Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 42
Khu biệt thự Hồng Đông là khu nhà giàu của Bắc Kinh. Tuy rằng những người sống ở đó không tính là hạng nhất thế gia nhưng ở trong giới thượng lưu cũng có chút danh tiếng, có thể gọi một câu nhà giàu sang quyền thế.
Ánh đèn vàng rực chiếu ánh sáng loang lổ xuống bàn dài, đồng thời lồng lên năm người ngồi vây quanh bàn dài một tầng ánh sáng cực êm dịu.
Nhưng ánh sáng có êm có ấm đi nữa thì cũng không xua tan đi được không khí lạnh lùng giữa năm người.
Lúc A Tửu đi tới nhà họ Tang, bốn người nhà họ Tang đang chuẩn bị ăn cơm chiều.
Trong khoảng thời gian đó, bất kể là bị bố Tang chất vấn hay được Lâm Tình dịu dàng quan tâm hay là bị em trai Tang không quan tâm trào phúng, A Tửu cũng không hé răng một lời. Cô lẳng lặng ngồi ở trước bàn, ăn hết sạch bát cơm mà dì giúp việc đưa lên.
Nếu có người quen A Tửu hoặc là cư dân mạng xem "Kỳ nghỉ thân yêu" thì bọn họ có thể phát hiện A Tửu ăn nhưng không ngon miệng. Toàn bộ quá trình cô ăn nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ như đang cẩn trọng làm một chuyện quan trọng nào đó.
Điều mà nguyên chủ mong chờ nhất khi còn bé chính là có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với bố Tang, người thường xuyên không trở về nhà, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đó.
A Tửu nghĩ dù sao cô cũng muốn đạp bố Tang ra, giúp nguyên chủ ăn một bữa cơm cũng không sai.
Thế nhưng…
A Tửu rất mệt lòng.
Tuy rằng cô không chú ý việc ăn không nói ngủ không ngáy thế nhưng bốn người kia cũng tranh cãi quá mức ầm ĩ rồi.
Nhất là Tang Thành Phong, ông ta không sợ phun nước bọt vào trong đồ ăn nhưng A Tửu sợ. Thế là cô chỉ ăn mấy đĩa thức ăn trước mặt mình.
Nhìn A Tửu không nói lời nào chỉ ăn cơm, bốn người khác ngược lại nuốt không trôi. Hết lần này tới lần khác, lời bọn họ nói đều giống như đá chìm đáy biển. Họ cũng không thấy A Tửu nổi cơn điên, hất bàn cơm giống những lần về nhà trước. Cô làm như vậy tuy rằng mất mặt nhưng ít ra bọn họ cảm thấy mình không bị phớt lờ.
Tang Thành Phong ngồi ở vị trí chủ nhà Tướng mạo ông ta không xuất sắc, cũng chỉ có thể nói đoan chính mà thôi. Con trai Tang Trạm ngồi ở bên tay phải, tướng mạo giống ông ta đến bảy, tám phần.
Ông ta nhìn khuôn mặt A Tửu càng lớn càng xuất sắc giống Tống Trí Tâm, người vợ đã mất của mình thì chau mày. Ông ta mở lời năm lần bảy lượt nhưng đều bị A Tửu để ngoài tai, khiến tư thái ung dung lịch sự trên người ông ta bị bực dọc thay thế.
Tang Thành Phong “cộp” đặt đôi đũa xuống, không vui trách cứ: “Tang Tửu! Từ lúc chị về nhà đến giờ đều không rên một tiếng. Chị muốn làm gì? Khi còn bé ngổ ngáo, cả ngày gây chuyện. Lớn lên ở bên ngoài giao du với mấy người không ra gì, còn dám chống đối trong im lặng à?!”
Năm đó ông ta với Lâm Tình yêu nhau nhưng bởi vì lệnh của bố mẹ mà phải chia tay với Lâm Tình, kết hôn với Tống Trí Tâm có gia thế tương đương. Ông ta không thích Tống Trí Tâm nên ông ta cũng không thích hai đứa bé. Nhất là Tang Tửu.
Năm Tang Tửu mười tuổi, nhà họ Tống phá sản, cùng năm đó Tống Trí Tâm qua đời. Ông ta lập tức đưa Lâm Tình về, một lần nữa củi khô lửa bốc về nhà sau cuộc hội ngộ mấy năm trước. Tuy Lâm Tình dẫn theo đứa con gái của người khác, không hoàn mỹ lắm, nhưng ông ta phải mượn điều đó để chứng minh với bên ngoài rằng ông ta đã sớm không còn vô dụng như lúc trước!
Tất cả đều rất thuận lợi. Nhưng hết lần này tới lần khác trong nhà lại bị Tang Tửu làm ầm ĩ đến gà bay chó sủa. Cô nhiều lần không vâng lời ông ta, khiêu chiến quyền uy của ông ta!
Làm cho Lâm Tình lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, cũng để cho ông ta mất mặt trước người ngoài!
“Tôi nói chuyện với chị. Chị có nghe thấy không đấy?” Lúc Tang Thành Phong gằn giọng, thớ thịt trên mặt giật giật, gân xanh trên huyệt thái dương phập phồng.
Lâm Tình thấy thế, trên mặt lộ ra hoảng sợ. Bà ta như đang lo lắng quan hệ hai bố con tiếp tục xấu đi, sau lưng lại âm thầm nháy mắt với Bạch Dao.
Bạch Dao ngầm hiểu, vội bưng trà ấm lên, dịu dàng khuyên nhủ: “Chú à, uống ngụm trà cho dễ thở.”
Đặt trà xuống, cô ta lại quay đầu nhìn về phía A Tửu, trên gương mặt dịu dàng hiện lên vẻ không đồng ý: “Tửu Tửu! Ngày hôm qua em giận dỗi nói không nhận chú. Chú đã rất buồn đấy. Hôm nay em về điều đó có nghĩa là em muốn thừa nhận sai lầm của mình. Em đừng... có cứng đầu nữa được không?”
Tang Trạm năm nay mười bảy tuổi, hiện nay đang học cấp ba. Cậu ta học dốt, chuẩn bị ra nước ngoài học đại học.
Bởi vì cậu ta quanh năm được bố ruột và mẹ kế cưng chiều cho nên cậu ta nói chuyện cũng không hề cố kị: “Tang Tửu, chị có năng lực nói ra câu cắt đứt quan hệ, còn có mặt mũi quay về à? Tôi ước gì không có người chị như chị. Bị bạn cùng trường biết tôi có người chị gái làm diễn viên còn bị toàn bộ dân mạng anti bị chửi làm đồ đeo bám, tôi cũng thấy mất mặt!”
“Ừ, tôi cũng ước gì không đứa em trai như cậu.” A Tửu ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Trạm, nói câu đầu tiên từ khi về nhà. Sau đó, cô dùng giọng nói mềm mại nói thẳng ra lời tàn nhẫn nhất: “Tôi vẫn luôn hối hận năm đó cậu sốt cao, hơn nữa cả nhà không có ai, sao tôi không để cậu sốt chết luôn đi.”
Không sai! Nguyên chủ Tang Tửu đều nhiều lần hối hận về điều này. Nếu Tang Tửu không nói, tôi sẽ giúp cô nói ra, cũng không thể để cho bọn họ giấu giếm được.
[Chỉ số ra vẻ: 820/9999]
A Tửu thấy chỉ số ra vẻ tăng lên, khe khẽ "Yeah" một tiếng trong lòng.
Ngày hôm qua cô gọi ông Tang Thành Phong, lấy được một chỉ số ra vẻ. Hôm nay nói thật lại được thêm một chỉ số ra vẻ. Quả nhiên, người nhà họ Tang đều không thích cô, cho nên cô có thể vẫn luôn thu hoạch chỉ số ra vẻ.
“Tang Tửu, chị —”
Mắt Tang Trạm đều đỏ lên vì tức, khiến ngũ quan vốn không quá anh tuấn của cậu ta càng thêm khó coi.
A Tửu vốn có thuộc tính ẩn là thích cái đẹp. Cô lễ phép quay đầu đi chỗ khác, đúng lúc ngắt lời Tang Trạm: “Xin lỗi, hi vọng cậu sẽ không để ý việc tôi không nhìn cậu nói chuyện, tôi thấy trong sách nói rằng nhìn kỹ một người xấu xí là một sự sỉ nhục đối với người đó. Tôi không muốn sỉ nhục cậu.”
Tang Trạm một bụng lời nói, lại bị A Tửu vũ nhục mà nghẹn họng, lúc lâu cũng không tung ra nổi một chữ.
[Chỉ số ra vẻ: 821/9999]
Lâm Tình nhìn A Tửu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Tang Tửu thật sự học được thủ đoạn mềm dẻo đâm người giống Dao Dao nói à?
“Đủ rồi! Tiểu Trạm là em trai ruột của chị! Có ai nói em ruột như chị không?!” Tang Thành Phong nhìn dáng vẻ không nghe người khác khuyên bảo của A Tửu, hận không thể tát cô một cái: “Lập tức xin lỗi em trai!”
A Tửu nghiêng đầu, trong mắt toát ra tâm tình không hiểu. Sau khi nhìn thẳng về phía Tang Trạm đang đứng thẳng lưng, cô chợt hiểu ra. Cô cũng học thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Cậu đủ rồi! Tôi là chị ruột của cậu. Có ai nói chị ruột như cậu không hả? Nào, xin lỗi chị đi.”
Tang Trạm: ...
Tang Thành Phong: ...
[Chỉ số ra vẻ: 822/9999]
Mỗi một câu của A Tửu đều đang điên cuồng khiêu chiến quyền uy với tư cách là chủ gia đình của Tang Thành Phong. Ông ta vỗ lên bàn một cái, trừng mắt: “Tang Tửu! Chị còn cãi bướng nữa thì cút ra ngoài cho tôi! Nhà họ Tang không có đứa con gái như chị!”
Tuy nói như vậy nhưng Tang Thành Phong cũng không tin A Tửu dám cắt đứt quan hệ với trong nhà. Cô có thể có địa vị bây giờ trong giới giải trí, không phải là dựa vào danh tiếng của nhà họ Tang chắc?
Về phần Quý Lâm Xuyên, Tịch Ngôn Vãn trên mạng bình luận. Bọn họ sẽ tiếp tục làm bạn với một đứa con bất hiếu, không có trong nhà làm chỗ dựa à?
Không thể nào!
Trong cái giới này chỉ biết nhìn vào gia thế! Cho dù là trước kia hay hiện tại đều như vậy cả!
A Tửu khẽ gật đầu, giọng nói nghiêm cẩn lạnh nhạt thoạt nhìn trưởng thành hơn bình thường một chút: “Hôm nay tôi đến đúng là chuẩn bị thảo luận chuyện cắt đứt quan hệ với ông Tang Thành Phong.”
“Tửu Tửu, đừng nói hồ đồ. Con cắt đứt với trong nhà thì bên ngoài còn ai để ý đến con chứ?” Lâm Tình vừa nói vừa khóc, đôi mắt đẹp rưng rưng: “Nếu con không thích dì và Dao Dao. Dì sẽ mang theo Dao Dao dọn ra ngoài.”
Bạch Dao cũng nức nở: “Trong chương trình giải trí, chị vẫn muốn cải thiện quan hệ với em. Tửu Tửu, chị và mẹ thật sự không phải đến để chia rẽ gia đình của em. Chị với mẹ chỉ muốn gia nhập vào gia đình này.”
Lời hai người nói như bỏ thêm một mồi lửa vào trong lòng Tang Thành Phong, khiến ông ta nghĩ đến việc bị A Tửu cho vào sổ đen, nhắc ông ta nhớ đến A Tửu kể khổ trong chương trình để dân mạng công kích người bố là ông ta.
Sợi dây lý trí trong đầu Tang Thành Phong ầm ầm tan vỡ. Ông ta tức giận hung hăng trừng A Tửu: “Được! Được! Được! Không phải chị muốn cắt đứt quan hệ à?! Không phải muốn thoát khỏi nhà họ Tang à?! Ông Thiệu, lập tức gọi điện thoại bảo luật sư Tưởng đến đây!”
“Từ từ.” Không đợi ông Thiệu chần chừ gọi điện thoại, A Tửu đã bảo dừng trước: “Chờ một chút đã.”
Thấy thế, trên mặt Tang Thành Phong lộ ra một nụ cười quả đúng là thế. Thật ra tình cảm bố con của ông ta với Tang Tửu ít đến đáng thương. Nhưng mặc kệ thế nào, trên người Tang Tửu chảy dòng máu của ông ta. Hơn nữa tướng mạo cô giống người đàn bà kia, nếu như có quan hệ thông gia tốt thì đủ để cho nhà họ Tang lên được thêm một bậc.
Ông ta thấy A Tửu sợ, lưng cũng thả lỏng hơn chút, cười nhạt lên tiếng: “Nếu không dám cắt đứt quan hệ với trong nhà thì ngoan ngoãn —”
“Thưa ngài.” Dì giúp việc trong nhà dẫn bốn, năm người mặc tây trang đi giày da vào phòng.
Người phụ nữ đi đầu khoảng trên dưới ba mươi tuổi, tóc ngắn tới tai. Chị không quá đẹp nhưng có vẻ giỏi giang tinh anh khiến người ta không thể bỏ qua. Nhất là khi một đôi mắt lạnh lùng của chị nhìn vào người đối diện dường như chị có thể nhìn ra tất cả những bí mật.
Phí Nghệ nhìn về phía A Tửu trước, khi chị nhận được nụ cười rạng rỡ từ A Tửu, thật khó để chị tiếp tục làm mặt lạnh mặc dù chị luôn nghiêm túc.
Sau đó, chị nhìn Tang Thành Phong ngồi ở đầu bàn: “Ngài Tang, lần đầu tiên gặp, làm phiền rồi. Tôi là người của đoàn luật sư tập đoàn XK. Chúng tôi được sự ủy thác của cô Tang Tửu, đến bàn về các thủ tục cắt đứt quan hệ của ngài và cô Tang Tửu.”
Đoàn luật sư tập đoàn XK, phong cách làm việc chính là Phật cản giết Phật đồng nghĩa với chưa từng thua kiện.
Sau khi Tang Thành Phong nghe Phí Nghệ tự giới thiệu, suýt nữa nhảy dựng lên. XK đối với nhà họ Tang mà nói quả thực là quái vật lớn!
Từ lúc nào mà Tang Tửu lại dính líu đến tập đoàn XK rồi hả?!
Bởi vì Tịch Ngôn Vãn chẳng bao giờ lộ ra gia thế, cho nên ngoài những người đứng đầu trong giới ra thì rất ít người biết quan hệ của Tịch Ngôn Vãn và XK.
Tang Thành Phong nhíu mày nhìn A Tửu. Chẳng lẽ Quý Lâm Xuyên đã đưa cô về nhà họ Quý giới thiệu, lại hỗ trợ móc nối với tập đoàn XK à?
Hai nhà này, nhà họ Tang đều không với tới. Nhưng dù vậy, Tang Thành Phong cũng vẫn tin tưởng rằng Tang Tửu có tên tuổi thiên kim nhà họ Tang, càng có thể được Quý Lâm Xuyên coi trọng hơn một thiên kim bị đuổi khỏi nhà.
Phí Nghệ nói xong thì lấy một tập tài liệu từ trợ lý đặt lên bàn, ngắt mạch suy nghĩ của Tang Thành Phong. Tập tài liệu lạnh lẽo bị ánh đèn trên trần nhà làm lóe lên, lại khiến những người khác nhà họ Tang cảm thấy có chút chói mắt.
“Dưới sự hỗ trợ của cô Tang, bên trong đã tỉ mỉ liệt kê tất cả tài sản của bà Tống Trí Tâm lúc còn sống cùng với tài sản muốn để lại cho các con. Phía sau cũng có quý công ty…”
Phí Nghệ nói chuyện không nhanh không chậm, có trật tự. Lâm Tình càng nghe thì trong lòng càng chậm rãi trầm xuống. Tang Tửu là muốn cắt đứt quan hệ còn cắn một miếng thịt từ nhà họ Tang!
Trên mặt pháp luật bố con ruột quả thực không thể cắt đứt. Thế nhưng, đây là bọn họ rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với nhà họ Tang ở trong giới!
A Tửu quay đầu nhìn về ông Thiệu ở phía sau lưng, mặt mày cong cong: “Chú Thiệu, giúp cháu đi gọi luật sư Tưởng đi. Mấy người chị Phí Nghệ không có ở đây, cháu sợ mình quá đơn thuần bị lừa gạt. Bây giờ không sợ nữa rồi!”
Mấy người nhà họ Tang: “...”
Cô mà thật sự đơn thuần thì cũng sẽ không mang đoàn luật sư đến!
[Chỉ số ra vẻ: 823/9999]
Lâm Tình không thể trơ mắt nhìn tài sản bị A Tửu cướp đi như nhổ lông cừu. Bà ta cười dịu dàng: “Tửu Tửu, bố cháu chỉ nói lẫy mà thôi. Tình cảm bố con ruột, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt? Pháp luật cũng không có điều khoản như vậy, không phải à? Hơn nữa bây giờ là cháu là nghệ sĩ đang nổi. Một khi bị công chúng biết được cháu gay gắt với trong nhà, truyền thông lại viết bậy. Danh tiếng của cháu có còn không chứ?”
“Hả?” A Tửu chớp chớp đôi mắt long lanh, hỏi lại như xác nhận: “Thế nhưng... không phải là ông Tang chủ động nói cắt đứt à? Tôi đồng ý cũng là sai à?”
Mặt Lâm Tình cứng đờ: “Thế nhưng phóng viên lại không ở đây. Bọn họ thích nhất là ăn ốc nói mò.”
Mấy phút ngắn ngủi, Tang Thành Phong cũng hồi thần, khẽ nâng cằm nhìn Tang Tửu. Ông ta nói như ban ơn: “Không phải trong giới của chị coi trong nhất là danh tiếng à? Tửu Tửu! Tốt nhất chị nhận sai đi. Người làm bố như tôi cũng không truy cứu.”
A Tửu nhìn Tang Thành Phong. Cô nhướng mày lên tỉ mỉ suy nghĩ thoạt nhìn rất xoắn xuýt.
Lâm Tình và Tang Thành Phong liếc nhau, đều là vẻ đã đoán được trước. Mấy năm trước Tang Tửu ầm ĩ như vậy cũng không dám nói trên mạng, không phải vì bận tâm danh tiếng à? Hôm nay nếu Tang Tửu thật sự dám cứng rắn chia tài sản đồng thời cắt đứt quan hệ dưới sự trợ giúp của người ngoài thì ngày mai trên mạng sẽ có một lượng lớn bài viết chỉ trích Tang Tửu bất kính với người lớn!
Tang Thành Phong khẽ mỉm cười nhìn về phía Phí Nghệ: “Luật sư Phí, chuyện của nhà chúng tôi cũng không nhọc đến…”
“Chị Phí.” A Tửu thầm hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn về phía Phí Nghệ, cất giọng trong trẻo: “Chị giúp em để tất cả phóng viên đang chờ ở ngoài vào đi.”
A Tửu nói xong, quay đầu nhìn về phía Tang Thành Phong vẻ mặt cứng đờ, rất nghiêm túc giải thích: “Dù sao danh tiếng trên mạng của tôi đã kém lắm rồi. Có kém hơn cũng không tụt xuống đâu được nữa. Ông Tang không cần lo lắng.”
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi không sợ bị bôi nhọ, chỉ sợ không có chỉ số ra vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận