Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 134
Chuyện A Tửu dừng lại mua xổ số cào vui vẻ ở xổ số từ thiện, vốn không quá ầm ĩ. Đám cư dân mạng đơn thuần cười ha ha trong khu bình luận của A Tửu, nói A Tửu nhất định là vì buổi sáng bốc thăm được giải nhất chuyến du lịch Nam Cực cho nên lòng tự tin tăng cao chạy đi chơi xổ số cào vui vẻ, kết quả bị cào vui vẻ dạy làm người.
Mãi đến ngày thứ hai, trên mạng có người tung tin đã nhìn thấy A Tửu ở trạm từ thiện. Anh ta nói tự mình tận mắt thấy Tang Tửu ở trạm từ thiện trước sau cào 200 tấm vé cào vui vẻ. Kết quả là trúng 15 đồng! Bạn nghĩ trúng 15 đồng rất hung ác à? Ngây thơ! Trong 100 tấm cào vui vẻ đầu tiên, Tang Tửu chỉ trúng có 5 đồng! Hơn nữa số trúng thưởng: 01!
Đám cư dân mạng: ???
Ngay lập tức, đám cư dân mạng đang ăn dưa cực kỳ ăn ý chia sẻ lại hai cái tag #Tang Tửu đã định trước cô đơn# và #Tang Tửu trúng thưởng cực thấp# trên Weibo.
Đã trải qua một loạt chuyện bẻ ngô, kỹ thuật thái rau tỏa sáng trong "Kỳ nghỉ thân yêu", trói người mặc đồ đen, khiêng NPC trong "Tốc độ cao lao về đích" và một lời chỉ ra bí mật bức tranh và bẻ gãy chốt cửa ở "Sinh tồn trong phòng kín", đám cư dân mạng đã sớm không tin hình tượng A Tửu thích khóc hu hu hu rồi.
Theo bọn họ, A Tửu đã trưởng thành rồi có thể dễ dàng đưa các đồng đội lên top 1. Mà bây giờ, khoảng trăm tấm cào vui vẻ rõ ràng chứng minh cho bọn họ rằng người có giỏi đến đâu đi nữa thì cũng có kỹ năng không am hiểu!
Tang Tửu! Trúng thưởng! Cực thấp!
“Bọn họ hiểu cái gì gọi là cờ bạc nhỏ quên tình, cờ bạc lớn hại thân hay không?” A Tửu thấy khu bình luận trên Weibo và tin nhắn riêng liên tục nhảy lên thì ừng ực uống nửa cốc nước vải lạnh rồi lạch tạch gõ chữ đăng Weibo. Đầu tiên thừa nhận mình sai lầm, không nên làm ra con đường sai lầm là cào vui vẻ, nhắc đi nhắc lại cờ bạc nhỏ quên tình, cờ bạc lớn hại thân, ai không nghe lời cô sẽ khóc cho người đó xem.
Sau đó, A Tửu giơ điện thoại di động oán giận với ba người trước mặt: “Mọi người biết không? Cho tới trưa đã có mấy trăm người nhắn tin riêng khoe bọn đã từng được các loại phần thưởng khác nhau trong cào vui vẻ rồi!”
Diệp Doãn Đồng nhìn thăm dò, lập tức cười không ngừng. Cô giúp đỡ A Tửu đọc lại tin nhắn riêng của các fans: “A Tửu, chị xem, mua 60 đồng trúng thưởng 95 đồng. Cố thêm mấy năm nữa là em có thể mua hoa tai của nhà W mà chị làm người đại diện rồi; A Tửu, em nói chị nghe em mua thiết bị điện rút thăm được phiếu mua hàng trị giá 1000 đồng đó! Trông mà thèm không? Ha ha ha ha ha ha! A Tửu, fans của em hoàn mỹ sao chép lại hình ảnh làm ra vẻ đáng giận của em trước màn ảnh rồi.”
Ai cũng không thể ngờ tới, từ khi hastag #Tang Tửu trúng thưởng cực thấp# mở ra, trong khu bình luận thế mà đều bị nhóm Dâu Tằm chiếm đoạt khoe ra các loại ảnh trúng thưởng. Nhỏ thì có mua một tặng một, lớn thì có du lịch xa hoa, trải nghiệm suối nước nóng, các thiết bị điện giá trị cao, v.v...
Cái gì?
Bạn nói A Tửu cũng rút được một lần du lịch Nam Cực á? À, có khi cũng chỉ là một lần lén qua châu Âu kia ấy, vô cùng ngắn, không đáng kể.
Đám cư dân mạng nhìn một vòng xong, không khỏi thương A Tửu từ trong đáy lòng. Làm chính chủ, có như vậy một đám fans mẹ như vậy, thật hung ác mà!
Sau khi Cố Ly Nguyệt và Lộ Chúc Chúc ngã vào trên ghế sofa vây xem hết hình ảnh trúng thưởng rầm rộ trên Weibo thì cũng ôm bụng cười không ngừng. Cười một lúc lâu, Lộ Chúc Chúc lau lau nước mắt vì cười nhiều quá: “Bọn họ thật là hư! Ha ha ha ha, cũng may là những thứ kia không giống cào vui vẻ, bởi vì một khi tuyên truyền ra chị có thể sẽ bị chửi dẫn dắt fans đánh bạc. Cho nên phòng quan hệ xã hội của công ty đã sớm chuẩn bị xóa cho chị rồi, không thì lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ tăng mạnh.”
Diệp Doãn Đồng tổ chức buổi tiệc đồ ngủ ở nhà. Chị hẹn A Tửu, Cố Ly Nguyệt, Lộ Chúc Chúc tới nhà chơi. Bốn người ăn uống no đủ ngồi ở thảm phòng khách xem tin tức trên Weibo, kết quả là thấy được tin của A Tửu.
A Tửu ngửa đầu uống nốt nửa cốc nước vải ướp lạnh còn lại xong lau miệng: “Chúc Chúc, em và Quất Tử nói y như nhau. Chị ấy mua một đống đồ ăn vặt có thể trúng thưởng tới, nói nếu như chị trúng thưởng, sau này nhận thêm quảng cáo có thể đòi thêm một ít phí. Dù sao, trên topic ảnh các loại trúng thưởng và Bạch Vô Thường đều có thể chứng minh năng lực bán hàng của chị.”
Đương nhiên, người trước hơi chút gượng ép chút, có vài fans vì chứng minh vận may của bản thân tốt hơn A Tửu, lấy ra cả trúng thưởng của mấy năm trước. Nếu như không tìm được ảnh thì họ tự kể bằng miệng, cũng không ai biết thật giả.
Ba người còn lại: ...
Quả nhiên trong đoàn đội của A Tửu không ít người tài ba, khứu giác cũng quá nhạy cảm. Thế mà có thể đào ra cơ hội làm ăn từ hai hot search thoạt nhìn không liên quan!
Vào lúc ba người Diệp Doãn Đồng đang trầm mặc, A Tửu đẩy cái cốc trống không về phía Diệp Doãn Đồng, kiêu căng soi mói bình luận: “Đồng Đồng, nước vải của chị không ngọt.”
“Không ngọt à?” Diệp Doãn Đồng vừa nói vừa cầm cái cốc của mình uống một ngụm. Chờ khi đầu lưỡi nếm được chất lỏng, chị hơi nhíu mày: “Xem ra là mua vải thường rồi.”
Nói xong, chị vỗ một cái lên lưng Cố Ly Nguyệt và Lộ Chúc Chúc, lạnh lùng nói: “Khó trách hai người các em không uống!”
Cố Ly Nguyệt: “Em lười.”
Lộ Chúc Chúc: “Em kiêng đường.”
Diệp Doãn Đồng: ...
Nhanh nghỉ chơi thôi.
A Tửu nhìn ba người cãi nhau ầm ĩ trước mắt, lại nhìn chỉ số ra vẻ vẫn dừng ở 8801, thầm thở dài trong lòng. Quả nhiên, làm ra vẻ trước mặt bạn bè cũng không được chỉ số ra vẻ, thật là làm cho người ta ngọt ngào lại buồn rầu.
Lúc tham gia hoạt động ở nhà W, chỉ số ra vẻ của A Tửu đứng ở 8781. Mà sau sự kiện trúng thưởng thấp, chỉ số ra vẻ lục tục tăng thêm 20. Hiện nay chỉ số đã ở 8801, thắng lợi trong tầm tay.
“Được rồi, vừa rồi buôn chuyện của A Tửu, chị có chuyện còn muốn nói với A Tửu một chút. Nếu không chút nữa có người nói trước với em mất.” Diệp Doãn Đồng nói xong cũng gửi ảnh chụp màn hình một đoạn chat vào trong nhóm Wechat của bốn người: “Ảnh chụp màn hình chị nói chuyện phiếm với bạn mấy phút trước.”
Diệp Doãn Đồng thấy dáng vẻ A Tửu không để tâm thì mím môi cười: “A Tửu, sau khi em rời khỏi nhà họ Tang thì không quan tâm gì đến chú Tang nữa à?”
Nhà họ Tang?
A Tửu rất thành thật lắc đầu: “Quan tâm bọn họ để làm gì?”
Sau khi Cố Ly Nguyệt cười ha ha một lúc, như đã tiêu hao hết năng lượng vận động trong ngày. Cô nằm lệch trên ghế sô pha mắt nửa nhắm nửa mở thoạt nhìn cực kỳ buồn ngủ: “A Tửu nói rất đúng, quan tâm bọn họ lãng phí thời gian. “
“Mẹ ơi! A Tửu, nhà chị, không, nhà họ Tang… Nhà họ Tang đại chiến thế kỷ.” Lộ Chúc Chúc rất nhanh xem lướt hết nội dung trong ảnh, kinh ngạc hô lên: “Lâm Tình bị 120 mang đi bệnh viện. Có người nói là bị bạo hành gia đình...?”
A Tửu giật mình: “Bạo hành gia đình? Tang Thành Phong đánh Lâm Tình?”
Diệp Doãn Đồng bảo A Tửu cúi đầu xem hình ảnh trong WeChat, lên tiếng giải thích: “Đánh! Bạn chị nói vết thương khá nghiêm trọng. Đợi lát nữa có thể có rất nhiều blogger đăng bài kể về chuyện nhà họ Tang và nhà họ Lương. Một vài tài khoản tích xanh nhất định sẽ lấy tên tuổi của em ra để ké độ nổi tiếng. Bạn chị bảo chị báo cho em biết một tiếng, sớm gọi điện thoại cho phòng quan hệ công chúng để bọn họ chuẩn bị, bớt để đối thủ tìm được cơ hội hãm hại em.”
“Nhà họ Lương?” Cố Ly Nguyệt mở mắt, cơn buồn ngủ nơi đáy mắt hơi tản đi: “Nhà họ Lương liên quan gì đến A Tửu? A Tửu đã rời khỏi nhà họ Tang hơn nửa năm. Nhà họ Tang còn không dính gì lên được trên người A Tửu, huống chi nhà họ Lương?”
A Tửu đang chuẩn bị gọi điện thoại cho phòng quan hệ công chúng công ty Thước Kiều, nghe Cố Ly Nguyệt nói, tay hơi dừng lại. Cô hơi mím môi, nhỏ giọng trả lời: “Lúc mình học cấp ba đã tỏ tình với Lương Dư Hàng ở trong trường.”
Cố Ly Nguyệt há hốc mồm. Rất nhanh, cô hoàn hồn: “Tỏ tình lúc cấp ba thì sao? Hiện tại bọn họ lại quay lại tính món nợ này làm gì?”
Lúc xử lý việc, Cố Ly Nguyệt là điển hình giúp thân không giúp lý. Cô hỏi cũng không hỏi chuyện A Tửu ở cấp ba, ánh mắt cũng không chỉ trích A Tửu, toàn bộ quá trình đều nói người khác.
Diệp Doãn Đồng lắc đầu: “Bạn chị chưa nói gì, để cho công ty quản lý của A Tửu chuẩn bị trước đã.”
“Vâng.” A Tửu đồng ý, sau đó cúi đầu gọi điện thoại cho phòng quan hệ công chúng.
Tin tức của Diệp Doãn Đồng rất chuẩn xác. Mười một giờ trưa, mười mấy tài khoản blogger tích xanh cùng đăng một bài dài như đã thương lượng trước. Hai từ #Tang Tửu# #Bạch Dao# bất ngờ được đưa vào.
Trong bài viết đầu tiên nói tin tức Tang Thành Phong bạo hành gia đình với Lâm Tình, đồng thời đánh Lâm Tình bất tỉnh. Sau đó, bọn họ nói một ít việc có liên quan đến nhà họ Lương.
[Phi phi phi! Chúc người đàn ông bạo hành gia đình và kẻ thứ ba đời đời kiếp kiếp ở bên nhau! Hai người cố mà gây họa cho nhau!]
[Công ty bị mua lại, chức vị cũng bị cắt. Đất có thể ở đều bị nhà họ Lương cầm đi. Thảo nào Tang Thành Phong xả giận lên người Lâm Tình. Gia nghiệp dựa vào người vợ đã mất làm ra, toàn bộ thâm hụt trên người đứa con của kẻ thứ ba. Quan trọng nhất là đứa con kia không có chút liên hệ máu mủ nào với ông ta. Đáng thương.]
[Nói mới nhớ, tôi sắp quên luôn Bạch Dao này. Nhưng thấy hai chữ Tang Tửu, tôi lại nhớ ra người chị khác bố khác mẹ với Tang Tửu này.]
[Lúc Bạch Dao mới gả đến nhà họ Lương, thường xuyên khoe giàu trên livestream. Sau Tết là ít dần đi, có người nói bộ phim cải biên từ tiểu thuyết của Bạch Dao kia cũng bởi vì một vài nguyên nhân mà bị dừng lại rồi.]
[Tôi có nghe được một ít tin tức nội bộ về nguyên nhân bị dừng. Có người nói, phía sau Bạch Dao có người chắp bút viết hộ. Về sau Bạch Dao xảy ra mâu thuẫn với người viết hộ, dẫn đến tiểu thuyết bị ngắt ngang nửa đường. (P/S: Không trung thực, nhưng mà, phong cách tiểu thuyết của Bạch Dao quả thực chênh lệch rất lớn. Lúc ấy có người đã chỉ ra điều này, rất nhiều fans Bạch Dao đều nói là fans Tang Tửu đang vu oan hãm hại.)]
“Ồ... khó trách bọn họ đưa A Tửu lên sân khấu.” Lộ Chúc Chúc liếc nhìn nửa đoạn sau bài viết của tài khoản blogger tích xanh: “Lương Dư Hàng thế mà đi ngoại tình, ban đêm đi gặp tình nhân, bóng dáng mờ mờ như Tang Tửu. Hừ! Xem bóng lưng không giống nha! Một đám mắt mù làm xiếc.”
Hóa ra, có paparazzi chụp được một tháng qua, Lương Dư Hàng thường xuyên đi với một cô gái cùng ra cùng vào một khách sạn. Mà Weibo của Bạch Dao có lẽ lâu chưa từng cập nhật, khiến người ta nghi vấn hai người đã ly hôn rồi.
Diệp Doãn Đồng cầm hoa quả sấy trên bàn trà qua, nghe Lộ Chúc Chúc nói thì chậc một tiếng: “Bọn họ chắc chắn chụp được hình chính diện, nhưng muốn ké độ hot của A Tửu hoặc là bôi đen A Tửu, cố ý thả ra một vài tấm ảnh không rõ từ sau lưng hoặc một bên mặt.”
Lực chú ý của A Tửu đều bị năm chữ “Lương Dư Hàng ngoại tình” trong bài viết hấp dẫn. Trong nội dung quyển truyện mà cô đã xem, hai người Lương Dư Hàng và Bạch Dao sau khi kết hôn hạnh phúc tốt đẹp, căn bản không xảy ra ngoại tình...
Thật ra, A Tửu vẫn cho là cô và Bạch Dao đã thành hai người qua đường không chung lối. Nếu không phải hôm nay có hot search, cô cũng không biết trong truyện nhà họ Tang lại bị nhà họ Lương thu mua, Tang Thành Phong cũng bị cắt chức ở nhà chờ sắp xếp việc làm, thậm chí đánh Lâm Tình phải vào viện.
Ngay lúc A Tửu đang khó hiểu, Cố Ly Nguyệt từ trên ghế salon đứng lên, phóng to nhìn kỹ bóng người mơ hồ trong ảnh. Một lát sau, cô do dự nói: “Người trên hình có lẽ tôi biết.”
A Tửu nghiêng đầu nhìn về phía Cố Ly Nguyệt: “Cậu biết?”
“Rất giống nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty, tên Khang Noãn.” Cố Ly Nguyệt cau mày nhớ lại: “Hình như xuất thân từ gia đình nghệ thuật, tính tình dịu dàng. Lúc cô ta nói chuyện với người khác cũng nhẹ nhàng thoạt nhìn tính tình cực kỳ tốt. Quan trọng nhất là người rất hết lòng vì sự nghiệp, quay phim cực kỳ có thể chịu được cực khổ. “
Diệp Doãn Đồng nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cổ quái: “Mấy em có cảm thấy Khang Noãn rất giống Bạch Dao phiên bản cao cấp không? Lúc mới quay phim, Bạch Dao cũng quảng cáo hình tượng có thể chịu được cực khổ mấy lần trên mạng. Đương nhiên, khi đó Bạch Dao quả thật có thể chịu khổ. Trong 'Kỳ nghỉ thân yêu' cũng có thể nhìn ra, nhưng về sau xảy ra chuyện nhà họ Tang hơn nữa cô ta gả vào nhà họ Lương, Bạch Dao không theo đuổi sự nghiệp nữa mà một lòng làm dâu nhà quyền thế.”
Những người khác: ...
Lộ Chúc Chúc nhíu chặt mày, rất là chướng mắt hành vi của Lương Dư Hàng: “Đó cũng không phải là lý do anh ta ngoại tình chứ? Thay lòng thì ly hôn không được à? Sao cứ nhất định phải có tình nhân?”
Cố Ly Nguyệt một lần nữa nằm lệch ở trên ghế sô pha, ngáp một cái nói: “Cho nên, tình yêu có tốt đẹp hơn nữa thì cũng kém sự nghiệp thành công. Bạn vì tình yêu từ bỏ sự nghiệp, người đàn ông lại cho rằng người phụ nữ phấn đấu vì sự nghiệp mới quyến rũ. Nói trắng ra là một đám dê xồm.”
Nói xong, Cố Ly Nguyệt ám chỉ hỏi A Tửu: “A Tửu, cậu nói đúng không?”
A Tửu ngẩn ra, ngay sau đó cô quả quyết gật đầu: “Đúng!”
Cố Ly Nguyệt thấy A Tửu nói thật lòng, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay, cô vừa thấy A Tửu đã cảm thấy A Tửu động lòng xuân, tuy không biết đối phương là ai, nhưng cô cũng không thể để A Tửu bước vào con đường của Bạch Dao được.
Đương nhiên, Cố Ly Nguyệt tin có hai vị tiền bối Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương làm gương, A Tửu tuyệt đối sẽ không phạm vào ngu xuẩn.
Bởi vì A Tửu sớm báo với phòng quan hệ công chúng, cho nên cho dù đám tài khoản tích xanh dẫn theo A Tửu lên sân khấu cũng có đám người đối thủ mua người dẫn dắt dư luận đẩy đề tài A Tửu và Lương Dư “tình xưa gặp lại” lên, độ hot cũng không tăng nổi. Thậm chí không thắng nổi độ hot của [Tang Tửu cào vui vẻ trúng cực thấp].
Hơn nữa, phần lớn đám cư dân mạng cũng không ngốc. Bên cạnh hai vị sư huynh A Tửu có Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt cùng với một người đại diện đẹp trai, cô có thể ngu xuẩn đến ăn lại đồ của người khác? Bọn họ căn bản không tin!
Kết quả là mấy đối thủ chuẩn bị hắt nước bẩn cho A Tửu, rơi vào công dã tràng. Ba ngày sau, bọn họ còn chưa kịp tiếc nuối thì đã được trải nghiệm cái gì gọi là boomerang. Rất nhiều tai tiếng chân thật liên quan đến bọn họ bị đổ thẳng vào mặt, để cho bọn họ không rảnh quan tâm cái khác nữa.
A Tửu không biết tí gì với tình hình của bọn họ. Cô tham dự xong tiệc đồ ngủ nằm bò ở nhà Diệp Doãn Đồng thì toàn tâm vùi đầu vào ghi album nhạc thứ hai. Bên trong có tổng cộng bảy bài hát, trong đó có hai bài do A Tửu tự mình viết lời.
Nhờ vào hai bài hát tự sáng tác này, vào ngày áp chót của tháng Năm đồng thời cũng là ngày sinh nhật của Quý Kỳ Tây, kim tự tháp của A Tửu chỉ còn một ngôi sao nhỏ chưa dán.
Kim tự tháp: 99/100!
Trước đó trên đường đến sân trượt băng, A Tửu vừa nghĩ tới lại học hết một việc là có thể dán ngôi sao nhỏ cuối cùng lên, tâm tình quả thực vô cùng hạnh phúc.
Bình thường Quý Kỳ Tây đưa A Tửu ra ngoài đều không thích dùng tài xế. Anh thấy chỉ cần không có người thứ ba ở đây, như vậy thời gian hai người ở bên nhau chính là thời gian anh và A Tửu hẹn hò.
Trên đường, anh nghe bên cạnh truyền đến tiếng ngâm nga khe khẽ, không nhịn được cười nói: “Bé A Tửu, hôm nay không phải là em dự sinh nhật anh à? Sao từ sáng sớm em đã vui vẻ ngâm nga thế?”
Từ “Trồng mặt trời” đến “The smurts” rồi đến “Ếch nhỏ nhảy”, A Tửu ngâm nga một lượt những bài hát thiếu nhi đã học được ở thời gian trước.
A Tửu dừng ngâm nga. Chờ đến lúc cô nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây, ánh mắt đều cười đến cong lên, giòn giã trả lời: “Hiện tại không thể nói, chờ về nhà sẽ nói cho anh biết!”
Tuy sắp dán xong kim tự tháp nhưng A Tửu cũng không quá tin tưởng cô có thể giỏi như sư huynh và sư tỷ. Một người trộm vui vẻ cũng thôi đi, cô chia sẻ ra ngoài, trong lòng khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Thấy A Tửu không nói, Quý Kỳ Tây cũng không hỏi thêm. Chỉ có lúc từ kính chiếu hậu nhìn A Tửu, đáy mắt anh đầy ý cười. Có lẽ do tác dụng tâm lý, anh luôn cảm thấy hôm nay A Tửu cực kỳ ngọt, như kẹo đường phủ rất nhiều hạt đường.
Gần mười giờ sáng, Quý Kỳ Tây dừng xe trong nhà để xe của một sân trượt băng ở thành phố Kinh. Anh vừa giúp A Tửu mở cửa xe vừa giới thiệu: “Bên trong tổng cộng có ba khu trượt: Khu người lớn, khu trẻ em và khu hội viên.”
Quý Kỳ Tây dẫn A Tửu tới sân trượt băng được thiết kế toàn bộ bằng “Băng”. Bắt đầu từ đường ra, bốn phía vách tường đều được trang trí bằng hoa văn hoa tuyết, cạnh băng. Hơn nữa có gió lạnh nhân tạo thổi mạnh, trong thoáng chốc thật sự để cho người ta cảm thấy đã đi lạc vào vùng băng tuyết.
Dọc theo cửa lớn trước mặt nhìn lại, dưới chân có “Đường băng” rộng hơn một mét. Đi lên trước nữa, sân băng to lớn như tòa thành cổ đứng lặng trong tuyết, tráng lệ nguy nga, ảo mộng lãng mạn.
Quý Kỳ Tây sóng vai đi cùng A Tửu, đồng thời, anh ôn hòa giải thích: “Khu người lớn và khu trẻ em cũng không hẳn chỉ có người lớn và trẻ em, chẳng qua số lượng nhiều hơn thôi. Dù sao có rất nhiều người lớn muốn chơi trượt băng với con em mình. Khu hội viên thì ít người hơn, bình thường chỉ có khoảng mười người. Em thích cái nào? “
Nghe vậy, A Tửu nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Chúng ta xem khu trẻ em trước một chút?”
Tuy Quý Kỳ Tây rất hy vọng có thể chơi với A Tửu ở khu hội viên ít người yên tĩnh, nhưng anh cũng không bất ngờ với câu trả lời của A Tửu, ai cũng biết A Tửu vẫn luôn thích nơi náo nhiệt: “Đi, chờ chút nữa anh sẽ cho người…”
“Nhìn khu trẻ em xong, chúng ta lại sang khu hội viên.” A Tửu bởi vì mang khẩu trang, cho nên giọng lúc nói chuyện có vẻ hơi buồn bực. Cô chỉ chỉ khẩu trang trên mặt, lại chỉ chỉ khẩu trang trên mặt Quý Kỳ Tây: “Tuy em không sợ bị người khác nhận ra, nhưng nếu bị rơi khẩu trang thì phần sau không thể chơi vui với anh được nữa. Ngũ sư huynh, hôm nay là sinh nhật anh mà.”
A Tửu nói xong, đôi mắt cười cong cong: “Em có thể nghe được đó. Anh chắc chắn cũng muốn chơi ở khu hội viên!”
Nhìn mặt mày A Tửu cười cong cong, Quý Kỳ Tây ngẩn ra. Trong giây lát anh nở nụ cười, cũng không phủ nhận, hỏi lại A Tửu: “Anh biểu hiện rõ ràng vậy à?” Rõ ràng mấy người Sầm Luật thường xuyên nói anh giấu tâm tư quá sâu, không ai đoán ra được.
“Trực giác.” A Tửu kiêu ngạo nâng cằm. Lúc trả lời, giọng cô vừa giòn vừa ngọt: “Đương nhiên, cũng không rời khỏi do em thông minh được.”
Có thể do sắp dán đầy kim tự tháp, cũng có thể vì sự nghiệp vững bước tăng lên, hiện tại A Tửu đã có thể tự tin như vậy, mà không phải tự tin vì khoe khoang giống như trước.
Quý Kỳ Tây nhìn ra thay đổi của A Tửu, trong lòng rất vui mừng, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn. Anh khích lệ theo lời A Tửu nói: “Đúng! Đúng! Đúng! A Tửu nhà chúng ta thông minh nhất, ai cũng không bằng.”
“Khụ khụ.”
A Tửu ho khan hai tiếng, gương mặt hồng hồng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể nói là không ai bằng được. Dù sao nhóm sư huynh sư tỷ nhất định có thể so với em.”
Hai người một đường vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong. Không gian bên trong rất lớn, người cũng không ít. Có người ngồi buộc dây giày, có người nói chuyện phiếm, cũng có người đến quầy đăng ký lĩnh giày trượt băng.
Rất nhiều người sẽ không mang theo giày trượt. Cho nên, bên trong sân trượt băng sẽ hướng dẫn tất cả khách hàng cung cấp số đo sau đó đưa giầy trượt băng sạch thích hợp.
Quý Kỳ Tây chắc chắn không thể để A Tửu dùng giày những người khác đã từng xỏ vào. Ngay vào tối A Tửu đồng ý đi chơi với anh, anh đã lập tức mua giầy trượt băng cho A Tửu hơn nữa còn gửi trong sân trượt.
“A01 hai đôi giầy trượt băng.” Quý Kỳ Tây lấy thẻ hội viên đưa cho nhân viên trước quầy. Anh như vô tình hỏi: “Khu hội viên hôm nay có bao nhiêu người? “
Bởi vì Quý Kỳ Tây đeo khẩu trang, cho nên ban đầu nhân viên trước quầy không nhận ra được người. Kết quả, chờ sau khi anh ta quét thẻ hội viên xong, nhìn tin tức trong máy vi tính, anh ta kinh ngạc đến trợn tròn mắt, suýt gọi ra một câu ông chủ hai.
Nhân viên công tác trộm liếc nhìn A Tửu đứng sau Quý Kỳ Tây, thầm nói: Thảo nào mấy ông chủ lớn đều chen vào trong khu người lớn. Bọn họ là chuẩn bị nhường khu hội viên cho ông chủ hai nói chuyện yêu đương nha!
[Cộc cộc cộc]
Quý Kỳ Tây cong tay gõ vào mặt bàn, nhíu mày: “Trong khu hội viên rất nhiều người à?”
A Tửu: ???
Không phải trước đó ngũ sư huynh nói khu hội viên thường không quá 10 người à? Mặc dù 10 người cùng ở cũng không có thể quá nhiều chứ?
Nhân viên vội thu ánh mắt lại trả thẻ hội viên lại cho Quý Kỳ Tây, đồng thời trả lời: “Không nhiều lắm! Không nhiều lắm! Khu hội viên hiện tại không có ai!”
“Không có ai à?” Quý Kỳ Tây hỏi xong thì nở nụ cười. Anh cũng không để ý chủ ý của mấy người bạn, lười biếng hất cằm: “Khu trẻ em.”
Nhân viên thuần thục trả lời: “Được, khu hội viên…” Nói đến một nửa, anh ta đột nhiên dừng lại, ngẩng phắt đầu, không thể tin nhìn Quý Kỳ Tây, không thể hoàn hồn. Ông chủ hai vừa nói khu nào cơ?!
Thấy nhân viên như không nghe thấy, A Tửu từ sau lưng Quý Kỳ Tây thò đầu ra, mềm mại lặp lại một lần: “Khu trẻ em, chờ xem khu trẻ em xong, chúng tôi lại đi khu hội viên.”
“À à à.” Nhân viên hoàn hồn, đưa hai đôi giầy trượt băng đồng nghiệp cầm ra cho Quý Kỳ Tây, mỉm cười tiêu chuẩn: “Khu trẻ em, hai vị.”
Quý Kỳ Tây gật đầu: “Cảm ơn.”
Bởi vì lần đầu tiên A Tửu đến sân trượt băng, cho nên lúc đến khu trẻ em, xem cái gì cũng mới lạ. Cô liên tục gọi ngũ sư huynh, một lúc hỏi đông một lúc hỏi tây. Quý Kỳ Tây đều kiên trì giải thích. Gần đến giờ kết thúc, anh bổ sung một câu: “Thật ra, sân băng trước mắt thiết kế rất bình thường. Chờ ngày nào đó anh dẫn em đến thế giới băng tuyết ở thành phố Giang, bên trong có phòng băng tuyết nhỏ, bàn đu dây tuyết, xe trượt tuyết của ông già Noel giống như đi trên băng, hồ băng cũng rất thú vị.”
Vừa lúc hai nhân viên đi qua: ...
Anh không thích chỗ chúng tôi thì mang bạn gái đến chơi làm gì?
“Sư huynh, anh thích thế giới băng tuyết ở thành phố Giang à?” A Tửu cũng rất tò mò: “Nếu như sớm biết rằng anh thích thế giới băng tuyết, hôm nay em cũng có thể đi thành phố Giang mừng sinh nhật với anh!”
Quý Kỳ Tây nghe A Tửu nói, trong lòng như có pháo hoa nổ bùm bùm. Anh gắng kiềm chế khóe môi đang cong lên của mình, giả vờ bình tĩnh nói: “Ở nơi nào sinh nhật không quan trọng, dù sao có em ở đây là tốt rồi. “
“Sư huynh, câu vừa rồi của anh rất giống nam chính trong phim em mới xem mấy hôm trước!” A Tửu nháy mắt mấy cái, nói thẳng: “Anh ta nói với nữ chính không cần nhà lớn, có cô ấy ở bên là tốt rồi.”
Quý Kỳ Tây không dời trọng tâm câu chuyện, trái lại nghe A Tửu nói, như có điều suy nghĩ hỏi: “Vậy em thích nhà lớn hay nhà bé?”
A Tửu không chút suy nghĩ trả lời ngay: “Đương nhiên em thích nhà lớn, giống nhà bây giờ chúng ta ở, em cũng rất thích.”
Được rồi!
Quý Kỳ Tây vừa nghe A Tửu trả lời đã hiểu, cho dù tương lai anh tỏ tình thành công đồng thời thuận lợi kết hôn với A Tửu thì mấy người cháu trai lớn cũng vẫn sẽ ở trong nhà.
Khu trẻ em rất ồn ào, trẻ em, thanh thiếu niên, người lớn, tuổi nào có, tiếng cười đùa ầm ĩ quanh quẩn trong toàn bộ sân trượt.
Quý Kỳ Tây và A Tửu đứng ở ngoài sân quan sát, xung quanh có không ít người lớn đứng xem con cái nhà mình ở bên trong sân.
Tuy hai người đeo khẩu trang nhưng xen lẫn trong trong đó cũng không quá khác biệt. Nhìn một chút, anh đột nhiên hỏi: “A Tửu... Kim tự tháp của em dán đến đâu rồi? Anh nhớ rõ em hứa hẹn với fans bảo em dán đầy kim tự tháp là có thể yêu đương mà?”
“Dán...” A Tửu luôn không hiểu che giấu, lại do dự hiếm thấy. Một lát sau, cô cúi đầu ậm ờ nói: “Sắp dán xong rồi.”
Quý Kỳ Tây đạt được đáp án, hài lòng nở nụ cười. Sắp dán xong là được, như vậy nhỡ đâu một ngày nào đó anh đường đường chính chính theo đuổi A Tửu, fans cũng không thể chỉ trích A Tửu nói không giữ lời ở trên mạng.
Từ trước, Quý Kỳ Tây vẫn cho rằng nếu anh thích ai thì chắc chắn sẽ lớn mật hành động, nhiệt liệt theo đuổi. Mãi đến khi anh nhận rõ lòng của mình với A Tửu, mới ý thức được hóa ra có một số thứ cần phải cẩn thận. Anh tham lam hi vọng trên con đường nghệ thuật của A Tửu không có bất kỳ chỗ nào để người khác lên án được.
A Tửu ghé vào lan can, nhìn đám trẻ con vui vẻ nói cười bên trong, giọng rất nhẹ: “Chờ dán xong kim tự tháp là em có thể nói chuyện yêu đương rồi.”
Nếu như không học được bất kỳ kỹ năng gì, A Tửu thật sự không thể không biết xấu hổ lãng phí thời gian đi nói chuyện yêu đương được. Tình hình hiện giờ cũng rất tốt, kim tự tháp chỉ còn thiếu một ngôi sao nhỏ, chờ hôm nay học xong trượt băng là có thể dán lên.
Quý Kỳ Tây đang suy nghĩ sau này anh phải theo đuổi A Tửu như thế nào thì bất ngờ nghe A Tửu nói. Anh còn tưởng rằng là tiếng lòng của mình nhân cách hoá, thế là từ đáy lòng khẳng định: “Đúng vậy! Chờ dán hết kim tự tháp, em sẽ…”
Chờ chút.
Anh chợt lấy lại tinh thần, A Tửu nói nghe rất giống đã có mục tiêu...
Hơn nữa…
Quý Kỳ Tây nghiêng đầu nhìn A Tửu gò má, biểu tình nghiêm túc, ra vẻ trấn định.
Anh xin thề, cũng không phải do sự tự tin quá mức từ nhỏ của anh quấy phá, anh thật sự nghĩ mục tiêu của A Tửu trừ anh ra thì không thể là ai khác nữa.
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Tửu: Tôi đơn phương tuyên bố, chỉ cần đâm thủng cửa sổ giấy, đôi ta sẽ là quan hệ yêu đương!
Thất Tịch: Tôi đơn phương tuyên bố, A Tửu chỉ cần có mục tiêu vậy chắc chắn là tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận