Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 129


"A... !"


Sau khi một tiếng thốt lên kinh ngạc không lớn lắm vang lên, đột nhiên A Tửu vén chăn lên, mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm vào nội dung trong khung tin nhắn WeChat, cô hơi nhếch môi: “... Có phải là mình bị ngu rồi không?!”


A Tửu vừa xem một bộ phim dài tập ngọt ngào về thanh xuân vườn trường, vốn vẫn còn chìm trong tâm tư của một thiếu nữ, cho nên vừa nhìn thấy WeChat của Quý Kỳ Tây, cô tự nhiên nghĩ đến điều mà Thẩm Ngư đã nói ở buổi lễ trao giải âm nhạc về việc hôn môi và ngủ.


Trong nháy mắt, những ý nghĩ trong đầu dồn dập lộn xộn mà xông tới cùng nhau làm cho đầu óc A Tửu ngây ngốc, trong lòng cô nghĩ muốn lừa Quý Kỳ Tây rằng mình đang ngủ, đồng thời, tay cô cũng thành thật mà trả lời một câu: Ngủ


A Tửu nhìn khung chat một hồi lâu, cô cảm thấy tủi thân: “Không nên nói dối, mày xem đó, chẳng mấy chốc đã bị vạch trần QAQ.”


Cảm giác chột dạ, hổ thẹn, ngượng ngùng làm cho A Tửu lại chui vào trong chăn, làm cho bản thân mình ngụy trang thành một con rùa đen nhỏ không dám mạo hiểm.


Chui vào một hồi lâu, A Tửu cảm thấy còn chưa đủ, cô bèn dùng chăn bọc lấy đầu, tự giận mình mà đập đầu vào đầu giường: “Mày quá choáng váng rồi, lại có thể ngu ngốc như vậy, nói dối cũng không biết!”


Lúc A Tửu đang lẩm bẩm không ngừng thì điện thoại trên giường sáng lên một cái.


[Rừ…]


[JQX: Thực ra, anh cũng ngủ rồi nhưng vừa rồi bị tiếng điện thoại đánh thức, anh cúp điện thoại xong lại muốn nói với em một chuyện cho nên nhắn tin Wechat hỏi em.]


“Bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại sao?” Đầu tóc A Tửu rối bời, giống như con mèo nhỏ cuộn lấy chăn, ánh mắt cô sáng lên mà nhìn nội dung trong khung trò chuyện, ngay sau đó, mắt hạnh của cô sáng ngời: “Đúng rồi! Mình cũng có thể nói là bị điện thoại làm thức giấc!”


A Tửu vội vàng đẩy cái chăn ra, ngón tay cô gõ cạch cạch trên màn hình điện thoại: [Em cũng bị điện thoại làm thức giấc, sau khi cúp điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn WeChat của anh.]


Ư!


Bé A Tửu, mày cũng quá thông minh rồi! Sau khi lời nói dối bị vạch trần mà còn có thể gỡ lại được!


[JQX: Vào sinh nhật cuối tháng này, em có thời gian đi trượt băng cùng với anh không?]


[A Tửu: Có!]


Trong phòng ngủ đối diện, sau khi nhìn thấy một chữ này, tảng đá lớn trong lòng Quý Kỳ Tây rốt cuộc cũng có thể buông xuống được: [JQX: Bây giờ cũng muộn rồi, mau ngủ tiếp đi. [đắp chăn.jpg][vỗ về em.jqg]


A Tửu nhìn Quý Kỳ Tây trả lời thì cô mới thở phào ra một hơi, cô dùng tay vỗ vỗ nơi trái tim mình: “Sau này không nên nói dối nữa, quá khó khăn rồi.”


Một cuộc nhắn tin WeChat nhầm lẫn vào rạng sáng, hai người tự che chở cho nhau, tạm thời vẽ nên một dấu chấm tròn.


Ngày hôm sau, A Tửu dựa vào kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình, thế mà lại có thể dùng vẻ mặt bình thường để gặp Quý Kỳ Tây, chỉ hai bàn tay buông xuống có chút hơi sốt sắng mà nắm chặt rồi lại buông lỏng một hồi.


"A Tửu, em có mâu thuẫn gì với ngũ sư huynh sao?” Trong phòng bếp, Tịch Ngôn Vãn liếc nhìn nồi nướng đang hoạt động, lại nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi A Tửu: “Mấy hôm trước lúc chị làm bánh kem, em đều thích tổ đội chơi game với anh ấy trên lầu, lúc chị ở lầu một có thể nghe rõ tiếng em hoan hô khi bắn tỉa vào đầu của người team địch.”


Bình thường A Tửu học tập rất ít khi xuất hiện tình huống cả thèm chóng chán, đặc biệt là từ sau khi có kim tự tháp, mỗi khi học một thứ A Tửu đều tranh thủ để học được đến khi đạt tiêu chuẩn, sau đó sẽ có dán thêm một ngôi sao nhỏ trên kim tự tháp.


Mấy ngày trước Quý Kỳ Tây dạy A Tửu chơi một trò chơi bắn súng chiến thuật [2], A Tửu vừa học đã thích chơi bắn tỉa, sau vày ngày, độ chính xác đã gia tăng rất nhiều, chẳng mấy chốc, A Tửu đã thành người mà dù ghép đội ngẫu nhiên cũng có thể được đồng đội gọi là cao thủ. Còn trên kim tự tháp cũng được dán thêm một ngôi sao nhỏ chứng minh cho năng lực chơi game khá tốt của A Tửu.


[2] Những trò chơi này nhằm mục đích mô phỏng chiến đấu thực tế thông qua lối chơi có nhịp độ chậm hơn và mang tính trừng phạt. (Theo wikipedia.org)


Có thể nói việc dán kín ba phần tư kim tự tháp có hơn một nửa là công lao của Quý Kỳ Tây, mấy cái phương pháp lung tung của anh có rất nhiều, hơn nữa, dù cho dùng phương pháp nào thì anh đều có thể viện ra một lý do rất hợp lý để thuyết phục A Tửu vui vẻ mà dán ngôi sao lên kim tự tháp.


Tịch Ngôn Vãn vừa nghĩ tới kim tự tháp, trong lòng cô ấy lại không ngừng tự trách, rõ ràng cô ấy đã nhận ra A Tửu từ sớm, cũng nhận ra được sự thiếu tự tin của A Tửu. Kết quả là dưới những điều kiện tiên quyết ấy, cô ấy còn tự cho rằng như thế là tốt cho A Tửu, do đó lại quên mất thứ mà bản thân A Tửu thực sự cần.


Ở đối diện, Nhậm Tương cầm ly rượu đỏ dựa người vào trước khung cửa, đứng nhìn Tịch Ngôn Vãn làm bánh kem, cô ấy nghe thấy lời Tịch Ngôn Vãn nói thì đưa tay vuốt đoạn tóc ngắn lên, dùng tiếng mẹ đẻ mà giúp A Tửu trả lời một câu: “Hai người bọn họ thì có cái mâu thuẫn gì, trừ khi mặt trời mọc hướng Tây.”


Trước đây A Tửu đi xem show thời trang thì có học ngôn ngữ của nước F, đúng lúc có thể hiểu được, cô khẽ gật đầu: “Không có mâu thuẫn gì, nhưng mà...”


Nói được một nửa, A Tửu nghiêng đầu sang một bên, muốn sắp xếp lời nói của mình một chút: “Em cảm thấy nhất định phải để lại dành ra một không gian riêng tư để em hiểu rõ một chuyện.”


Tịch Ngôn Vãn quay đầu lại: “Em có phiền não sao?”


"Có."


Nhậm Tương cực kỳ ngạc nhiên: “Có buồn phiền gì vậy? Chị và nhị sư tỷ của em lớn hơn em vài tuổi, không chừng các chị có biện pháp đó.”


A Tửu lại nhìn Tịch Ngôn Vãn một chút, rồi lại quay sang nhìn Nhậm Tương, trong lòng nói mình không thể nói dối nữa, vừa nói dối sẽ bị vạch trần, nếu như không thể nói dối, tứ sư tỷ hỏi thì nhất định phải nói rõ ngọn ngành.


“Em muốn hiểu rõ...” A Tửu mìm mìm môi, nhắm mắt thẳng thắn nói ra chuyện đã quấy nhiễu cô mấy ngày hôm nay: “Rốt cuộc em có muốn hôn môi và ngủ cùng với ngũ sư huynh hay không!”


Trong phút chốc, cả nhà bếp dường như bị người ta ấn nút tạm ngừng.


A Tửu nói xong, cả người cô cũng nhẹ nhõm rất nhiều, cô chớp mắt, ánh mắt trong veo vô tội: “Tại sao các chị không nói chuyện?”


Một câu hỏi ngược lại, làm cho Tịch Ngôn Vãn đang cầm cái bát thủy tinh bỗng rơi xuống đất, trong nháy mắt vỡ nát, một Tam Kim ảnh hậu dễ dàng khống chế được vẻ mặt của mình trước màn ảnh lúc này lại hiếm khi không thể khống chế được vẻ mặt của mình!


“Phụt...! Khụ khụ khụ khụ!” Nhậm Tương cũng phun một ngụm rượu dỏ ra ngoài, tiếng ho khan đinh tai nhức óc như muốn nổ phổi làm kinh động cả Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên ở trên lầu hai, người người lần lượt đi xuống lầu. Kết quả, không chờ bọn họ đi tiếp, Nhậm Tương đã hung ác trừng mắt nhìn bọn họ: “Dừng chân! Dừng lại! Ai đi thêm một bước tôi cầm dao phay chặt mấy người!”


Hình tượng của A Tửu tuyệt đối không thể bị phá hỏng trước mặt bọn họ!


Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên: ???


Hai người đứng ngoài cũng nhìn thấy tình hình, nhưng bị Nhậm Tương hét lên một tiếng cũng thành thật dừng lại.


Quý Kỳ Tây nhìn A Tửu trước: “A Tửu, lùi lại một chút, đừng để giẫm lên thủy tinh trên đất.”


Chờ sau khi A Tửu rời khỏi phạm vi có thể giẫm vào thủy tinh, anh lại nhìn về phía Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương, dò hỏi: “Nếu hai người muốn đánh nhau, tôi dẫn A Tửu ra ngoài trước?”


Những người khác: ...


Đời trước anh chính là một tên thiếu đạo đức đúng không?


A Tửu cũng không ngờ hai sư tỷ lại phản ứng lớn như thế, dù sao sau buổi lễ trao giải âm nhạc hôm đó, khi Thẩm Ngư nói đến việc hôn môi và ngủ thì biểu hiện cũng rất thản nhiên như bình thường, không hề giống như đang nói một chuyện gì rất ghê gớm.


Dưới sự uy hiếp của Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương, Quý Kỳ Tây bị Quý Lâm Xuyên kéo lên lầu trước, anh ấy ló đầu ra: “A Tửu, tài nghệ của đại sư huynh rất cùi bắp, không sánh được với em, lúc nào em hết bận, hai chúng ta cùng xoá sạch bản đồ.”


“Đại sư huynh rất cùi bắp sao?” A Tửu biết rõ Quý Lâm Xuyên không học thuộc lòng sách vở được, hôm nay, lần đầu tiên cô nghe thấy Quý Lâm Xuyên không chơi được game online.


Quý Kỳ Tây vừa nhìn thấy A Tửu trả lời anh ấy, lập tức bán đứng Quý Lâm Xuyên: “Đại sư huynh của em chơi sáu trận, không một lần nào vào tới vòng chung kết, hai lần bị độc chết, hai lần bị đâm chết, hai lần bị nổ chết, anh rất hoài nghi cậu ta cố tình gây rối tâm lý của anh.”


“Quý Kỳ Tây!” Quý Lâm Xuyên hận không thể đâm chết người thân: “Sáu trận của cháu đều bị chú bán đứng, chú nói mà không thấy ngại sao!”


Quý Kỳ Tây rướn người xuống, giọng nói anh truyền xuống từ trên lầu: “Cháu không cùi bắp thì có thể bị chú bán không? A Tửu chưa bao giờ bị chú bán.”


Những người khác...


Anh không nỡ bán A Tửu thì đúng hơn, một khi A Tửu gặp nguy hiểm, nói không chừng anh có thể hùng hục đi qua làm người chết thay.


Những mảnh thủy tinh vỡ nát đã được người giúp việc trong biệt thự quét dọn, Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương kéo A Tửu ra ngoài, hai người liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận mà hỏi dò: “A Tửu, việc đó... ai nói với em?”


Sáu người bọn họ ở cùng dưới một mái nhà mấy tháng trời, cũng biết khá rõ về tính tình của nhau, hai từ hôn môi và ngủ cùng này, mặc dù Tịch Ngôn Vãn không dám khẳng định tương lai Quý Kỳ Tây có nói hay không, nhưng ít nhất bây giờ anh không thể nói trước mặt A Tửu.


"Tiểu Ngư Nhi nói." A Tửu gãi đầu một cái, nhỏ giọng trả lời: "Tiểu Ngư Nhi hỏi em có người mình thích hay không.”


A Tửu nói xong, cô quay đầu lại nhìn cầu thang một chút, thấy Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên không có đây, cô lại hạ thấp giọng: “Nhị sư tỷ, tứ sư tỷ, hóa ra ở thế giới tương lai con người biểu hiện lòng mình đều to gan như vậy sao? Lúc em nghe thấy Tiểu Ngư Nhi nói như vậy cũng phát sợ.”


Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương: ...


Tịch Ngôn Vãn nhìn vào ánh mắt ngây ngô và hồn nhiên của A Tửu, trong lòng cô ấy thở dài, xem ra tiểu sư muội đúng là lớn rồi, hơn nữa cũng nên có cuộc sống tình cảm cá nhân.


Nhậm Tương: “A Tửu, em thích ngũ sư huynh của em sao?”


“Chắc là vậy.” A Tửu nhìn sư tỷ thì lá gan cũng tương đối lớn, có vài điều vẫn dám nói: “Nhưng hình như em cũng không muốn cùng với ngũ sư huynh hôn... á.”


Nhậm Tương vội bịt miệng A Tửu lại, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, sư tỷ hiểu rõ rồi.” Tiến độ đến bây giờ, em đều có thể dùng mấy từ không chắc chắn kiểu “hình như”, nhưng đến ngày nào đó hai người thẳng thắn với nhau, cả ngày nhìn mặt nhau, có khi sẽ nghĩ đến thôi.


Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau buông ra một hơi thở dài.


Thực ra, nếu thật sự để cho các các cô tìm kiếm trong đám người họ quen biết và sau đó xếp hạng những người đó thì Quý Kỳ Tây chắc chắn sẽ đứng hàng đầu. Trước tiên không bàn tới ngoại hình và điều kiện của anh, ít nhất, anh hiểu A Tửu, thậm chí anh còn hiểu A Tửu nhiều hơn cả những người khác trong sư môn. Hơn nữa, anh cũng có thể dùng những biện pháp thích hợp để giúp đỡ A Tửu, không giống như bốn người bọn họ, luôn cố gắng xử lý mọi thứ, điều này trái lại chính là cướp đi cơ hội tự mình trưởng thành của A Tửu.


Bởi vậy, mặc dù bọn họ nhìn ra ý đồ riêng của Quý Kỳ Tây đối với A Tửu thì cũng không đặc biệt cản trở nhiều lần, đương nhiên, nếu không cản trở một chút thì trong lòng bọn họ cũng cảm thấy không thoải mái.


Xưa nay tình yêu không phải là thứ thật sự cần thiết trong cuộc sống, nếu như A Tửu vẫn không thông suốt, thì có thể một mình xinh đẹp, hưởng thụ cuộc sống, nhưng nếu như A Tửu thông suốt, có người mình yêu thích, đương nhiên bọn họ sẽ thành tâm chúc phúc, nhưng mà...


Rốt cuộc vẫn không thoải mái.


Nhậm Tương nhìn dáng vẻ hơi mờ mịt của A Tửu, trong lòng cô cực kỳ chua xót, chẳng trách năm xưa đại tỷ xuất giá, trong hôn lễ khi được ba cõng lên thì những người khác đều gào lên chực khóc, bây giờ A Tửu ở trước mắt, còn chưa gả cô ấy đã muốn khóc rồi.


A Tửu bị Nhậm Tương che miệng thì mở lớn mắt nhìn: “Ưm ưm ưm?”


“A Tửu, ở thế giới tương lai nếu muốn biểu thị sự yêu thích với một người thì không chỉ... có hai cách kia.” Tịch Ngôn Vãn bảo Nhậm Tương buông tay: “Em cũng chưa gặp được nhiều người, những chuyện trải qua cũng không nhiều, bây giờ không hiểu cũng rất bình thường.”


A Tửu rất có tinh thần nghiên cứu: “Sư tỷ, em phải gặp được bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu việc thì mới có thể hiểu được vậy?”


Tịch Ngôn Vãn: ...


Mặc dù cô ấy cũng từng có vài mối tình ngắn ngủi, nhưng nếu thật sự để cho cô giải thích việc này với A Tửu thì cảm thấy có chút hơi kỳ quái: “A Tửu, bạn của chị có một show thực tế liên quan, nếu không thì em đi làm khách mời một tập xem sao, học tập một chút?”


“Có show thực tế như vậy sao?!” A Tửu vui vẻ lên tiếng, không hề suy nghĩ mà gật đầu đồng ý: “Hay lắm! Có thể lúc quay xong chương trình thì em có thể hiểu rõ ràng rồi!”


Mấy phút sau, tâm sự trong lòng A Tửu cũng buông xuống, vừa rồi nói tìm Quý Kỳ Tây tổ đội chơi game để kéo đại sư huynh, cô rất vui vẻ chạy lên trên lầu, đến khi không nhìn thấy bóng lưng của A Tửu nữa, Nhậm Tương lại kéo cánh tay của Tịch Ngôn Vãn: “Sao chị không nói thẳng với A Tửu là nó thật sự thích Quý Kỳ Tây chứ?”


Lúc A Tửu nhắc đến Quý Kỳ tây, tâm tình trên mặt thể hiện rõ ràng, là người từng trải, Nhậm Tương và Tịch Ngôn Vãn liếc mắt đã nhìn thấy tình ý trong lòng A Tửu đang nảy mầm.


“Trước đây A Tửu không có kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên động lòng, thế mà lại động lòng với một tên có trái tim như than tổ ong.” Tịch Ngôn Vãn chỉ tổng kết đơn giản một chút rồi nhìn về phía Nhậm Tương: “Chị thừa nhận, Quý Kỳ Tây đối xử với A Tửu không hề kém hơn bất kỳ người nào trong chúng ta, thậm chí anh ta còn dụng tâm hơn chúng ta một chút, nhưng mà... em có thể đảm bảo tương lai Quý Kỳ Tây sẽ vẫn đối xử với A Tửu giống như bây giờ không? Việc đối xử với em gái và người yêu là hoàn toàn không giống nhau, một ngày nào đó anh ta thay đổi, A Tửu lại ngu ngốc rơi vào không thoát ra được thì phải làm sao bây giờ?”


Tịch Ngôn Vãn vừa lấy điện thoại ra nói chuyện với bạn bè là người phụ trách chương trình giải trí về chuyện của A Tửu, vừa tiếp tục trả lời Nhậm Tương: “Huống hồ, có một vài việc cuối cùng chỉ có bản thân mình nhìn nhận là rõ ràng nhất, nếu người khác chỉ bảo thì tính là gì chứ.”


Nhậm Tương sờ khuyên tai mình: “Chị nói đúng, em đi tìm mấy bộ phim như thế cho A Tửu xem.”


Nghe vậy, Tịch Ngôn Vãn ngẩng đầu: “Loại phim gì?”


“Một vài bộ phim và tiểu thuyết dạy con gái coi tình yêu như gia vị cuộc sống, cuộc sống mà, bên cạnh tình yêu còn có nhiều thứ thú vị hơn.” Nhậm Tương nói xong, lại lắc đầu cười: “Thực ra, A Tửu học tập tốt như vậy, những thứ mới mẻ em ấy trải qua có khi còn nhiều hơn chúng ta, nói không chừng chúng ta còn lo lắng thừa rồi ý chứ, hơn nữa...”


Nhậm Tương nói xong, đưa tay chỉ lên lầu để Tịch Ngôn Vãn nghe thấy tiếng hoan hô của A Tửu: “Nếu hai người bọn họ yêu đương với nhau thì cũng chỉ giống như học sinh tiểu học trong Tân Thủ thôn thôi, thật ra có thể liều lĩnh dấn thân vào một mối tình trong sáng đẹp đẽ cũng không tồi, dù cho việc chị lo lắng trở thành sự thật thì tóm lại những ký ức để lại cũng có một phần đẹp đẽ.”


Tịch Ngôn Vãn nghe Nhậm Tương nói xong thì ngây ngốc một chút, sau đó bỗng nhiên cô ấy nở nụ cười: “Em nói đúng.”


Một tuần lễ sau, đúng chín giờ sáng, Weibo chính thức của chương trình giải trí tình yêu “Động lòng-ing” đã công bố khách mời tập tới là A Tửu.


Vừa thấy phần giới thiệu có tag hai chữ Tang Tửu, nhóm Dâu Tằm giống như sắp đến tết, hồ hởi kêu gọi bạn bè, nói chuyện với người cùng chí hướng để xem chương trình giải trí phát trực tiếp.


“Động lòng-ing” cùng với chương trình “Nhật ký quan sát cuộc sống độc thân” trước đây A Tửu tham gia có chút tương tự, đều dùng hình thức quay lại rồi phát trực tiếp.


Điều duy nhất không giống chính là đối với chương trình giải trí “Nhật ký quan sát cuộc sống độc thân”, sau khi nhóm nghệ sĩ ghi hình xong sẽ ngồi trong phòng quan sát trực tiếp xem lại bản biên tập lại quá trình mà mình đã sinh hoạt, còn “Động lòng-ing” chính là có sáu nghệ sĩ khách mời ngồi trong phòng quan sát bản biên tập cuộc sống sinh hoạt chung của tám người nghiệp dư trong căn nhà nhỏ “Động lòng”.


Ê kíp chương trình “Động lòng-ing” chọn ra tám người độc thân có tính cách và nghề nghiệp khác nhau trong số những người đã đăng ký. Dưới tình huống công tác bình thường, cùng vào ở căn nhà nhỏ Động lòng, sinh hoạt cùng nhau dưới một mái nhà hai tháng.


Khi chương trình tiến hành thì ê-kíp sẽ bố trí một vài phân đoạn tương tác tương tự như hẹn hò để tám người nghiệp dư có thể hiểu nhau, mà những nghệ sĩ khách mời trong phòng quan sát có thể nhìn vào biểu hiện của tám người trong cuộc sống sinh hoạt chung với nhau để tiến hành phân tích. Trước khi kết thúc mỗi một tập, các nghệ sĩ quan sát còn phải dự đoán thử xem đối tượng Động lòng của mọi người.


Hôm nay, A Tửu được thợ trang điểm làm cho kiểu tóc buộc đuôi ngựa cao hai bên, nhìn vừa xinh đẹp lại còn hoạt bát, vừa đến phòng quan sát đã cười rồi chào hỏi với mọi người một chút.


"Này, A Tửu, đã lâu không gặp." Cao Trục ở trong chương trình có thân phận là người chủ trì chào hỏi A Tửu một chút, ngay sau đó, ông ấy nhìn về phía bốn người khác: “Tôi và A Tửu đã từng hợp tác trong 'Tốc độ cao lao về đích', đây là em gái tôi, mong mọi người giúp đỡ một chút.”


Chỗ ngồi của Hoàng Quân Quân ở bên cạnh A Tửu, cô ấy vẫy tay về phía A Tửu đầu tiên, trêu chọc nói: “A Tửu, mấy ngày trước tôi mới xem 'Hành động ưng đen' của cô, hôm nay cô có yếu ớt không?”


A Tửu nở nụ cười: “Tôi —”


Nhưng mà, A Tửu mới nói được một chữ, Cố Vũ Khôn ngồi ở vị trí chính giữa đã ngắt lời cô, rất không nể mặt mà nói: “Được rồi, Hoàng Quân Quân, biết là gần đây cô không có phim để đóng rồi, cô nịnh hót Tang Tửu cũng vô dụng thôi, cô ấy cũng chẳng phải nhà sản xuất, tôi cảm thấy cô tham gia chương trình giải trí cũng không tồi, đừng cố gắng cố chấp chen chân vào mảng phim truyền hình nữa! Ngoại hình của cô cũng không ưa nhìn, không phù hợp với gu thẩm mỹ bây giờ đâu.”


Thực ra, Hoàng Quân Quân xuất thân là một diễn viên, mặc dù ngoại hình của cô ấy không được tính là đẹp nhưng cũng phải ở tầm trung, có điều sau này cô ấy mắc bệnh, phải tiêm nhiều hormone nên làm cho cơ thể mập lên không ít.


Nữ nghệ sĩ vừa mập lên thì bị cộng đồng mạng mỉa mai cũng chỉ là một chuyện nhỏ, chủ yếu là rất khó tìm được tài nguyên, may mà Hoàng Quân Quân có kiên trì, vừa cố gắng giảm béo vừa tham gia chương trình thực tế để tạo độ phổ biến.


Người cắt ngang lời nói của A Tửu chính là Cố Vũ Không, là một nghệ sĩ kỳ cựu phát triển cả hai mảng, anh ta nổi tiếng từ rất sớm, mặc dù hiện tại không có tác phẩm âm nhạc hay tác phẩm phim truyền hình điện ảnh nào nhưng địa vị trước kia vẫn còn, bởi vậy, bất cứ một chương trình giải trí nào có mặt thì anh ta đều xứng đáng với vị trí trung tâm.


[Cố Vũ Khôn có biết cách tôn trọng người khác không vậy? Hoàng Quân Quân chỉ lễ phép chào hỏi với Tang Tửu thôi, thế mà cũng nói là nịnh hót?]


[Cái gì gọi là không biết tôn trọng? Người ta nói chuyện thẳng thắn không được à? Cố Vũ Khôn vẫn luôn ngay thẳng, anh ấy là một trong số ít người có tính tình thẳng thắn trong giới giải trí đó.]


[Tôi nhổ vào! Ngày nào đó Cố Vũ Khôn nói mấy người nịnh bợ người khác thì xem các người có còn nói anh ta ngay thẳng, thẳng tính hay không? Đừng coi sự mất lịch sự thành thẳng tính!]


[Người chị em phía trước mới tới sao? Trong chương trình này, từ tập đầu tiên Cố Vũ Khôn đã nói Hoàng Quân Quân như vậy rồi, trong tổ khách mời ngoại trừ Cao Trục và Tưởng Vi thì hai người khác đều bị anh ta nói hết rồi.]


[Vậy xem ra anh ta cũng chẳng phải là người thẳng tính, Cao Trục là người chủ trì, Tưởng Vi cũng là một đại hoa đán nổi danh khoảng hai mươi năm nay, chẳng trách chú Cố không nói mỉa bọn họ, chú cô chính là không dám! Hóa ra sự thẳng tính của chú Cố còn phân biệt người nữa?!]


Dường như biết cộng đồng mạng của “Động lòng-ing” sẽ nó như thế, Hoàng Quân Quân cũng đã quen với việc thỉnh thoảng Cố Vũ Khôn sẽ đâm chọt cho cô ấy một câu như thế, bởi vậy, nụ cười trên mặt cô ấy cũng không hạ xuống chút nào, lấy nhu thắng cương mà nói: “Đây không phải là em đầu tư từ sớm sao? Nói không chừng sau này A Tựu thật sự trở thành nhà sản xuất.”


Nghe vậy, trên mặt Cố Vũ Khôn lộ ra sự không tin tưởng rất rõ ràng, ngay sau đó, anh ta cau mày nhìn về phía A Tửu, không hề suy nghĩ gì lập tức nói: “Tang Tửu, hai chúng ta không quen biết, tôi cũng không biết cô đã từng trải qua yêu đương chưa, cho nên cô đã từng sao? Nếu chưa từng, có khả năng cô cũng không phân tích ra được nội dung gì có giá trị, đến lát nữa bỏ phiếu cô cũng nhớ đừng có để một mình một kiểu.”


Một câu nói của Cố Vũ Khôn lập tức làm cho Dâu Tằm xem trực tiếp thấy bất mãn, chẳng mấy chốc, fan của hai nhà đã cãi nhau trong livestream, không ai nhường ai, fan của A Tửu nói Cố Vũ Khôn tâm cơ ác độc, dựa vào việc tính tình ngay thẳng làm bia đỡ đạn để chọc ngoáy những người khác, còn fan của Cố Vũ Khôn lại nói A Tửu vốn chưa từng yêu thì không phân tích được ra cái gì, chẳng may khách mời theo kỳ tập này bỏ phiếu lung tung dẫn tới cả đội bị thua thì làm sao?


Nhưng A Tửu không biết những tranh đấu trên màn hình trực tiếp, vốn dĩ cô nghe lời Tịch Ngôn Văn đến để học tập, lại nói, cô cũng không biết rõ được chính mà đã yêu hay không yêu thì làm sao có thể phân tích được những người khác yêu ai?


Cho nên A Tửu rất thoải mái gật đầu: “Em thiểu số phục tùng đa số.”


Mấy người Cao Trục thấy A Tửu không nổi nóng thì thở phào nhẹ nhõm, một khi A Tửu tỏ rõ sắc mặt với Cố Vũ Khôn trước mặt cộng đồng mạng trên sóng trực tiếp thì rất có thể sẽ bị chụp mũ không tôn trọng tiền bối, bị người khác chụp mũ rằng cô là người kiêu ngạo.”


Còn ngược lại với mọi người, Cố Vũ Khôn lại nhíu mày, chẳng phải Tiểu Hạ đã nói Tang Tửu này là người nói lý lẽ không tha người nào, việc gì cũng không chịu thiệt sao? Lẽ nào vừa rồi anh ta nói chưa đủ tàn nhẫn, nếu không thì sao Tang Tửu không nổi nóng?


Nếu nói về quan hệ thân thích, Hạ Lai phải gọi Cố Vũ Khôn là chú, bởi vì trước đó Hạ Lai đã cáo trạng từ trước, cho nên còn chưa gặp A Tửu, sự ấn tượng của Cố Vũ Khôn về A Tửu cũng thấp đến cực điểm.


Đương nhiên, Cố Vũ Khôn có thể nói những lời nói châm chọc các cô ác liệt hơn, dù sao tính tình thẳng thắn của anh ta đã thâm nhập sâu vào lòng người từ lâu, ở trước màn ảnh anh ta không giữ mồm giữ miệng cũng không có chuyện gì. Nhưng mà, rốt cuộc anh ta vẫn biết đến lưu lượng của cô và sức chiến đấu của fan A Tửu, điều này hoàn toàn không cùng một mức độ so với Hoàng Quân Quân, căn bản không thể so sánh hai người được.


Sau khi A Tửu đồng ý, Hoàng Quân Quân lấy cái ghế ngồi luôn xuống bên cạnh cô, nhưng mà cô ấy còn chưa ngồi vững thì cô đã đứng lên rồi, cô giả vờ yếu đuối nhìn về phía tổ đạo diễn gọi: “Có có thể cho cái đệm được không nhỉ? Ghế mọi người chuẩn bị quá cứng rồi, ngồi không thoải mái.”


[Chỉ số ra vẻ: 8027/9999]


Thấy thế, Hoàng Quân Quân thiện ý nở nụ cười, cô ấy biết A Tửu muốn thể hiện cái gì, có vẻ hôm nay cô sẽ tiếp tục nhõng nhẽo.


“Tang Tửu, không phải cô là diễn viên sao? Cô diễn thế này cũng quá giả rồi.” Cố Vũ Khôn nói xong lại ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cô là giữa chừng lấn sân làm diễn viên có đúng không? Chẳng trách, sao vừa rồi cô lại biểu hiện giả như vậy.”


A Tửu trừng mắt nhìn anh ta, rất cẩn thận mà sửa lời nói: “Không phải chỉ diễn thôi đâu, ca hát tôi cũng thay đổi giữa chừng đó, nếu không thì giải thưởng ca sĩ nhạc Pop xuất sắc nhất năm đã về tay tôi rồi, đương nhiên, sư huynh của tôi nhận được thì tôi cũng rất vui vẻ rồi.”


Cố Vũ Khôn: ...


Mặt anh ta cũng tái đi rồi.


Những người khác đang ngồi cũng lần lượt cúi đầu xuống, cố gắng nén cười đến khó chịu.


[Chết tiệt, ha ha ha ha ha! Tang Tửu quá độc rồi! Những người trong giới ai mà chẳng biết giải ca sĩ nhạc Pop xuất sắc nhất chính là nỗi đau cả đời Cố Vũ Khôn, ba lần được đề cử thì ba lần đều tuột khỏi tay, ngược lại sự nghiệp ca hát của anh ta cũng không thay đổi giữa chừng, còn không phải là hát hai mươi năm nhưng một giải ca sĩ của năm cũng không có sao?]


[Làm ơn đi, fan Tang Tửu có thể đừng giả làm người qua đường nữa được không? Vốn dĩ vừa rồi Tang Tửu diễn rất giả.]


[Lẽ nào không phải Tang Tửu cố ý biểu hiện ra sự giả này sao? Mấy người sẽ không thật sự cảm thấy người có thể đóng phim trong rừng bùn nhiệt đới, khi nhận làm khách mời theo kỳ trong chương trình này như Tang Tửu lại có thể ghét bỏ cái ghế cứng chứ?]


[Ha ha ha ha, nói đúng ra thì Cố Vũ Khôn mới là người chen cả đời cũng không chen được vào thế giới điện ảnh, chỉ có thể loanh quanh trong mảng phim truyền hình hay sao? Anh ta cũng không biết ngại mà chọc ngoáy Hoàng Quân Quân.]


A Tửu cũng thật sự không biết một câu nói của cô lại đâm mạnh vào tim Cố Vũ Khôn, đến khi nhân viên công tác mang ra một cái ghế đệm cô mới nhẹ nhàng thoải mái ngồi xuống.


Trước khi xem bản biên tập của căn nhà nhỏ Động lòng vài phút, A Tửu nghĩ tới lời Cố Vũ Khôn vừa mới nói ban đầu, cô nghiêng đầu hỏi Hoàng Quân Quân: “Vừa rồi cô chào hỏi tôi như vậy là nịnh bợ tôi sao?” Nói thật sự, từ nhỏ đến lớn, tận đến gần đây cô mới có thể làm một người tràn đầy tự tin, có một ngày lại được người khác nịnh bợ làm cho A Tửu có chút hưng phấn.


Hoàng Quân Quân hơi sững sờ, thực ra, vừa rồi mặc dù cô ấy thật sự không phải nịnh hót nhưng cũng đúng là hi vọng có thể tạo nên một mối nhân duyên tốt, cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều lòng người nóng lạnh, trong mọi việc có nhiều bạn bè thì cũng không tồi.


Thấy A Tửu thật lòng hỏi, trái lại cô ấy lại nở nụ cười, trịnh trọng gật đầu: “Đúng, tôi đang nịnh bợ cô đó, sau này nếu có nhân vật nào không ai diễn, cô cứ tìm tôi trước nhé.”


Cố Vũ Khôn vừa bị A Tửu nói, nghe thấy lời nói của hai cô, anh ta lắc đầu trước mặt hai người một cái, thể hiện rõ sự không vừa mắt.


“Bây giờ cũng được mà, đóng phim chiếu mạng cô có để ý không?” A Tửu nở nụ cười nói: “Tôi đã đầu tư mấy bộ để luyện tập, trong đó có một nhân vật trong web drama chính là một cô gái mập xinh đẹp, nếu như cô muốn thử vai, đợi đến khi quay xong chương trình tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô.”


Hoàng Quân Quân: ???


Những người khác: ???


Bây giờ bọn họ tới nịnh bợ vẫn còn kịp không?


--------------------


Tác giả có lời muốn nói:


A Tửu: Lại có thể có người nịnh bợ tôi! Nhất định phải nắm lấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận