Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 98


Tối thứ sáu, khi hoàng hôn bao phủ đỉnh núi và phía chân trời được ánh chiều tà nhuộm sang màu hồng cam, kỳ nghỉ cuối tuần được chờ đợi từ lâu của toàn thể học sinh lớp dự bị cũng đã bắt đầu. Huấn luyện viên Đới mới vừa hô giải tán, hai mươi sinh viên tựa như chim sổ lồng chạy ùa như bay về hướng ký túc xá. Chưa tới mười phút sau, họ lại đồng loạt xách toàn bộ hành lý ra khỏi ký túc xá.
“Buổi tối hát karaoke không?”
“Được được được, ai đăng ký giơ tay!!!”
Bành Quân Nghi vừa giơ tay xong, thoáng liếc qua thấy A Tửu không cử động, bèn vội vươn tay huých vào cánh tay A Tửu: "A Tửu, cậu không đi hả? Tất cả mọi người đang chờ màn biểu diễn 'Joker' của cậu đó!"
Những người khác cũng nhìn A Tửu với ánh mắt chứa chan mong chờ.
“Không đi.” A Tửu cố làm kiêu xoa nhẹ cánh tay: “Huấn luyện cả ngày mình mệt chết đi được ấy, không hát đâu.”
Yên lặng.
Chỉ số ra vẻ cũng yên lặng kéo dài.
A Tửu thở dài thườn thượt, kể từ khi đến lớp dự bị, ngoại trừ hai ngày đầu tiên có thể lục tục nhận được một vài chỉ số ra vẻ ra, thì sau này dù cô làm đến mức nào cũng không nhận được chỉ số ra vẻ nữa, thật khổ sở quá.
Kết thúc hồi tưởng, A Tửu ngước mắt thấy những người khác cũng đang im lặng, bèn nói bằng tất cả chân thành: “Mấy cậu bao dung cho mấy đứa thích làm kiêu ra vẻ yếu đuối ghê luôn á.”
Những người khác: ...
Ai yếu đuối mà có thể đeo vật nặng trên lưng không than thở tiếng nào khi huấn luyện, thậm chí bỏ xa những người khác ở phía sau; ai làm ra vẻ mà có thể ăn như gió cuốn ngốn hết các món nhạt như nước ốc trong căn-tin không để thừa lại một chút gì?
Mọi người thầm mắng xong, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau. Giây lát sau, khẽ gật đầu, trong lòng cùng đạt thành chung một nhận thức, hiển nhiên họ tự nhận mình đã nhìn thấu chân tướng.
A Tửu.
Có ước mơ được làm công chúa hạt đậu chứ sao!
Không đợi mọi người đáp lại công chúa hạt đậu A Tửu, một chiếc xe công vụ màu đen khiêm tốn dừng trước cổng trường, cửa sổ xe được hạ xuống để mọi người thấy rõ ai đang ngồi ở ghế lái.
Tịch Ngôn Vãn nghiêng đầu vẫy tay với người bên ngoài, sau đó chị mở cửa xe bước xuống, cười một cách lười nhác: “Hi, các bạn cùng lớp của A Tửu, lần đầu gặp mặt, cảm ơn các em ngày thường luôn săn sóc A Tửu nhé.”
Lúc A Tửu bấm điện thoại di động, cô thường tán gẫu với sư huynh và sư tỷ trong nhóm sư môn, trong đó có nói chuyện về các bạn cu· lớp dự bị. Như A Tửu nói, các bạn học rất độ lượng, bởi không hề có một ai cảm thấy cô làm kiêu và yếu đuối cả.
“Đừng khách sáo ạ!” Một bạn nam rất thích Tịch Ngôn Vãn, vừa thấy Tịch Ngôn Vãn cười với (nhóm) mình thì cậu ấy như bị đóng đinh tại chỗ, vừa lắp bắp vừa khẩn trương trả lời: “Đúng ra, phải là A Tửu săn sóc bọn em hơn ạ.”
Những người khác cũng vội phụ họa: “Đúng đúng đúng, A Tửu săn sóc bọn em nhiều hơn!”
Nếu A Tửu không săn sóc họ thì đã sớm không thấy bóng dáng cô lúc huấn luyện rồi. Huống hồ, tất cả các món trong căn-tin nhờ có A Tửu ăn trực tiếp tại chỗ, đã cứu họ khỏi việc phải quay về ký túc xá ăn mì gói.
Nghe vậy, A Tửu cười tủm tỉm nhìn Tịch Ngôn Vãn. Đến khi mắt hai người chạm nhau, cô lại phồng má, thầm nhủ: Sư tỷ, chị coi nè em đâu có nói sai đâu, các bạn rộng lượng lắm luôn á!
Tịch Ngôn Vãn thấy A Tửu hòa đồng với các bạn, cũng vui trong lòng: “Tối nay chị sẽ dẫn A Tửu đi ăn một bữa, có lẽ phải xin lỗi trước vì không tiếp chuyện được rồi, mai mốt A Tửu học xong, nếu mọi người có thời gian thì chị sẽ mời các em ăn bữa cơm nhé, dẫu sao, nói theo cách nào đó thì chị cũng coi là phụ huynh của A Tửu mà.”
Bạn nam xem Tịch Ngôn Vãn là thần tượng lập tức giơ tay thật cao: “Rảnh ạ, lúc nào bọn em cũng rảnh.”
Có người dẫn đầu trả lời, những người còn lại vội tíu tít đồng ý.
“Em cũng rảnh ạ!”
“Em cũng vậy ạ!”
“Có rảnh, có rảnh ạ, lúc nào cũng rảnh ạ!”
“Đến lúc đó bọn em sẽ rủ thêm huấn luyện viên Đới ạ, lần trước em trông thấy huấn luyện viên Đới xem phim điện ảnh của cô giáo Tịch trên máy tính bảng đó!”
Mãi đến khi Tịch Ngôn Vãn và A Tửu lên xe rời đi, vài bạn học mới thở phào nhẹ nhõm: “Run chết đi được, suýt nữa là không nói trôi chảy nổi luôn á.”
Bành Quân Nghi – đang thầm tiếc rẻ vì không thể hát hò với A Tửu – nghe vậy bèn tỏ vẻ không hiểu: “A Tửu cũng là nghệ sĩ mà, thường ngày mấy cậu gặp A Tửu suốt, bây giờ sao thấy cô giáo Tịch lại căng thẳng vậy chứ?”
“Khác lắm, dù không thể giải thích rõ nhưng thật sự không giống.” Có bạn học gãi đầu: “Trừ lần đầu tiên gặp A Tửu hơi xa cách ra, sau này bạn ấy hoàn toàn giống một bạn học bình thường của chúng ta, đôi khi mình còn không nhớ A Tửu cũng thường hay xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu và lên TV nữa cơ. Nhưng cô giáo Tịch lại khác, dù gặp mấy lần thì mình vẫn cảm thấy căng thẳng như thế.”
Người bên cạnh trầm ngâm gật đầu: “Thú thực, may nhờ A Tửu học trong lớp mình, nếu đổi thành cô giáo Tịch, mình chắc chắn sẽ không được tự nhiên đâu.”
Bành Quân Nghi sờ cằm suy nghĩ chốc lát: “Có lẽ vì A Tửu thật sự hòa nhập vào tập thể lớp chúng ta, hoàn toàn không giống một nghệ sĩ. Cô giáo Tịch cười thì cười đó, nhưng thoạt nhìn đã biết không cùng đường với bọn mình rồi.”
Những bạn khác không hẹn mà cùng đưa ngón cái với Bành Quân Nghi, tỏ vẻ bội phục: “Sâu sắc!”
Trong khi họ đang thảo luận, A Tửu đã ngồi trên xe đi vào đường cao tốc và đang đi về hướng trung tâm thành phố. Hôm nay, giáo sư Lan hẹn A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đến nhà ăn cơm, nên chiều nay Tịch Ngôn Vãn tới trường đón A Tửu sớm, bởi vậy A Tửu mới từ chối kế hoạch đi ca hát của bạn cùng lớp.
Dù gì cũng phải từ chối, thế là A Tửu quyết định làm kiêu. Kết quả rõ mồn một, cô thất bại.
Một tay Tịch Ngôn Vãn cầm vô lăng, một ngón tay chỉ vào tủ lạnh trên xe: “Một tiếng nữa chúng ta mới tới nhà cô giáo Lan, trong tủ lạnh có kem và đĩa trái cây đó, chị vừa mua nửa tiếng trước, em xem thử muốn ăn gì.”
A Tửu lấy đĩa trái cây ra, đầu tiên cô xiên nĩa vào một quả dâu tây rồi đưa cho Tịch Ngôn Vãn. Và khi Tịch Ngôn Vãn ăn xong, cô lại xiên một miếng khác bỏ vào miệng mình.
Cô vừa cắn vào, nước trong quả lập tức lan nhanh bùng nổ vị giác, mắt A Tửu sáng lấp lánh: “Ngọt ghê luôn!”
Tịch Ngôn Vãn thoáng nhìn A Tửu, nụ cười trong mắt dần đậm hơn: “Ngọt mấy cũng không bằng A Tửu nhà chúng ta.”
A Tửu đặt đĩa trái cây xuống, hai tay để dưới cằm làm biểu tình "nở hoa" với Tịch Ngôn Vãn. Mày hơi cong, cô mỉm cười: “Chỉ ngọt cho anh chị xem thôi, không cho người khác xem đâu ạ.”
Những người khác chỉ có thể thấy cô ra vẻ, không thể cho họ nghĩ mình ngọt được!
Tịch Ngôn Vãn không nghe được tiếng lòng của A Tửu, tranh thủ duỗi tay ra xoa lên quả đầu dưa của A Tửu: “Nhớ nha, không được ngọt ngào ở trước mặt người ngoài nhá.” A Tửu nhà mình dễ thương vậy, nếu còn ngọt ngào ở trước mặt người ngoài nữa, một khi bị người khác thấy đâm ra thèm thuồng rồi bắt cóc thì sao đây?
“Dạ!”
Tịch Ngôn Vãn thấy A Tửu ngoan ngoãn đồng ý, và sau đó chợt nhận ra hai người chỉ thỏa thuận bằng miệng thì sẽ chẳng có tác dụng gì, ai bảo A Tửu thi thoảng tự dưng dễ thương quá đỗi, có lẽ chính A Tửu cũng không kiểm soát được.
Haiz.
Tiểu sư muội quá khiến người yêu thích cũng rất phiền muộn.
Phải nói, suy nghĩ của Tịch Ngôn Vãn không khác gì của đa số các bậc phụ huynh khi nhìn con cái nhà mình, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, bất kể từ khía cạnh nào đứa trẻ nhà mình cũng trông vô cùng ưu tú, không đứa bé nào bì kịp đứa trẻ nhà mình cả.
Một tiếng sau, bảy giờ tối ở thành phố Bắc Kinh, Tịch Ngôn Vãn và A Tửu đến nhà giáo sư Lan sớm hơn mười phút so với thời gian đã hẹn. Chuông cửa vừa vang lên hai tiếng, cửa đã được mở ra từ bên trong.
Gặp A Tửu, Lương Phong sốt sắng bước tới ôm lấy thật nồng nhiệt: “A Tửu nhà mình học ở trường vừa mệt vừa gầy luôn rồi kìa. Cô tin tưởng em, em chắc chắn có thể giành được vai diễn! Nếu không sẽ uổng công vất vả rồi!”
“Không thể nói uổng công vất vả ạ.” A Tửu thấy cô dạy múa của mình, cũng rất vui mừng. Sau khi ôm lại, cô xấu hổ bổ sung: “Ở trong lớp em vô cùng vui vẻ, các bạn rất tốt, có nhiều chương trình huấn luyện mà em chưa từng thấy trước đây. Mỗi sáng thức dậy em cũng luôn rất mong chờ những nhiệm vụ mà huấn luyện viên sẽ giao cho bọn em ạ.”
Xưa kia, A Tửu luôn phải tự học khi còn ở tông môn, chưa bao giờ được học trong học viện. Tuy có thể thấy được cuộc sống trường học từ cốt truyện và một phần ký ức của nguyên chủ, nhưng cuối cùng cũng không thể sánh được với trải nghiệm thực tế.
“Em vừa nghĩ sắp không được học ở trường nữa, tự dưng rất không nỡ.”
Lương Phong phì cười: “Ơ, xem ra A Tửu nhà chúng ta nắm chắc có thể lấy được vai diễn trong phim đó nhỉ?” Suy cho cùng, nếu cô muốn đóng phim sẽ không thể ở miết trong trường được.
A Tửu lắc đầu: “Em chỉ nắm chắc khoảng năm phần thôi ạ, nhưng huấn luyện viên bọn em nói nếu em không lấy được vai diễn sẽ không cho em đi học tiếp nữa, với lại trước khi thử vai em đã thề trước mặt thầy ấy rồi.”
Cẩn thận tính toán, rất có thể ngày mai sẽ biết được kết quả quyết định vận mệnh.
Hôm đó, sau khi thấy A Tửu ở học viện Hàng Không, đạo diễn Đàm bèn nảy sinh thôi thúc muốn A Tửu đóng vai chính. Dĩ nhiên, cái gọi là thôi thúc cũng dựa trên sự đánh giá toàn diện về kỹ năng diễn xuất, tính chuyên nghiệp, hình tượng… của cô.
Nhưng trên đường về nhà, đạo diễn Đàm Mễ nhìn thấy hot search trên mạng, chợt nghĩ một khi bà ấy thật sự chỉ định thì danh tiếng của A Tửu có thể sẽ lại sụt giảm, thậm chí còn bị phỏng đoán nhờ tư bản o bế.
Đạo diễn Đàm Mễ suy đi nghĩ lại, vẫn tiếp tục tổ chức thử vai y theo kế hoạch, cũng mong có thể đào bới ra thêm nhiều tài năng xuất sắc, kẻo mầm non tốt bị mai một.
Đương nhiên A Tửu không biết ý định của đạo diễn Đàm Mễ. Với A Tửu, từ sau lần thử vai đến nay cũng đã gần nửa tháng, nhưng cô chưa nhận được thông tin gì.
Sau buổi thử vai, qua non nửa tháng, sự tự tin mà cô có được nhờ lời khen của hai nghệ sĩ cùng nhóm đã không còn nhiều nhặn gì nữa rồi.
Khi ba người đang nói chuyện thì giáo sư Lan cũng đi ra từ nhà bếp. Khác với phong thái nhanh nhẹn và tùy ý của Lương Phong, giáo sư Lan có khí chất dịu dàng toát lên vẻ hiền lành, ánh mắt độ lượng, hệt như một cơn gió xuân dìu dịu. Một cách nhẹ nhàng, người ta chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ bất chợt cảm thấy thân thiết.
Trong lúc giáo sư Lan ra ngoài, dì giúp việc trong nhà đã cất món quà mà A Tửu và Tịch Ngôn Vãn mang đến rồi.
“A Tửu, cuối cùng em cũng tới rồi.” Giáo sư Lan thường rất thích những học sinh có nền tảng kiến thức vững chắc. Ngay khi nghe được khúc đàn không của A Tửu, bà bức thiết muốn trân trọng tài năng của cô: “Cô có hỏi Ngôn Vãn, và đã dặn dì làm vài món em thích ăn, lát nữa chúng ta không cần quá giữ kẽ sự trên bàn ăn đâu, thích nói gì thì cứ nói nhé.”
A Tửu nhoẻn cười gật đầu: “Cảm ơn cô giáo Lan ạ.”
Dứt lời, A Tửu yên lặng, thẹn thùng đỏ rần cả mặt, rồi cất tiếng nhỏ như muỗi: “Em cảm ơn cô giáo Lan đã giúp em chuyện trên mạng ạ, làm chậm trễ thời gian của cô rồi.”
Mặc dù bộ phận quan hệ công chúng nói rằng chuyện đàn không bắt nguồn từ bài viết bôi nhọ được đăng lên bởi đối thủ, nhưng A Tửu cũng cảm thấy rất áy náy khi nghĩ đến những rắc rối mà mình đã gây ra cho người hâm mộ và những người khác bởi việc làm kiêu của mình.
Giáo sư Lan dịu dàng xoa đầu A Tửu: “Chậm trễ thời gian cái gì, nền tảng của em rất vững chắc, và em có một sự hiểu biết độc đáo khác biệt về thủ khúc. Nghe bài của em xong, cô cũng thu hoạch được một số điều đấy chứ.”
Những năm qua, nhờ họ cố ý khởi xướng, số lượng những người trẻ học nhạc truyền thống tăng lên đáng kể, nhưng sinh viên học đàn không vẫn không được tính là nhiều, có thể gặp được một học trò có thiên phú nhường này khiến giáo sư Lan vô cùng hào hứng và vui mừng.
Lương Phong kéo lấy cánh tay Tịch Ngôn Vãn từ đằng sau, thoáng nhìn ra trước rồi ghé đầu rỉ tai với Tịch Ngôn Vãn: “Cô giáo Lan ở nhà không chỉ một lần tiếc nuối tại sao A Tửu lại làm nghệ sĩ. Mẹ tớ ấy à, một lòng suy xét muốn đưa A Tửu đến trường để mẹ đào tạo đấy nhá.”
Từ khi còn nhỏ, Lương Phong thường nhìn thấy hết đợt học sinh này đi rồi đợt học sinh khác tới, lâu dần, cô ấy cũng quen miệng gọi là cô giáo Lan giống các học sinh.
“Khéo thế.” Tịch Ngôn Vãn bật cười, lặp lại bằng cách bắt chước theo ngữ điệu của Lương Phong: “Huấn luyện viên của học viện Hàng Không cũng tiếc nuối tại sao A Tửu lại làm nghệ sĩ, một lòng suy xét muốn bồi dưỡng A Tửu thành phi công máy bay chiến đấu đấy nhá.”
Lương Phong: ...
Một hồi lâu, Lương Phong sâu kín bổ sung: “Không giấu gì cậu, tớ cảm thấy tuy rằng kiến thức cơ bản về mảng vũ đạo của A Tửu hơi thiếu nhưng nghị lực và ngộ tính không tồi. Nếu mai này cô bé không làm nghệ sĩ nữa thì cho cô bé theo tớ học múa cũng ổn phết đấy chứ.”
Tịch Ngôn Vãn vỗ nhẹ lên cánh tay Lương Phong, kèm theo nét mặt tự hào: “Cậu ra xếp hàng ngay ngắn đi.”
Trong khi Tịch Ngôn Vãn và Lương Phong thì thầm to nhỏ thì A Tửu cũng nhanh chóng làm quen với giáo sư Lan. Chẳng bao lâu sau, bốn người đã ngồi xuống bàn ăn.
Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, có món A Tửu thích, cũng có món mà Tịch Ngôn Vãn thích. Bốn người cười cười nói nói, bầu không khí khá hài hòa.
[Rè…]
A Tửu đang ngọt ngào tận hưởng sự chăm sóc từ cả ba người còn lại tại bàn ăn thì một tin nhắn Wechat mới được gửi đến điện thoại đang đặt trên bàn. Vừa đọc thoáng qua nội dung, A Tửu hoảng sợ đến mức đôi đũa trong tay cũng rơi xuống bàn.
Giây tiếp theo, một nụ cười vừa mừng rỡ xen lẫn ngạc nhiên, vừa khó tin hiện lên trên gương mặt A Tửu, cô ngước nhìn mọi người với đôi mắt sáng rực và đọc cho mọi người nghe tin nhắn Wechat: “Anh Kỳ Tây nói, đạo diễn Đàm Mễ đã liên hệ với công ty rồi! Em được nhận rồi ạ!!!”
A Tửu vừa hô lên, rồi mau mắn điều hòa hơi thở, thậm chí cô còn nghe thấy cả nhịp tim mình đang đập thình thịch: “Hơn nữa, đạo diễn Đàm Mễ còn hỏi công ty rằng chiều nay em có bận gì không, bà ấy hy vọng có thể bàn kịch bản với em ạ!”
A a a a a a!
Mình lấy được vai diễn rồi! Trước khi quay, mình có thể tiếp tục học ở lớp dự bị rồi!!!
Tịch Ngôn Vãn nghe rõ những gì A Tửu vừa nói, cũng mỉm cười, vừa kiêu ngạo vừa tự hào tựa như phụ huynh thấy con mình đạt điểm tuyệt đối: “A Tửu nhà mình giỏi quá, em có thể lấy được vai diễn từ đạo diễn Đàm Mễ chứng tỏ kỹ thuật diễn của em được công nhận rồi. Bây giờ chưa tới bảy rưỡi, đạo diễn Đàm Mễ hẹn em mấy giờ gặp vậy?”
A Tửu lắc đầu: “Đạo diễn Đàm Mễ nói xem thời gian của em ạ.”
“Xem thời gian của em?” Giáo sư Lan gắp tôm cho vào chén của A Tửu, từ tốn nói: “Nếu Đàm Mễ nói xem thời giờ của em thì em cứ bảo Đàm Mễ tới nhà cô, kẻo em lại phải cực khổ chạy đến gặp bà ấy ngay khi mới vừa ăn cơm xong. Cái cô đó ấy à, tính tình hấp tấp, tới giờ cũng chẳng chịu thay đổi gì cả.”
Câu của giáo sư Lan khiến A Tửu và Tịch Ngôn Vãn kinh ngạc không thôi. Lương Phong là con gái của giáo sư Lan mà cũng thấy sửng sốt: “Cô giáo Lan, mẹ biết đạo diễn Đàm Mễ sao ạ?”
Giáo sư Lan cầm khăn ăn tao nhã lau miệng: “Biết chứ, bọn mẹ học cùng lớp từ mẫu giáo đến cấp ba đấy. Mẹ đứng nhất thì lần sau bà ấy nhất định phải đứng nhất. Bà ấy đứng nhất thì đợt sau mẹ nhất định phải đứng nhất, sau đó cứ thay phiên giành đứng nhất mãi. Đến khi lên đại học không ai giành với mẹ, trái lại không quen cho lắm.”
Tại bàn, ba người còn lại nhìn nhau. Cho dù A Tửu ngây thơ đến mấy thì cũng nghe được mùi thuốc súng trong giọng điệu của giáo sư Lan khi nhắc tới đạo diễn Đàm Mễ, trông có vẻ giữa hai người không được hòa hợp lắm.
Lương Phong khó xử: “Cô giáo Lan à, nếu mẹ và đạo diễn Đàm Mễ không hợp nhau, lại gọi đạo diễn Đàm Mễ tới nhà mình gặp A Tửu, lỡ đâu đạo diễn Đàm Mễ không vui rồi lấy lại vai diễn của A Tửu thì sao ạ.”
“Con nói gì chứ, dù cái cô Đàm Mễ kia không vui nhưng không phải kiểu nói một đằng làm một nẻo đâu.” Giáo sư Lan sửa sang lại lọn tóc mai bên thái dương, dối lòng giải thích: “Với lại, ai nói bọn mẹ không hợp nhau hả?”
A Tửu giơ tay, tươi cười: “Em biết, cô giáo Lan và đạo diễn Đàm Mễ được xem như là yêu nhau lắm cắn nhau đau nè!” Từa tựa với mối quan hệ mà bộ phận quan hệ công chúng mong cô giữ với đám anti-fan!
Giáo sư Lan như có điều suy nghĩ: “Yêu nhau lắm cắn nhau đau, không tồi, rất hợp lý.”
Lương Phong thấy giáo sư Lan nói rồi chuẩn bị rời khỏi bàn ăn, bèn vội vã kéo bà lại: “Cô giáo Lan, mẹ đi đâu thế ạ? Khách còn ở đây mà, mẹ bỏ mặc bọn con thế ạ?”
“Từ bé tới giờ mày chẳng có mắt nhìn gì hết con ạ.” Giáo sư Lan tao nhã chỉnh trang lại quần áo: “Chẳng lẽ cứ để vậy gặp khách à, không thể mất lịch sự được. Mấy đứa ăn trước đi, mẹ đi sửa soạn một chút sẽ ra.”
Những người còn lại: ...
A Tửu vẫn nhìn giáo sư Lan, đến khi không thấy bóng lưng bà nữa mới ngoái lại nhìn Tịch Ngôn Vãn và Lương Phong, rồi mờ mịt hỏi: “Giáo sư Lan sửa soạn gì vậy ạ?”
Lương Phong cười không dứt: “Đi thay một bộ đồ đẹp hơn, cô phát hiện ra rồi này, đoan chắc từ bé đạo diễn Đàm Mễ và cô giáo Lan hay so bì nhau, ban nãy cô cảm thấy cô giáo Lan nhà cô trông trẻ ra tận mười tuổi đấy, rất là gấp gáp luôn.”
“Chị biết cô giáo Lan nhiều năm rồi, nhưng lần đầu tiên chị thấy cô giáo Lan như vậy đó.” Dứt lời, Tịch Ngôn Vãn nhìn A Tửu: “A Tửu, em bảo Quý Kỳ Tây cho em số điện thoại của đạo diễn Đàm Mễ đi, em cứ hỏi thử liệu đạo diễn Đàm Mễ có thể tới nhà cô giáo Lan bàn kịch bản không.”
“Dạ.”
A Tửu lấy điện thoại gọi cho đạo diễn Đàm Mễ, vừa mới cất giọng thì đạo diễn Đàm Mễ đặc biệt lanh lẹ và nhiệt tình nói suốt về độ phù hợp của A Tửu với vai chính. Mãi đến khi A Tửu nói cô đang ở nhà của cô giáo Lan thì đạo diễn Đàm Mễ im lặng một lúc, rồi cúp máy sau vài câu đơn giản.
Thấy A Tửu mờ mịt nhìn điện thoại đã tắt ngóm, Lương Phong hơi lo lắng: “Đạo diễn Đàm Mễ sẽ không vừa nghe đến cô giáo Lan là rút vai ngay đấy chứ?”
A Tửu mím môi chần chừ chốc lát, rồi thành thật thuật lại nguyên văn lời của đạo diễn Đàm Mễ: “Đạo diễn Đàm Mễ nói vai diễn chắc chắn sẽ giao cho em ạ. Nhưng bảo em không nên bị, bị cô giáo Lan bắt cóc, và còn nói thời còn đi học, cô giáo Lan đã, đã…”
A Tửu thật không dám nói nội dung phía sau.
A Tửu bối rối hồi lâu, khi cô giáo Lan từ trong phòng giữ quần áo đi ra, không mặn không nhạt bổ sung thêm: “Nói cô hồi còn đi học đã giành người bà ấy thích, bây giờ cũng có thể cướp nghệ sĩ bà ấy vừa ý đúng không?”
Thấy bị người trong cuộc nghe được, A Tửu chột dạ cúi đầu, chỉ mong có thể vùi sát đầu vào hai cánh tay mà thôi.
Không chờ A Tửu trả lời, cô giáo Lan tự thở dài một hơi: “Một kẻ không lo học hành, ngày nào cũng trèo tường đi net, còn hở tí là chọc gái, chỉ có Đàm Mễ ngu ngốc mới thật sự cho rằng mình gặp được tình yêu đích thực thôi.”
Lương Phong và Tịch Ngôn Vãn liếc nhìn nhau, không khỏi bật cười. Hai người nhận ra, vừa nói đến đạo diễn Đàm Mễ thì tính tình của giáo sư Lan rõ là sôi nổi hơn hẳn.
Nghe giáo sư Lan nói vậy, A Tửu nhận thấy giáo sư Lan không có vẻ tức giận thì sự đỏ ửng trên mặt mới tan bớt, rồi cô lại ngẩng đầu nhìn giáo sư Lan. Ngay khi thấy bà ấy, cô không kìm lòng được mở to hai mắt, chân thành khen ngợi: “Cô giáo Lan ơi, cô mặc sườn xám đẹp quá đi mất.”
Vốn dĩ giáo sư Lan mặc đồ thoải mái ở nhà, nhưng nghĩ tới lát nữa có thể gặp Đàm Mễ, bà ấy bèn chọn một bộ sườn xám hoa xanh nền trắng từ trong tủ quần áo, mái tóc buộc tóc đuôi ngựa thấp cũng dùng trâm búi thành búi. Khí chất thật sự giống hệt một đóa hoa lan tinh khiết và cao quý, gặp rồi sẽ khó quên.
Giáo sư Lan không khỏi mỉm cười khi được A Tửu khen, nhẹ nhàng kéo vạt áo cardigan: “A Tửu, em cảm thấy cô mặc áo cardigan đẹp hay không mặc đẹp hơn?”
“Mặc áo cardigan ạ.” A Tửu đáp xong, còn nhớ rõ phải đưa ra chứng cứ chứng minh: “Dù trong phòng có hệ thống sưởi ấm nhưng nhiệt độ không quá nóng, nếu lộ cánh tay cũng sẽ bị lạnh đấy ạ.”
Giáo sư Lan: ...
“Phụt.” Lương Phong mau chóng che miệng lại: “Khụ khụ, con cũng nghĩ mặc áo cardigan đẹp hơn, dịu dàng tri thức, cực kỳ nai xừ đấy mẹ.”
Ha ha ha ha, thật không nhìn ra, A Tửu còn trẻ mà suy nghĩ lại có xu thế phát triển theo hướng trai thẳng rồi.
Tịch Ngôn Vãn cũng ủng hộ: “Mặc áo cardigan đẹp hơn cô ơi.”
Thấy ba người đều nói mặc áo cardigan đẹp, giáo sư Lan cũng không định tiếp tục loay hoay nữa: “Được rồi, mấy đứa cứ từ từ ăn, mẹ lại đi sửa soạn đây.”
A Tửu hoang mang nhìn giáo sư Lan đang rời đi, rồi lại hoang mang nhìn qua Lương Phong: “Chẳng phải cô giáo Lan đã thay đồ rồi sao ạ? Tại sao lại còn đi sửa soạn nữa?”
Lương Phong cầm ly uống nước trái cây: “Em không hiểu rồi, thay đồ xong thì đương nhiên phải kẻ mày tô son chứ. Ây chà, nếu không phải biết người đến là đạo diễn Đàm Mễ thì cô cũng ngờ ngợ cô giáo Lan nhà cô thật sự đã tìm được mùa xuân thứ hai rồi cơ.”
Trong lúc nhóm ba người A Tửu đang rôm rả trò chuyện và giáo sư Lan đang sửa soạn ăn diện ở bên trong, thì đạo diễn Đàm Mễ – vừa cúp điện thoại đã vội vã đến tìm A Tửu – cũng tới rồi.
Đạo diễn Đàm Mễ và giáo sư Lan vừa gặp nhau, cả hai cười như không cười hàn huyên qua lại, lời này hàm chứa ý khác, đến nỗi Lương Phong và Tịch Ngôn Vãn chỉ dám dè dặt ngồi một bên, hoàn toàn không dám nói chen vào.
So với Lương Phong và Tịch Ngôn Vãn có đầu óc tinh tế, A Tửu khá ngây thơ về khoản giao tiếp giữa người với người này. Đành rằng nghe không hiểu lời này ý nọ hay ý nọ lời kia của hai người, nhưng A Tửu thầm cảm thấy nụ cười của đạo diễn Đàm Mễ và giáo sư Lan có phần tương tự nhau, vả lại còn giống hệt “Nụ cười giấu dao” như trong sách miêu tả nữa.
A Tửu: ...
Ngẫm lại, sao mình có thể lấy hình ảnh “Nụ cười giấu dao” để mô tả người lớn chứ, đáng ăn đòn quá đi.
Đạo diễn Đàm Mễ không dịu dàng tri thức như cô giáo Lan, mà từ đầu đến chân toát lên vẻ lanh lẹ từng trải với mái tóc ngắn lộ tai: “A Tửu, tôi dẫn em đi xem bộ kịch bản đầu tiên, bộ thứ hai đang trong quá trình chấp bút, trước tiên em cứ nói cho tôi nghe quan điểm của em đi nào.”
Trong khi đạo diễn Đàm Mễ và A Tửu nói chuyện, giáo sư Lan – yên vị ở đối diện – cười thùy mị: “A Tửu, em có ý tưởng gì cứ dũng cảm nói ra đi, có cô ở đây, đừng sợ.”
Đàm Mễ: ...
Kẻ thù không đội trời chung này đã một bó tuổi rồi, mà bụng dạ còn xấu xa quá, cứ phải biến tôi thành kẻ ác mới được à.
Đạo diễn Đàm Mễ nặng nề trợn mắt, chẳng thiết đoái hoài đến một giáo sư Lan quá ư là trẻ con đối với bà. Nào ngờ đâu, giáo sư Lan cũng gạt sự tao nhã sang một bên, lườm lại đạo diễn Đàm Mễ, hơn nữa còn ghé sát vào tai A Tửu nói ra một bí mật nhỏ: “A Tửu, cô nói với em này, đừng thấy Đàm Mễ trông già dặn thế kia mà lầm, thật ra trong thâm tâm bà ta lại là một cô công chúa bé đấy. Cô đoán màn hình khóa điện thoại di động của bà ấy chắc chắn là mèo Kitty màu hồng.”
“Lan Bình Thu!”
“Quao, thật sự có mèo Kitty đó ạ, là màu hồng thiệt đó!”
Giọng của A Tửu và đạo diễn Đàm Mễ gần như đồng thời vang lên.
Đạo diễn Đàm Mễ mỉm cười nhìn A Tửu, chất một đống kịch bản ngay trước mặt A Tửu: “Nào, A Tửu, tối nay chúng ta không thảo luận xong đống này thì không đi ngủ nhé.”
A Tửu: ...
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao, lẽ nào con mèo đó không phải là màu hồng?


Bạn cần đăng nhập để bình luận