Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 118


A Tửu ghi hình "Xin nhờ! Đại sư" xong thì trở lại Bắc Kinh, hành trình không nói có chán không mà phải nói có căng thẳng không. Đầu tiên, cô chuẩn bị ra mắt album âm nhạc thứ hai, tiếp đó "Hành động ưng đen " sẽ được công chiếu vào ngày Một tháng Năm. Tuy A Tửu không được coi là nhân vật chính, nhưng tiếp sau đó cũng phải phối hợp tham gia buổi công chiếu đầu tiên và buổi quảng bá ngoài trời.


Trong số fans có người một đường theo ê-kíp chương trình đến địa điểm thu, cho nên chuyến bay lượt về của A Tửu không thể bảo mật, dẫn đến ở sân bay gặp phải một lượng lớn fans.


Trong đó, có fans thật cũng có fans giả được những đối thủ của A Tửu phái đến giúp vui.


Danh tiếng của A Tửu đã sớm thoát khỏi bị toàn bộ cư dân mạng chửi bới. Thậm chí trong "Xin nhờ! Đại sư" có loại xây dựng hình tượng yếu ớt và ánh sáng của kẻ ngốc chỉ biết làm việc không biết nói. Hơn nữa hai bộ phim điện ảnh đầu tư lớn đến tay, sự nghiệp tương lai rõ ràng sáng rọi rực rỡ, nghệ sĩ cùng lứa vừa thấy tất nhiên cảnh giác mãnh liệt.


Bọn họ biết tạm thời không đối phó được với A Tửu, đơn giản ra tay trong quần thể fans của A Tửu. Nếu như fans của một nghệ sĩ quá ầm ĩ quá đáng ghét trên mạng, người qua đường rất có thể bởi vì ghét fans, cho nên tiện thể ghét luôn nghệ sĩ.


Nói như vậy, nghệ sĩ ra sân bay thấy fans đầy nhiệt tình trong nháy mắt đều nên có sung sướng, làm người nổi tiếng, có ai không thích được ánh sáng đèn sân khấu vờn quanh, được vô số người vây lấy đây?


Cho nên, những người giả làm fans đều nhất trí đợi bên ngoài, chuẩn bị để những fans thật ngăn cản A Tửu, bọn họ lại ngăn cản người đi lại, khiến sân bay xuất hiện tắc đường cũng để cho những người khác sinh ra ý kiến với A Tửu.


Kết quả…


Bọn họ trơ mắt nhìn nhóm Dâu Tằm ngoan ngoãn tránh ra một con đường để A Tửu rời đi.


Rời đi???


Những fans giả: ?!


Cô rời đi, chúng tôi không nhận được tiền!


Bọn họ không để ý chặn những người qua đường khác, một đường chạy về phía trước hy vọng có thể cản A Tửu lại, đồng thời tê tâm liệt phế hô:


“A Tửu! A Tửu!”


“A Tửu! Có thể ký tên không?”


“Em đã bỏ làm chờ chị từ lúc ba giờ. Chị không thể dừng lại nói chuyện với bọn em à?!”


“A Tửu! Em bỏ tiết để chờ chị, hơn nữa chuẩn bị quà cho chị!”


“Mấy người trật tự!” Một quản lý fan club xông tới, mang người ngăn cản mấy fans giả chuẩn bị ngăn A Tửu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Bỏ làm? Bỏ tiết? A Tửu nói mấy người không nghe được? “


Những fans giả: ???


Bọn họ đứng bên ngoài, căn bản không nghe kỹ.


Nhưng fans thật mồm năm miệng mười, trực tiếp cao giọng nói lại lời A Tửu: “Mấy người không làm tốt công việc của mình, có thể thấy mấy người không ưu tú. A Tửu ưu tú như vậy, mấy người không ưu tú sẽ không xứng làm fans của A Tửu, không xứng tặng quà cho A Tửu! Hiện tại! Lập tức! Nhanh chóng trở lại đi làm, đi học, không thì sẽ khai trừ mấy người ra khỏi fandom! “


Những người đi đường: ?


Những fans giả: ??


Quản lý fan club chặn mọi người, túm fans giả vừa nói không đi học lại, đồng thời quay đầu lại nhìn về phía fans đích thực trước đó nói sắp thi vào trường cao đẳng: “Có ai học cấp ba không lên lớp còn đến sân bay chờ A Tửu không? Mấy em đều thành thật đi ra, tôi lần lượt đưa mấy em về trường học! Ai không về trường học, tôi sẽ kick ra khỏi nhóm. Chờ các em thi lên đại học thì sẽ cho vào nhóm lại. “


Rất nhanh, có thưa thớt hai fans đi ra.


Fans giả bị túm: ...


Cậu ta là một kẻ vô công rỗi việc tìm đâu ra trường cấp ba mà đi!!!


Nhân viên sân bay vốn còn đang đau đầu chuyện giải tán đám người, mặc dù phần lớn fans đều ở ngoài sân bay nhưng vẫn có chút ảnh hưởng. Cũng không chờ bọn họ ra tay, những người hâm mộ từ trước đến nay chen chúc thế mà từng người rất có trình tự rời khỏi cửa chính sân bay đồng thời không quên giáo dục những người khác chăm chỉ đến trường, chăm chỉ làm việc, tranh thủ làm một người ưu tú.


Nhân viên sân bay: ???


A Tửu không biết chuyện sau đó. Cô mới ra sân bay là lập tức lên xe, cúi đầu ghi vội vào vở gì đó mà trên máy bay chưa viết xong.


Miêu Miêu mới lạ thăm dò nhìn sang. Nhìn một chút, đầu óc lại hồ đồ, phía trên lại có vải vóc, thuốc nhuộm, gậy trúc, đồ gốm và một chuỗi khoảng trăm thứ đồ, cũng không biết để làm gì.


Không đợi Miêu Miêu hỏi, A Tửu đã đưa quyển vở viết kín chữ cho Quất Tử, hai tay tạo thành hình chữ thập nhờ cậy: “Nhiệm vụ chọn mua đồ quan trọng đành giao cho quản gia nhỏ tháo vát của chúng ta. Cảm ơn Quất Tử!”


Quất Tử xem lướt qua đồ trên vở, vẻ mặt buồn bực: “Mua những thứ này làm chi?” Làm một quản gia nhỏ tháo vát, Quất Tử phải nhằm vào tác dụng khác nhau mua đồ phẩm chất khác nhau.


“Tuy rằng chúng ta đã quay video quy trình sản xuất đồ thủ công mỹ nghệ ở thành phố Tiêu. Nhưng thời gian quá gấp, không kịp học.” A Tửu chỉ chỉ mấy thứ trên vở: “Em chuẩn bị làm một phòng làm việc trong biệt thự, làm việc xong về nhà có rảnh rỗi thì học làm một chút theo video. Chờ sau này đăng video các tiền bối giảng giải và video em học tập lên mạng.”


A Tửu nói xong, vẫn nhớ kỹ phải làm ra vẻ. Thế là, cô tự tin kiêu căng nhếch môi cười: “Em phải cho đám dân mạng khác biết rõ em học nhanh hơn bọn họ, thiên phú cao hơn bọn họ!”


[Chỉ số ra vẻ: 6101/9999]


Ba người Quất Tử một lời khó nói hết nhìn A Tửu, thảo nào một ít anti-fans trên mạng đều nói đừng cố gắng tìm đường bôi đen từ lời nói của A Tửu. Dù sao, toàn bộ cư dân mạng đều hiểu, A Tửu chính là cái loại đồ ngốc chỉ biết làm không khéo nói.


Nhìn chỉ số ra vẻ tăng lên, A Tửu cong khóe môi, đôi mắt hạnh màu nâu nhạt cũng hơi sáng lên.


"Xin nhờ! Đại sư" hoàn toàn kết thúc thì đã là đêm. Bản tổng hợp cắt nối biên tập bảy số từ ngày thứ mười ba đến ngày thứ mười lăm được đăng lên mạng, mà A Tửu cũng một lần lấy được 500 chỉ số ra vẻ.


Hai hot search đoạn thời gian trước không chỉ mang đến cho A Tửu 100 chỉ số ra vẻ, cũng để cho độ hot livestream tăng vọt. Số người xem tăng lên, chỉ số ra vẻ kiếm được từ bản cắt nối biên tập cũng nhiều lên.


Sau "Xin nhờ! Đại sư" vài ngày, A Tửu lục tục cũng kiếm được một ít chỉ số ra vẻ. Chờ đến lúc về, cô đã tích góp được đến 6100 chỉ số ra vẻ rồi.


A Tửu thầm suy nghĩ trong lòng: “Cũng không biết phim điện ảnh công chiếu có thể đạt được chỉ số ra vẻ không. Giai đoạn đầu của nhân vật cô vào vai cũng rất yếu ớt và tìm đường chết nhỉ?”


Thật ra, A Tửu cũng đã suy nghĩ đến chơi livestream trượt tuyết để tăng chỉ số ra vẻ. Kết quả lúc A Tửu tra tư liệu về trượt tuyết trên mạng, hệ thống chúa ra vẻ phát ra một thông báo nhỏ.


Trượt ván tuyết, trèo mỏm đá, cánh tam giác đều bị quy làm một loại cực hạn tìm đường chết. Trừ khi A Tửu chơi trượt ván tuyết ra loại tìm đường chết khác với cánh tam giác, nếu không sẽ không lấy được một điểm chỉ số ra vẻ nào.


A Tửu: ...


Mặt buồn.


Quất Tử thấy A Tửu nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ phiền não, không khỏi lên tiếng hỏi: “A Tửu? Em nghĩ cái gì vậy? Có chuyện phiền lòng à? “


Nghe vậy, Tam Thủy và Miêu Miêu cũng nhìn về phía A Tửu.


“Đang suy nghĩ…” A Tửu thở dài, một tay chống cằm, nâng cằm bốn mươi độ nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ: “Hi vọng khán giả có thể tin tưởng em có bản sắc biểu diễn trong 'Hành động ưng đen'. “


Bản sắc biểu diễn?


Ba người Quất Tử không khỏi nhớ lại hình tượng nhân vật của A Tửu trong "Hành động ưng đen". Một lát sau, ánh mắt ba người đều có chút vi diệu.


Các cô liếc nhau, len lén chia sẻ một chút hình tượng nhân vật trong nhóm:


[Quất Tử: Cực kỳ phá sản.]


[Miêu Miêu: Cực kỳ nhát gan.]


[Tam Thủy: Cực kỳ nhớ nhà.]


Quất Tử, Miêu Miêu và Tam Thủy: Errrrr.


Nhìn ba cái cực kỳ XX hoàn toàn khác nhau, ba người đều trầm mặc, mấu chốt là ba đáp án này không có một nào phù hợp với A Tửu cả!


A Tửu nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Miêu: “Đúng rồi, ngũ sư huynh đâu?”


Miêu Miêu ấn mở điện thoại di động, cho A Tửu đọc nội dung, không phát hiện ra mâu thuẫn và khó chịu, sắc mặt cô không đổi trả lời: “Người đại diện Quý nói có việc bận sẽ không tới. “


Nói đến, ba người Miêu Miêu cũng không rõ vì sao qua một lễ năm mới, Quý Kỳ Tây đã từ người đại diện biến thành ngũ sư huynh. Dù sao các cô nhìn đám tiên tri trên mạng cũng cực kỳ đau lòng.


Bọn họ đoán tới đoán đi, hết lần này tới lần khác lại quả quyết bỏ đi đáp án chính thức, ai nói người đại diện không thể làm ngũ sư huynh? Ai nói ngũ sư huynh không thể nhận cô?


Nghe Miêu Miêu nói Quý Kỳ Tây có những việc bận khác, A Tửu ừ một tiếng, không hỏi nữa. Sau đó, cô nhìn vali hành lý, trong lòng hơi xoắn xuýt.


Cô vốn chuẩn bị lấy đại bàng làm bằng gốm làm quà sinh nhật cho Quý Kỳ Tây, nhưng lần trước gọi điện thoại, A Tửu biết Quý Kỳ Tây đã xem livestream. Cho nên... đại bàng tặng sinh nhật chẳng phải sẽ không phải là vui mừng bất ngờ à?


“Cho mày không quản được miệng.” A Tửu vỗ vỗ miệng, nhỏ giọng oán giận.


Ba giờ chiều, xe của A Tửu dừng trước biệt thự vùng ngoại ô Bắc Kinh. Ba người Quất Tử đang chuẩn bị xuống xe giúp A Tửu cầm vali hành lý, kết quả bên ngoài cửa xe đã có người chờ.


A Tửu thấy người, đôi mắt hạnh vụt sáng, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống, trong giọng nói không giấu được vui mừng: “Đại sư huynh! Anh về nước rồi à?!”


“Bận công việc đã xong, trong lúc nhàn rỗi đương nhiên phải về thăm em một chút.” Quý Lâm Xuyên nói xong thì ngẩng lên gật đầu với ba người Quất Tử: “Làm phiền ba cô rồi. Hành lý đã có nhóm quản gia xách rồi. Ba người cũng về nhà sớm đi. “


Quất Tử lắc đầu: “Không phiền! Công việc của bọn em.”


Bên này Quất Tử vừa nói xong, đầu kia quản gia và người giúp việc đã chạy ra đẩy ba vali lớn của A Tửu vào nhà.


Chờ sau khi ba người Quất Tử ngồi xe rời đi, Quý Lâm Xuyên và A Tửu sóng vai đi vào. Anh thay đổi giọng điệu lạnh nhạt vừa rồi, ôn hòa hỏi A Tửu: “Thời gian trước anh vẫn luôn bận chuyện album lại trái múi giờ, ít xem được livestream. Em ở thành phố Tiêu chơi vui không?”


“Vui lắm ạ.” Mặt mày A Tửu đầy ý cười, hận không thể kể hết trải nghiệm mười lăm ngày cho Quý Lâm Xuyên nghe: “Trước ngày trở về mấy ngày, mấy chủ sạp trên chợ đều nói không nỡ rời xa em. Thế là, bọn họ lại đưa một đống quà cho em.”


Thật ra, vào lần đầu tiên A Tửu nhận quà, ngoài vui vẻ thì phần lớn là mờ mịt, trái lại lần thứ hai nhận quà, tâm tình của A Tửu chỉ còn lại vui vẻ.


Quý Lâm Xuyên thấy A Tửu vui vẻ, lời đến miệng một lần nữa lại nuốt xuống. Thôi bỏ đi. Anh không nói người nhuộm khăn phong hương [1] đã đến công ty Thước Kiều cho A Tửu biết. Về phần khăn tay, có lẽ đã ở trong tay Quý Kỳ Tây.


[1] Nhuộm phong hương: Là một kỹ thuật truyền thống địa phương của huyện Huệ Thủy tỉnh Quý Châu, và là một trong số những di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia. Quy trình sản xuất nhuộm phong hương rất phức tạp, nhìn chung sau nhiều quá trình như vẽ hoa văn, tạo màu hoa văn, nhuộm trong thùng thuốc nhuộm, tẩy dầu mỡ ở nhiệt độ cao, rửa sạch và sấy khô thì sản phẩm cuối cùng của quá trình nhuộm phong hương mới được tạo ra.


“A Tửu, ngũ sư huynh của em ở trong biệt thự…”


“Chờ chút. “


A Tửu kéo cổ tay Quý Lâm Xuyên, vừa nói xong, người đã quay đầu vèo một cái xông ra ngoài, chạy ra tàn ảnh về phía sau lùm cây trước cửa sắt, làm Quý Lâm Xuyên nhìn đến sững sờ.


Sau đó, Quý Lâm Xuyên thấy A Tửu ngăn cản một người đàn ông đội mũ lưỡi trai.


Quý Lâm Xuyên: !!!


Anh lập tức sải bước chạy đến bên hai người, còn chưa nói chuyện, A Tửu đã cười với anh: “Đại sư huynh, anh làm bộ không nhìn thấy anh ta để thử em. Phản ứng vừa rồi của em được chứ?”


Quý Lâm Xuyên: ...


Đâu chỉ được! Dù sao, anh không hề nhận ra có paparazzi canh giữ ở trước biệt thự.


Quý Lâm Xuyên vừa ngẫm nghĩ đã đoán được rất có thể là paparazzi theo đuôi anh tìm được biệt thự. Anh ở trong biệt thự đợi một giờ, cũng khó cho paparazzi có thể một mực canh chừng.


Anh cúi đầu thấy trước ngực paparazzi treo một cái máy ảnh ống kính rời [2]thì trực tiếp vươn tay, dùng khuôn mặt lạnh đến có thể đông chết người nói: “Giao phim ra đây.”


[2] Máy ảnh ống kính rời: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn hay máy ảnh ống kính đơn phản xạ... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.


Paparazzi bị A Tửu và Quý Lâm Xuyên ngăn cản, tuy rằng cũng có chút chột dạ, nhưng anh ta vẫn không nỡ giao ảnh mới chụp được ra: “Thầy Quý, trong giới có quy định, ảnh chụp nếu anh muốn lấy về thì…”


Quý Lâm Xuyên không kiên nhẫn ngắt lời: “Ra giá. “


“Ra giá?” A Tửu không rõ tình huống, buồn bực chỉ chỉ máy ảnh của paparazzi: “Trong máy ảnh của anh ta cũng chỉ có thể chụp được ảnh chúng ta vừa nói chuyện mà. Đại sư huynh, vừa rồi anh rất tuấn tú, chắc chắn chụp không xấu, không cần dùng tiền mua về.”


Về phần ngăn cản paparazzi?


A Tửu hoàn toàn cho rằng đại sư huynh đưa anh ta để kiểm tra cô, căn bản không lo lắng chuyện cầm lại ảnh.


Quý Lâm Xuyên kéo A Tửu đến bên cạnh mình: “A Tửu, em không rõ.” Anh và A Tửu cùng về một biệt thự, rất khó không cho dân mạng suy đoán. Danh tiếng của A Tửu đang trong thời kỳ trở mình quan trọng, anh không hi vọng A Tửu bởi vì chuyện xấu có lẽ có mà bị dân mạng bôi nhọ.


“Cô Tang, xem ra cô không để ý việc bị dân mạng biết được cô và thầy Quý ở chung à?” Paparazzi cười hì hì: “Thật ra, hai người hy vọng công bố thì chúng tôi cũng có thể giúp cô, đảm bảo có thể viết ra một câu chuyện lãng mạn.”


A Tửu nháy mắt một cái, rất nghiêm túc hỏi Paparazzi: “Sư môn ở chung có thể viết ra câu chuyện lãng mạn gì?”


“Bất kỳ chữ gì liên quan đến tình yêu đều có thể lãng mạng, như...” Paparazzi nói đến một nửa, như bị người chợt bóp cổ, những lời còn lại mạnh mẽ nghẹn ở cổ. Khóe mắt anh ta co rút hỏi: “Cái gì ở chung? “


A Tửu rất kiên nhẫn lặp lại một lần: “Sư môn ở chung.”


Nói xong, A Tửu chỉ về phía biệt thự: “Bên trong có sáu phòng, đại sư huynh, nhị sư tỷ, tam sư huynh, tứ sư tỷ, ngũ sư huynh, bọn họ đều ở bên trong mà. Anh muốn vào trong biệt thự tham quan không?”


Quý Lâm Xuyên nghe được A Tửu nói, cũng bừng tỉnh. Trách anh làm nghệ sĩ đã lâu giờ thành bệnh nghề nghiệp, vừa bị chụp được ảnh chung đã nghĩ có chuyện xấu, thế nhưng rõ ràng sáu người bọn họ ở chung mà!


Đêm Giao thừa đó, A Tửu đăng một bức ảnh dạng cửu cung [3] trên Weibo. Đám cư dân mạng chỉ cần nhìn hình là có thể biết A Tửu và những người khác trong sư môn ở chung với nhau. Về phần chuyện ở chung cũng không biết rõ, hiện tại nói cho bọn họ biết, vậy cũng không sao cả.


[3] Ảnh dạng cửu cung:


D:\ảnh minh họa\16413605077838957.jpg


Tâm lý của paparazzi vốn là trốn tránh săn tin nóng đến đây. Anh ta canh giữ ở bên ngoài lâu như vậy, cuối cùng chụp được một tấm ảnh, kết quả chả có tác dụng cái rắm gì. Hiện tại, bất ngờ nghe A Tửu hỏi có muốn vào trong biệt thự tham quan không, anh ta mở to hai mắt, hưng phấn đến không lời nào có thể miêu tả được, điên cuồng gật đầu: “Muốn!”


Những người khác ở chung cũng chỉ vậy mà thôi, Quý Lâm Xuyên, Tịch Ngôn Vãn, Thẩm Thư Triệt, Nhậm Tương, Tang Tửu cùng với vị ngũ sư huynh được toàn bộ dân mạng quan tâm và dự đoán, sáu người bọn họ ở chung. Một khi anh ta chụp được căn nhà của bọn họ, tuyệt đối có thể bước vào hàng ngũ paparazzi lớn trong giới!


Paparazzi híp mắt mơ đến tương lai anh ta được đám cư dân mạng tán tụng, bị các minh tinh sợ, được sống trong đống tiền, cả người hạnh phúc đến sắp bay lên!


Mặt mày A Tửu hơi cong, quả quyết vươn tay: “Cho một cái giá đi. “


Paparazzi: ???


Anh ta hoàn hồn từ trong mộng đẹp, kinh ngạc nhìn A Tửu: “Ra… ra cái giá? Giá gì?”


“Giá tham quan biệt thự.” Lúc A Tửu nhìn paparazzi, thần sắc cổ quái: “Anh chụp cái ảnh cũng đòi tiền đại sư huynh của tôi. Bây giờ tham quan biệt thự lại không đưa tiền? Anh sẽ không cho là tôi để anh xem miễn phí chứ? Anh cũng không ưu tú đến có thể được miễn phí đâu.”


Làm một chúa ra vẻ hợp cách, kiên quyết không thể làm buôn bán lỗ!


Paparazzi: ...


[Chỉ số ra vẻ: 6102/ 9999]


Anh ta nuốt xuống vài ngụm nước bọt: “Bao… bao nhiêu tiền?”


“À.” A Tửu đếm đầu ngón tay: “Đại sư huynh, chín con số. Nhị sư tỷ, chín con số. Tam sư huynh, chín con số. Tứ sư tỷ, chín con số. Tôi, tám con số. Ngũ Sư Huynh, cũng tạm thời tám con số.”


A Tửu đếm xong, cười khanh khách nhìn paparazzi mặt đã nghệt ra: “Tôi bỏ đi số lẻ cho anh. Anh đưa tôi bốn trăm triệu là được!”


Paparazzi: ?!!


[Chỉ số ra vẻ: 6103/9999]


Paparazzi gào thét chất vấn A Tửu: “Việc cô bỏ đi số lẻ có khác gì phiếu ưu đãi năm trăm đô của Ferrari không?!”


“Đương nhiên là có.” Chẳng biết từ lúc nào Quý Kỳ Tây đã đi đến phía sau anh ta, một tay đút túi quần liếc anh ta, tựa cười mà không phải cười: “Hơn nữa khác nhau rất lớn. Phiếu ưu đãi năm trăm đô của Ferrari, anh có thể lấy ra. A Tửu bỏ đi số lẻ tám con số, anh có thể lấy ra được à?”


Paparazzi: !!!


[Chỉ số ra vẻ: 6104/9999]


Quý Kỳ Tây cong ngón tay gõ một cái lên máy ảnh của paparazzi, dài giọng cười: “Ảnh chụp, anh muốn đăng thì đăng. Về phần sau khi đăng có thể tiếp tục làm nghề hay không thì chưa biết chừng.”


Anh khác với Quý Lâm Xuyên, Quý Lâm Xuyên nhìn thì mặt lạnh, mọi việc lại vẫn để lại một cơ hội. Vì vậy, Quý Lâm Xuyên vốn định mua lại ảnh chụp, sau này không liên quan gì nhau nữa.


Quý Kỳ Tây thì ngược lại, bình thường luôn tự nhận mình đẹp trai lại có tiền, hết lần này tới lần khác có vài điểm mấu chốt không thể để cho người ta đụng vào.


Paparazzi chìm nổi mấy năm trong giới, có thể liếc mắt nhìn ra ai có thể trêu chọc ai không có thể trêu chọc. Rất rõ ràng, anh ta không thể trêu chọc Quý Kỳ Tây.


Kỳ lạ.


Một người đại diện có thể có khí thế như vậy?


Trong lòng paparazzi có thấy lạ đi nữa, cũng cười làm lành lắc đầu: “Đảm bảo không phát tán, đảm bảo không phát tán. Hơn nữa có đăng lên cũng vô dụng mà.”


Anh chân trước phát tán ảnh chụp chung của Quý Lâm Xuyên và Tang Tửu, chân sau, bọn họ sẽ tìm đối thủ của anh ta đăng bức ảnh chụp cả sư môn. Anh ta không bị đám cư dân mạng cười nhạo chắc?!


Chờ sau khi paparazzi tìm được xe điện anh ta giấu, hoang mang rối loạn vội vàng rời đi, A Tửu vẫn còn tiếc nuối: “Em cho là có thể chặt chém anh ta, đặc biệt chém giá cao hơn phạm vi của anh ta có thể trả.”


Ở chợ vài ngày, A Tửu học kỹ năng chém giá cực kỳ thành thục, đương nhiên phải chém giá lúc những người khác bị chào giá.


Đuôi mắt Quý Kỳ Tây tràn ý cười, đưa tay chọc má A Tửu: “Không nói người khác. Nào! Anh đưa em đi xem phòng mới.”


“Phòng mới?” A Tửu mới lạ nhìn về phía Quý Kỳ Tây: “Anh nói bận chuyện là chỉ phòng mới à? Phòng mới gì?”


Quý Kỳ Tây vừa đi vừa nghiêng đầu sang bên A Tửu một chút: “Bí mật.”


Quý Lâm Xuyên ở phía sau nhìn đầu Quý Kỳ Tây đều sắp đụng vào đầu A Tửu, cắn răng nghiến lợi giơ chân đá về phía trước.


Đáng tiếc, có lẽ sau gáy Quý Kỳ Tây mọc thêm con mắt, nhanh chóng cúi về trước linh hoạt né tránh.


Ba người một đường đi tới biệt thự. A Tửu được Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên mang lên tầng ba. Mấy giây sau, bọn họ dừng ở trước một căn phòng. A Tửu thấy, trên cửa phòng treo một tấm biển hình ngôi sao màu vàng lấp lánh, trên đó viết ba chữ: Phòng làm việc.


“Phòng làm việc?” A Tửu không hiểu nhìn Quý Kỳ Tây một cái, lại nghiêng đầu nhìn Quý Lâm Xuyên một cái.


“Nhìn anh vô dụng.” Quý Kỳ Tây lần thứ hai đoạt trước Quý Lâm Xuyên, vươn tay, che hờ ở trước mắt A Tửu: “Nào! Em đẩy cửa ra, nhìn sắp xếp trong phòng xem có bất ngờ không.”


A Tửu bị bịt mắt, cũng không khó chịu. Cô mở mở cửa phòng, đi một bước vào trong phòng. Bàn tay trước mắt từ từ mở ra, cảnh tượng trong phòng cũng chầm chậm lộ ra trước mắt A Tửu.


Ngay sau đó, A Tửu trợn tròn mắt hạnh, ánh mắt chằm chằm nhìn những thứ vốn nên xuất hiện trên danh sách cô đưa cho Quất Tử ở trong phòng!


Quý Lâm Xuyên cướp được cơ hội, chủ động giải thích với A Tửu: “Chú ấy nói em vẫn luôn xem video thủ công mỹ nghệ, lúc về có khi cũng muốn tự mình thử làm nên cho người mua nguyên vật liệu và dụng cụ chế tác có khả năng dùng được về.”


Vừa vừa về đến biệt thự, Quý Lâm Xuyên trực tiếp bị Quý Kỳ Tây trưng dụng làm lao động tay chân.


Quý Kỳ Tây cũng không tham ô công lao: “Bên trong có vài thứ, nhị sư tỷ của em cũng cung cấp kiến nghị.” So với anh xem livestream, Tịch Ngôn Vãn ở với A Tửu mười lăm ngày, tất nhiên hiểu rõ một khi A Tửu bắt tay vào làm thì có khả năng thiếu những thứ đó.


[Reng…]


Quý Lâm Xuyên nhìn cuộc gọi đến trong điện thoại di động, vỗ vỗ vai A Tửu: “Anh ra ngoài nhận điện thoại.” Nói xong, anh giấu A Tửu, trừng mắt nhìn Quý Kỳ Tây coi như cảnh cáo, bớt để Quý Kỳ Tây được một tấc lại muốn tiến một thước.


A Tửu nhìn nguyên vật liệu với thiết bị đầy đủ hết mà sư huynh sư tỷ chuẩn bị trong phòng, đột nhiên cảm thấy mũi hơi chua xót. Cô mím môi, giọng rất nhỏ, mang theo chút nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, ngũ sư huynh. “


Quý Kỳ Tây thấy tâm tình A Tửu sa sút, ho nhẹ một tiếng: “Lần trước em đã nói một câu cảm ơn nhiều, hiện tại lại nói cảm ơn, không có biểu hiện nào khác à?”


Biểu hiện khác?


A Tửu hoàn hồn, trong mắt mang theo chút tò mò: “Biểu hiện khác gì?”


Thấy thế, Quý Kỳ Tây nở nụ cười, thăm dò cho ra kiến nghị: “Như... một cái ôm biểu thị cảm ơn?”


Đương nhiên, không cho cũng không sao. Dù sao, hai người bọn họ mới lên làm sư huynh sư muội không mấy tháng, tương lai cũng có…


Mùi hoa dành dành bất ngờ không kịp đề phòng vấn vít, khiến Quý Kỳ Tây đờ người.


Một cái ôm rất nhẹ, một cái ôm ngoại trừ cảm ơn không còn có hàm nghĩa nào khác, hết lần này tới lần khác làm anh ngừng thở trong một giây. Mãi đến khi hương dành dành phai nhạt, máu mới lần thứ hai chảy về mọi nơi, anh cũng mới có thể hít thở bình thường.


Nhưng…


Có vài thứ dường như đã thay đổi.


A Tửu ôm con người toàn vẹn, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, ngũ sư huynh!”


Không chỉ phòng làm việc, cũng cảm ơn anh, sau khi em đến thế giới tương lai, mỗi lần em không tự tin, anh đều có thể ở phía sau đẩy em về phía trước, để em chui ra khỏi mai rùa thật dày.


Tay Quý Kỳ Tây xuôi ở bên người, nắm vào lại buông ra. Sau vài lần, anh quyết định nắm lấy một chút hương dành dành còn ở lại: “A Tửu, cảm giác em vừa ôm anh có giống em ôm những sư huynh khác không?”


Giống nhau ư?


A Tửu sợ run lên. Trước kia cô cũng thường ôm những sư huynh khác, nhưng sau khi đi đến thế giới tương lai hình như cô chưa ôm lần nào.


“Hai người làm gì đấy?” Quý Lâm Xuyên nói chuyện điện thoại xong, thuận tiện đón Thẩm Thư Triệt vừa về nước lên xem A Tửu. Kết quả, hai người vừa mở cửa đã thấy Quý Kỳ Tây hơi cong lưng nhìn ngang A Tửu, như đang hỏi gì đó.


Quý Lâm Xuyên nhìn Quý Kỳ Tây mấy lần, sau đó anh như vừa nhìn thấy đuôi sói điên cuồng lắc lư.


A Tửu quay đầu lại thấy Thẩm Thư Triệt, ngạc nhiên nở nụ cười. Sau đó, cô ba bước làm hai chạy lên, một tay ôm chặt cả Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt.


Quý Kỳ Tây: !!!


Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt: !!!


Hai người bọn họ đột nhiên bị ôm, tuy rằng trong lòng rất vui vẻ, nhưng có chút không được tự nhiên: “A Tửu...?”


Giọng A Tửu rất mềm: “Em ôm hai người một cái.”


Lỗ tai Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt đỏ lên.


A Tửu buông tay ra, rất thành thực giải thích: “Vừa rồi em ôm ngũ sư huynh, anh ấy hỏi cảm giác em ôm anh ấy và ôm các anh có giống nhau không. Em muốn so sánh một chút.”


Quý Lâm Xuyên: ?!!


Thẩm Thư Triệt: ?!!


Sau đó, cả ngôi biệt thự truyền đến hai tiếng hô to đinh tai nhức óc: “Quý Kỳ Tây, anh là đồ súc sinh! Đi chết đi!”


___


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Quý Lâm Xuyên: Tôi không nên đi nghe điện thoại!!!


Bạn cần đăng nhập để bình luận