Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 108
Không chỉ có người của công ty Thước Kiều nhìn thấy Weibo của “Hoa Hướng Dương”, đám dân mạng cũng nhìn thấy, hơn nữa, bọn họ vừa lướt mới phát hiện ra blogger có nội dung tương tự như “Hoa Hướng Dương” có bốn người!
Trong Weibo của bọn họ, bài đăng lần đầu nhắc đến “Tinh Tinh” thì có người đăng vào tháng Mười, có người đăng vào tháng Mười một, cũng có người đăng tháng Một, dân mạng thống kê xem số lượng học sinh được giúp đỡ mà bọn họ nói, tổng cộng hai mươi ba người.
Trong đó, số nữ có mười tám người, ba người là con một, mười lăm người không phải, theo như giáo viên dạy học đăng bài nói, bọn họ nhất định phải cam đoan các bạn nữ không phải con một có thể đi học dưới tình huống được A Tửu giúp đỡ, chứ không phải “tự nguyện” trợ cấp những số tiền đó cho gia đình.
Rất nhanh, trong trang chủ của chủ đề “Trình độ của Tang Tửu” trên bảng hot search, bài đăng Weibo đầu tiên từ diss học vấn của A Tửu không tốt, trí thông minh không ổn, chín bài đăng giáo dục phổ cập uổng công biến thành “Hoa Hướng Dương”.
Cư dân mạng nhìn bài đăng của “Hoa Hướng Dương” vào mấy tháng trước đã có bài liên quan đến “Tinh Tinh”, từng người một im lặng, ai có thể nghĩ tới, một hot search bôi đen không chỉ đã rất có sức chứng minh nó không phải là việc xấu, hơn nữa còn có thể kéo ra một câu chuyện ẩn sâu trong đó chứ?!
[Làm nửa ngày, Tang Tửu ở trong đoàn làm phim hỏi đề toán Olympic chỉ bởi vì có học sinh được quyên tặng gửi thư cho Tang Tửu? Hơn nữa cái gọi là lớp ba tiểu học cũng là vì người bạn nhỏ hỏi đề Olympic cấp hai đang học lớp ba tiểu học?]
[Nói thật, học sinh cấp ba ở thành phố lớn cũng không nhất định có thể làm được đề toán Olympic cấp hai, người ta lớn lên trong núi, tài nguyên giáo dục lạc hậu, có thể thông minh như vậy thật sự là món quà của ông trời ban tặng, hy vọng tương lai của cô gái nhỏ có thể tỏa sáng khắp nơi, đền đáp Tổ quốc.]
[Mặc dù tôi đối với Tang Tửu luôn là người qua đường, nhưng xem mấy phần quyên tặng đến từ “Tinh Tinh” mà mấy chủ weibo đó thỉnh thoảng chia sẻ, tôi đột nhiên cảm thấy câu tâm sinh tướng rất có lý, Tang Tửu quả thật càng nhìn càng đáng yêu 23333]
[Giúp đỡ hai mươi ba học sinh, xây dựng đường đi học từ đường núi tới trường, giúp trường học đổi mới, quyên tặng khoảng trăm phần bàn học, văn phòng phẩm và ngàn quyển sách vở, lại có trường Tiểu học Hy Vọng đang xây dựng… Cảm ơn người nào đó đã mua hot search bôi đen A Tửu, nếu không các Dâu Tằm cũng không biết A Tửu của chúng ta đã yên lặng làm nhiều việc sau lưng như vậy.]
[Đám fan thật là giỏi việc mượn cơ hội tuyên truyền, nghệ sĩ tham gia một chương trình giải trí, sáu bảy chữ số nhảy vào tài khoản, bỏ ra chút tiền lẻ cũng có thể khiến mấy người mặt dày khen ngợi?]
[Đầu tiên, cô trông thấy số tiền thu nhập của A Tửu rồi à? Không nhìn thấy mà cô ăn không nói có kêu sáu bảy chữ số? Tiếp theo, bình thường cô có quyên góp không? Đừng nói là cô kiếm được ít tiền, có lòng thì tặng một đồng tiền cũng được.]
[Người qua đường nói một câu nhé, việc đó, sau khi xem xong việc của A Tửu, vừa rồi tôi đã quyên góp một năm cơm trưa miễn phí từ thiện cho tổ chức nào đó, hy vọng mấy đứa trẻ đều có thể ăn no (PS: Đám trẻ trong Weibo của Hoa Hướng Dương cười xán lạn quá!)]
[Các Dâu Tằm muốn quyên góp đồ đạc thì đến fan club tập hợp, ở trong núi mà đi đến điểm thu nhận lấy đồ thì không tiện, chúng ta tập hợp lại gửi, để bọn họ lấy luôn một lần.]
Có chính chủ dẫn đầu, các fan đều phản ứng rất nhanh, các Dâu Tằm không chỉ tập hợp xong đồ đạc mà bọn họ muốn quyên góp trong thời gian ngắn, ngay cả phần thưởng rút được trong quảng trường cũng từ tiền mặt biến thành chữ ký cho lần quyên tặng nào đó, bọn họ sẽ dùng danh nghĩa của người trúng thưởng quyên góp cho trường học.
Ngoại trừ A Tửu, một vài nghệ sĩ bình thường lặng lẽ làm từ thiện trong giới cũng bị cư dân mạng kéo ra, nhóm nghệ sĩ càng nhiều, các fan của bọn họ vậy mà cũng xuất hiện sự cạnh tranh trong phạm vi nhỏ.
Lúc trước, các fan hay so sánh sản lượng tiêu thụ điện tử, lượng tiêu thụ của nhãn hàng mà thần tượng đại diện, số lượt điểm danh Weibo cùng với thứ tự trên bảng xếp hạng, mà bây giờ, bọn họ lại có thêm một thứ để so sánh, làm từ thiện!
Khi trên mạng đang thảo luận dữ dội, “Đọ sức trên không” đang chuẩn bị buổi quay hình cuối cùng trước khi đóng máy, giờ phút này, các diễn viên đang nghỉ ngơi, cảnh quay tiếp theo bắt đầu vào nửa tiếng sau, Đàm Mễ và những người khác ngồi sau ống kính xem mấy cảnh vừa mới quay xong.
Một nhân viên công tác đội mũ, bước chân đi lên rất nhẹ, giọng nói cũng đè ép xuống cực thấp: “Đạo diễn Đàm, tìm được người mua hot search bôi đen rồi, Uông Thần, mặc dù trong đó anh ta có chuyển qua tay mấy người nhưng việc đã làm thì luôn có thể để lại dấu vết.”
Nói xong, nhân viên công tác cũng có chút kinh ngạc, anh ta cũng thường xuyên nhìn thấy giữa nghệ sĩ cùng giới không hợp với nhau, dù sao thì nghệ sĩ cùng giới thường xuyên xuất hiện sự tranh đoạt trong vai diễn và đại diện phát ngôn, nhưng Uông Thần và Tang Tửu, hai người bọn họ từ tài nguyên rồi đến đại diện phát ngôn đều không tồn tại bất cứ manh mối tranh đoạt gì cả, trong tình huống Uông Thần ở công ty quản lý cũng không có hành động, vô duyên vô cớ bôi đen Tang Tửu làm gì?
Nhân viên công tác kinh ngạc xong thì không khỏi phân tán suy nghĩ, chẳng lẽ là Uông Thần lén lút tỏ tình bị từ chối, anh ta vì yêu mà sinh hận Tang Tửu???
Sắc mặt Đàm Mễ trầm xuống, bà ấy thấy phiền nhất là các diễn viên trong cùng một bộ phim có tranh đấu, phim còn chưa được chiếu mà đã bôi đen người khác rồi, nói lớn lên thì không phải cũng đang bôi đen phim à?
Chốc lát, Đàm Mễ nhìn về phía nhân viên công tác ở một bên: “Cậu nói với bộ phận hậu kỳ, bảo Uống Thần tiếp tục xuất hiện trong ống kính với cái gáy, nghệ sĩ của công ty quản lý cậu ta sau này có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc nữa, nếu người của công ty cậu ta đến hỏi, cậu cứ nói phim của chúng ta không thể tìm người không đặt vinh dự của tập thể ở trong lòng.”
“Hiểu chưa?”
“Hiểu.”
Nhân viên công tác đã ở trong ê-kíp của Đàm Mễ mấy năm, tự nhận cũng biết được mấy phần tâm tính của Đàm Mễ.
Anh ta nghĩ nếu là lúc trước, thủ đoạn của Đàm Mễ đối với Uông Thần có thể cũng chỉ dừng lại ở cái gáy, sẽ không để chuyện của cậu ta làm liên lụy đến những người khác, nhưng bây giờ, Đàm Mễ lại trực tiếp loại bỏ hết nghệ sĩ trong công ty của Uông Thần, rõ ràng đã khiến Uông Thần trở thành tội nhân của toàn bộ công ty.
Chốc lát, anh ta ngẩng đầu nhìn A Tửu ở phía trước đang nói chuyện với những người khác, trực giác nói cho anh ta biết, đạo diễn Đàm Mễ đang giúp A Tửu trút giận.
Phần diễn của Thương Mạt và Dương Thiều Quang tập trung ở học viện Hàng Không, cảnh quay ở đoạn cuối không được tính là nhiều, cho nên nửa tháng trước hai bọn họ đã đóng máy rồi.
Hai người vốn hẹn trước khi A Tửu đóng máy sẽ đến đoàn phim thăm đoàn, chưa từng nghĩ tới sự kiện đó trên Weibo.
Trong đoàn người đến người đi, Thương Mạt giơ dù che ánh mặt trời cho ba người, đồng thời không đè nén được sự tò mò trong lòng: “A Tửu, cậu nghĩ thế nào mà đi giúp đỡ học sinh trên núi vậy? Hơn nữa xem nội dung trên Weibo, cậu cũng tự truyền tin cho bọn họ, cậu không cảm thấy phiền phức sao?”
Bình thường, Thương Mạt cũng có góp tiền góp đồ, nhưng toàn bộ quá trình đều dựa vào hành động của ê-kíp và quỹ, mãi đến hôm qua, sau khi nhìn thấy “Hoa Hướng Dương” trên Weibo nói A Tửu để các giáo viên đảm bảo tiền đều được sử dụng vào chính bản thân học sinh, hơn nữa nhất định phải thường xuyên phản hồi thành tích của học sinh với cô, cô ấy mới giật mình nhận ra bản thân cũng không dám khẳng định số tiền mình thường quyên góp có thực sự được thực hiện đúng hay không.
“Sau khi quay xong ‘Kỳ nghỉ thân yêu’, có người bạn nhỏ gửi bưu điện cho mình một bức thư.” A Tửu nhớ lại nói: “Nghe nói giáo viên giảng dạy đưa bọn nó xem ‘Kỳ nghỉ thân yêu’ vào khoảng thời gian còn dư lại, người bạn nhỏ đó nói vô cùng thích mình, ở trong trường nhờ giáo viên hỗ trợ gửi thư cho mình, nói con bé cũng sẽ giống như tớ, cho dù gặp khó khăn thì cũng sẽ luôn cố gắng, biến thành người khiến người ta không với cao được.”
Thương Mạt vừa nghe đến không với cao được thì không khỏi nghĩ đến ảnh gif A Tửu vỗ bàn mà lại làm cái bàn nứt ra được lan truyền điên cuồng trên mạng vào lúc ấy, cô ấy theo bản năng nhìn về phía bàn tay xuôi bên người của A Tửu.
Trắng nõn, nhỏ nhắn, nhìn lên nhìn xuống, nhìn phải nhìn phải đều không giống bàn tay có thể đập nứt bàn.
A Tửu hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ trong lòng Thương Mạt, cô mím môi, tiếp tục nhớ lại bức thư đầu tiên lúc trước nhận được: “Sau này mình và giáo viên gửi thư có liên lạc, hóa ra trong nhà của người bạn nhỏ gửi thư có một người anh trai, nhà bọn họ không trả nổi học phí cho cả hai, dự định để anh trai tiếp tục đi học, để em gái ở nhà tự học.”
“Khi ấy mình cảm thấy mình vô cùng cùi bắp, không ai cùi bằng, nhưng bức thư mà người bạn nhỏ gửi và tình trạng gia đình của em ấy khiến mình nhận thức được, mặc dù con người mình rất gà nhưng tiền của mình thì lại không.” A Tửu nói xong thì mỉm cười: “Mình liên hệ với giáo viên đó, hi vọng có thể giúp bạn nhỏ đó tiếp tục đi học, bởi vì khi còn bé mình đã từng bị những người khác cướp đồ mấy lần, cho nên tớ sợ việc đi học của em ấy cũng bị người trong nhà cướp mất bèn bảo giáo viên đó hỗ trợ, mỗi một khoản tiền không đưa đến tay bạn nhỏ đó mà trực tiếp sử dụng để làm chi phí học hành.”
Bởi vì người bạn nhỏ gửi thư khiến A Tửu nhận thức được mình có gà hơn nữa thì cũng có thể giúp đỡ một số người, cho nên cô cũng không cảm thấy tự mình làm quá phiền phức.
Thậm chí, A Tửu rất thích cùng giáo viên trò chuyện về tình hình hiện tại của người bạn nhỏ đó qua WeChat, cũng rất thích nhận được thư mà bạn nhỏ gửi, việc đó khiến A Tửu cảm thấy có người cần đến cô.
Dương Thiều Quang ở bên cạnh vẫn luôn không mở miệng, mãi đến khi A Tửu nói xong, cô ta mới không kìm lòng được mà vỗ vai A Tửu: “A Tửu, làm khó cô rồi.”
A Tửu mờ mịt: “Hửm?”
Tâm tình Dương Thiều Quang phức tạp: “Cô lợi hại như vậy mà vẫn biết khiêm tốn, hơn nữa còn khiêm tốn hơn chúng tôi, cô bảo chúng tôi đi đường nào đây?”
Dưới cái nhìn của Dương Thiều Quang, A Tửu rõ ràng có thể làm đến 100 điểm, nhưng cứ lấy tiêu chuẩn 200 điểm để phán xét bản thân, bọn họ có thể làm được 60 điểm lại cứ lấy tiêu chuẩn của 50 điểm để phán xét bản thân, xấu hổ quá!
A Tửu: …
Tôi cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy cùi bắp bé còn cùi bắp hơn cả cùi bắp ở tầng thấp nhất.
Chuyện mà Thương Mạt lo lắng không giống với Dương Thiều Quang: “A Tửu, có một câu mình cho rằng nên nói với cậu, mấy đứa trẻ, cậu giúp thì giúp, nhưng chờ tụi nó trưởng thành rồi, cậu nhất định phải nhớ không thể luôn thỏa mãn tụi nó được, lòng người dễ thay đổi, có người, sau một khoảng thời gian sẽ đòi hỏi như chuyện đương nhiên.”
Trong giới cũng có tiền bối giúp đỡ học sinh, trong đó có học sinh sau khi lên cấp ba, bởi vì hoàn cảnh xung quanh thay đổi cho nên không tự chủ được mà ganh đua so sánh với những người khác, từ đó chỉ trí vị tiền bối đó cho tiền quá ít.
A Tửu nghiêm túc suy nghĩ xong thì sờ lên mũi, có chút ngượng ngùng trả lời: “Mình cảm thấy tương lai bọn chúng sẽ không đòi hỏi.”
Nghe vậy, Thương Mạt lắc đầu nói: "Khó tin nhất chính là lòng người."
“Không, mình không nói là tin tưởng lòng người.” A Tửu ho một cái, gương mặt tràn ra màu ửng đỏ: “Mình bảo bọn nó viết giấy nợ hết rồi.”
Thương Mạt: ?
Dương Thiều Quang: ??
Cậu bảo bọn nó viết cái gì? Có người quyên góp tiền cho đám học sinh, lại bảo học sinh viết giấy nợ sao?!
Lúc ấy A Tửu lo ra vẻ, dứt khoát làm hết những việc có thể ra vẻ và không thể ra vẻ: “Ngoại trừ cho bọn họ chi phí học hành, mình cũng có chuẩn bị cho bọn nó một phần tiền sinh hoạt, chi phí phụ cho một học kỳ là bao nhiêu thì trường học đều có văn bản quy định rõ ràng, khấu trừ đúng lúc là được, về phần tiền sinh hoạt thì tùy từng người mà khác nhau, mỗi một khoản tiền sinh hoạt mà bọn nó lãnh đều có ghi chép, chờ sau khi bọn họ lên đại học thì không cho nữa, mười năm sau, bọn nó phải trả lại theo số giấy nợ.”
“Đương nhiên, tiền sinh hoạt cũng để cho giáo viên giám sát, nhất định phải được dùng vào bản thân học sinh đó, không thể dùng cho gia định bọn nó được, nếu như trong tương lai người nhà của bọn nó thật sự vì bị bệnh mà rất cần tiền thì cũng có thể tìm mình để mượn, những khoản đó đều ghi vào giấy nợ.” A Tửu nói xong thì cân nhắc một chút, tràn đầy tự tin khẳng định cho bản thân: “Mình cũng cảm thấy mình lương thiện như đám dân mạng nói! Tiền lãi trong khi cho bọn nó mượn tiền sinh hoạt cũng giống như ngân hàng, chưa bao giờ lấy nhiều!”
Thương Mạt và Dương Thiều Quang: …
Cậu không chỉ có giấy nợ, hơn nữa còn có tiền lãi à?
Thương Mạt khó khăn đặt câu hỏi: “Có học sinh mượn tiền sinh hoạt từ cậu sao?”
“Có chứ.” A Tửu đưa ra đáp án rất nhanh: “Có ba đứa, một đứa mượn tiền sinh hoạt mua rất nhiều linh kiện máy móc, nó nói thấy tớ vô cùng muốn ngự kiếm phi hành nên tranh thủ có thể làm ra máy phi hành trong sách khoa học viễn tưởng, một đứa mượn tiền sinh hoạt mua rất nhiều sách liên quan đến toán học, con bé nói những loại sách toán trong số sách tớ quyên tặng nó đã xem hết rồi, còn có một bạn nhỏ đang xem —”
A Tửu nói đến một nửa thì dừng lại một chút, cẩn thận hồi ức xong thì tiếp tục bổ sung: “Người bạn nhỏ thứ ba đang xem sách lập trình, nhưng giáo viên nói con bé xem không hiểu, số tiền mượn cũng vẫn luôn không xài hết.” Dù sao một quyển cũng xem không hiểu, mấy quyển còn lại cũng không thể mua được.
Lập trình?
Mặc dù tiểu học cũng đã có lớp máy tính, nhưng hình như cũng không có quan hệ quá lớn với lập trình.
Dương Thiều Quang gãi gãi đầu: “Xem sách lập trình làm gì?”
Nghe vậy, A Tửu không hề suy nghĩ bèn trả lời: “Con bé nói nhìn thấy trong điện thoại của giáo viên có người ở trên mạng mắng mình, con bé muốn tìm ra người mắng mình.”
Thương Mạt và Dương Thiều Quang: …
A Tửu nói một phen, hai người đột nhiên nghi ngờ, nói không chừng dưới sự hỗ trợ của A Tửu, ngày nào đó trong tương lai ba đứa trẻ thật sự có thể trở thành kỹ sư, nhà toán học và hacker ưu tú.
Thương Mạt rất thích hệ dưỡng thành, vừa nghĩ tới mình có thể tự tay bồi dưỡng được một nhân tài kiệt xuất, trong lòng không ngăn được sự hưng phấn: “A Tửu, cậu có thể truyền thụ bí quyết không, những học sinh cậu quyết định giúp đỡ có điều kiện lựa chọn không?”
“Điều kiện?” A Tửu nghiêng đầu suy nghĩ, mềm giọng hỏi: “Học sinh được giúp đỡ đều có gửi thư cho mình sao?”
Thương Mạt ngẩn ra: “Gửi thư?”
A Tửu nhẹ nhàng gật đầu: “Xưa nay tớ không tự mình lựa chọn các bạn nhỏ, có đứa gửi thư cho tớ, sau khi xem thư xong, nếu tớ phát hiện ra nó cần trợ giúp, vậy thì tớ sẽ trợ giúp nó, thật ra, rất nhiều các bạn nhỏ gửi thư cho tớ, nhất là sau khi chương trình 'Bé ơi đến đây nào' phát sóng, có điều trong số các bé chỉ có hai mươi ba người bạn nhỏ có gia đình khó khăn, khó khăn đến mức có thể sẽ không đi học tiếp được nữa.”
Nghe vậy, Thương Mạt và Dương Thiều Quang liếc nhìn nhau, đồng thời thấy được một câu trong mắt đối phương: Vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Ba người vừa nói xong, Đàm Mễ ở bên kia cũng lên tiếng: “Các tổ chuẩn bị! Mười phút sau chúng ta quay phim, đây là cảnh cuối cùng trước khi đóng máy, có thể quay xong sớm hơn kế hoạch một tuần lễ không?!”
“Có thể!”
“Nhất định có thể!”
Một câu của Đàm Mễ khiến bầu không khí của trường quay một lần nữa sôi nổi.
Nửa tháng trước, bọn họ vừa quay cảnh lễ duyệt binh, chủ yếu kể về lúc biểu diễn duyệt binh do vai diễn nhân vật chính của A Tửu là Kiều Kiều, mang theo toàn đội phi công nữ máy bay chiến đấu tạo ra hội diễn đặc sắc trên trời, thể hiện ra phong thái của phi công nữ máy bay chiến đấu với cả thế giới và nhân dân cả nước.
Đương nhiên, bọn họ không thể nào thật sự lái máy bay chiến đấu bay lên trời được, cũng chỉ quay cảnh chính diện ở trong máy bay mà thôi, cũng giống như vậy, cảnh quay cuối cùng ngày hôm nay của bọn họ và cảnh duyệt binh có hiệu quả như nhau, A Tửu điều khiển máy bay chiến đấu làm máy bay yểm trợ đến phối hợp với máy bay dẫn đầu của huấn luyện viên cùng nhau hành động.
Bầu trời xanh thẳm tượng trưng cho sân khấu rộng lớn trong tương lai, mà nắng gắt cực nóng thì tượng trưng cho nhân vật chính Kiều Kiều phấn đấu không ngừng, một lòng quyết tâm lên làm phi đội trưởng.
A Tửu ngồi trên máy bay chiến đấu mà đoàn làm phim mượn tới, sờ xung quanh, sau đó cô ngước đầu nhìn lên trời xanh trên cao, lòng chua xót thở dài mãi.
“A Tửu, có tâm sự à?” Người tiền bối diễn vai trưởng quan nhìn thấy A Tửu thở dài thì không khỏi cười: “Chuyện trên mạng không phải đều đã giải quyết rồi à?”
A Tửu lắc đầu: “Tôi đang xót xa vì giấy chứng nhận của mình không hề có đất dụng võ.”
“Giấy chứng nhận của cô?”
“Giấy chứng nhận lái máy bay vừa thi tuần trước.” A Tửu mím môi, khổ sở nói: “Vốn dĩ có thể cầm giấy chứng nhận để vào vị trí, nhưng quay phim không cho phép, hiện tại tôi chỉ có thể sờ không thể lái, khó tiếp nhận quá.”
Tiền bối: ?
Giấy chứng nhận gì cơ?
A Từu vừa nói thi lấy giấy chứng nhận gì?
Đinh Chiêu Dương cùng tổ thấy biểu cảm bị hoảng sợ của tiền bối thì bất đắc dĩ cười khổ: “Tiền bối, anh tới muộn, đã bỏ qua cảnh tượng lúc tụi em quay ở Học viện Hàng không rồi, A Tửu huấn luyện trên không trung quả thật cực kỳ phóng khoáng, có thể lấy được giấy chứng nhận lái máy bay là bình thường.”
Tiền bối: ??
Tiểu bối bây giờ đã có thể dễ dàng nói ra được lời lấy giấy chứng nhận lái máy bay là rất bình thường sao? Mấy đứa xem giấy chứng nhận lái máy bay giống như bằng lái ô tô à?!
Đinh Chiêu Dương không nghe được tiếng lòng của tiền bối, giải thích xong, cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía A Tửu, vừa nghĩ tới sau khi quay xong đóng máy, hai người có thể không có cơ hội hợp tác nữa, cậu ta bèn có chút luyến tiếc, không khỏi hỏi: “A Tửu, có một chương trình giải trí đang nói chuyện với tôi, tôi nghe nói bọn họ cũng mời chị?”
Khi nói đến chương trình giải trí, vẻ mặt Đinh Chiêu Dương có chút không được tự nhiên, dù sao thì đó cũng là kiểu chương trình minh tinh yêu đương, tổ chương trình sẽ mời đến ba nhóm khách mời, giả vờ làm người yêu cùng nhau sống chung một mái nhà trong một tháng.
Mấy ngày nay Đinh Chiêu Dương luôn do dự xem có ký hay không, cậu ta vẫn muốn xem A Tửu có nhận hay không, một khi A Tửu nhận, cậu ta cũng sẽ tranh thủ với công ty, hy vọng công ty hỗ trợ để cậu ta và A Tửu có thể được chia vào một nhóm.
Khoảng thời gian trước, khi lần đầu gặp Quý Kỳ Tây, Đinh Chiêu Dương bị một câu nói kiểu mẫu của Quý Kỳ Tây mạnh mẽ dọa sợ, mấy ngày sau đó, bởi vì Quý Kỳ Tây thường xuyên đến thăm đoàn, cậu ta cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng trước mặt người đại diện của người ta, cho tới bây giờ, giao diện nói chuyện trên Wechat của cậu ta và A Tửu vẫn dừng lại ở giai đoạn lúng túng.
“Chương trình giải trí? Có nha!” Mắt hạnh của A Tửu hơi sáng lên, nói đến chương trình giải trí là cô nghĩ ngay đến việc tăng chỉ số ra vẻ, cả người đều rất cao hứng: “Hôm trước vừa ký xong, tuần sau livestream, nói là gọi —”
Không đợi A Tửu nói hết, lời nói đã bị Đàm Mễ cắt ngang: “A Tửu, Đinh Chiêu Dương, hai đứa thì thầm cái gì vậy, chú ý biểu cảm một chút, quay phim rồi, ai phạm vào NG cơ bản thì khi dự tiệc đóng máy cẩn thận bị chuốc rượu.”
A Tửu: !!!
A Tửu ngay lập tức ngồi thẳng.
Trong thế giới trước kia, A Tửu đã từng vụng trộm uống một ly Nữ Nhi Hồng, kết quả vừa dính vào một giọt rượu là đã say đến bất tỉnh nhân sự, sau khi đi vào thế giới tương lai, dù trong trí nhớ của nguyên chủ, thân thể hiện tại uống khá được nhưng A Tửu cũng không dính một giọt rượu nào.
Lần trước trong nhà cô giáo Lan, A Tửu có nói mình không thể uống rượu, lúc ấy Đàm Mễ đã nhìn ra sự kháng cự của A Tửu đối với rượu, bởi vậy vừa rồi đã cố ý lấy việc chuốc rượu ra dọa A Tửu.
Nếu như đám người Quý Lâm Xuyên ở đây, có lẽ sẽ tập thể khen Đàm Mễ một câu, chúc mừng bà ấy, đã tìm được thứ A Tửu sợ nhất một cách chuẩn xác.
Trong game, sau khi tổ kế hoạch để A Tửu lên làm tiểu sư muội trong tông môn, đặt tên cho A Tửu là A Tửu, đồng thời cũng đã cho A Tửu một khuyết điểm duy nhất: Uống rượu ảnh hưởng tiêu cực.
Nhẹ thì một giọt đã say, nặng thì say rồi làm mấy trò khùng điên.
NPC tên A Tửu không thể uống rượu, cũng coi như là điểm đặc biệt của Kiếm Thương tông rồi.
A Tửu trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà ngồi thẳng, tâm tình Đinh Chiêu Dương lại vô cùng hân hoan, chương trình giải trí mời cậu ta cũng livestream vào tuần sau!
Bây giờ A Tửu đã ký kết với chương trình, vậy thì chờ quay xong phim, khi quay về cậu ta sẽ bảo người đại diện ký luôn, tranh thủ được chia vào cùng nhóm với A Tửu, thời gian một tháng, cậu ta có kém hơn nữa thì cũng có thể để lại một ấn tượng không tồi trong lòng A Tửu nhỉ?
Suy nghĩ của Đinh Chiêu Dương rất đơn giản, cậu ta kém hơn những sư huynh khác của A Tửu, nhưng nếu như có thể khiến cho A Tửu thích là được rồi, hơn nữa hai người ký kết cùng một chương trình giải trí, chẳng phải chứng tỏ hai người bọn họ thật sự có duyên à?!
Đinh Chiêu Dương mang theo sự mong đợi, ngày thứ hai kết thúc việc quay phim đã ký kết với chương trình giải trí mới, mặc dù tổ chương trình giữ bí mật về những khách mời chính thức ký với chương trình, khiến cậu ta không thể dựa vào việc đi cửa sau để ở cùng một nhóm với A Tửu thì cũng không làm phai mờ đi sự chờ mong của cậu ta, mãi đến khi, một ngày trước khi chương trình giải trí yêu đương mà cậu ta ký kết livestream, chương trình giải trí nào đó chú ý vào người có tay nghề lâu năm bắt đầu livestream.
Đinh Chiêu Dương nhìn A Tửu và Tịch Ngôn Vãn trong ống kính livestream, cả người đều ngơ ngác, so sánh với sự ngơ ngác của cậu ta, người hâm mộ của A Tửu và Tịch Ngôn Vãn rất hưng phấn, mọi người chạy nhanh đi thông báo vào phòng phát trực tiếp.
[A a a a a! Tin tức chuẩn xác đây!!! CP Chén Rượu tham gia chương trình giải trí rồi! Sau này Quý Lâm Xuyên không còn chỗ khoe khoang nữa! Anh ta không còn là sư huynh duy nhất cùng A Tửu tham gia chương trình giải trí nữa!]
[Sư tỷ sư muội hai người lần đầu tiên cùng nhau tham gia chương trình giải trí có thể tìm một chương trình thông báo trước về khách mời không! Hôm nào phát trực tiếp là hôm đó tuyên bố, sợ các fan nhìn thấy à!]
[Hy vọng câu hỏi của tôi có thể được chọn! Tôi chỉ muốn hỏi yêu cầu của A Tửu đối với một nửa còn lại trong tương lai, xem tôi có cơ hội hay không!]
[Cái người bên trên kia, hết hi vọng đi, nhân viên nội bộ của “Đọ sức trên không” nói, yêu cầu thấp nhất của A Tửu đối với một nửa còn lại lấy sư huynh của cô ấy làm ngưỡng.]
[Trời ạ! Tôi nhìn ra rồi, bọn họ hy vọng A Tửu sống trong cô độc suốt quãng đời còn lại!!!]
[Người chị em, nhìn thấu rồi cũng đừng nói toạc ra.]
Chương trình A Tửu tham gia có tên đầy đủ là “Xin nhờ! Đại sư”, tổ chương trình mời tất cả ba nhóm bạn thân/ bạn bè/ anh em, bọn họ chia hai người thành một nhóm học tập ba người tiền bối có tay nghề lâu năm, trong vòng mười lăm ngày, vào ngày thứ mười lăm, ba nhóm khách mời đều phải mang thành phẩm của họ lên để bình luận.
Ý nghĩa của chương trình là giới thiệu tay nghề truyền thống và tinh thần của người thợ đến mọi người, để tay nghề sắp mất đi sự truyền thừa được ghi hình lại, cũng có thể được người trẻ tuổi nhìn thấy.
Trước khi gặp mặt các người thầy tương lai, ba nhóm khách mời sẽ ngồi trong một phòng nhỏ phát trực tiếp nửa tiếng, MC đã sớm chờ ở trước bàn, đợi sau khi khách mời đến đông đủ rồi, anh ta cũng đã lấy được các câu hỏi của cư dân mạng mà ê-kíp chương trình thu thập, nhưng vừa rút ra thẻ câu hỏi đầu tiên, sắc mặt anh ta bèn thay đổi.
Bình thường mà nói, tổ chương trình sẽ chọn mấy câu hỏi râu ria để hỏi khách mời, nhưng câu hỏi mà anh ta rút được trong tay dường như có hiềm khi đi lệch hướng.
MC nhìn nội dung tấm thẻ trong tay, sau khi cân nhắc trong lòng một phen, khi nhìn về phía A Tửu, anh ta hơi sửa đổi câu từ: “A Tửu, có người nói hiện tại ở trên mạng, người hâm mộ của rất nhiều nghệ sĩ cũng vì thắng đối thủ mà càng không ngừng làm từ thiện, rõ ràng là bọn họ làm từ thiện không thành tâm, khiến ý nghĩa của việc làm từ thiện thay đổi, cô cảm thấy tình huống như vậy nên cải thiện thế nào đây?”
Các khách mời đang ngồi đều không ngốc, giống như Tịch Ngôn Vãn, sau khi nghĩ đến biểu cảm của MC và sự trầm lặng trước khi hỏi, chị ấy đã đoán được nội dung đại khái của tấm thẻ, đoán chừng câu hỏi chân chính còn sắc bén hơn rất nhiều so với câu hỏi của MC, nói không chừng còn có thể tính chuyện ganh đua so sánh làm từ thiện lên người A Tửu.
Tịch Ngôn Vãn lo lắng A Tửu một lần nữa bị đám dân mạng công kích, có chút nghiêng người chuẩn bị giúp A Tửu trả lời, kết quả A Tửu đã lên tiếng trước.
“Tại sao phải cải thiện?”
A Tửu rất buồn bực mà nhìn MC, giống như không hiểu ý câu hỏi của anh ta: “Nếu như anh và người khác thi đấu đánh cược, anh cho tôi một trăm, người đó cho tôi hai trăm, anh cho tôi mười ngàn, người đó sẽ cho tôi hai mươi ngàn, anh cho tôi một trăm ngàn, anh ta sẽ cho tôi hai trăm ngàn, nói như vậy, tôi chắc chắn sẽ không để ý đến việc dự tính ban đầu của việc hai người các anh cho tôi tiền và giúp tôi có thành tâm hay không, tôi sẽ chỉ để ý xem tôi có thể lấy được bao nhiêu.”
Những người khác: …
Đám dân mạng: …
Trả lời quá ngay thẳng, ngay thẳng đến mức khiến bọn họ không thể nào phản bác.
—
Tác giả có lời muốn nói:
A Tửu: Tôi để ý đến việc vì sao các anh cho tiền làm gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận