Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 76


Bầu trời xanh thẳm, mặt trời như lửa, ánh nắng mềm như vải sa, rơi xuống dọc theo những tán cây dày đặc, loang lổ điểm xuyết trên đồng cỏ, khu rừng tĩnh mịch biểu hiện vẻ đẹp đặc thù của nó với đoàn người vừa xuống xe.


Mỹ Mỹ mang theo cái rổ nhỏ nhảy xuống xe, đưa tay chỉ vào con chim nhỏ trên ngọn cây: “Woa, có chim nhỏ đang hót líu lo, tụi nó đang hát sao?”


Tống Dập đang chuyển vỉ nướng xuống khỏi xe, nghe vậy, đang chuẩn bị tiếp lời tán đồng thì không ngờ bị A Tửu cướp lời trước.


“Chim nhỏ đang nói chúng ta quấy rầy bọn nó rồi.” A Tửu trả lời một cách chững chạc đàng hoàng, tựa như thật sự nghe hiểu lời của chim nhỏ: “Bọn nó không thích chúng ta đấy.”


Làm một chúa ra vẻ đạt tiêu chuẩn thì không thể luôn đồng ý với lời của người khác, nhất định phải nói ra cách nhìn khác biệt!


Tiểu Nguyệt Lượng được A Tửu dắt tay, vừa nghe nói chim nhỏ không thích bọn họ thì nắm chặt tay A Tửu, mềm mại hỏi: “Vì sao bọn họ không thích chúng ta vậy?”


Mỹ Mỹ và Thang Viên cũng đều đưa ánh mắt nhìn về phía A Tửu, cũng rất tò mò nguyên nhân mà chim nhỏ không thích bọn họ, nếu như là ở nhà trẻ, chắc chắn cô giáo sẽ nói chim nhỏ đang hát chào hỏi bọn họ đấy.


“Ồ.”


A Tửu ngẫm nghĩ mấy giây: “Bọn chúng sợ chúng ta ném rác vào rừng nha!” Vừa nói xong, A Tửu bèn đưa tay chỉ vào Kim Bảo đang ngồi xổm dưới cây chuẩn bị giẫm vào cỏ: “Em xem, chúng ta không chỉ có khả năng ném rác, hơn nữa còn có khả năng giẫm vào cỏ của chúng nó, chim nhỏ đều cần ngậm cỏ làm tổ, chúng ta giẫm vào cỏ thì bọn chúng không còn tổ nữa.”


Một tiếng giẫm vào cỏ khiến ba người bạn nhỏ đều nhìn về phía Kim Bảo, ánh mắt của bọn chúng đều không ngoại lệ mà mang theo vẻ không tán đồng và khiển trách.


Kim Bảo: …


Cái chân suýt nữa đạp xuống của cậu lập tức dừng lại giữa không trung, một khắc sau, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc, giống như là vô tình mà đổi phương hướng, đặt chân ở một vùng đất trống.


Những người lớn khác thấy mới lạ, nếu là lúc trước, với tính cách của Kim Bảo thì tuyệt đối sẽ đạp thẳng xuống, bạn càng không cho nó giẫm thì nó sẽ giẫm càng vui hơn, quả thật khiến cho người ta đau đầu, kết quả bây giờ, Kim Bảo thế mà lại ngoan ngoãn, không nói tiếng nào dừng đạp giữa chừng?


Kim Bảo mím môi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, chạy đến trước mặt A Tửu, nó lấy ra một bình nước trái cây tự ép từ trong balo nhỏ, ngẩng khuôn mặt tròn trịa lên hỏi A Tửu: “Chị khát không? Uống nước nho không? Ngọt lắm đó!”


Nói xong, hai tay Kim Bảo cầm cái bình, tốn sức giơ lên trước mặt A Tửu.


“Cảm ơn em.” Vừa dứt lời, A Tửu nghiêng đầu quan sát cái bình trong tay Kim Bảo rồi ra vẻ yếu ớt: “Nhưng chị không vặn nắp bình ra được, em có thể mở ra giúp chị không?”


Kim Bảo hít một hơi thật sâu, cam chịu số phận vặn mở nắp bình rồi một lần nữa đưa cho A Tửu, toàn bộ quá trình phục vụ phải gọi là chu đáo và đúng chỗ, hơn nữa còn không có chút bất mãn nào!


“Em vẫn chưa tỉnh ngủ sao?” Tống Dập nhìn hành động tương tác của A Tửu và Kim Bảo, mắt đều trợn tròn lên, cậu ta chậm chạp hồi lâu rồi nhỏ giọng hỏi ba nghệ sĩ khác: “Kim Bảo thế mà lại chăm sóc người ta à? Rốt cuộc là em chưa tỉnh ngủ hay là Kim Bảo chưa tỉnh ngủ?”


Điền Nam cũng có chút mờ mịt: “Có lẽ là Kim Bảo chưa tỉnh ngủ.”


Chúc Thanh Vi đang bày biện dụng cụ đồ nướng, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì mím môi cười cười: “Có thể tôi đoán được nguyên nhân rồi.”


“Nguyên nhân gì?”


“Bánh quy và bánh kem đó.” Chúc Thanh Vi thấy Kim Bảo thật sự bị A Tửu chế ngự, cô ấy cười đến mắt cong lên, lặng lẽ mật báo với người khác: “Ăn sáng xong, tôi thấy Kim Bảo nói với A Tửu bảo A Tửu tìm cơ hội tiếp tục dạy cậu bé làm bánh quy và bánh kem, đoán chừng trong những cục bột Kim Bảo làm lúc sáng có không ít là A Tửu giúp đỡ, Kim Bảo sợ tập sau A Tửu không đến, cậu bé sẽ mất mặt trước các bạn.”


Tống Dập bừng tỉnh hiểu ra: “Nai xừ, hóa ra Kim Bảo không sợ trời không sợ đất lại sợ đứa trẻ hư hơn nó.”


“Không chỉ có hư hơn nó, hơn nữa nhất định phải có giá trị vũ lực cao hơn nó, tài nấu nướng cao hơn nó, mọi thứ đều lợi hại hơn nữa.” Điền Nam cong ngón tay gõ vào đầu Tống Dập: “Xin hãy dừng lại kế hoạch không đáng tin cậy của cậu đi, nếu không tập sau cậu có thể gieo gió gặt bão đấy.”


Quả nhiên, Tống Dập do dự, cậu thật sự lo lắng mình không thắng được Kim Bảo.


Lâm Quân Thừa thấy thế thì vỗ vỗ vai Tống Dập, giọng nói mang theo vẻ trêu chọc: “Tiểu Dập không cần sợ, đến lúc đó cậu gọi video với A Tửu, để A Tửu tới xem, Kim Bảo sẽ không dám bắt nạt cậu nữa.”


“Móa! Cách của thầy Lâm được à nha!” Tống Dập kích động, hưng phấn hất mái tóc màu hồng nhạt lên: “Mọi người ơi, hình như em đã nhìn thấy đoạn đỉnh cao của em trong tập tiếp theo của em rồi!”


Ba người Lâm Quân Thừa nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tống Dập, đều bất đắc dĩ mà cười một tiếng, ở một mức độ nào đó mà nói, Tống Dập và A Tửu có thể đều được chia vào hàng đứa trẻ lớn rồi.


A Tửu đợi hồi lâu, thấy bốn người bọn họ chưa tới thì vội vẫy tay: “Mọi người làm xong chưa, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm đồ ăn thôi.”


Hoạt động ban ngày của bọn họ có hai việc, nhiệm vụ đầu tiên là tìm báu vật trong rừng, ê-kíp chương trình đặt nguyên liệu của món thịt nướng trong giỏ xách bên trong còn thêm túi chườm nước đá để giữ nhiệt được giấu ở các ngõ ngách trong rừng.


Đương nhiên, giỏ đó có nhân viên công tác chuyên môn trông coi, tránh để đồ ăn trong đó bị mấy con vật nhỏ tha đi mất, mấy người lớn cần phải mang theo những người bạn nhỏ vào rừng tìm kho báu, tìm được càng nhiều thì nguyên liệu món thịt nướng của bọn họ càng phong phú.


Về phần nhiệm vụ thứ hai thì rất rõ ràng, nướng thịt!


Phía trước rừng rậm có một cái hồ hình trăng lưỡi liềm, bọn họ đặt dụng cụ nướng trên mảnh đất trống phía trước hồ, chờ đến khi tìm nguyên liệu xong thì trực tiếp nướng thịt là được.


Tống Dập hưng phấn, nhảy lên cao ba thước phóng về phía A Tửu: “Đến đây đến đây!”


Lúc cậu vọt tới trước mặt mấy người A Tửu đã thuận tay vò tóc của Kim Bảo, ngay sau đó không ngoài ý muốn chút nào bị bàn tay của Kim Bảo hất ra: “Không được sờ đầu của em!”


“Cứ sờ đấy.” A Tửu rất coi trọng máy thu thập chỉ số ra vẻ là Kim Bảo này, thấy Kim Bảo không vui khi bị sờ đầu thì vội vươn tay sờ: “Chị sờ đầu em, em không vui sao?”


Kim Bảo: …


Kim Bảo rất uất ức, Kim Bảo rất tức giận, Kim Bảo cũng rất không vui!


Nhưng cậu bé không thể nói được!


Kim Bảo mím môi, mặt phồng lên, cậu nâng cánh tay trắng trắng mập mập nhấn chặt vào tay A Tửu, dáng vẻ tổn thất nặng nề: “Chị sờ đi!”


“Một mình chị sờ thì không thú vị nha.” A Tửu cảm thấy tính tình bây giờ của Kim Bảo tốt hơn ngày đầu tiên nhiều, nói xong, cô quay đầu nhìn về phía ba đứa trẻ khác, cười nhẹ nhàng hỏi: “Các em muốn sờ không?”


“Muốn.”


Mỹ Mỹ và Thang Viên không dám tin tưởng mà nhìn Tiểu Nguyệt Lượng lên tiếng đầu tiên, thật ra bọn nó rất lo lắng Kim Bảo nổi trận lôi đình, chẳng ai ngờ rằng người to gan nhất lại là Tiểu Nguyệt Lượng!!!


Tiểu Nguyệt Lượng bị bọn nó nhìn đến mức vừa căng thẳng lại chột dạ, sợ hãi mà liếc nhìn A Tửu: “Không, không thể sờ sao?”


Kim Bảo hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt Lượng: “Cậu hỏi chị ấy làm gì, cậu nên hỏi tớ ấy! Thứ cậu muốn sờ chính là đầu của tớ mà!”


“Vậy tớ có thể sờ đầu của cậu không?” Tiểu Nguyệt Lượng nói thuận theo.


Kim Bảo: …


Tiểu Nguyệt Lượng, cậu thay đổi rồi, cậu không giống lúc trước nữa.


Hồi lâu, Kim Bảo giống như từ bỏ giãy giụa mà rũ vai xuống, cam chịu nói: “Cậu sờ đi!”


Tiểu Nguyệt Lượng có được sự cho phép của Kim Bảo, vội vàng nhón chân sờ tóc Kim Bảo, khóe môi cũng lén vểnh lên, thật ra khi lần đầu tiên gặp Kim Bảo là cô bé đã rất muốn sờ mái tóc quăn của cậu rồi: “Woa, giống Tiểu Pudding quá.”


A Tửu đứng mệt rồi thì nửa ngồi quỳ xuống ngang với Tiểu Nguyệt Lượng: “Tiểu Pudding là ai vậy?”


Mỹ Mỹ giơ tay lên: “Em biết! Trong nhà Tiểu Nguyệt Lượng có một con chó rất đẹp, hình như là một con poodle!” Vào tập đầu tiên của chương trình, bốn đứa trẻ đều được phụ huynh đưa tới, lúc ấy phụ huynh của Tiểu Nguyệt Lượng dẫn theo một con poodle, bọn họ đã chơi với Tiểu Pudding một lúc lâu.


“Cậu im miệng!” Kim Bảo thở hổn hển trừng mắt nhìn Mỹ Mỹ, vừa tức vừa buồn bực: “Chỉ có cậu nói nhiều!”


Mỹ Mỹ nhăn mặt với Kim Bảo: “Lêu lêu lêu!”


“Hừ!”


“Hừ hừ!”


A Tửu nhìn hai đứa hừ tới hừ lui thì không khỏi làm mặt ghét bỏ: “Hai em thật là trẻ con.”


Cả đoàn người đang nói chuyện, bên kia cũng đã xử lý xong, Tống Dập, Điền Nam, Chúc Thanh Vi và A Tửu tự mình dẫn theo một người bạn nhỏ đi tìm kho báu, mà Lâm Quân Thừa thì ở lại làm các công việc liên quan đến vỉ nướng.


Chúc Thanh Vi quay đầu nhìn cánh rừng rồi đề nghị: “Chúng ta chia ra hành động đi, đợi đến khoảng mười một giờ rưỡi thì quay lại tập hợp?”


Chia ra hành động thì hiệu suất sẽ cao hơn, những người khác không có ý kiến, chỉ có khi chia nhóm nhỏ thì xuất hiện chút phiền phức, Mỹ Mỹ và Kim Bảo thế mà đều tranh cùng nhóm với A Tửu.


Mỹ Mỹ giơ cái quạt nhỏ lên: “Chị A Tửu, em có mang theo quạt nha! Chị nóng thì em có thể quạt cho chị!”


Kim Bảo không cam lòng yếu thế, bưng bình nước trái cây ra: “Em có mang theo nước trái cây! Vừa rồi chị uống có thấy thích không?”


Hai đứa đều có kế hoạch của riêng mình, Mỹ Mỹ muốn A Tửu dạy cô bé thổi lá, mà Kim Bảo thì hy vọng A Tửu đồng ý có thời gian rảnh sẽ dạy cậu làm bánh quy và bánh kem, tránh cho lần sau khi đến biệt thự chơi với mọi người, cậu không thể bị không lộ tẩy trước mặt các bạn được


Tiểu Nguyệt Lượng nhìn Mỹ Mỹ rồi lại nhìn Kim Bảo, rất luyến tiếc mà nhường cơ hội lại cho hai đứa nó, nắm lấy tay Điền Nam.


Cả buổi sáng A Tửu đều chưa có được chỉ số ra vẻ nên rất phiền muộn, thấy thế thì ánh mắt cô sáng lên, trực tiếp từ chối Mỹ Mỹ và Kim Bảo, vươn ngón trò về phía Thang Viên: “Chị chọn Thang Viên!”


Vừa rồi A Tửu nhìn thấy rõ ràng, Thang Viên chuẩn bị đi nắm lấy tay Tống Dập, mà bây giờ mình chặn ngang một chân, chắc chắn sẽ khiến Thang Viên không vui!


Sự thật chứng minh —


A Tửu đã đánh giá thấp địa vị của mình trong đám trẻ con.


Thang Viên vừa thấy A Tửu chọn cậu thì không nói hai lời mà từ bỏ Tống Dập, chạy về phía A Tửu giống như mừng rõ, cậu bé từ trước đến nay điềm đạm trưởng thành lần đầu tiên có sức sống như vậy trước mặt mọi người, sau khi ôm lấy A Tửu thì kéo A Tửu ngồi xuống, sau đó hôn một cái thật kêu lên mặt A Tửu, lớn tiếng tuyên bố: “Em cũng muốn chọn chị A Tửu!”


“Em cũng muốn chọn chị?” A Tửu không thể tin được mà nhìn Thang Viên, bên mặt vẫn còn lưu lại nhiệt độ ướt át sau khi bị Thang Viên hôn: “Vậy em đi nắm tay Tiểu Dập làm gì?”


Sau khi Thang Viên hôn A Tửu thì một lần nữa trở nên điềm đạm, nói chuyện cũng mang theo sự trưởng thành của ông cụ non: “Bởi vì em lớn nhất, bố em nói em nên nhường các em.”


Mặc dù trong lòng của cậu cũng rất muốn ở cùng nhóm với chị A Tửu nhưng trông thấy Mỹ Mỹ và Kim Bảo đều muốn, cậu cảm thấy mình không thể tranh với các em, như vậy là không phù hợp với tiêu chuẩn em bé ngoan như lời của bố!


Nhưng bây giờ là chị A Tửu tự nói muốn tìm cậu, không được tính là cậu tranh giành với các em, cậu vẫn là một đứa trẻ ngoan trưởng thành chững chạc đấy!


Tống Dập: …


Cậu rất muốn đi tìm một cái cây, rồi đi đến trước cái cây tự bế một lúc, cậu thế mà lại trở thành lốp xe dự phòng trong lòng mấy đứa trẻ!


“A…” A Tửu nghiêng đầu a một tiếng cực nhẹ, bất giác nhìn về phía Tống Dập đột nhiên im lặng, biểu cảm lập tức trở nên chững chạc đàng hoàng: “Tiểu Dập, mặc dù em còn nhỏ tuổi hơn chị nhưng chị không thể nào nhường em được, tuyệt đối không thể!”


A Tửu nói xong thì dùng một tay ôm Thang Viên vào trong lòng, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái làm Thang Viên kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt: “Cho nên, cũng không thể tặng Thang Viên cho em được! Em đừng hy vọng nữa! Không cần suy nghĩ mưu kế thêm đâu!”


Tống Dập: ???


Cậu tự bế cũng không được à?!!


A Tửu rời đi quá nhanh, đến mức Tống Dập cũng không có cơ hội ‘tâm sự’ ngay mặt A Tửu, nhưng Mỹ Mỹ và Kim Bảo lại mang ánh mắt mong đợi mà vây tới, đôi mắt sáng lấp lánh làm Tống Dập rất kiêu ngạo: “Tụi em cũng muốn cùng nhóm với anh?”


“Không!” x2


Mỹ Mỹ nhét cái quạt cho Tống Dập: “Anh Dập Dập, anh vừa quạt vừa nghĩ cách, tranh thủ nhanh chóng cướp Thang Viên về từ trong tay chị A Tửu đi.”


Cướp về?


Tống Dập nhất thời không thể kịp phản ứng, ngu ngơ hỏi: “Cướp Thang Viên về làm gì?”


“Anh Dập Dập là đồ ngốc!” Kim Bảo là một đứa trẻ, vậy mà trong ánh mắt lại mang theo vài phần tiếc nuối rèn sắt không thành thép: “Anh cướp Thang Viên về, em và Mỹ Mỹ sẽ có cơ hội!”


Tống Dập: …


Cậu bỗng nhiên quay người lại chạy về phía nơi đóng quân, suy sụp mà gào khóc: “Thầy Lâm! Chúng ta đổi việc! Lòng em lạnh quá lạnh rồi, em không làm nữa!!!”


Mỹ Mỹ và Kim Bảo thấy Tống Dập đột nhiên chạy mất, biểu cảm của hai đứa ngây thơ lại mờ mịt, vì sao lòng của anh Dập Dập lại lạnh chứ?


Ba người Chúc Thanh Vi, Điền Nam và Lâm Quân Thừa vây xem toàn bộ quá trình, tất cả đều ôm bụng cười ha ha, bọn họ ngược lại không bất ngờ khi đám trẻ thích A Tửu, dù sao nhất cử nhất động của A Tửu cũng khá là giống vua trẻ con, bọn nhỏ đương nhiên là thích chơi đùa với đồng bạn, chỉ có Tống Dập là không nhìn rõ được hiện thực!


Không chỉ có ở hiện trường chương trình tràn đầy tiếng cười, phần bình luận màn hình cũng đều bị chữ ha ha ha ha chi chít chiếm lấy, bây giờ mới là buổi sáng thôi mà độ hot trong phòng livestream vững vàng tăng cao, từ lúc A Tửu chọn Thang Viên đến khi Tống Dập khóc lớn hu hu, cư dân mạng không bỏ qua một tấm nào.


[Ha ha ha ha ha ha ha, nói thật, trước khi xem chương trình, tôi hoàn toàn không nghĩ tới A Tửu có thể được đám trẻ hoan nghênh như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới những việc cô ta làm, tôi lại cảm thấy cũng không phải không có khả năng.]


[Đừng nói nữa đừng nói nữa, em gái tôi và tôi cùng nhau xem đây, bây giờ nó đang nằm sấp trên giường, điên cuồng gọi chị A Tửu, em gái tôi mới năm tuổi thôi! Vậy mà đã học được cách theo đuổi thần tượng rồi!]


[Một sinh viên đại học như tôi đây cũng sắp thành fan của Tang Tửu rồi ha ha ha, lúc xem chương trình đã cảm thấy Tang Tửu vừa ra vẻ vừa dịu dàng, nói thật, lúc trước nhìn Tang Tửu ra vẻ, trong lòng tôi thấy phiền, kết quả bây giờ xem chương trình này xong thì lại lên mạng xem lại những đoạn video cut Tang Tửu ra vẻ, tôi thế mà lại thấy có chút đáng yêu!]


[A Tửu quả thật rất đáng yêu! Mấy người hẳn là đã học được cách nhìn vào bản chất xuyên qua hình tượng, bản chất của A Tửu chính là một đại khả ái siêu cấp vô địch! Nếu không thì có thể được ba sư huynh sư tỷ cưng chiều à!]


[Người chị em phía trên, tôi cho rằng lời nói của bạn không đủ chặt chẽ cẩn thận, hiện tại Tang Tửu không chỉ được ba sư huynh tỷ cưng chiều mà cũng đã biến thành người được bốn đứa trẻ thích nhất rồi 23333.]


[Ngồi đợi có một ngày Tang Tửu được bố mẹ, ông bà nội thích!]


[Đá mấy đứa thích tiên tri ra ngoài!]


Khi đám dân mạng thảo luận vô cùng náo nhiệt, A Tửu nắm tay Thang Viên cũng đã tìm được địa điểm đầu tiên cất giữ nguyên liệu: “Woa, trong này có thịt xiên nè.”


A Tửu nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay chuẩn bị lấy cái rổ ra, nhưng rất đáng tiếc, tay vừa đưa ra được một nửa thì bị nhân viên công tác cản lại.


Nhân viên công tác bị A Tửu dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm, gương mặt hơi hồng lên nhưng vẫn duy trì đạo đức chức nghiệp, chưa trực tiếp đẩy đồ ra: “Xin lỗi, các bạn nhất định phải hoàn thành phần đố vui có thưởng của ‘Bé ơi đến đây nào’, trả lời đúng thì mới có thể lấy được nguyên liệu.”


Đố vui có thưởng?


Vậy có thể sẽ thử thách trí thông minh?


A Tửu không khỏi nghĩ đến phần vấn đáp trong “Tốc độ cao lao về đích”, lúc ấy ê-kíp chương trình hỏi bọn họ trên quần áo của Bàng phu nhân có bao nhiêu đóa hoa mẫu đơn, đến mức sau này khi xem bản biên tập, A Tửu đã đếm kỹ số hoa mẫu đơn trên quần áo của Bàng phu nhân, kết quả đếm ba lần nhận được ba đáp án khác nhau.


Nói thật, mặc dù A Tửu tự tin, cũng tin rằng ở phương diện nào đó mình không được tính là con gà ở cấp thấp nhất, nhưng cô vẫn không tin vào trí thông minh của mình, mấy đóa hoa mẫu đơn đó chính là minh chứng tốt nhất.


A Tửu đẩy Thang Viên điềm đạm nho nhã lên phía trước: “Thang Viên, em chơi đi.”


Thang Viên bị A Tửu đẩy đến mức sững sờ: “Em chơi?”


“Đúng thế.” A Tửu cũng có chút chột dạ, ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghiêm túc giải thích: “Bình thường mà nói, đứa trẻ nhỏ hiểu chuyện nhất đều sẽ chăm sóc đứa trẻ lớn.”


A Tửu nói xong thì chỉ vào gò má mình: “Chị, đứa trẻ lớn.” Dứt lời, cô lại đưa tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Viên, xúc cảm đàn hồi quá tuyệt khiến A Tửu không nhịn được lại chọc thêm một cái: “Em, đứa trẻ nhỏ.”


Thang Viên: !!!


Trong sự giáo dục mà Thang Viên nhận được, đứa trẻ lớn nhường đứa trẻ nhỏ hơn là đạo lý hiển nhiên, bởi vậy, ở nhà cậu nhường em trai, ở biệt thự thì thường Kim Bảo và Mỹ Mỹ, nhưng bây giờ lại có thể có người nói cho cậu biết, đứa trẻ nhỏ hiểu chuyện cũng cần phải chăm sóc đứa trẻ lớn?


“Em hiểu chuyện không?”


“Hiểu.” Bình thường lời khen ngợi mà Thang Viên nghe được nhiều nhất chính là người khác nói cậu hiểu chuyện, vừa nghe thấy câu hỏi của A Tửu, cậu không chút suy nghĩ mà trả lời.


A Tửu gật đầu, vừa lòng thỏa ý: “Vậy thì em phải chăm sóc chị chứ!” Cô cũng đã lên Weibo thừa nhận mình không gà rồi, tuyệt đối không thể để lộ ra sự thật trí thông minh của mình cực kỳ thấp trong phòng phát trực tiếp được!


Có thể là bởi vì quen biết Quý Kỳ Tây lâu rồi cho nên A Tửu tự có hệ thống thuyết phục người khác, ngụy biện một trận em có hiểu chuyện hay không, mơ hồ khiến Thang Viên tiếp nhận quan hệ ngang hàng đứa trẻ lớn có thể chăm sóc đứa trẻ nhỏ, đứa trẻ nhỏ hiểu chuyện nhất định cũng phải chăm sóc đứa trẻ lớn.


Thang Viên gãi đầu rồi ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên công tác: “Anh ơi, đố vui có thưởng phải đoán cái gì?”


Nhân viên công tác nghe xong đoạn đối thoại của A Tửu và Thang Viên, đang cười trộm, bị Thang Viên hỏi thì vội vàng thu lại nụ cười: “Tất cả có ba câu hỏi, trả lời đúng hai câu là có thể lấy được rổ nguyên liệu của chúng ta, câu thứ nhất: Xin hỏi kỳ lân đi đến Nam Cực thì sẽ biến thành cái gì?”


Câu hỏi thứ nhất vừa được đưa ra, A Tửu đã mờ mịt, đồng thời ở trong lòng cũng thấy may mắn vì vừa rồi cô không khoe khoang trước ống kính, nếu không sẽ thật sự hoàn toàn để lộ việc cô kém thông minh!


“Em biết!” Âm cuối của Thang Viên hơi lên cao, cậu lớn tiếng trả lời: “Kem ly [1].”


[1] Kỳ lân trong tiếng Trung phát âm là [qílín], kem ly trong tiếng Trung phát âm là [Bīng qí lín], [Bīng] là băng.


Nhân viên công tác gật đầu: “Trả lời đúng rồi! Bây giờ chúng ta xem câu hỏi đố vui có thưởng thứ hai nào.”


Nội dung của câu đố thứ hai thì A Tửu không nghe nữa, mãi đến khi bọn họ loanh quanh tìm được bốn cái giỏ, bội thu trở về nơi mọi người tập trung thì cô cũng nghiêm túc nghĩ lại: Hóa ra trẻ con cũng không phải con gà cấp thấp nhất, sự thông minh của bọn nó đều thật sự rất cao đấy.


Có nguyên liệu nấu ăn rồi, món thịt nướng nhanh chóng bước vào quỹ đạo, nếu như là bình thường, bốn đứa trẻ nhất định sẽ hứng thú nướng một lúc rồi vui đùa xung quanh, sau đó chờ người lớn đưa thịt hoặc rau quả nướng tới cho bọn nó ăn, hôm nay, hình tượng có chút khác biệt.


Nguyên nhân cụ thể ở chỗ, A Tửu vừa ngồi xuống là lập tức nũng nịu ra vẻ: “Lửa than lớn quá, ở bên cạnh không thoải mái, chúng ta phải tự mình động tay nướng thịt à? Tìm nguyên liệu cả buổi sáng, cánh tay mỏi chết đi được, có người có thể đưa thịt đã nướng chín đến cho tôi là được rồi.”


A Tửu phàn nàn đồng thời cũng ở trong lòng điên cuồng khích lệ bản thân, một nũng nịu, hai lười, ba ầm ĩ, trong ba cái cô đã làm được hai cái đầu rồi!


Kết quả —


Chỉ số ra vẻ đứng im.


Chỉ số ra vẻ tiếp tục đứng im.


A Tửu rất khó chịu lại nghĩ mãi mà không rõ, khoảng thời gian trước rõ ràng chỉ số ra vẻ tăng lên vô cùng nhanh, sáng hôm nay vì sao không nhúc nhích? Chẳng lẽ hệ thống chỉ số ra vẻ lại hỏng rồi?


Không ngờ rằng, lời nói của A Tửu rơi vào trong tai của những người khác hoàn toàn không cảm thấy cô ra vẻ, nhất là khi bọn họ nhìn thấy bốn đứa trẻ bình thường đều chạy không thấy bóng dáng đâu đều đang cẩn thận học nướng thịt, trong lòng trực âm thầm ngón tay cái cho A Tửu.


Tống Dập thấp giọng nói: “Quả nhiên chỉ có ma pháp mới có thể đánh bại ma pháp, mấy tập chương trình sau này chúng ta cũng phải học tập A Tửu một chút, chị xem A Tửu vừa nói không muốn nướng thịt là bốn tên nhóc đều ra tay, ai cũng không than mệt, đây mới gọi là dẫn bọn chúng trải nghiệm thiên nhiên, trải nghiệm cuộc sống chứ.”


Nghe vậy, Chúc Thanh Vi không nhịn được cười: “Tiểu Dập, cậu có thể biết làm bánh quy và bánh kem lại biết thổi lá cây đến mức vô cùng thuần thục sao? Điều kiện tiên quyết của ma pháp là cậu có được kỹ năng có thể khiến đám nhóc trông mà thèm.”


Tống Dập nghiêm túc suy nghĩ: “Bánh quy và bánh kem thì em có thể tìm A Tửu đặt làm trước một ngày, về phần thổi lá cây, em đã thổi thuần thục được một nửa rồi, chờ đến tập tiếp theo em cam đoan có thể vô cùng thuần thục, he he, anh chị cứ đợi kỳ tiếp theo em trở thành vua trẻ con đi!”


Ba nghệ sĩ khác liếc nhìn nhau, đều không nhịn được cười, bọn họ đột nhiên có chút chờ mong cảnh tượng tương lai đó, chỉ sợ Tống Dập không chỉ không trở thành vua trẻ con, ngược lại trở thành người bị bắt nạt, đến lúc đó quay video với A Tửu cũng không cứu được cậu ta.


Khi bọn họ thấp giọng nói chuyện thì Kim Bảo cầm một xiên thịt nướng cháy chạy hì hục về phía A Tửu, thở hổn hển nói: “Cho chị ăn! Chị còn muốn ăn gì nữa, em nướng tiếp!”


Vừa nói xong, Kim Bảo nhanh chóng nhìn đằng sau, thấy Mỹ Mỹ, Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng còn đang nướng, cậu cực kỳ nhỏ giọng nói với A Tửu: “Chị ăn thịt nướng xong nhất định phải đến nhà em dạy em làm bánh quy và bánh gato đấy.”


Đến lúc đó cậu bé còn có thể bảo A Tửu làm thêm mấy con Tôn Ngộ Không, ha ha ha, cậu thật là thông minh!


A Tửu còn chưa nghĩ ra được nguyên nhân chỉ số ra vẻ không tăng đây, nghe vậy thì không nói hai lời đẩy thịt nướng trong tay Kim Bảo ra, ra vẻ ầm ĩ nói: “Chị không ăn, thịt của em đều bị khét rồi, chị không muốn ăn.” Một chúa ra vẻ đủ tiêu chuẩn sao có thể vứt bỏ lại công việc đi dạy người ta làm bánh quy chứ, quả thật là không khoa học, không ăn thịt nướng thì không cần đi dạy Kim Bảo nữa.


[Chỉ số ra vẻ: 2495/ 9999]


Hả?


A Tửu nhìn chỉ số ra vẻ đột nhiên tăng lên thì không hiểu rõ, vừa rồi cô ầm ĩ thật sự đã ầm ĩ đúng rồi?


Lúc A Tửu từ chối, Tiểu Nguyệt Lượng vừa nướng xong cũng giấu thịt khét lẹt ra phía sau, Mỹ Mỹ và Thang Viên cũng không dám đưa thịt cho A Tửu.


[Chỉ số ra vẻ: 2496/ 9999]


[Chỉ số ra vẻ: 2497/ 9999]


A Tửu: !!!


Khi A Tửu đang nghi hoặc và khiếp sợ không gì sánh nổi, phần bình luận màn hình vốn rất hài hòa đã xuất hiện một vài tiếng không hài hòa.


[Aaaaaaa!! Tang Tửu ra vẻ không làm việc để các bạn nhỏ học tập thì tôi có thể chấp nhận được, nhưng mà cô ta ghét bỏ rõ ràng như vậy thì đả kích lòng tự tin của các bạn nhỏ quá !]


[Tôi cũng cảm thấy Tang Tửu quá đáng rồi, dù cho cầm không ăn thì cô khen một câu cũng được mà, trẻ con bị đả kích từ nhỏ sẽ rất dễ mất đi sự tự tin.]


Đám người Chúc Thanh Vi nhìn thấy động tác giấu thịt của mấy tên nhóc thì trong lòng lo lắng, vội vàng nhận lấy thịt nướng của bọn Mỹ Mỹ.


Tống Dập sợ đứa trẻ khóc thì nhận lấy xiên thịt nướng bị A Tửu từ chối trong tay Kim Bảo, quả quyết cắn hai miếng thịt, kết quả thịt nửa cháy nửa sống, cậu ta ăn đến mức suýt nữa phun ra.


Cậu mạnh mẽ kìm nén, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Thật ra, mặc dù hơi xấu xí nhưng mùi, mùi vị cũng được.” Hu hu hu, vì sao cậu không dám bắt bẻ trắng trợn giống như A Tửu chứ, thịt của đám trẻ nướng quả thật là đại sát khí!!!


Thoáng cái nhận thêm được ba chỉ số ra vẻ, A Tửu cũng không muốn ầm ĩ nữa, tò mò hỏi Tống Dập: “So với bánh quy mà hồi sáng Kim Bảo làm, chỉ nhìn thôi cũng không đẹp, thật ra mùi vị cũng không tệ lắm sao?”


Tống Dập khó khăn gật đầu: “Đúng, cũng không tệ lắm.” Nhưng chờ đến lúc cậu ta nhìn nửa xiên thịt còn lại trong tay, ngón tay lại hơi run lên, dạ dày cậu đang điên cuồng kháng nghị, cậu không muốn ăn hết số thịt còn lại đâu!


A Tửu tin vào lý do thoái thác của Tống Dập, một lần nữa đánh giá số thịt nướng còn lại trong tay cậu, vừa cháy vừa khét, hồi lâu, A Tửu rất có lỗi mà nhìn về phía Kim Bảo: “Kim Bảo, mặc dù có thể thịt em nướng có mùi vị không tệ nhưng thật sự xấu quá, chị vẫn không thể hạ miệng được.”


Kim Bảo đang tức giận đây, giành lại thịt xiên trong tay Tống Dập, giống như hờn dỗi mà cắn một miếng thịt nướng, vừa nhai vừa hàm hồ rống: “Ai cần chị ăn, em —”


“Ọe! Phi phi phi!” Kim Bảo bỗng nhiên xoay người phun hết thịt nướng trong miệng ra, cậu thậm chí còn ném non nửa xiên thịt nướng còn lại trong tay xuống đất, ngay sau đó, ánh mắt đầy sự lên án trừng Tống Dập: “Anh nói dối! Thịt nướng đó chả ngon chút nào có! Cực kỳ khó ăn!!!”


A Tửu chợt cảm thấy ngạc nhiên, khó tin nói: “Lần đầu tiên em nướng thịt thế mà cũng không tự mình nếm thử trước à?”


Kim Bảo: …


Ba đứa nhóc còn lại: …


Nhất là Mỹ Mỹ, Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng, lúc đầu bọn nó rất thương tâm thì A Tửu không thích thịt mà bọn nó nướng, nhưng nghe thấy A Tửu hỏi như vậy, khi bọn họ nhìn xiên nướng được ba người Chúc Thanh Vi nhận lấy thì giống như nhìn thấy nước lũ mãnh thú, đột nhiên tập thể lùi về sau mấy bước.


Làm sao bây giờ, bọn họ vừa nghĩ tới dáng vẻ nôn mửa vừa rồi của Kim Bảo là hoàn toàn không còn dám nếm mấy xiên nướng vừa đen vừa cháy kia nữa, một miếng cũng không dám!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận