Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 65
Ánh nắng màu cam treo nghiêng cuối chân trời, cả phố tài chính như được mạ lên một lớp màu vàng ca. và trên toà tháp caoở trung tâm phố tài chính, đồng hồ mới điểm hai giờ.
A Tửu nhìn số hai trên đồng hồ, rồi ngoái đầu nhìn Thẩm Thư Triệt đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lần đầu tiên có một nhận thức hoàn toàn mới về từ "ngốc" mà quãng thời gian trước cô nghe được từ trong miệng Quý Kỳ Tây.
Khụ khụ khụ, mình không thể nói trắng ra những gì đang nghĩ được!
A Tửu sờ vành nón lưỡi trai, khẽ hỏi Thẩm Thư Triệt: “Sư huynh, anh đang cười gì vậy ạ?” Dọc đường đi họ đã gặp được chuyện gì rất buồn cười sao?
“Xin lỗi em.” Đuôi mắt Thẩm Thư Triệt vẫn còn vết tích vừa cười. Anh mím chặt khoé môi đang nhướng lên và giải thích bằng một giọng dịu dàng: “A Tửu, lúc em quay lại nghiêm trang nhấn mạnh rằng sẽ có bốn sư huynh tỷ, trông em vô cùng, vô cùng dễ thương luôn.”
A Tửu phồng má, gương mặt tỏ ra cực kỳ ảo não: “Thật ra em phải bảo là có bốn sư huynh tỷ từ sớm mới đúng, đợi mai này gặp được tứ sư tỷ, em nhất định phải nhận lỗi với chị ấy đấy ạ.”
Tứ sư tỷ.
Thẩm Thư Triệt nghiêm túc nhớ lại: “Không chừng em sẽ mau chóng được gặp tứ sư tỷ của em đó.”
Trong ấn tượng của anh, lão tứ thường mười ngày nửa tháng không vào trò chơi, nhưng lâu nhất cũng không quá ba tháng. Tính đến nay, lão tứ đã không lên mạng được hai tháng rồi.
Mắt A Tửu sáng lên, ngay cả hàng mi cong vút cũng được tô điểm một chút chờ mong: “Thật ạ?! Đợi gặp được tứ sư tỷ chúng ta mở tiệc nha anh!”
Bạch Dao đính hôn có thể có lễ đính hôn, sư môn của mình cũng có thể có bữa tiệc sư môn à nha! Nếu đã khoe khoang rồi thì dứt khoát khoe cho trót luôn đi.
Không mảy may nghĩ ngợi, Thẩm Thư Triệt đồng ý ngay: “Được, đợi mọi người tụ tập đông đủ, chúng ta sẽ mở tiệc.”
Thấy tam sư huynh đồng ý, A Tửu cười rực rỡ hơn gấp mấy lần. Chỉ khi trên đường về, cô mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu tiểu sư thúc cũng ở đây thì tốt quá.”
“Tiểu sư thúc?” Thẩm Thư Triệt quay qua nhìn A Tửu với vẻ kinh ngạc: “A Tửu, em có tiểu sư thúc trong tông môn à?”
Trong Kiếm Thương tông của [Tiên Duyên] có ba NPC là sư huynh đệ. Khi người chơi chọn gia nhập môn phái, hệ thống sẽ chỉ định ngẫu nhiên các NPC khác nhau làm sư phụ của họ. Còn sư phụ của nhóm Thẩm Thư Triệt, tuy là Chưởng môn của Kiếm Thương tông nhưng vai vế nhỏ nhất trong ba NPC, vậy... tiểu sư thúc của A Tửu từ đâu ra?
Hai người đến tập đoàn Trường Dực, A Tửu nghe Thẩm Thư Triệt hỏi, bèn chớp mắt: “Có đó nha, lúc em tám tuổi đã gặp được tiểu sư thúc. Lúc ấy, em suýt nữa bị đông cứng chết trong thôn, tiểu sư thúc đưa em về sư môn, lúc ấy Chưởng môn sư phụ gọi thúc ấy là sư đệ đó ạ.”
A Tửu vừa dứt lời, gương mặt xinh xắn và tinh xảo lại ủ rũ trông khá u buồn: “Nhưng sau đó em không còn gặp lại tiểu sư thúc nữa.”
A Tửu luôn nhớ rõ hơi ấm từ chiếc áo choàng lông cáo trắng ấy của tiểu sư thúc, sự ấm áp và dễ chịu của nó đã che chắn hết tất thảy gió rét.
Dĩ nhiên, cô cũng nhớ bánh ngọt tiểu sư thúc cho, trên hạt đường trắng có Bắc Đẩu thất tinh được điểm xuyết bởi vừng đen, như thể đang cầm những ngôi sao trong tay vậy. Ngọt ngào và mềm dẻo, nhưng sau đó cô không còn được ăn nữa.
Tám tuổi...
Trong phút chốc, ánh mắt Thẩm Thư Triệt trở nên phức tạp khó tả. Rất có thể A Tửu đã có ý thức ngay khi vừa được sinh ra, chứ không phải ở cùng và tương tác với họ mới xuất hiện ý thức?
Dù Thẩm Thư Triệt chỉ chơi [Tiên Duyên] hai năm, nhưng thời gian trong trò chơi và thời gian ngoài đời thực khác nhau, hai năm trong hiện thực bằng với mười năm trong trò chơi rồi. Họ biết A Tửu qua nhiệm vụ sư môn khi A Tửu mười hai tuổi. Và trong trí nhớ của A Tửu, mọi người cũng đã chung sống với nhau mười năm.
Buổi chiều, trong lúc quay quảng cáo thứ hai, Thẩm Thư Triệt mải nghĩ về chuyện của A Tửu, đến khi anh nhận ra do vậy mà đã liên luỵ A Tửu bị NG vài lần, bèn mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình và cố gắng không làm trễ nải thời gian của A Tửu nữa.
Màn đêm dần buông xuống, đồng hồ trên tòa tháp của phố tài chính chỉ bảy giờ, nhưng công việc hôm nay của hai người vẫn chưa kết thúc. Tám giờ tối, họ có một trận thi đấu giữa các ngôi sao với nhau.
Ngay từ bốn giờ chiều, blog chính thức của [Tranh Lưu] trực thuộc tập đoàn Trường Dực đã đăng một bài Weibo, và đồng thời @ cả A Tửu và Thẩm Thư Triệt.
Sự kết hợp giữa ngôi sao thần tượng nổi tiếng và ngôi sao thể thao điện tử chắc chắn thu hút nhiều sự chú ý, dẫn đến lượng người hâm mộ của cả hai kéo đến rất đông và từng người đã để lại dấu chân trong phần bình luận trên blog chính thức của [Tranh Lưu]. Fan càng nhiều thì đương nhiên ý kiến ở phần bình luận cũng khác nhau một trời một vực.
[A a a a a a tui lại hơi mong đợi không biết Tang Tửu làm ra vẻ trong game như thế nào đây! Chẳng lẽ lại khóc hức hức hức bảo không được xong cuối cùng lại dọn sạch bản đồ, dẫn theo Book ngồi không cũng thắng à?]
[Là fan năm năm của Book tui phải nói, Tang Tửu không có cơ hội làm điệu đâu. Mấy bạn đừng thấy bình thường Book luôn dịu dàng thân thiện, thật ra anh ấy là một con sói đơn độc trong Esport đấy! Dù cho họ cùng team nhưng cũng sẽ lấy Book làm trung tâm, trong mắt anh ấy chỉ có giết giết giết thôi!]
[Ha ha ha ha ha ha chỉ có giết giết giết làm tôi nhớ tới một chuyện. Chắc là năm ngoái, vào sinh nhật Mập tổng, cậu ta tự tìm đường chết dám bảo Book chơi vú em, kết quả Book không chỉ chơi ra kiểu vú em giết chóc, còn không cho Mập tổng hớp được miếng sữa nào nữa cơ há há há há, thê thảm, quá là thê thảm!]
[Mong là Tang Tửu có thể nhận rõ thực tế đừng làm bộ điệu đà nữa, nếu không sẽ tự vả mặt cho coi. U là trời, vừa tưởng tượng Tang Tửu làm dáng nhưng bị Book coi thường, tôi lại mắc bệnh xấu hổ giùm người ta rồi, có thể đội cùng lúc nhiều cái quần luôn được ấy [1] .]
[1] Nguyên văn 脚趾头能扣出一整套芭比别墅 (ngón chân có thể đào ra được trọn bộ biệt thự Barbie): nhấn mạnh sự xấu hổ không chỗ trốn.
[Mị nghĩ chắc Book sẽ nể mặt nhỉ? Mấy bà không thấy những người trong team anh ấy toàn follow Tang Tửu trên Weibo sao? Nói không chừng bọn họ thường âm thầm tổ đội chơi game với nhau đó.]
[Chị em lầu trên đừng ngây thơ thế. Bạn cũng nói team anh ấy follow Tang Tửu, những người khác follow thì liên quan gì tới Book đâu? Tui mới từ Weibo qua đây nè, Book không hề follow Weibo của Tang Tửu à nha ~]
Dân mạng nói qua nói lại, đột nhiên thấy tội cho A Tửu. Hai người quay phim quảng cáo cả ngày, kết quả gần đến giờ lập đội đấu với các ngôi sao thì lại không tương tác gì với nhau. Có thể thấy mối quan hệ giữa cả hai khá là cạn.
A Tửu và Thẩm Thư Triệt không biết trên mạng đang diễn ra thế nào. Sau khi quay quảng cáo xong, họ cùng đi tới trước thang máy. Tập đoàn Trường Dực đặc biệt chuẩn bị một căn phòng để thi đấu, đồng thời cũng tiện cho nhân viên ghi hình lại cảnh hậu trường.
Chuyện luôn đè nặng trong lòng, cuối cùng Thẩm Thư Triệt không kìm được mà quay lại nhìn A Tửu rồi nhẹ nhàng hỏi: “A Tửu, tới bây giờ em có còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Nhớ ạ!” A Tửu cười ngọt ngào. Hiển nhiên, những ký ức đó vô cùng tốt đẹp với A Tửu: “Em nhớ lúc ấy sư huynh rớt xuống từ trên vách núi, làm em sợ hết hồn, còn tưởng rằng anh té chết rồi chứ.”
Vừa dứt lời, A Tửu chột dạ trộm liếc Thẩm Thư Triệt. Cô cảm thấy mình hơi bất bình thường, sao lại nhớ rõ mấy chuyện trời ơi đất hỡi của sư huynh sư tỷ chứ. Ừm, có lẽ vì thường ngày sư huynh sư tỷ quá mạnh mẽ, không có gì là không làm được, cho nên thỉnh thoảng vài chuyện lạ kỳ ấy khiến cô có cảm giác thân thiết hơn chăng?
Thẩm Thư Triệt: ...
Thú thực, trong cuộc đời thể thao điện tử của anh, lần duy nhất anh bị ngã chết chính là lần xảy ra trước mặt A Tửu.
Hôm đó, anh nhận nhiệm vụ nhảy núi, nhảy được nửa chừng đột nhiên có điện thoại, đến khi anh cúp máy rồi quay lại trò chơi thì thời gian hồi sinh tại chỗ chỉ còn lại ba giây đếm ngược.
Thẩm Thư Triệt đưa tay nhấn thang máy, bình tĩnh hỏi: “Vậy trong khi chúng ta ở cùng nhau, có xảy ra chuyện gì quái lạ không?”
Hiện giờ, cảm giác tội lỗi đang tăng lên một cách vô hạn không thể khống chế được khi anh nghĩ tới việc rất có thể A Tửu có ý thức ngay khi vừa sinh ra và kể cả lúc quen biết họ cô đã có ý thức.
Lần đầu gặp A Tửu, Thẩm Thư Triệt chỉ cảm thấy A Tửu không khác gì với NPC phát nhiệm vụ thông thường là bao. Thậm chí anh không nhìn kỹ nhân vật A Tửu trông thế nào trong game, cũng không nhớ diện mạo của A Tửu.
Trước đây, đối thoại làm nhiệm vụ với A Tửu, đôi khi Thẩm Thư Triệt quá lười phải đọc câu chuyện bao hàm bên trong, thế là ngón tay thường bấm vào nút tiếp theo, tiếp theo để cốt truyện nhanh chóng lướt qua. Dù sao những tình tiết đó không ảnh hưởng đến nhiệm vụ cuối cùng.
Mãi đến khi chấn thương ở cổ tay anh phát tác, thời gian huấn luyện giảm đi đáng kể, anh mới để tâm hơn đến trò [Tiên Duyên]. Rồi trong lúc nằm viện thường xuyên tiếp xúc với A Tửu, Thẩm Thư Triệt mới bất giác nảy sinh cảm xúc thật.
Gia đình anh có em họ, nhưng thường ít liên lạc với nhau, và chỉ có thể gặp nhau vào mỗi dịp nghỉ lễ xuân về. Có thể nói, lần đầu tiên, từ A Tửu anh mới phát hiện ra rằng có một đứa em gái là chuyện hạnh phúc nhường nào.
A Tửu chẳng hay biết những suy nghĩ của Thẩm Thư Triệt. Cô nghiêm túc nhớ lại trải nghiệm mười năm trước: “Chuyện quái lạ ạ?”
[Đinh…]
Cửa thang máy mở ra.
A Tửu đang định ra khỏi thang máy cùng Thẩm Thư Triệt. Vừa đi hai bước, cô đột nhiên a lên rất khẽ: “Có một chuyện quái lạ đó ạ, thường lúc trò chuyện, em vẫn luôn nói chuyện rất bình thường với các anh chị, nhưng mãi đến tiết Đoan Ngọ năm em mười bảy tuổi, nhị sư tỷ đột nhiên nói giọng em đã thay đổi, sau đó là tứ sư tỷ, đại sư huynh và cả tam sư huynh nữa.”
“Mấy anh chị cứ bảo giọng em thay đổi rồi.” A Tửu nghiêng đầu, rất khó hiểu: “Rõ ràng giọng em vẫn vậy mà.”
Nghe vậy, Thẩm Thư Triệt càng tin chắc phỏng đoán của mình.
Quả là A Tửu vừa sinh ra đã có ý thức, nhưng trước đây khi giao tiếp, họ chỉ có thể nghe được những câu thoại cố định và giọng nói CV [2] do đội game tạo ra thôi.
[2] CV: đề cập đến các nhà cung cấp lồng tiếng nhân vật trong các tác phẩm như hoạt hình, trò chơi hoặc phim truyền hình.
Đến tiết Đoan Ngọ khi A Tửu mười bảy tuổi, có lẽ do độ hảo cảm giữa Tịch Ngôn Vãn và A Tửu đã đạt đến ngưỡng nhất định, cho nên từng người trong số họ mới thật sự biết đến A Tửu.
Về phần tiểu sư thúc, dựa vào thời gian A Tửu nói để phỏng đoán, hẳn là giai đoạn thử nghiệm.
“Sư huynh, chuyện em nói có được coi là kỳ lạ không ạ?”
“Có chứ.” Trong trò chơi điện thoại, Thẩm Thư Triệt thường sử dụng động tác [xoa đầu] với A Tửu. Do vậy, bây giờ anh cũng quen tay xoa đầu A Tửu, giọng anh vẫn ấm và đượm ý cười, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó chứa chút ít hối hận và áy náy khó bề nhận ra: “Trước giờ sư huynh vẫn chưa đủ tốt với em, sau này…”
Không đợi anh nói hết nửa câu sau, cánh cửa trước mặt đột nhiên bị ai đó mở ra từ bên trong, một bóng người ngược sáng chắn ngay trước họ rồi hờ hững hỏi: “Thẩm Thư Triệt, móng vuốt của cậu đang để đâu đấy?”
Chủ nhân của giọng nói kia vừa dứt lời, đã đưa tay hất tay của Thẩm Thư Triệt ra, thậm chí còn nhớ phải cẩn thận tránh đầu A Tửu. Khi lại cất giọng, anh vẫn lãnh đạm: “Ở nơi công cộng, cậu là người trưởng thành thì nên có chút tự giác đi, đừng rước phiền cho A Tửu.”
A Tửu ngơ ngác ngẩng lên, khi thấy mặt người đó thì cô bỗng chốc mở to đôi mắt hạnh với vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”
Nghe ra sự ngạc nhiên và vui mừng trong câu hỏi của A Tửu, Quý Kỳ Tây vừa lười biếng mỉm cười vừa quét mắt nhìn Thẩm Thư Triệt đầy cảnh giác, rồi đáp đầy hàm ý: “Nếu anh không quay lại, anh sợ công việc của mình sẽ bị cướp mất đấy.”
Ban nãy anh gửi video cho A Tửu, tình cờ thấy được hình chụp chung của Thẩm Thư Triệt và A Tửu trên vòng bạn bè.
Chẳng hiểu sao, nhìn thằng cháu mình đứng chung với A Tửu anh cảm thấy rất bình thường nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thư Triệt đứng cùng A Tửu, anh càng xem càng ngứa mắt Thẩm Thư Triệt.
Mãi cho đến khi anh xuất hiện tại sân bay nước T vào buổi tối cũng chưa nghĩ ra được vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Thẩm Thư Triệt đáp lại Quý Kỳ Tây bằng một nụ cười hòa nhã và lễ độ: “Nếu A Tửu muốn tôi làm người đại diện thì tôi đương nhiên vui lòng một trăm phần trăm.”
Anh không biết Quý Kỳ Tây, nhưng nghe cách A Tửu gọi Quý Kỳ Tây thì anh cũng có thể đoán được thân phận của người đối diện. Hơn nữa, đoán chừng Quý Kỳ Tây này chính là West - nhân vật chính lượn diều trong video.
Thẩm Thư Triệt có vô số suy đoán, nhưng không thể hiện ra mặt. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Tôi và A Tửu là sư huynh muội, một người đại diện như anh hình như quản hơi rộng quá rồi thì phải?”
Hành lang bỗng chốc im lặng như tờ.
A Tửu trái nhìn Thẩm Thư Triệt, trước nhìn Quý Kỳ Tây. Không biết có phải ảo giác không, cô cứ cảm thấy lúc hai người này nhìn chằm chằm nhau thì trong mắt như phát ra tia lửa xoèn xoẹt.
--------------------
Lời tác giả:
Thế giới của hai anh này khó hiểu thật đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận