Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 63


Tập đoàn Trường Dực toạ lạc trên phố tài chính phồn hoa nhất Bắc Kinh, ngựa xe như nước, dòng người cuồn cuộn.
Một quán ăn đặc sản với phong cách cổ kính ẩn mình trong khu vực náo nhiệt này, chiếm trọn tầng năm tòa cao ốc,tạo thành một thế giới nhỏ của riêng nó.
Trong cửa hàng thanh tĩnh lịch sự tao nhã, chỉ có sáu bàn ăn và mười hai gian phòng riêng. Vì giá cả đắt đỏ của đồ ăn nên nhóm nhân viên cổ cồn trắng [1] từ phố tài chính rất hiếm khi đến cửa hàng. Đồng thời vì độ ngon của đồ ăn và tính bảo mật của phòng riêng rất tốt nên thường xuyên có minh tinh và nhân vật nổi tiếng mở tiệc chiêu đãi, tổ chức liên hoan,… ở trong cửa hàng.
[1] Nhân viên cổ cồn trắng: (tiếng Anh: white-collar worker) là một khái niệm được hình thành tại Việt Nam từ thời Pháp thuộc. Ở thời kỳ này những công nhân lao động chân tay được gọi là col-bleu (nhân viên cổ cồn xanh, cổ áo màu xanh - tức mặc áo xanh), còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc (tương tự: mặc áo trắng).
Trong một bàn sát cửa sổ, Thẩm Thư Triệt nhìn A Tửu đang vui vẻ ăn cơm, ánh mắt dịu dàng: “Không vào phòng riêng không sao chứ? Fans Weibo của em hơn chục triệu, bước ra cửa cũng có thể bị nhận ra mà? Không sợ đưa tới rắc rối à?”
“Không phải fans Weibo của sư huynh cũng có hơn chục triệu à?” A Tửu duỗi tay xúc một miếng cơm chiên nấm trắng cho vào trong miệng, hạt cơm rang với dầu bóng mượt phối với miếng chân giò hun khói xắt hạt lựu và tôm bóc vỏ, trong khoảnh khắc nổ tung ở đầu lưỡi làm A Tửu hưởng thụ híp đôi mắt lại: “Vừa rồi em có nghe được sư huynh gọi điện thoại, phòng riêng đều bị đặt trước hết rồi. Em không hi vọng sư huynh lại phải phiền toái.”
Thẩm Thư Triệt cầm đũa gắp một miếng cá hố chiên giòn đặt vào trong đĩa của A Tửu: “Thật ra, cũng không quá phiền toái.” Để nhân viên nhường phòng riêng bố anh đặt hằng năm ra là được.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa không nhớ chụp ảnh.” A Tửu vừa nói chuyện vừa vội buông đũa lấy di động ra. Đầu tiên, cô chụp một bàn đồ ăn ngon rồi lại đến bên cạnh Thẩm Thư Triệt chụp một tấm ảnh chung: “Hai ngày trước nhị sư tỷ bảo tam sư huynh sắp về nước, bây giờ hai ta gặp nhau cũng nên chụp ảnh cho đại sư huynh, nhị sư tỷ nhìn một cái.”
A Tửu kéo Thẩm Thư Triệt vào nhóm WeChat sư môn trước rồi lại đăng ảnh hai người chụp chung lên, đồng thời tag Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn: [Đại sư huynh! Nhị sư tỷ! Em tìm được tam sư huynh rồi!!! [Rải hoa][Xoay vòng vòng][Nhảy loạn nhảy loạn]]
Trong nhóm, Tịch Ngôn Vãn bởi vì địa phương quay phim mạng yếu, nhất thời không thể trả lời. Mà theo lịch trình của Quý Lâm Xuyên thì hình như anh đang thu âm ca khúc mới, bởi vậy cũng không lập tức lộ diện.
Thẩm Thư Triệt trời sinh có một đôi mắt cười, crm giác như lúc nào anh cũng như đang cười.
Khi anh nhìn nhóm WeChat hiện có bốn người thì độ cong nơi khoe môi cũng lớn hơn, ý cười trên đáy mắt cũng dày đặc hơn một chút. Anh nghiêng đầu nhìn A Tửu chăm chú, dịu dàng ấm áp mỉm cười nói: “A Tửu, hai chúng ta từng người đăng ảnh chụp chung lên vòng bạn bè nhé? Anh muốn cho bạn bè mình biết em, cũng muốn cho bạn bè của em biết anh.”
“Được đó!” A Tửu thanh thúy lại quyết đoán, ẩn giấu một tia hưng phấn: “Nếu không em đăng luôn cả ảnh chụp chung với đại sư huynh, nhị sư tỷ lúc trước?”
Thẩm Thư Triệt tiếp tục mỉm cười: “Bọn họ không thể đồng thời đăng với em được. Hơn nữa, quan hệ của ba người trên Weibo đã công khai lâu rồi, hai ta là ngày đầu tiên nhận ra nhau mà.”
Tuy anh không thể làm sư huynh đầu tiên nhận thân với sư muội nhưng có thể trở thành sư huynh đầu tiên xuất hiện ở vòng bạn bè của tiểu sư muội!
“Được ạ!” A Tửu vui vẻ đồng ý. Sau đó cô lập tức đăng tấm ảnh chụp chung với Thẩm Thư Triệt lên vòng bạn bè trong giới, chính thức cho Thẩm Thư Triệt một danh hiệu tam sư huynh.
A Tửu đăng xong, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thư Triệt đăng vòng bạn bè. Cô nhìn anh viết tới viết lui, cuối cùng, để lại một chuỗi giới thiệu ngắn gọn: [A Tửu đáng yêu nhất toàn thế giới/[Hình ảnh]]
“Sư huynh, vì sao anh bỏ ba chữ tiểu sư muội ở phía sau?”
Thẩm Thư Triệt ngẩn ra. Anh véo cái mũi nhỏ của A Tửu, dịu dàng cười: “Xưng hô tiểu sư muội đáng yêu như vậy đương nhiên phải lén gọi rồi, không thể để người ngoài nghe thấy.”
Anh chủ yếu lo lắng nếu gọi tiểu sư muội A Tửu thì sẽ bị người ta liên tưởng đến game mobile [Tiên Duyên]. Những người khác coi anh như sư huynh của A Tửu cùng với luôn móc nối A Tửu với ba chữ tiểu sư muội, hiệu quả hai bên tuyệt đối không giống nhau. Ít nhất cái trước thì người khác rất khó khắc sâu ấn tượng với ba chữ tiểu sư muội.
Tính tình A Tửu vốn đơn thuần, huống chi cô căn bản không nghi ngờ lời sư huynh sư tỷ nói. Sau khi nghe Thẩm Thư Triệt giải thích, cô cực kỳ nghiêm túc ghi tạc trong lòng.
Hai người ở nhà ăn trò chuyện với nhau thật vui, mà ảnh chụp chung bọn họ đăng trong vòng bạn bè lại nhấc lên một làn sóng to gió lớn.
Bạn bè trên WeChat của A Tửu đều là bạn bè mà cô cảm thấy có thể thật lòng đối đãi. Bởi vậy, cô cũng không sợ bị bọn họ nhìn thấy ảnh chụp trong vòng bạn bè.
Nhưng A Tửu không sợ, nhóm bạn bè lại có chút sợ. Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn ảnh chụp chung của A Tửu và Thẩm Thư Triệt, những người khác cùng một lúc hỏi cùng một câu hỏi: “Rốt cuộc bọn họ chơi trò gì đấy? Vì sao sư môn đều là nhân vật đứng đầu các lĩnh vực? Lần này gọi tam sư huynh, có phải lần sau còn có tứ, ngũ, lục, thất sư huynh hay sư tỷ không???”
Nhà ăn tập đoàn Trường Dực, nhóm nhân viên kết bạn ngồi ăn cơm với nhau. Ba người Miêu Miêu cũng cầm thẻ chứng nhận tạm thời gọi cơm ở nhà ăn, Miêu Miêu đưa điện thoại đến trước mặt Tam Thủy: “Chị đừng cầm tờ ký tên của Book xem như bảo bối nữa, A Tửu nhà ta là sư muội của Book, về sau đừng nói ảnh ký tên, ảnh chụp chung đều có thể có đấy!”
Tam Thủy cẩn thận cất ảnh ký tên vào túi, vẻ mặt từ trước đến luôn bình tĩnh của cô vì kích động mà phiếm hồng: “Chúng ta có vận may lớn thế nào mới có thể trở thành trợ lý của A Tửu chứ! Không nói thù lao cao, tính tình A Tửu cũng tốt, đối xử với trợ lý chúng ta tốt hơn nhiều nghệ sĩ trong giới. Hiện tại, còn có thể giúp chúng ta theo đuổi ngôi sao.”
Làm fans của Tịch Ngôn Vãn, Miêu Miêu đầy đồng cảm. Ngay sau đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Quất Tử không nói chuyện: “Quất Tử, thần tượng của cậu là ai thế? Tôi cảm thấy cậu có thể chờ mong một chút, nói không chừng tứ sư tỷ của A Tửu hoặc có thể có ngũ, lục, thất sư huynh hoặc sư tỷ chính là thần tượng của cậu đó!”
Quất Tử nuốt cơm xuống, nhìn về phía Miêu Miêu và Tam Thủy đầy tò mò, lời ít mà ý nhiều: “Tôi đã gặp được thần tượng của mình rồi.”
Miêu Miêu và Tam Thủy: ???
“Cậu thần tượng ai?” Ba cô phần lớn đều làm việc bên nhau, cũng không nhìn thấy thần tượng của Quất Tử mà!
Quất Tử lấy di động ra, mở tin nhắn báo số tiền cộng vào của ngân hàng: “Đây! Thần tượng của tôi.” Từ khi làm trợ lý cho A Tửu, hai tháng qua mà cô đã kiếm được số tiền bằng tiền lương hai ba năm rồi!
Miêu Miêu và Tam Thủy: ...
Quất kim tiền danh xứng với thực.
Nhóm bạn bè và trợ lý của A Tửu có khiếp sợ cũng chỉ có hạn, ai bảo trước Thẩm Thư Triệt đã có hai ngôi sao nổi tiếng Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn chứ. Thậm chí một đám bọn họ còn đặt cược đoán xem người tiếp theo có thể trở thành sư huynh, sư tỷ của A Tửu sẽ có thành tựu ở lĩnh vực nào.
Khác hẳn với bọn họ chính là ở một căn cứ tập huấn trên đảo nhỏ nào đó, một đám mười mấy người con trai trên dưới hai mươi tuổi tụ tập ở trong phòng khách. Bọn họ nhìn chằm chằm vòng bạn bè của Thẩm Thư Triệt như gặp quỷ, tựa như bọn họ tiếp tục nhìn chằm chằm thì có thể ra một đóa hoa.
Cơm hộp ngổn ngang đặt ở trên bài dài, mắt thấy sắp nguội lạnh mà cũng không có ai để ý.
“Anh Triệt đã hết cô đơn à? Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười ngọt như vậy! Mé! Ngày hôm qua lúc anh ấy khởi hành về thành phố Bắc Kinh quay video quảng cáo còn vô cùng không vui đấy!”
“Đáng yêu nhất toàn thế giới! Mẹ của con ơi! Không được! Không được! Chúng ta mau về, tôi muốn nhìn chị dâu nhỏ tương lai!”
Một đám người đang ồn ào, trên lầu hai đột nhiên xuất hiện một người, dùng giọng thô lỗ phát tiết bất mãn: “Đừng gọi chị dâu nhỏ! Tửu Tửu và anh Triệt trước đó không có khả năng gặp mặt! Tôi huấn luyện xong gọi Tửu Tửu là con gái trước mặt anh Triệt, anh ấy đều làm lơ!”
“Cậu câm miệng đi! Còn gọi Tang Tửu là con gái, cẩn thận anh Triệt xử lý cậu.” Một cậu trai đầu đinh da đen nói xong, vội lấy di động ra: “Không được! Tôi phải lập tức theo dõi Weibo của Tang Tửu. Một khi hai người thật sự thành, tôi chính là nhân chứng!!”
Nhưng mà, Thẩm Thư Triệt, đang bị người trong đội suy đoán, sau khi đăng ảnh chụp chung lên không lâu thì gặp vấn đề khó khăn không nhỏ đầu tiên trong cuộc đời.
“Sư huynh, có một việc em đã sớm muốn nói với anh.” A Tửu trở lại chỗ ngồi, cắn tiếp cá hố chiên giòn, mắt hạnh sáng loáng nhìn Thẩm Thư Triệt, chỉ có khuôn mặt hiện lên chút thẹn thùng.
Thẩm Thư Triệt liếc nhìn dòng người ngoài cửa kính, lại lần nữa nhìn về phía A Tửu, nhếch môi cười: “Chuyện gì?”
Anh cũng không sợ người bên ngoài có thể thấy anh ngồi ăn cơm cùng bàn với A Tửu. Dù sao trong tiệm dùng thủy tinh đặc chế, người bên trong nhìn thấy hết bên ngoài, người bên ngoài lại không nhìn được vào bên trong.
A Tửu câu nệ buông đũa, nhỏ giọng nói: “Em phát hiện mình vẫn có chút thiên phú trên phương diện bói toán! Tuy rằng trước đó tính mưa vẫn luôn không chuẩn, nhưng sau khi đến thế giới này, em đã tính chuẩn hai lần rồi!”
Một lần mưa to ở thảm đỏ, một lần mật mã trên ảnh chụp.
Thẩm Thư Triệt: ...
Tất nhiên là anh biết vì sao trước kia A Tửu tính mưa không chuẩn, dù sao mưa hay không mưa trong game mobile đều do đội ngũ sản xuất trò chơi định đoạt.
Nhưng mà…
Anh nhìn mắt hạnh sáng lấp lánh của A Tửu, trong lòng đột nhiên sinh ra bất an.
Quả nhiên, ngay sau đó, A Tửu tiếp tục lên tiếng: “Trước kia em lo học quá nhiều không hết được cũng không có tự tin, bởi vậy cũng chưa thể học sâu. Hiện tại thời gian thừa thãi hơn trước, em cũng nhận thức được mình không quá cùi bắp. Sư huynh, lúc nào anh rảnh có thể tiếp tục dạy em bói toán không?”
Ở trong ấn tượng của A Tửu, tam sư huynh chính là cao thủ huyền học cấp cao nhất trong tông môn, không, hẳn là toàn bộ đại lục này!
Cho dù anh tính cái gì đều có thể cực kỳ chuẩn, người tông môn khác cũng thích bỏ số tiền lớn để mời tam sư huynh đoán một quẻ. Không chỉ có chuẩn mà còn nhanh, thường thường nháy mắt là có thể tính xong một người, hiệu suất cực cao!
Thẩm Thư Triệt: ...
Gương mặt luôn dịu dàng tươi cười như trong sách giáo khoa của anh lần đầu tiên xuất hiện vết rách, suýt nữa không duy trì nổi.
Nói câu không ngại mất mặt thì thậm chí anh còn không biết phương vị bát quái. Quẻ tượng cũng chỉ có thể nhớ rõ quẻ trạch, quẻ khảm gì đó, về phần giải xăm á? Đó không phải công việc mà nhà phát hành trò chơi nên làm à?
Anh là một người chơi, phụ trách tiêu tiền, làm nhiệm vụ đến đầy cây kinh nghiệm rồi cộng kỹ năng bói toán là được.
Thẩm Thư Triệt cụp mi nhìn đồ uống lạnh trên bàn, trực giác cho anh hay giờ phút này trái tim anh lạnh như cốc đồ uống kia, thật lạnh, thật lạnh. Ngay cả ánh hoàng hôn chiếu nghiêng ngoài cửa kính kia đều như làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
A Tửu thấy Thẩm Thư Triệt không nói lời nào, không khỏi nắm chặt chiếc đũa. Cô thật cẩn thận hỏi: “Sư huynh, có phải anh cảm thấy em ngốc không?”
Lúc ấy cô tính trời đổ mưa đã phải học rất lâu, nếu học cái khác nữa, chẳng phải là hao phí cả đời à???
Thẩm Thư Triệt vội thu lại thần sắc, dịu dàng sủng nịnh: “Sao có thể chứ! Anh chỉ đang suy nghĩ nên sắp xếp chương trình học như thế nào.” Thuận tiện suy xét xem đi đâu tìm một đại sư để bái sư.
Có trời mới biết khi còn nhỏ anh mộng tưởng làm một nhà khoa học, tuy rằng có câu thần học là đích cuối của khoa học, nhưng anh còn chưa sờ đến bậc cửa của khoa học mà đã phải nói đến thần học à?
“A Tửu, anh nhớ rõ lúc ở trong tông môn, đại sư huynh dạy em kiếm thuật, nhị sư tỷ dạy em nhạc cụ nhỉ? Hiện tại bọn họ có dạy em không? Hiện tại thời gian của em đủ dùng à?”
Một người vui không bằng mọi người cùng vui, anh có thể là sư huynh duy nhất trong vòng bạn bè của A Tửu nhưng không nhất định thế nào cũng phải là sư huynh duy nhất giảng bài cho A Tửu.
“Có, có.” A Tửu gật đầu như gà con mổ thóc: “Nhưng đại sư huynh trao đổi một chút với nhị sư tỷ. Đại sư huynh dạy em nhạc cụ, nhị sư tỷ dạy em đấu kiếm. Đúng rồi! Đúng rồi! Người đại diện của em còn nói có thể dạy em diều lượn. Em đã sắp xếp thời gian hết rồi! Tuyệt đối không ảnh hưởng công việc cũng không làm chậm công việc của mọi người!”
Thẩm Thư Triệt đối diện với ánh mắt chờ mong sáng ngời của A Tửu, đối diện với gương mặt tươi cười đáng yêu của A Tửu, anh còn có thể làm sao bây giờ! Đương nhiên là “tự tin” mà đồng ý rồi!
“A Tửu, sư huynh dạy em bài Tarot nhé. Đây là một loại bói toán mới.”
Thẩm Thư Triệt nghe thấy chính mình nghiêm trang nói như vậy.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Bỏ một số tiền lớn cầu một lớp bổ túc bói toán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận