Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 51


Khi A Tửu trả lời, vành tai bỗng đỏ lên vì xấu hổ, dường như đang thật sự sợ Cố Ly Nguyệt sẽ hỏi cô về thứ tự và điển cổ khác của ba mươi lăm kế còn lại. Cô chỉ muốn lấy sách che mặt kẻo mọi người nhìn thấy sự chột dạ của cô, nhưng sách tích tụ rất nhiều bụi và khá bẩn nên không thể che lên mặt được.
“Tôi...” Cố Ly Nguyệt lặng lẽ đưa tay đặt sách lại vào giá sách trước mặt A Tửu, vừa thầm nói: Tôi nào dám kiểm tra cậu chứ, kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế tôi còn không biết nữa là.
Cố Ly Nguyệt cũng có thể nói ra được vài kế trong ba mươi sáu kế kế, như từ không thành có, giương đông kích tây, thay mận đổi đào… nhưng không thể kể được thứ tự cụ thể, huống hồ ê-kíp chương trình cố tình không viết trực tiếp kế sách ra, mà chỉ viết giả dối, không phải giả dối, thật ra chính là giả dối.
“A Tửu, quyển sách trong tay cậu cũng chỉ có một câu thôi hả?”
“Ừ, là một câu trong một bài thơ, ‘Ngân an chiếu bạch mã, tạp đạp như lưu tinh’.” A Tửu gấp sách lại đưa cho Cố Ly Nguyệt, rầu rĩ gãi đầu: “Xuất xứ từ bài ‘Hiệp khách hành’ của Lý Bạch, nhưng mấy câu sau thì tôi không nhớ ra.”
A Tửu nói xong, mắt hạnh sáng ngời nhìn Cố Ly Nguyệt, sự mong đợi và tin tưởng nơi đáy mắt chừng như có lẽ đã hóa thành thực chất.
Trong ấn tượng của A Tửu, tất cả sư huynh và sư tỷ trong tông môn vừa cầm lấy sách là có thể đọc làu làu nội dung bên trong, không giống cô phải chong đèn học thâu đêm suốt nửa tháng mới có thể gian nan đọc ra được một quyển.
Cố Ly Nguyệt chột dạ bởi ánh mắt tin tưởng của A Tửu. Nhưng vừa nhận lấy sách, cô ấy đột nhiên như được khai sáng, một thứ được gọi là thông minh bỗng đâu lặng lẽ đăng nhập. Hưng phấn lật sách trong tay, cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: “Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành?”
“Hình như là nó đó!” A Tửu vui sướng vỗ tay, vô cùng thẳng thắn bày tỏ sự khâm phục: “Nguyệt Nguyệt, cậu quá tuyệt vời! Thế mà cũng thuộc nữa!”
Cố Ly Nguyệt lại chột dạ, ai bảo cô ấy chơi một trò chơi điện thoại trong đó có một nhân vật là Lý Bạch, bên trong treo câu Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành này chứ.
Lần trước cô ấy nổi hứng tra xét cụ thể bài thơ, không nhớ những cái khác mà chỉ nhớ kỹ mỗi “táp đạp như lưu tinh” trước mắt này thôi.
Vì chuẩn bị không hoàn chỉnh, Cố Ly Nguyệt sợ A Tửu sẽ bảo cô đọc cả bài thơ, bèn vội vàng ngắt lời: “A Tửu, quyển sách tôi vừa đưa cho cậu đó, câu văn trong đó hẳn là bắt nguồn từ Luận ngữ..”
“Chương Học Nhi trong Luận ngữ.” A Tửu trả lời, đồng thời thầm cảm ơn Cố Ly Nguyệt. Đoán chừng Nguyệt Nguyệt lo cô không nhìn ra sẽ bị bêu xấu trong phòng phát sóng trực tiếp nên mới cố ý nói cho cô biết xuất xứ. Tốt bụng quá đi mất.
Cố Ly Nguyệt vỡ lẽ, kiến thức bị quên lãng lúc còn đi học cũng dần quay về, đúng là trong ‘Luận ngữ’ có một chương tên Học Nhi, hình như cũng có một chương tên ‘Vi Chính” thì phải?
A Tửu xòe ngón tay ra đếm: “Ba cuốn sách, một quyển ‘Tam thập lục kế’, một quyển ‘Hiệp khách hành’, một quyển ‘Luận ngữ”, chúng có liên quan gì với nhau sao?”
“Trong câu của bài ‘Hiệp khách hành’ có chứa số, có lẽ liên quan đến mật khẩu đó?” Cố Ly Nguyệt cũng không chắc, thử dò xét: “Thập bộ sát nhất nhân, có thể lấy ra ba số 101, có lẽ…
[Sai mật khẩu, xin thử lại lần nữa.]
A Tửu chọc nhẹ vào khóa cửa, phồng má: “Sai mật khẩu rồi.”
“Mật khẩu máy tính cũng sai luôn.” Thấy A Tửu đã bắt tay vào làm, Cố Ly Nguyệt cũng không do dự nữa, nhập xong máy tính rồi nhập vào cái hòm trên ghế: “Mật khẩu hòm cũng không đúng.”
Hai người nhìn nhau, hiển nhiên đang rơi vào thế bí. A Tửu thấy Cố Ly Nguyệt cũng không đoán ra mật khẩu, bèn nghĩ trong bụng quả nhiên ê-kíp chương trình tạo ra cửa ải quá khó: “Nguyệt Nguyệt, hai chúng ta lại tìm thêm những manh mối khác đi?”
Cố Ly Nguyệt gật đầu, lần đầu tiên thổi bay sự lười biếng trong mình ra ngoài, cô ấy dứt khoát gật đầu đồng ý: “Được!”
Dù họ có khả năng cao bị mắc kẹt trong phòng này hết mười tiếng nhưng cô ấy cũng không thể đưa theo A Tửu rồi chẳng làm gì, nếu không sau khi chương trình giải trí trực tiếp này kết thúc, dân mạng mắng cô ấy không kính nghiệp đã đành, bởi suy cho cùng cô ấy quả thật thiếu chuyên nghiệp, nhưng nếu dân mạng lại mắng lây sang A Tửu thì sao?
Chứng kiến hai người lại hì hục tìm mật khẩu, dân mạng đang theo dõi phát sóng trực tiếp không nhịn nổi nữa.
[Bốn phòng live, khách mời trong ba phòng live khác đều đần mặt ra, tôi cũng chả hiểu gì, chỉ có phòng live của Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt gợi cho tôi từng chút ý tưởng, sau khi Baidu xong, tôi nghĩ mật khẩu có thể nằm ở những con số 7, 1, 10.]
[Từ không thành có là kế thứ 7, “chương Học Nhi” là chương đầu tiên trong số hai mươi chương của Luận ngữ... Tui không tin Tang Tửu có thể nhớ ba mươi sáu kế lại không nhớ chương Học Nhi là chương bao nhiêu! Cầu xin cô nghĩ theo hướng số thứ tự đi!!!]
[Á á á á á!! Lần đầu tiên xem mật thất mà mị có thể đoán sơ sơ ra mật mã nè, nhưng mấy chị có thể động não thêm chút không! Đừng có đang cầm chìa mà không mở được khoá như thế chứ!!!]
Trong lúc vô tình, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không còn nhớ rằng họ đến để xem trò cười và xem thử liệu A Tửu và Cố Ly Nguyệt sẽ bị nhốt trong mật thất bao nhiêu tiếng. Trái lại, trong lòng họ chỉ dấy lên một ý tưởng rằng mong hai cô kia bỗng nhiên thông minh đột xuất, lập tức dùng mật khẩu mở khóa ra ngay đi!!!
A Tửu lấy hai cuốn sách từ trong ngăn kéo ra, chợt hắt hơi vì bị sặc bụi, nghẹn ngào nói với Cố Ly Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, trong ngăn kéo còn hai cuốn sách không nhìn rõ được bìa nè. Tôi nghĩ, một quyển có vẻ đang nói về kế tranh thủ cháy nhà hôi của trong ba mươi sáu kế đó.”
“Tranh thủ cháy nhà hôi của đứng thứ năm trong ba mươi sáu kế, còn từ không thành có vừa nãy xếp thứ bảy, có khi nào là hai con số năm và bảy cũng liên quan đến mật khẩu không?” A Tửu vừa chợt nghĩ ra. Dứt lời, cô ngước nhìn cái ghế bên cạnh hộc tủ, phía trên là một cái hòm cũ kỹ có mật mã: “Có thể năm liên quan đến mật khẩu của cái hòm này chăng?”
Cư dân mạng: !!!
A a a! Cuối cùng thì cô cũng móc nối được rồi!!!
“Chắc vậy đó.” Cố Ly Nguyệt đáp, đưa tay chỉ vào những ghi chú trên máy vi tính, vừa quay đầu lại nhìn A Tửu: “Trong ghi chú có vẽ vài hình người, chẳng lẽ chúng ta phải làm theo tư thế mấy hình người nhỏ này để xem liệu trong phòng có gì thay đổi không à?”
Cư dân mạng: ...
Cái lùm mía! Bọn này không cho phép cô dắt Tang Tửu đi sai hướng đâu nha chưa!!!
Cư dân mạng đang gào thét, âm thầm hò hét, lặng lẽ gầm rú trên bình luận, vì sợ rằng tính cách dễ tin người của A Tửu trong chương trình giải trí sẽ khiến cô thật sự chơi tạo hình người tí hon với Cố Ly Nguyệt mất.
Họ đã không còn đoái hoài đến ba căn phòng chưa đoán ra mật khẩu kia nữa, mà khóa chặt mắt vào màn hình, đợi tới lúc nhìn thấy A Tửu tin thật rồi đi về phía Cố Ly Nguyệt, trái tim họ bỗng lạnh ngắt.
[Toang rồi, hình như tui đã đoán được khung cảnh múa tấu hài của hai cô nàng này rồi...]
[Không đâu mà! Chíu Chiu không thể múa kiểu ngu vậy được đâu!]
[Nhưng có Cố Ly Nguyệt ở đấy thì chưa chắc à nghen.]
Cư dân mạng hết sức chăm chú nhìn A Tửu, ngó chừng A Tửu đi từng bước đến chỗ Cố Ly Nguyệt, lại đăm đăm nhìn A Tửu từ từ cúi đầu xuống xem bốn ghi chú trên máy vi tính. Sau đó, cô khẽ a lên một tiếng: “A…”
“Tôi biết chiêu thức trên này nè.” A Tửu quay qua cười với Cố Ly Nguyệt: “‘Tâm pháp Kiếm Thương’, Nguyệt Nguyệt à, trước kia cậu chưa từng gặp cũng là chuyện bình thường thôi.”
Dứt lời, A Tửu thầm bổ sung, dù sao tâm pháp bổn tông không truyền ra ngoài, nhưng mà sao thế giới này lại có tâm pháp của tông môn vậy nhỉ, rõ là không có tông môn mà.
Cố Ly Nguyệt: ?
Cư dân mạng: ??
Cố Ly Nguyệt thừ người ra, lặp lại: “‘Tâm pháp Kiếm Thương?’ Không phải bọn mình đang ở phòng sách của một thầy giáo lịch sử sao? Tại sao lại lòi ra một cuốn tâm pháp giống trong tiểu thuyết võ hiệp vậy?
“Đúng ha.” A Tửu đang định nói tiếp, bỗng dưng, như thể cô vừa được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đôi mắt hạnh tỏa sáng lấp lánh: “Tôi nhớ ra rồi, bốn chiêu thức trên này chia ra thuộc thứ ba, thứ chín, thứ bảy, thứ nhất.”
A Tửu nói xong, không mảy may nghĩ ngợi gõ ra bốn số [3971]. Quả nhiên, một khắc sau, máy vi tính trước mặt hai người và toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đã được mở khóa thành công!!!
“Nguyệt Nguyệt, cậu xuất sắc thiệt nha!” A Tửu cực kỳ kích động, chỉ vào máy vi tính đã được mở khóa và nhìn Cố Ly Nguyệt với vẻ mừng rỡ: “Hóa ra tấm giấy này thật sự liên quan đến mật khẩu máy vi tính!!!”
Cố Ly Nguyệt: ...
Không không không, tôi không hề xuất sắc, cậu mới xuất sắc đấy. Tôi thật sự nghĩ nếu múa may theo mấy hình vẽ tí hon này thì biết đâu sẽ lấy được manh mối bất ngờ nào đấy thôi.
[Mấy bà có thấy tâm pháp này hơi quen quen không?]
[Quen quen hả? Không quen gì ráo, chắc bạn đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp lắm rồi ấy nhỉ?]
[Không thể nào, thật sự là chiêu thức trong tiểu thuyết võ hiệp, Tang Tửu có thể lập tức nghĩ ra được thứ tự ư? Mấy bây đừng làm phiền tau, để tau suy nghĩ thêm chút nữa.]
Những dân mạng khác lười quan tâm đến cậu ta, vừa nhìn tiến độ của A Tửu và Cố Ly Nguyệt, vừa nhìn ba phòng phát sóng còn lại.
Đến khi thấy còn hai nhóm khách mời khác trong phòng phát sóng trực tiếp không tìm được ra mật mã của phòng kín, họ chợt thầm toát ra sự hài lòng quỷ dị, nếu phải giải thích thì có vẻ rất giống…
Há, con tôi không đứng chót nhá, giỏi chưa!
Vui vẻ xong, họ vội vàng quay lại phòng phát sóng trực tiếp của A Tửu, rồi cổ vũ cho A Tửu và Cố Ly Nguyệt qua bình luận: [Xông lên đi! Mau xông lên! Hai chị rất có thể bắt được hạng thứ hai từ trên đếm xuống đó! So với đếm ngược thì tăng lên được hai nhóm rồi kìa!!!]
Dĩ nhiên nhóm A Tửu không phụ sự mong đợi của mọi người.
Trước mặt đã có hình vẽ tí hon làm bước đệm, dẫu hai người có ngốc đi nữa cũng hiểu rõ nguồn gốc của hai mã khóa còn lại. Ba cuốn sách trên giá sách, theo thứ tự xếp sách có thể nhóm ra mật khẩu với bốn số [1 10 7], hoàn toàn có thể mở cửa.
Và hai cuốn sách A Tửu tìm được trong ngăn kéo cũng giống với phương pháp trước đó, dễ dàng nhóm ra được mật khẩu của cái hòm, rồi tìm thấy hai tờ báo cũ và một chiếc điện thoại trong đó.
Phải nói, ê-kíp chương trình có phong cách đặt mật khẩu rất rõ ràng. Hầu hết mỗi căn phòng đều sử dụng cùng một loại mật mã, chẳng hạn như phòng bên cạnh A Tửu được ê-kíp chương trình bố trí cho một loạt mật mã kiểu Sudoku.
[Xác minh mật khẩu thành công, cửa đã mở, thời gian tiêu hao 1 giờ 32 phút.]
Cố Ly Nguyệt nhìn cửa phòng kín được đẩy ra, suýt nữa đã bật khóc vì sung sướng, trong lòng đang gào khóc vang trời!
Quả nhiên mình đã ôm một cái bắp đùi vô cùng lực lưỡng! Rốt cuộc, mình không cần phải nhàm chán ngủ trong căn phòng kín như trước đây nữa!!!
Có thể ra khỏi phòng kín, A Tửu cũng rất phấn khởi, nhưng phấn khởi xong lại bắt đầu hơi rầu rĩ vì trong một tiếng rưỡi đó, cô chẳng nhận được một điểm chỉ số ra vẻ nào cả.
Không nên chứ nhỉ.
Vừa nãy cô vẫn luôn có gì nói đó mà.
Buồn bã qua đi, A Tửu vừa ngước lên đã thấy Cố Ly Nguyệt đang nhìn mình với vẻ kích động, bèn thầm nghĩ chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt hi vọng mình khích lệ cô ấy sao?
Nếu mình không khen, còn không phải là rất ra vẻ đó ư?
A Tửu nghĩ ngợi, bỗng chốc nảy ra được một ý. Cô hất cằm, copy vẻ ngoài cao quý và lạnh lùng của Tịch Ngôn Vãn khi chị ấy đá người và nói lời khiêu khích ở sân bay hôm nọ một cách hoàn hảo, cộng thêm giọng điệu ba phần lạnh lùng, ba phần kiêu ngạo và bốn phần khoe khoang như được thể hiện bởi biểu đồ hình quạt của riêng bé A Tửu, cô ngang ngược kiêu ngạo ném ra một câu: “Đừng u mê chị, chị chỉ là một thần thoại mà thôi!”
Nguyệt Nguyệt! Cậu đừng bao giờ tin đó nha!!
Tôi đang âm thầm dốc sức khen cậu đó!!!
--------------------
Lời tác giả:
Làm một người trong ngoài bất nhất khó khăn quá đi thôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận