng thì cũng là do có chỗ để dát, dù sao cũng tốt hơn fan nhà ai đó, idol vẫn còn đang kẹt cứng trong căn phòng đầu tiên kia kìa, mấy người muốn dát vàng cũng dát không được!!!]
Sức chiến đấu của các Dâu vốn rất mạnh. Mà gần đây, bất kể là phần thể hiện xuất sắc của A Tửu trong vài chương trình giải trí hay kỹ năng ca hát tuyệt vời của cô, tất cả đều khiến các Dâu có được rất nhiều sức mạnh so với trước đây, thế nên năng lực chiến đấu với anti cũng dần tăng lên.
Chíu Chiu nhà bọn họ còn có thể đối đầu trực diện với đám anti trong phần bình luận trên Weibo, thân làm người hâm mộ tuyệt đối không thể khiến thần tượng mình mất mặt được!
Trong mật thất, bốn người A Tửu đang trải tranh cuộn ra. Vừa mới mở ra một cái, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân, Cố Ly Nguyệt càng thêm hoảng sợ, vô thức kéo A Tửu trốn phía sau Tề Thịnh: “Thầy Tề, bọn em sợ ma lắm.”
A Tửu gật đầu hùa theo: “Bọn em sợ ma.”
Thấy vậy, Lộ Chúc Chúc liền vươn tay đẩy Tề Thịnh ra phía trước: “Thầy Tề, biến hình đi!”
Tề Thịnh: . . .
Đúng là một đám trùm diễn xuất.
Tuy rằng phỉ nhổ trong lòng, nhưng thân là người đàn ông duy nhất ở đây, Tề Thịnh vẫn đứng chắn trước mặt, huống hồ anh ta thật sự cũng chẳng sợ mấy NPC quỷ.
"Tề Thịnh, Chúc Chúc, mọi người đều ở đây à?!” Một giọng nữ ngạc nhiên truyền đến, ngay lập tức, Thi Dung với mái tóc xoăn dài xuất hiện trước mặt bốn người.
Thi Dung nhìn kỹ một chút, đến khi trông thấy A Tửu và Cố Ly Nguyệt bên trong, cô ta kinh ngạc trợn tròn mắt, bật thốt lên: "Hai người thế mà thoát ra được rồi sao!”
Nói xong, cô ta quay đầu lại, oán trách cười: "Quế Qua, tôi đã bảo là cậu gây cản trở rồi mà. Cậu nhìn xem, Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt đã thoát ra hết rồi, hai chúng ta quá chậm.”
Cố Ly Nguyệt ghé sát vào tai A Tửu thì thầm: "Bởi vì trước giờ tôi toàn đứng nhất từ dưới lên, cô ta không có chĩa mũi nhọn vào cậu đâu.”
Nghe vậy, A Tửu nghiêng đầu nhìn Cố Ly Nguyệt, cũng nhỏ giọng thầm thì: "Tôi cũng đứng nhất từ dưới đếm lên, cơ mà cậu giỏi hơn tôi.” Lúc đối diện với đám ma quỷ có thể sợ hãi một cách chân thật như thế, chẳng bù với cô, diễn xuất không đủ tốt, cũng chẳng biết có thể lừa gạt ê-kíp chương trình hay không đây.
Xem ra cô hốt vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên, Nguyệt Nguyệt hốt vị trí thứ hai từ dưới đếm lên rồi.
Nghe được câu trả lời của A Tửu, biểu cảm của Cố Ly Nguyệt vô cùng quái gở, đồng thời cô ấy cũng có chút khó hiểu. Trong ba chương trình “Kỳ nghỉ thân yêu”, “Tốc độ cao lao về đích” và “Đoán xem đoán xem đoán xem”, A Tửu có từng đứng bét rồi à?
Một bên khác, Quế Qua vừa cúi đầu phủi quần áo vừa đi vào phòng, nghe Thi Dung nói như vậy cũng không hề tức giận, anh ta mỉm cười ôn hòa, tỏ ra rằng tính tình rất tốt.
Khi nhìn thấy A Tửu, trên mặt anh ta cũng không có quá nhiều cảm xúc khác thường, giống như thể anh ta không phải là người bị Tang Tửu chèn ép và đuổi khỏi đoàn làm phim như những gì trên mạng đã nói lúc trước.
Quế Qua mỉm cười áy náy, giọng điệu dịu dàng hòa nhã: "Căn phòng bí mật trên lầu kia của chúng tôi làm một loạt mật mã liên hoàn, những suy luận của tôi đều dẫn chị Dung đi lạc hướng thôi.”
So với người chủ trì là Tề Thịnh, gần đây Quế Qua đã trở nên nổi tiếng hơn một chút, tăng được không ít fans trên mạng. Anh ta vừa xuất hiện, phần bình luận chạy đã được phủ kín bình luận của các fans, đồng thời cũng có nhiều bình luận diss A Tửu hơn nữa.
Mặc dù vài ngày trước Quế Qua bị tung ảnh động có hành vi đồi bại, thế nhưng mấy ngày trở lại đây luôn được người hâm mộ “tẩy trắng” cho là anh ta bất cẩn không chú ý, góc chụp có vấn đề, v.v... Nhìn dáng vẻ ấm áp ôn hòa của Quế Qua bây giờ, một số người qua đường cũng không khỏi rung động.
Thi Dung liếc mắt nhìn thấy bốn người A Tửu đang cầm cuộn tranh, cô ta tiến lên đón lấy cuộn tranh trong tay Lộ Chúc Chúc: "Bọn tôi đến thật đúng lúc, Quế Qua, không phải cậu là sinh viên mỹ thuật sao? Mau đến đây xem thử trong cuộn tranh này có mật mã gì không.”
"Được, để tôi xem." Quế Qua tốt tính đáp ứng, đồng thời chỉ vào vết bẩn trên áo: "Hồi nãy đụng phải quỷ trên lầu, lần mò đụng trúng thùng rác, trong số mọi người ai mang khăn ướt không?”
Vừa nghe đến khăn ướt, phần bình luận chạy ngay lập tức trở nên sôi nổi.
[Tui nhớ Tang Tửu đã gạt hết cây lau nhà, không phải, sau đó NPC quỷ có lấy trong túi ra khăn giấy để lau tay!]
[Đúng vậy! Vài cái khăn ướt còn dư lại vẫn đang ở trong tay Tang Tửu kìa!]
[Wow, Quế Qua cũng tốt bụng ha, chủ động cho Tang Tửu một cơ hội để hòa giải?]
Vì A Tửu không hề cố ý che giấu bàn tay đang cầm khăn ướt, thế nên ban đầu có một vài người nói Quế Qua tốt bụng thiện lương, tiếp sau đó liền có một vài người cho rằng Quế Qua vừa vào cửa đã nhìn thấy nên cố tình nói ra để chữa thẹn cho A Tửu.
Bịch.
Một âm thanh không lớn không nhỏ vang lên.
Đám cư dân mạng đang khen Quế Qua hiền lành tốt bụng trong phần bình luận chạy trơ mắt nhìn A Tửu nghiêng cổ tay, trực tiếp ném khăn ướt xuống đất rồi dùng chân dẫm lên.
Quế Qua: . . .
Cư dân mạng: ???
A Tửu cúi người nhặt khăn ướt từ dưới đất lên, bỏ vào trong túi nhỏ như ở chốn không người rồi nhét vào túi xách đang mang.
Cất khăn lau bẩn xong, A Tửu vừa ngước mắt lên thì phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cô chớp chớp đôi mắt hạnh: “Không được vứt rác bừa bãi nha.”
Quế Qua: . . .
Cư dân mạng: . . .
[Chỉ số ra vẻ: 1431/9999]
Ô ye!
Thấy chỉ số ra vẻ tăng lên, A Tửu điên cuồng tán thưởng trong lòng, cô không muốn cho Quế Qua mượn khăn ướt, bẩn cũng không cho mượn!
Hóa ra người khác muốn mượn đồ, cô không cho mượn cũng được tính là ra vẻ!
Thấy bầu không khí đột nhiên đông cứng lại một cách kỳ dị, Lộ Chúc Chúc vội vàng cười nói: "Chúng ta mau xem tranh đi! Chị thật sự sợ đám ma quỷ trên lầu sẽ bất thình lình chạy xuống đó!”
"Đúng đúng đúng, chúng ta xem tranh đi.” Cố Ly Nguyệt lẳng lặng chắn ngang ánh mắt Quế Qua nhìn A Tửu.
Cô ấy là người trong giới, tuy không biết rõ lắm chuyện gì đã xảy ra giữa A Tửu và Quế Qua trong đoàn làm phim khi đó, nhưng cô ấy đã nghe kể một ít về con người Quế Qua.
Quế Qua bề ngoài có vẻ là một quý ông, nhưng thực chất anh ta là một tên đê tiện, có thể ngủ với diễn viên trẻ, fans, hẹn “phịch” hai ba người một ngày. Cũng chẳng biết tại sao Thi Dung lại mời Quế Qua đến hỗ trợ. Nếu sớm biết có Quế Qua, cô ấy sẽ không mời A Tửu đến rồi, đỡ phải tức giận.
Bị A Tửu không nể nang gì ngay trước màn hình phát sóng trực tiếp là điều mà Quế Qua không ngờ tới được. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh ta hơi nứt ra một chút, nhưng đó chỉ là thoáng qua rồi biến mất, tích tắc sau, anh ta bước lên trước với vẻ mặt như thường, nhìn lướt qua cuộn tranh rồi nói: "Đây là bản sao của “Lạc thần phú đồ” – bức tranh được vẽ dựa theo ‘Lạc thần phú’ của Tào Thực.”
Trong lúc giải thích, Quế Qua thật ra cũng có chút chột dạ. Anh ta có thể nhận ra đại khái bức tranh nhưng chi tiết thì không thể nhớ được nữa. Nhìn qua nhìn lại mấy lần cũng không thể tìm thấy bất kỳ mật mã nào bên trong.
Thi Dung xem tranh không hiểu, thế nên cô ta giương mắt nhìn Quế Qua: "Thế nào, nhìn ra chưa? Tôi thấy ở đây có bốn bức tranh, tới đây tới đây, cả bốn đều được mở ra rồi, nói không chừng cậu đem chúng nó đi so sánh là có thể nhìn ra được đó.”
Về phần bốn người còn lại, Thi Dung cảm thấy chắc là bọn họ cũng giống như mình, căn bản không thể nhìn ra được bất kỳ sự khác biệt nào giữa các chi tiết của bức tranh.
Thế nên A Tửu và những người khác cứ nhìn Quế Qua cúi đầu xem tranh rồi vắt óc suy nghĩ.
Đứng ngây ra đó mấy phút đồng hồ, đau đầu thêm mấy phút đồng hồ nữa mà không tìm ra được, ngược lại suy nghĩ tới lúc nhóm khách mời cuối cùng trên lầu và ma nữ áo đỏ sắp chạy xuống rồi.
"A!!!!" Radar quét ma của Cố Ly Nguyệt báo động trước tiên, cô ấy không để ý đến những người khác mà vừa la hét vừa lôi A Tửu bỏ chạy: “Có ma!!! Chạy mau!!!”
Trong số ít những người còn lại, ngoại trừ Tề Thịnh thực sự không sợ hãi ra, những người khác đều sợ hãi, vì vậy mọi người liền đổ xô ra ngoài như ong vỡ tổ, chỉ có Tề Thịnh là nhớ thu dọn bốn bức tranh chưa được giải mã.
Cố Ly Nguyệt kéo A Tửu bỏ chạy đầu tiên, chân chạy cực nhanh, phía sau nữa là Lộ Chúc Chúc và những người khác.
Bởi vì trên cầu thang dẫn xuống tầng năm có một ổ khóa mật mã, một tầng chỉ có bốn căn phòng, ngoại trừ căn phòng vừa rồi ra, những căn phòng khác đều khóa chặt, hoàn toàn không có chỗ trốn, thế nên cả đám cắm đầu xông lên lầu, trốn trong một căn phòng bí mật vừa được mở khoá tầng bảy, nhốt NPC ma nữ áo đỏ ở bên ngoài.
Lộ Chúc Chúc sợ hãi ngồi thụp xuống: "Chết tiệt, chuyện gì xảy ra thế, sao đột nhiên con quỷ này lại đuổi theo chúng ta? Tôi nhớ lúc tình cờ gặp phải lần đầu tiên, cô ta chỉ hù dọa thôi mà!”
Nghe vậy, trong nhóm cuối cùng đi xuống có người yếu ớt giơ tay lên: "Lúc bọn tôi đi ra, lầu bảy vẫn tối đen như mực, cô ta treo người nơi đó, bọn tôi không để ý thế là giơ tay kéo một cái, cô ta liền như thể hóa điên vậy.”
Khi bọn họ chạy xuống tầng dưới, tầng bảy vốn tối om cuối cùng đã được ê-kíp chương trình làm sáng lên.
Thi Dung kêu lên một tiếng: "Lâu như thế, ra là nhóm thầy Uông dẫn tới sao? Vừa rồi bọn em sắp giải ra được mật mã rồi.”
Nói xong, cô ta vội nhìn Quế Qua, khẩn trương hỏi: "Cậu tìm được mật khẩu chưa?"
Quế Qua tỏ vẻ khó xử: "Ban đầu suýt chút nữa là tìm ra rồi, nhưng vừa nãy trong lúc hoảng loạn tôi đã quên mất, nếu có thể nhìn bức tranh thêm vài lần nữa thì —"
"Tôi có đem tới đây. " Tề Thịnh dứt khoát đặt mấy bức tranh mà anh ấy đã gói ghém đến trước mặt Quế Qua: “Cậu xem đi, cả bốn bức đều ở đây nè.”
Quế Qua: . . .
Đệt, sao anh còn có thời gian mang tranh đi cùng nữa!
Nhìn vẻ mặt áy náy của hai người nhóm số bốn, A Tửu nhỏ giọng nói: "Thật ra có khi con quỷ kia không phải chỉ ghim mỗi nhóm mấy người đâu, lúc tôi xuống lầu cũng có túm tóc cô ta.”
A Tửu nói xong, thấy những người khác đều quay sang nhìn mình, cô xấu hổ mím môi, sau đó giơ hai ngón tay, thành thật nói: "Còn giật hai cái nữa."
Những người khác: …
Thi Dung liếc nhìn A Tửu rồi lại nhìn những người khác: "Nếu ma nữ mặc đồ đỏ đang nhắm vào Tửu Tửu và hai người nhóm thầy Uông, hay là chúng ta chia nhau hành động đi. Ba người chịu trách nhiệm đánh lạc hướng ma nữ để Quế Qua yên tâm tìm mật mã?”
Nghe Thi Dung nói, A Tửu lập tức im lặng, đồng thời biểu cảm cũng có chút kỳ quái.
Quế Qua thấy vậy liền vội vàng giải thích: "Không phải bọn tôi muốn bỏ rơi mọi người đâu, chưa kể chương trình cũng đâu có luật là bị ma quỷ loại đâu. Chị Dung chỉ là sợ mọi người sẽ bị truy đuổi suốt, không thể tĩnh tâm tìm mật mã mà thôi.”
Nói xong, anh ta lại cười một tiếng: "Mọi người cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cố gắng tìm mật mã càng sớm càng tốt, không để Tang Tửu và anh Uông phải làm mồi nhử đâu.”
Nghe xong những lời giải thích bổ sung của anh ta, vẻ mặt A Tửu thêm kỳ quái, cô kéo ống tay áo của Cố Ly Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Nhược điểm của mấy người bị anh ta nắm trong tay à?”
"A? Trong tay ai cơ?" Cố Ly Nguyệt cũng thấp giọng trả lời. "Quế Qua á?"
A Tửu gật đầu, giọng điệu khó hiểu: "Đúng vậy, không bị nắm nhược điểm thì mấy người mắc gì phải phối hợp với anh ta tìm mật mã lâu như vậy trong khi đã biết rõ mật mã rồi?
Cố Ly Nguyệt: ?!!
Cậu nói lại lần nữa xem, trong khi bọn tôi đã cái gì cơ?
Cô ấy nhìn A Tửu với vẻ nghi ngờ, thậm chí còn quên hạ thấp giọng: "A Tửu, cậu biết mật mã sao?"
"0132 đó." A Tửu tưởng rằng Cố Ly Nguyệt nghĩ mình không biết, nhất thời mất hứng. Sao mà cô lại “cùi bắp” như Quế Qua được!
Nói xong, A Tửu chỉ vào một trong những bức tranh, đáp một cách rất chắc chắn: "Thời gian ghi trong phần đề tên của mỗi bức tranh đều sai một số. Căn cứ vào thời gian vẽ tranh, bốn bức tranh có thể sắp xếp theo thứ tự 1234, sau đó xếp những số bị sai vào, ta được 0132.”
Xung quanh đóng băng.
Những người khác đều ngây người nhìn A Tửu, thậm chí còn quên cả chớp mắt!
Một lúc sau, Lộ Chúc Chúc mở cuộn tranh ra, kinh ngạc nhìn lại A Tửu, cao giọng thốt ra một câu: “Vãi cả lều???”
Những người khác: … Vãi cả lều đúng là nói ra tiếng lòng của bọn họ.
A Tửu ngơ ngác nhìn những người khác đang sửng sốt, cô chớp chớp mắt, một lúc sau mới hỏi, vẻ vô cùng chột dạ: "Bộ tôi nói sai rồi à?" Cũng đúng nhỉ, ê-kíp chương trình không thể dùng những lỗi sai rõ ràng như vậy làm mật mã được.
Khi còn ở tông môn, A Tửu phụ trách làm những việc rất đơn giản như là quét dọn thư viện. Tuy không thể luyện được một vài bí tịch nhưng khi rảnh rỗi cô hay lật xem nên cũng nhớ một ít.
Cô thuộc hết bí tịch rồi, tất nhiên cũng lật xem đi xem lại những quyển sách cổ của thời kỳ trước.
Vì vậy, trong mắt A Tửu, bốn bức tranh trước mặt - bốn bức tranh vô cùng nổi tiếng này, thời gian được ghi trên chúng bị sai, thật sự là lỗi sai rất rõ ràng.
Một lúc sau, A Tửu mặt mày tiu nghỉu, giọng điệu chán chường: “Đã làm lãng phí thời gian của mọi người rồi.”
"Không phải, không lãng phí thời gian, chúng ta xem thử trước đã.” Không đợi những người khác có phản ứng, Cố Ly Nguyệt đã nhanh nhảu thu dọn xong bốn bức tranh, đồng thời kéo A Tửu đi ra ngoài: "Nói cũng không sai, chúng ta phải thử đã.”
Thấy dáng vẻ nhanh nhẹn nói là làm của Cố Ly Nguyệt, các khách mời tham gia chương trình không khỏi kinh ngạc, cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng không giấu được sự ngạc nhiên. Ai mà ngờ được rằng “chú cừu lười biếng” có thể nằm thì sẽ không ngồi, có thể ngồi thì sẽ không đứng vậy mà lại có ngày hành động mau lẹ như vậy chứ!
Tề Thịnh cũng kêu mọi người ra khỏi phòng. Nếu bọn họ tiếp tục ở lại không biết chừng sẽ bị NPC bao vây nữa. Trước đó đã bị một, tiếp đó khả năng sẽ có hai, ba NPC đến. Tuy rằng sẽ bọn họ sẽ không bị những NPC quỷ loại bỏ nhưng sẽ lãng phí thời gian tìm manh mối.
Cả đám ào ào ra khỏi phòng, vừa tránh NPC vừa nhanh chóng xuống lầu, A Tửu bị Cố Ly Nguyệt đẩy ra bấm mật khẩu, những người khác chăm chú nhìn… ngón tay của A Tửu, nhìn A Tửu hơi dọ dự bấm xuống bốn số [0132].
[Đinh! Xác minh mật khẩu thành công, mất hai giờ hai mươi phút ba mươi mốt giây. ]
Rõ ràng là âm thanh điện tử không khác là bao với lúc ở mật thất thứ nhất, nhưng lúc này lại giống như “tiếng trời” vậy, khiến người ta khao khát được nghe lại một lần.
Đám khách mời trợn mắt há hốc mồm, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng chết lặng khi nhìn A Tửu mở khóa mật mã.
“Đỉnh vãi!” Lộ Chúc Chúc vừa định cao giọng khen ngợi, nhưng chợt nhớ đến chuyện bọn họ đang trốn NPC ma nữ áo đỏ, cô ấy vội vàng hạ giọng, giơ ngón tay cái với A Tửu, hứng khởi bừng bừng: “Trâu bò! A Tửu đỉnh quá!”
Nhìn dáng vẻ thật lòng không hề giả tạo của Lộ Chúc Chúc, A Tửu chớp chớp mắt, trong lòng lần đầu tiên thấy hoài nghi và dao động, chẳng lẽ bọn họ thật sự không nhìn ra được vấn đề của bức tranh sao?
Bốn nhóm tám người thấy mật khẩu đã được xác minh, cửa cũng đã được mở, thế nên bọn họ không chậm trễ nữa, lập tức lao xuống lầu.
Mặc dù tám người hành động cùng nhau, nhưng cuối cùng ê-kíp chương trình cuối cùng sẽ tính điểm dựa trên tình tiết được thúc đẩy và manh mối được tìm thấy của mỗi đội. Mà trong mật thất thứ hai, không nghi ngờ gì nữa, A Tửu và Cố Ly Nguyệt đạt điểm cao nhất.
Đúng như dự liệu, ở tầng ba bọn họ lại bị chặn đường bởi một cánh cửa mật mã, mà toàn bộ tầng ba lại chỉ có một căn phòng mở cửa, hai căn phòng nhỏ khác đều bị khóa.
Tề Thịnh đang chuẩn bị bảo mọi người chia ra để tìm manh mối thì Thi Dung liền xởi lởi cười cười với A Tửu, đưa tay vỗ vỗ vai cô: “Tửu Tửu, cô đã tìm được mật mã trước rồi thì cứ việc nói thẳng ra, không cần phải đợi đến sau đó đâu, cứ kéo dài như vậy tự dưng chúng ta lại lãng phí thời gian.”
“Cô đó, đừng có xấu hổ.” Thi Dung bỏ tay đang vỗ vai A Tửu ra, nghiêng đầu tiếp tục cười: "Nhưng mà tôi nói thật, vừa rồi cô như vậy thật sự rất giống như vị cứu tinh của mọi người, đứng ra ngay lúc nguy hiểm.”
Quế Qua cùng nhóm với Thi Dung, cũng cười phụ họa: "Sớm biết cô có thể tìm ra được mật mã thì tôi cũng chẳng cần múa rìu qua mắt thợ rồi. Nói ra thì xấu hổ thật, tôi là một người học mỹ thuật, vậy mà lại bị che mắt bởi chi tiết bức tranh, không thấy ngày tháng được đề rõ ràng.”
"Tôi cũng không ngờ lâu như vậy mà anh vẫn không nhìn ra." Lúc A Tửu nói chuyện, cô nhấn rõ từng chữ, nói từ tốn trông có vẻ rất nghiêm túc: "Khi đó tôi còn tưởng rằng mọi người đang thử thách anh nên không có lên tiếng. Nhưng sau một thời gian dài, tôi sợ rằng mình và thầy Uông thật sự phải ra ngoài dụ đám quỷ rời đi."
Thầy Uông tên là Uông Minh, nhóm của anh ta là nhóm cuối cùng ra khỏi mật thất thứ nhất, đồng thời anh ta cũng là người đã giật tóc NPC ma nữ áo đỏ dẫn đến việc NPC ma nữ áo đỏ đi xuống lầu.
Thử thách cái gì cơ?
Thử thách ai kia chứ???
Mọi người đều choáng váng.
Quế Qua… khuôn mặt anh ta sượng ngắt.
[Chỉ số ra vẻ: 1432/9999]
Ô ye!
A Tửu tiếp tục thưởng cho mình "phiếu bé ngoan". Quả nhiên, nói ra suy nghĩ của mình trong chương trình livestream sẽ lấy được chỉ số ra vẻ một cách vô cùng dễ dàng!
Bé A Tửu ơi, tiếp tục xông đến cột mốc 2000 chỉ số ra vẻ nào!
Đối diện với ánh mắt sáng ngời trong veo của A Tửu, nhìn thấy sự tin tưởng vô hạn trong mắt A Tửu rồi, những người khác đột nhiên cảm thấy mông lung trong lòng.
Vừa rồi trong mật thất thứ hai, thật sự là bọn họ đang thử thách Quế Qua sao? Kỳ thực bọn họ đã nhìn ra thời gian đề trên bốn bức tranh là không chính xác từ lâu rồi?
Bộ lừa quỷ hả.
Bọn họ còn chẳng nêu được tên của bốn bức tranh kia kìa.
Trong thoáng chốc, ngoại trừ Cố Ly Nguyệt hồn nhiên vô tư ra, những người khác đều đồng loạt nhìn về phía A Tửu, như thể hy vọng có thể phân biệt được rằng A Tửu là thực sự nghĩ bọn đang thử thách Quế Qua hay là cô đang chế giễu Quế Qua vì đã lãng phí quá nhiều thời gian như thế.
[Mấy đứa bảo Quế Qua hiền lành tốt bụng mau hiện hồn coi nào ha ha ha ha, ai thiện lương hơn ai chứ? Đem ra so sánh, Tang Tửu để cho Quế Qua thoả sức thể hiện quả đúng là thiện lương và thân thiện. Ha ha ha ha ha ha. Ôi đệt, Tang Tửu đặc biệt quá, rất là hợp gu tôi!]
[Không được rồi không được rồi, mị đã bảo sao ánh mắt của Tang Tửu khi nhìn Quế Qua kiểm tra tranh trước đó lại kỳ quái như thế, fan của Quế Qua nói cái gì mà Tang Tửu ghen tị, thực ra lúc đó có lẽ là Tang Tửu đang nghĩ rằng: Chỉ được thế này thôi ấy hả?]
[Thiện lương cái rắm ấy! Chắc chắn là Tang Tửu và ê-kíp chương trình có thông đồng mờ ám với nhau, nếu không là gì có ai có thể nhìn ra được thời gian đề trên bốn bức tranh bị sai kia chứ? Đến một sinh viên nghệ thuật như Quế Qua cũng không nhìn ra, những người khác có thể để ý thấy sao? Tôi thấy á hả, chuyện giống như Thi Dung nói đó, ê-kíp chương trình vẽ cho Tang Tửu cái hình tượng "đứng ra ngay lúc nguy nan khốn khó" thì có! ]
[Ê cái người kêu là có thông đồng mờ ám kia, đừng có thấy ai nói câu gì là ngay lập tức suy diễn đủ thứ nha. Tôi khuyên ông nên để ý mặt mũi của mình tí đi, đừng quên mấy người trước đây từng bảo Tang Tửu thông đồng mờ ám với chương trình "Kỳ nghỉ thân yêu" nhé ha ha ha ha ha.]
"Nghe chối hết cả tai! Có cái rắm mà thông đồng mờ ám ấy! Cho dù có chuyệ “Sinh tồn trong phòng kín” trừng mắt nhìn phần bình luận chạy trong phòng livestream, tức anh ách mà uống một ngụm trà thảo dược. "Nếu thật sự có mờ ám gì với Tang Tửu, tôi uống trà sặc chết!"
Nhân viên công tác ở bên cạnh nén cười: "Đạo diễn, không cần phải thế đâu…"
"Cần! Tôi cảm thấy rất là cần đó!"
Đạo diễn nói xong thì đau đầu nhức óc đập bàn: "Đúng ra bọn họ nên phát hiện thứ tự chỗ mấy bức tượng đất sét bị sai trước, sau đó hà hơi lên gương để tìm ra thời gian chính xác, tại sao Tang Tửu lại có thể một bước tìm trúng ngay được??"
Thiết kế bố trí cả căn phòng đều thành công toi chưa nói, ấy thế mà còn bị chụp mũ là thông đồng mờ ám với Tang Tửu nữa!
Đúng là sỉ nhục!
Một sự sỉ nhục trắng trợn!
Nhìn thấy vẻ mặt đớn đau của đạo diễn, nhân viên trong phòng hai mặt nhìn nhau: "Nói mới nhớ, lúc đó chúng tôi còn tưởng rằng Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt lại theo kịch bản lười biếng vô dụng đứng nhất từ dưới đếm lên, kết quả…"
Đạo diễn ngửa đầu uống xong ly trà, sau đó nhìn danh sách dự đoán với vẻ vô cùng sầu muộn: "Kết quả là nhóm đứng bét trong danh sách dự đoán lại có điểm cao nhất trong việc tìm ra manh mối, hơn nữa còn có thể giành được vị trí đầu tiên. Cố Ly Nguyệt đã tìm được một người đoán mật mã xịn xò rồi."
Nói xong, đạo diễn xoa mặt thật mạnh, vốn ông ta đã hứa sẽ hỗ trợ cư dân mạng trong việc bầu chọn, mọi chuyện lúc đầu diễn ra vô cùng thuận lợi suôn sẻ, ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một A Tửu kia chứ.
Đúng là thế sự vô thường!
Khó mà giở trò mờ ám!!
Trong khi đạo diễn đang vuốt mặt, ở mật thất thứ ba, tám người nhóm A Tửu đang tụ lại cùng nghiên cứu các manh mối mà bọn họ tìm được trong mật thất thứ nhất.
Trong đó có báo, điện thoại di động, nhật ký và album ảnh do A Tửu tiện tay mang theo trước khi rời khỏi mật thất.
Thi Dung cầm quyển nhật ký lên, nhẹ giọng đọc: "Tôi không hiểu mình đã làm gì sai. Bọn họ bỏ chuột chết vào hộc bàn, vẽ rùa lên quần áo, nhốt tôi trong phòng thiết bị. Chẳng lẽ bọn họ muốn tôi chết mới buông tha cho tôi sao?"
"Trang cuối cùng của quyển nhật ký được viết vào ngày Bảy tháng Mười hai, hình như là bạo lực học đường."
"Không chỉ có vậy." Tề Thịnh lấy điện thoại mà nhóm A Tửu tìm được ra, phóng to hình ảnh bên trong: "Tôi vừa xem sơ qua, có rất nhiều tin nhắn đòi nợ và lăng mạ."
A Tửu cố gắng không để mình là một đứa "cùi bắp" vô công rỗi nghề, thế nên cô cũng rút một tờ báo ra: "Trên đây nói có một vụ tai nạn xe hơi đã xảy ra, tài xế taxi và hành khách đều chết hết, có người nghi ngờ rằng tài xế taxi đang ôm một khoản nợ lớn nên muốn tự tử, dứt khoát kéo hành khách chết cùng."
Cố Ly Nguyệt thấy A Tửu lên tiếng thì cũng vội vàng tiếp lời, tranh thủ giành điểm cho cả nhóm: "Trong số mấy tờ báo khác có một tờ đưa tin vợ của tài xế taxi đã nhảy lầu tự tử ở nhà, mà con gái của bọn họ, cũng chính là cô bé viết nhật ký cũng nhảy lầu tự tử ba ngày sau đó, khi chết mặc một chiếc váy đỏ."
"NPC ma nữ mặc đồ đỏ mà chúng ta gặp có thể là cô bé đã chết kia." Lộ Chúc Chúc phân tích. "Có lẽ trước đó cô bé đã bị bạo lực mạng rồi bạo lực học đường. Cô bé không thể chịu đựng được nên tự sát?"
Lúc nói đến bạo lực mạng, Lộ Chúc Chúc len lén nhìn A Tửu. Cô ấy suốt thời gian trước A Tửu đã bị toàn cõi mạng chửi rủa. Cũng không biết tình trạng tâm lý của cô như thế nào đây?
A Tửu không chú ý đến ánh mắt của Lộ Chúc Chúc, cô hỏi những người khác với vẻ khó hiểu: "Tại sao chúng ta lại tìm thấy những thứ liên quan đến gia đình tài xế taxi ở những căn phòng khác nhau?"
Nghe vậy, Quế Qua chẳng quan tâm lắm. Nếu như không phải vì không thể nói thẳng ra manh mối chính của "Sinh tồn trong phòng kín" trước mắt ê-kíp chương trình, tránh cho khán giả thấy nhàm chán và mất hứng, anh ta đã nói từ lâu rồi.
Một tập "Sinh tồn trong phòng kín" hoàn chỉnh đều có một manh mối chính hoàn chỉnh, manh mối chính của bọn họ rõ ràng là có liên quan đến gia đình tài xế taxi.
Không ngờ rằng Tề Thịnh, người trước giờ luôn được biết đến với tư cách là đầu não của chương trình lại gật gật đầu như thể cảm thấy đúng là có chuyện lạ: "Cô nói đúng, trong một tòa nhà chung cư, tìm ra manh mối về một gia đình trong nhiều gia đình khác nhau đúng là có chút kỳ lạ, nói không chừng chuyện năm đó bọn họ cũng nhúng tay phần nào thì sao."
"Thầy Tề nói vậy, hình như rất có khả năng." Sau khi suy nghĩ một lúc, Thi Dung đẩy A Tửu đến trước cửa căn phòng đầu tiên, chỉ vào ổ khóa trên cửa rồi hỏi A Tửu: "Tửu Tửu, vừa rồi xem tranh cô liếc mắt một cái là nhìn ra được thời gian đề trên đó, vậy hồi nãy xem báo chắc cũng nhận ra được gì đó đúng không, cô thử xem?"
A Tửu: ? ? ?
Nhìn ổ khóa mật mã mà Thời Dung chỉ, A Tửu vô cùng bối rối, rất bối rối. Chẳng phải bọn họ cùng nhau đọc báo sao, trên đó nhiều chữ như vậy, thật sự có thể nhìn ra thứ liên quan đến mật mã nhanh như vậy à???
A Tửu lắc đầu: "Không được, tôi —"
Thi Dung vẫn mỉm cười, ngoài miệng thì tích cực cổ vũ: "Nào, chẳng phải tôi đã bảo cô là đừng có xấu hổ sao? Thoải mái chút đi, chúng tôi tin tưởng cô, đừng sợ xấu hổ."
Thấy A Tửu bị làm khó, Cố Ly Nguyệt có chút lo lắng: "Có lẽ là A Tửu thật sự không biết…"
"Chị Nguyệt, bình thường chị không quan tâm sự đời, lúc nguy cấp đừng lôi kéo người khác chứ." Quế Qua nói xong liền nhìn A Tửu bằng ánh mắt ấm áp: "Nếu chị biết mật mã thì cứ nhập vào, nếu không đợi chút nữa có khi chúng ta lại gặp nguy hiểm."
"Tôi thật sự không tìm ra được mật mã mà." A Tửu khẩn trương đến suýt nữa bật khóc, không hiểu tại sao bọn họ lại tin tưởng là cô đã tìm được mật mã như vậy.
Nhưng mà còn chưa kịp bật khóc, A Tửu đột nhiên ý thức được lúc này chính là một cơ hội ngàn vàng để lấy được chỉ số ra vẻ, khoe mẽ cũng xem như là tìm đường chết còn gì!
"À, tôi lừa mấy người đó."
A Tửu hít mũi một cái, không để nước mắt ấm ức vừa rồi chảy ra khiến mình "ra vẻ" thất bại. Cô khẽ nâng cằm nhìn những người khác: "Chỉ là một cái mật mã đơn giản cỏn con thôi mà, liếc mắt một cái là tôi nhìn ra được!"
Nói xong, A Tửu quay người lại nhập số 712 mà Thi Dung đã đọc trong nhật ký trước đó vào ổ khoá mật mã, tất nhiên, vì đã chơi "Sinh tồn trong phòng kín" được ba tiếng rồi nên A Tửu không phải là vô tri không biết gì cả mà cũng có những tiến bộ nhất định. Vậy nên cô thật sự đã nhập bốn số 0712.
— Một mật mã lộ liễu vậy sao mà đúng được?
A Tửu, những khách mời khác và cư dân mạng cũng thầm nghĩ như vậy trong lòng.
Vì vậy, A Tửu tiếp tục hếch cằm, trên mặt đầy vê kiêu ngạo cùng tự phụ, cô đã sẵn sàng nhận chỉ số ra vẻ rồi!
[Xác minh mật khẩu thành công, xin hãy mở cửa.]
A Tửu: ?
Những khách mời khác: ? ?
Cư dân mạng: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận