Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 145
Khi đám học sinh Đại Đào hăng hái bừng bừng ôm bảng mạch điện phơi dưới ánh mặt trời chói chang, đám người Quý Lâm Xuyên cũng không vây xem nữa, hào hứng bắt đầu bài giảng của lớp mình.
Quý Lâm Xuyên dạy âm nhạc, Tịch Ngôn Vãn dạy tiếng Anh, Nhậm Tương dạy vẽ, về phần Thẩm Thư Triệt, anh vốn có kế hoạch dạy tiếng Anh lại bị Tịch Ngôn Vãn dùng phim hoạt hình heo Peppa giành trước một bước. Sau đó, anh yên lặng mang theo mấy học sinh thích chơi bóng rổ ra sân bóng rổ ở phía sau.
Ai bảo anh cũng không thể dạy học sinh môn Tarot ở trong trường, cũng không có thể dạy môn thể thao điện tử của anh. Giờ này phút này, Thẩm Thư Triệt chợt cảm thấy anh chưa học đúng lớp học bổ túc. Anh âm thầm quyết định trong lòng, chờ kết thúc giải chung kết thế giới, anh phải ghi danh thêm mấy lớp, đỡ cho một ngày nào đó trong tương lai, những người khác khuyến khích A Tửu khai trừ anh ra khỏi nhóm sư môn.
Những người khác rời đi, tất nhiên cũng mang đi không ít học sinh có hứng thú với âm nhạc, tiếng Anh, vẽ, bóng rổ. Xung quanh Quý Kỳ Tây và A Tửu còn lại khoảng mười học sinh.
Quý Kỳ Tây từ trong rương lấy ra nhóm linh kiện thứ hai: “Nào, ngồi thành một vòng tròn đi. Anh và chị A Tửu dạy các em làm xe hơi nhỏ năng lượng mặt trời.”
“Oa! Xe hơi nhỏ cũng có thể làm ạ?”
“Máy bay và ô tô cũng có thể làm thì ca-nô có làm được không ạ?”
“Đương nhiên có thể chứ.” A Tửu và Quý Kỳ Tây ở nhà rảnh rỗi làm vài lần, cho nên bây giờ đã lắp ráp rất nhuần nhuyễn: “Máy bay, ô tô, ca-nô đều có thể làm. Bây giờ các em nhìn anh chị làm, tương lai các em có thể làm ra tên lửa bay lên mặt trăng đấy.”
Quý Kỳ Tây: ...
Xem ra, lòng tự tin của A Tửu không chỉ với bản thân cô mà đã lan sang cả những người khác.
Một cậu bé cắt đầu kiểu nắp vung, vỗ tay: “Tên lửa! Đại Đào nói tương lai cậu ấy chuẩn bị làm tên lửa lên mặt trăng. Cậu ấy nói đến lúc đó sẽ chụp ảnh chung với Hằng Nga và Thỏ Ngọc cho mọi người xem!”
“Chúng em cũng có thể làm tên lửa ạ?”
“Em không muốn ngồi tên lửa, em muốn làm ô tô.” Bé gái tết tóc hai bên chỉ ô tô mới lắp xong trước đó, giọng trẻ con ngây thơ hỏi: “Em có thể làm ô tô không ạ?”
Quý Kỳ Tây từ trong rương cầm mấy nhóm linh kiện phân phát cho các học sinh, anh rất kiên trì trả lời: “Có thể. Các em chăm chỉ học tập, chờ lên cấp hai, cấp ba, học thật tốt toán học, vật lý là có thể làm. Tuy thoạt nhìn rất phức tạp, thế nhưng chỉ cần các em nhớ kỹ kiến thức trong sách thì làm cũng rất đơn giản.”
Các học sinh cẩn thận cầm linh kiện đưa chia trong tay, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Vừa đến tiết học, phụ huynh và giáo viên đều nói với bọn họ ở trong trường phải nghiêm túc học tập. Một vài học sinh nghe lời, nói đi học là đi học, một vài học sinh nghịch ngợm, đi học thường xuyên cúp học.
Mãi đến hôm nay…
Chị A Tửu nói với bọn nó phải chăm chỉ học tập, phải dựa vào bản thân rời khỏi núi lớn thi đậu đại học thành phố Kinh, bọn nó mới có thể có tư cách tự ti; anh Kỳ Tây nói với bọn nó, phải chăm chỉ học tập, phải đặt kiến thức trong sách vào đầu, bọn nó mới có thể làm ra máy bay, ô tô, ca-nô và tên lửa.
Một mục tiêu thoạt nhìn quá hư ảo, đột nhiên thoáng cái được nói thành gần gũi, gần gũi đến bọn nó có thể hiểu được. Hôm nay, bọn nó được tận mắt thấy mô hình máy bay có thể bay lên trời, chăm chỉ học tập là có thể làm được mô hình máy bay!
Mấy giáo viên trong trường ngồi phía sau nhìn học sinh trong phòng cắm đầu học lắp ráp xe hơi nhỏ và máy bay nhỏ, trên mặt đều nở nụ cười: “Các em ấy rất hạnh phúc, vào lúc tuổi còn nhỏ lại gặp được một đám người tốt bụng.”
Nghe vậy, một vị giáo viên cười nhìn cô giáo Phương: “Cô giáo Phương, lúc rảnh rỗi cô dẫn bọn trẻ xem chương trình giải trí thực sự quá tốt rồi.”
Khuôn mặt cô giáo Phương ôn hòa nói: “Tôi cũng không ngờ A Tửu có thể đọc thư của Đại Đào và Hân Hân.” Đồng thời, cô càng không nghĩ tới A Tửu đọc xong thư của hai đứa nhỏ, có thể dứt khoát giúp bọn nhỏ có hoàn cảnh khó khăn tiếp tục đến trường, giúp trường học xây trường mới, xây căn-tin và làm đường.
Thầy giáo Cung nằm dài trên bàn, nhìn không khí ăn ý giữa A Tửu và Quý Kỳ Tây, đè xuống chua xót thầm mến trong lòng, anh ta giả vờ thoải mái nói: “Sau này, trên mạng có bất kỳ tin xấu gì về bọn họ thì tôi cũng không tin nữa. Người tốt bụng không thể bị phụ lòng.”
Các giáo viên khác cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
Bọn họ không hiểu những cong cong quẹo quẹo của các ngôi sao. Đối với bọn họ, chuyện ba người A Tửu, Quý Lâm Xuyên, Tịch Ngôn Vãn làm đã để cho bọn họ không thể bị ảnh hưởng bởi những lời nói trên mạng.
“Oa! Máy bay trên trời!”
“Trời cao! Trời cao! Mọi người, thật là cao đó!”
“Vẫn kém máy bay ngày thường được thấy.”
“Cậu ngốc à! Đó là cậu nạp thiếu điện!”
Đột nhiên, ngoài cửa sổ phòng học, tiếng hoan hô ngạc nhiên của mấy người Đại Đào tầng tầng lớp lớp truyền đến. Các học sinh trong phòng học cũng sáng mắt, lập tức thả đồ trong tay xuống, có em chạy ra khỏi phòng học, có em ghé vào bệ cửa sổ cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bọn họ nhìn thấy bầu trời xanh thắm, cũng nhìn thấy đám mây trắng noãn, mà trên không trung, một chiếc máy bay nhỏ làm bằng gỗ đang bay trước mắt mọi người.
Tuy rằng máy bay không lớn, cũng không có thể chở đồ, nhưng giờ này phút này, nó như chở vô số học sinh bay ra khỏi núi lớn, bay về phía trời xanh nhìn đất trời càng rộng lớn.
Kỳ thi cuối kỳ của tiểu học được sắp xếp hai ngày mùng Một tháng Bả và mùng Hai tháng Bảy, bây giờ toàn bộ học sinh trong trường đều đang ở giai đoạn ôn tập.
Mấy người A Tửu mang theo các học sinh chơi hai tiết, thời gian còn lại để lại cho giáo viên. Rất nhanh, hiệu trưởng cũng từ bên ngoài trở về.
Hiệu trưởng vóc dáng khá cao so với người cùng phái, thoạt nhìn khoảng một mét bảy mươi lăm, người rất gầy, da hơi vàng, khoảng bốn mấy tuổi, tóc bạc hai bên mai lại lộ ra không ít.
Bà nhìn thấy A Tửu, bước lên phía trước bắt tay, lúc cười có thể thấy rõ nếp nhăn nơi khóe mắt: “Tôi vốn chuẩn bị buổi trưa trở về chiêu đãi các em nhưng bị công việc làm trì hoãn.”
“Có công việc cũng không nên dừng ạ.” Lúc nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của A Tửu đầy vẻ nghiêm túc đứng đắn: “Cô bận rộn công việc đồng nghĩa với việc cô coi trọng những thứ em đầu tư, tương lai cô có thể mở rộng trường học, tiếp tục chiêu sinh. Cô không thể để em lãng phí tiền.”
Hiệu trưởng trước kia đã quen phong cách nói chuyện của A Tửu, bà nghe vậy, cũng không tức giận, trái lại trong lòng thoải mái: “Các em đã tham quan khuôn viên trường chưa? Tôi dẫn các em đi xem, buổi tối có ở lại ký túc của trường học không?”
“Đi chứ ạ.” A Tửu nói xong, đưa tay chỉ một loạt vali hành lý để ngay ngắn ở phòng học đối diện, quay đầu lại hỏi đám người Quý Kỳ Tây: “Chúng ta tiện đường mang hành lý đi ký túc xá chứ?”
Đám người Quý Kỳ Tây thấy A Tửu luôn luôn trốn ở phía sau bọn họ, rốt cục ở bên ngoài làm người dẫn đầu một lần, trong lòng vô cùng vui vẻ, dĩ nhiên nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đồng ý.
Lại nói, A Tửu thay đổi, ở trong mắt bọn họ cũng rất bình thường.
Đầu tiên không nói A Tửu biết được chân tướng game mobile xong lòng tự tin tăng mạnh, chỉ nói A Tửu đầu tư sản xuất ba bộ phim mạng, ở trình độ nào đó cũng rèn luyện sự quyết đoán và tính toán của cô.
Quý Kỳ Tây nhìn A Tửu nói chuyện với hiệu trưởng, mặt mày hơi cong cùng với nụ cười ngọt ngào trên mặt, ánh mắt cũng bất giác trở nên dịu dàng.
Tuy anh hy vọng có thể cả đời cưng chiều A Tửu như công chúa nhỏ, nhưng nếu A Tửu muốn làm nữ vương, anh cũng cam tâm làm kỵ sĩ của nữ vương.
Lúc kéo hành lý đi, Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt vốn đã chuẩn bị giúp A Tửu kéo. Thậm chí bọn họ đã nắm lấy hai vali đồ của A Tửu rồi. Kết quả…
Động tác Quý Kỳ Tây cực nhanh cứng rắn cướp vali đồ của A Tửu từ trong tay hai người đi luôn.
Quý Lâm Xuyên: ?
Thẩm Thư Triệt: ??
Hai người nhìn lòng bàn tay trống không, vẻ mặt ngây ra.
Bọn họ còn chưa kịp chất vấn, ngay sau đó, Quý Kỳ Tây không nói hai lời mà nhét vali màu bạc của anh vào trong tay Quý Lâm Xuyên, vẫy tay, lười biếng cười: “Cháu trai lớn, cực khổ rồi ~”
Sau khi nói xong một câu cực kỳ gợi đòn, Quý Kỳ Tây mỗi tay kéo một vali của A Tửu rời đi. Làm bạn trai, đương nhiên anh phải giúp bạn gái kéo vali rồi.
Quý Lâm Xuyên nhìn nụ cười thoải mái trên mặt Quý Kỳ Tây, hận không thể ném vali của Quý Kỳ Tây vào thẳng trong rãnh nước trước mặt.
Đương nhiên, trước khi ra tay, chút lý trí còn lại đã ngăn cản anh. Một khi ném vali xong thì mấy buổi tối tiếp theo anh chắc chắn sẽ không được ngủ yên, tên Quý Kỳ Tây kia, một bụng ý xấu.
“Hai người quá kém cỏi đi, có cái vali đồ cũng không cướp được.” Nhậm Tương ghét bỏ liếc mắt, rất không khách khí giao mấy vali của mình và Tịch Ngôn Vãn cho hai người Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt: “Cảm ơn nhé.”
Tịch Ngôn Vãn hào phóng tươi cười, lễ phép gật đầu: “Cảm ơn.”
Dứt lời, Nhậm Tương, Tịch Ngôn Vãn mỗi người kéo một vali, đi nhanh mấy bước, đuổi kịp A Tửu và Quý Kỳ Tây, tự thành một nhóm nhỏ.
Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt kinh ngạc đứng ở tại chỗ nhìn. Bọn họ nhìn năm chiếc vali ở bốn phía, hai khuôn mặt sụp đổ, trăm miệng một lời hỏi đối phương: “Trước khi ra cửa vì sao anh/cậu không cho hai người kia chỉ mang một vali hả?”
[Ve… ve… ve…]
Trả lời bọn họ chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trên ngọn cây.
Trong trường học có hai loại ký túc xá cho học sinh và giáo viên, người trước sáu người một gian, người sau hai người một gian. Mặc dù trường có ký túc xá, nhưng phần lớn học sinh đều về nhà ở, dù sao cũng đường cũng đã sửa, đường đi học về cũng bớt thời gian tiết kiệm công sức hơn nhiều. Bởi vậy, có không ít phòng trống trong hai loại ký túc xá.
Nhậm Tương liếc nhìn ký túc xá học sinh, quay đầu lại trưng cầu ý kiến của mọi người: “Chúng ta ở ký túc xá cho học sinh chứ? Còn dư ba cái giường cũng có thể để hành lý.”
“Tán thành!” A Tửu nhấc tay thật cao: “Em không muốn tách khỏi nhị sư tỷ, tứ sư tỷ!”
Tịch Ngôn Vãn cũng gật đầu: “Ở ký túc xá học sinh.”
Thấy thế, ba người Quý Kỳ Tây cũng đồng ý. Mấy phút sau, A Tửu, Tịch Ngôn Vãn, Nhậm Tương đi ký túc xá cho nữ để hành lý; Quý Kỳ Tây, Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt đi ký túc xá cho nam để hành lý.
Sau khi cất xong hành lý, đoàn người tập hợp ở cửa, cùng hiệu trưởng tiếp tục tham quan trường học. Cơ sở vật chất trong trường rất khá, trừ trường học và căn-tin A Tửu tài trợ tiền, bãi cỏ trong thao trường và cao su trên sân tập đang được tân trang lại, dự tính tháng sau là có thể hoàn thành.
Hiệu trưởng nhìn sân chơi sẽ sớm được làm mới, trong lòng cực kỳ cảm kích A Tửu. Trường học thiếu thứ gì, A Tửu sẽ lập tức quyên góp gấp hai số tiền mà trường còn thiếu, hơn nữa cực kỳ tín nhiệm bà.
Sự tin tưởng chân thành tha thiết đơn thuần đến từ A Tửu, bà hận không thể cả ngày lẫn đêm phấn đấu vì trường học, bồi dưỡng học sinh toàn trường thành tài.
Chờ lúc bọn họ đi qua trước cửa phòng học, có thể thấy giáo viên đang múa bút thành văn trên bảng đen, cũng có thể thấy học sinh nghiêm chỉnh khoanh hai tay đặt ở trên bàn học, chăm chú nghe giảng.
Đương nhiên, cũng có mấy học sinh ngồi ở hàng cuối đang thì thầm nói chuyện với nhau. Chờ bọn họ nhìn thấy hiệu trưởng và A Tửu đứng ở cửa, gương mặt lập tức đỏ bừng rồi lập tức ngôi ngay ngắn. Đồng thời, trong lòng vô cùng ảo não. Rõ ràng khi thấy máy bay và ô tô, bọn họ đã thầm nhủ để bản thân học tập thật giỏi rồi!
Thấy bọn họ, hiệu trưởng lắc đầu cười khổ, nghiêng đầu nói với A Tửu: “Tuy rằng con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà, rất nhiều học sinh trong bọn họ đều quý trọng cơ hội học tập không dễ có, nhưng vẫn có mấy đứa nhỏ cá biệt không chịu ngoan ngoãn, một lòng suy nghĩ chờ học hết cấp hai sẽ không đi học nữa.”
A Tửu hơi kinh ngạc: “Một lòng suy nghĩ chờ học hết cấp hai sẽ không đi học nữa?”
Hiệu trưởng gật đầu.
A Tửu như có điều suy nghĩ: “Vậy bọn họ hơi thảm rồi.”
Hiệu trưởng: ?
Không đợi hiệu trưởng tiếp tục hỏi, A Tửu lên tiếng, giọng cực kỳ lo lắng: “Học hết cấp hai sẽ không đi học nữa, bọn họ cũng không có tư cách tự ti, cũng không thể ưu tú như em. Cuộc đời có quá nhiều tiếc nuối.”
Hiệu trưởng: ??
Chẳng lẽ tôi có sự cách biệt với thế giới bên ngoài à? Bắt đầu từ lúc nào, tự ti cũng phải có tư cách mới được rồi?
Hiệu trưởng vốn muốn giải thích với A Tửu, chủ yếu là vì bà lo lắng A Tửu thấy học sinh không nghiêm túc học tập thì trong lòng buồn khổ. Cho nên lúc bà nhắc đến những học sinh kia, cũng nhấn mạnh một lần phần lớn học sinh đều rất quý trọng cơ hội, để A Tửu ngàn vạn lần đừng thất vọng.
Trong con mắt của mọi người trong trường, A Tửu có thể vung tay tài trợ trường học, tài trợ căn-tin,mở đường đến trường học, nguyên nhân rất lớn là để cho các em có thể dễ dàng đến trường. Bởi vậy, A Tửu tất nhiên có kỳ vọng rất cao với tương lai của các em. Lúc này, A Tửu chợt thấy một vài đứa nhỏ không phù hợp với kỳ vọng, trong lòng khó tránh khỏi có chênh lệch.
Ai ngờ…
A Tửu có chênh lệch hay không thì hiệu trưởng không biết, dù sao cũng trong lòng hiệu trưởng rất có chênh lệch. Sau này dạy mấy học sinh không chịu nghiêm túc học tập, bà có thể nói cho bọn họ biết: Các em không nghiêm túc học tập, tương lai sẽ không có tư cách tự ti à?
Hiệu trưởng: ...
Hình ảnh kia thật quỷ dị.
Đoàn người vốn xem xong phòng học, đang chuẩn bị rời đi, một cậu học sinh đen gầy ngồi dựa vào trong góc đột nhiên nhấc tay xin giáo viên, bước nhanh ra khỏi phòng học.
Cậu bé vừa ra thấy hiệu trưởng và đám người A Tửu, câu nệ giấu tay ra sau lưng, trên gương mặt đen xì cũng đỏ lên, ánh mắt hơi lấp lánh: “Cô… hiệu trưởng.”
Bình thường, hiệu trưởng làm người rất hòa thuận, nhưng lúc đối mặt với học sinh, vẻ mặt bà có chút nghiêm túc. Bà lo lắng nếu mình quá dịu dàng sẽ không quản được trường học.
“Chiêm Bằng, có chuyện gì?”
Phía sau hiệu trưởng, Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên liếc nhau. Tuy, số lượng học sinh trong trường tiểu học kém số lượng học sinh trong các trường lớn, nhưng làm hiệu trưởng, có thể gọi ra tên học sinh thì có thể nhìn ra, bình thường hiệu trưởng rất quan tâm học sinh của mình, A Tửu chọn người không hề có chút khuyết điểm.
Chiêm Bằng vừa rồi ở cửa sổ không nhìn thấy A Tửu và hiệu trưởng. Bây giờ ra khỏi phòng học, chợt thấy một đám người, cậu bé lập tức tắc tị. Cậu bé há miệng lúc lâu, mặt đều đỏ lên, cũng không nói ra một chữ.
A Tửu chớp chớp mắt, trong giây lát, cô bừng tỉnh cười: “Vừa rồi lúc lắp ráp máy bay và ô tô, chị nhìn thấy em vẫn luôn nhìn đại sư huynh của chị đánh đàn ghi-ta. Em đến mượn đàn ghi-ta à?”
Chiêm Bằng: ?!!
Trong vài tiết học vừa rồi, Chiêm Bằng liếc thấy đàn ghi-ta trong tay Quý Lâm Xuyên. Nghe Quý Lâm Xuyên đánh đàn ghi-ta cho các bạn nghe, cậu bé vô thức nhỏ giọng ngâm nga. Thế nhưng cậu bé không nghĩ hành động lén lút của mình, thế mà bị A Tửu nhìn thấy!
A Tửu nói xong, cười nói với Quý Lâm Xuyên: “Đại sư huynh, em nói anh nghe, anh đàn bảy bài hát, cậu bé đều hát được hết. Em thấy cậu bé như một kho nhạc Trung di động đó.”
Chiêm Bằng: !!!
Chiêm Bằng không thể tin nổi trừng mắt nhìn A Tửu. Cậu bé ngâm nga rất nhỏ, bạn học xung quanh không hề nghe thấy, chẳng lẽ chị A Tửu mọc thêm ra một đôi tai nghe tiếng gió à?
“Kho nhạc Trung?” Trước đó Quý Lâm Xuyên chưa từng chú ý đến Chiêm Bằng, bây giờ nghe A Tửu nói, anh nhìn Chiêm Bằng thêm vài lần: “Em đến mượn đàn ghi-ta à? Có hứng thú với âm nhạc?”
Chiêm Bằng vội xua tay: “Không, không, không.” Gia đình cậu bé nghèo như vậy, căn bản không thể chơi nhạc cụ đắt tiền như vậy. Hơn nữa, cha mẹ cậu bé nói có mấy người chơi âm nhạc có thể kiếm tiền? Phần lớn đều chết đói, nhà bọn họ không cho phép cậu bé tùy hứng.
A Tửu mờ mịt: “Em không mượn đàn ghi-ta à? Lúc đó chị thấy ánh mắt của em sáng lên mà.”
Quý Lâm Xuyên mang đàn ghi-ta đến, cũng không phải vì anh thường dùng đàn ghi-ta. Trong kế hoạch ban đầu của Quý Lâm Xuyên, anh chuẩn bị trước khi rời đi tìm một đứa nhỏ có thiên phú âm nhạc để đàn ghi-ta lại cho đối phương. Vì vậy, A Tửu mới nói chuyện mượn đàn ghi-ta với Quý Lâm Xuyên.
Nếu Quý Lâm Xuyên mang theo đàn ghi-ta anh thường dùng tới trường học, A Tửu chắc chắn sẽ không mở miệng, nhà ai có thể cho đứa nhỏ bên ngoài mượn chứ?
“Em…” Chiêm Bằng cũng có chút hối hận vừa rồi cậu bé xua tay quá nhanh, một cơ hội có thể sờ đàn ghi-ta đã bị cậu làm mất. Nhưng nhớ đến mục đích ra ngoài của mình, vẻ mặt Chiêm Bằng đứng đắn, rất nghiêm túc nhìn A Tửu: “Chị A Tửu, em có một lá thư muốn đưa cho chị!”
Cậu bé đưa phong thư đã nắm rất lâu trong tay ra, hai tay đưa cho A Tửu. Sau đó, cậu bé không nhìn A Tửu nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chị nói đúng, bây giờ em không có tư cách tự ti! Chờ sáu năm năm sau em có thể thi đậu đại học rồi e mới tự ti!”
Nói xong, Chiêm Bằng quay đầu bỏ chạy về phòng học.
Hiệu trưởng: ?
Xong rồi! Toàn bộ trường học chỉ có một mình bà không hiểu tiếng lóng ‘tự ti’.
A Tửu nhìn lá thư trong tay, đôi mắt hạnh hơi trợn tròn:
“Ngày Ba mươi tháng Mười một? Thư từ bảy tháng trước?”
“Bảy tháng trước?” Quý Kỳ Tây nghiêng đầu sang bên A Tửu, liếc nhìn thư, lại nghĩ tới lời Chiêm Bằng vừa nói, biếng nhác cười nói: “Có thể cậu bé bị lời tự ti quá sớm của em thuyết phục rồi.” Chiêm Bằng có thể cũng giống Đại Đào và Hân Hân, trong nhà khó khăn, trước kia viết thư cũng không dám gửi qua bưu điện cho A Tửu.
A Tửu vuốt thẳng lá thư rồi bỏ vào trong túi: “Tối về xem.”
Hiệu trưởng tạm thời không hiểu câu ‘tự ti quá sớm’, nên cũng không xoắn xuýt nữa. Lúc dẫn bọn họ rời khỏi phòng học, bà chỉ vào căn tin giới thiệu: “Đúng rồi, lúc trước chúng ta nói về buổi chiếu phim buổi sáng mai, chúng tôi chuẩn bị chiếu phim ở căn-tin. Trước khi chiếu phim xếp bàn sang hai bên, các học sinh cầm theo ghế của mình ở bên trong xem là được.”
Vài ngày trước lúc mấy người A Tửu đến trường học, hiệu trưởng đã từng hỏi thăm bọn họ về chuyện phát sóng phim "Đọ sức trên không".
Hiệu trưởng định cho trường học làm thành thông lệ truyền thống, trước mỗi khi kết thúc học kỳ, sẽ cho các học sinh tập thể xem một bộ phim có ý nghĩa giáo dục. Rất hiển nhiên, bộ phim đầu tiên bọn họ chuẩn bị phát sóng là "Đọ sức trên không" do A Tửu đóng vai chính.
Quý Kỳ Tây sớm liên lạc với rạp chiếu phim địa phương của nhà họ Quý, để nhân viên mang theo thiết bị chiếu phim đến chiếu "Đọ sức trên không", cũng tương đương với một buổi diễn đặc biệt rồi.
“Nếu A Tửu đã tài trợ cho trường học và căn-tin thì chị sẽ tài trợ một phòng sinh hoạt cho trường. Dù sao quỹ dưới tên chị cũng dùng cho trẻ em.” Tịch Ngôn Vãn liếc nhìn căn-tin được tận dụng làm phòng chiếu phim, cười nói với hiệu trưởng: “Bình thường một vài hoạt động ngoại khóa có thể tổ chức ngay trong phòng sinh hoạt, có phim cũng có thể xem ở đây, đỡ cho trước với sau khi xem phim đều phải dọn dẹp bàn trong phòng.”
Có người quyên tiền, hiệu trưởng tất nhiên vui vẻ, vội vàng cười đồng ý: “Được được được. Chờ lúc nào các em rảnh rỗi thì chúng ta nói chuyện.”
Đám người Quý Lâm Xuyên im lặng lại im lặng. Được rồi, ai bảo bọn họ nói chậm.
Sáng ngày hôm sau, sáu người A Tửu xem chiếu phim "Đọ sức trên không" trong phòng ăn xong thì từ trường học xuất phát đến chỗ nấu cơm dã ngoại mà các giáo viên trong trường đều khen ngợi.
Lúc bọn họ đến trường thì thuê xe buýt, ngày hôm sau thuê một chiếc SUV 7 chỗ, để một ít rau dưa, các loại thịt ướp lạnh trong hộp mà buổi sáng mua được ở chợ, các dụng cụ nấu cơm dã ngoại khác, bọn họ đều mang đầy đủ mọi thứ từ nhà đi.
Trên đường, Tịch Ngôn Vãn làm mới top đầu phim điện ảnh trên app điện thoại của chị, rồi cười: “A Tửu, từ lúc 'Đọ sức trên không' công chiếu đến bây giờ, ngày thứ ba doanh thu phòng bán vé đã vượt ngưỡng tám trăm triệu. Xem tỉ lệ đặt vé và xếp hạng phim, hôm nay ổn định ở mức bảy trăm đến tám trăm triệu.”
Ngày đầu tiên "Đọ sức trên không" công chiếu, doanh thu phòng bán vé vượt sáu trăm triệu, ngày thứ hai chiếu phim, doanh thu phòng bán vé vượt bảy trăm triệu, ngày thứ ba, doanh thu phòng bán vé cũng trong trạng thái tăng lên, đây là biểu hiện bùng nổ cực kỳ điển hình trong giới.
Thông thường, phim truyền hình mới thì nhìn vào tỉ lệ xem của ba ngày đầu, phim điện ảnh mới cũng có thể xem doanh thu phòng bán vé ba ngày. Đúng theo quy luật, ba ngày đầu tiên xu thế điện ảnh rất mạnh. Trước một ngày bộ phim bắt đầu công chiếu, phòng bán vé vô cùng có khả năng đạt doanh thu gấp bội. Đợi qua hai tuần đến một tháng, sau khi kết thúc công chiếu phim trên rạp toàn quốc, doanh thu phòng vé của "Đọ sức trên không" cộng lại khoảng chừng cũng có thể được bốn tỷ.
Tịch Ngôn Vãn nhìn đánh giá doanh thu phòng bán vé trong điện thoại, hơi luyến tiếc dời ánh mắt đi. Trong lòng Tịch Ngôn Vãn, doanh thu phòng bán vé "Đọ sức trên không" A Tửu thủ vai chính xuất sắc càng làm cho chị vui vẻ hơn doanh thu phòng vé "Hành động ưng đen" do chị thủ vai chính.
Nhậm Tương nhìn vành tai A Tửu đỏ lựng, cười trêu chọc: “Xem ra, tranh đoạt giải Kim Lan sang năm rất có thể sẽ là cuộc chiến giữa hai người.”
A Tửu lắc đầu, rất có vẻ biết người biết ta: “Tuy em cũng biết 'Đọ sức trên không' ưu tú, nhưng bây giờ mới cuối tháng Sáu, sáu tháng cuối năm vẫn có thể có rất nhiều tác phẩm ưu tú. Em là một người mới vừa đi sang lĩnh vực điện ảnh không được một năm, đến lúc đó có thể được đề cử là em đã rất vui vẻ rồi.”
Thấy thế, Tịch Ngôn Vãn xoa xoa đầu A Tửu: “Em ở trước màn ảnh đều có thể kiêu ngạo, ở trước mặt bọn chị không thể kiêu ngạo một chút à?”
“Đương nhiên có thể.” Chỉ số ra vẻ của A Tửu đã tích lũy đến hơn 9000+, đối với việc “làm ra vẻ” đã quen cửa quen nẻo. Vừa nói xong, sắc mặt cô lập tức thay đổi, kiêu căng lại tự tin, hừ một tiếng bắt đầu dọa: “Nhị sư tỷ, chờ sang năm kết thúc giải Kim Lan, em cho phép chị chụp ảnh với em và cúp!”
“Phì.”
“Ha ha ha ha.”
Những người khác nhìn vẻ mặt của A Tửu, nghe A Tửu nói, từng người ôm bụng cười không ngừng. Nhậm Tương cười ra cả nước mắt: “A Tửu, em cũng quá đáng yêu rồi! Mau! Mau! Mau! Bé đáng yêu, qua ôm ôm.”
A Tửu ngơ ngác bị Nhậm Tương ôm lấy, quay đầu nhìn những người khác đang cười, mờ mịt chớp mắt một cái, xem ra cô tu luyện “làm ra vẻ” vẫn chưa tới nơi tới chốn.
Bọn họ không làm tăng chỉ số ra vẻ, A Tửu có thể hiểu được, nhưng bọn họ có thể cười vui vẻ như vậy, A Tửu không hiểu.
Một tiếng sau, Quý Lâm Xuyên thả chậm tốc độ xe, đồng thời nhắc nhở những người khác: “Lát nữa xe dừng ở trên đường lớn, chỗ nấu cơm dã ngoại đi xuống dưới sườn dốc bên trái là có thể đến.”
Nghe vậy, A Tửu và Nhậm Tương là hai người không chịu ngồi yên, vội thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ, non xanh nước biếc, cây xanh tạo bóng mát.
Xe bọn họ đi trên đường lên, nhìn sang phải có thể trông thấy một con sông nhỏ rất rộng không sâu. Hai bên bờ sông rải đầy đá trắng nhỏ vụn, rất có vẻ đẹp nguyên sinh. Đó chính là nơi nấu cơm dã ngoại của bọn họ.
Nhậm Tương mới xuống xe, nhìn thấy hai đỉnh núi ở phía bên trái trước, cô dùng hai tay che ở trên đầu, cẩn thận quan sát: “Ôi! Mọi người mau nhìn, phía trước có ngọn núi trồng cây quả. Đừng nói, sau khi đường sửa xong, hoa quả trên núi kia có bán ra bên ngoài cũng dễ hơn không ít. Dù sao chúng ta không mua hoa quả đến, chờ một chút có đi tìm người canh núi mua không?”
“Không cần mua!” Giọng A Tửu thanh thúy từ trong xe truyền tới. Ngay sau đó, cô đã nhảy xuống xe: “Nếu chị thích có thể lên thẳng núi hái. Trên núi có quả đào, cây mận, quả dâu và cây hạnh, nghe đâu rất ngọt đó!”
Những người khác: ?
Thẩm Thư Triệt liếc núi quả trước mặt, hỏi A Tửu. “Giáo viên trong trường nói cho em biết hoa quả trên núi rất ngọt à?”
“Người trông núi nói mà!” A Tửu giẫm một chân lên tảng đá lớn trơn nhẵn, đưa tay chỉ hai ngọn núi trồng cây quả trước mặt, khẽ nâng cằm, cực kỳ khí phách nói: “Nó chính là Hoa Quả Sơn em nhận thầu cho mọi người!”
Những người khác: ...
Cô nhóc này sao còn kết hợp phim tổng tài bá đạo với Tây Du Ký thế?
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Phim truyền hình:
Xem trẫm đánh hạ giang sơn cho nàng!
Xem tôi nhận thầu bể cá cho em!
A Tửu: Xem em nhận thầu giang sơn [gạch bỏ] Hoa Quả Sơn cho mọi người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận