Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 92


Ở trong giới A Tửu có thể xưng là thể chất nổi tiếng, cho nên, cô vừa trả lời trên Weibo xong thì lượng like và lượng bình luận cũng tăng vèo vèo.
[Ha ha ha ha ai có thể giải thích tình huống một chút đi, anti-fans chuyên nghiệp mấy người thay chủ rồi hả? Nhưng Tang Tửu còn quản bọn họ kiếm tiền hay không kiếm tiền làm gì?]
[Tôi nói cho! Không phải nói Tang Tửu trà trộn vào nhóm anti-fans sao, có người nói bên trong có anti-fans nhận ra tính cách thật sự của Tang Tửu rồi bị cảm động, tại chỗ từ anti chuyển thành fan thuận tiện đá trưởng nhóm trước. Sau đó, trưởng nhóm hiện tại nói rằng ai tâng bốc chuyên nghiệp thì sẽ phát cho người đó số tiền lì xì lớn...]
[Mé??? Người thật việc thật hả? Đây là trích đoạn chỉ có trong tiểu thuyết đi! Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra một quyển tiểu thuyết tình cảm sao nữ mới nổi VS trưởng nhóm anti-fans rồi!]
[Tiểu thuyết tình cảm thì bỏ đi. Mấy anti-fans kia bình thường cũng không thiếu châm chọc Tang Tửu trên Weibo, chuyên nghiệp không chuyên nghiệp bọn họ đều nói hết. Lúc đó Tang Tửu ra album đầu tay, không phải bọn họ ỷ vào có nhân viên chuyên nghiệp gì đó đến phân tích câu chữ, âm điệu của Tang Tửu, hung hăng công kích một trận à?]
[Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng trong lịch sử Weibo của bọn họ cũng không chửi bới Tang Tửu, lúc bôi đen cũng có chứng có cứ. Tang Tửu nói từ chối người xấu khó tránh quá ngông cuồng rồi. Tôi cũng hoài nghi Tang Tửu đã sớm quen nhóm chủ mới. Hai người họp thành đội chơi người trong nhóm đó.]
Chị em phía trước, thu cái tấm lòng thánh mẫu lại đi. Có chứng có cớ là có thể đăng ảnh dìm người ta à?? Có chứng có cứ là có thể cả ngày công kích bảo người ta về nhà kết hôn đừng làm nghệ sĩ rồi hả? Bọn họ có một ưu điểm là miệng không thối cũng không thể thay đổi bọn họ tốt hơn. Cậu không nhìn những chuyện bọn họ làm trước kia, Tang Tửu nói một câu từ chối người xấu trong mắt của tôi còn tính là người đẹp thiện tâm đấy.]
[Hiện tại nhìn lại, bọn họ có thể tâng bốc Tang Tửu vì tiền thì trước đó cũng có thể bôi đen Tang Tửu vì tiền.]
Nhóm anti-fans trước: ...
Bọn họ không chỉ vì tiền, cũng là xem ở sư môn thần tiên của Tang Tửu. Bọn họ mà sớm đoán được chính chủ có thể quan hệ tốt với Tang Tửu như vậy, bọn họ sẽ không làm anti-fans rồi!!!
A Tửu đáp lại hết, tâm tình sung sướng. Ba người Quất Tử thì thảm rồi, trong điện thoại bị Đồng Tự Chước của phòng quan hệ công chúng công ty Thước Kiều gọi một cuộc gọi đoạt mệnh đến. Rất nhanh, quyền đăng nhập Weibo của A Tửu lần thứ hai bị tước đoạt.
“Không đăng nhập được nữa rồi.” A Tửu đau khổ chọc chọc màn hình điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía Quất Tử: “Bọn họ có nói hạn chế đăng nhập bao lâu không?”
Sau khi trả lời “từ chối người xấu”, vì trong đám cư dân mạng có người không tán thành cách làm người của A Tửu, do đó càng không ngừng cho A Tửu chỉ số ra vẻ. Hiện nay, chỉ số ra vẻ của A Tửu đã tích lũy đến 4671, tính ra cô hoàn chỉnh được 71 chỉ số ra vẻ đấy.
A Tửu nhìn số 4671, hưng phấn không gì sánh được đi dạo trong khu bình luận trên Weibo. Kết quả đang dạo chơi thì bị hạn chế quyền đăng nhập.
Vẻ mặt Tam Thủy phức tạp vỗ vỗ vai A Tửu: “A Tửu, lấy hiểu biết của chị về Tổng Giám đốc Đồng thì trước Tết chúng ta đừng hi vọng xa vời.”
“Có khi còn có thể hạn chế nửa năm hoặc một năm đấy.” Miêu Miêu nhào lên tám chuyện: “A Tửu, lá gan của em cũng quá lớn. Bọn họ đưa ra bài viết quảng cáo vốn muốn marketing cục diện em và anti-fans vừa yêu vừa hận. Thế nhưng không đợi đại diện của công ty ra tay, em đã bóp chết nhóm anti-fans từ trong trứng nước.”
Từ chối người xấu, tính vũ nhục cực lớn. Nhóm anti-fans không xóa mấy bài bọn họ vừa đăng trên Weibo cũng coi như bọn họ cực kỳ kiêu ngạo tuỳ hứng đó.
A Tửu mờ mịt chớp chớp mắt: “Lúc đó bọn họ nói vừa yêu vừa hận em mà. Hiện tại, em không cho bọn họ ra tay, tự mình ra tay giết anti-fans, không phải đang giúp bọn họ tiết kiệm thời gian à?”
Ba người Quất Tử: Errrr.
Trừ không nhìn thấy yêu ở đâu, chỉ nói hận dường như không có chuyện gì. Huống chi các cô cũng không cho rằng đám anti-fans đáng thương. Đáng tiếc duy nhất chính là thủ đoạn của phòng quan hệ công chúng chuẩn bị để thu fans không có tác dụng.
A Tửu thấy ba người Quất Tử không trả lời, lần thứ hai cúi thấp cái đầu mềm mượt, lướt tới lướt lui nhìn mấy bài tâng bốc mà anti-fans cũ đăng trên Weibo.
Thật ra, lúc trong nhóm đang thảo luận bài tâng bốc, A Tửu có công khai nói sẽ không nhận. Nhưng bọn họ không chỉ không tin còn bảo A Tửu nhận xét ác vào.
A Tửu tự nhận khả năng văn học của bản thân bình thường, trừ nghĩ nội dung bọn họ viết kém chân thành hơn những người hâm mộ tâng bốc trong tin nhắn riêng ra, cũng không nhìn ra cái khác nữa. Cho nên, cô chỉ có thể nói một câu: Từ chối người xấu.
[Tinh…]
WeChat có tin nhắn mới.
[77777: Em đây là đang giúp anh tiết kiệm tiền à? [Ảnh chụp màn hình Weibo.jpg]]
[77777: Hai ta cũng không quen. Em cần gì giúp tôi tiết kiệm tiền chứ?]
Ấn tượng của A Tửu với Năm Số 7 tương đối phức tạp. Những người khác trong nhóm bình thường nói chuyện trời đất ít nhiều đều nói một vài tin bôi nhọ A Tửu, gửi ảnh xấu của A Tử. Trừ Năm số 7 vẫn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, xuất quỷ nhập thần, cho dù xuất hiện cũng không nói về chuyện A Tửu.
Còn nữa, trước đó A Tửu được Năm Số 7 giúp vài lần, trong lòng không khỏi đặt anh và nhóm anti-fans ở hai phe khác nhau.
[A Tửu: Anh giúp tôi mấy lần. Đương nhiên tôi cũng giúp anh tiết kiệm tiền.]
Nhìn tin nhắn trả lời, A Tửu chột dạ mím môi. So với tiết kiệm tiền, nguyên nhân lớn nhất là cô không bình luận được nữa.
A Tửu không nhịn được tự khinh bỉ mình trong lòng. Trong thế giới tương lai chưa được nửa năm, thế mà cô đã học được nói dối QAQ.
Quý Kỳ Tây chuẩn bị gõ cửa thì dừng lại. Anh lười biếng tựa lên cánh cửa, ngón tay gõ chữ trên màn hình:
[777 77: Tôi có giúp em? Lúc nào? ]
[A Tửu: Có bốn, năm lần gì đó. Anh nói cho tôi biết loại tình huống nào thì coi như làm ra vẻ, Tang Tửu làm xong, thật sự có rất nhiều người nghĩ cô làm ra vẻ đó!]
[A Tửu: Cám ơn anh!]
[A Tửu: Nếu như là anh đăng bài tâng bốc trên Weibo, Tang Tửu chắc chắn sẽ không từ chối người xấu!]
Đối với một người có thể giúp cô lấy được chỉ số ra vẻ, A Tửu cực kỳ bao dung.
Quý Kỳ Tây nhìn ba chữ ‘Cảm ơn anh’ cực kỳ chân thành trong khung chat, không khỏi bật cười thành tiếng, đồng thời một câu hỏi anh không giải thích được trước đó cũng có suy đoán mới.
A Tửu từ trong game mobile đi ra thành một người thật, hết lần này tới lần khác lại hi vọng những người khác có ấn tượng cô rất làm ra vẻ. Chẳng lẽ, nhất định phải người khác nghĩ A Tửu làm ra vẻ, A Tửu mới có thể ở bên ngoài à? Một khi những người khác không cảm thấy A Tửu làm ra vẻ, A Tửu có thể phải quay lại trong trò chơi lần nữa à?
Không thể không nói, nhìn từ ý nghĩa nào đó, Quý Kỳ Tây đã đoán trúng hơn một nửa.
Nội dung suy đoán làm anh nhíu chặt mày, trong lòng như bị tâm tình không rõ nào đó bóp nghẹt. Khóe môi khẽ nhếch của anh cũng không biết từ khi nào hoàn toàn mím thẳng, tôn được đường cong gò má sắc sảo và cứng rắn lạnh lùng.
“Chú đứng ngoài này làm gì thế?” Quý Lâm Xuyên vội vã tìm A Tửu, vừa tới cửa đã nhìn thấy Quý Kỳ Tây đứng ở cửa như thần giữ cửa. Anh tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Quý Kỳ Tây: “Công ty có vấn đề gì rồi à?”
Phía trên Quý Kỳ Tây có hai anh trai. Anh cả cũng chính là bố của Quý Lâm Xuyên, hiện nay quản lý tất cả sản nghiệp lớn nhỏ của nhà họ Quý. Anh hai là người kiên định với chủ nghĩa không cưới vợ, chuẩn bị dâng hiến cả đời cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học, một năm rưỡi làm nghiên cứu không về nhà cũng rất bình thường. Quý Kỳ Tây đứng hàng thứ ba, từ nhỏ không nghe quản giáo, một dạo chơi đầu tư mạo hiểm xong lại chạy đi chơi thể thao mạo hiểm.
Hiện nay nhìn, cuộc sống của anh dễ dàng thoải mái hơn Quý Lâm Xuyên. Nhưng nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sản nghiệp nhà họ Quý đều sẽ giao bào trong tay Quý Kỳ Tây giỏi về kinh doanh thương nghiệp.
Quý Lâm Xuyên vốn nghĩ Quý Kỳ Tây từ nước ngoài trở về chuẩn bị giúp đỡ xử lý sản nghiệp gia đình. Kết quả Quý Kỳ Tây không chỉ làm người đại diện của A Tửu lâu như vậy hơn nữa có tiếp tục dự định sắp đi ngay. Tình hình khác thường như vậy, để cho Quý Lâm Xuyên vang lên hồi chuông cảnh báo.
Quý Kỳ Tây nghiêng đầu liếc Quý Lâm Xuyên, không mặn không nhạt à một tiếng: “Có tình huống gì đi nữa, cũng không hơn được hành động vĩ đại của cháu năm đó.”
Quý Lâm Xuyên: ...
Nhà họ Quý luôn có một quy củ. Sau khi con cháu tròn mười tám tuổi, phải tự mình phụ trách một hạng mục không ảnh hưởng quá lớn với công ty. Bậc cha chú có thể mượn cơ hội để dạy dỗ con cháu, cũng có thể thuận tiện nhìn xem đứa nào có tài buôn bán.
Năm đó, Quý Lâm Xuyên không chỉ bồi thường hết khoản tiền thứ nhất, sau đó còn liên tiếp thâm hụt vốn gấp mấy chục lần tiền, chỉ ngắn ngủi hai tháng đã bốc hơi gần cả tỷ. Theo ông nội Quý nói, Quý Lâm Xuyên phải được ghi vào trong lịch sử gia tộc. Dù sao, mấy đời cũng chỉ xuất hiện được một người phá của đến thế mà thôi.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hết lần này tới lần khác bị người không phải người nào đó lấy ra tử hình công khai nữa.
“Chú nói một câu tiếng người thì chết à?”
“Không chết.” Quý Kỳ Tây thu điện thoại di động, lười biếng cười: “Nhưng không nói tiếng người rất vui vẻ. Ai không hi vọng sống vô cùng vui vẻ, cháu nói xem, cháu trai lớn.”
Lạnh mặt Quý Lâm Xuyên đi mở cửa: “Chú mà nói trước mặt A Tửu, cháu không tha cho chú.”
Quý Kỳ Tây từ chối cho ý kiến. Ở trước mặt A Tửu, anh nói chuyện làm việc tuyệt đối có thể làm ông nội trong nhà kinh ngạc đến rớt hàm. Nói một câu không khiêm nhường, anh hiểu chuyện lại lễ phép, tuyệt đối là một đời người đại diện mới hoàn mỹ.
“Hai người đã tới rồi.” A Tửu quay đầu lại thấy Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên thì trong mắt tràn ra ý cười: “Đại sư huynh, hôm nay anh khác hoàn toàn với mọi hôm.”
Có nửa tiếng nữa, Quý Lâm Xuyên sẽ mở màn buổi biểu diễn từ thiện cuối cùng ở Bắc Kinh, cho tới bây giờ Quý Lâm Xuyên đều một thân một mình hoàn thành buổi biểu diễn. Hôm nay anh mời A Tửu đến làm khách mời bất ngờ. Anh hy vọng có thể hợp tác với A Tửu trên sân khấu, cũng hy vọng có thể để những người khác thấy A Tửu tỏa sáng trên sân khấu.
Buổi sáng A Tửu thử vai, buổi chiều quay bộ phim ngắn, giữa đó buôn bán lời một đống chỉ số ra vẻ. Mà công tác buổi tối chỉ có một, làm khách mời trong buổi biểu diễn của Quý Lâm Xuyên.
Bình thường phong cách ăn mặc của Quý Lâm Xuyên thiên về lạnh lùng, liếc nhìn lại để người ta khó có thể tiếp cận. Nhất là lúc Quý Lâm Xuyên nghiêm mặt rất giống khối băng lớn di động.
So với lúc bình thường, phong cách trong buổi biểu diễn hôm nay của anh cũng rất nhiều thay đổi, thông thường đều sẽ phối hợp với ca khúc biểu diễn mà thay quần áo khác nhau. Đợi lát nữa mở màn ca khúc thứ nhất là Rock and Roll cực kỳ sôi động.
Cho nên, Quý Lâm Xuyên đổi quần đen phối hợp với áo khoác đính kim tuyến màu bạc, mắt trang vẽ sắc hơn chút, thậm chí khi thợ trang điểm còn vẽ hình một ngọn lửa nhỏ ở đuôi mắt của anh, làm Quý Lâm Xuyên có vẻ phóng túng không kìm được, anh tuấn u sầu.
Quý Lâm Xuyên vừa thấy A Tửu, vẻ mặt cũng tự nhiên ôn hòa hơn. Anh đưa tay véo mũi A Tửu, trêu chọc hỏi: “Đẹp trai hơn trước hả?”
Mặt mày A Tửu cười cong cong, cực kỳ thẳng thắn khen: “Đại sư huynh, anh vẫn luôn rất tuấn tú! Cho dù mặc cái gì đều rất tuấn tú!”
“Bé A Tửu, em không thể nặng bên này nhẹ bên kia.” Quý Kỳ Tây không nhìn vẻ mặt khoe khoang của Quý Lâm Xuyên, cầm cái ghế ngồi ở đối diện A Tửu: “Em không nhìn lại người đại diện của em xem, không đẹp trai à? Không thể so độ đẹp với đại sư huynh của em à?”
A Tửu bị Quý Kỳ Tây hỏi đến ngẩn ra. Hai người quen nhau đã mấy tháng, cô cũng chưa nhìn kỹ. A Tửu nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả ra tướng mạo Quý Kỳ Tây ở trong đầu: “Phong cách hai người không giống nhau.”
Quý Kỳ Tây thấy A Tửu nghiêm trang trả lời, bật thốt: “Vậy em thích phong cách nào?”
Quý Kỳ Tây vừa hỏi xong đã hối hận, thậm chí anh thấy gò má mơ hồ bị đau. Ai bảo trước đó không lâu anh vừa ở trong lòng không khiêm tốn nói mình hiểu chuyện lại lễ phép.
Thật là thấy quỷ, thế mà anh không quản được miệng.
A Tửu đau khổ xoa xoa huyệt thái dương, rất thành khẩn hỏi: “Phải chọn một cái à? Có thể đều thích hết không? Khẩu vị kem có thể lần lượt chọn từng phần, phong cách cũng được chứ?”
“Được.” Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên gần như đồng thanh. Hai người trả lời xong, liếc nhau, đều nhìn thấy ánh mắt không phục trong mắt nhau.
[Cốc cốc cốc]
Gõ cửa xong, nhân viên thò đầu vào: “Cô Tang, trang phục biểu diễn của cô vừa đến rồi. Chúng ta đi thay chứ?”
“Ừ!”
Trước khi A Tửu rời đi, quay đầu lại nhìn về phía Quý Lâm Xuyên, cười đến xán lạn: “Đại sư huynh, chút nữa anh cố gắng lên nha! Em thay quần áo xong sẽ ở ngay hậu trường lén xem anh biểu diễn!”
Quý Lâm Xuyên cười trả lời: “Có em xem, anh phải nâng hoàn toàn tinh thần vượt xa phát huy người thường. A Tửu, em chờ xem. Đại sư huynh giúp em đưa bầu không khí toàn trường đến tối cao.”
Hai người song ca được xếp ở nửa tiếng sau khi mở màn, A Tửu hóa trang xong có thể ở hậu trường hoàn chỉnh thưởng thức mấy bài hát.
Nghe vậy, A Tửu đột nhiên lo lắng. Cô nắm chặt chốt cửa, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư huynh, em sẽ không làm anh liên lụy chứ? Nhỡ đâu những người đến xem buổi biểu diễn của anh thất vọng thì sao?”
Quý Lâm Xuyên đưa tay xoa xoa đầu A Tửu: “Đoạn thời gian trước em đi học không phải đã có tiến bộ rõ ràng à? Hơn nữa trước kia cũng phát hành album ca nhạc, phản hồi trên mạng rất tốt. Đừng lo lắng.”
“Nhỡ đâu.” Rốt cuộc A Tửu không tự tin nhiều năm như vậy, cho dù bây giờ tự tin, thỉnh thoảng cũng sẽ hoài nghi bản thân: “Nhỡ đâu em sai lầm, liên lụy đại sư huynh.”
Trên tay Quý Kỳ Tây đang gập gì đó, ngoài miệng hỏi A Tửu: “Em không tin mình thì cũng phải tin đại sư huynh của em chứ?”
A Tửu gật đầu: “Đương nhiên tin chứ.”
“Vậy là được rồi.” Quý Kỳ Tây chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt A Tửu: “Sư huynh của em đã biểu diễn biết bao nhiêu buổi diễn lớn nhỏ, tình huống bất ngờ nào mà không gặp? Em có liên lụy, sư huynh em cũng có thể giải quyết tốt đẹp lại không cho những người khác nhìn ra. Em có tin không?”
Qua chốc lát, A Tửu do dự nhìn Quý Lâm Xuyên: “... Tin.”
Quý Lâm Xuyên tức cười. Quả nhiên anh không học được cách an ủi của Quý Kỳ Tây, người bình thường thật sự không có được tự tin như Quý Kỳ Tây.
Quý Kỳ Tây đưa tay phải đến trước mặt A Tửu, mở tay ra: “Mới tìm được tờ giấy, gấp hai ngôi sao nhỏ. Chờ em hoàn thành xong hai buổi biểu diễn, lấy về dán lên kim tự tháp của em đi.”
Vừa thấy ngôi sao nhỏ, A Tửu không còn thấy gì cả như thỏ con nhìn thấy đồ ngon, mặt mày hớn hở nhận lấy ngôi sao nhỏ: “Em cố gắng dán được cả hai ngôi sao lên!”
“Ừ, cố gắng lên.”
Mãi đến khi A Tửu thay xong áo quần diễn, nụ cười trên mặt cũng chưa tắt. Vừa nghĩ tới một thời gian nữa là cô có thể dán đầy tầng bốn kim tự tháp, chênh lệch giữa cô và mọi người cũng ngắn hơn một chút, A Tửu nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu đều thấy sáng hơn đẹp hơn trước đó, khiến tâm tình người khác vô thức cũng tốt theo.
Rất nhanh, buổi biểu diễn từ thiện cuối cùng của Quý Lâm Xuyên được mở màn. A Tửu ở hậu đài len lén nhìn ra bên ngoài, liếc mắt thấy tràn ngập sân vận động đều là đèn màu xanh lam.
Fandom của Quý Lâm Xuyên lấy tên Cực Tinh, mà hiện nay Cực Tinh được chứng nhận có sáu màu: Màu đỏ, màu hồng, màu vàng, màu lục, màu lam, màu tím.
Những người hâm mộ chọn màu lam trong số sáu màu, màu lạnh trong suốt rất giống ấn tượng ngày thường Quý Lâm Xuyên cho bọn họ.
Địa điểm bọn họ chọn có sức chứa rất lớn, chỉ riêng chỗ ngồi đã hơn tám mươi ngàn chỗ. Thêm chỗ ngồi bên trong nữa, tổng cộng có thể chứa hơn chín mươi ngàn người. Mà lúc này, A Tửu thấy rõ ràng, chỗ ngồi toàn trường đã đầy ắp!
Không chỉ đầy chỗ ở hiện trường, trong livestream buổi diễn cũng bị cư dân mạng chen chúc đến suýt thì sập.
Bình luận trên livestream cũng chi chít, không cài đặt khu vực hiển thị, có lẽ trên màn ảnh sẽ không thể nhìn thấy một chút xíu hình ảnh nào.
Trên sân khấu, một mặt đặc biệt thiết kế đèn tường, ánh sáng rực rỡ giống như pháo hoa bùng nổ trong buổi tối năm mới, màu bạc lấp lánh tô điểm ở phía sau Quý Lâm Xuyên.
Đồng thời, đèn led bố trí ở bốn phía chiếu ra vô số ánh sáng, phối hợp với nhịp trống tiết tấu cao, khiến những người ở chỗ này không khỏi nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng hò hét.
Quý Lâm Xuyên hát xong một bài, điều chỉnh tai nghe về vị trí thoải mái, hơi thở gấp: “Năm nay, với tôi mà nói rất đặc thù. Tôi đã gặp được một người rất quan trọng với tôi.”
Một câu nói, không có dấu hiệu nào đâm rách tình cảm mãnh liệt hò hét của những người hâm mộ, làm hơn chín mươi ngàn người ở đây không khỏi nhỏ giọng lại.
“Ba năm trước, lúc lấy giải quán quân, rất nhiều người cũng gọi tôi là thiên tài âm nhạc. Thật ra…” Quý Lâm Xuyên cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, bình tĩnh nói: “Thật ra, tôi vốn có thể dự thi sớm hơn hai năm, nhưng tình hình không cho phép. Khi đó rất hài, tai trái của tôi bị bác sĩ chẩn đoán bị mất thính giác gián đoạn.”
Nghe vậy, ở đây từng fans lâu năm đều trầm mặc. Bọn họ cũng ở hai năm trước, Quý Lâm Xuyên bị paparazzi chụp được đi bệnh viện kiểm tra mới trời xui đất khiến biết được chuyện này.
Lúc đó rất nhiều người trên mạng đều nói cuộc đời ca sĩ của Quý Lâm Xuyên bị hủy. Đối với một ca sĩ mà nói, trong lúc biểu diễn, khi thì có thể nghe khi thì không thể nghe, có thể nói là mang tính đả kích trí mạng.
Kết quả vào lúc đêm, Quý Lâm Xuyên đáp lại ngay trên Weibo nói trước khi dự thi anh cũng đã có bệnh kia. Anh có thể ở dưới tình huống như vậy, lấy được giải quán quân, thì rốt cuộc có thể coi là vũ nhục năm chữ tính đả kích trí mạng không?
Những người hâm mộ đến nay đều nhớ kỹ chua xót, lo lắng với những nhóm người đối thủ trào phúng lúc ban đầu.
Quý Lâm Xuyên loáng thoáng như trở về với tâm tình lúc nghe kết quả chẩn đoán: “Có lẽ là vô số lần tự mình phủ quyết, vô số lần vấp phải trắc trở, vô số lần trong đêm đen tự hỏi mình, tôi thật sự có thể kiên trì ư? Thật sự có thể khắc phục ư?”
“Lúc tôi nắm được chiếc cúp quán quân, có thể kiên trì không, có thể khắc phục không, đáp án đã rất hiển nhiên rồi.” Quý Lâm Xuyên nở một nụ cười nhạt hiếm thấy: “Nhưng về sau, tình hình càng nghiêm trong hơn. Nói thật lúc đó tôi cho rằng tất cả nỗ lực trước đó đều là vô ích, tôi làm một việc buồn cười vô dụng, kỳ tích căn bản sẽ không giáng xuống.”
“Đoạn thời gian đó tôi bỏ âm nhạc, thử làm những chuyện khác... mãi đến khi tôi quen một người. Một người khiến tôi nhận ra chỉ cần nỗ lực thì cũng sẽ không bao giờ uổng phí…”
Sau khi nghe Quý Lâm Xuyên kể về tình hình nghiêm trọng lúc đó, các fans ở đây và trên livestream đều bối rối.
[Không thể nào? Lúc đó Xuyên Xuyên bị chụp được hình đi bệnh viện tái khám. Thật ra không nhẹ nhàng thoải mái giống lần trước Xuyên Xuyên đăng trên Weibo, mà rất nghiêm trọng à?]
[Hu hu hu, khi đó tôi còn vỗ tay bảo hay trên Weibo, hưng phấn quá mức châm chọc mấy người người đối diện. Bây giờ nhớ lại, quả thực tôi như đồ ngốc!]
[Không khóc! Không khóc! không phải một năm trước Xuyên Xuyên đã nói hoàn toàn khỏi bệnh trên Weibo à?! Quãng thời gian âm u mà xám đã qua rồi, tương lai của Xuyên Xuyên là ánh sáng chói lòa!]
[Nhưng mà, người trong miệng Xuyên Xuyên sẽ không phải là Tang Tửu chứ? Nếu thật sự như vậy, Xuyên Xuyên đối xử đặc biệt với Tang Tửu dường như cũng dễ hiểu...]
[Chắc vậy đó. Đoạn thời gian đó Xuyên Xuyên nói anh ấy chơi trò chơi. Có lẽ anh quen Tang Tửu trong trò chơi, sau đó Tang Tửu khích lệ Xuyên Xuyên vào lúc anh ấy chán nản?]
[Tuy tôi vẫn rất đố kị Tang Tửu nhưng nếu Xuyên Xuyên thật sự được Tang Tửu trời xui đất khiến mà khích lệ thì tôi cũng không phải không thể tiếp thu Xuyên Xuyên cưng chiều sư muội. Thế nhưng cầu mong hai ngươi chỉ là sư huynh muội!!!]
A Tửu ở sau cánh gà nghe Quý Lâm Xuyên nói, khiếp sợ hơi há miệng. Thảo nào có đoạn thời gian đại sư huynh nhắc đến công việc, tâm tình cũng không cao. Hóa ra là bởi vì bị bệnh à?
Lúc đó A Tửu hy vọng có thể làm đại sư huynh một lần nữa vui vẻ. Thế là cô cả ngày tìm đại sư huynh chơi, gửi các loại quà nhỏ qua thư cho đại sư huynh, vừa rảnh là vây quanh ở bên cạnh đại sư huynh chơi đùa. Qua nửa tháng, A Tửu đều sợ đại sư huynh ngại mình phiền.
A Tửu nhớ rõ có ngày cô bởi vì kiên trì được nửa phút trong thi đấu, vội chạy đi chia sẻ niềm vui với đại sư huynh. Đại sư huynh dường như hơi kinh ngạc, nói vài câu A Tửu không hiểu lắm. Như cái gì mà hạn chế cấp 60, cấp 100, v.v… Dù sao A Tửu nghe xong cũng váng cả đầu, chỉ nhớ rõ từ sau ngày đó, đại sư huynh dần dần vui vẻ lại.
Trong hồi ức của A Tửu, Quý Lâm Xuyên cũng chỉ nói rất đơn giản, cũng không phải là anh không nhìn thấy địch ý của một số ít fans nhà mình với A Tửu. Cho dù không thể làm cho tất cả fans đều thích A Tửu, anh cũng hi vọng loại địch ý đó có thể ít hơn một chút.
“Quen biết với em ấy đã lâu, sau khi cũng có giao lưu âm nhạc, tôi chỉ hy vọng tương lai có thể có cơ hội hợp tác với em ấy trên sân khấu.” Quý Lâm Xuyên nghiêng đầu liếc nhìn một chỗ ở hậu trường, dường như đang nói với những người khác cũng như đang nói với A Tửu: “Sau này, tôi nhìn thấy em ấy trong chương trình giải trí, tôi nghĩ... cơ hội sắp đến rồi.”
Anh nhìn như vậy, động tác và ý tứ đều rất rõ ràng. Người mà những người hâm mộ đoán kia không chỉ đến hiện trường, hơn nữa sẽ lên sân khấu biểu diễn với anh!
Về phần thân phận của người đến, đã được miêu tả sinh động.
Ngay sau đó, ánh sáng trên sân khấu đều chiếu vào một chỗ, A Tửu được ánh sáng chiếu vào, nhẹ nhàng vỗ vào chỗ trái tim để giảm bớt tâm tình khẩn trương, đồng thời ở trong lòng yên lặng tự cổ vũ mình. Sau đó, một tay cô nâng làn váy, đạp bậc thang, dưới ánh đèn hoa mỹ, trong sự chú ý của mọi người, từng bước một đi lên sân khấu.
A Tửu mặc một bộ váy lễ phục màu trắng được thêu những sợi chỉ bạc lấp lánh, làn váy dài chấm đất giống như một đám mây nở rộ tản ra làm nền cho A Tửu giống như tiên tử lạnh lùng từ chín tầng mây đi xuống.
A Tửu và Quý Lâm Xuyên, hai người mặc một trắng một đen, dưới ánh đèn chiếu rọi, vừa đối lập lại rất hài hòa.
Quý Lâm Xuyên nhìn về phía trước, ôn hòa nói: “Ca khúc thứ nhất đây, A Tửu vừa hát đồng thời sẽ vừa đánh đàn đệm. Mọi người đoán xem A Tửu mang đến nhạc cụ gì?”
Nghe vậy, người ở dưới lập tức gân cổ hô to: “Piano!!!”
Trừ Piano, cũng có người đoán trống và đàn ghi-ta, nhưng rất nhanh thì bị người đoán Piano lấy phong cách lễ phục của A Tửu phản bác.
[Người ở chỗ này đều giữ mặt mũi hô à? Tang Tửu là người không theo lẽ thường như vậy, tuyệt đối biểu diễn kèn xô-na!]
[Cũng có thể có thể là đàn nhị!]
[Kèn xô-na và đàn nhị xác suất lớn nhất! Hai thứ đó phù hợp Tang Tửu không theo lẽ thường! Hơn nữa, Tang Tửu đã mặc đến lễ phục kiểu cổ. Mấy người đoán nhạc cụ Tây Dương có ngu không hả?]
Lúc mọi người ở hiện trường và trong livestream đang suy đoán, A Tửu lên đến khu vực phía bên phải sân khấu. Sau khi cô hơi sửa sang lại làn váy thì ngồi xuống ghế.
Ánh đèn trên sân khấu vẫn luôn đi theo A Tửu, lúc A Tửu ngồi xuống, bóng tối phía bên phải trong giây lát bị ngọn đèn xua tan, lộ ra dáng vẻ vốn có.
Sau đó, người ở hiện trường và cư dân mạng trong livestream trơ mắt thấy A Tửu đưa tay cầm một cái đàn không hầu [1].
[1] Đàn không hầu là loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây. Đàn không hầu còn có nhiều tên gọi khác như hạc cầm, đàn Harp.

Đàn không hầu???
Đã nói đàn nhị với kèn xô-na mà?!
Rất nhanh, có người trả lời bọn họ trên bình luận.
[... Tang Tửu đều mặc đến lễ phục cổ ưu nhã, nhấn mạnh, ưu nhã! Mấy người còn đoán kèn Xô-na và đàn nhị có ngu không hả???]
Đám người bị trào phúng lại: ...
Nói tới nói lui, bọn họ vẫn bị Tang Tửu không theo lẽ thường!!!
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bé A Tửu không theo lẽ thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận