Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 84
Hai ngày ở nước F, A Tửu nhận ra việc trở nên sa đoạ thật sự là một chuyện rất đơn giản, cụ thể biểu hiện ở việc cái thẻ kẹp sách cô kẹp trong cuốn Kiến thức lý thuyết phi hành mà mình đã đọc một nửa lúc ở trong khách sạn kia, mãi cho đến khi cô lại leo lên máy bay về nước cũng không rút nó ra.
Hai mươi ba giờ ba mươi phút, máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, ba người Quất Tử đẩy vali đi trước, một mình A Tửu đeo khẩu trang đi bộ ra sân bay.
Tuần đầu tiên của tháng Mười hai, nhiệt độ thành phố Bắc Kinh đã hạ xuống, A Tửu mặc một chiếc áo len màu bưởi phối với quần bút chì màu đen. Trang phục nhẹ nhàng thoải mái hoàn toàn khác hẳn với hình tượng mặc lễ phục trang nhã, chân đi giày cao gót, thậm chí tinh xảo đến từng sợi tóc khi tham gia show thời trang hai hôm trước.
Cho nên, mãi khi đến lối ra, trong sân bay cũng không có ai nhận ra A Tửu.
Xe đã đậu ở bãi đậu xe từ sáng sớm, A Tửu vừa lên xe đã bị người ôm chặt vào lòng, giọng nói lười nhác thanh thoát vang lên bên tai: "A Tửu, mau cho sư tỷ ôm một cái, chị còn sợ em bị Nhậm Tương giữ lại ấy."
Buổi sáng, Tịch Ngôn Vãn vừa kết thúc toàn bộ nhiệm vụ quay chụp và về nước, nghe được thời gian công ty Thước Kiều sẽ đến sân bay đón A Tửu xong, thì liền chạy tới công ty ôm cây đợi thỏ, trèo lên xe đi ké: "Ở bên ngoài chơi vui không?"
"Vui chứ! Quen thêm rất nhiều bạn mới, cũng thấy được rất nhiều thứ mới lạ, em cũng mang quà về cho mọi người đó." A Tửu nói xong thì đỏ mặt, nhỏ giọng nói với Tịch Ngôn Vãn: "Nhưng có hơi mù mặt, thường xuyên không nhớ được ai với ai, ở trong nhà tứ sư tỷ hai ngày cũng không thể phân biệt được hai người anh trai của chị ấy."
Quý Kỳ Tây ngồi ở ghế lái phụ nghe vậy thì uể oải cười: "Em không phân biệt được, chứng tỏ ngoại hình của bọn họ cũng không có điểm đặc biệt nào cũng không đủ đẹp trai, nói đơn giản thì là chẳng liên quan gì tới việc em có mù mặt hay không."
A Tửu nghiêng đầu nhìn về phía Quý Kỳ Tây, thử hỏi: "Không liên quan gì đến việc em mù mặt á?" Nhắc mới nhớ, A Tửu không thể nhận ra ai với ai vì bị mù mặt, đối với hai nười anh trai của tứ sư tỷ, cô còn đặc biệt cảm thấy áy náy.
"Em nhìn anh." Quý Kỳ Tây quay đầu, đầu tiên giơ tay chỉ vào tóc của mình, lại chỉ vào tròng mắt đen nhánh: "Nếu như anh nhuộm tóc đen, đeo kính áp tròng màu xanh lá thì em có thể không nhận ra à?"
Tịch Ngôn Vãn thực sự không nỡ nhìn thẳng, người Trung Quốc nhuộm tóc đeo kính áp tròng có thể giống với người Âu Mỹ à?
A Tửu không nghe được câu chế giễu trong lòng Tịch Ngôn Vãn, đánh giá Quý Kỳ Tây bằng vẻ mặt rất chân thành, một lúc lâu sau cô nhẹ "à" một tiếng, giật mình: "Anh đang nói cho em là... Anh rất đẹp trai à?"
Người bình thường bị A Tửu hỏi như vậy thì khả năng đã sớm xấu hổ, Quý Kỳ Tây không chỉ không xấu hổ ngược lại vẻ mặt còn thản nhiên thừa nhận: "Xem ra em có thể nhận ra, cảm ơn lời khen của em."
Tịch Ngôn Vãn: ...
Ba người Quất Tử: ...
Đời trước anh là tự tin thành tinh à?
"Đương nhiên em có thể nhận ra chứ." A Tửu hoàn toàn không nhận ra Quý Kỳ Tây có vấn đề chỗ nào, ngược lại bản thân lại tự tin trở lại, mặt này đều nhiễm ý cười.
Quý Kỳ Tây cũng trả lời A Tửu bằng một nụ cười, không nói thêm gì nữa, chỉ có trước khi quay đầu ánh mắt anh lại dừng lại trên mặt A Tửu trong chốc lát, lại mím môi, một lần nữa nhìn về phía ngoài cửa xe, đèn neon không ngừng lập loè, chói đến mức khiến lòng người không bình tĩnh nổi.
Sau khi có suy đoán trong phòng họp lần trước, xế chiều hôm đó Quý Kỳ Tây lập tức đi sang tập đoàn Phi Dược. Thời gian đã qua mấy năm, lại lần nữa bước vào khu vực của nhóm chế tác [Tiên Duyên].
Cái game mobile [Tiên Duyên] này, lúc đó Quý Kỳ Tây chỉ giúp đỡ nghiên cứu phát triển hệ thống chiến đấu, về phần kịch bản và phó bản thì đều có những người khác chịu trách nhiệm.
Cũng chính là chiều hôm ấy Quý Kỳ Tây mới hiểu, năm đó trong một cuộc thử nghiệm nội bộ anh nổi hứng ôm về tông môn một NPC nhỏ không tên, không ngờ lại là một BOSS lớn do nhân viên kế hoạch phụ trách phần phó bản sắp xếp.
Bọn họ quy hoạch cho BOSS lớn một thân thế và tuổi thơ rất thê thảm, thiên phú và năng lực trác tuyệt. Theo kịch bản thì BOSS lớn sẽ nhập ma vì đã sát hại cả thôn, ngay sau đó, trở thành BOSS lớn cuối cùng trong phó bản vượt cấp 60.
Sau khi Quý Kỳ Tây ôm A Tửu đi không lâu, nhân viên kế hoạch phần phó bản trong nhóm tìm tới tìm lui trong kho số liệu cũng không thể tìm thấy cô BOSS nhỏ mà mình từng bí mật sắp đặt. Cho tới hiện tại, phó bản đều đã qua cấp 100 nhưng cậu ta vẫn còn bị những người khác trong nhóm trêu chọc là thiết kế BOSS trong mơ.
Quý Kỳ Tây: ...
Đương nhiên anh sẽ không nói sự thật cho họ, không chỉ không nói, còn bảo họ một lần nữa thiết kế ra một NPC với thân thế thê thảm gấp N lần, rồi đặt tên bằng tên của nhân viên kế hoạch đó.
Về phần NPC A Tửu của Kiếm Thương tông, nghe nói lúc nhóm thiết kế chuỗi nhiệm vụ tiểu sư muội thì vừa hay trông thấy một NPC không tên trong Kiếm Thương tông. Lúc ấy bọn họ kiểm tra trong kho số liệu cảm thấy đây là bug, nên đặt tên cho NPC kia là A Tửu, từ đây, A Tửu thành tiểu sư muội của một đám người chơi Kiếm Thương tông.
Sau khi Quý Kỳ Tây dò xét thời gian lần đầu tiên số liệu của NPC A Tửu xảy ra khác thường, dù trong lòng không tin đi nữa thì anh cũng không thể không móc nối giữa NPC A Tửu và A Tửu hiện tại với nhau.
Mà điều khiến anh bất ngờ chính là, những người trong nhóm đều không cảm thấy A Tửu trong giới giải trí và NPC A Tửu gốc trong game có điểm nào giống nhau, cho dù anh vờ như trong lúc lơ đãng hỏi một câu, bọn họ cũng mờ mịt lắc đầu.
Quý Kỳ Tây nhìn dáng vẻ này của bọn họ, đột nhiên nghĩ tới chuyện sau khi anh trông thấy A Tửu lần đầu tiên trong game mobile.
Lúc ấy anh tính toán đợi sang ngày thứ hai lại tới tông môn nhìn xem cái NPC cô nhóc chưa được đặt tên kia có thể tương tác mà không bị hạn chế với anh, thậm chí cân nhắc xem bug ở chỗ nào.
Kết quả chờ anh ngủ một giấc tỉnh dậy, anh không chỉ không nhớ rõ quyết định kia, mà ngay cả hành vi vừa khóc vừa cười của A Tửu khi ấy đều trở nên hợp lý hoá trong ký ức của anh. Hợp lý đến nỗi rất khó khiến anh vô duyên vô cớ nhớ ra điểm kỳ lạ trong những ngày sau đó.
Quý Kỳ Tây hoàn hồn từ trong suy nghĩ, ngước mắt nhìn qua kính chiếu hậu thấy A Tửu đang cười nói vui vẻ với Tịch Ngôn Vãn, anh mỉm cười trong lòng, chẳng lẽ lại là bởi vì ông trời nghĩ lúc đó A Tửu chưa lớn nên không muốn người khác phát hiện?
Nhìn một hồi, hai người thình lình chạm mắt qua kính chiếu hậu, biểu cảm Quý Kỳ Tây hơi thu lại, anh nhíu mày hỏi: "Bé A Tửu, em ra nước ngoài thôi mà cũng có thể gặp một cô tứ sư tỷ, tương lai sẽ sư phụ và sư thúc sao? Anh thấy trò mọi người chơi có độ phổ biến rất rộng."
"Hưm, em cũng không nói chắc chắn được." A Tửu nghẹo đầu, trong mắt tràn ra sự chờ mong: "Chẳng qua em rất hi vọng có thể gặp được sư thúc của em."
Tịch Ngôn Vãn đã nghe chuyện của vị sư thúc kia qua miệng Thẩm Thư Triệt. Hai người đều đoán rằng sư thúc mà A Tửu nói là người có tài khoản chơi thử nghiệm, sau khi bản chơi thử kết thúc sẽ xoá bỏ, những người mới chơi từ bản open beta như họ tự nhiên là không gặp được vị sư thúc đó.
Quý Kỳ Tây chạm đến vẻ chờ mong trong mắt A Tửu thì không biết sao đáy lòng hơi xúc động, sau đó anh thốt lên: "Sư thúc em đối xử rất tốt với em hả?"
Lúc hỏi sự tự tin anh đã dằn xuống đáy lòng lại lần nữa biu biu biu ngoi đầu lên, anh tự nhận rằng năm đó cũng không làm gì cho A Tửu, có thể khiến A Tửu nhớ kỹ thì chỉ có thể nói là nhân cách của anh rất có lực hấp dẫn...
"Người đó là một vị trưởng bối rất tốt!" Mắt A Tửu sáng ngời, giọng nói thanh thuý khiến cho không ai có thể coi nhẹ: "Là vị trưởng bối em thích nhất!"
"Khụ khụ khụ!"
Quý Kỳ Tây bị câu trưởng bối doạ sợ tới mức bỗng nhiên che miệng lại: "Khụ khụ khụ khụ!"
Đệch, ho mãi không hết! Anh sẽ không bao giờ nói cho A Tửu biết rằng anh có liên quan với cái đồ bỏ sư thúc kia!
A Tửu thấy Quý Kỳ Tây ho tới đỏ cả mặt thì giật nảy mình, vẻ mặt cô lo lắng nghiêng người về phía trước đưa một bình nước cho Quý Kỳ Tây: "Anh có muốn uống miếng nước không, cho xuôi?"
"Cảm, khụ khụ, cảm ơn." Quý Kỳ Tây ho quá ác, đến mức trong phút chốc cũng không thể phân tâm đi cân nhắc việc anh có thể cười ha hả gọi Quý Lâm Xuyên là cháu trai lớn, làm bậc cha chú của Quý Lâm Xuyên, vì sao lại vô cùng kháng cự việc A Tửu coi anh là bậc bề trên.
Quý Kỳ Tây vừa uống nước vừa hối hận. Năm đó anh không nên bảo nhóm sản xuất làm cho anh một tài khoản thử nghiệm với vai vế lớn, có một cháu trai lớn là được rồi, con người không nên tham lam, bây giờ bị báo ứng rồi đây.
Tịch Ngôn Vãn bóc một cái kẹo cao su ra nhai, vẻ mặt nhìn như hững hờ nhưng ánh mắt lại đảo qua đảo lại giữa Quý Kỳ Tây và A Tửu, trực giác chuẩn từ nhỏ đến lớn nói cho chị rằng Quý Kỳ Tây có việc giấu giếm, hơn nữa còn có liên quan tới A Tửu.
Nửa giờ sau, xe dừng ở trong gara dưới khu nhà A Tửu ở, cô nhảy xuống xe rồi quay đầu lại mới phát hiện, không chỉ có nhị sư tỷ xuống xe, Quý Kỳ Tây và Quất Tử, Miêu Miêu, Tam Thuỷ cũng xuống xe.
A Tửu run lên: "Mọi người không về nhà sao?"
Quý Kỳ Tây liếc ba người Miêu Miêu đang chột dạ vì bị A Tửu hỏi, ho nhẹ một tiếng: "Còn có việc, tiện thể vào căn hộ của em thảo luận một lát đi."
A Tửu không nghi ngờ gì: "Được ạ, đúng rồi, trong vali có quà mua cho anh và sư huynh sư tỷ, chờ sau khi thảo luận xong em lấy ra đưa cho mọi người." Về phần quà của ba người Quất Tử thì cũng có, mua xong là đưa cho họ ngay tại chỗ.
Lúc Quý Kỳ Tây vừa nói xong Tịch Ngôn Vãn cũng cười nói: "Chị tới ngủ với em, A Tửu, em sẽ không không chứa chấp sư tỷ chứ?"
"Sẽ không!" A Tửu kéo tay Tịch Ngôn Vãn, vui vẻ lại chờ mong: "Em ước gì sư tỷ ở nhà em cả đời đó!"
Hiện tại, căn nhà A Tửu ở trọ đăng ký dưới danh nghĩa công ty Thước Kiều, vị trí yên tĩnh, quản lý tận tâm, hiệu quả cách âm cũng rất tốt, bình thường căn bản không nghe được bất kỳ âm thanh gì từ hàng xóm. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là tính bảo mật cực tốt.
A Tửu ở đây ba tháng, paparazzi đi theo xe vừa đến cổng đã bị bảo vệ phát hiện ngay.
Một đoàn người đi thang máy rất nhanh đã tới tầng A Tửu ở, cả toà nhà áp dụng lắp đặt hai thang máy hai căn hộ, Quý Lâm Xuyên ở cùng tầng với A Tửu, vừa ra thang máy là có thể trông thấy cửa nhà anh.
Nếu như ở bình thường thì A Tửu sẽ trực tiếp gõ cửa, nhưng bây giờ A Tửu nhìn cũng không thèm nhìn. Đại sư huynh đang bên ngời biểu diễn lưu động làm công ích, không có khả năng đêm hôm khuya khoắt về nhà ở Bắc Kinh.
Mật mã nhà A Tửu mấy vị sư huynh tỷ, người đại diện và trợ lý cũng biết, cho nên bọn họ mới vừa đến cửa nhà thì Quất Tử liền đi lên trước nhập mật mã vào. Nhưng đêm nay người thường ngày rất nghiêm túc như Quất Tử lại nhập mật khẩu sai tận hai lần.
A Tửu thấy thế thì bật cười: "Quất Tử, chị buồn ngủ sao?"
"Hơi hơi." Quất Tử đoán chắc người trong phòng đã chuẩn bị xong xuôi, thế là cô ấy lại nhập mật mã vào lần nữa. Rất nhanh, xác minh thành công, cô ấy đưa tay kéo một phát, cửa mở.
"A Tửu! Sinh nhật vui vẻ!"
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, là những ngôi sao nhỏ lấp lấp phát sáng trong căn phòng, từng chùm bóng bay màu lam, màu trắng, màu vàng lơ lửng giữa khong trung.
Cùng lúc đó, câu sinh nhật vui vẻ kia cũng truyền ra vô cùng rõ ràng, thoáng chốc nện vào tai A Tửu, cũng đánh vào trong lòng cô.
A Tửu cơ hồ bị hai người Tịch Ngôn Vãn và Quý Kỳ Tây đẩy vào trong phòng, đập vào mắt có thể nhìn thấy trên trần nhà treo đèn sao, giống như bầu trời đầy sao, trong suốt lấp lánh, mà trên sàn nhà chất đống bong bóng và búp bê đếm không xuể, vừa lãng mạn vừa đáng yêu.
Bánh kem cao ba tầng đặt giữa trung tâm phòng khách, bên trên là Bé A Tửu bản chibi đang xoay vòng vòng giống như cô công chúa nhỏ đang múa ba lê trong tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật.
Nhậm Tương - người vốn nên đang ở nước ngoài - tự tay đội mũ chủ nhân của bữa tiệc lên cho A Tửu, lại đứng trước mặt A Tửu vỗ tay phát ra tiếng: "Sư muội, chúc mừng sinh nhật!"
A Tửu nghe tiếng búng tay thì hoàn hồn, dùng sức chớp mắt sau đó mới nhìn ra sau lưng Nhậm Thương. Đại sư huynh và tam sư huynh cũng ở đây, Cố Ly Nguyệt, Diệp Doãn Đồng và những người bạn khác cũng ở đây. Căn phòng bình thường cảm thấy rất to, giờ phút này đứng hai mươi người thế mà lại có vẻ chen chúc.
Ngày Chín tháng Mười hai, sinh nhật của Tang Tửu.
Trong cuốn kịch bản mà A Tửu nhìn thấy, từ sau khi vào giới giải trí làm nghệ sĩ thì A Tửu cũng không đón sinh nhật cùng những người bạn không nhiều lắm trước kia nữa. Mà đối với A Tửu đã sống hai mươi hai năm thì hôm nay là lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho cô.
Mặc dù không biết hôm nay có phải là ngày sinh chân chính của cô không, nhưng nhìn trang trí quanh phòng và chúc phúc trong ánh mắt mọi người, trong lòng A Tửu ngang ngược đem hôm nay đặt thành ngày sinh của mình. Cũng không biết vì sao, rõ ràng trong lòng A Tửu rất vui vẻ nhưng cái mũi lại vừa ê ẩm vừa chua xót, hốc mắt cũng hơi nóng, lúc nhìn lại xung quanh thì ánh mắt đã mơ hồ rồi.
Hồi lâu, A Tửu hít mũi một cái, chỉ vào bánh kem rồi nũng nịu nói: "Viên sô-cô-la to nhất trên bánh kem kia, mọi người ai cũng không được giành với em!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận