Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 103


Khách sạn lớn Kim Hoàng.


Đợi người giúp việc chụp xong ảnh được gọi là hòa hợp của những người ngồi trên bàn, Tang Trạm lập tức rầm một tiếng đẩy ghế ra, phớt lờ lời khiển trách của cha Lương, đen mặt nổi giận xông ra ngoài phòng.


Trước khi cửa phòng đóng lại, cậu ta nghe thấy cha Tang hèn mọn xin lỗi nhà họ Lương và lời nói mỉa mai của Lương Dư Nguyên, trong lúc đó cậu ta vốn không nghe thấy một câu nói đỡ nào của Bạch Dao và Lương Dư Hàng.


Đành vậy, Tang Trạm cười mỉa, chẳng trách các bạn học đều chê cười nhà họ sắp phá sản rồi, nếu không phá sản thì người cha trước giờ mắt cao hơn đầu của cậu ta sao có thể hèn mọn trước mặt người khác như vậy?


Miệng của cha cậu ta nói rằng Bạch Dao và Lương Dư Hàng đã đính hôn hơn nữa còn sắp cử hành hôn lễ, hi vọng hai nhà có thể ăn cơm đoàn viên, thật ra cũng chính là cái cớ để xin mượn tiền từ nhà họ Lương cứu công ty nhà mình mà thôi, buồn cười là nhà họ Lương lại có thể cùng nhà họ diễn cảnh hài hòa mỹ mãn.


Nếu như A Tửu ở đây, nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ nhớ đến một số tình tiết trong sách, trong sách, công ty nhà họ Tang cũng ở trong thời điểm này xảy ra một số chuyện nhưng khi đó trong tay nhà họ Tang có mảnh đất kia, mà nửa tháng trước vì quy hoạch của nhà nước mà tăng lên gấp mười mấy lần giá trị, nhưng giờ đây, mảnh đất đó trở thành của hồi môn của Bạch Dao, sớm đã vào trong tay nhà họ Lương.


Không chỉ mảnh đất kia và cốt truyện khác biệt mà quan hệ của nhà họ Lương và nhà họ Tang cũng không bằng quan hệ trong sách.


Trong sách, giờ đây là thời kỳ thăng tiến trong sự nghiệp của Bạch Dao, sao mới lưu lượng, đại thần văn mạng, danh tiếng chính diện, cô ta trong giới đầy cạnh tranh này vô cùng nổi bật, cũng quen biết rất nhiều thanh niên tài tuấn, vì thế mà Bạch Dao và Lương Dư Hàng chỉ đơn giản là duy trì quan hệ bạn bè đã đạt đến giới hạn ái muội mà nhiều đôi yêu nhau chưa đạt được, Lương Dư Hàng tôn trọng Bạch Dao đồng thời cũng bắt nhà họ Lương tôn trọng Bạch Dao.


Nhưng bây giờ sau khi thoát khỏi tình tiết trong sách, sự nghiệp của Bạch Dao ngưng trệ, trước lúc tình cảm sâu đậm Lương Dư Hàng bị lợi ích điều khiển đính hôn với Bạch Dao, trong mắt anh ta, Bạch Dao gần như một mặt hàng có giá trị, đương nhiên cũng không nói đến bình đẳng và tôn trọng mà anh ta nghĩ rằng nên có.


Vì thế mà trong nhà họ Lương, không nói đến những người khác, dù là Lương Dư Nguyên không có chút bản lĩnh nào cũng dám mỉa mai Bạch Dao mấy câu, đặc biệt là giờ đây nhà họ Tang mượn tiền của nhà họ Lương, trong tình hình đang nhờ vả nhà họ Lương nên Lương Dư Nguyên không có gì phải sợ hãi.


[Tinh…]


Tang Trạm nổi giận chỉ lo đi ra ngoài khách sạn, di động trong túi vang lên một tiếng, cậu ta lấy di động ra xem nhìn thấy tài khoản của Bạch Dao mấy năm trước thiết lập là theo dõi đặc biệt vừa đăng ảnh chụp chung khi nãy chụp.


Nhìn thấy các bình luận ngưỡng mộ, khao khát, khen ngợi trong khu bình luận, lửa giận đè nén trong đáy lòng Tang Trạm lập tức bùng lên, lúc cậu ta xuýt nữa cầm di động bình luận nói cho những người không biết chân tướng kia sự thật khó chấp nhận, ánh mắt chợt khựng lại.


[Trời ạ, sau khi Tang Tửu rời khỏi nhà họ Tang thật sự không hối hận sao? Giao thừa là ngày gia đình đoàn viên, Bạch Dao được hai nhà cưng chiều, Tang Tửu lại cô đơn lẻ loi, một thân một mình.]


Tang Trạm sau khi đọc nội dung của dòng bình luận đó, đáy lòng không nói ra là vui mừng hay là không vui mừng, thậm chí cậu ta đang suy nghĩ đến việc nếu như Tang Tửu xuống nước nói chuyện mềm mỏng với cậu ta, cậu ta cũng sẽ không để ý chụp ảnh chung với Tang Tửu, giúp Tang Tửu vả mặt dân mạng.


Nhưng dự định này của cậu ta rất nhanh bị dập tắt, lúc cậu ta nhìn thấy dân mạng ra hiệu bảo đến Weibo của A Tửu, thì nhìn thấy A Tửu đăng chín tấm ảnh, cũng nhìn thấy gương mặt cười rạng rỡ của A Tửu.


A Tửu không cần cậu ta.


Không cần bất kỳ người nào của nhà họ Tang bọn họ.


Tang Tửu V: Có mọi người. [Ảnh.jpg]


[??????]


[A a a a a a! Tập hợp trai xinh gái đẹp?! A Tửu, Xuyên Xuyên, anh Tương?! Mọi người đều chọn đêm Giao thừa đến Bắc Kinh để bầu bạn với A Tửu sao?!]


[Xuyên Xuyên còn đang cười, mặt anh nhem dính đầy bột có mà còn cười!!! Hu hu hu, tôi uất ức khóc xong sẽ lưu ảnh về, Xuyên Xuyên, khi nào anh học cười trước mặt Cực Tinh đây? Nụ cười dịu dàng đấy!]


[Tình cảm sư môn thần tiên! Họ đều trong đêm Giao thừa ở cạnh Tang Tửu!]


[Ha ha ha ha ha, các chị em lầu trên trước đó nói Tang Tửu cô đơn lẻ loi ra nói câu gì nữa đi? Xin hỏi bạn nhìn thấy bốn chữ cô đơn lẻ loi trước mặt Tang Tửu sao? Tang Tửu và sư môn của cô ấy trông vui vẻ lắm đấy!]


[Cảm ơn @Tịch Ngôn Vãn @Quý Lâm Xuyên @Book - Thẩm Thư Triệt @Nhậm Tương, toàn thể Dâu Tằm cảm ơn các anh chị đã đến bầu bạn với A Tửu. A Tửu trông rất vui vẻ, rất hạnh phúc, hu hu hu, công chúa nhỏ A Tửu, năm mới này, nhất định phải mãi vui vẻ nha!]


[Sau khi gặp gỡ các sư huynh sư tỷ, nụ cười của A Tửu càng lúc càng nhiều, càng lúc càng vui! Hi vọng từ nay về sau, nhà họ Tang hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của A Tửu!!!]


Tang Trạm cúi đầu nhìn thấy bình luận bảo nhà họ Tang hoàn toàn biến mất, bàn tay siết chặt di động run rẩy nhưng ánh mắt cậu ta khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của A Tửu lại nói không ra một câu phản bác nào.


Lúc còn nhỏ quan hệ của cậu ta và A Tửu cũng rất tốt, nhưng bắt đầu từ khi nào, họ lại chán ghét lẫn nhau nhỉ?


Là từ lúc cậu ta được cho hay rằng tương lai Tang Tửu sẽ giành công ty với cậu ta? Từ khi Tang Tửu mách cha chuyện cậu ta đánh nhau trong trường, làm cho cậu ta bị cha đánh nhưng kết quả lại bị Bạch Dao gắng gượng đỡ thay? Là hết lần này đến lần khác Tang Tửu chỉ vào mũi cậu ta mắng cậu ta là đồ ngu, hết lần này đến lần khác bắt nạt Bạch Dao mà cậu ta xem là chị gái?


Tính lại từng chuyện nhỏ nhặt, bất kể là loại nào, thì đều xảy ra sau khi Lâm Tình đưa Bạch Dao đến nhà họ Tang, mà lúc Tang Tửu rời khỏi nhà còn có người nói ra chuyện ngoại tình của Lâm Tình và cha Tang, cậu ta cũng ở trong bệnh viện tận mắt nhìn thấy cuộc trò chuyện của Lâm Tình và Bạch Dao.


Tang Trạm lại cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của A Tửu trên Weibo, có lẽ là vì đèn đuốc sắc rực của xung quanh và nhà nhà đoàn viên quá ấm áp làm cậu ta cảm thấy cô đơn quá, sau đó cậu ta mang theo tâm trạng nói không rõ mà nhấn theo dõi Weibo của A Tửu.


Lúc tâm trạng của Tang Trạm phức tạp, trong một căn hộ cao cấp của Bắc Kinh cũng có người nằm trên giường ngủ gào khóc.


[Tập đoàn Trường Dực! Đợi kết thúc nghỉ Tết, các cậu nhất định phải cùng tôi đi làm ầm tổng bộ của bọn họ!] Trần Thiên ở trên Weibo ác độc đe dọa, [Ai không đi, tôi sẽ tung tin các cậu ở trong ký túc xá mấy chục ngày không giặt tất ra ngoài! Để cho nữ thần của hai cậu vừa nhìn thấy hai cậu sẽ nghĩ ngay đến tất thối!]


Chỉ Một Màu và Thuận Theo Hoa:...


[Chỉ Một Màu: Không phải bên phía sản xuất game đã nói rồi sao, không tồn tại bug, hơn nữa tiểu sư muội Kiếm Thương tông của các cậu vốn khác với các tông phái khác, nếu không Lão Hoa cũng không chỉ luôn mắc ở vị trí Lão Bát.]


[Thuận Theo Hoa: Nghiêm khắc chút, rớt xuống vị trí thứ chín rồi.]


Ba người họ đang học nghiên cứu sinh năm hai, lúc học nghiên cứu năm nhất, Thuận Theo Hoa đã giới thiệu với họ một game mobile tên là [Tiên Duyên], sau đó Thuận Theo Hoa và Trần Thiên (Hoa Nở Trên Cầu) gia nhập vào Kiếm Thương tông, Chỉ Một Màu gia nhập tông phái khác.


Sau đó nữa, [Tiên Duyên] đưa ra hoạt động tiểu sư muội của tông môn, người chơi có thể tạo độ hảo cảm với tiểu sư muội để vào trong khu vật tư để đổi trang bị, nhất thời, đa số các người chơi đều nhắm về phía tiểu sư muội của tông môn mình.


Đợi đến lúc Chỉ Một Màu chỉ dựa vào việc ngày ngày trò chuyện với tiểu sư muội, dẫn tiểu sư muội ra ngoài tôn môn hái hoa,... từ các hoạt động thường ngày mà quét được sắt 30.000 độ hảo cảm, cậu ta quay đầu nhìn, hai người bạn của mình một người độ hảo cảm 1.000, một người 700, quan trọng nhất là độ hảo cảm đáng thương đó cũng có thể đứng hạng năm và hạng tám trong Kiếm Thương tông.


Chỉ Một Màu: ...


Chỉ Một Màu: ???


[Hoa Nở Trên Cầu: Trước đó có lẽ có bug nhưng bây giờ chắc chắn không có, từ sau khi A Tửu lần nữa online, tôi đã quét được độ hảo cảm sắp đến 20.000, quan trọng nhất là thôi thật sự vàng thật giá thật quét độ hảo cảm mấy tháng liền! Dựa vào đâu mà người kia chui ra tốn có một tuần đã đẩy tôi xuống? Có quỷ mới tin là không có bug đấy?!]


Trước đây lúc điểm hảo cảm của A Tửu bèo bọt, người chơi cũng phản ánh với phía nhà sản xuất, nhà sản xuất kiểm tra nửa tháng trời cũng không tra ra nguyên nhân, chỉ có thể thêm vai tiểu sư đệ trong sư môn để người chơi quét độ hảo cảm, nhưng Trần Thiên không tin, đặc biệt là khi cậu ta nhìn thấy có bốn người sau khi quét ra độ hảo cảm năm sáu con số, cậu ta càng không thể từ bỏ.


Sau đó quét mãi quét mãi, Trần Thiên cảm thấy tiểu sư muội nhà mình nhìn thế nào dễ thương thế nấy nhưng cậu ta nhìn thấy A Tửu có dễ thương hơn nữa cũng chỉ xem yêu thích A Tửu như nhân vật 2D mà thôi, nên thường ngày nói giải tán thì giải tán, nói offline thì offline, chưa từng nghĩ rằng cần báo một tiếng với A Tửu.


Lại sau đó, Trần Thiên ở trên một bài phỏng vấn nào đó nhìn thấy Tang Tửu trong chương trình thực tập sinh nào đó bị hỏi về A Tửu trong [Tiên Duyên] sau khi cô trả lời không biết xong lại nói không muốn bị nhân vật 2D cọ nhiệt, cậu ta lập tức nổi giận sau đó trở thành anti-fan.


[Hoa Nở Trên Cầu: Không nói đến người chơi bug kia nữa, chúng ta nói về bốn lão đại ở top trên, các cậu nói họ quét xong độ hảo cảm tại sao không đổi thành trang bị? Nếu họ dùng hết độ hảo cảm không phải tôi có thể lên hạng nhất sao.]


[Thuận Theo Hoa: Cậu quét đến bây giờ nỡ lòng đi đổi sao? Cậu đổi hết, độ hảo cảm của cậu và A Tửu sẽ trở về con số không.]


[Hoa Nở Trên Cầu: Không nỡ.]


[Thuận Theo Hoa: Bọn họ chắc chắn cũng không nỡ.]


[Hoa Nở Trên Cầu: Họ không nỡ vậy tại sao lâu như vậy không online tương tác với A Tửu?]


[Thuận Theo Hoa: Nói đến thì tôi cảm thấy A Tửu bây giờ khác với A Tửu trước đây, tuy rằng những lời thoại vẫn vậy, cốt truyện cũng như thế, thậm chí đến cả giọng CV cũng giống nhưng tôi cảm thấy A Tửu giờ có hơi cứng ngắc, không tự nhiên hoạt bát như A Tửu trước đây.]


[Hoa Nở Trên Cầu: Lão Hoa, tôi cũng…]


[Hoa Nở Trên Cầu: Có lúc tôi nghi ngờ năm đó phải chăng nhìn thấy quá nhiều clip của Tang Tửu trong chương trình thực tập sinh không, nếu không tại sao giờ tôi nhìn thấy Tang Tửu lại cảm thấy cô ấy có hơi giống với A Tửu trước đây.]


[Chỉ Một Màu: ... Tuy rằng bây giờ Tang Tửu cũng được mọi người gọi là A Tửu nhưng các cậu cũng đừng hám fame như vậy [1], thân là người chơi [Tiên Duyên] hai năm, tôi không nhìn thấy hai người họ giống nhau ở chỗ nào.]


[1] Nguyên văn 隔空碰瓷 (Cách không chạm sứ): Dùng một người hoặc sự vật có danh tiếng hơn để so sánh với người hoặc sự vật không sánh bằng để nâng cao giá trị của người hoặc sự vật không có giá trị kia lên, dẫu cả hai không có nét tương đồng.


[Hoa Nở Trên Cầu: Cậu nói ai hám fame cơ?! Cậu toang rồi, tất thối của cậu sẽ bị nữ thần của cậu nhìn thấy! @Chỉ Một Màu.]


Về tâm trạng của Tang Trạng và nhóm ba người mạt chược kia, A Tửu không hề hay biết, cô đăng xong chín tấm ảnh lên Weibo, sau khi chia sẻ xong niềm vui Giao thừa với các fan ở khu bình luận, cô được nhóm người Quý Kỳ Tây dẫn đến hậu viện.


A Tửu chơi cả buổi chiều và tối, tinh thần vẫn rất không tệ, vô cùng mong đợi và vui vẻ hỏi: “Đếm ngược xong chúng ta còn có hoạt động khác không?”


Lúc cô hỏi, đôi mắt hạnh màu nâu nhạt của cô được ánh trăng soi sáng nên càng sáng trong hơn, làm người nhìn không kìm được cười theo.


“Đương nhiên có rồi.” Quý Kỳ Tây trả lời xong, đưa tay chỉ về đằng trước của A Tửu, “Đêm Giao thừa đương nhiên sẽ có pháo hoa rồi, Tiểu A Tửu.”


Dứt lời anh nghiêng đầu nhìn A Tửu, đôi mắt đen nhánh sắc bén và lạnh nhạt mọi khi, giờ đây lại xuất hiện dịu dàng hiếm thấy, “Lúc em phát trực tiếp không phải rất thích hiệu ứng tinh vân sao? Tối nay, chúng ta sẽ để em nhìn thấy tinh vân làm từ pháo hoa.”


A Tửu nhìn theo hướng Quý Kỳ Tây chỉ, nhìn thấy hai người Thẩm Thư Triệt và Quý Lâm Xuyên đưa đứng ở cách đó không xa đặt những cây pháo hoa cao nửa người.


“Cái đó có thể tạo ra tinh vân đẹp như trong hiệu ứng sao?” Tuy A Tửu từng nhìn thấy pháo hoa mấy lần rồi nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy pháo hoa giống như tinh vân.


Nhậm Tương choàng lấy cổ của A Tửu, cọ nhẹ thầm ra hiệu bảo A Tửu cách xa Quý Kỳ Tây một chút, “Có thể, hơn nữa còn đẹp cực, chị đã chuẩn bị xong xuôi máy ảnh rồi, đảm bảo có thể quay hết toàn bộ quá trình.”


Có một số khu phố trong Bắc Kinh cấm bắn pháo hoa, nhưng nơi họ ở vừa hay nằm trong khu vực có thể bắn pháo hoa, sớm đã cùng các bộ phận liên quan kiểm tra xong nơi an toàn để thả, họ chuẩn bị bảy tám cây pháo hoa.


Tịch Vãn Ngôn nhìn A Tửu và Nhậm Tương trước mặt, hài lòng gật đầu.


Ban đầu chị ấy nhìn thấy Quý Kỳ Tây nói mãi nói mãi rồi dán sát bên cạnh A Tửu, chị nhìn đến cười lạnh, kết quả không đợi chị lên tiếng, Nhậm Tương đã ra tay, thấy thế Tịch Ngôn Vãn thầm giơ ngón cái trong lòng cho Nhậm Tương.


Họ đương nhiên tôn trọng ý của A Tửu, nhưng trước lúc A Tửu thông suốt, họ cũng có thể giúp A Tửu tiếp tục không thông suốt.


Tịch Ngôn Vãn tiến lên một bước, trực tiếp xen vào giữa A Tửu và Quý Kỳ Tây, chắc nịch tách hai người ra,


Quý Kỳ Tây: ...


Anh nghĩ ngợi một lúc, đưa tay vào trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau khi mở nắp hộp ra, hơi nghiêng người về phía trước, sau đó nghiêng đầu, nhìn A Tửu qua Tịch Ngôn Vãn, mỉm cười biếng nhác, “A Tửu, em nhìn xem trong hộp đựng gì?”


Đằng trước, Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt đang sắp thứ tự của pháo hoa, trong lòng A Tửu ngứa ngáy, không thể không bước lên tận mắt nhìn xem nhưng nghe thấy lời của Quý Kỳ Tây, cô vẫn quay đầu nhìn hộp trong tay anh.


Vừa nhìn thấy vật trong hộp, A Tửu ngây ra, cánh môi hơi hé, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, một lúc sau cô khó tin thì thầm: “Bánh, bánh cam?”


Hơn nữa trên mặt bánh cam còn dùng hạt đường tạo thành thất tinh Bắc Đẩu, nó trông giống hệt với bánh cam mà cô ăn ở chỗ tiểu sư thúc!!!


Tịch Ngôn Vãn nâng mắt nhìn hai người cong lưng ngả người ra trước, cách mình rồi đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chị cảm thấy bản thân hơi dư thừa.


Một bên khác, Nhậm Tương ném ánh mắt “Chị không được” cho Tịch Ngôn Vãn, làm cho Tịch Ngôn Vãn lại thấy buồn bực.


Nhưng Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương đều không hiểu chỉ là một cái bánh cam thôi mà, tại sao lại làm cho A Tửu ngây ra như thế???


Quý Kỳ Tây nhìn ánh mắt của A Tửu, lập tức biết anh chuẩn bị đúng quà rồi, anh đưa chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay đưa vào tay A Tửu, cười khẽ, “Trước đó cho em kim tự tháp, từng hứa sẽ tặng em món quà thứ ba.”


A Tửu cẩn thận cầm lấy chiếc hộp, sau đó vừa mong đợi vừa căng thẳng nhìn Quý Kỳ Tây, “Anh, anh mua bánh cam ở đâu vậy?”


Nghe xong, Quý Kỳ Tây đưa ngón trỏ đặt trước môi, cố tỏ ra thần bí, cười nói: “Bí mật”. Anh không thể nói rằng là anh làm được, nếu không A Tửu không phải sẽ đoán ra vị tiểu sư thúc kia?


Không đợi A Tửu hỏi tiếp, anh lười nhác bổ sung, “Vốn định chờ em lấp đầy kim tự tháp rồi mới tặng em, nhưng đêm Giao thừa mà, mấy phần quà phải tặng em, nên tặng em trước vậy, đợi em lấp đầy kim tự tháp rồi, anh lại tặng em thêm một cái bánh cam giống hệt như vậy.”


Nói rồi, Quý Kỳ Tây nhướng mày hỏi A Tửu, “Em hiểu ý anh không?”


A Tửu thăm dò trả lời: “Em có thể có hai cái bánh đường?”


“Đúng vậy, hai cái, vậy nên…” Anh ngừng một chút, đôi mắt dài cong cong, “Em đừng cầm bánh cam trong tay lâu quá, hỏng rồi em sẽ đau lòng đấy.”


A Tửu: ...


Tâm tư nhỏ bị phát hiện rồi.


Cho đến bây giờ A Tửu mới hiểu được hành vi của bốn nhóc con xinh xắn khi tham gia chương trình “Bé ơi đến đây nào”, lúc ngủ trưa chúng lại đặt bánh quy bên cạnh gối.


Cô lại nhìn bánh cam trong hộp, tinh xảo, xinh đẹp, hương vị ngọt ngào tỏa ra thoang thoảng, quấn quýt trước cánh mũi, ngửi thấy rất thơm, hơn nữa thơm giống hệt như năm đó.


Lúc A Tửu đang rối rắm nên ăn bánh cam vào lúc nào, Thẩm Thư Triệt ở đằng trước vẫn tay với họ, lớn tiếng nói: “A Tửu! Pháo hoa đã chuẩn bị bắn rồi đây!”


“Em nghe rồi!” A Tửu vội nhìn về hướng Thẩm Thư Triệt và Quý Lâm Xuyên, tay đặt trước môi, ngăn tiếng hét lớn, “Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai anh chú ý an toàn!”


A Tửu ở trên mạng từng nhìn thấy mấy lần liên quan đến pháo hoa và pháo nổ, mấy hôm trước vừa nhìn thấy có một bé trai bị pháo nổ bị thương.


“Đến rồi!”


“Bùm! Bùm! Bùm!”


Sau khi Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt lùi về sau hai ba bước cách khỏi khu vực nguy hiểm, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, pháo hoa đặc chế nở ra hình tinh vân ma mị trong đêm đen, chúng tạo thành từng vòng từng vòng một rồi tản ra trên nền trời, sau đó chuyển thành từng hạt sáng màu bạc và màu vàng rơi xuống.


Nhất thời A Tửu nhìn thấy như một màn mưa sao băng rực rỡ, mà những đóa mây rơi xuống giống hệt với màu sắc của tinh vân, cực kỳ đẹp, cực kỳ hoa lệ, khắc sâu trong đầu người xem, nhớ mãi không quên.


A Tửu bất tri bất giác xem đến ngây ra, giọng cô rất nhẹ, dường như sợ quấy rầy khung cảnh hiện tại, “Thật đẹp.”


Bên cạnh, Quý Kỳ Tây nghiêng đầu nhìn A Tửu, nghe thấy A Tửu thì thầm, anh chắc nịch gật đầu, thật sự rất đẹp.


Tựa như sao đêm, tựa như bình minh ngày mới, ấm áp đẹp đẽ, làm người ta rung động.


Pháo hoa bắt rất lâu, “mưa sao băng” cũng rơi xuống hồi lâu. sau khi A Tửu cho rằng pháo hoa sắp kết thúc, pháo hoa lại bùm bùm mấy tiếng, trên nền trời lại xuất hiện màu sắc rực rỡ, sau đó A Tửu nhìn thấy tên cô trên không trung.


“Tửu.”


Hơn nữa ở hai bên chữ Tửu còn có hình trái tim và ngôi sao.


A Tửu hơi mở miệng, mắt nhìn chăm chú chữ Tửu kia, đáy mắt đều là bất ngờ và khó tin dễ dàng nhìn thấy, pháo hoa còn có thể bắn ra chữ?!


“Thích không?”


A Tửu không phân biệt rõ là ai đang hỏi, cô rất thành thật gật đầu, “Thích, cực thích!”


Pháo hoa xinh đẹp nở rộ trên nền trời cũng nở rộ trong đầu A Tửu, hơn nữa để lại dấu vết không thể lau đi.


Rất nhanh sắp đến một giờ rưỡi sáng, mọi người bận xong ai về phòng nấy ngủ, đương nhiên hai người Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương đều nhất trí đi đến trước cửa phòng A Tửu, định ngủ cùng với A Tửu.


“À…” A Tửu mím môi, trên gò má mang theo vài phần đỏ ửng, “Em cũng có chuẩn bị quà cho mọi người, mọi người đợi chút, em mang ra cho mọi người.”


Vali của A Tửu trong hôm trước đã được Tịch Ngôn Vãn mang về nhà, dẫu sao thì hai người cũng hẹn sẽ đón Giao thừa ở nhà họ Tịch, bây giờ mấy người họ ở biệt thự, đương nhiên Tịch Ngôn Vãn cũng mang vali của A Tửu đến biệt thự.


Chưa đến một phút, A Tửu mang năm chiếc hộp tròn ra, lần lượt tặng cho từng người.


Quý Kỳ Tây nhìn thấy anh cũng có, đáy mắt lộ ra ngạc nhiên, “A Tửu, anh cũng có sao?”


Anh cho rằng A Tửu chỉ chuẩn bị quà cho sư môn, thân là người vừa được A Tửu gọi là ngũ sư huynh chưa đến hai mươi bốn giờ đồng hồ, anh cũng có quà, vậy không phải nói rõ anh ở trong lòng A Tửu…


“Có chứ! Quất Tử, Miêu Miêu, Tam Thủy đều có!” A Tửu nói xong, cười thẹn thùng, “Thật ra, Nguyệt Nguyệt, Đồng Đồng, Tiểu Dập, Tiểu Ngư Nhi dù sao cũng là những người bạn quen lúc đóng phim, đóng chương trình chung đều có, bạn họ lớp dự bị đại học cũng có, chẳng qua ngoài ba người Quất Tử ra, quà của những người khác vì thời gian quá ngắn nên làm khấu bình an cũng không khắc chữ kịp, chỉ có chuỗi dây kết bình an.”


Quý Kỳ Tây: ...


Suy nghĩ “vậy không phải nói rõ anh ở trong lòng A Tửu…” của anh rắc một cái là vỡ sao, để anh nhìn rõ hiện thực, không thể tiếp tục ảo tưởng nữa.


Lúc Quý Kỳ Tây hỏi A Tửu, Nhậm Tương đã nhanh chóng mở hộp ra, cô ấy vừa nhìn khấu bình an được làm từ ngọc cùng với kết bình an dây đỏ, nhìn kích cỡ, vừa khéo có thể đeo vừa lên cổ tay.


Mắt Nhậm Tương sáng lên, “A Tửu, đây là em tự làm sao?” Tuy rằng trong trò chơi, họ không ngừng nhận được quà tặng A Tửu đích thân làm nhưng dẫu sao cũng không thể sánh bằng trong cuộc sống hiện thực mà họ nhìn thấy.


“Vâng.” A Tửu ngại ngùng gãi đầu, “Lần đầu tiên học mài ngọc, em vẫn còn hơi lạ nên làm hơi thô.”


Trước lúc học, A Tửu đã lên mạng học thuộc quy trình, đợi cô đích thân làm mới phát hiện ra rốt cuộc vẫn khác với chỉ xem video, sau đó A Tửu phí mất bảy tám miếng ngọc mới làm ra một cái khấu bình an mà cô cảm thấy tương đối đạt chuẩn.


Nghe xong, bất ngờ của Quý Lâm Xuyên khi nhận được quà cũng vơi đi một chút, anh cúi đầu nhìn tay của A Tửu: “Chẳng trách có một khoảng thời gian anh nhìn thấy ngón tay em dán băng urgo, lúc em làm khấu bình an làm tay bị thương sao?”


Quý Kỳ Tây cũng nhìn A Tửu: “Đau không?”


Bị Quý Lâm Xuyên vạch trần, A Tửu vô thức giấu tay ra sau lưng, lắc đầu, “Chỉ là rách da thôi, sớm đã không đau rồi.”


A Tửu nói xong, cô cong mắt nhìn họ, nở nụ cười rạng rỡ, “Giao thừa vui vẻ! Sư huynh sư tỷ!” Các sư huynh, sư tỷ luôn ở cạnh em từ thế giới trước đây và thế giới tương lai.


Nhóm người của Quý Lâm Xuyên cũng cười theo, “Giao thừa vui vẻ.” Tiểu sư muội A Tửu.


Đêm đó, sau khi về phòng, nhóm người của Quý Lâm Xuyên không hẹn mà cùng đăng ảnh tương tự trên mạng xã hội của họ.


Một chiếc hộp tròn nhỏ màu đỏ, trong đó có một khấu bình an tinh xảo trên khấu bình an khắc chữ của mỗi người, ngọc thạch sáng nhuận, trong veo, sợi dây đỏ được tết cực khéo, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy chất lượng không tệ.


Trong lúc dân mạng đang đoán xem mấy người họ mua từ nhà nào, trong một nhóm WeChat đang hào hứng trò chuyện, phát lì xì cũng nhận được một tấm ảnh.


[Cùi Bắp Có Tội Không Đúng Sao: [Ảnh.jpg]]


[Sầm Sầm: Tiểu Quý Gia, Giao thừa vui vẻ! Tôi bỗng thấy hơi buồn ngủ, ngủ trước đây, sáng mai đòi lì xì của cậu đấy!]


[Ông Lớn Thành Phố Kinh: Sầm Luật dưỡng sinh rồi à? Nói đi chứ, không phải cậu không thích đồ nhảm nhí loại này sao @Cùi Bắp Có Tội Không Đúng Sao.]


Quý Kỳ Tây nhìn nội dung trong nhóm, lười nhác gõ chữ trên bàn phím, [Người khác tự tay làm vòng đeo tay đấy, hơn nữa còn tự tay trao hộp vào tay tôi. các cậu nói xem sao có người lại khéo tay, tỉ mỉ như thế chứ?]


Những người khác: ...


Họ nghe thấy khung cảnh này sai sai.


[Hoàng Tử Nhỏ Trượt Tuyết: Tiểu Quý Gia, vòng tay này ai làm vậy? Giới thiệu chút đi? Tôi tìm hẹn cậu ta?]


[Cùi Bắp Có Tội Không Đúng Sao: Cậu cho rằng giới thiệu cho cậu là có thể làm cho cậu sao? Xem ra nhận thức của cậu về bản thân không đủ rõ ràng.]


[Hoàng Tử Nhỏ Trượt Tuyết: Không, sao có thể không rõ chứ? Cậu nói đi, bao nhiêu tiền, tôi ra gấp mười lần được chưa?!]


[Cùi Bắp Có Tội Không Đúng Sao: Xin cậu đừng dùng tiền nông cạn như vậy để sỉ nhục nó, cậu biết trên nó chứa bao nhiêu tâm huyết và thời gian không? Nào nào nào, để tôi giới thiệu đàng hoàng cho các cậu, để tránh việc các cậu không biết bảo vật vô giá.]


Những người khác cuối cùng cũng ý thức được chạy không thoát: ...


Hừmmmm, họ dường như biết được nguyên nhân vì sao Sầm Luật đột nhiên đi ngủ sớm rồi T^T.
Bạn cần đăng nhập để bình luận