Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 93


Khi tất cả mọi người nhìn thấy rõ nhạc cụ trước mặt A Tửu thì không có một ai không kinh ngạc, trong đời họ từng nhìn thấy nghệ nhân diễn tấu đàn tranh, đàn cổ, tiêu, nghệ nhân điên cuồng hơn một chút thì biết thổi kèn hoặc là chơi đàn nhị.
Khi nghệ sĩ thổi kèn đầu tiên xuất hiện, linh hồn của mọi người đều rung động mà run lên nhưng không thể phủ nhận, nghệ sĩ đó chắc chắn đã nổi tiếng ra khỏi vòng fan, thậm chí còn khiến những người khác noi theo.
Về phần đàn không hầu, ngoại trừ trong phim truyền hình điện ảnh và trang web video ngắn, bọn họ thật sự lần đầu tiên nhìn thấy có nghệ sĩ ra tay chơi đàn không hầu.
Trong lúc nhất thời, phòng trực tiếp có người sợ hãi thán phục cũng có người nghi ngờ, ca hát thì đều có thể có nghệ sĩ hát nhép, đàn không hầu nói không chừng cũng có thể là nghệ sĩ giả vờ đàn đấy, đương nhiên, những lời bàn nói đàn giản rất nhanh đã bị những người khác mắng lại, ai cũng không tin A Tửu có thể to gan đến mức giả vờ đàn trên sân khấu của Quý Lâm Xuyên.
Sau khi mắng xong mọi người dựng thẳng lỗ tai, trong lòng càng mong đợi.
Đây chính là khách mời bất ngờ duy nhất trong các buổi hòa nhạc to nhỏ mà Quý Lâm Xuyên tổ chức, khoảng thời gian trước một chút tin tức cũng không được tiết lộ, không nói đến người hâm mộ của Quý Lâm Xuyên, fan của A Tửu cũng bị làm cho chẳng hay biết gì.
Đến lúc A Tửu lên sân khấu, lại đến khi A Tửu ngồi xuống, nhóm Dâu Tằm một truyền mười, mười truyền trăm chạy vội vọt tới, rất nhanh, phòng trực tiếp bởi vì trong thời gian ngắn có quá nhiều người tràn vào mà một lần nữa lag một trận.
Chờ đến khi giao diện khôi phục lại bình thường thì trong màn hình, ngón tay A Tửu đã gảy trên dây đàn không hầu, trong khoảnh khắc, một đoạn nhạc mềm mại trong veo truyền ra từ đầu ngón tay của A Tửu, gần như là cùng lúc, đa số người đã nghe ra được nguồn gốc của điệu nhạc, một bài nhạc đệm của phim tiên hiệp rất hot nào đó do Quý Lâm Xuyên viết lời soạn nhạc và tự mình hát.
Tất cả nhân vật trong phim tiên hiệp chiếu vào năm ngoái đều BE rồi, huynh muội được nhắc đến trong đoạn nhạc đương nhiên cũng BE, mặc dù kịch bản BE nhưng nội dung đoạn nhạc và màn biểu diễn của Quý Lâm Xuyên đều khiến cư dân mạng phảng phất như thấy được một chút ánh rạng đông trong bóng tối.
Trong khi phim tiên hiệp đang chiếu, bài nhạc đệm này trở thành bài hát có độ hot cao nhất trong năm đó.
Quả nhiên, một khắc sau, hai người cùng hát, ca từ quen thuộc mang theo hồi ức cuồn cuộn mà đến, từng chữ từng chữ đập vào bên tai mọi người, cũng đập vào lòng bọn họ.
Có vài người bất tri bất giác ở bên dưới hát theo, nội dung trước kia cũng được nhớ lại mấy phần, điểm xuyết cho bức màn của năm tháng, cảm xúc đọng lại không khỏi nặng nề không tan.
[Tôi có một suy đoán to gan… bài hát đó có thể là Xuyên Xuyên đặc biệt viết ra cho Tang Tửu, hiện tại hai người quen biết rồi, dứt khoát làm huynh muội song ca.]
[Hu hu hu hu, lần đầu tiên nhìn thấy Xuyên Xuyên tốt với một người như vậy, xong rồi, nếu như ngày nào đó trong tương lai Xuyên Xuyên và Tang Tửu tuyên bố chính thức trên mạng, tôi cũng cảm thấy có khả năng QAQ.]
[Sẽ không đâu! Thật sự có manh mối tuyên bố thì không thể nào chọn một bài hát tình huynh muội để hát được, tình ca mà Xuyên Xuyên viết nhiều như thế mà!]
Khi phòng trực tiếp đều đang bàn luận, tốc độ gảy dây đàn của A Tửu cũng nhanh hơn một chút, tổng thể âm điệu vẫn nhẹ nhàng lại hòa với sự kịch liệt không thể bỏ qua, khiến cho người ta sinh ra sự căng thẳng và cấp thiết của việc thời gian không chờ đợi ai.
Lúc chậm lúc nhanh, lúc cao lúc thấp, hoán đổi cho nhau một cách không có kẽ hở cực kỳ thử thách bản lĩnh của một người, thế nhưng A Tửu làm được rồi, hơn nữa còn làm được dưới tình huống một công đôi việc, thậm chí ca từ cô hát ra khi đang diễn tấu cũng không sai một chút nào.
[A a a a! A Tửu tuyệt quá! Tỏ tình A Tửu!!!]
[Tôi nhớ trong chương trình thực tập sinh năm đó, Tang Tửu phát cáu vì cô ta được giao cho chiếc đàn không hầu còn sót lại khi cả nhóm chi nhạc cụ à? Tang Tửu không biết đánh đàn không hầu!]
[Chị em phía trên, cô cũng đơn thuần quá đấy, cô nhớ rõ chương trình thực tập sinh, thế không nhớ Tang Tửu ở trên Weibo tự thừa nhận bản thân rất lợi hại à, trước kia đều là giả vờ mà ~~~]
[Hình tượng mà Tang Tửu giả vờ không phải sau khi ký kết với công ty Thước Kiều mới có sao? Năm đó công ty của Tang Tửu cho Tang Tửu kịch bản đại tiểu thư kiêu căng đúng không?]
[Có sao nói vậy, làm một thực tập sinh âm nhạc, tôi thà tin rằng lúc trước Tang Tửu giả vờ chứ cũng không muốn tin Tang Tửu bỏ ra thời gian hai năm đã học được đàn không hầu đến trình độ hiện tại, đả kích người ta lắm!]
[Thật ra nói không chừng, Tang Tửu có thể tìm thầy luyện “Devil” để rửa sạch lịch sử đen tối năm đó bị đối thủ giễu cợt, tìm thầy học đàn không hầu cũng rất có khả năng…]
A Tửu hoàn toàn đắm chìm trong sân khấu, không hề biết về suy đoán của đám dân mạng trong livestream, không giống với sự lạ lẫm của lần đầu nghe “Devil” khi đi vào thế giới tương lai, đối với đàn không hầu, A Tửu rất quen thuộc, dù sao cô cũng đã luyện tám năm.
Năm đó, Tịch Ngôn Vãn ở trong phó bản lấy được một món vũ khí hiếm, đó là một chiếc đàn không hầu đầu phượng màu vàng đỏ đan xen, ngày hôm sau, Tịch Ngôn Vãn đưa đàn không hầu đầu phượng và nhạc phổ cho A Tửu.
Lần đầu tiên A Tửu nhận được quà, cực kỳ mừng rỡ, đi ngủ cũng hận không thể ôm đàn không hầu ngủ, sau đó nữa, mặc kệ bình thường mệt mỏi thế nào, trước khi đi ngủ A Tửu đều phải luyện đàn không hầu một khoảng thời gian.
Mà A Tửu có thể học đến trình độ hiện tại cũng bởi vì trước kia, A Tửu thường xuyên tiếp xúc với người ngoại tông dùng nhạc cụ làm vũ khí.
Ở khu chỗ ngồi VIP, Sầm Luật dùng một tay chống cằm, tán thưởng mà nhìn A Tửu trên sân khấu, lên tiếng khen ngợi: “Tiểu Quý Gia, A Tửu và cháu trai lớn nhà cậu trông thật là xứng đôi, cậu xem sự ăn ý khi hợp xướng kia kìa, cậu xem sự hài hòa một trắng một đen đấy đấy, chẳng trách khoảng thời gian trước Lương Dư Nguyên nghe ngóng về A Tửu đấy, cậu là một trưởng bối làm người đại diện, bình thường nhớ tác hợp nhiều một chút, lúc ấy tôi để cậu làm người đại diện của A Tửu quả thật là quá sáng suốt!”
Quý Kỳ Tây nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sầm Luật, mắt dài hơi híp lại: “Tối nay cậu cứ ra nước ngoài du lịch đi.”
“Hả?” Sầm Luật mờ mịt trong phút chốc, đôi mắt soạt một cái sáng lên, trông mong mà nhìn chằm chằm vào Quý Kỳ Tây: “Tiểu Quý Gia, cậu trông thấy máy bay tư nhân mà tôi đăng trong vòng bạn bè rồi?”
Đương nhiên Sầm Luật cũng có thể mua được máy bay, nhưng anh ta tiếc các loại chi phí sau đó, nhưng dù có tiếc đến đâu, nếu có người cho không thì anh ta cũng không thể từ chối.
Quý Kỳ Tây giống như cười mà không cười, ánh mắt hơi lạnh bắn càn quét Sầm Luật: “Tôi sợ cậu mà không ra nước ngoài nữa, cuộc đời xán lạn sẽ biến thành ảnh chụp đen trắng hài hòa ở tuổi hai mươi bảy.”
Sầm Luật nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi dịch chuyển về phía bên kia.
Đợi đã —
Anh ta bỗng nhiên dừng động tác lại, ngạc nhiên trừng mắt nhìn về phía Quý Kỳ Tây, đồng thời, mọt số chuyện xảy ra trước đó cũng trào dâng trong phút chốc.
Giống như Quý Kỳ Tây dùng chiếc xe bản giới hạn bảo anh ta ở trên Weibo lên tiếng giúp A Tửu, giống như Quý Kỳ Tây có thể đè nén tính tình dạy A Tửu bay cánh tam giác, không có chút mất kiên nhẫn nào, còn có, Quý Kỳ Tây bình thường ở trong trò chơi không quan tâm đến ai cả không chỉ lập đội với A Tửu, còn có thể nhớ rõ nhân vật của A Tửu mặc quần áo nào, thậm chí khi bọn họ tụ họp, Quý Kỳ Tây thường xuyên nói đến Tửu, các loại hành vi không bình thường giờ phút này đều nói cho Sầm Luật biết, suy đoán mơ hồ lúc đó của anh ta hình như, có lẽ, có khả năng đúng rồi.
Sầm Luật kinh ngạc mở to hai mắt: “Cậu đối với A Tửu…”
“Thích.” Quý Kỳ Tây trả lời rất quả quyết, anh lười phải nhìn khuôn mặt với ngũ quan đều sắp vặn vẹo của Sầm Luật, một lần nữa nhìn về phía sân khấu, nhìn về phía A Tửu ở phía sau đàn không hầu, đúng lúc có chùm ánh sáng dừng lại ngắn ngủi trên chỗ ngồi của bọn họ, làm nổi bật bên mặt anh trở nên nhu hòa thêm một chút.
Thích A Tửu từ lúc nào, Quý Kỳ Tây cũng không nhớ được, thứ duy nhất anh nhớ rõ chỉ có cảm xúc không tên khiến anh rung động mà ngày hôm nay anh mới nhận rõ được.
Khi ở trên xe, trên mặt anh trông nhẹ như mây gió, nhưng lắng tai nghe kế hoạch của A Tửu đối với tương lai, có chờ mong đối với một nửa còn lại hay không, kết quả —
Anh bị loại trừ một cách rất thảm.
Bên kia, Sầm Luật vừa nhớ lại việc vừa rồi anh ta nói để Quý Kỳ Tây tác hợp cho Quý Lâm Xuyên và A Tửu thì hận không thể tự vả vào mồm một phát: “A Tửu thích cậu không?”
Giọng nói Quý Kỳ Tây trầm thấp buồn bực: “Không biết.”
Có lẽ bầu không khí ở hiện trường bị ca khúc nhuộm đẫm đến mức quá kìm nén, Sầm Luật vậy mà hoảng hốt cảm thấy Quý Kỳ Tây luôn vô cùng tự tin lại xuất hiện sự không tự tin trong phút chốc.
Khi Sầm Luật lại nhìn A Tửu, sự khâm phục trong mắt đều sắp tràn ra rồi, người có thể khiến Quý Kỳ Tây từ nhỏ đã có sự tự tin vô cùng lớn sinh ra sự không tự tin, anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Một khúc nhạc kết thúc, người xem ở hiện trường có người đỏ mắt, có người có chút rưng rưng, có thể thấy, màn biểu diễn trên sân khấu rất thành công.
Giữa khoảng thời gian chuyển sang bài hát tiếp theo, khóe mắt Quý Kỳ Tây liếc nhìn Sầm Luật: “Vừa rồi cậu nói Lương Dư Nguyên nghe ngóng về A Tửu?”
Lương Dư Nguyên, em trai của Lương Dư Hàng, khi Quý Kỳ Tây vừa về nước, cậu ta động tay động chân vào cánh tam giác, khiến Quý Kỳ Tây trời xui đất khiến treo trên cây gặp được A Tửu.
“Đúng!” Sầm Luật hoàn hồn, vỗ tay một cái tố cáo: “Lương Dư Nguyên cũng không chú ý đến việc anh tình tôi nguyện, các cô gái trong giới bị cậu ta uy hiếp đi theo cậu ta cũng không ít, tôi nghe nói khoảng thời gian trước cậu ta nghe ngóng về A Tửu đấy, nhưng A Tửu có sự che chở của các cậu, chắc chắn cậu ta không dám làm loạn đâu.”
Ánh mắt Quý Kỳ Tây tối đi: “Ngoài sáng không dám làm loạn, trong tối thì sao?”
“Trong tối?”
Quý Kỳ Tây cười ha một tiếng, đáy mắt vắng lặng: “Lương Dư Nguyên có thể không biết ông chủ của công ty Thước Kiều là tôi à? Có thể không biết tôi đang làm người đại diện cho A Tửu, nhưng cậu ta lại để lời truyền đến tai cậu, lại để cậu nói cho tôi nghe.”
Nghe vậy, Sầm Luật cũng hiểu ra: “Không phải là cậu ta mượn A Tửu để cảnh cáo cậu chứ? Mẹ nó, nhìn không ra, ánh mắt cậu ta rất độc đấy… Vậy chúng ta làm gì đây? Cảnh cáo lại à?”
Quý Kỳ Tây một lần nữa đặt ánh mắt lên sân khấu, nhẹ nhàng trả lời: “Con làm sai, đương nhiên phải để ông già nó dạy dỗ chứ, người ngoài chúng ta cũng không thể nhúng tay vào được.”
Sầm Luật: …
Vậy bàn về bối phận, cậu và ông già cậu ta thật đúng là cùng một vai vế đấy.
Khi Sầm Luật ở trong lòng chửi bậy, xung quanh phút chốc tuôn ra tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, anh ta vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phong cách sân khấu vốn được ánh đèn sao lấp đầy bỗng nhiên thay đổi, đen tối, nóng nảy, lạnh lẽo.
Mà A Tửu mặc váy dài đã dùng một tay xé rách làn váy như đám mây, để lộ ra quần bó đen bên trong, cho tới bây giờ, người ở đây mới nhìn rõ hóa ra trước đó A Tửu đã mặc hai bộ đồ và giày martin lên sân khấu.
Khoảng mười phút trước, quần bó và giày martin đều bị làn váy che giấu, không có thể nhìn thấy, nhưng lúc này, A Tửu mang giày martin phối với quần bó, thân trên đã đổi sang áo jacket phong cách vẽ nguệch ngoạc, mái tóc dài cũng được buộc thành hai đuôi ngựa cao, đuôi mắt trái vẽ hình trái tim đỏ trong bài poker, đuôi mắt phải vẽ hình cây chuồn trong bài poker.
Cả người điên cuồng khốc liệt, so sánh với A Tửu tiên khí lúc đánh đàn không hầu vừa rồi, quả thật rõ ràng là một đọa tiên!
A Tửu nhìn quanh đám đầu người đen thui dưới sân khấu, đè xuống sự hơi căng thẳng toát ra trong lòng, cô hướng người về phía khán giả, khóe miệng khẽ nhếch, nháy mắt một cái cực nhẹ.
Trong chốc lát, truyền đến tiếng thét chói tai như núi kêu biển gầm của khán giả.
[Aaaaaaaaaaa! A Tửu giết tôi! A Tửu bảo bối giết tôi!! Chị không làm mẹ em nữa chị muốn sinh khỉ con cho em!!!!]
[Phong cách mới của bé A Tửu được quá đấy! Vừa ngọt vừa ngầu, một cái nháy mắt là tôi trực tiếp chết rồi!]
[Thanh máu của tôi cạn rồi, cần A Tửu hôn mới có thể tốt được!]
Số lượng Dâu Tằm trong phòng trực tiếp tăng cao theo thời gian, khi bọn họ nhìn thấy A Tửu vậy mà lại có một part riêng thì tất cả đều điên rồi, mà không khí hiện trường rõ ràng cũng không bĩnh tĩnh hơn phòng trực tiếp bao nhiêu, tiếng thét chói tai và kêu gào mãnh liệt như thủy triều tầng tầng lớp lớp tựa gợn sóng không dừng được.
Rất nhanh, khúc nhạc dạo cuồng dã sôi nổi truyền đến từ trong âm hưởng, thuận theo sân khấu, thuận theo ánh đèn, trong chớp mắt vang vọng cả sân vận động.
A Tửu điều chỉnh micro đeo bên tai, giọng nói hơi khàn: “‘Joker’ của đại sư huynh, hy vọng các bạn có thể yêu thích, cũng hy vọng —”
Nói được một nửa, A Tửu dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Quý Lâm Xuyên, cười nghịch ngợm: “Cũng hy vọng đại sư huynh có thể xét duyệt bài thi em nộp.”
Vừa dứt lời, trong chốc lát, chùm sáng màu đen, màu trắng, màu vàng trên sân khấu đồng thời xen lẫn, bọn chúng phân chia ra ba mảng ánh sáng trên người A Tửu, mà A Tửu để ngón trỏ trước môi, mập mờ cười một tiếng: “Suỵt.”
Không sai, mập mờ.
Sự mập mờ bị thầy dạy nhảy nói A Tửu luôn không học được!
Khi những người khác phân biệt được hàm nghĩa trong nụ cười đó của A Tửu, A Tửu đã sớm hòa tan ca khúc và vũ đạo làm một thể, phong cách đen tối hoàn toàn không giống trước đó, chiếm cứ thị giác và thính giác của họ không để lọt chỗ nào, có người thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập rõ ràng.
Đám người hâm mộ của A Tửu xem một lúc thì chảy nước mắt của mẹ già, ai nói A Tửu chỉ có thể nhảy điệu múa nhi đồng, ai nói A Tửu không thể gợi cảm lại còn cứng ngắc, nhanh mở mắt chó mấy người ra xem A Tửu ở trên sân khấu đi!
Khi đám người hâm mộ đang kích động, những người đã từng chất vấn A Tửu giả vờ giả vịt trong chương trình “Nhật ký quan sát cuộc sống độc thân” cũng phải thừa nhận, khóa học mà A Tửu theo học rất có hiệu quả, không chỉ có thể mang đến một bài “Joker” hoàn toàn mới, hơn nữa đã làm được việc trong ánh mắt mang theo móc câu mà thầy giáo nhấn mạnh!
Không bị đám fan bị câu mất, mà bọn họ cũng bị câu luôn!
A Tửu mang tới hai bài hát, một bài hát song ca một bài đơn ca, phong cách khác biệt rất lớn nhưng những bài đó có một điểm chung là đều rất khó hát, một khi không kiểm soát được cường độ âm thanh là có thể bị vỡ âm, mà A Tửu đều thu giọng một cách hoàn mỹ, thậm chí cô có thể trong lúc diễn tấu đàn không hầu và vũ đạo cho mọi người xem, hai mươi phút ngắn ngủi lại một lần nữa đưa bầu không khí trên sân khấu lên cao nhất.
Sau khi bài thứ hai kết thúc, trong sân đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay rền vang, rất nhiều người dường như đang đắm chìm cảm xúc phức tạp của sự đè nén và không ngừng giãy giụa trông như không hề có chút sáng nhưng lại thỉnh thoảng thoáng nhìn thấy hy vọng mà “Joker” mang đến, thật lâu vẫn chưa lấy lại sự bình tĩnh.
Quý Lâm Xuyên tiến lên ôm lấy A Tửu, không hề keo kiệt mà khích lệ: “Cực kỳ giỏi, max một trăm điểm, anh nhất định phải cho em một trăm hai mươi điểm.”
Nói xong, Quý Lâm Xuyên nhìn vào ống kính: “Nghe nói trong phòng phát trực tiếp có rất nhiều fan của A Tửu, A Tửu, em muốn nói gì với fan của em và khán giả ở đây không?”
A Tửu nhảy xong bài “Joker”, ngầu đét, ngổ ngáo, mập mờ, tất cả đều tiêu tan không còn, một lần nữa biến trở về dáng vẻ ngây thơ trong sáng như bình thường, trước và sau tương phản quá nhanh, khiến một số người ở hiện trường không thể có được phản ứng tự nhiên.
Không hổ là người có thể giả vờ trong chương trình giải trí, thật là biết diễn! Là kiểu khen ngợi đấy!
A Tửu cẩn thận liếc trộm Quý Lâm Xuyên: “Đại sư huynh, anh thật sự để em nói à?” Cả buổi chiều chưa ra vẻ, nói thật, A Tửu có chút không quen.
Quý Lâm Xuyên gật đầu: “Đương nhiên, nói gì cũng được.”
“Được, vậy em nói.” A Tửu đảo mắt một vòng, khẽ nâng cằm, giọng điệu yêu kiều lại tự phụ: “Vừa rồi ấy, tôi hát, nhảy, đánh đàn không hầu, mọi người đoán xem tôi đang làm gì?”
Quý Lâm Xuyên: ?
Những người khác: ??
A Tửu uyên chuyển cười một tiếng, làm ra vẻ mà ho một tiếng: “Tôi đang khoe khoang nha! Cũng chính là thời gian tập luyện ‘Joker’ chỉ có nửa tháng, nếu như lâu thêm chút nữa, tôi có thể đổi thành mười sáu loại tiếng địa phương, nghe cho kỹ nha, là hát mười sáu loại tiếng địa phương cho mọi người nghe! Tục xưng là, khoe khoang!”
Những người khác: …
Tục thêm chút nữa là, làm ra vẻ.

Tác giả có lời muốn nói:
Những người khác: Tôi có thể hát sáu thứ tiếng!
A Tửu: Tôi chuẩn bị dùng mười sáu loại tiếng địa phương để hát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận