Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh
Chương 72
Bốn nghệ sĩ khác thấy hành động của A Tửu, trên mặt đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Đương nhiên, trong đó cũng có người đặc thù, giống như Tống Dập, cậu ta vừa bất đắc dĩ lại vừa thèm.
Mùi hương của bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ lặng lẽ chui vào lỗ mũi cậu ta, làm cái bụng của cậu ta phát ra kháng nghị. Hu hu hu, A Tửu không chỉ làm cá luộc ngon, làm đồ ngọt cũng là tuyệt nhất!
Nhóm nghệ sĩ bất đắc dĩ, đám cư dân mạng càng bất đắc dĩ, thậm chí bị hành động của A Tửu làm cho rối loạn luôn rồi.
[Ô mai gót còn nói quá chậm! Vì sao Tang Tửu còn có thể ấu trĩ hơn cả bạn nhỏ năm sáu tuổi thế?!]
[Trước khi Tang Tửu tới, trong chương trình là bốn người lớn chăm sóc bốn đứa nhỏ. Sau khi Tang Tửu tới, là bốn người lớn chăm sóc năm đứa nhỏ.]
[Khoan hãy nói ấu trĩ hay không. Thật ra tôi cũng muốn bánh quy nhỏ và bánh kem nhỏ Tang Tửu mang đến. Trên mạng có bán không?]
[Bánh quy thì có nhưng không tinh xảo, vừa thấy là biết bánh quy được sản xuất từ một khuôn dây chuyền, không bằng cái hộp Tang Tửu mang đến.]
Trong phòng, Tiểu Nguyệt Lượng ngây ra nhìn A Tửu ăn hết sạch nửa cái bánh kem hình con thỏ nhỏ. Cả người cô bé đều choáng váng, gặp được đồ mình thích, không nói muốn thì sẽ bị cướp, nói chậm cũng sẽ bị cướp à?!
Thấy A Tửu hai ba miếng đã ăn xong nửa cái bánh kem nhỏ rồi, Tiểu Nguyệt Lượng vô cùng tủi thân. Cái miệng nhỏ của cô bé bẹp ra, vành mắt đỏ lên, nhìn sắp khóc tới nơi rồi.
A Tửu nhấm nháp xong, đột nhiên phát hiện mùi vị bánh kem sữa thật sự rất được. Cho nên, cô không khỏi dừng ánh mắt ở trên một cái bánh kem thỏ nhỏ còn sót lại trên tay Tiểu Nguyệt Lượng. Cô cong mắt cười tủm tỉm, dùng dáng vẻ thương lượng hỏi: “Tiểu Nguyệt Lượng, chị đưa em con heo nhỏ. Em đưa con thỏ nhỏ lại cho chị được không?”
Làm một chúa ra vẻ đủ tư cách thì cần phải nói ra lời chân thật trong lòng. A Tửu rất tin tưởng, mình chỉ thích vị của bánh kem hình con thỏ nhỏ!
“Hức!” Tiểu Nguyệt Lượng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi trợn tròn đôi mắt. Cô bé vội ôm bánh kem thỏ nhỏ vội vàng lùi ra sau. Tiếng khóc vốn thiếu chút nữa đã cất lên cũng bị một câu của A Tửu dọa trở về, rồi sau đó, cô bé nhổ ra một tiếng nấc.
A Tửu bị Tiểu Nguyệt Lượng nấc lên từ chối thì thở một hơi thật dài: “Các em thật nhỏ mọn! Thế mà không biết chia sẻ với bạn.” Hơn nữa lúc không khóc, một chỉ số ra vẻ cũng không có. Quả thực quá keo kiệt!
Những người khác: ...
Rốt cuộc là ai keo kiệt đấy?
A Tửu không hề keo kiệt chút nào. Sau khi nói xong, cô rất rộng lượng lại lần nữa mở vali hành lý ra, cong khóe môi, rất là kiêu ngạo trong vui vẻ: “Có đôi có cặp mà. Mỗi một kiểu dáng chị đều làm hai cái! Trước đó là lừa các em thôi!”
Nói xong, A Tửu chớp chớp mắt với những người khác, gật đầu: “Không sai! Chị nói chỉ có một là lừa các em cho vui thôi!”
Những người khác và đám cư dân mạng nhìn A Tửu nghịch ngợm cười xấu xa, trong lòng cùng nhảy ra một suy nghĩ, có khi A Tửu gây rối còn hơn cả một đứa bé năm sáu tuổi.
[Chỉ số ra vẻ: 2476/9999]
Tính tình nhóm trẻ con đơn thuần, vừa thấy được đồ mình thích thì không còn nhớ rõ gì cả. Mỹ Mỹ là người đầu tiên vọt đến, trong đôi mắt to đen như viên đá quý sáng lên lấp lánh: “Oa! Có hai con hổ nhỏ! Còn có sư tử nhỏ nữa!”
Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng cũng nhìn không chớp mắt đồ trong hộp, hai ngón tay nhỏ ngo ngoe rục rịch.
Thật ra nhà bốn đứa nhỏ đến quay chương trình đều rất khá giả. Ngày thường không thiếu ăn không thiếu uống. Nhưng bánh quy và bánh kem A Tửu mang đến không chỉ mới lạ, quan trọng nhất là còn tinh xảo, vẽ giống như đúc. Rất sống động.
Người lớn có thể bị kinh ngạc, huống chi bọn nhỏ vốn thích những thứ nhỏ nhắn đáng yêu đây.
Ba đứa nhỏ vây quanh A Tửu ríu rít hỏi không ngừng, như có vài người bọn nó không biết tên gì, động vật ngày thường thích làm gì. Mà A Tửu sẽ rất kiên nhẫn giới thiệu động vật nhỏ với bọn nó, ví dụ như tập tính và hoàn cảnh sinh hoạt. Có đôi khi cô còn bắt chước tiếng kêu của động vật giống vô cùng.
Còn về phần nhân vật, một nữ nghệ sĩ khác tên Điền Nam đã hỗ trợ kể. Chuyên ngành của cô ta là hài kịch và tiểu phẩm. Cô ta vừa kể chuyện thần thoại, cảm xúc lên xuống, ngữ điệu ngừng ngắt, trẻ con nghe đến mê mẩn, A Tửu cũng chống cằm nghe đến mê mẩn.
Tuy A Tửu đã xem rất nhiều truyện thần thoại ở trong sách nhưng nội dung khô cằn trong sách tất nhiên kém bản trực tiếp của Điền Nam: “Oa!”
Lúc Điền Nam kể đến chỗ hay, ánh mắt A Tửu lấp lánh nhỏ giọng hoan hô. Trong mắt cô mang theo ngưỡng mộ sâu sắc với Điền Nam, có thể kể một câu chuyện mà mọi người đã được nghe nhiều nên thuộc đến lôi cuốn ngoạn mục như vậy. Quá đỉnh!
Có A Tửu dẫn đầu cổ vũ, ba khán giả nhỏ là Mỹ Mỹ, Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng cũng cổ vũ theo. Điền Nam được khen đến lâng lâng, kể chuyện cũng càng ngày càng tốt, làm mấy người Tống Dập không kìm lòng được cũng chăm chú nghe. Từ trước đến nay bọn họ không phát hiện Điền Nam không chỉ có thiên phú về hài kịch mà còn có thiên phú kể chuyện!
Trong lúc nhất thời, không khí hài hòa lại ấm áp. Rất khó tưởng tượng mười phút trước, trong phòng như một chiến trường, tiếng khóc rung trời làm người đau đầu.
Đám cư dân mạng nhìn cảnh tượng ấm áp hài hòa trước mắt, một đám cũng cảm thấy rất không thể tin nổi. Đồng thời, những lời bình luận ác độc trong phòng livestream cũng ít đi rất nhiều tựa như không ai đành lòng phá vỡ bầu không khí này.
Chúc Thanh Vi thấy Kim Bảo cũng lau khô nước mắt, trong chốc lát nhìn Điền Nam, trong chốc lát nhìn A Tửu, dáng vẻ vô cùng đáng thương, làm người ta không đành lòng. Cô ấythì thầm bên tai Kim Bảo: “Kim Bảo, vừa rồi em không lễ phép với chị A Tửu. Có phải nên nói xin lỗi chị A Tửu không?”
Kim Bảo không thể tin nổi quay đầu lại nhìn Chúc Thanh Vi: “Em không lễ phép chỗ nào?” Không phải cậu bé luôn đối xử với người mình không thích như vậy à?
Chúc Thanh Vi: ...
Đám cư dân mạng: ...
Xứng đáng Tang Tửu không quan tâm nhóc. Nhóc là đứa trẻ hư, không ngoan.
Kim Bảo từ nhỏ đã coi trời bằng vung, lớn lên dưới sự cưng chiều của cả nhà. Từ trước đến nay không ai nói cậu bé không lễ phép, đột nhiên có người lên án cậu bé không lễ phép, làm Kim Bảo rất là buồn rầu.
Đúng lúc vào lúc này, Điền Nam cũng kể xong câu chuyện rồi. Kim Bảo nhìn A Tửu lại lần nữa chia sẻ bánh quy và bánh kem nhỏ với mọi người, nhìn khuôn mặt nhỏ sung sướng của ba bạn Thang Viên, rối rắm bĩu môi.
“Này!” Kim Bảo kéo kéo quần yếm, đi đến trước mặt A Tửu. Cậu bé ra vẻ ta đây là đại ca thiên hạ hỏi A Tửu: “Bây giờ em quyết định thích chị một chút. Có phải chị cũng nên thích em hay không?”
“Không thích.” A Tửu chia đồ xong, trực tiếp bỏ Tôn Ngộ Không mà Kim Bảo nhìn trúng vào trong hộp, lạnh lùng vô tình trả lời: “Chị cũng không cần em thích chị mà.”
Một câu của A Tửu làm bầu không khí vừa mới ấm áp trong phòng lại lần nữa cứng lại. Dù sao Tống Dập cũng đã biết Kim Bảo qua hai số chương trình, sợ Kim Bảo cáu lên lại quậy tung biệt thự.
Cậu ta nói thầm vào tai A Tửu: “A Tửu! Nếu không chị đưa Tôn Ngộ Không cho Kim Bảo đi. Nó quả thực là hỗn thế ma vương, em sợ nó quậy chị.”
A Tửu rất kiên trì nguyên tắc làm ra vẻ của mình. Cô lắc đầu từ chối: “Không được. Chị không thích nó, không thể cho nó.”
[Chỉ số ra vẻ: 2477/9999]
Một câu trả lời không thể cho nó làm khu bình luận vốn đang yên tĩnh lại lần nữa bùng nổ. Một vài cư dân mạng và các anti-fans tràn ra như tổ ong chỉ trích A Tửu.
[Tang Tửu có bệnh à? Kim Bảo là một đứa bé. Cô không thể nghiêm túc nói lý với nó à? Cô còn giận dỗi lại đứa bé, không sợ để lại bóng ma cho đứa bé à?]
[Ham thể hiện quá ấy mà. Nói thật, tôi chả hiểu sao ba người Quý Lâm Xuyên cưng chiều Tang Tửu. Tôi nghi ngờ bọn họ có nhược điểm ở trên tay Tang Tửu. Tôi cảm thấy Tang Tửu rất làm ra vẻ. Ngày thường ra vẻ với người ta cũng thôi, cô còn ra vẻ với một đứa nhỏ? Cô nghĩ ai cũng có thể cưng chiều cô hết à?]
[Tôi cũng cảm thấy Kim Bảo có hư thì dù sao vẫn còn nhỏ. Tang Tửu vì thu hút ống kính mà dùng sức đối đầu với Kim Bảo.Lòng khoan dung cũng quá nhỏ.]
Nhóm Dâu Tằm thấy A Tửu bị một vài người chỉ trích, cũng không chịu thua sôi nổi ra trận.
[Người nói đứa nhỏ hư thì cũng là đứa nhỏ á? Xin hỏi vì sao Kim Bảo hư? Còn không phải là bởi vì trong cuộc sống mọi người đều nâng niu nó, chiều nó?]
[Lúc Kim Bảo hỏi lại Chúc Thanh Vi không lễ phép, tôi đã muốn nói. Ngày thường người nhà Kim Bảo cưng chiều nó quá rồi nên mới làm nó không phân rõ được lễ phép và không lễ phép.]
[Dù sao tôi rất hy vọng A Tửu có thể dạy Kim Bảo học được lễ phép, để nó nhận ra rằng không phải người trên toàn thế giới đều nâng niu nó.]
Kim Bảo khác với Mỹ Mỹ, cậu bé cảm thấy cũi đầu với người khác là mất mặt. Hiện tại năm lần bảy lượt bị A Tửu lạnh mặt thì lập tức quậy, giương nanh múa vuốt xông lên. Hai bàn tay bé mũm mĩm của cậu bé vồ về phía cái hộp, rất tức giận uy hiếp: “Em mặc kệ! Phải cho em Tôn Ngộ Không! Chị mà không cho em, em cho chị đẹp mặt!”
“Mọi người phải nhường em! Phải dỗ em! Em muốn cái gì, mọi người nhất định phải cho cái đó!” Kim Bảo không cướp được đồ, tức giận đá vào bình pha lê làm một nửa bình nước vải đổ trên mặt đất, nước đổ đầy thảm. Kim Bảo cũng mặc kệ, phát tiết xong rồi, lại lần nữa xông lên, không cướp được thì không bỏ qua: “Nhanh cho em! Chị mà không cho em, em sẽ cắt nát chăn của chị! Đổ đầy nước vào đệm!”
Kim Bảo đột nhiên quậy, ai cũng không đoán trước được, thế nên không có thể kịp thời ngăn cản.
Lúc này, Thang Viên muốn đi lên giữ chặt Kim Bảo, đưa Na Tra của cậu bé cho Kim Bảo, kết quả lại bị Kim Bảo đẩy ngã trên mặt đất, mông đập xuống đất, hai cái bánh Na Tra trong tay cũng rơi hỏng mất một cái, Thang Viên lập tức ngây người. Cậu bé từ trước đến nay đều ngoan ngoãn lễ phép, mím chặt miệng, đôi mắt đỏ lên cố không cho mình khóc ra.
“Cho em! Chị cho…” Kim Bảo đang kêu, trong giây lát, thấy hoa mắt. Dưới chân cậu bé hẫng một cái, ngay sau đó, cậu bé phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung!!!
A Tửu xách quần yếm ở sau lưng Kim Bảo, nhẹ nhàng xách người lên giữa không trung. Cô cau mày, rất ghét bỏ: “Em thật phiền đó.”
Tuy rằng chỉ số ra vẻ dưới tình huống này tăng lên đều nhưng ồn ào nhốn nháo thật sự rất phiền đó. Huống chi, một chúa ra vẻ đủ tư cách không thể cho phép có người ầm ĩ hơn mình được!
Kim Bảo kinh ngạc, bối rối, cũng càng tức giận!
“Chị buông em ra!” Kim Bảo trừng chân duỗi tay, hung hăng uy hiếp: “Chị mà không buông em ra, em sẽ đổ nước vào trong chăn của chị, ném pháo nhỏ vào đốt!”
Ba đứa nhỏ khác thấy A Tửu nhẹ nhàng xách Kim Bảo lên, tất cả đều theo bản năng mà nuốt nước bọt. Đặc biệt là Mỹ Mỹ, cô bé thầm thấy may mắn mình không ngốc giống Kim Bảo.
Mẹ nói ở trước mặt ma vương vô cùng cường đại, cần phải thật ngoan!
Tống Dập luống cuống tay chân: “A Tửu, nó nói được thì làm được đó. Lần trước chăn của anh Lâm cũng bị Kim Bảo đổ nước vào.”
Chương trình livestream của bọn họ thật ra đều có kịch bản. Theo kịch bản của ê-kíp chương trình, giai đoạn đầu bọn họ theo Kim Bảo và Mỹ Mỹ, cho dù không thể làm gì thì cũng phải thuận theo. Chờ livestream mấy số, sau khi quan hệ tiến bộ vượt bậc, bọn họ lại dịu dàng mà uốn nắn Kim Bảo cùng Mỹ Mỹ. Tranh thủ làm hai đứa bé có thay đổi rõ rệt so với giai đoạn trước.
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám nói ngày hai đứa bé thay đổi có đến hay không. Số đầu tiên cũng làm thể xác và tinh thần của tất cả mọi người đều mệt và rất bất đắc dĩ. Nhưng mặc kệ nói thế nào thì cũng chẳng ai ngờ tới việc A Tửu có thể ra oai phủ đầu với hai đứa nhỏ ngay ngày đầu tiên mới tới, thậm chí, hoàn toàn hù dọa được Mỹ Mỹ!
Trong lúc nhất thời, trong lòng bốn người khác vừa bội phục vừa lo lắng, sợ Kim Bảo tức quá mà quậy to chuyện, bọn họ lại không thể đánh trẻ con!
A Tửu ngược lại được Tống Dập nhắc nhở, ánh mắt sáng quắc nhìn Kim Bảo. Cô rất nghiêm túc trưng cầu ý kiến: “Giường đệm của em ở đâu? Em có mang pháo nhỏ đến à? Chị thí nghiệm một lần ở trên giường của em trước nhé?”
Nếu cô có thể làm lại tất cả những gì Kim Bảo nói, thật sự là rất ra vẻ đó!
[Chỉ số ra vẻ: 2478/9999]
Những người khác: ...
Đám cư dân mạng: ...
Bọn họ có chút hoài nghi, khi còn nhỏ có lẽ Tang Tửu cũng hư giống Kim Bảo.
Kim Bảo chân cũng không đạp, tay cũng không duỗi, một đôi mắt tròn xoe trừng A Tửu. Cậu bé như thấy được phiên bản người lớn của mình!!!
Thủ đoạn càn quấy từ nhỏ có thể sử dụng đều đã dùng, thủ đoạn còn lại bởi vì cậu bé bị A Tửu xách ở trong tay nên không dùng được. Trong lúc nhất thời, trong cái đầu nhỏ của Kim Bảo bốn năm tuổi như hồ nhão, không biết tiếp theo nên làm chuyện gì.
A Tửu thấy Kim Bảo không nói lời nào, trong lòng có chút đáng tiếc. Cô cúi đầu nhìn ba đứa bé còn lại: “Các em có thể đưa chị đi nhìn vị trí giường của Kim Bảo không? Buổi tối có thời gian chị dạy các em làm bánh quy nhỏ và động vật nhỏ!”
Nghe vậy, đôi mắt Mỹ Mỹ vụt sáng. Cô bé giơ tay nóng lòng muốn thử, trong trẻo non nớt nói: “Chị A Tửu! Em đưa chị đi!”
“Không được!” Lần đầu tiên Kim Bảo bị người khác doạ. Cậu bé không ngờ còn có người càn quấy hơn cả mình. Mấu chốt là sức lực còn lớn hơn cậu bé: “Chị không thể đụng đến giường nhỏ của em!”
A Tửu không dao động: “Chị không đấy. Chị cứ muốn đụng đấy.”
Kim Bảo: “Không cho chị đụng!”
A Tửu: “Chị không nghe!”
Những người khác: Ấu trĩ lớn và ấu trĩ nhỏ cãi nhau à?
Bọn họ cũng đã nhìn ra, giữa A Tửu và Kim Bảo trước mắt không ra được chuyện lớn gì. Lâm Quân Thừa nói một tiếng với Điền Nam rồi cùng đi chuẩn bị nấu cơm, còn Chúc Thanh Vi và Tống Dập ở lại trông bốn, à không, năm đứa bé.
Cuối cùng, A Tửu cũng không thể hỏi được vị trí giường nhỏ của Kim Bảo. Người duy nhất có thể nói cho A Tửu là Mỹ Mỹ đã bị Tống Dập bịt mồm.
Lúc ăn cơm trưa, Kim Bảo một mình giận dỗi, không thèm để ý đến ai, cơm cũng không ăn, mọi người cũng không gọi, rất khí thế ra điều kiện nếu như A Tửu không đưa Tôn Ngộ Không cho cậu bé thì cậu bé sẽ phản kháng tới cùng.
Chúc Thanh Vi cảm thấy không thể để trẻ con đói nên vẫn luôn cầm muỗng cơm và đĩa đồ ăn ở bên cạnh dỗ dành.
Trên bàn cơm, Tiểu Nguyệt Lượng và Mỹ Mỹ ăn thật sự vui vẻ. Tiểu Nguyệt Lượng luôn luôn quái gở hướng nội, không thích biểu đạt lần đầu tiên chỉ vào bàn đồ ăn nói: “Thích trứng gà cuộn, còn muốn nữa!”
Thấy thế, Lâm Quân Thừa rất vui vẻ, trên khuôn mặt màu lúa mạch lộ ra nụ cười: “Để chú lấy thêm cho cháu một ít.”
Anh ta nói xong, ngầm dựng ngón tay cái với A Tửu.
Tuy rằng biện pháp A Tửu quá xằng bậy nhưng lại rất có tác dụng. Tiểu Nguyệt Lượng đã bước ra bước đầu tiên.
A Tửu cảm thấy đồ ăn của "Bé ơi đến đây nào" rất ngon, ăn đến ngon lành. Kết quả cô thấy Thang Viên ngồi đối diện không chỉ không ăn, còn rớt nước mắt.
Ố?
A Tửu buông đũa, trong mắt lộ ra nghi hoặc: “Thang Viên, đồ ăn thầy Tống với cô Điền làm có hiệu quả thúc giục nước mắt à?”
Tống Dập đang giúp Mỹ Mỹ buộc yếm đeo cổ, nghe thấy A Tửu nói, quay đầu nhìn lại. Cậu ta lập tức hoảng sợ, vội cầm khăn bông lau nước mắt cho Thang Viên: “Thang Viên à, sao thế? Sao lại khóc?”
Trong bốn đứa bé, Thang Viên là chín chắn nhất, có phong thái anh cả nhất. Từ số đầu tiên đến giờ đều tự mình xúc cơm không cần những người khác hỗ trợ. Thế cho nên lúc ngồi ở trước bàn cơm, Tống Dập và Điền Văn cũng chưa chú ý đến Thang Viên khác thường.
“Vỡ rồi.” Thang Viên nghẹn ngào khóc, nước mắt lưng tròng nhìn A Tửu: “Na Tra nhỏ vỡ mất rồi.”
Mỹ Mỹ một tay cầm thìa ăn cháo, một tay giơ lên lúng búng cáo trạng: “Kim Bảo làm hỏng Na Tra nhỏ của Thang Viên rồi, còn làm hỏng con hộ nhỏ [1] của em.”
[1] Ở đây bé Mỹ Mỹ nói ngọng từ con hổ nhỏ thành.
Tình hình vừa rồi quá hỗn loạn, không ai để ý được hết. Chủ yếu là người lớn cảm thấy vỡ một cái thì còn có một cái, không nghĩ tới Thang Viên vẫn luôn nhớ kĩ.
Ngay lúc Tống Dập lau nước mắt cho Thang Viên, Kim Bảo cũng được Chúc Thanh Vi khuyên lại đây. Tuy rằng cậu bé không cảm thấy mình có sai nhưng cậu bé quyết định tin tưởng Chúc Thanh Vi một lần. Bởi vậy, cậu bé đến trước bàn cơm, cũng không thèm nhìn ba “phản đồ nhỏ” kia, nâng cằm nói với A Tửu: “Vừa rồi em sai rồi, không nên nói không cho chị uống nước vải.”
“Hiện tại chị có thể thích em không?”
Không thể không nói, có thể làm Kim Bảo coi trời bằng vung lại lần nữa cúi đầu nhận sai cũng là rất hiếm thấy rồi.
A Tửu nghiêm mặt: “Vốn dĩ chị có thể thích em.”
Kim Bảo hừ lạnh, một bình nước vải mà thôi, cậu bé không cho uống thì không ai được uống cả. Chờ cậu bé lấy được Tôn Ngộ Không rồi, vẫn không cho chị ấy uống.
“Nhưng em làm Thang Viên khóc.” A Tửu cảm thấy cô càng ngày càng quen cửa quen nẻo với việc làm ra vẻ này: “Chị lại không thích em rồi!”
Kim Bảo: !!!
Kim Bảo trưng một vẻ mặt bị lừa mà khiếp sợ: “Sao chị có thể gạt người?”
“Chị không gạt em.” A Tửu vô tội nhìn Kim Bảo: “Chị không thích em. Cho nên chị nói thẳng ra mà.”
Kim Bảo: ...
Kim Bảo tức đến phùng má.
Cậu bé muốn đánh nhau, nhưng nghĩ đến buổi sáng bị A Tửu xách lên, lại không tự chủ được mà run rẩy.
[Chỉ số ra vẻ: 2479/9999].
[Tôi cảm thấy Tang Tửu quá đáng. Đứa nhỏ đã nhận sai, đừng giữ mãi không bỏ.]
[Tôi vốn cũng thấy hơi quá. Nhưng nhìn bé Thang Viên khóc, tôi thật đau lòng mà.]
[Đúng vậy! Đúng vậy! Ba đứa trẻ khác, ngay cả Mỹ Mỹ to gan nhất cũng từng bị Kim Bảo bắt nạt.]
[Thật ra tôi hi vọng Tang Tửu có thể đối phó Kim Bảo, làm Kim Bảo học ngoan một chút. Các nghệ sĩ khác đều quá yêu chiều, quá theo ý Kim Bảo. Mọi người có phát hiện không? Một buổi sáng Kim Bảo chỉ lo đối phó với Tang Tửu, cậu bé quên luôn cả bày trò đùa dai những người khác.]
A Tửu hoàn toàn không biết những bình luận trên livestream. Trong lòng cô đang nhanh chóng lên kế hoạch tiếp tục làm ra vẻ như thế nào. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Dập đang lau nước mắt cho Thang Viên: “Buổi chiều chúng ta đi vườn nho hái nho à?”
“Đúng vậy.” Tống Dập thấy Thang Viên không khóc nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Từ ba giờ đến sáu giờ chiều.”
Cậu ta nói xong, nghĩ đến lúc ấy chính mắt mình thấy hành động A Tửu bẻ bắp vĩ đại thì cười bổ sung: “A Tửu, lần này chúng ta không thi đấu, cũng không yêu cầu số lượng. Chủ yếu là mang theo bọn nhỏ chơi đùa.”
A Tửu một tay chống mặt, lông mày hơi nhíu thoạt nhìn rất buồn rầu: “Hái nho cũng quá mệt mỏi. Vừa phải phơi nắng, lá nho cọ vào. Nếu có người có thể hái một rổ giúp chị thì tốt rồi.”
Đẩy phần việc mình làm ra ngoài cũng coi như làm ra vẻ đấy!
Nghe vậy, những người khác không hẹn mà cùng nhìn về phía Kim Bảo. Ba đứa nhỏ cũng nhìn về phía Kim Bảo theo người lớn. Trong con mắt của bọn họ, A Tửu gần như đã cho Kim Bảo một bậc thang cực cực lớn để xuống rồi!
Kim Bảo: ???
Kim Bảo: !!!
Cậu bé há mồm là có người đút nho cho, cần gì phải hái nho giúp người chứ?
Mỹ Mỹ hừ một tiếng: “Ai làm chị A Tửu tức giận thì em không chơi với người đó.” Nói xong, cô bé vỗ vỗ tay nhỏ của Tiểu Nguyệt Lượng, ra lệnh như công chúa nhỏ: “Cũng không cho bạn chơi với cậu ta!”
“Mình…” Tiểu Nguyệt Lượng nhát gan, cũng hướng nội. Cô bé mình một lúc lâu, sau khi nhìn thấy con thỏ nhỏ duy nhất trong tay thì điên cuồng gật đầu: “Mình cũng không chơi với cậu ta!”
Một khi cô bé mà trả lời chậm, chị A Tửu sẽ ăn nốt con thỏ cuối cùng đó!
Nghe vậy, Kim Bảo không thể tin nổi nhìn về phía Tiểu Nguyệt Lượng.
Mỹ Mỹ vừa lòng cười. Ngay sau đó, cô bé nghiêng đầu nhìn Thang Viên: “Thang Viên, anh chơi với cậu ta à? Cậu ta làm hỏng Na Tra của anh rồi đó! Một khi chị A Tửu không vui, buổi tối không mang theo chúng ta làm bánh quy nhỏ thì làm sao bây giờ?”
“Anh không chơi với cậu ta.” Thang Viên buồn rầu nói.
Kim Bảo: !!!
Kim Bảo có nghịch ngợm thì cậu ta cũng thích chơi với bạn cùng lứa tuổi. Huống chi, ở trong lòng cậu ta, Thang Viên vẫn luôn là tồn tại như anh cả, chưa bao giờ giận cậu ta!
Vừa thấy Thang Viên cũng nói không chơi với cậu ta, Kim Bảo đột nhiên hơi tủi thân, khí thế kiêu ngạo của cậu bé lập tức tắt: “Thang Viên...” Còn không phải là một con Na Tra à? Nhà cậu ta có một phòng Transformers, cậu ta đều có thể lấy ra cho Thang Viên chơi mà.
A Tửu dùng vẻ mặt “đã học được” nhìn về phía Mỹ Mỹ. Lần đầu tiên cô nhận thức được hóa ra còn có thể dùng cách này làm ra vẻ. Cô lập tức vỗ tay một cái: “Đúng vậy! Người mà chị không thích, các em cũng không được thích!”
[Chỉ số ra vẻ: 2480/9999]
Đám cư dân mạng: Khuyến khích đám nhỏ cô lập Kim Bảo. Cô thật không đủ tư cách!
Đám cư dân mạng tức, ê-kíp đạo diễn lại rất vui mừng. Chương trình "Bé ơi đến đây nào" có độ hot chỉ ở mức bình thường ở trên mạng, rất bình thường. Trong bốn nghệ sĩ trừ Tống Dập ra, độ nổi tiếng của ba người khác ở trên mạng gần như bằng không.
Lúc ấy bọn họ mời A Tửu đến cũng là nhìn trúng độ hot trên người A Tửu. Đương nhiên, thật ra lúc mời cũng không ôm hy vọng, không ai ngờ A Tửu lại đồng ý không nói, hơn nữa có thể gợi hết mâu thuẫn ra ở trên chương trình!
Đạo diễn nhìn độ hot đang dần bò lên, cười ha ha, khóe miệng đều mở rộng đến mang tai.
Kim Bảo thật sự rất sợ tương lai mọi người đều không để ý đến cậu bé. Cái miệng nhỏ của cậu bé bẹp ra, muốn khóc mà không dám khóc nhìn A Tửu, có tức lại không dám tức: “Chị muốn thế nào mới có thể thích em!”
“Giúp chị hái nho đi.” A Tửu chậm rì rì nói xong, đưa mắt nhìn Thang Viên và Mỹ Mỹ, nghiêm túc hỏi: “Kim Bảo làm hỏng đồ chơi của hai đứa rồi. Hai đứa định thế nào mới tha thứ cho em ấy?”
Suy nghĩ của A Tửu rất đơn giản, làm sai chuyện phải bù đắp. Không thể bởi vì người khác không thèm để ý mà bạn giả vờ chưa từng làm được.
Hơn nữa, cô cho rằng những người khác đến giờ cũng chưa nói có thể do cảm thấy đó là một chuyện nhỏ. Cô tính toán chi li một chuyện nhỏ cũng coi như làm ra vẻ nhỉ?
Mỹ Mỹ hưng phấn giơ cái thìa lên: “Để Kim Bảo giúp em đổ nước ngâm chân!”
So với Mỹ Mỹ, Thang Viên tương đối chín chắn. Cậu bé như ông cụ non trả lời: “Để Kim Bảo không hắt nước vào chăn của chú Lâm nữa.”
Lâm Quân Thừa thụ sủng nhược kinh, vội hôn một cái thật mạnh lên trên mặt Thang Viên.
A Tửu nghiêng đầu nhìn Kim Bảo: “Em giúp chị hái nho, giúp Mỹ Mỹ đổ nước ngâm chân, không hắt nước vào chăn của thầy Lâm nữa thì chị sẽ cố mà thích em một chút!”
Kim Bảo thật tức giận nhưng lại không thể từ chối. Cậu bé tức giận hừ hừ: “Giúp! Giúp! Giúp! Em giúp hết!”
Thấy thế, A Tửu vừa lòng, từ trong hộp lấy ra một cái bánh quy nhỏ Tôn Ngộ Không, khá hào phóng quơ quơ trước mặt Kim Bảo. Cô chờ Kim Bảo hưng phấn duỗi tay ra bắt, lại nhanh nhẹn mà nhét bánh quy nhỏ về.
A Tửu cười khanh khách nhìn Kim Bảo, dùng giọng điệu cô tự thấy là ngang ngược kiêu ngạo hứa hẹn: “Chờ em làm xong hết, chị lại đưa Tôn Ngộ Không cho em! Chị không thể để em được hời!”
Đám cư dân mạng: ...
Bọn họ lại cảm thấy Tang Tửu hư hơn Kim Bảo, đây là ảo giác à?
___
Tác giả có lời muốn nói:
Những người khác nhìn bạn nhỏ hư: Mệt lòng.
A Tửu nhìn bạn nhỏ hư: Đây đều là tư liệu sống để học tập đó!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận