Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 114


Lúc Hạnh Bác vừa xuất hiện, cư dân mạng trong phòng livestream cũng đang suy đoán liệu anh ta có phải do ê-kíp chương trình mời tới đóng kịch không, dẫu sao mục đích của anh ta quá rõ ràng, bởi anh ta đi thẳng tới quầy của A Tửu ngay mà chẳng thèm nhìn sạp hàng bên cạnh. Những người thế này hoặc là hỗ trợ hoặc là mang trong mình thuộc tính người hâm mộ thôi.


Thế nhưng, qua một hồi, cư dân mạng thấy anh ta và A Tửu cò kè mặc cả thì có vài người dao động.


[Không giống đâu, anh ta support hơi kỳ nha, quá rõ ràng, hơn nữa nào có ai vừa support vừa trả vèo một phát gấp mười lần chứ?]


[Có sao nói vậy, mọi người có thấy động tác của Tang Tửu không phải đang đòi tiền, mà chỉ muốn chỉ vào đồ nhuộm phong hương để anh ta nhìn kỹ thôi không, kết quả anh ta hiểu lầm năm ngón tay là bảo tự anh ta ra giá mới chết.]


[Mịa? Không thể nào? Tui nghĩ Tang Tửu bảo không nói giá tiền nên mới đổi sang ra hiệu đấy chứ.]


Không đợi dân mạng thảo luận ra kết quả, họ đã nhìn thấy Hạnh Bác như bị kích thích, nâng từ năm nghìn tệ thẳng lên năm mươi nghìn tệ rồi!


Đờ mờ!


Năm mươi nghìn tệ!


[Anh ta không phải support! Chắc chắn không phải support! Mật Đào TV bủn xỉn cỡ đó, không thể nào cho support hét giá tận năm con số được đâu!]


[Mật Đào TV bủn xỉn nhưng không có nghĩa là papa vàng cũng bủn xỉn nha. Cái bài đăng chọn ra chín người trên blog, mỗi người được tặng mười nghìn tệ còn treo trên Weibo kìa.]


[Papa tài trợ vàng rảnh đến nỗi chỉ chăm lo cho một nhóm à? Hơn nữa còn săn sóc rõ mồn một vậy nữa? Nếu săn sóc thật thì nên ba nhóm như nhau chứ, nhóm một và nhóm hai sáng nay thu nhập cao nhất cũng chỉ có ba con số thôi đấy, không thể có chuyện papa vàng chỉ cho nhóm thứ ba năm con số được, đó không phải nói rõ cho tất cả mọi người rằng “Mau nhìn đi, chúng tôi mời support tới nè, mấy người phải biết, dù ê-kíp chương trình bủn xỉn nhưng rất khôn khéo đấy nhá.]


Xét thấy Hạnh Bác vô tư và không hề nao núng đưa ra năm mươi nghìn tệ, những cư dân mạng - vốn suy đoán nhuộm phong hương của A Tửu được mua bởi người được ê-kíp chương trình ủy thác - bỗng cảm thấy Hạnh Bác không phải là người được ủy thác, trách thì trách tính keo kiệt của Mật Đào TV đã quá thẩm thấu vào lòng người rồi.


Đạo diễn: ...


Một cảm giác chua xót nhè nhẹ bao phủ từ từ chạy lên não.


Ông ta đen mặt, trừng mắt với mấy nhân viên đang cúi đầu, không chịu bỏ qua: “Khai thật đi, đứa nào tìm support?”


Nhân viên B do dự: “Đạo diễn, không ai tìm một người dám hét giá tận năm mươi nghìn tệ đâu ạ, ê-kíp của chúng ta hoàn toàn không thể trả nổi mà.”


Nhân viên A ưu sầu: “Sáng nay, nhóm một có ba trăm tệ cũng bị nói đắt đấy ạ.”


Nói rồi, như ôm sự sùng bái dành cho thần tượng, anh ta nói ra phỏng đoán trong lòng: “Có lẽ anh ta bị ấn tượng bởi sự tự tin của A Tửu khi ngồi trước quầy hàng chăng? Hoặc có thể ngạc nhiên trước hàng thủ công nhuộm phong hương? Năm mươi nghìn tệ với chúng ta thì rất nhiều, nhưng chưa chắc là nhiều nhặn gì với anh ta đâu ạ.”


Đạo diễn khẽ mỉm cười: “Cậu tin à?”


“Đương nhiên là em tin rồi ạ,” nhân viên B rất hùng hồn, nét mặt mang theo vẻ tín nhiệm A Tửu: “Thậm chí em còn tin rằng chỉ cần một buổi chiều là A Tửu có thể bán hết tượng điêu khắc ở quầy hàng đó ạ.”


Những người khác: ...


Trong khi A Tửu níu Hạnh Bác lại, cùng lúc đó Tịch Ngôn Vãn đã nhanh tay lẹ mắt gấp khăn ngay ngắn và bỏ nó vào chiếc túi dệt đặc biệt đã được chuẩn bị sẵn. Kế đến, chị vừa dúi túi dệt vào tay Hạnh Bác, vừa nói bằng một giọng nhẹ nhàng không gì sánh nổi: “Năm mươi nghìn tệ ạ, cảm ơn đã quan tâm.”


A Tửu thấy Hạnh Bác trả tiền xong, một lần nữa cô lại nhận ra rằng một người có thể ưa thích hàng thủ công đến mức nào nếu anh ta yêu chúng từ tận đáy lòng: “Khách ơi, nhà chúng tôi còn rất nhiều sản phẩm nhuộm phong hương, hay là hai ta thêm Wechat đi, có dịp tôi sẽ chụp chúng và gửi cho anh?”


“Khỏi ạ.” Lịch sự từ chối, Hạnh Bác nở nụ cười không chê vào đâu được: “Tôi vừa nhìn thấy chiếc khăn này đã ưng ngay, có lẽ tôi không vừa ý những món khác nữa đâu, cảm ơn cô.”


Mãi đến khi Hạnh Bác rời đi, dần khuất dạng, A Tửu mới tiếc nuối không nhìn theo Hạnh Bác nữa. Một hồi lâu, cô tự lẩm bẩm: “Bà Long có thể tận mắt thấy chuyện vừa nãy thì tốt quá, ai nói đồ nhuộm phong hương không bán được giá ở chợ chứ, vị khách kia thích nó đến nỗi có thể quả quyết ra giá gấp mười lần để mua lại kìa.”


A Tửu dứt lời, nghiêng đầu nhìn Tịch Ngôn Vãn với vẻ chắc nịch: “Sư tỷ, em cảm thấy nếu ban nãy em không trực tiếp kéo anh ta thẳng thắn chốt giá, biết đâu anh ta có thể đưa giá năm trăm nghìn hay năm triệu luôn đấy ạ, em bẩm sinh không gánh nổi cái danh giỏi kinh doanh đâu.”


Tịch Ngôn Vãn: ...


Chủ sạp kế bên: ...


Cư dân mạng: ...


Chúng tôi cứ nghĩ cô sợ anh ta đổi ý rồi bỏ chạy nên mới cố ghì người ta lại chứ.


Chủ quầy hàng nhìn vẻ chắc nịch của A Tửu mà lòng đầy phức tạp. Ông ta bị cái lều trước mặt ngăn cản tầm nhìn, bởi vậy không thể thấy được toàn bộ bên ngoài. Mãi đến lúc nãy, ông ta mới băn khoăn không biết món gì có thể bán được tới tận năm mươi nghìn tệ. Khi ra ngoài tìm hiểu, ông ta nhìn thấy người quay phim đang quay A Tửu và Tịch Ngôn Vãn, và một chiếc máy bay không người lái rất nhỏ đang quay giữa không trung trên đầu hai người.


Ông ta khẽ hỏi A Tửu: “Cô thật sự không biết người mua cái khăn nhuộm phong hương kia à?” Bây giờ vẫn còn người tiêu tiền như rác thế sao?


Dứt câu, ông ta nghiêm túc nhìn A Tửu, nghĩ bụng quái lạ thật đấy, ngay cả mặt cũng không thấy, đâu giống kiểu mù quáng vì người đẹp đâu nhỉ.


A Tửu bị chất vấn, bỗng chốc chưng hửng: “Đương nhiên tôi không biết anh ta rồi! Nếu tôi mà biết anh ta thì trời phạt quầy điêu khắc của tôi không bán được món nào đi!”


Hung ác không hả?


Tôi hỏi mấy người câu thề đó hung ác hay không hả?!


Chủ quầy hàng: ...


Cư dân mạng: ...


[Tôi tin người kia không liên quan gì đến chương trình, dù sao, anh ta biết Tang Tửu đó nha.]


[Ha ha ha ha ha, lời thề của Tang Tửu hài quá, cô vốn dĩ không bán được sản phẩm nào rồi, cô đang tự nổ đấy à!]


[Được rồi được rồi, mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra là được, phải để bà Long vui chứ!]


[Không, mấy ông bà thật sự cảm thấy Tang Tửu biết người mua khăn đó ư? Họ nhìn nhau không hề quen biết nha.]


[Hai người có quen hay không thì chỉ cần xem Tang Tửu có thể bán hết đống đồ điêu khắc đó không là biết ha ha ha ha.]


Thật ra, rất nhiều dân mạng không quá để ý liệu A Tửu có quen biết Hạnh Bác không, thay vào đó họ chỉ đơn giản cảm thấy vụ “mặc cả” ông nói gà bà nói vịt vừa nãy giữa A Tửu và Hạnh Bác rất thú vị.


Tịch Ngôn Vãn thấy sau khi A Tửu bán khăn, mắt thỉnh thoảng liếc qua chỗ sạp kế bên thì chợt bật cười, rồi chị đưa tay đẩy A Tửu về hướng sạp bên cạnh: “Dù gì quầy của chị em mình cũng không có ai. A Tửu, em làm gốm ở sạp hàng xóm giết thời gian đi.”


A Tửu: QAQ


Sao mình có thể nói vì quầy chúng mình không có ai nên em mới nhìn quầy hàng của ông ta suốt một cách đầy hâm mộ thế chứ.


“Ông chủ, cuối tuần tới tôi sẽ đến hàng ông để tráng men nha, đến lúc đó, chắc nó không bị nóng hư chứ? Tôi định làm quà đại thọ bảy mươi cho bà nội ấy mà.” Một cô gái trạc hai bốn hai lăm tuổi bước ra khỏi lều, cúi đầu hỏi chủ sạp.


Chủ quầy vui vẻ lắc đầu: “Tôi quan sát toàn bộ quá trình mà, cô làm rất thành công, không bị nóng hư đâu.”


Nghe vậy, cô gái yên tâm, cười vẫy chào tạm biệt chủ quầy: “Vậy được, tuần sau gặp nhé.”


“Hẹn tuần sau.”


A Tửu nghe hết cuộc đối thoại của họ, vốn dĩ dù cho Tịch Ngôn Vãn đẩy thế nào thì mông cô cứ dính chặt dưới đất không rời, bất chợt cô đưa tay chọc vào ông chủ làm gốm: “Ban nãy ông nói trải nghiệm miễn phí vẫn còn hiệu lực đúng không?”


Ông chủ quầy làm gốm trợn tròn mắt: “Mới nãy cô bán được năm con số đấy, còn cò kè 60 tệ phí trải nghiệm, có vẻ không ổn đâu.”


“Dù cho có bao nhiêu số cũng không thuộc về tôi mà.” A Tửu vừa nói, người đã vào trong lều gốm rồi. Cô ngồi vững vàng trên chiếc ghế đẩu trống: “Tôi mặc kệ, dẫu sao hồi nãy ông đã bảo miễn phí rồi, tôi sẽ không trả tiền cho ông đâu.”


Ngang ngược!


Ngang ngược để ra vẻ!


Nhưng A Tửu thất vọng rồi, bởi ông chủ quầy gốm hoàn toàn không cảm thấy A Tửu đang ngang ngược nên dĩ nhiên sẽ không tặng điểm ra vẻ rồi. Theo ông ta, lúc nãy mình vừa nói miễn phí thì tất nhiên không thể đổi ý. Vả lại, A Tửu và bạn cô rõ là đang quay chương trình, có một nghệ sĩ đang quay hình vào quầy của ông ta làm gốm, vậy có thể giúp họ quảng cáo gốm Nha Châu rồi.


Họ là những thợ thủ công truyền thống, ai lại không muốn những nghề thủ công truyền thống truyền đời của mình được nhiều người biết đến chứ?


Cư dân mạng cũng không thấy A Tửu đang ngang ngược, xét cho cùng, A Tửu quả thật không có tiền mà! Nói cách khác, mức độ hiện nay mà coi là ngang ngược sao? So sánh trình độ hiện giờ của A Tửu với trước kia, phải gọi là sư phụ đấy.


A Tửu nhìn điểm ra vẻ đang im lặng kéo dài, lại khẽ thở dài khó thấy rõ, xem ra mọi người càng bao dung với mình hơn rồi.


Sau khi máy kéo phôi chuyển động, chủ sạp thấy A Tửu không giống tay mới mà có nền tảng, hứng thú hỏi: “Trước đây cô từng thử làm đồ gốm rồi à?”


A Tửu lắc đầu: “Từng nặn đất sét vài lần, cũng có học khắc khuôn và đánh bóng ngọc bích, lần đầu tiên tôi làm gốm.” Nặn đất sét học ở trong “Bé ơi, đến đây nào!”, khắc khuôn là do tặng quà cho bọn Kim Bảo, còn về đánh bóng ngọc bích thì học được trong khoảng thời gian chuẩn bị khóa bình an làm quà năm mới cho sư môn.


“Dù là lần đầu tiên làm gốm nhưng tôi mới nhìn thì cảm thấy nó khá giống nặn đất sét.”


Dẫu sao trong game điện thoại A Tửu có thiên phú rất cao, sở dĩ cô quá yếu là vì bị hạn chế cấp bậc. Bây giờ sau khi thoát khỏi hạn chế, tài năng của A Tửu và các kỹ năng thực tế mà cô từng chăm chỉ học tập và rèn luyện đã được bộc lộ ra. Và cô có thể tiếp thu các nghề thủ công một cách rất nhanh chóng.


Trong lúc A Tửu nói chuyện, Hạnh Bác cũng trở lại quán trà với chiếc khăn nhuộm phong hương mà anh ta mua với giá năm mươi nghìn tệ. Nhóm người dường như thương lượng rất suôn sẻ, lúc rời đi, nụ cười luôn thường trực trên môi.


Quý Kỳ Tây vẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ ngắm A Tửu, nghe tiếng, anh quay lại thoáng nhìn, hờ hững phê bình một câu: “Khả năng diễn xuất cần được cải thiện đấy.” Suốt quá trình anh ta chỉ nói vài câu, chẳng thèm nhìn món đồ mà đã bỏ tiền ra mua ngay, có lẽ đã bị A Tửu cho rằng đó là người hỗ trợ bên chương trình rồi.


Hạnh Bác: ...


Anh ta trải khăn trước mặt Quý Kỳ Tây, cẩn thận thăm dò sắc mặt của Quý Kỳ Tây: “Tốn năm mươi nghìn tệ ạ.”


Nói rồi, Hạnh Bác buột miệng bổ sung: “Người đó rao giá ác quá! Cứ đòi thêm mãi, cô ta thật sự cứ thách liên tục đấy ạ.”


Quý Kỳ Tây đưa tay khẽ vuốt ve hình chim Hỉ thước trên cái khăn rồi lười biếng hỏi: “Cô ấy thách giá cậu à? Thách thế nào?”


Hạnh Bác xòe bàn tay ra, một mực nghĩ vừa rồi anh ta đã bị gạt: “Cô ta không nói gì, chỉ xòe năm ngón tay, tôi ra 500 tệ, không chịu, 5000 tệ, không chịu, năm mươi nghìn tệ, chốt giá.”


“Năm ngón tay.” Quý Kỳ Tây bắt chước xòe bàn tay ra và chỉ vào chiếc khăn nhuộm phong hương đang trải ra bàn như A Tửu ban nãy, rồi liếc qua hỏi Hạnh Bác với vẻ một lời khó nói hết: “Cậu có nghĩ là cô ấy muốn cậu xem khăn trước, xem trình độ tay nghề rồi mới ra giá không?”


Hạnh Bác: ?


Quý Kỳ Tây ngước mắt, nghiêm túc quan sát Hạnh Bác: “Cậu có một người anh em sinh đôi phải không?”


Hạnh Bác: ??


“Tuần trước Hạnh Bác xin nghỉ về quê mấy ngày, đúng lúc đó, cậu đã trực tiếp thay cậu ta tới công ty làm phải không?” Quý Kỳ Tây nghiêm túc đoán xong, hất hàm: “Nếu không sao cậu lại có thể không nhận ra nghệ sĩ trong công ty chứ?”


Hạnh Bác: !!!


Cho đến lúc này, Hạnh Bác mới đột nhiên nhớ đến chuyện Quý Kỳ Tây làm người đại diện cho A Tửu. Vừa rồi anh ta chỉ nhìn năm ngón tay thôi, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang của A Tửu, bây giờ nhớ lại, người đó trông rất giống A Tửu à nha!


Quý Kỳ Tây lại gấp khăn lại đàng hoàng, rồi cất “Hỉ thước” vào túi mình: “Sau khi về thành phố Bắc Kinh, bảo anh em sinh đôi của cậu tới trả đi.”


Hạnh Bác: ...


Anh ta xấu hổ cúi đầu.


Lúc nãy, có lẽ sự thông minh của anh ta đã bị ông trời tạm thời lấy đi mất rồi.


“Đúng rồi, cậu...” Lúc Quý Kỳ Tây định rời khỏi phòng bao, động tác hơi khựng lại. Anh nghiêng đầu lướt nhìn cái tay đang bắt chéo trước người của Hạnh Bác, vài giây sau anh cười khẽ: “Thôi, cậu về trước đi.”


Hạnh Bác: ???


Chẳng lẽ ông trời chưa trả trí thông minh của anh ta về lại sao? Nếu không, tại sao anh ta không giải thích được ánh mắt trước khi đi của sếp chứ?


Trong lều làm gốm đã có mười lăm mười sáu người tụ tập xung quanh A Tửu, hầu hết họ đều là người mới làm quen với đồ gốm, thế nên dưới sự hướng dẫn của ông chủ làm gốm, họ chỉ làm được một vài cái ly, chậu hoa, ống đựng bút… đơn giản. Vì vậy, nhìn sơ qua, tác phẩm của họ na ná giống nhau.


Tuy nhiên, khi nhìn thoáng qua, họ chợt thấy có một sự khác biệt với nhóm của mình.


A Tửu cụp mắt với vẻ mặt rất tập trung, những ngón tay xanh nhạt đang linh hoạt nhào nặn trên máy kéo phôi, và chẳng bao lâu sau, thứ trông như đống bùn sét đó đã hiện rõ thành hình.


Khi họ đang suy đoán về nguyên mẫu cuối cùng sẽ được tạo hình như thế nào, một cô bé cột bím tóc sừng, chỉ vào máy kéo phôi trước mặt A Tửu và giòn giã reo lên: “Đại bàng! Đại bàng bay trên trời kìa!”


Trí tưởng tượng của trẻ con luôn rất phong phú, chúng nhìn đám mây trên trời cũng có thể tưởng tượng ra một loạt những điều kỳ khôi và lạ lùng.


Người khác đang bận nghiêm túc quan sát, rồi họ không thể ngừng gật đầu và ngạc nhiên trước thực tế là đồ gốm mà A Tửu đang làm thật sự trông giống như một con đại bàng đang giương cánh bay.


Từ mỏ, cánh, đến lông đuôi, rất khó khiến người ta tin rằng một cục đất sét lại có thể nhanh chóng được nặn thành một chú đại bàng hiên ngang và oai vệ trong tay A Tửu.


“Giống quá, với lại càng lúc càng giống rồi.”


“Tay em gái này khéo thật nha, tôi không khỏi nghi ngờ liệu tôi và cô này có dùng chung loại đất sét gốm không đây.”


“Kiểu như một đứa bé quậy phá không nghe lời khi ở trong tay tôi, mà vừa đến trước mặt cô này đã lập tức biết điều ngay ấy.”


Ông chủ hàng gốm xem xong thì chép miệng kinh ngạc, đồng thời thâm tâm cũng nảy sinh suy nghĩ luyến tiếc người tài. Nhưng vừa nghĩ tới nhân viên đang quay phim thì ý nghĩ nhỏ nhoi đó của ông ta tức khắc bị một xô nước lạnh dập tắt.


Hầy.


Cái chảo nhuộm giới giải trí khổng lồ này vơ vét hết người thực sự có khả năng rồi. Trước đây có một Tang Tửu có thể làm phi công, bây giờ có một nghệ sĩ giấu mặt tài giỏi có thể tạo ra được đại bàng nữa chứ.


Sau đó...


Ông chủ làm gốm ngẫm lại hình như ông ấy nhớ trên mạng có nói Tang Tửu tham gia một chương trình giải trí livestream nghề thủ công truyền thống, vả lại còn rút trúng khu vực nhuộm phong hương của họ nữa?


“!!!”


Ông ta vội lấy điện thoại di động ra, đăng ký vào Mật Đào TV, không nói hai lời mua hội viên rồi xem chương trình trực tiếp mới nhất.


Sau đó, ông chủ làm gốm nhìn thấy lều hàng gốm của mình trên màn hình livestream, thấy một cô nghệ sĩ che mặt ngồi trên ghế đẩu làm đồ gốm, và thấy chính ông ta đang ngồi phía sau nghệ sĩ ấy và cúi đầu xem điện thoại của mình.


Ông chủ quầy gốm run lẩy bẩy đặt điện thoại xuống, khi nhìn lại A Tửu vẻ mặt của ông ta cực kỳ phức tạp. Mất cả buổi trời, hai người bị ông ta tiếc đều là Tang Tửu ư???


“Làm xong rồi.”


Không biết ai hô lên.


A Tửu nhìn chim đại bàng đất sét còn chưa qua hong khô, đột nhiên ngớ ra. Lúc mới nhào nặn, hình như cô không hề lo sợ sẽ thất bại vì là lần đầu làm gốm, trái lại cô vô cùng tin tưởng vào bản thân một cách rất hiếm thấy.


Lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ đang hiện hữu, A Tửu cẩn thận cất chim đại bàng vừa nặn đi, quay lại nhìn mọi người đang vây xem, rồi lộ liễu câu kéo người ngay trước mặt chủ tiệm làm gốm: “Tôi bán tượng gỗ kế bên nè, mọi người có muốn xem thử không ạ?”


Cô bé cột bím tóc sừng - tên là Đậu Đậu - giơ tay thật cao, trong đôi mắt to như quả nho mang theo ánh sáng mong đợi: “Em kêu ba mua tượng gỗ, vậy chị có thể nặn cho em con mèo máy Doraemon không ạ?”


A Tửu rất rầu rĩ: “ Sáu mươi tệ làm thử một lần, chị vừa trải nghiệm xong rồi.”


Ông chủ quầy gốm: ...


Cô có tốn tiền đâu chứ.


Ba của Đậu Đậu mau chóng tỏ rõ thái độ: “Chúng tôi trả tiền làm thử cho cô.”


“À...” A Tửu lắc đầu, với vẻ mặt kiên trì đặc trưng của một thợ thủ công: “Nói vậy coi như tượng gỗ chỉ bán kèm theo rồi, tôi phải tìm những khách hàng có thể thật sự thấy được vẻ đẹp của đồ chạm khắc, chứ tôi không phải chỉ là người ham tiền nông cạn đâu.”


Lúc A Tửu nói chuyện, đã có người ngồi xổm trước quầy hàng của A Tửu để xem những tác phẩm chạm khắc bằng gỗ rồi. Tượng chạm khắc chim tước gỗ thoạt trông quả thật không đẹp mắt như những quầy hàng khác, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện ra mỗi một con chim tước đều rất dễ thương và được làm hết sức có tâm, có con còn vô cùng ngây thơ.


Người đó cầm tượng điêu khắc hình một con chim đuôi dài, và hỏi A Tửu ra chiều mới mẻ: “Làm thế nào có thể phát hiện ra vẻ đẹp thực sự của tượng gỗ vậy?”


A Tửu cười tươi rói: “Giống vị khách vừa mua khăn nhuộm phong hương ấy! Anh ta thật sự đã nhận ra vẻ đẹp của nhuộm phong hương đấy thôi!”


Những người khác: ...


Cô vậy mà bảo không nông cạn hám tiền à???


[Ha ha ha ha ha ha tôi cứ suy đi nghĩ lại không biết liệu cái anh năm mươi nghìn kia có quen biết Tang Tửu không nhể, nếu hai người biết nhau thì diễn xuất của Tang Tửu quá nai xừ rồi.]


[Có lẽ không quen đâu, người kia chỉ đơn giản là có tiền thôi, tiêu tiền như rác ấy mà nhỉ?]


[Chắc vậy ha ha ha ha ha ha ha!]


Vị khách, mới hỏi thăm A Tửu, vừa nhìn sang Tịch Ngôn Vãn vừa huơ bức chạm khắc chim đuôi dài rồi nuốt nước bọt và thử hỏi dò: “Nó bao nhiêu tiền vậy?”


Tịch Ngôn Vãn bí hiểm giơ ra một ngón tay.


Khách: ???


“Một, một...”


Anh ta “một” cả buổi mà không dám nói ra, lỡ anh ta đưa ra giá mười nghìn tệ rồi cũng bị chủ sạp túm lấy không buông thì sao?!


Tịch Ngôn Vãn bật cười, không dọa anh ta nữa, mà cười đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Một trăm tệ.”


Tượng điêu khắc gỗ không lớn, hơn nữa vật liệu gỗ cũng thường gặp, ông Ba báo giá giữa 80-100 tệ, vậy nên Tịch Ngôn Vãn định ra một trăm tệ nhằm chừa lại cho khách khoảng 20 tệ để trả giá.


“Một trăm tệ à? Rẻ chán!” Anh ta ngạc nhiên thốt lên, hoàn toàn không nhớ rằng chừng mười phút trước anh ta từng chê một bức tượng khắc gỗ đào mừng thọ với giá 50 tệ ở quầy hàng nọ: “Tôi mua!”


Anh ta nói xong, chỉ vài bức tượng điêu khắc gỗ còn lại ở quầy hàng: “Sản phẩm chạm khắc gỗ nhà cô tuy tay nghề không tinh xảo mấy, nhưng đều khắc ra thần thái riêng biệt của chim tước, trông rất sống động.”


A Tửu đã sớm ra khỏi lều, nghe vậy, cô vỗ hai cái lên vai khách theo cách rất “bậc thầy”: “Anh, rất tinh mắt, tiếp tục phát huy nhé.”


Khách: ...


Những người khác: ...


Sau khi có một khách hàng phê bình, người khác cũng thích thú và muốn tới quan sát quầy hàng tượng chim tước.


Lúc trước họ chỉ đứng ở quầy hàng nhìn lướt qua, không chú ý lắm, huống hồ, quầy hàng bày bán đồ điêu khắc gỗ trong chợ không ít. Bây giờ nhìn kỹ lại, họ chợt cảm thấy mấy bức chạm khắc chim tước này được làm vô cùng sống động.


“Tôi cũng tới thử, tôi thấy con vẹt đó không tồi nha.”


“Hỉ thước đầu cành không tồi, tôi mua một cái.”


Một, hai, ba, không đầy nửa tiếng, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đang bán hết mười bức tượng chạm khắc gỗ được mang tới rồi. Đậu Đậu cột bím tóc sừng cũng kêu ba mua cho mình một con chim cú mèo.


“Bạn nhỏ, em đợi xíu.” A Tửu thấy Đậu Đậu mua cú mèo xong định rời đi, bèn gọi cô bé lại: “Em nhìn nè, nó giống mèo máy Doraemon mà em nói không?”


Đậu Đậu nhìn A Tửu – chẳng biết đã vào lều làm gốm từ lúc nào – kinh ngạc há miệng tròn như cho O. Đến khi nhìn theo tay A Tửu, cô bé tức khắc bị con mèo máy Doraemon bằng gốm mà A Tửu vừa nặn bắt làm tù binh.


Khi lại mở lời, giọng cô bé trong veo, chứa đựng rõ sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên: “Giống! Giống y chang luôn ạ!”


A Tửu xoa cổ: “Giống là được, bảo ba em giúp chị trả phí trải nghiệm sáu mươi tệ đi, chị còn sợ nếu không giống, ba em đổi ý thì chẳng phải chị phải bồi thường sáu mươi tệ sao?” Là một người thích ra vẻ đúng chuẩn, tất nhiên không thể mua bán lỗ vốn được.


Cư dân mạng trong phòng livestream: ...


Đậu Đậu ngồi xổm xuống đất, không nỡ rời mắt, một tay cầm tượng gỗ cú mèo, một tay siết chặt vạt áo của A Tửu, non nớt hỏi: “Chị, chẳng phải ban nãy chị nói không thể làm sao?”


A Tửu cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen lúng liếng của Đậu Đậu, hơi nghiêng đầu: “Dù chị rất muốn nói cho em biết vì chị thấy em phát hiện ra nét đẹp của tượng điêu khắc nên mới giúp em, nhưng nói vậy sẽ không công bằng với những người khác.”


“Vậy chị...”


A Tửu nhún vai, hùng hồn nói: “Chủ yếu là vì chị quá lười, chị sợ sau khi đồng ý với em rồi thì những người khác cũng yêu cầu giống em đó, vậy sẽ phiền phức lắm á. Chị yếu đuối thế này, dĩ nhiên không thể giúp nhiều người làm đồ mỹ nghệ miễn phí rồi.”


Cư dân mạng trong phòng livestream: ...


Cô luôn năm lần bảy lượt thừa cơ bọn tôi cảm động mà đá vào trái tim bọn tôi một cú.


[Chỉ số ra vẻ: 5409/9999]


[Mong Tang Tửu có thể đọc quyển “Nghệ thuật ngôn ngữ” để học cách ăn nói đi, rõ ràng làm chuyện tốt lại nói thành không ra gì.]


[Không biết cách ăn nói +1, nếu cứ tìm đường chết kiểu này không biết lúc nào Tang Tửu sẽ bị toàn mạng anti chỉ vì một câu nói đây.]


[Quỳ gối van xin công ty Thước Kiều tìm giáo viên dạy Tang Tửu cách nói chuyện đi. Người ta hoặc là nói không làm, hoặc là làm mà không nói, còn Tang Tửu thì hay rồi, đã làm còn nói, nhưng lại nói không ra hồn luôn! Tôi không phải fan mà nhìn còn sốt ruột thay cổ nè!]


[Bây giờ tôi giống một bà mẹ giận lòng vì con mình tào lao quá nè, thấy con nhà mình làm xong chuyện còn phải tự đâm một câu mà tức cái lồng ngực ghê á, chẳng thà con không làm thì hơn đấy!]


A Tửu hoàn toàn không biết sự tức giận tràn lan của cư dân mạng trong phòng livestream, trái lại cô tự cảm thấy hài lòng, quả là cô rất có tiềm lực làm kiêu à nha!


Là trẻ con, suy nghĩ của Đậu Đậu không giống với người lớn. Cô bé cho rằng mình chắc hẳn rất đặc biệt, nếu không tại sao nhiều người vậy mà chị ấy chỉ giúp cô bé chứ, điều này chứng minh rằng cô bé dễ thương nhất trong lòng chị ấy!


“Cảm ơn chị ạ!” Đậu Đậu nhào tới ôm lấy A Tửu, rồi cách khẩu trang hôn một cái thật kêu lên mặt A Tửu để bày tỏ niềm vui thích: “Em thích chị lắm ạ! Chị đúng là chị gái xinh đẹp nhất!”


Vào lúc này, có lẽ người bình thường sẽ vô cùng hân hoan nhận lấy sự yêu thích từ cô bé nhỏ, nhưng A Tửu bình thường ư?


Cư dân mạng không khỏi tự hỏi lòng.


Quả nhiên, A Tửu không phụ thắc mắc của họ. Cô lùi lại không mảy may lần lữa, nhìn Đậu Đậu với vẻ đề phòng: “Chị sẽ không giúp em tô màu đâu nha, em có hôn một trăm cái cũng vô dụng thôi!” Cô còn mang khẩu trang mà dám khen cô đẹp nhất, vừa nhìn đã biết không chân thành rồi!


Đậu Đậu: ...


Xem ra mình không hề dễ thương trong lòng chị ấy rồi QAQ.


[Chỉ số ra vẻ: 5410/9999]


Cư dân mạng: ...


Cô cứ ra sức tìm đường chết đi! Bọn tôi thật sự muốn dán băng keo lên miệng cô ghê đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận