Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 102


Nút bịt tai?


Những người khác trong biệt thự, đều bị A Tửu hỏi đến đờ ra.


Thẩm Thư Triệt thình lình đưa tay, A Tửu không kịp phòng bị đã bị mu bàn tay anh dán lên gò má của A Tửu.


“Lạnh!” A Tửu hít vào một hơi, vội đưa một tay che má, một tay tiếp tục bịt tai, “Tam sư huynh, tay anh lạnh quá.”


Thể chất của Thẩm Thư Triệt giống hệt với động vật lưỡng cư, hè nóng đông lạnh, anh ấy nháy mắt với A Tửu, ánh mắt ôn hòa, “Có thể cảm nhận được nhiệt độ chứng minh em không nằm mơ, đừng hỏi về đồ bịt tai nữa, lát nữa chúng ta dán câu đối, dán chữ phúc, gói bánh chẻo, có thể mệt đến em nhận rõ được hiện thực rất thực, cực kỳ thực.”


Nhìn thấy Thẩm Thư Triệt đang an ủi mình, A Tửu lập tức nhoẻn môi cười tươi, rất nghiêm túc gật đầu, “Vâng!”


Sau đó, A Tửu nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây, anh đang lấy hồ lô ngào đường từ trên bia xuống chuẩn bị bỏ vào trong tủ lạnh, “Anh Kỳ Tây, anh...”


“Khụ khụ!” Một tiếng anh Kỳ Tây trực tiếp làm cho Quý Lâm Xuyên lại ho khan, anh ho khan như đang nhắc nhở A Tửu về cách xưng hô “nhầm lẫn”, dẫu sao thì khi đó A Tửu cũng đã đồng ý với anh ấy sẽ không ở trước mặt anh gọi Quý Kỳ Tây là anh.


Quý Lâm Xuyên thấy cực kỳ mệt tim, từ sau khi anh nghe được tin Quý Kỳ Tây có thể có tâm tư khác với A Tửu từ miệng Tịch Ngôn Vãn, lại cực kỳ lúng túng khi nhìn thấy Quý Kỳ Tây, anh ấy nghiêm túc xem A Tửu là em gái, thậm chí ở trước mặt fans nghiêm túc thanh minh xem A Tửu là em gái, kết quả anh nghiêm túc làm nửa ngày, chú nhỏ của anh lại ôm tâm tư với A Tửu?


Đời người.


Thật là đau trứng.


Vì thế, lúc Quý Lâm Xuyên lại nghe thấy A Tửu gọi Quý Kỳ Tây là anh, mức độ lúng túng của anh ấy trực tiếp dâng lên.


Đặc biệt là tưởng tượng đến ngày nào đó trong tương lai, anh ấy có thể ở trong nhà, dưới ánh mắt mong đợi của các bề trên, căng da đầu gọi A Tửu là thím nhỏ, Quý Lâm Xuyên cảm thấy đời người vô vọng.


Haiz, ông nội nhà mình sao lại có đứa con tuổi xế chiều, tuổi tác không chênh lệch với anh ấy là bao chứ, quan trọng nhất là Quý Kỳ Tây thân là người bề trên tại sao không hề có chút tự giác của người bề trên vậy?


A Tửu vừa thấy Quý Lâm Xuyên ho khan, cô nhớ ngay đến lời hôm đó đồng ý với Quý Lâm Xuyên, vội sửa miệng gọi, “Sư huynh!”


Quý Kỳ Tây cảm thấy Quý Lâm Xuyên rất trẻ con, sau khi nhàn nhạt nhìn anh ấy, anh lại nhìn về phía A Tửu, đuôi mắt mang theo ý cười, “Sao thế? Lại muốn ăn thêm một xiên hồ lô ngào đường à?”


A Tửu lắc đầu. “Em muốn hỏi... Em nên gọi anh là cửu sư huynh sao?”


“Cửu, không, em gọi anh là ngũ sư huynh.” Quý Kỳ Tây ra vẻ đứng đắn giải thích, “Sư phụ chúng ta nói rằng anh gân cốt cực tốt, thiên phú dị bẩm nên cho anh chen hàng thành đồ đệ thứ năm.”


Lúc Quý Kỳ Tây giải thích, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nếu như không phải bốn người Quý Lâm Xuyên sớm quen biết A Tửu, anh có thể trực tiếp chiếm trước làm đại sư huynh.


A Tửu ngây ra, lần đầu tiên không nhận thức được hai từ chen hàng, “Làm đồ đệ cũng có thể chen hàng?”


Quý Kỳ Tây tự tin nhướng mày, dẫu rằng giờ đây hai tay đang cầm hồ lô ngào đường cũng không ảnh hưởng đến tự tin bộc phát từ trong ra ngoài của anh, lười nhác từ khen, “Người xuất sắc thì bất kỳ lúc nào cũng đều có cơ hội chen hàng.”


Những người khác: ...


Họ dường như nhìn thấy một con công trống đang ở trước mặt A Tửu đi qua đi lại khoe đuôi thăm dò.


Tịch Ngôn Vãn đang gom câu đối, thấy thế xen miệng hỏi: “A Tửu, em muốn gặp ngũ sư huynh, lục sư tỷ, thất sư tỷ và bát sư huynh của em không?”


Theo xếp hạng trong sư môn, bốn người Tịch Ngôn Vãn có độ hảo cảm với A Tửu có lẽ là mấy chục lần, thậm chí có lẽ là gấp trăm lần so với bốn người phía sau, cũng không thể nói là bốn người sau không tốt với A Tửu, nhưng thân là NPC trong phiên bản 1.0 của Kiếm Thương tông, điều kiện tăng độ hảo cảm của A Tửu đến nay vẫn được xem là không thể xử lý trên diễn đàn [Tiên duyên].


Hành vi thăng cấp độ hảo cảm cũng có nghĩa là có người dùng có thể thăng cấp, cũng có người dùng không được.


A Tửu nghiêng đầu, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, sau đó cô chắc nịch gật đầu, “Muốn gặp.”


Vừa nói xong, không đợi Tịch Ngôn Vãn lần nữa lên tiếng, A Tửu lại thẹn thùng bổ sung, “Nhưng không muốn gặp như với mọi người.”


“Em cảm thấy ngũ sư huynh, lục sư tỷ, thất sư tỷ, bát sư huynh rất kỳ lạ.” A Tửu nhíu mày, trông hơi sầu não sắp xếp từ ngữ, “Họ thường xuyên đi cùng đi cùng rồi chẳng thấy đâu, đôi lúc rõ ràng dẫn em ra ngoài nhưng có mấy lần giống như quên mất sự tồn tại của em.”


A Tửu ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thư Triệt, “Hôm gặp tam sư huynh, em vốn đang tìm linh thú trong Hoa Điền chung với ngũ sư huynh, bát sư huynh nhưng quay đầu lại chẳng thấy họ đâu nữa, em không tìm được đường phải ở chỗ ban đầu đợi, sau đó đợi được tam sư huynh.”


Nhậm Tương trừng mắt, xuýt chút xắn tay áo, “Bọn họ vứt em một mình trong Hoa Điền?”


Không chỉ sắc mặt của Nhậm Tương khó coi, sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi, giống như Quý Kỳ Tây trực tiếp hừ lạnh một tiếng, lòng bảo A Tửu thật sự lương thiện, người như vậy còn cần thiết gặp lại sao?


Hoa Điền có linh thú ở trấn trên ngoài Kiếm Thương Tông, tuy tên nghe rất lãng mạn nhưng trong Hoa Điền có bản phụ cấp 100, mà xung quanh bản phụ cũng có những NPC thú nổi tiếng dã ngoại như dã lang, mãnh hổ cùng cấp,...


Thông thường mà nói, NPC trong game vốn không nên làm hại nhau, nhưng thiết lập NPC của tiểu sư muội và những NPC khác trong trò chơi không giống nhau, tiểu sư muội của các tông môn nếu gặp được các NPC nổi tiếng khác cũng sẽ giống như người chơi bị tấn công.


Lúc đó A tửu mới chỉ đến cấp sáu mươi, một mình ở trong Hoa Điền bị dã lang và mãnh hổ cào một cái, chắc chắn sẽ bị trọng thương.


Thấy mọi người có hơi tức giận, A Tửu vội lên tiếng bổ sung, “Nhưng có lúc họ đối xử với em thật sự rất tốt, những món đồ chơi quý hiếm kỳ lạ, đồ ngọt thơm ngon tinh xảo, pháo nhỏ blah blah blah, em đều cực thích nên em mới nói họ có chút kỳ lạ.”


Có lúc A Tửu sẽ ngồi một mình ôm gối trong đêm dưới hiên khổ não nghĩ ngợi, đối tốt với một người là cần đặt người đó trong lòng, thật sự có người dẫn người ta ra ngoài lại không nhớ sao?


“Thật ra so với rất nhiều người, họ đối với em đã rất tốt rồi.” A Tửu ngại ngùng gãi đầu, “Có khoảng thời gian, trong tông môn có rất nhiều người đều đến tìm em, nói thật thì khi ấy em lại có chút sợ, vẫn luôn nghĩ không thông rằng họ đến tìm em làm chi.”


Những người khác: ...


Vì họ cũng nhận được nhiệm vụ nâng độ hảo cảm với tiểu sư muội của tông môn đấy.


A Tửu vừa nói những lời này, tâm trạng của mấy người Tịch Ngôn Vãn trở nên phức tạp, đồng thời họ cũng có thể hiểu được tâm lý và suy nghĩ của bốn người còn lại, dù sao đi nữa, ban đầu, A tửu trong mắt họ và những NPC khác đều như nhau, không có gì khác biệt.


Người chơi trong game sẽ không xem chuyện mình chết là gì cả, chết một lần, mười mấy giây sau có thể sống lại, huống hồ NPC có thể tạo trạng thái mới của nữa chứ?


Có thể trong mắt rất nhiều người, chết rồi trực tiếp làm mới trong tông môn, đỡ tốn công, hơn nữa NPC và người chơi đâu có biết đau đâu?


Quan trọng là A Tửu biết đau.


Vậy nên dù họ có thể thấu hiểu cũng không thể nói những người kia làm sai nhưng họ vẫn tức giận.


Mà biến mất trong miệng A Tửu, có lẽ là chỉ người chơi offline nên biến mất tại chỗ.


Hai người Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương có độ hảo cảm của A Tửu cao nhất, nguyên nhân là lúc họ lần đầu nhìn thấy NPC A Tửu đã thấy thích, đối xử với A Tửu cũng hoàn toàn giống như đối xử với em gái nhỏ trong ngoài đời thực, thậm chí lúc offline cũng nhớ nói một câu tạm biệt với A Tửu.


Về phần Quý Lâm Xuyên có thể xếp trước Tịch Ngôn Vãn, Thẩm Thư Triệt có thể đứng trước Nhậm Tương hoàn toàn là vì hai người họ chiếm ưu thế về thời gian, chứ độ hảo cảm rốt cuộc vẫn không thể sánh được với Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương.


Mắt thấy hai người nghe xong lời của A Tửu, bất giác im lặng kiểm điểm, hai người họ lúc mới quen biết A Tửu, gần như cũng không đủ tiêu chuẩn.


Trước kia họ thường vì lướt cốt truyện mà xen ngang lời của A Tửu, bây giờ xem ra cuộc sống như thế duy trì hơn một tuần, may mà bất kỳ lúc nào họ dẫn A Tửu ra ngoài đều nhớ dẫn A Tửu quay về tông môn có đầu có đuôi, chưa từng vứt bỏ.


Tịch Ngôn Vãn thở dài, cầm câu đối và chữ phúc trên tay, mỉm cười với A Tửu, “A Tửu, chúng ta dán câu đối đi, không dán nữa thì trời sẽ tối mất.”


Nghe xong, A Tửu lập tức phấn chấn tinh thần lại, “Vâng!”


Nhậm Tương giơ tay theo, “Em cũng đi!”


Mấy phút trước, Quý Kỳ Tây đã bỏ hồ lô ngào đường vào trong tủ lạnh, thấy thế, cười khẽ nói, “Mọi người đều đi đi, nhiều người dán nhanh, lát nữa dán xong chúng ta lại đi gói bánh chẻo.”


A Tửu thích hoạt động tập thể nhất rồi, vội vã giơ tay, bảo rằng sợ chậm mất sẽ có biến cố, “Đồng ý! Chúng ta cùng nhau dán đi!”


Tuy nhiều người thì có lực lượng lớn nhưng rất khó thống nhất ý kiến, giống như phân chia riềm giấy và chữ phúc, độ cao hai bên, hình dáng của dây đèn màu lấp lánh,... mấy người lớn lại giống như con nít ầm ĩ cãi nhau.


A Tửu ngồi xổm trên thang gỗ, dưới thang gỗ, Nhậm Tương và Thẩm Thư Triệt cố gắng giành nhau hình dạng của dây đèn màu trên cửa sổ, Tịch Vãn Ngôn và Quý Lâm Xuyên đã tranh giành loại câu đối sẽ dán ở cổng lớn, đừng hỏi tại sao, hỏi chính là sao lại mua nhiều câu đối như thế.


Nhìn thấy các sư huynh sư tỷ trước giờ luôn bình tĩnh lý trí giờ lại cãi nhau ầm ĩ, A Tửu bất giác cong khoé mắt, có thể là ảo giác chăng, sau khi đến thế giới tương lai, cô luôn cảm thấy các sư huynh sư tỷ có sức sống và chân thật hơn trước đây rất nhiều.


[Cốc cốc cốc]


Tiếng gõ thanh thúy vang lên, làm cho A Tửu bỗng hoàn hồn lại, cô đưa mắt nhìn thấy Quý Kỳ Tây không biết từ khi nào đã leo lên thang gỗ trong nhà.


Hai người đều ngồi trên thang gỗ, cách nhau ở giữa là một khung cửa sổ sát đất sáng trưng cực lớn.


Quý Kỳ Tây đang chọn hoa dán cửa sổ trong nhà, anh cầm hai loại hoa dán cửa sổ huơ huơ với A Tửu, tuy không nghe thấy tiếng nhưng A Tửu có thể đọc từ khẩu hình miệng nhìn ra anh đang hỏi chọn cái nào.


“Ưm.” A Tửu chốc nhìn bên trái chốc lại nhìn bên phải, thoáng cái như đã có quyết định đưa tay chỉ về hoa dán phía bên phải bị chữ phúc to chiếm cứ, “Nó.”


Quý Kỳ Tây làm ra dấu OK, sau đó cắt hoa dán cửa sổ hình chữ phúc thật tinh sao từng chút một dán lên cửa sổ, anh dán rất chậm, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, để ý đến từng đường viền của hoa dán, mà cả quá trình A Tửu đều rất nghiêm túc nhìn xem, Quý Kỳ Tây dán bao lâu, A Tửu nhìn bấy lâu.


Tịch Vãn Ngôn bất thình lình nhìn sang khung cảnh trên thang gỗ, lập tức ngừng tranh luận với Quý Lâm Xuyên, nhíu mày hỏi: “Trước giờ Quý Kỳ Tây cực kỳ thích gạ cô gái nhỏ nhỉ? Em thấy anh ấy khá biết làm sao để thu hút ánh mắt của A Tửu, thật sự là một tên đàn ông chó chết tâm cơ thâm trầm sống sờ sờ.”


Lúc nói đến ba chữ tên đàn ông chó chết, Tịch Ngôn Vãn nhấn mạnh gần như là nghiến răng nghiến lợi.


Dán riềm giấy sổ thôi mà, anh có thể dán lâu như vậy?


Quý Kỳ Tây rõ ràng là đang bảo A Tửu tiếp tục nhìn anh!


Quý Lâm Xuyên: ...


Tuy anh ấy từ bé đến lớn đều bị Quý Kỳ Tây hố vô số lần, từ đó mà trở thành mặt núi băng như bây giờ nhưng chính tai nghe người ta mắng Quý Kỳ Tây là tên đàn ông chó chết...


Thật quá sảng khoái nói không nên lời.


Quý Lâm Xuyên thầm sảng khoái trong lòng xong, quét mắt nhìn Quý Kỳ Tây như con công khoe đuôi khoe đến sắp chạm trần nhà đang chơi dán riềm giấy sổ với A Tửu trên thang gỗ, sau đó anh mặt không cảm xúc giúp Quý Kỳ Tây giải thích. “Chú ấy độc miệng từ bé, hơn nữa còn độc miệng không phân biệt đối tượng, không phân chia giới tính, không phân tuổi tác, có thể gạ cô gái nhỏ gì chứ, bề trên trong nhà đều cảm thấy chú ấy sẽ cô độc đến già.”


Nói ra thì anh vốn không tưởng tượng được tâm trạng có ngày Quý Kỳ Tây có thể biết thích một người. Nhưng đồng thời anh ấy cũng hi vọng có người có thể dạy Quý Kỳ Tây biết thích là gì.


“Chú ấy vừa chào đời vẫn luôn bị bệnh, trước năm tám tuổi, phần lớn thời gian đều ở trong bệnh viện, xem bệnh viện là nhà, có lẽ lúc nhỏ nghẹn lâu quá, cũng có thể là mấy lần cấp cứu làm chú ấy ngộ ra, dẫu sao thì sau tám tuổi, chú ấy không chịu nghe dạy bảo mà còn thích vận động kích thích cực hạn, còn về chuyện lớn trong đời hay là yêu đương gì đó đều bị chú ấy xem như chuyện nhàm chán, không nằm trong kế hoạch của chú ấy.”


Đến giờ Quý Lâm Xuyên vẫn còn nhớ đến sự cố Quý Kỳ Tây chơi ván trượt tuyết, nằm trên giường bệnh, cà lơ phất phơ cười với ông cụ, “Đời người ngắn thế này, không nắm bắt thời gian làm việc, nói không chừng sau này không có cơ hội làm nữa.”


Không thể không nói, tiền án không ngừng tìm chết của Quý Kỳ Tây trong hai mươi mấy năm trước đó quá nhiều, vậy nên lúc Quý Lâm Xuyên nghe nói lúc Quý Kỳ Tây làm người đại diện của A Tửu chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, sợ rằng Quý Kỳ Tây sẽ độc miệng làm A Tửu bật khóc.


Tịch Ngôn Vãn lạnh lùng nhìn Quý Lâm Xuyên cười nhạt: “Anh đang giúp anh ấy bán thảm? Đàn ông các anh, ai nấy đều tâm cơ sâu xa.”


Quý Lâm Xuyên:...


Anh thật sự cảm thấy nếu như A Tửu có thể đến nhà mình cũng không tồi, như vậy anh ấy có thể mỗi ngày gặp được A Tửu, khụ khụ.


Tịch Ngôn Vãn lười chờ Quý Lâm Xuyên giải thích, “Khi đó anh ấy còn sống chết không chịu buông viên kim cương hồng trong buổi đấu giá đấy?”


“Kim cương hồng là để hiếu kính bà cụ nhà tôi.” Quý Kỳ Tây không biết bước ra từ khi nào, anh khoanh tay dựa tường, nhướng mày nhìn Tịch Ngôn Vãn, “Chẳng trách cô vừa gặp tôi cứ nhướng mày hếch mũi, một viên kim cương hồng, đáng sao?”


Tịch Vãn Ngôn trợn trắng mắt nhìn Quý Kỳ Tây, một viên kim cương hồng đương nhiên không đáng nhưng viên kim cương hồng đó cho ai là rất đáng để ý đấy.


Quý Kỳ Tây không nhận được câu trả lời, tùy tiện hỏi Quý Lâm Xuyên: “Hai người nói về chú làm gì? Đang suy nghĩ đến chuyện hai tay dâng vị trí lão đại nhường cho chú à?”


“Nằm mơ.” Quý Lâm Xuyên cứng ngắc từ chối.


Vừa rồi anh ấy vừa giúp Quý Kỳ Tây giải thích thật sự là sai lầm siêu lớn, bây giờ anh ấy vừa nhìn thấy nụ cười của Quý Kỳ Tây lập tức thấy ngứa tay, đồng thời trong lòng Quý Lâm Xuyên lặng lẽ cầu nguyện hi vọng cả đời này A Tửu đều không thông hiểu, đỡ bị tên đàn ông chó chết có lòng riêng này dụ đi mất.


A Tửu cầm mấy bức câu đối chạy đến, mắt sáng lấp lánh, giọng cũng mang theo vui vẻ, “Hoa dán cửa sổ và đèn màu đã làm xong rồi, chúng ta dán cả câu đối đi.”


“Được.” Quý Kỳ Tây đứng thẳng người “Chúng ta tốc chiến tốc quyết, tối nay còn gói bánh chẻo, phải rồi, A Tửu, em thích bánh chẻo của ai gói?”


Một câu nói của Quý Kỳ Tây trực tiếp ghim bốn người kia ở trên mặt đất, đặc biệt là Nhậm Tương và Tịch Ngôn Vãn tinh thông nấu ăn trong trò chơi.


Giây tiếp theo, A Tửu mong đợi nhìn Nhậm Tương, thánh thót đáp: “Bánh chẻo của tứ sư tỷ! Ngon! Siêu ngon!”


Nhậm Tương:...


Cô ấy còn chưa kịp học bánh chẻo.


Nhậm Tương nhìn ánh mắt mong đợi của A Tửu, thật sự không nói được lời từ chối, khó khăn nuốt nước bọt, “A Tửu, hay là mọi người đi dán câu đối trước, chị về phòng bếp chuẩn bị.” Bánh chẻo thì lúc đó ôm chân phật, chắc không khó đâu nhỉ?


A Tửu không hề nghi ngờ, vui vẻ đồng ý.


Đợi A Tửu và Quý Kỳ Tây cầm câu đối rời đi rồi, Tịch Ngôn Vãn, Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt theo sau không hẹn mà cùng nhìn Nhậm Tương với ánh mắt “Em cố lên”.


Họ vốn chuẩn bị để Quý Lâm Xuyên đến gói bánh chẻo, tốt xấu gì thì dẫu sao Quý Lâm Xuyên đã sớm đăng ký lớp, đến cả trình độ của Tịch Ngôn Vãn cũng có thể hợp lệ, nào ngờ A Tửu nhìn trúng Nhậm Tương đăng ký muộn nhất hơn nữa còn vùi đầu nghiên cứu thảo dược chứ?


Nhậm Tương tiễn những người khác đi rồi, một mình đau đầu chạy về phía phòng bếp.


Biệt thự của họ ở rất rộng, nếu như đều dán câu đối, hoàn toàn là một công trình lớn. Vậy nên mấy người họ bàn bạc xong, chia nhau dán câu đối ở tám vị trí của cổng chính chính viện, gara, cổng lớn của sảnh chính, cổng lớn của sảnh bên, nhà hoa,...


Từ đầu chí cuối A Tửu đều rất vui vẻ, bất kể dán ở đâu đều hưng phấn như lần đầu dán, không hề cảm thấy phiền phức.


Cho đến khi dán xong nhà hoa, A Tửu vẫn cảm thấy chưa đã.


Trong thế giới trước đây, mỗi lần đến giao thừa, cô đều có một nguyện vọng, hi vọng bản thân có thể được các sư huynh, sư tỷ để ý, vây quanh, mọi người sẽ cùng nhau dán câu đối, việc bất đắc dĩ là câu đối của tông môn đều có người phụ trách riêng, ước nguyện mấy năm nay của A Tửu đến bây giờ mới thực hiện được.


Quý Kỳ Tây lật xem tầm mười tờ câu đối và hoành phi còn dư lại, “A Tửu, trong nhà còn có mấy phòng có thể dán câu đối, chúng ta cũng dán những chỗ đó nhé?”


“Được không?” Quả nhiên A Tửu lại phấn chấn, bừng bừng khí thế nhìn ba người Quý Lâm Xuyên, “Đại sư huynh, nhị sư tỷ, tam sư huynh, anh chị cũng dán chứ?”


Chưa đợi ba người họ đồng ý, Quý Kỳ Tây đã ngăn cản trước, “Bọn họ không dán, bọn họ cần giúp Nhậm Tương chuẩn bị nhân gói bánh chẻo.”


Ba người kia: ???


Thẩm Thư Triệt mỉm cười ôn hòa, “Tài nấu ăn của anh bình thường, không nên gây rối cho mọi người, A Tửu, anh cùng em đi dán câu đối.”


Anh dứt lời, rất không có tình đồng đội nhìn Tịch Ngôn Vãn và Quý Lâm Xuyên, “Tài nấu ăn của hai người trước giờ không tệ, mau đi giúp đỡ đi, nếu chậm nữa chúng ta sẽ bị đói đấy.”


Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn:...


Phản đồ cậu đây.


Thật ra, trong kế hoạch của bốn người họ vốn cũng định lén A Tửu nấu ăn, Quý Lâm Xuyên còn sớm bảo khách sạn trong nhà chuẩn bị thức ăn tất niên, một khi cơm họ đích thân nấu không bày lên được thì lập tức cho người đóng gói thức ăn tất niên đến đây.


Nhưng kế hoạch chủ động và kế hoạch bị động hoàn toàn không xem như là một chuyện, huống hồ trong kế hoạch của họ trước xuất hiện một Trình Giảo Kim, sau xuất hiện một kẻ phản bội.


A Tửu không nhìn ra gió to trong mắt bọn họ, vội đưa tay bảo đảm, “Em sẽ canh thời gian, dán xong sẽ xuống dưới giúp đỡ, tuyệt đối không để sư huynh, sư tỷ vất vả.”


Giờ đây A Tửu hưng phấn quá mức, đã không còn nhớ lúc cô vừa mới đến thế giới tương lai, vốn không hi vọng Quý Lâm Xuyên sẽ động dao nấu ăn sợ anh ấy bị thương trúng tay.


Rất nhanh, Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt tạm thời thắng lợi dẫn A Tửu lên lầu dán câu đối, đợi đến khi đến lầu ba, A Tửu mới cảm thấy biệt thự có hơi khác so với suy nghĩ của mình.


A Tửu chỉ cửa phòng của dãy phòng trước mặt, ngây người quay đầu nhìn hai người đằng sau, “Trên đó đều có tranh.”


“Phân khu đấy.” Thẩm Thư Triệt đi đến cánh cửa đầu tiên vẽ thất tinh bắc đẩu, dịu giọng giải thích, “Đây là phòng ngủ bọn anh chuẩn bị cho A Tửu em.”


Anh nói xong, chỉ về phía hai căn phòng trái phải bên phòng A Tửu, “Phòng của nhị sư tỷ và tứ sư tỷ em.”


Sau đó, anh ấy đưa tay chỉ hai gian phòng đối diện, “Phòng của anh và đại sư huynh em.”


Trùng hợp Quý Kỳ Tây bước ra, dựa vào trước cửa phòng đối diện phòng A Tửu, mỉm cười giới thiệu, “Xin chỉ giáo nhiều hơn, anh ở phòng đối diện phòng Tiểu A Tửu, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, hai ta có lẽ sẽ ở đối diện phòng nhau mấy năm, mấy chục năm nữa.”


Thẩm Thư Triệt nhìn Quý Kỳ Tây làm màu thể hiện, vỗ mạnh tay phải của mình, ngoài Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương, ba người đàn ông họ đều phải rút thăm chọn phòng, kết quả, Quý Kỳ Tây thật sự được thần may mắn phù hộ, rút thăm ba lần đều rút trúng gian phòng ở giữa, ông trời thiên vị, thiên vị đến mức trắng trợn táo bạo!


A Tửu ngây người nhìn hai người, cho đến bây giờ cô mới biết rằng họ nói ở chung một mái nhà, trong cùng một ngôi nhà thật sự không chỉ có hôm nay mà là mấy chục ngày, mấy trăm ngày, mấy nghìn ngày.


“Em cảm thấy hôm nay có hơi lạ.” Giọng A Tửu buồn buồn.


Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt cùng ngây ra, “Lạ ở đâu?”


A Tửu cúi đầu, dùng tay xoa mắt, lúc lần nữa lên tiếng, giọng nói trong trẻo trước giờ mang theo chút khàn khàn, “Kỳ lạ làm người ta rất muốn khóc.”


Lúc nhìn thấy biểu tượng tông môn trên cổng lớn cô đã muốn khóc, nhìn thấy sư huynh sư tỷ đều ở đây cô muốn khóc, lúc dán riềm giấy và câu đối với mọi người cô cũng muốn khóc, đến tận bây giờ nhìn thấy sáu cánh cửa phòng cô cũng rất muốn khóc như thế.


A Tửu thút thít, vành mắt ửng đỏ, đáng thương xoa mũi, “Em đã rất lâu không khóc rồi nhưng hôm nay em cực kỳ, cực kỳ muốn khóc.”


Nhìn thấy vẻ liều mạng không nhịn được bật khóc của A Tửu, Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt đều im lặng, thật ra, khi đó suy nghĩ của họ chuẩn bị nhà rất đơn giản, sau đó ai ở Bắc Kinh, ai đến Bắc Kinh đều sẽ trực tiếp ở trong biệt thự bầu bạn với A Tửu, xem như là sống chung.


Giờ đây cảm xúc của A Tửu nói cho họ biết, suy nghĩ của họ rất chính xác, đồng thời cũng có hơi muộn, nên sớm hơn chút mới phải.


Trước đây Quý Kỳ Tây thấy con gái khóc chỉ cảm thấy phiền phức nhưng dáng vẻ vừa muốn khóc vừa nhịn lại của A Tửu, trong lòng lại rất xót xa, cảm xúc phức tạp nói không rõ từ trong lòng trào ra, đè nén, hỗn tạp, đan xen, rất trướng rất khó chịu hơn nữa anh cũng không tìm ra cách hóa giải.


“A Tửu, muốn khóc cứ khóc, ở trước mặt sư huynh cũng sẽ không mất mặt.” Thẩm Thư Triệt nói chuyện rất dịu dàng, anh xoa nhẹ đỉnh đầu của A Tửu, “Sợ bị nhìn thấy, vai của sư huynh có thể mượn cho em, để em dựa vào khóc một lúc?”


Quý Kỳ Tây: ...


Đây là lần đầu tiên anh bị người ta giành mất lượt trước mặt.


Quý Kỳ Tây có thể chịu thua sao, đương nhiên không thể, anh hơi chắn trước mặt A Tửu, “Chất vải trên áo của tam sư huynh em bình thường, dựa vào sẽ không thoải mái, em sờ thử áo anh xem, mềm mại trơn bóng, dựa vào mặt sẽ không bị ma sát, muốn dựa vào lâu thì dựa bấy lâu.”


Thẩm Thư Triệt: ???


Đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy gặp được người có da mặt dày đến mức vô sỉ như vậy.


“Phụt.” A Tửu vừa khóc vừa cười, cô hít mũi, nhỏ giọng nói: “Em vốn muốn khóc nhưng hai anh nói xong, em bỗng nhiên không muốn nữa.”


Đáy lòng Quý Kỳ Tây cảm thấy đáng tiếc nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, “Được rồi, không khóc thì không khóc, chúng ta dán xong câu đối lại xuống lầu nhìn xem bánh chẻo của bọn họ.”


“Vâng!”


Đêm Giao thừa, cả nhà vui vẻ, đến mười hai giờ đêm đếm ngược, có rất nhiều nghệ sĩ đều thích đăng lên trên Weibo một bài đăng chúc mừng năm mới.


Trong một nhóm nghệ sĩ, dân mạng nhìn thấy bài đăng Weibo của Bạch Dao, cô ta đăng kèm một tấm ảnh với lời chúc.


Trong phòng bao xa hoa lộng lẫy, một bàn đồ ăn ngon, người trên bàn, chủ vị là một bà cụ mái tóc bạc phơ mặc đường phục, hai bên của bà cụ, một bên ngồi năm người, một bên ngồi ba người, giày da tây trang, trang sức lấp lánh.


Vì Bạch Dao thường livestream nên dân mạng vừa nhìn lập tức nhận ra thân phận những người trên ảnh, bà cụ nhà họ Lương, bên trái của bà ta lần lượt là ba mẹ Lương Dư Hàng, Lương Dư Nguyên, Lương Dư Hàng và Bạch Dao, bên phải của bà ta lần lượt là cha Tang, Lâm Tình Dĩ và Tang Trạm.


Trong số đó, ngoại trừ Tang Trạm thối mặt, thì trên mặt những người khác đều mang theo ý cười, trông rất hòa hợp hạnh phúc.


[Trời ạ, sau khi Tang Tửu rời khỏi nhà họ Tang thật sự không hối hận sao? Giao thừa là ngày gia đình đoàn viên, Bạch Dao được hai nhà cưng chiều, Tang Tửu lại cô đơn lẻ loi, một thân một mình.]


[Cô em lầu trên, cô em thấy A Tửu một mình ở đâu vậy? Sáng nay có người vừa bắt gặp Tang Tửu và anh chàng người đại diện siêu cấp đẹp trai đấy, OK?]


[Các fans đừng bị người qua đường giáp lừa gạt, người đại diện có đẹp trai hơn cũng về nhà mình ăn Tết, không thể ở cùng Tang Tửu được.]


[Ê hèmmm, các người có thời gian tranh luận chẳng bằng lên weibo của Tang Tửu nhìn xem cái đi?]


00:00:00


Tang Tửu V: Có mọi người. [Ảnh.jpg]


A Tửu hiếm khi đăng chín tấm ảnh, trong đó là khung cảnh mọi người cùng nhau dán câu đối, có cảnh mọi người hợp tác gói bánh chẻo, cảnh mọi người phát lì xì cho A Tửu, cũng có cảnh mọi người ngồi trong phòng khách xem Xuân Vãn.


Bức ảnh ở giữa là A Tửu ngồi xếp bằng trên sofa, bị đám người Quý Lâm Xuyên vây quanh, hai tay chống cằm, cười cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ hạnh phúc, đồng hồ trên tường trùng hợp chỉ vào vị trí số mười hai.


Các dân mạng vừa rồi hỏi A Tửu sau khi rời khỏi nhà họ Tang có hối hận hay không, giờ đây ai nấy đều ngậm miệng cả.


Người ta hạnh phúc như hoa, Tang Tửu... cười như hoa.


Đệch!


Trong đêm Giao thừa, lúc đếm ngược về 00:00 giờ, có bốn người nổi tiếng ở cạnh, nụ cười của Tang Tửu có thể không rạng rỡ sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận