Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh

Chương 135


“A Tửu, em…” Quý Kỳ Tây rất muốn nhờ lòng tự tin tăng cao đi hỏi A Tửu, nhưng lời đến trước miệng lại mạnh mẽ nuốt xuống. Anh giả vờ thảnh thơi nói: “Em có muốn trượt một vòng không?”


A Tửu thu ánh mắt đang nhìn giữa sân lại, chuyển về phía Quý Kỳ Tây, trong mắt đầy nghi hoặc: “Chúng ta trượt ở khu trẻ em à?”


Yết hầu Quý Kỳ Tây lăn nhẹ: “Đúng.”


Anh hoài nghi kiếp trước mình vẫn là một chúa tự tin, thế cho nên bây giờ được A Tửu liếc nhìn đều nghĩ trong đôi mắt hạnh kia giấu sự yêu thích. Nhìn kỹ một lần nữa, trong đôi mắt nâu nhạt trong suốt trong trẻo kia ngoài chút ý cười nhàn nhạt ra thì không còn tâm tình dư thừa nào khác.


Quý Kỳ Tây nắm tay để trước môi, ho nhẹ một tiếng: “Anh thấy khu trẻ em rất thú vị. Em theo anh chơi một vòng ở khu trẻ em đi.” Dù sao trong cũng sân có không ít người lớn, anh và A Tửu xen lẫn trong bên trong không mất mặt.


Lúc A Tửu vừa thấy mấy đứa nhỏ chơi trong sân, đáy lòng cũng có chút rục rịch. Có lẽ bởi vì kiếp trước không có tuổi thơ vui vẻ, cho nên A Tửu thật sự thích chơi cùng với các bạn nhỏ.


“Sư huynh, anh thật sự thấy khu trẻ em thú vị à?” A Tửu chăm chú nhìn Quý Kỳ Tây, giả vờ nghiêm túc: “Anh không thể nói dối đâu.”


Trong nháy mắt, Quý Kỳ Tây đã bị sự đáng yêu của A Tửu đánh động. Anh đè khóe môi đang cong lên xuống, giơ tay phải lên, nghiêm túc đảm bảo: “Anh tuyệt đối không nói dối.” Dù sao, mặc kệ là nơi nào chỉ cần có A Tửu ở đó thì cũng sẽ không buồn chán, anh không phạm tội nói dối.


Thấy thế, đôi mắt hạnh của A Tửu vụt sáng, trên mặt toát ra sự vui vẻ rõ ràng. Cô đưa tay ra kéo cổ tay Quý Kỳ Tây, vội vàng nói: “Mau! Mau! Mau! Sư huynh, chúng ta đi trượt!”


Quý Kỳ Tây níu A Tửu lại, bất đắc dĩ: “Bé A Tửu, em vẫn đi giày đế bằng mà, chuẩn bị đi đâu?”


“Hả?!”


Mãi đến khi A Tửu bị Quý Kỳ Tây nắm tay đi thay giày ở đối diện, cô vẫn mặt đỏ tai hồng cúi đầu không nói lời nào. Quả thực quá mất mặt rồi!


Đầu tiên, Quý Kỳ Tây để A Tửu ngồi ở băng ghế dài, lại để nhân viên đưa bảo hộ thắt lưng và bao đầu gối mà anh đã mua tới. Sau đó, anh ngồi xổm xuống chuẩn bị cho đi giầy trượt băng vào cho A Tửu.


“Không cần! Không cần!” A Tửu vội vàng xua tay, khuôn mặt trắng noãn đỏ ửng. Cô nhỏ giọng nói: “Em tự đi.”


Quý Kỳ Tây ngồi xổm trước mặt A Tửu không nhúc nhích, động tác trên tay vẫn tiếp tục: “Lần đầu tiên em đi sẽ không biết buộc dây giày. Anh sợ em buộc không chuẩn sẽ bị trật chân.”


Một tay anh nắm cổ chân A Tửu, một tay cởi giày đế bằng A Tửu đang đi, lại giúp A Tửu thay giầy trượt băng màu bạc vào: “A Tửu, em hơi gầy. Em xem bàn chân em nằm gọn trong một bàn tay anh này.”


A Tửu vốn cúi đầu không nói lời nào, như một con chim cút nhỏ. Hiện tại, cô nghe Quý Kỳ Tây nói thì hơi mím môi: “Được. Lần sau em tự đi giày trượt băng.”


“Tự đi?” Quý Kỳ Tây nghiêm túc buộc dây giày, khẽ nâng mí mắt nhìn A Tửu, cười hỏi: “Người nhõng nhẽo sẽ tự mình đi loại giày rắc rối này à?”


A Tửu: ...


Hình như không.


Quý Kỳ Tây nhìn ra A Tửu dao động, tiếp tục cười: “Một khi bị những người khác chụp được, hình tượng nhõng nhẽo của em sẽ bị vỡ.”


A Tửu suy nghĩ hai ba lần lời Quý Kỳ Tây nói, rất tán thành: “Hình tượng không thể vỡ.”


Thấy A Tửu bị thuyết phục, Quý Kỳ Tây được một tấc lại muốn tiến một thước: “Lần sau, anh vẫn giúp em đi nhé?”


A Tửu chưa nghĩ ra ngay được. Vừa bị Quý Kỳ Tây hỏi, cô ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng!”


Chờ giúp A Tửu thay giầy trượt băng xong, Quý Kỳ Tây ngồi bên cạnh A Tửu đổi giày trượt băng của anh.


A Tửu nhìn đôi giày trượt băng màu đen của Quý Kỳ Tây, hơi nghiêng đầu: “Giày trượt băng của chúng ta giống Hắc Bạch Vô Thường ngày đó trong nhà ma.”


Đôi tình nhân cấp ba ở ngay cạnh: ...


Một đôi giày tình nhân, lấy Hắc Bạch Vô Thường ra so, có lãng mạn hơn nữa cũng lạnh.


Nếu A Tửu tháo khẩu trang xuống, hai học sinh cấp ba sát bên nhất định có thể nhận ra cô.


Mà bây giờ, A Tửu không chỉ mang khẩu trang, lúc nói Hắc Bạch Vô Thường cũng chỉ nói nhà ma mà không nói gì đến bọn họ sắm vai NPC. Bởi vậy, hai học sinh cấp ba chưa từng liên tưởng đến người nói chuyện ngay bên cạnh lại là A Tửu.


A Tửu nói Hắc Bạch Vô Thường xong, Quý Kỳ Tây cũng thay giầy trượt băng xong. Thấy thế, cô ngạc nhiên nói: “Lúc anh giúp em, tốn thời gian hơn anh tự thay đến bốn, năm phút. Giúp người khác thay thì góc độ không thoải mái à?”


Quý Kỳ Tây: “... Có một chút.”


Anh trả lời xong, nhận mệnh dắt A Tửu, dẫn người xuống sân băng. Đến lúc nào thì A Tửu có thể có một chút xíu tế bào lãng mạn đây?


Chàng trai trong đôi tình nhân cấp ba, toàn bộ quá trình ngồi nhìn A Tửu và Quý Kỳ Tây ở chung, cũng thả chậm tốc độ. Cậu ta chuẩn bị học anh trai sát bên chậm rãi đi giày trượt băng cho bạn gái.


“Bốp!”


“Ái!”


Cô gái để tóc mái bằng không nhịn được đập một cái đẩy cậu ta ra: “Chậm chạp! Tránh ra, để mình tự đi giầy!”


Chàng trai sau lưng nóng rát: Móa! Không công bằng!


Lúc A Tửu đi chơi trượt băng mừng sinh nhật với Quý Kỳ Tây, bộ phim điện ảnh "Đọ sức trên không" do A Tửu đóng vai chính đã công bố trailer đầu tiên chủ đề “Ước mơ” trên Weibo Official.


Thao trường, huấn luyện, học sinh.


Trời xanh, mây trắng, máy bay chiến đấu.


Đập vào mặt là tinh thần thanh xuân phơi phới, nhiệt huyết trùng điệp cuồn cuộn sôi trào, dễ dàng đánh động mơ ước của rất nhiều người.


Rất nhiều người trong nước đều có bộ lọc với trang phục quân đội. Mà khi một người mặc quân phục vào, quả thực tinh thần diện mạo cũng sẽ rực rỡ hẳn lên.


Đám cư dân mạng bình thường đều thấy vẻ đáng yêu, yêu kiều của A Tửu trong livestream. Cho dù trong phim "Hành động ưng đen", A Tửu ở phần cuối phim cũng vẫn giữ vững tác phong đại tiểu thư trong khung hình.


Sau khi "Hành động ưng đen" giành được doanh thu phòng vé cao, trên mạng có rất nhiều anti-fans nói A Tửu dựa vào khóc ăn tiền lời. Dựa vào hai cảnh khóc quảng cáo kỹ thuật diễn vượt trội, tương lai cũng lăn lộn được trong giới sao mới nổi và phim thần tượng. Hơn nữa chỉ có thể diễn đúng tính cách của mình, không thì kỹ thuật diễn nhất định sẽ bị kéo xuống!


Không ai ngờ rằng Kiều Kiều do A Tửu thủ vai trong “Đọ sức trên không”, lại bất ngờ đánh vỡ nhận thức của họ.


Kiều Kiều trong phim, kiên nghị, quả cảm, hiên ngang, bất khuất, trong ánh mắt của cô như có một ngọn lửa hừng hực luôn luôn thiêu đốt, giống như không có bất kỳ thứ gì có thể làm cô lùi bước.


Lúc đám cư dân mạng khiếp sợ với biểu hiện kinh người của A Tửu trong trailer thì Weibo thả ra một đoạn video tư liệu, đồng thời thuyết minh nội dung bên trong tuyệt đối là sự thật, không phải do đoàn phim quay.


Đám cư dân mạng: ???


Một Weibo phim điện ảnh, không đăng đoạn video do đoàn phim quay thì có thể đăng gì?


Bọn họ ôm tâm tình không hiểu ra sao mở video. Xem một chút, mỗi một người đều không thể tin được vào hai mắt của mình.


Hóa ra, A Tửu nhân lúc nghỉ quay đi thi bằng lái máy bay. Ê-kíp làm phim đàm phán với đối phương, phái cameraman đi theo quay.


Từ lúc A Tửu bắt đầu thi đến tìm hiểu về máy bay rồi đến điều khiển máy bay bay lượn trên bầu trời, cameraman quay lại từ đầu đến cuối toàn bộ quá trình.


Hôm nay, đoạn video kia đã được cắt nối biên tập lại, rút ngắn độ dài, do Weibo "Đọ sức trên không" đăng lên, để toàn bộ cư dân mạng cũng có thể thấy tận mắt.


["Đọ sức trên không" thật sự không lăng xê đấy chứ? Nội dung trong video là thật hết á? Tang Tửu... Tang Tửu thật sự lái máy bay rồi hả?!!!]


[Á á á á á á á! Cục cưng A Tửu! Chị nói xem còn chuyện nào là chị không học được, không làm được! Chị nói đi!]


[Hu hu hu, nhìn video A Tửu học lái may bay. Tôi đột nhiên nghĩ đến A Tửu học kiến thức về ngành hàng không với giáo viên ở "Nhật ký quan sát cuộc sống độc thân", khoảng cách từ lúc đó tới bây giờ mới bao lâu chứ.]


[Mấu chốt là Tang Tửu không chỉ học mỗi lái máy bay! Kỹ thuật thái rau thuần thục, hát, khiêu vũ, đóng phim, Tarot, lái máy bay, xe đạp nghệ thuật, làm đồ gốm và các nghề thủ công truyền thống khác. Tính ra còn chưa được một năm, một ngày của Tang Tửu thật sự chỉ có 24 tiếng à? Tôi và Tang Tửu như đang sống ở hai thời không khác nhau ấy.]


[Làm một học sinh cấp ba còn có một tháng nữa là thi vào đại học, bây giờ nhìn thấy Tang Tửu, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân nên cố gắng thêm một ít nữa! Không đến một năm Tang Tửu có thể học nhiều thứ như vậy. Một tháng nữa tôi cũng có thể nâng cao học lực vài phần!]


[Tang Tửu thật sự tuyệt! Rất rất tuyệt! Năm ngoái bị toàn bộ cư dân mạng chửi, năm nay làm một thần tượng tài năng xứng đáng!]


Không thể không nói, "Đọ sức trên không" đăng video A Tửu học lái máy bay cũng là đôi bên được lời.


Đầu tiên, có tính chứng minh sự chuyên nghiệp của diễn viên trong phim. Thứ hai, hình tượng của A Tửu cũng càng thêm tích cực.


Trong giới, phần lớn các diễn viên đều hi vọng mình có thể được nói chuyên nghiệp. Hiển nhiên, trên chuyện lái máy bay, A Tửu đã chuyên nghiệp hơn rất nhiều diễn viên rồi.


Những anti-fans kia bám mãi việc A Tửu diễn không ra phong thái nữ chiến sĩ. Bây giờ sau khi nhìn thấy giẫm lên cầu gỗ đi trên không, trailer và video A Tửu lái máy bay thì anti mất não chỉ có thể trốn ở trong góc tối bất lực và tức giận Bọn họ bôi nhọ đến bôi nhọ đi, đám cư dân mạng cũng như xem chuyện tiếu lâm.


Khen A Tửu xong, nhìn chê cười xong, có người quan tâm đến các chi tiết khác.


[Lại nói, Weibo của A Tửu chia sẻ Weibo Officical kia, đuôi phía sau chính là điện thoại di động hãng O, không phải là loại điện thoại di động A Tửu thường dùng. Cho nên đây là phòng làm việc giúp A Tửu đăng Weibo? Vậy A Tửu đi đâu? Từ sau chuyện cào vui vẻ, A Tửu cũng không lướt trên khu bình luận Weibo rồi.]


[Lấy tính tình Tang Tửu... thì có khi đi đâu học kỹ năng rồi?]


“Có thể đi đâu, có thể làm gì” Nhậm Tương nằm trên ghế sofa, sống còn gì luyến tiếc, nửa đường nói sang tiếng mẹ đẻ: “A Tửu đi học nói chuyện yêu đương rồi.”


Nói xong, cô quay đầu nhìn Tịch Ngôn Vãn đang xem tạp chí, vẻ mặt oán niệm: “Giờ này phút này, em rất muốn phóng đến sân trượt băng kéo A Tửu về.”


Lúc đầu, để A Tửu đến "Động tâm-ing" này, Nhậm Tương tỏ vẻ cực kỳ thấu hiểu lòng người. Nhưng sắp đến lúc A Tửu mở lòng, Nhậm Tương lại hối hận.


Tịch Ngôn Vãn: ...


Thật không dám giấu giếm, ai mà không muốn chứ?


Hôm nay, Nhậm Tương và Tịch Ngôn Vãn đều ở nhà. Hai người định đưa A Tửu đi ngâm nước nóng. Kết quả vừa sáng sớm, A Tửu đã mặt mày hớn hở chạy xuống lầu, dưới lầu Quý Kỳ Tây đã chờ trước ở đó.


Khi Nhậm Tương nghe A Tửu nói đồng ý đi trượt băng với Quý Kỳ Tây đồng thời hỏi cô có muốn đi cùng không, có trời mới biết, Nhậm Tương dùng bao nhiêu lực ý chí mới lắc đầu nói không đi.


Ôi!


Không đi kết quả là hiện tại nằm ở nhà hối hận, lo lắng A Tửu đi ra ngoài rồi trở về là rượu của người ta.


“Được rồi.” Tịch Ngôn Vãn chọn một quyển tạp chí thời trang đưa cho Nhậm Tương, như nói cho Nhậm Tương nghe cũng như cho chính chị nghe: “Đứa nhỏ trưởng thành, cũng nên có cuộc sống của mình. Sau này em sinh con thì không cho nó đi yêu đương à?”


Nhậm Tương khép lại tạp chí, chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Chị nói hôm nay A Tửu có thể chọc thủng cửa sổ giấy với Quý Kỳ Tây không? Không phải là A Tửu một lòng dán kim tự tháp à?”


Tịch Ngôn Vãn không ngẩng đầu: “Em lên phòng làm việc của A Tửu ở trên lầu liếc mắt nhìn là hiểu. Kim tự tháp chỉ còn một ngôi sao nhỏ ở đỉnh là không dán thôi.”


“Còn lại một cái thì vẫn là còn!” Nhậm Tương đột nhiên tỉnh táo, xoa mái tóc ngắn rối bù từ trên ghế salon đứng lên: “Ngày mai chúng ta mang A Tửu đi du lịch thế giới, không thì cứ tiếp tục nữa, chúng ta sẽ bị chìm ngập trong chanh.”


Tịch Ngôn Vãn đau lòng nhìn Nhậm Tương: “A Tửu học trượt băng xong trở về, không phải sẽ dán sao nhỏ lên à?”


Nhậm Tương: ...


Đệch! Quý Kỳ Tây, quả nhiên tâm cơ!


Tịch Ngôn Vãn một đao trúng đích. Chị lật trang tạp chí, bổ sung: “Lấy thiên phú của A Tửu, hiện tại có lẽ đã học xong. Em cầu khẩn bệnh lề mề của A Tửu phát tác đi.”


Nhậm Tương: ...


Bệnh lề mề chưa từng xuất hiện trên người A Tửu.


Chỉ có thể nói, đối với A Tửu, Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương làm sư tỷ cũng rất hiểu.


Bên trong sân băng, lúc mới đi giày trượt băng, A Tửu cực kỳ cẩn thận, cố sống cố chết nắm thật chặt cổ tay Quý Kỳ Tây, sợ mình sơ ý ngã dập mông ở trước mặt mọi người. Kết quả còn chưa lê được mười bước, A Tửu đã nhao nhao muốn thử.


Quý Kỳ Tây mới nghe A Tửu nói xong thì hơi buông tay, A Tửu hoàn mỹ diễn giải cái gì gọi là “vui vẻ làm càn”.


A Tửu có cơ sở ngự kiếm và ván trượt, cũng có cơ sở vũ đạo và xe đạp nghệ thuật, lực cân bằng, lực phối hợp của bản thân đều cao hơn rất nhiều so với người bình thường, học trượt băng tất nhiên cũng rất nhanh.


Cho nên, vừa trượt ra ngoài, A Tửu đã lập tức tập trung điều chỉnh ra động tác tương đối tiêu chuẩn.


Trên mặt băng sạch sẽ, A Tửu phối hợp động tác cơ thể trượt qua trượt lại ngay bên cạnh Quý Kỳ Tây để làm quen cảm giác trên băng.


Tuy Quý Kỳ Tây tin tưởng A Tửu có thiên phú cực cao trên mặt vận động, thế nhưng anh vẫn sợ A Tửu ngã. Anh trượt đến bên cạnh A Tửu, vừa luôn luôn chú ý vừa ôn hòa nhắc nhở A Tửu: “Coi em và giày trượt băng là một thể, không nên nghĩ đến việc khống chế nó.”


“Vâng!” A Tửu gật đầu, xoay người một cái trượt một vòng tròn quanh Quý Kỳ Tây: “Sư huynh, em phát hiện cái này có chỗ giống với ván trượt và ngự kiếm phi hành.”


Trước kia lúc mới học ngự kiếm phi hành, A Tửu thường xuyên bị ngã. Ngã ở trên trời đáng sợ hơn trên sân băng nhiều. Về sau A Tửu coi mình và kiếm là một thể thì bay dễ hơn nhiều.


Quý Kỳ Tây thấy A Tửu thích, mặt mày cũng chứa đầy ý cười: “Em nắm giữ rất nhanh, nếu thích thì trượt vài vòng trong sân đi.”


A Tửu vừa chuẩn bị gật đầu đồng ý, đột nhiên nhớ đến thời gian trước cô điên cuồng xem một bộ phim truyền hình.


Đó là một phim về thanh xuân vườn trường. Lúc nữ chính đang đi học, tuy các đề trên bài thi cô đều biết, thế nhưng vẫn để nam chính ngồi cùng bàn giảng bài giúp. Hai người giảng từ lớp tự học đến trong giờ học tiếp đến căn-tin ăn trưa.


Lúc đầu xem, A Tửu rất không hiểu, tự mình làm xong bài thi cho nhanh còn tranh thủ thời gian làm những chuyện khác không tốt à? Dưới tình huống bản thân cũng biết lại để cho người khác hỗ trợ giảng bài là sao?


Bây giờ…


A Tửu thầm nói cô đã hiểu rồi. Nữ chính kia có lẽ đang cố gắng chọc thủng cửa sổ giấy!


“Sư huynh.” A Tửu cẩn thận dè dắt nắm vạt áo Quý Kỳ Tây, đỏ mặt, tự nhận hành động đã rất tuyệt vời rồi nói: “Quá nhiều người! Anh không ở cạnh em, em hơi sợ.”


Quý Kỳ Tây cúi đầu nhìn vạt áo bị nắm kia. Trong giây lát, anh trịnh trọng đưa tay ra trước mặt trước mặt A Tửu, giả vờ thoải mái nói: “Cầm tay anh. Vải trên quần áo... bình thường. Em cầm khó chịu.”


Nếu như Thẩm Thư Triệt ở đây thì nhất định sẽ không nhịn được cười nhạt một tiếng. Tối Giao thừa đó, khi anh nói cho A Tửu mượn vai là ai khinh bỉ bảo vải vóc trên áo anh kém? Quanh đi quẩn lại thì vải vóc của anh cũng có được đâu?


A Tửu: ???


Cô lần thứ hai len lén túm lấy áo, mờ mịt, vải cũng không khó chịu mà.


Đương nhiên, A Tửu chỉ mờ mịt ở trong lòng mà thôi. Cô túm áo anh xong thì cực kỳ quả quyết với Quý Kỳ Tây, đồng thời dùng giọng lảnh lót phụ họa: “Quả thực khó chịu!”


Quý Kỳ Tây tạm thời đè rung động tuôn trào ở đáy lòng xuống, đề phòng lòng bàn tay đổ mồ hôi, anh cầm ngược tay A Tửu, dẫn người trên mặt băng trống, dịu dàng lại kiên trì: “Nào! Anh dẫn em trượt.”


Mặt mày A Tửu cong lên, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt tràn ra nụ cười xán lạn rực rỡ: Dạ!”


Từ bên ngoài xem, trẻ con trên sân băng không ít, tiếng động lớn tiếng ầm ĩ cũng không nhỏ, có đôi khi thậm chí sẽ cho người kêu loạn. Dưới không khí này, bốn phía xung quanh A Tửu và Quý Kỳ Tây như sinh ra một tầng vách ngăn không ai nhìn thấy, tự thành một thế giới nhỏ.


Khu quan sát ở góc phòng, đầu ba người từ góc tường nhô ra, anh đè tôi, tôi đè anh, ba cái đầu xếp chồng lên nhau.


Ba người bọn họ mới từ khu người lớn chạy tới. Đập vào mắt là Quý Kỳ Tây đeo khẩu trang nắm tay A Tửu, dạy A Tửu học trượt băng.


“Tiểu Quý Gia có ham mê kỳ quái gì vậy? Khu hội viên dọn sẵn không đi, hẹn hò ở khu trẻ em ầm ĩ? Quả thực lãng phí sắp xếp của anh đây.” Anh ta sắp xếp một mẻ hoa hồng tươi vận chuyển bằng đường hàng không ở khu hội viên, cực kỳ lãng mạn.


Sầm Luật giơ tay lên đập lên cái đầu kia một cái: “Rõ ràng là A Tửu thích. Một tên độc thân hai mươi sáu năm như cậu, không xứng chất vấn.”


Người thứ ba nhìn xong, cẩn thận đặt câu hỏi: “Mấy người đoán hôm nay Tiểu Quý Gia có thể thoát độc thân không?”


“Tôi nghĩ không được.”


“Không có khả năng.”


“Nằm mơ.”


Ba người: ...


“Móa! Sao cậu cũng nói không được! Tôi là độc mồm!”


“Tôi cũng vậy!”


Sầm Luật nhìn khắp nơi: “Mấy người nhìn hai người họ đi, A Tửu hiển nhiên không biết trượt băng, không thì có thể một mực để Tiểu Quý Gia dắt theo trượt? Chờ học xong! A Tửu chắc chắn thân thể mệt tinh thần cũng mệt, lại thêm môi trường ồn ào. Với cái tính kia của Tiểu Quý Gia thì có thể chọn lúc này tỏ tình à? Tôi nói…”


“Ồ!”


“Lão đại! Lão đại!”


Sầm Luật bị tiếng hô kinh ngạc của hai người ngắt ngang. Anh ta thuận thế nhìn về phía bên trong sân. Ngay sau đó, anh ta trợn tròn mắt, đồng thời ngoan ngoãn ngậm miệng lại.


Trên sân băng ở phía trước, A Tửu vốn được Quý Kỳ Tây dắt theo trượt, một đường cũng rất thuận lợi. Cách đó không xa phía trước hai người có năm bạn nhỏ xếp thành một hàng dọc trượt. Bọn họ không quá thuần thục, có hơi giống quân đoàn chim cánh cụt ở Nam Cực đi lắc lư.


Ngay lúc mọi người hoà thuận vui vẻ, biến cố xảy ra. Một thanh niên ở phía sau có lẽ vừa học cũng có thể đụng phải ai đó, cả người mất thăng bằng. Cậu ta hô to một tiếng “Tránh ra”, sau đó cả người đã vọt về phía trước giống như hổ dữ xuống núi. Đám trẻ con kinh hãi, động tác vốn không thuần thục lại càng không ổn. Hai bạn nhỏ ở giữa không biết bị ai đẩy, trực tiếp thụt lùi ra ngoài.


Chuyện xảy ra quá nhanh, trong lúc nhất thời, bên trong lẫn bên ngoài sân băng đều kinh hãi. Bố mẹ các bạn nhỏ trong khu quan sát không chút nghĩ ngợi định xông vào. Cho dù con cháu nhà mình mang đồ bảo vệ, thế nhưng làm bố mẹ, bọn họ vẫn sợ con mình bị thương. Thế nhưng, bọn họ còn chưa lao ra khỏi khu quan sát, hai bạn nhỏ suýt nữa bị đẩy ngã bên trong đã được A Tửu và Quý Kỳ Tây mỗi người đón được một đứa.


Chỉ trong một chớp mắt.


Rất nhiều người thậm chí không phản ứng kịp.


Lúc A Tửu nhìn thấy bạn nhỏ đi đụng vào, gần như vô thức buông tay Quý Kỳ Tây. Cô tăng tốc độ xông lên, cúi người xuống ôm lấy bé gái bị văng ra ngoài.


Bởi xông quá nhanh, nhất thời không phanh lại được, A Tửu đơn giản ôm bé gái xoay vài vòng tại chỗ.


Tuy A Tửu đeo khẩu trang, mặc quần áo bình thường, nhưng lúc này trong tận đáy lòng người xung quanh vẫn thấy cô xinh đẹp khéo léo như tinh linh băng nhảy múa trên băng tuyết.


Quý Kỳ Tây một tay ôm một đứa nhỏ, một tay để hờ phía sau A Tửu, rất sợ A Tửu bị lực bé gái đụng vào mà ngã ngược.


“Bốp bốp bốp!”


Không biết ai vỗ tay trước. Rất nhanh, toàn trường đều có tiếng vỗ tay vang dội.


Tiếng vỗ tay kéo dài mấy phút mới nghỉ, trong đó còn lẫn cả tiếng những người khác khen ngợi. Nhất là ba người Sầm Luật, bọn họ khen đến như chỉ có trên trời không có ở dưới đất.


Sau khi bé gái đứng vững trên mặt băng thì mỉm cười ngọt ngào, mềm mại nói với A Tửu: “Cảm ơn chị gái!”


Đứa bé được Quý Kỳ Tây ôm cũng nói cảm ơn theo: “Cảm ơn anh trai.”


“Không cần cảm ơn.” Quý Kỳ Tây xoa xoa tóc bạn nhỏ: “Nhanh đi chơi đi. Chú ý an toàn.”


Mới nói xong, anh bất ngờ quét mắt về phía khu quan sát, ánh mắt bắn thẳng về phía ba người còn đang mãi khen ngợi.


Ba người Sầm Luật đờ người, cầm điện thoại di động đang quay hình cũng không quay đầu chạy mất.


Sau khi A Tửu nói vài câu đơn giản với mấy người lại gần thì trượt đến trước mặt Quý Kỳ Tây: “Sư huynh, chúng ta đi khu hội viên đi. Đột nhiên có thật nhiều người đi lên bắt chuyện.”


Có cơ hội hai người đơn độc chung đụng, Quý Kỳ Tây tất nhiên cam tâm tình nguyện: “Đi.”


Năm phút sau, nhìn khu hội viên hoàn toàn biến dạng trước mắt, Quý Kỳ Tây hơi hối hận anh đồng ý đến khu hội viên sảng khoái như vậy.


A Tửu hơi há miệng, giật mình chỉ chỉ biển hoa hồng lớn trước mặt: “Có… Có người muốn tỏ tình ở khu hội viên à?”


Tuy rằng lúc cầm giải thưởng đi ra từ hội trường buổi lễ trao giải âm nhạc, A Tửu cũng có nhận được một bó hoa hồng của Quý Kỳ Tây. Nhưng cho tới bây giờ, A Tửu vẫn không nghĩ có chỗ nào không đúng cả. Dù sao, vào lễ tình nhân, những sư huynh sư tỷ khác cũng từng tặng hoa hồng cho A Tửu.


Một bó hoa hồng bình thường, một biển hoa hồng sẽ không bình thường. A Tửu tốt xấu gì cũng xem không ít phim tình cảm ngọt ngào, nhân vật chính trong phim tỏ tình trong biển hoa hồng. Một biển hoa hồng xuất hiện trong thực tế hiển nhiên cũng là vì chuẩn bị tỏ tình!


Quý Kỳ Tây không cần suy nghĩ cũng biết ai sắp đặt biển hoa hồng này. Không thể không nói, anh nhìn biển hoa hồng trước mắt không hề có cảm giác đẹp, hoàn toàn không nhìn ra sắp xếp gì. Nhưng anh vừa nghĩ tới A Tửu ghé vào lan can nói dán xong kim tự tháp là có thể nói chuyện yêu đương, lại nhìn A Tửu nhẹ nhàng đứng ở trong biển hoa trước mắt, lý trí luôn kiêu ngạo của anh có một sự thôi thúc bất ngờ làm anh chịu thua trước nó.


“A Tửu, anh…”


“Sư huynh, em vừa học xong trượt băng đúng không?” A Tửu ngoẹo đầu hỏi Quý Kỳ Tây.


Quý Kỳ Tây không rõ ra sao trả lời: “Đúng, hơn nữa em học rất nhanh.”


A Tửu cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy lúc về em có thể dán một ngôi sao cuối cùng lên đỉnh kim tự tháp rồi!”


Một ngôi sao?


Qua lúc lâu, Quý Kỳ Tây mới hiểu được ý trong lời A Tửu nói. Ở trên xe A Tửu nói kim tự tháp sắp dán xong, thật ra là chỉ còn một ngôi sao thôi à?


Lý trí vốn lung lay sắp đổ trong khoảnh khắc tan rã.


“Nếu đôi tình nhân dùng biển hoa hồng tỏ tình không đến em có thể len lén mượn dùng một chút không?” A Tửu hỏi xong, cũng không chờ Quý Kỳ Tây trả lời, trực tiếp đưa tay nhẹ nhàng chọc lên má Quý Kỳ Tây. Cô vừa chọc vừa mềm mại giải thích: “Sư huynh, em đang chọc thủng cửa sổ giấy đó! Chọc rách thì hai chúng ta sẽ…”


Nếu vẫn không rõ ý đồ của A Tửu, Quý Kỳ Tây thật sự có thể đào hố chôn bản thân đi thôi.


Anh cầm cái tay đang làm loạn trên mặt anh của A Tửu, bình tĩnh nhìn A Tửu, trước khi A Tửu mở miệng đã cướp lời.


Mỗi chữ mỗi câu, nói năng có khí phách.


“Anh thích em.”


“Cửa sổ giấy đã phá. Em cho anh cơ hội được làm bạn trai em chứ?”


___


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Đám cư dân mạng: Tang Tửu lại đi học kỹ năng gì đấy?


A Tửu: Tôi học xong chọc cửa sổ giấy đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận