Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 109


Khách mời mà tổ chương trình “Xin nhờ! Đại sư” ưu tiên mời là Tịch Ngôn Vãn, mấy năm trước, Tịch Ngôn Vãn cũng thỉnh thoảng tham gia một hai chương trình, hơn nữa chị ấy không có yêu cầu đối với độ hot của chương trình, chỉ nhìn nội dung và ý nghĩa chính của chương trình đó, tổ chương trình giải trí gửi lời mời đến Tịch Ngôn Vãn với tâm lý lỡ như họ có thể thành công mời được người thì sao.
Trước tiên Tịch Ngôn Vãn xem đại khái mục đích chính của chương trình, chờ đến khi nhìn thấy kỹ thuật truyền thống, chị ấy hơi dừng ánh mắt lại, lần trước ở nhà cô giáo Lan, A Tửu nói tương lai có cơ hội thì sẽ quay video học tập kỹ thuật truyền thống, hình ảnh ấy đến bây giờ đều ghi tạc trong đầu Tịch Ngôn Vãn.
Sau khi xác nhận nội dung chương trình OK, Tịch Ngôn Vãn tìm hiểu một chút về cách làm việc trước kia của tổ chương trình, dưới tình huống cả hai đều không tệ, chị ấy đã hỏi thăm ý kiến của A Tửu.
Đương nhiên là A Tửu có hứng thú, cho nên sau khi việc quay hình “Đọ sức trên không” kết thúc, cô đã được Tịch Ngôn Vãn dẫn theo cùng tham gia chương trình, nhưng Tịch Ngôn Vãn không thể ngờ tới, tổ chương trình Mật Đào TV luôn dựa vào việc không gây sự để nổi danh trong giới, vào ngày đầu tiên khi đặt câu hỏi lại đột xuất tung ra một chiêu sắc bén cho A Tửu.
Sau khi A Tửu quay xong “Đọ sức trên không” thì một lần nữa tập trung vào việc học tập, vốn chưa nhìn thấy lời bàn ở giai đoạn sau trên mạng, khi bài Weibo của “Hoa Hướng Dương” vừa đăng, hành động của người trên mạng đối với A Tửu gần như đã nghiêng về đánh giá tích cực, dần dần, trong một mảng những lời tán dương đã xuất hiện một số âm thanh khác.
Trong đó có người nói, vì việc này, có rất nhiều minh tinh vì để quảng bá mà cũng dùng từ thiện làm mánh lới, vừa nhìn là thấy cực kỳ giả tạo, đám người hâm mộ cũng vậy, vì thắng lợi, vì để thần tượng có thể diện mà xem việc làm từ thiện là thủ đoạn so đấu, đây là đang làm nhục hai chữ từ thiện.
Sau đó nữa, trên mạng có dư luận chỉ trích A Tửu, nói đều do fans của A Tửu tạo thành phong trào, hành vi của vòng fan khiến việc làm từ thiện thay đổi ý nghĩa.
A Tửu trả lời câu hỏi của MC xong thì cũng không chú ý tới không khí đột nhiên trở nên lúng túng trong phòng, rất tò mò mà nhìn MC, trong đôi mắt hạnh mang theo chút chờ mong: “Cho nên anh sẽ đánh cược với người khác việc cho tôi tiền sao?”
MC: …
Tôi lại không bị ngốc.
Thấy MC không trả lời, Tịch Ngôn Vãn nhíu mày: “Tôi cảm thấy A Tửu nói rất có lý, mặc kệ động cơ quyên góp của người đó là gì, ít nhất chỉ nhìn kết quả xem người đó giúp được người khác không đúng sao? Đương nhiên, một vài người lúc trước làm sai bây giờ hi vọng mượn việc giúp đỡ người khác để tẩy trắng quá khứ, chúng ta tính khác.”
Cả hiện trường im như tờ.
Một câu được bổ sung sau đó của Tịch Ngôn Vãn đã trực tiếp tùy tiện vạch trần một vài hiện tượng xấu nào đó trong giới, thật ra, loại tình huống đó được tính khác trong mắt bọn họ, trong mắt người được giúp có thể hoàn toàn không được chia ra là kiểu tính nào.
Tịch Ngôn Vãn nhìn quanh một vòng, nhìn các vẻ mặt khác nhau, cười lạnh thành tiếng, có người nhằm vào A Tửu chính là đang chạm vào vảy ngược của chị ấy, đã mở máy hát rồi, chị ấy cũng không chú ý đến hình tượng nữa, trực tiếp hỏi cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp: “Nếu như khi bạn cấp bách cần trợ giúp, một người vì danh tiếng, đứng ở vị trí ngang hàng trợ giúp, một người không làm gì cả mà chỉ biết nói miệng, trời ơi, bạn quá đáng thương, tôi rất muốn giúp bạn nhưng tôi không thể, tôi không chỉ không thể giúp bạn mà còn âm mưu nói những người giúp cho bạn có mục đích riêng, so sánh cả hai, bạn sẽ chọn ai đây?”
Cư dân mạng: …
Vậy chúng tôi phần lớn sẽ chọn người phía trước, nhất là người phía trước trợ giúp đàng hoàng, cũng không phải bố thí giống như sỉ nhục chó trong một vài phim truyền hình.
[Tịch Vãn nói rất đúng, một người chủ động hỗ trợ, một người nói quan tâm xong lại diss người hỗ trợ, nhìn phát biết ngay ai hơn ai kém.]
[Đúng vậy, ở trên mạng tranh đoạt việc làm từ thiện không thể tốt hơn việc cả ngày bọn họ đua bảng xếp hạng à? Hơn nữa đồ đạc đều thực sự đến tay các học sinh, học sinh có thể nhận được hỗ trợ là tốt rồi.]
[Nhất là Tang Tửu xưa tay không nhờ fan của cô ấy làm từ thiện để ôm công lao cho mình, thậm chí Tang Tửu cũng không phải vì làm sai mà mượn việc làm từ thiện để tẩy trắng cho mình, bây giờ xem xét, ảnh hưởng của Tang Tửu mang đến cho người hâm mộ thật sự rất tích cực, kết quả tốt như vậy cũng có người bôi đen.]
[Người chị em phía trên nói rất đúng! Tang Tửu tốt hơn nhiều so với một vài minh tinh làm sai rồi cố gắng làm từ thiện để tẩy trắng, hơn nữa nếu không có người bôi đen học vấn của Tang Tửu, chuyện làm từ thiện hoàn toàn không thể bị lộ ra!]
[Có người đã thống kê, chỉ bữa trưa từ thiện thôi mà trong một tuần lượng tiêu thụ đã tăng gấp trăm lần, hơn nữa trên Weibo Hoa Hướng Dương cũng đã chia sẻ sách vở và văn phòng phẩm của rất nhiều người gửi, nghe Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn nói xong, tôi hy vọng đám fan trong giới có thể luôn cạnh tranh như vậy.]
[Hy vọng luôn cạnh tranh +1!!!]
Trong màn hình trực tiếp, Tịch Ngôn Vãn thu hồi ánh mắt, quét mắt nhìn những người với vẻ mặt khác nhau trong phòng, cười một tiếng: “Những người bản thân không có năng lực để giúp lại âm mưu bàn tán về những người khác giống như người phía sau chính là người có ý đồ riêng, tướng ăn không khỏi quá khó coi, các anh nói xem đúng không?”
Hai nhóm khách mời còn lại vụng trộm liếc nhìn nhau, đều không đồng nhất là nhỏ giọng phụ họa: “Đúng.”
Khí thế của Tịch Ngôn Vãn được khai triển toàn bộ, mấy câu đơn giản đã khiến bọn họ kinh hãi, không chỉ có khách mời ở đây, cư dân mạng đang xem cũng kinh ngạc với thái độ của Tịch Ngôn Vãn, dường như lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tịch Ngôn Vãn không nể mặt trước ống kính.
Bởi vì mấy câu nói của Tịch Ngôn Vãn, cả phòng đều rơi vào cảnh lúng ta lúng túng.
“Bốp bốp bốp.”
Trong một mảng yên tĩnh, A Tửu hoàn toàn không cảm nhận được, hai tay vỗ bốp bốp, ánh mắt óng ánh nhìn qua Tịch Ngôn Vãn, không hề keo kiệt mà khen ngợi: “Sư tỷ, em cũng cảm thấy mình nói rất có lí! Nhưng không mạch lạc bằng chị! Tuyệt quá!”
Những người khác: …
Cư dân mạng: …
Cô không thể khiêm tốn một chút sao?
“Khụ.” MC khẽ ho một tiếng khiến mọi người hoàn hồn: “Chúng ta tiếp tục rút câu hỏi của người kế tiếp nhé? Đợi mọi người trả lời xong hết thì cũng có thời gian giới thiệu với các bạn ba loại tay nghề truyền thống mà các bạn có thể học.”
Rất nhanh đã đến lượt người thứ hai bị hỏi, không khí trong phòng phát trực tiếp cũng từ lúng ta lúng túng một lần nữa quay về sự hài hòa, nhưng trong phòng đạo diễn livestream, từng nhân viên công tác lặng ngắt như tờ.
“Ai chịu trách nhiệm cho cái hộp rút thẻ?” Đạo diễn chương trình nhìn người nào đó do tất cả đẩy ra, khuôn mặt chữ điền trầm xuống cực kỳ đen: “Đại Xuyên, cậu làm việc cũng được hai năm rồi, bởi vì tin tưởng mà để cậu xét duyệt, cuối cùng cậu duyệt ra cái quái gì vậy?!”
Đạo diễn hoàn toàn không trông cậy vào chương trình nói về tay nghề truyền thống lâu năm có thể có độ hot quá lớn, bởi vậy địa vị nghệ sĩ có thể mời đương nhiên cũng không cao quá.
Nhưng đạo diễn không cam lòng, vốn dĩ khán giả của chương trình nói về tay nghề lâu năm đã hạn hẹp, độ hot của khách mời lại thấp, có thể có được mấy người trẻ tuổi xem hết đoạn livestream từ đầu đến cuối, ghi nhớ những tay nghề lâu năm đó ở trong lòng?
Ông ấy ôm hy vọng nhỏ bé đưa kịch bản chương trình cho Tịch Ngôn Vãn xem, kết quả, Tịch Ngôn Vãn không chỉ đồng ý mà còn đưa A Tửu đến, trực tiếp khiến địa vị khách mời của bọn họ được kéo lên mấy đoạn lớn, một tam kim ảnh hậu, một tiểu hoa đang hot, chưa đến hai ngày, bảy tám công ty quản lý tìm đến ông, nói muốn để nghệ sĩ của mình có thể đến chương trình làm khách mời.
Đạo diễn hiểu rất rõ, bọn họ không phải nhìn trúng chương trình, bọn họ nhìn trúng độ hot của Tịch Ngôn Vãn và A Tửu, nhất là A Tửu.
Nói một câu không thích hợp, A Tửu tương đương với bề mặt của chương trình bọn họ, mèo cầu tài, bọn họ thì hay rồi, ngày đầu tiên đã suýt chút nữa hạ độc chết mèo cầu tài trước mặt mọi người.
Người đàn ông bị đẩy ra có tuổi tác khoảng ba mươi, vóc dáng không cao, màu da hơi đen, anh ta yên lặng cúi đầu, giọng nói nhút nhát: “Xin lỗi, đạo diễn, tôi sơ ý.”
Đạo diễn lặng lẽ nhìn kỹ người đàn ông đó, chốc lát, ông ấy lắc đầu một cách nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, giọng nói lạnh nhạt: “Được rồi, công việc còn lại của ‘Xin nhờ! Đại sư’ không cần cậu phụ trách nữa, tôi sợ cậu sẽ sơ ý nữa, cậu tiếp tục làm công việc ban đầu đi.”
Nghe vậy, người đàn ông bỗng nhiên giương mắt, vẻ mặt không thể tin: “Một câu hỏi mà thôi, tôi đã thừa nhận mình sơ ý rồi, đạo diễn, ông nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?”
Mắt thấy anh ta sắp thăng chức rồi, kết quả vì một lần sơ ý mà bị ép lại?
“Tôi nhẫn tâm?” Đạo diễn cũng bị chọc giận quá mà cười lên, đưa tay đột nhiên vỗ bàn một cái: “Rốt cuộc cậu vì nguyên nhân gì mà sơ ý, cần tôi nói thẳng ra sao?! Cậu cho là tôi khờ à? Không phân biệt được thật sự sơ ý hay giả vờ sơ ý à? Bản thân cậu có nói dối hay không trong lòng không biết sao?!”
Một câu đã chất vấn người đàn ông đó đến mức á khẩu không trả lời được, vẻ mặt lúc đen lúc đỏ, mở miệng hồi lâu cũng không nói ra được lời phản bác
Hai ngày trước, anh ta và Uông Thần cấu kết, Uông Thần nói chỉ cần anh ta đặt mấy câu hỏi trong hộp rút thẻ thì sẽ cho anh ta một khoản tiền, một lỗi sơ ý là có thể qua loa xong chuyện, trong mắt người đàn ông đó không xem như là chuyện lớn, một việc nhỏ là có thể có được một khoản thù lao không thấp, ai có thể không động lòng chứ?
Trong phòng đạo diễn, những người khác đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng cầu tình.
Mà phó đạo diễn nhìn người đàn ông ủ rũ cúi đầu, tiếc nuối thở dài, Tang Tửu không chỉ mang đến độ hot cho tổ chương trình bọn họ mà cũng mang đến không ít đầu tư.
Cho dù đạo diễn giết gà dọa khỉ thì cũng không thể nào nhắc đến bỏ qua nhẹ nhàng, muốn trách chỉ có thể trách Đại Xuyên không chịu được sự dụ hoặc, lại dám giở trò trong chương trình mà đạo diễn đã dốc hết tâm tư sức lực.
Khi đạo diễn giải quyết người đàn ông tên là Đại Xuyên xong, trong phòng phát trực tiếp, sáu khách mời cũng đã thay phiên nhau trả lời câu hỏi xong, từ đầu đến cuối, sắc mặt của Tịch Ngôn Vãn đều không tốt lắm, so sánh câu hỏi của sáu người, việc A Tửu bị nhằm vào quả là rõ tới mức không thể rõ hơn được.
MC đối diện với ánh mắt cười mà không phải cười của Tịch Ngôn Vãn thì cũng rất chột dạ, gượng cười hai tiếng: “Câu hỏi mà cư dân mạng đã đặt ra chúng ta đều trả lời xong rồi, tiếp theo đây tôi sẽ giới thiệu với mọi người ba tay nghề lâu năm mà các bạn phải học tập trong vòng mười lăm ngày, bọn chúng theo thứ tự là nhuộm phong hương, ô giấy dầu và tranh đường.”
“Có tranh đường nè!” Đôi mắt hạnh của A Tửu vụt sáng lên, rất không khách khí mà hỏi: “Tôi có thể chọn tranh đường không? Hai cái còn lại tôi đều không biết, nhưng tranh đường thì tôi biết chút ít!”
[Chỉ số ra vẻ: 5252/ 9999]
Hả?
A Tửu nhìn chỉ số ra vẻ tăng lên, chậm chạp nhận ra, vừa rồi hình như cô có chút không lễ độ?
Nói đến, khi cả cõi mạng diss A Tửu năng lực không cân xứng với học vấn, chỉ số ra vẻ của A Tửu đã tăng lên đến 5211, nhưng sau khi gọi điện thoại với bộ phận PR, chỉ số ra vẻ của A Tửu đột nhiên tăng lên tới 5241.
Đến bây giờ A Tửu cũng chưa nghĩ ra nơi phát ra của 40 chỉ số ra vẻ
Bộ phận PR: Ha ha!
Ai bảo cả bộ phận chúng tôi đều thấy tận mắt cô tìm đường chết chứ!
A Tửu hỏi xong, MC quả quyết lắc đầu: “Không được đâu, nhất định phải do mỗi một nhóm các bạn phái một người đại diện rút thăm xem học nghề nào, hơn nữa phía sau mỗi một nghề tương ứng với phí sinh hoạt trong mười lăm ngày của các bạn, có nhiều có ít, đều xem vận may của các bạn.”
Khi nghe đến hai chữ vận may, A Tửu trở nên tịch mịch mà mắt trần có thể thấy được, mặt mày rũ xuống, cơ thể cũng trượt xuống mặt ghế: “Sư tỷ, chờ chút nữa rút thẻ dựa vào chị, chị rút thẻ đi, em không được đâu.”
Cư dân mạng xem trực tiếp nhìn thấy dáng vẻ của A Tửu, đa số còn ngơ ngác, mãi đến khi có người phổ cập kiến thức về sự tích khi A Tửu tham gia chương trình “Nhật ký quan sát cuộc sống độc thân” đã rút thăm hai lần, một lần là thứ nhất từ dưới đếm lên, một lần là thứ hai từ dưới lên, đó gọi là đáng thương, thê thảm..
Tịch Ngôn Vãn bị A Tửu chọc cười: “Được, để chị rút.”
Ba phút sau.
A Tửu và Tịch Ngôn Vãn nhìn tấm thẻ [Nhuộm phong hương - 500 tệ (bao gồm chỗ ở)], em nhìn chị, chị nhìn em, hai khuôn mặt ngơ ngác.
Lại nhìn những người khác, nhóm thứ nhất rút được [Tranh đường - 3000 tệ (bao gồm chỗ ở)], nhóm thứ hai rút được [Ô giấy dầu - 1500 tệ (bao gồm chỗ ở)].
A Tửu: ?
Tịch Ngôn Vãn: ??
A Tửu quay đầu nhìn về phía ống kính, chớp chớp mắt, mơ màng hỏi: “Ekip chương trình, tôi có thể khiếu nại mấy người có thao tác trong hộp tối không?”
Tổ chương trình: …
Trong phòng đạo diễn, nhân viên công tác phụ trách việc làm thẻ vội giơ tay chứng minh trong sạch: “Đạo diễn! 500 tệ là tiêu chuẩn do ông quy định! Ông nói tài chính của chúng ta không đủ, để các khách mời tiết kiệm một chút, hơn nữa nghèo mới có thể có được cảm giác chương trình giải trí!”
Đạo diễn: …
Sau này có đầu tư, ông cũng quên mất chuyện 500 tệ đó.
Ông nhìn A Tửu và Tịch Ngôn Vãn trong ống kính, chán chường ngồi trên ghế, tự giận mình, xem ra sau này ông ấy không mời được hai người đó nữa rồi.
Vấn đề của A Tửu đương nhiên là không có ai trả lời, thế là, sau khi rời khỏi căn phòng nhỏ phát trực tiếp, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn lấy được tiền sinh hoạt 500 tệ trong mười lăm ngày tới của bọn họ từ nhân viên công tác.
Khách mời của nhóm thứ nhất nhìn năm tờ tiền mặt trong tay A Tửu, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Hay là chúng tôi cho các cô mượn một chút? Chúng tôi có ba ngàn tệ.”
A Tửu: !!!
“Vậy các anh có thể cho mượn —”
Nhân viên công tác làm hết chức trách: “Chương trình của chúng tôi có quy định, giữa các nhóm không thể vay mượn nhau.”
A Tửu: …
Đạo diễn: !!!
Ông bỗng nhiên quay đầu, hô to với trợ lý bên cạnh: “Cho họ mượn! Cho bọn họ mượn! Thực sự không được thì thêm quy trình, để bọn họ lấy thêm chút tiền sinh hoạt ngoài định mức!”
Lỡ như Tịch Ngôn Vãn và Tang Tửu quay trực tiếp được một nửa rồi bỏ gánh không làm nữa thì sao?!
Trợ lý im lặng, lấy máy tính bảng ra để đạo diễn nhìn phần bình luận màn hình trong phòng trực tiếp: “Đạo diễn, tôi cảm thấy cư dân mạng hình như rất muốn thấy dáng vẻ khó khăn vì tiền của cô giáo Tịch và A Tửu, ông xem độ hot thực xem, chúng ta vậy mà lại vọt tới top bảy trong các chương trình phát trực tiếp cùng thời kỳ!”
Mật Đào TV luôn yếu trong mảng chương trình giải trí, nhất là chương trình trực tiếp, thường xuyên quanh quản ở vị trí mười lăm, thỉnh thoảng vọt lên tới top mười cũng có thể được lãnh đạo gọi tên khen ngợi.
Ai có thể nghĩ tới, bọn họ có thể dựa vào 500 tệ ít ỏi khiến chương trình vọt tới top bảy chứ?
[Ha ha ha ha ha ha biểu cảm uất ức của Tang Tửu thú vị quá, thật ra tôi không có hứng thú lắm với nghề truyền thống, nhưng tôi muốn xem Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn phải dùng 500 tệ thế nào để sống 15 ngày tại một nơi lạ lẫm.]
[Đúng đó, dù là khách sạn nhỏ thì một ngày cũng mất 50 tệ nhỉ? Hoàn toàn không đủ cho bọn họ ở mười lăm ngày.]
Mặc dù rất nhiều người có thể đều đang tiếc nuối kỹ thuật truyền thống ngày càng suy thoái, nhưng quay những nghề truyền thống này thành phim tài liệu, lượng người xem lại không lý tưởng, dưới tình huống thời đại phát triển nhanh như bây giờ, phần lớn người đã không tĩnh tâm nổi để xem nữa.
Cho nên, lúc trước đạo diễn của “Xin nhờ! Đại sư” cũng không ôm hy vọng quá lớn với độ hot của việc livestream chương trình, mãi đến khi A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đều ký kết, đã khiến ông ấy nhặt lại được chút hy vọng.
Tình huống trước mắt rõ ràng, có vài cư dân mạng có thể vẫn không có chút hứng thú nào với kỹ thuật truyền thống trong mười lăm ngày livestream, nhưng bọn họ đã tìm được chút hứng thú khác.
[A a a a a, chờ mong xem A Tửu cầm 500 tệ sống trong mười lăm ngày ha ha ha, xin hỏi ekip chương trình phát trực tiếp ở đâu, A Tửu, em ngồi máy bay đi nuôi chị!]
[Chờ mong chờ mong, khi nào livestream vậy? Tôi đã chuẩn bị đi ngồi trong phòng phát trực tiếp của Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn rồi!]
[Người chị em phía trên, cô không nghiêm túc xem bài tuyên bố chính thức của ê-kíp chương trình à? “Xin nhờ! Đại sư” không áp dụng chia phòng phát trực tiếp nữa, trong mười lăm ngày ròng rã chỉ có một phòng trực tiếp, ba nhóm khách mời xen kẽ nhau.]
[?]
[Ê-kíp chương trình vì để cho khách mời khác cũng có độ hot mà cực khổ quá, có sao nói vậy, nếu thật sự chia phòng livestream, lượt xem và số người online trong phòng của Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn rất có thể sẽ bỏ xa phòng livestream của hai nhóm còn lại.]
A Tửu không nhìn thấy lời bàn trong phòng livestream, nắm năm tờ giấy trong tay, mang theo tâm tình nặng nề đi đến trước mặt xe thương vụ do ê-kíp chương trình chuẩn bị.
Một khắc trước khi A Tửu lên xe, Tịch Ngôn Vãn giữ cánh tay cô lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên công tác của ekip: “Xe của mấy người không thu phí chứ?”
A Tửu: ?!!
A Tửu bị một câu của Tịch Ngôn Vãn dọa sợ, quyết định nhanh chóng nhét hết tiền vào túi, khẽ nâng cằm nhìn về phía nhân viên công tác, học theo vẻ mặt và lời nói của lão tiền bối trong phim truyền hình: “Đòi tiền không có, muốn mạng thì có một!”
Nhân viên công tác: …
Ai thèm mạng của cô chứ! Không sợ phạm pháp à!
Đương nhiên, sự lo lắng của Tịch Ngôn Vãn quả nhiên chính xác, nhân viên công tác chỉ vào ba chiếc xe trước mặt: “Xe RV vừa đi vừa về 200 tệ, xe thương vụ vừa đi vừa về 100 tệ, xe điện vừa đi vừa về 10 tệ.”
A Tửu nhìn theo hướng ngón tay của nhân viên công tác, nhìn thấy hai bên trái phải của xe thượng vụ trước mặt có một chiếc xe RV màu trắng và một chiếc xe điện màu vàng sáng đang đậu.
Ba chiếc xe từ trái sang phải, theo thứ tự nhỏ dần, sự so sánh cực kỳ rõ ràng, A Tửu một lần nữa nhìn xe RV đứng ở vị trí đầu, cực kỳ luyến tiếc mà thu hồi ánh mắt.
Hu hu hu.
Lúc trước khi ngồi xe RV đến đoàn làm phim lại không quý trọng, bây giờ ngồi một lần là nửa gia tài cũng bay luôn rồi!
Tịch Ngôn Vãn nhìn ba loại xe trước mặt, trong lòng xuất hiện một chút hối hận, chẳng lẽ lúc đó khi chị ấy xem kế hoạch chương trình đã xem sót, chị ấy hoàn toàn không nhớ ê-kíp chương trình có khâu keo kiệt.
Nhân viên công tác giới thiệu xe xong thì khẽ cười nói: “Xin hỏi ba nhóm khách mời, các bạn chọn chiếc xe nào đây?”
Nghe vậy, khách mời của nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai cùng đưa ánh mắt về phía A Tửu và Tịch Ngôn Vãn, nghệ sĩ trẻ tuổi trong nhóm thứ hai lễ phép cười cười: “Cô Tịch chọn trước đi, tiền bối ưu tiên.”
Mặc dù nói như vậy nhưng bọn họ và khán giả trong phòng trực tiếp gần như đều đoán A Tửu và Tịch Ngôn Vãn có thể chọn xe điện, dù sao cũng rẻ.
Vốn dĩ 500 tệ đã không đủ để ở rồi, hoàn toàn không đủ tiêu hoang nữa.
Rất nhanh.
A Tửu đã có đáp án.
A Tửu không nói hai lời, sảng khoái lấy ra hai tờ một trăm tệ từ trong túi, dáng vẻ trời đất bao la tôi là giàu nhất, nhét tiền cho nhân viên công tác, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên công tác, cô chỉ tay về phía xe RV, vẻ mặt kiêu căng: “Tôi yếu ớt như vậy, nhất định phải ngồi xe RV! Bất kỳ xe nào khác cũng không xứng với tôi!”
[Chỉ số ra vẻ: 5253/ 9999]
[Chỉ số ra vẻ: 5254/ 9999]
[Chỉ số ra vẻ: 5264/ 9999]
A Tửu: ???
Thế mà lại có ba tiếng vang! Hơn nữa tiếng vang thứ ba đã thay đổi lên số hàng chục rồi!
A Tửu có thể đoán ra được nơi phát ra của hai chỉ số ra vẻ đầu tiên, có lẽ đến từ biểu cảm kiêu căng và hành vi tự tiện chủ trương.
Thật ra trước khi đưa tiền cho nhân viên công tác, A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đã trao đổi ánh mắt, sau khi nhận được sự cho phép của Tịch Ngôn Vãn, A Tửu đã lấy ra số tiền hai trăm tệ.
Về phần tiếng vang thứ ba đến từ đâu, A Tửu cũng không rõ, nếu như A Tửu có cơ hội xem phần bình luận màn hình trong phòng trực tiếp, có thể sẽ có thể biết rõ 10 chỉ số ra vẻ trong tiếng vang thứ ba phát ra từ đâu.
[Tang Tửu bị thao tác bỉ ổi của ê-kíp chương trình làm cho tự sa ngã rồi? Chỉ có 500 tệ, vậy mà lại tiêu thẳng tay hết 200 tệ để ngồi xe RV? Cũng tìm đường chết quá rồi đó, mười lăm ngày còn lại thật sự có thể sống được sao?]
[Tìm đường chết +1, cả người từ trên xuống dưới chỉ có 500 tệ, thế mà lại không tiêu tiết kiệm, vì hình tượng yếu ớt chó má mà cũng đủ rồi.]
[Đoán chừng là đã nhìn trúng việc có tổ chương trình nhỉ, thật sự đợi đến khi không còn gì cả, ê-kíp cũng không thể nào thật sự để Tang Tửu và Tịch Ngôn Vãn ăn ở đầu đường, không sợ hai người nguy hiểm sao?]
[Không giống, Mật Đào TV vô cùng chú ý đến quy tắc, lần trước có chương trình, một nghệ sĩ nam đã thật sự ở ghế công viên cả đêm, nhân viên công tác quay hình anh ta cũng rất thảm mà ở cùng một đêm.]
Đương nhiên, ngoại trừ đám dân mạng cho rằng A Tửu tìm đường chết, trong 10 chỉ số ra vẻ cũng có sự cống hiến của hai nhóm kia.
Hai khách mời của nhóm thứ nhất thấy A Tửu lại có thể đặt xe RV, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp, bọn họ lập tức nhét một trăm tệ cho nhân viên công tác: “Xe thương vụ! Vừa đi vừa về 100 tệ, chúng tôi đặt!”
Nhóm thứ hai chậm nửa nhịp: …
Bọn họ nhìn xe điện hơi cũ nát, trên hai khuôn mặt đều viết hai chữ từ chối.
Có thể nói, trước khi A Tửu ra tay, khách mời và nhân viên toàn trường cùng với người xem, đều phân loại xe điện cho A Tửu và Tịch Ngôn Vãn, có vài người thậm chí còn chờ xem hai người chạy xe điện làm ra trò cười, kết quả —
Người ta không cần cả xe thương vụ, trực tiếp muốn xe RV.
Nhóm thứ hai cầm 1.500 tệ trong tay, trong lòng rất ảo não, bọn họ có tiền, một trăm tệ đối với bọn họ mà nói hoàn toàn không tính là chuyện gì, con mẹ nó ai muốn đi xe điện hai tiếng đồng hồ chứ!
“Cô giáo Tịch, A Tửu, nếu hai người tiêu hai trăm tệ thuê xe RV thì chỉ còn lại ba trăm tệ thôi.” Một khách mời của nhóm thứ hai nhắc nhở A Tửu giống như để xoay chuyển tình hình: “Ba trăm tệ, sinh hoạt trong mười lăm ngày có chút khó khăn nhỉ?”
A Tửu tán đồng gật đầu: “Anh nói đúng.”
Nghe vậy, ánh mắt của vị khách nói chuyện sáng lên, anh ta chờ A Tửu đổi ý, chờ A Tửu đòi xe điện!
A Tửu nói xong thì nghiêng đầu, rất chân thành mà hỏi lại: “Nhưng tôi cảm thấy chất lượng sinh hoạt của ba trăm tệ và năm trăm tệ không có sự khác biệt quá lớn nhỉ, thậm chí là ba trăm tệ, tốt xấu gì thì giai đoạn đầu tôi và sư tỷ có thể vừa đi vừa về hưởng thụ bốn tiếng đồng hồ trong xe RV đấy!”
Những người khác: …
Bây giờ nghe xong hình như cũng không sai.
[Chỉ số ra vẻ: 5265/ 9999]
A Tửu: ???
A Tửu nhìn chỉ số ra vẻ tăng lên, dự định tiếp tục tiến lên, kéo cửa xe RV ra, đồng thời hướng về phía xe điện lắc đầu: “Nó! Không xứng với tôi!”
Khách mời nhóm thứ hai: …
Xem ra cô đang nói ẩn ý chúng tôi.
[Chỉ số ra vẻ: 5266/ 9999]
A Tửu: !!!
A Tửu một lần nữa nhìn về phía xe thương vụ ở phía trước, tiếp tục lắc đầu: “Nó! Cũng không xứng với tôi!”
Chỉ số ra vẻ lặng im.
Chỉ số ra vẻ tiếp tục im lặng..
Ôi.
Giống như vậy, cũng chỉ có lần đầu tiên có tác dụng.
Mặc kệ khách mời nhóm thứ hai ảo não hơn nữa, hối hận hơn nữa, không muốn đi xe điện tới đâu đi nữa, ba chiếc xe cũng đã được phân phối đủ hết rồi, chờ đến khi chuẩn bị xuất phát, những người khác mới phát hiện ra cái hố thứ hai của xe điện.
Khách mời của nhóm thứ hai không thể tin được: “Hành lý của chúng tôi để xe của mấy người chở đi cũng phải dùng tiền à?” Hóa ra, xe điện không mang theo vali hành lý được, mà để nhân viên quay phim đi theo quay cầm giúp thì nhất định phải trả tiền ngoài định mức.
Nhân viên công tác lễ phép mỉm cười: “Vừa đi vừa về hai mươi tệ, cảm ơn hân hạnh chiếu cố.”
Những người khác: …
Chương trình chó má, Chu Bái Bì [1] à!
[1] Chu Bái Bì là nhân vật cường hào ác bá trong truyện Tiếng gà gáy lúc nửa đêm của tác giả Cao Ngọc Bảo. Để bóc lột người lao động hắn ta giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu người ta phải ra đồng làm việc.
Khi bọn họ chửi vậy trong lòng, một giọng nói thanh thúy truyền đến, so sánh với câu trả lời của nhân viên công tác, ngoại trừ con số thì những yếu tố khác gần như không sai: “Vừa đi vừa về 2000 tệ, cảm ơn hân hạnh chiếu cố ~”
Cũng không đúng, âm cuối được lên rất cao, nghe ra ý vui sướng lắm.
A Tửu chặn ở phía sau cánh cửa, nhìn nhân viên quay phim chuẩn bị khiêng camera lên xe quay cùng, cô dùng một tay chặn bên cửa, một tay khoác lên cửa xe, vô tội chớp mắt: “Không phải các anh không định trả tiền chứ?”
Nhân viên công tác: …
Nhân viên công tác: ???
Chúng tôi không lên xe, các cô cũng không có cảnh đâu!

Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Cái con khỉ! Bọn họ nhất định phải có cảnh! Bọn họ không có cảnh thì chương trình chúng ta lấy đâu ra độ hot!

Bạn cần đăng nhập để bình luận