Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 144



Thời gian A Tửu xuất hiện trong livestream của Thẩm Thư Triệt không coi là nhiều, nhưng lực đả kích với nhóm anti-fans lại cực lớn. Hơn nữa, bởi livestream có số người xem cao nên ngay buổi sáng, hình ảnh A Tửu nói “Bàn luận tiêu chuẩn kép” cũng bị người ta cắt từ livestream ra đăng lên Weibo.


Trên xe, Tịch Ngôn Vãn nhìn ngôn luận trên Weibo, nhếch môi cười nhạt: “Ngày hôm qua, Hai mươi ba tháng Sáu, ‘Đọ sức trên không’ công chiếu, vừa hay có vài thành phố có thể tra điểm thi đại học. Hôm nay, nhiều thành phố tra được điểm, người chú ý cũng nhiều. Rõ ràng có người chuẩn bị cầm điểm thi vào trường đại học hại A Tửu.”


“Cầm điểm thi vào trường đại học ngấm ngầm mưu tính em?” A Tửu khó hiểu. Cô lấy hoa quả lạnh để trong tủ lạnh trên xe ra chia cho mọi người ăn: “Em đã tốt nghiệp đại học rồi, bọn họ có thể tính kế đại học gì?”


Tịch Ngôn Vãn đưa tay véo mũi A Tửu, bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên có thể. Vào kỳ thi vào đại học hàng năm rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đều bị lôi thành tích thi vào đại học ra xử tội.”


A Tửu cau mày: “Cái đó đâu liên quan đến em. Những nghệ sĩ nổi tiếng kia bị xử tội là bởi vì bọn họ không đạt điểm sàn trúng tuyển chính quy cũng không trúng tuyển khoa nghệ thuật.”


Nói xong, A Tửu kiêu ngạo hất càm, đầy tự tin nói: “Tốt xấu gì em cũng đạt sát điểm sàn của trường đại học Điện ảnh và Truyền hình thành phố Kinh, điểm sát sàn không phải là điểm à?”


Quý Kỳ Tây gập máy tính, anh lấy trái cây từ trong tay A Tửu rồi tiếp nhận công việc đút cho cô ăn, cười phụ họa: “Em nói đúng. Sát điểm sàn cũng là điểm, rất nhiều người còn không đạt nổi sát điểm sàn đấy.”


“Đúng rồi.” A Tửu vui vẻ trả lời rồi hài lòng nuốt dưa hấu Quý Kỳ Tây đút sang: “Đó cũng là điểm!”


Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương nhìn hành động đút cho nhau ăn của hai người, liếc nhau, rất ăn ý đưa dưa hấu trong tay đút cho đối phương.


Quý Lâm Xuyên: ...


Thẩm Thư Triệt: ...


Hai người liếc nhau, sau đó, cá hai đều ghét bỏ nhì n đi chỗ khác, cầm dưa hấu nhét vào trong miệng của mình, tự làm việc cơm no áo ấm!


Tịch Ngôn Vãn không đoán sai. Trong giới giải trí, hàng năm vừa đến kỳ thi vào đại học, thường xuyên có người lôi thành tích thi vào đại học của một vài nghệ sĩ ra. Thành tích của bạn khá, tôi khen bạn. Thành tích của bạn rất kém cỏi, tôi giễu cợt bạn.


Năm nay, A Tửu dựa vào hai bộ phim “Hành động ưng đen” và “Đọ sức trên không”, một lần xông vào thế hệ mới của giới điện ảnh.


Nhóm nghệ sĩ thường được tính cứ năm năm là một thế hệ. Nếu như nói Tịch Ngôn Vãn là nhân vật dẫn đầu năm năm trước, ngôi sao nữ cấp độ quốc tế thì A Tửu có khả năng rất lớn sẽ trở thành nhân vật dẫn đầu trong thế hệ năm năm sau, khiến không ít nghệ sĩ cùng thế hệ đều cảm thấy đây là mối đe doạ lớn. ebooktruyenfull.vip - ebook truyện dịch giá rẻ


Năm nay, A Tửu mới hai mươi ba tuổi, không chỉ nhỏ tuổi hơn so với các nghệ sĩ có thành tích tốt nhờ vào việc đóng vai chính trong phim điện ảnh cùng thời điểm đó, thành tích phòng bán vé trong phim cô diễn cũng rất cao mà còn được hai vị đạo diễn lớn là đạo diễn Lâm và đạo diễn Đàm đánh giá cao.


Trong con mắt của các nghệ sĩ cùng lứa, một khi A Tửu thừa thắng xông lên tiếp tục phát triển mạnh mẽ trong tương lai, như vậy những bộ phim điện ảnh về đề tài nữ chủ vốn không có nhiều trong giới có khi đều sẽ bị A Tửu bỏ vào trong túi.


Thế là, nhóm đối thủ cạnh tranh một lòng đào tai tiếng của A Tửu, cố gắng chèn ép A Tửu. Nhưng hết lần này tới lần khác đời sống cá nhân của A Tửu vô cùng sạch sẽ, quay phim cũng chỉ ở trường quay, không quay phim thì ở nhà, làm cho không ai biết phải xuống tay từ đâu.


Sau khi đào một thời gian không có thu hoạch gì, bọn họ muốn bắt tay từ trong vòng bạn bè của A Tửu. Ngay sau đó, nhìn bạn bè của A Tửu, bọn họ kinh ngạc phát hiện. Lúc A Tửu tìm bạn dường như mang theo bộ lọc loại khuyết điểm, những nghệ sĩ có thể tương tác với A Tửu trên Weibo cũng rất hiếm trong ngành, chuyên nghiệp, đời sống cá nhân sạch sẽ.


Nhóm đối thủ cạnh tranh: ...


Lý trí nói cho bọn họ biết không thể tiếp tục đào. Nếu còn đào nữa, rất có thể cư dân mạng sẽ đánh giá nhân phẩm của bạn qua việc trên đầu bạn có gắn bảng hiệu bốn chữ “bạn bè Tang Tửu” hay không.


Bọn họ chờ rồi lại chờ, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội. Lúc Tang Tửu từng bị toàn bộ dân mạng chửi ba ngày ba đêm, chuyện đứng đội sổ thời cấp ba cũng bị lật ra!


Vì vậy, bọn họ chuẩn bị vào lúc tra điểm thi đại học, lúc dân chúng cả nước đều đang quan tâm điểm trúng tuyển của mỗi tỉnh, dựa vào thành tích thi đại học bôi nhọ A Tửu. Trước là để cho A Tửu để lại một ấn tượng xấu thời cấp ba không nghiêm túc học hành trong lòng cư dân mạng, sau đó, lại tiếp tục kế hoạch khác.


Ai biết…


Kế hoạch này mới vừa bắt đầu, anti-fans và người điều hướng dư luận bị phái ra trực tiếp bị A Tửu bắn cho một mũi tên chết sạch.


Lúc nghệ sĩ khác bị lôi ra thành tích thi đại học không tốt, phần lớn đều im lặng không lên tiếng, khiêm tốn làm người, A Tửu không chỉ có phách lối trên livestream còn phát biểu “Bàn luận tiêu chuẩn kép” .


[Ha ha ha ha, tôi thích Tang Tửu bàn luận tiêu chuẩn kép, hi vọng bias wrecker của nhà tôi cũng có thể tiêu chuẩn kép như Tang Tửu!]


[Tang Tửu nhõng nhẽo, Tang Tửu tiêu chuẩn kép, tôi hi vọng nhóm nghệ sĩ trong giới đều có thể có!]


[Mấy người sang siêu topic của Tang Tửu nhìn mà xem, fans của Tang Tửu đang giúp Tang Tửu lọc quảng trường, rất nhiều người công khai điểm thi đại học trong siêu topic. Nghe nói có người căn bản không phải fan Tang Tửu. Về sau, sau khi Tang Tửu phát biểu câu khai trừ fan tịch [1], bị cha mẹ bọn họ ấn đầu bắt thích Tang Tửu, bây giờ đã được như ước nguyện rồi!]


[1] Nguyên văn là/粉籍: Phấn tịch, hay còn gọi fan tịch, nghĩa là tài khoản là fan của một nghệ sĩ nào đó.


[Tôi thật sự thấy Tang Tửu làm nghệ sĩ rất có năng lượng tích cực, dẫn đường cho fans rất tốt. Hơn nữa thành tích thi vào đại học kia, dẫu sao cũng là do Tang Tửu dựa vào chính mình thi đậu trường đại học Điện ảnh và truyền hình thành phố Kinh, tốt nghiệp đàng hoàng.]


[Đúng vậy! Tôi không hiểu vì sao sau khi có kết quả tra điểm, nhiều người trên mạng lấy thành tích của Tang Tửu ra, làm cho tôi suýt quay lưng không làm fan Tang Tửu nữa.]


A Tửu ngồi trên xe lướt xem bình luận, lòng kinh ngạc: “Lại có nhiều người giúp em nói chuyện như này, xem ra sự ưu tú của em đã đi vào lòng người đó!”


Quý Kỳ Tây cười liếc A Tửu: “Điều đó nói rõ ánh mắt bọn họ cuối cùng đã sáng như tuyết rồi.”


Cư dân mạng có thể bênh A Tửu, nguyên nhân lớn nhất là do mọt số việc A Tửu đã làm trong một năm qua đã khiến họ có bộ lọc che khuyết điểm với A Tửu. Sau khi một người có bộ lọc, nhìn lại đối phương làm bất cứ chuyện gì, bạn đều có thể chủ động bào chữa cho đối phương.


Tuy bọn họ có thể không phải là fans, nhưng chắc chắn là người qua đường có thiện cảm, gọi tắt là fan qua đường, một nghệ sĩ có được lượng fans qua đường khổng lồ đó là chuyện không hề dễ dàng. Ở trong giới, cũng chỉ có một vài nghệ sĩ từng đóng nhữnng bộ phim truyền hình ăn sâu vào lòng người và được phát sóng khắp phố lớn ngõ nhỏ thì mới có lượng fans qua đường khiến người ta hâm mộ.


Đối thủ cạnh tranh của A Tửu cũng không ngờ tới chuyện bọn họ chuẩn bị dùng bôi nhọ A Tửu, dưới sự kiện A Tửu “Bàn luận tiêu chuẩn kép”, vậy mà lại giúp A Tửu lần thứ hai tăng lên độ hot, thu được một đám fans.


Đối thủ cạnh tranh: ... Tức giận!


Ở hàng ghế trước, Quý Lâm Xuyên quay đầu lại: “Sắp đến điểm lấy hàng. Chúng ta lấy hàng xong thì tầm nửa tiếng nữa có thể đến trường học.”


“Đến trường học vừa hay căn-tin cũng mở cửa.” A Tửu vỗ tay, mặt mày cong cong, đôi mắt đầy chờ mong: “Lần trước em ăn cơm căn tin ở học viện Hàng không một thời gian, mỗi lần dì lấy cơm đều thêm cho em nửa muôi đồ ăn.”


Bạn cùng phòng lúc cô đến học viện Hàng không, mấy hôm trước còn gửi cho cô vài tấm hình về các món ăn trong căn-tin ở Wechat, nói là để A Tửu có cơ hội thì đến nếm thử.


Quý Kỳ Tây nghe vậy, trong giọng nói mang theo ước ao: “Xem ra dì rất thích em. Lúc anh học cấp ba, sợ nhất dì lấy cơm run tay.”


Nghe vậy, Quý Lâm Xuyên dùng một khuôn mặt lạnh như băng, không chút khách khí phá đám: “Chú sợ xong thì tự mình cướp lấy muôi cơm trong tay dì, vẻ mặt thản nhiên múc thêm hai muôi đồ ăn cho chú và người xếp sau chú. Chờ đến lượt cháu, chú lại trả muôi cơm cho dì, giả bộ nói cho dì biết, cháu đang giảm béo.”


Kể từ ngày hôm đó, Quý Lâm Xuyên không bao giờ... đi cùng mấy người Quý Kỳ Tây đến căn-tin nữa. Nhưng dường như dì lấy cơm đã nhớ kỹ anh, cứ đến lượt anh, cái muôi chứa đầy đồ ăn kia lại cực kỳ run rẩy.


“Phì.” A Tửu không cẩn thận bật cười. Cô vội vàng che miệng, đôi mắt hạnh sáng trong suốt nhìn Quý Lâm Xuyên, ấp a ấp úng: “Đại sư huynh, chờ đến căn-tin trường học, em chắc chắn sẽ bảo dì lấy cơm cho anh thật nhiều đồ ăn.”


Quý Kỳ Tây nín cười: “Cháu trai lớn à, cháu xem A Tửu thật quan tâm cháu mà.”


Quý Lâm Xuyên: ...


Vừa rồi anh không nên lắm miệng nói ra!


Rất nhanh, xe buýt đến chỗ gửi hàng. Trước khi đến, bọn họ nhờ mọi người mua một đống hàng hóa gửi qua đường bưu điện, tạm thời gửi ở một chỗ riêng.


Một nhóm người dưới sự hỗ trợ của nhân viên bê đồ dùng học tập, đồ thí nghiệm và nhu yếu phẩm hàng ngày lên xe, xe buýt l lại lần nữa xuất phát.


Thẩm Thư Triệt mới bê hết đồ, thở phì phò ngồi xuống: “Trước kia, mặc dù tôi có quyên góp vài lần trên nền tảng nhưng tự mình đến trường tiểu học Hy Vọng thăm học sinh thì lại là lần đầu tiên.”


Tịch Ngôn Vãn cười cười: “Lần cuối cùng tôi thăm cũng đã là ba năm rồi.”


Khi đó quỹ từ thiện mà chị điều hành vừa đi vào quỹ đạo. Bởi vì lo nhiều khoản tiền không thể đến được đúng nơi, cho nên chị thường xuyên kiểm tra bất ngờ, lần lượt sàng lọc nhân viên cho đến khi có quy mô như ngày hôm nay.


Thật ra, trong sáu người trên xe, trừ Tịch Ngôn Vãn ra, những người khác đều lần đầu tiên tự mình đến trường tiểu học Hy Vọng thăm học sinh. Bởi vậy, không chỉ có A Tửu chờ mong, bọn họ cũng chờ mong hành trình ba ngày sắp tới.


Nửa tiếng sau, xe buýt dừng lại. Ngoài xe đã có giáo viên và học sinh đeo khăn quàng đỏ đứng xếp hàng chờ.


Trong đó, Đại Đào, Hân Hân đã từng đến thành phố Kinh cầm búp bê với A Tửu đứng ở hàng đầu tiên. Vị trí của hai em thật ra không liên quan đến việc đã từng đi thành phố Kinh mà mấu chốt là hai người học giỏi, còn nhỏ tuổi lại có chủ kiến. Cho nên, Hân Hân được giáo viên chủ nhiệm phân là trưởng lớp, Đại Đào được giáo viên chủ nhiệm bổ nhiệm làm lớp phó.


Quý Lâm Xuyên ngồi ở hàng đầu, anh là người đầu tiên xuống xe. Chờ sau khi anh đi xuống, Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương cũng xuống xe theo, phía sau nữa là A Tửu, Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt.


Ba người trước xuống xe, tình cảnh đều rất bình thường. Mấy giáo viên từng người đi lên nói cười hàn huyên, bắt tay với bọn họ, các học sinh ngoan ngoãn đứng ở phía sau giáo viên.


Cho đến khi…


A Tửu xuống xe.


Đại Đào vừa nhìn thấy A Tửu xuống xe thì lập tức nhảy cao ba thước, lớn tiếng hô: “Một, hai, ba!”


Ngay sau đó, âm thanh như sóng cuộn biển gầm trong khoảnh khắc vang vọng bốn phía, từng tiếng điên cuồng chấn động màng tai mọi người: “Chị A Tửu, chúng em yêu chị! Cảm ơn chị!!!”


Giọng trẻ con non nớt, tinh thần phấn chấn hò hét làm lá cây trên ngọn cây cũng đung đưa theo.


Bước chân A Tửu xuống xe hơi khựng lại. Cô nhìn mười mấy khuôn mặt tươi cười chất phác của bọn họ, trong lòng đột nhiên vô cớ cảm thấy chua xót, rất đột ngột, rất kỳ quái, khiến cô có chút mới lạ.


Không đợi A Tửu trả lời, Đại Đào tiếp tục lớn tiếng hô: “Chị A Tửu, chị có yêu chúng em không?!”


Mặt mày A Tửu cong lên, tươi cười xán lạn, hai tay làm thành hình loa để trước miệng: “Các em chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước, chị sẽ yêu các em!”


Một câu nói vô cùng đơn giản, để các bạn nhỏ vội đi so ai mới là người học chăm chỉ nhất, mỗi ngày hướng về phía trước nhất.


Dưới sự gián đoạn của A Tửu và các học sinh, không khí vốn đang nghiêm túc cũng không còn sót lại chút gì. Sau khi giáo viên liếc Đại Đào thì dứt khoát để cậu bé sắp xếp học sinh đi hỗ trợ bê những đồ không nặng, những đồ vật nhỏ.


Giáo viên vừa dứt lời, A Tửu đã nhìn thấy mấy học sinh tiến lên bê đồ sau đó quay đầu lại chuẩn bị chạy, thấy thế A Tửu vội kéo cổ áo bọn họ lại, giả vờ tức giận: “Các em chạy nhanh thế làm gì? Chạy nhanh quá ngã rơi đồ thì sao? Chị nói cho các em biết nếu ai làm rơi đồ thì sẽ không cho người đó quà!”


Mấy học sinh hơi vội vàng lập tức ngoan ngoãn. Bọn họ đi một bước xem ba bước, rất sợ đồ trong tay rơi làm bọn họ không được quà.


Cô giáo Phương mím môi cười: “Lần trước có người mang đến một đống đồ, bảo bọn nó chạy chậm một chút đừng để ngã. Có lẽ bình thường ngã nhiều quen nên bọn nó cũng không sợ. Bây giờ vừa nghe nói không thể nhận quà, cô xem đứa nào đứa đó ngoan chưa kìa.”


A Tửu rất quen thuộc với cô giáo Phương, thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau ở Wechat. Nick Weibo của cô giáo Phương là Hoa Hướng Dương, đã từng làm sáng tỏ lý do đầu đuôi Hân Hân gửi thư cho A Tửu ở trên Weibo.


Nghe xong cô giáo Phương nói, A Tửu nghiêng đầu bối rối: “Các em ấy ngã chắc chắn sẽ làm rơi quà. Các cô dứt khoát để các em ấy không làm rơi quà, không phải các em ấy sẽ không ngã à?”


“Khác nhau.” Cô giáo Phương cười cười: “Có đôi khi, một vài đứa trẻ nhà nghèo tâm tư khá mẫn cảm. Chúng tôi sợ quá nhấn mạnh sự quan trọng của quà cáp, sẽ làm bọn nó tự ti.” Đương nhiên, chỉ là một phần nhỏ, chắc chắn không phải là toàn bộ các em học sinh, nhưng cô ấy làm cô giáo khó tránh khỏi muốn chăm lo cho tất cả mọi người.


A Tửu suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Nhưng nhấn mạnh sự quan trọng của quà cáp, các em ấy có thể quý trọng quà mình nhận được à?”


Trong suy nghĩ của A Tửu, những thứ đồ khó lấy được thường thường sẽ được người ta coi trọng hơn so với thứ dễ dàng có được. Hỏi xong, cô lại khoát khoát tay: “Hơn nữa, các em ấy không có khả năng cả đời ở trong núi lớn. Bên ngoài rất nhiều thứ xinh đẹp hơn so với những món quà kia. Bây giờ các em ấy đã tự ti, quá sớm!”


Cô giáo Phương: ...


Các giáo viên khác: ...


Đặt ở trên người những người khác, có lẽ sẽ an ủi dỗ dành các em đừng tự ti, các em cũng rất giỏi rồi. Kết quả đến lượt A Tửu, nói thẳng ra một câu: Bây giờ các em ấy đã tự ti, quá sớm.


Một bé trai đen gầy ôm cái hộp trong lòng, mím môi thật chặt. Cậu bé không biết có phải mình tự ti không, rõ ràng gia cảnh rất khó khăn, thế nhưng, vào lúc người khác hỏi có muốn nhận tài trợ không, cậu bé lại cảm thấy rất mất mặt, ngăn cha mẹ lại, không cho đồng ý giúp đỡ.


Về sau, nhìn cha mẹ khổ cực lao động trên đồng ruộng, bản thân không nỡ dùng tiền lại cố không để cậu bé khổ, cậu bé lại cảm thấy việc mình không muốn nhận tài trợ là không đúng.


Lúc cậu bé đen gầy rơi vào thế giới của mình, Đại Đào đang dọn đồ gật đầu rất đồng ý: “Chị A Tửu nói rất đúng. Đồ học tập, quần áo bên ngoài rất đẹp. Lần trước đi leo Trường Thành, mình đã nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ mang theo đầy một túi đồ ăn vặt đó. Bây giờ, chúng ta mà tự ti quả thật là hơi sớm. Chúng ta còn chưa ra khỏi núi lớn mà.”


Có mấy học sinh nhỏ tuổi không hiểu, vội hỏi: “Tự ti là cái gì thế?”


Hân Hân suy nghĩ một chút: “Tự ti đại khái là cảm giác mình kém với người khác.”


“Cảm giác mình kém người khác là tự ti à?” Một vài bạn nhỏ nhức đầu: “Vậy lúc nào chúng ta mới có thể tự ti?”


Đại Đào không xác định nói: “Chờ chúng ta ra khỏi núi lớn đi thành phố Kinh có lẽ sẽ tự ti?”


Một đứa bé nhấc tay: “Không phải lần trước chúng ta đã đi thành phố Kinh du lịch rồi à? Mình có thể tự ti chưa?”


“Đương nhiên không thể.” A Tửu giúp Đại Đào trả lời: “Các em không phải dựa vào tự mình học tập ra khỏi núi lớn đến thành phố Kinh, rõ ràng là dùng tiền của chị đi thành phố Kinh. Chờ lúc nào các em dựa vào tự mình học tập đi ra khỏi núi lớn, mới có tư cách tự ti.”


A Tửu vừa nói như vậy không ít bạn nhỏ đều hiểu ra. Hóa ra, hiện tại bọn họ tự ti không chỉ quá sớm hơn nữa cũng không có tư cách đâu!


Vấn đề của trẻ con thật sự nhiều, hỏi xong một câu lại hỏi câu thứ hai: “Vậy tự ti có chỗ tốt gì à?”


Không trách bọn nhỏ không hiểu được, ở trong mắt bọn nhỏ, hiện tại từng nhà đều là nhà trệt sân đất hố xí xổm như nhau, mức sống không chênh lệch nên không nhìn ra sự khác biệt. Bởi vậy, bọn nhỏ cũng rất khó sinh ra tâm lý so sánh, không có so sánh thì tuyệt đối không có tự ti.


“Chỗ tốt thì cũng lớn.” A Tửu vừa nói đến vấn đề này, mặt mày lập tức rạng rỡ, cực kỳ khẳng định: “Trước kia, chỗ nào chị cũng kém người khác, cực kỳ tự ti. Các em xem, bây giờ chị ưu tú cỡ nào! Chờ các em có tư cách tự ti thì các em cũng đã rất gần sự ưu tú của chị bây giờ rồi!!”


Các học sinh: Oa!!!


Rất nhanh, mấy học sinh chụm đầu vào thảo luận. Trong mơ hồ, các giáo viên nghe được đối thoại tiếp đó của bọn họ.


“Chúng ta phải sớm ra khỏi núi lớn, sớm đến thành phố Kinh, sau đó chúng ta có thể ưu tú như chị A Tửu rồi!”


“Không đúng! Không đúng! Chúng ta hẳn nên tự ti trước. Tự ti rồi mới có thể ưu tú như chị A Tửu được!”


“Mình hi vọng tương lai có thể giúp đỡ thật nhiều trường học như chị A Tửu. Mình muốn trải đường nhựa trước cửa trường nữa.”


“Chúng ta mau tranh thủ học tập đi. Thảo nào chị A Tửu nói hiện tại tự ti quá sớm, mình vừa đếm trên đầu ngón tay. Trong chúng ta, lớn nhất còn một tháng tiểu học, bé nhất còn năm sáu năm tiểu học, thêm ba năm cấp hai, ba năm cấp ba nữa. Chúng ta ít nhất phải sáu năm sau thi đậu đại học ở thành phố Kinh mới có tư cách tự ti đấy.”


“Ồ! Lâu thật! Mình chưa từng nghĩ đến cấp ba.”


“Quá lâu! Tại sao lại phải lâu như vậy chứ?!”


Cậu bé đen gầy mờ mịt nghe các học sinh thảo luận. Hóa ra, hiện tại cậu bé căn bản không xứng tự ti à? Cậu bé phải đợi sáu năm nữa mới được tự ti à?


Các giáo viên hai mặt nhìn nhau. Bọn họ thật không ngờ có một ngày có thể thấy các học sinh nhỏ đang thảo luận đề tài tại sao lâu như vậy mới được tự ti này.


Một đám người đứng phía sau, Nhậm Tương huých tay Tịch Ngôn Vãn một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi phát hiện A Tửu cực kỳ am hiểu khuyên dạy trẻ em, lần trước trong ‘Bé ơi đến đây nào’ cũng vậy.”


Tịch Ngôn Vãn nhìn A Tửu ở phía trước cười cười nói nói hoàn toàn dung nhập với bọn nhỏ thì cũng cười cười.


A Tửu không giống bọn họ, bọn họ thường xuyên dùng tư duy suy nghĩ của người lớn bắt bọn trẻ làm, giúp bọn trẻ quyết định, nhưng A Tửu lại giống một vài đứa trẻ lời nói và việc làm không kiêng dè gì. Có lẽ bởi vì như vậy, cho nên A Tửu mới có thể được bọn nhỏ thích.


Cả đoàn người tốn gần nửa tiếng mới bê hết số quà mấy người A Tửu mang đến trường. Giáo viên thấy đã gần tới buổi trưa, dứt khoát mời mọi người đi căn-tin ăn, chờ cơm nước xong lại thống nhất phân phát quà.


“Trước kia, bọn nhỏ đều mang cơm từ nhà đến. Mùa hè thì ăn đồ nguội, mùa đông thì nhà trường có bếp lò cho học sinh là loại lò sắt đặt cặp lồng cơm xung quanh giữ ấm.” Cô giáo Phương vừa dẫn bọn họ đến căn-tin vừa giải thích: “Bây giờ xây căn-tin mới, mỗi người nộp một ít tiền là có thể ăn cơm ở căn-tin.”


Cô giáo Phương vừa nói đến căn-tin, trong lòng cũng cực kỳ cảm kích A Tửu. Dù sao, căn-tin và trường học được xây lên, không chỉ thuận tiện cho các học sinh mà cũng tiện cho giáo viên bọn họ.


Thẩm Thư Triệt liếc căn-tin sạch sẽ sáng sủa trước mặt và các dì lấy cơm đeo khẩu trang, lên tiếng hỏi: “Phụ huynh học sinh có thể cảm thấy giá cả đồ ăn đắt, tình nguyện để học sinh tự mình mang cơm không?” Dù cho một hai đồng một món thì qua một tháng cũng hơn mười đồng rồi.


“Không đâu.” Cô giáo Phương lắc đầu: “Căn-tin thu mua rau dưa từ trong tay phụ huynh học sinh theo giá hơi thấp hơn họp chợ một chút, buổi trưa căn-tin thống nhất hai món khác nhau, giá cả không đắt. Một vài phụ huynh học sinh giai đoạn trước không chịu nhưng sau đó cũng tiếp nhận rồi.”


Cô giáo Phương vốn định dẫn mấy người A Tửu sang căn phòng nhỏ độc lập ở cách vách ngồi bàn tròn ăn, nhưng mấy người A Tửu đều cho rằng ăn ở căn-tin rất vui, bởi vậy mỗi một người đều chạy đến trước cửa sổ xếp hàng.


Phía trước ô bày đồ ăn chỉ có hai món khác nhau như cô giáo Phương đã nói. Hôm nay bọn họ gặp được khoai tây hầm và canh cà chua trứng gà. Theo lời cô giáo Phương, khoai tây dùng là khoai tây năm ngoái, khoai tây để một thời gian dài thì mềm ngọt hơn so với khoai tây năm nay vừa đào lên.


A Tửu xinh xắn đứng ở trước cửa sổ đồ ăn, giòn giã nói: “Dì ơi, giúp đại sư huynh cháu múc nhiều đồ ăn chút, cháu trả tiền cho anh ấy!”


Quý Lâm Xuyên xếp hàng phía sau: ...


Dì làm ở căn-tin cũng là phụ huynh học sinh đến làm thêm, trong nhà đã từng được A Tửu giúp đỡ. Bởi vậy, dì vừa thấy A Tửu cũng hơi kích động, không nghe rõ A Tửu nói gì, chỉ nghe thấy múc nhiều thức ăn.


Thế là…


Những người khác nhìn thấy dì vững vàng múc cho A Tửu một muôi khoai tây và một muôi canh trứng cà chua rồi lại bỏ thêm vào hai muôi!


Cái này còn chưa đủ, dì còn lấy một cái xô inox nhỏ sạch sẽ ra, đi vào trong múc đầy một xô nhỏ canh trứng cà chua!!


Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của A Tửu, dì đưa một xô nhỏ canh trứng cà chua ra: “Lấy về trộn cơm ăn, cực kỳ ngon. Tôi mời khách!”


Những người khác: ???


A Tửu đưa tay nhận lấy mộtxô nhỏ canh trứng cà chua thoạt nhìn rất ngon kia. Lúc cầm về chỗ, một tay cầm khay, một tay xách xô nhỏ, chỉ từ số lượng dụng cụ dùng cơm đã nháy mắt hạ gục mọi người trong căn-tin rồi.


Đám người Quý Kỳ Tây được dính ánh sáng của A Tửu, cũng được dì múc cho đầy một mâm đồ ăn. Buổi trưa, vài người ăn no căng như trong dự đoán.


Buổi chiều, các giáo viên chia đồ dùng học tập và đồ dùng cho các học sinh, chỉ còn lại một rương có ghi chú là thí nghiệm gì đó.


Các học sinh mới lạ vây quanh cái rương: “Bên trong đựng cái gì nhỉ?”


“Đồ chơi.” Quý Kỳ Tây ôm cái rương vào trong phòng học: “Không phải giáo viên đã nói hai tiết buổi chiều để chúng tôi đến dạy các em à? Tôi và A Tửu phụ trách dạy các em làm đồ chơi.”


Tuy mấy người Quý Lâm Xuyên cũng có thứ muốn dạy cho các học sinh, nhưng bọn họ nghe Quý Kỳ Tây nói chuẩn bị làm đồ chơi, cũng tạm dừng công tác dạy học, vây lấy Quý Kỳ Tây nhìn anh mở rương ra.


Rất nhanh, linh kiện trong rương được Quý Kỳ Tây lấy ra từng cái một.


Tấm gỗ lắp ráp máy bay dùng laser điêu khắc ra, bảng mạch điện năng lượng mặt trời, bánh răng, băng dính hai mặt, v.v… Quý Kỳ Tây lấy ra một nhóm. Anh và A Tửu phân công hợp tác, thuần thục tháo dỡ từng tấm gỗ ráp máy bay ra, lần nữa lắp ráp thành máy bay cỡ nhỏ.


A Tửu thành thạo về máy bay hơn bất kỳ ai ở đây. Trong lúc lắp ráp, cô vừa lắp giải thích với các bạn nhỏ những thứ linh kiện lắp ráp kia gọi cái gì. Các bạn nhỏ lần đầu tiên xem, mỗi một người đều cực kỳ mới lạ.


“Được rồi, đã gắn xong, bảng mạch điện năng lượng phải để dưới ánh nắng mặt trời.” Quý Kỳ Tây đưa máy bay nhỏ mới lắp xong cho Đại Đào vẫn luôn ngồi chồm hổm canh giữ ở bên cạnh: “Em mang ra bên ngoài nạp điện trước đi, đặt bảng mạch điện năng lượng mặt trời dưới ánh nắng là được, chờ nạp đủ điện, các em có thể điều khiển cho nó bay lên trời.”


Trong giây lát, ánh mắt các học sinh sáng ngời, hỏi tíu tít: “Thật sự có thể lên trời ạ? Giống như máy bay bay trên trời cao ấy ạ?”


Quý Kỳ Tây nói với vẻ thản nhiên: “Được chứ. Các em nạp đủ điện vào là được. Nếu không bay được thì chắc chắn do các em nạp thiếu điện.”


“Yeah! Đi nạp điện nào!”


“Anh, em cũng muốn đi!”


“Em là con gái đi làm gì chứ? Lái máy bay là chuyện của con trai thôi!”


“Hửm?” A Tửu tóm lấy cậu bé vừa đẩy em gái mình, cúi đầu nhìn cậu: “Em vừa nói lái máy bay là chuyện của con trai? Con gái không thể lái máy bay à?”


Cậu học sinh bị A Tửu nhìn thì hơi sợ, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Ti vi, trên ti vi đều là con trai lái máy bay. Cha mẹ em cũng nói con gái không thông minh bằng con trai!”


“Bạn nói bậy!” Hân Hân nhảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Lần trước thi học kỳ tôi được hạng nhất, cậu thông minh hơn tôi chỗ nào? Hơn nữa, chị A Tửu cũng từng lái máy bay.”


A Tửu vuốt cằm: “Nhắc mới nhớ, có một bạn học trong học viện Hàng không của chị cũng từng nói lái máy bay là chuyện của đàn ông.”


Cậu học sinh vốn bị Hân Hân chất vấn đến á khẩu không trả lời được, nghe có người cùng cách nghĩ với mình, vội ưỡn ngực kiêu ngạo.


Không đợi cậu bé kiêu ngạo xong, A Tửu chậm rãi tiếp tục bổ sung: “Sau đó cậu ta đã bị huấn luyện viên phạt chạy hai mươi vòng, lại làm hai trăm cái nhảy ếch, suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi lớp tinh anh với tội danh làm dao động lòng quân.”


Cậu học sinh vừa ưỡn ngực, chợt như quả cầu da xì hơi, thoáng cái đã xẹp lép.


A Tửu buông bàn tay nắm cổ áo cậu học sinh kia, nhìn về phía cô em gái. Cô vốn muốn cổ vũ đứa nhỏ một chút, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không thể tìm một câu nói vừa nghe có thể hiểu ngay được.


Càng nghĩ, A Tửu lấy ra một lời thoại của cô ở trong “Đọ sức trên không”, giả vờ cao thâm nói: “Em phải nhớ kỹ, đừng để người khác dùng giới tính đi định nghĩa tương lai của em.”


“Đúng, nói cho dễ hiểu chút thì em coi lời bọn họ nói thành thả…” Quý Kỳ Tây đang điều chỉnh thử linh kiện, anh nghe A Tửu nói xong thì vô thức lên tiếng phụ họa. Anh mới phụ họa đến một nửa, cảm giác không đúng, ngẩng đầu một cái quả nhiên đối mặt với đôi mắt hạnh tràn đầy tò mò của A Tửu.


Quý Kỳ Tây: ...


Anh lập tức thu miệng lại, mỉm cười: “Thả... pháo đốt. Đúng, em coi lời bọn họ nói như pháo nổ bên tai.”


A Tửu: ?


Các học sinh: ??


Pháo nổ bên tai hình như rất bình thường.


___


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Thất Tịch: Trước khi quen A Tửu, tôi tuyệt đối không thể nói ra mấy chữ tục như thối lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận